Lỗ Ái

Chương 116: Chương 92. (cuối)

Ảm Hương

22/10/2016

Editor: June_duahau

Cô vội vàng đứng lên đem khăn lông phơi lên cho khô, để lại mái tóc đen dài xõa trên vai, sau đó ngồi xuống đệm lót dưới sàn nhà, mở cuốn vở pháp luật kinh tế ra bắt đầu ôn tập.

Tuy rằng cô có lòng tin vào cuộc thi lần này thật, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ đến nghe thôi không hề có sách giáo khoa, chỉ có thể cố gắng ghi chép không để sót chữ nào, trên lớp nghe thầy giáo giảng bài, được nghỉ thì đến tiệm sách cũ tìm sách đọc, cho nên luôn có chút không ăn khớp. Cô sợ chỉ cần một chút sai lầm thôi, Hiệu trưởng sẽ đuổi cô khỏi trường học.

Cô bây giờ giống như đang đi trên dây, tùy thời lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu, cho nên nếu cô có thể đạt được loại ưu, trường học có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận cô, thừa nhận khả năng của cô....

Vì thế, cho tới tận 2 giờ sáng, Tiểu Tuyết Cầu nằm sấp trên giường ngủ vùi, còn Đại Lận vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh ôn bài.

Trời sáng, lúc cô đi đến cửa bậc thang đang chuẩn bị xuống lầu thì có người ở phòng bếp bên kia gọi cô lại: "Tô tiểu thư, gần đây cô lúc cũng đến 2 giờ sáng mới trở về phải không?"

Chỉ thấy ở phòng bếp chung của các hộ dân bên kia, có hơn mười hộ đều đang đứng ở đó, tất cả đều là phụ nữ, bà già, các dì, các cô, một đám khôn khéo, đang tập trung tính toán tiền than, điện, nước, cả khí ga nữa, nhìn dáng vẻ giống như muốn gán tội cho người khác vậy.

"Ngày hôm qua chúng ta còn đang tranh cãi làm sao lại hết nhiều tiền điện nước ga như vậy, hóa ra là chúng ta ầm ĩ suông rồi. Đây còn không phải đã quá rõ ràng rồi sao! 2 giờ sáng nấu mì ở trong bếp, người dùng nước nóng trong nhà tắm ngoại trừ Tô tiểu thư suốt ngày đi sớm về trễ còn ai khác nữa chứ! Trễ như thế, tất cả chúng ta đều đã ngủ say còn biết gì nữa đâu a!" Dì Trương kéo mở cổ họng cao giọng nói, không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, thấy Đại Lận dễ bắt nạt, liền đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cô: "Nhà tôi đêm hôm trước ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, lúc chạy vào toilet thì nhìn thấy Tô tiểu thư đang nấu mì ăn khuya ở trong bếp...."

"Dì Trương!" Đại Lận vốn đang vội, bây giờ lại bị vu oan liền phát hỏa, lạnh lùng ngắt lời dì Trương, nói: "Rõ ràng là nhà dì nấu ăn khuya, đun sữa, buổi tối còn không ngừng dùng nước nóng trong toilet để tắm rửa cho đứa nhỏ, sao bây giờ lại đổ hết lên đầu tôi vậy hả? Tôi chỉ có một mình, tiền điện nước ga hàng tháng tính ra còn không kém một nhà bốn người các người đâu!"

"Cô....nha đầu chết tiệt này, nói cái gì vậy hả!" Dì Trương lập tức cất cao giọng, giống như gà bị vật lông, sắc mặt lập tức thay đổi, cất giọng lanh lảnh kêu gào: "Mọi người nhìn đi, cái gì mà gọi là tuổi trẻ khí thịnh chứ, rõ ràng là không biết trời cao đất rộng là gì! Dì Trương tôi mỗi lần đều vất vả giúp mọi người tính rồi thu tiền điện nước, giảm bớt mấy chuyện vặt cho mọi người! Cô ta thì sao, bây giờ lại còn lớn giọng chất vấn tôi! Cô mới bao nhiêu tuổi hả, đã học được cách vu oan giáng họa cho hàng xóm rồi! Về sau mà có đi làm, còn ai dám thuê cô nữa hả!"

"Dì Trương à, xin bớt giận." Những người khác đã bắt đầu khuyên can.

Đại Lận lạnh lùng nhìn một màn này, bỗng nhiên thấy uất ức. Chuyện này nhiều lắm là mấy chục đồng, bỏ chút tiền ăn ra là có thể giải quyết ngay, nhưng cô không muốn cứ như vậy mà vứt bỏ chút lòng tự trọng nhỏ nhoi của mình chấp nhận là kẻ ăn trộm! Bằng không, về sau mỗi lần dì Trương trộm điện, trộm nước đều sẽ đổ hết lên người cô!"

Hơn nữa dầu gội, sữa tắm của cô để trong toilet, chẳng lẽ không phải chính bà ta cũng vụng trộm dùng sao?

Dì Trương chính là một kẻ tham lam những thứ tiểu tiết đó, không muốn phải gánh số tiền điện nước lớn, lần nào cũng căn lúc cô đi làm về, hàng xóm đều đã ngủ, lén lút xuống bếp dùng than, ga, dùng nước nóng trong toilet,... tất cả đều đổ hết lên đầu cô.

Hơn nữa, lúc cô vừa mới vào đây ở, Dì Trương thường xuyên mang đến cho cô ít hạt bắp ăn, chiếu cố cô, sau đó tạo được tiếng tốt khiến cho mọi người tin tưởng, cô mới chính là người vu oan cho dì Trương!



"Nếu mọi người không tin, vậy để dì Trương mang sổ sách ghi chép tiền điện nước thu hàng tháng ra để mọi người cùng đối chứng. Tôi ban ngày không ở nhà, trong phòng chỉ có một nồi cơm điện cùng một cái đèn bàn, dùng cũng không hết bao nhiêu điện! Nhưng mỗi lần tôi đều đóng cho dì Trương hơn 200 đồng, nói ra để tất cả mọi người làm chứng." Cô rất ủy khuất cũng thật chua xót, "Tôi vừa mới chuyển đến đây không lâu, mới đầu còn chưa biết, dì ấy nói bao nhiêu tôi liền đưa bấy nhiêu, nhưng lúc tôi tính lại số điện cùng với tiền thì phát hiện ra số tiền thu cao hơn rất nhiều..."

"Cô muốn xem sổ sách co phải không, được, để tôi cho mọi người xem!" Dì Trương trừng mắt đánh gãy lời cô, chỉ vào mọi người tức giận nói, "Không phải hàng tháng tôi đều đưa sổ sách cho các người xem một lần rồi mới tính tiền sao? Tôi đã lừa gạt ai lần nào chưa? Con nhỏ này hôm nay lại dám nói với tôi những lời tổn thương như vậy! Nếu sổ sách gì đúng, vậy Tô tiểu thư sau này cô không cần khiến tôi trở mặt mới bằng lòng giao tiền! Trộm chính là trộm, mọi người đều có mắt nhìn thấy được tất cả!"

Sau đó, bà ta quay đầu lắc mông trở vào nhà mình lấy giấy tờ ghi chép ra, đưa ngón tay lên miệng liếm một cái, sột soạt lật giở danh sách, "Tô tiểu thư cô nhìn đi, hai tháng này có phải mỗi tháng đều là 70 đồng hay không! Cô không cần tự mình vả miệng mình như thế!"

Đại Lận nhìn con số này, lạnh nhạt nói: "Còn hơn 100 đồng loại ra kia là bà lén lút thu của tôi, sau đó nói với tất cả mọi người là thu như vậy!"

"Dì Trương tôi không có làm cái loại chuyệ này, cô đừng có ngậm máu phun người! Hơn 100 đồng, nhà chúng tôi ngay cả ra ngoài ăn cơm một bữa cũng không có, đâu giống như cô, tính toán chi li từng phân tiền một!" Bà ta trợn trắng mắt nói láo, gân cái cổ vừa ngắn vừa thô lên: "Nếu cô không đóng nổi tiền điện nước mới đi trộm, thì hàng xóm láng giềng chúng tôi có thể bao dung một chút, nhìn cô tuổi còn trẻ, sẽ không so đo tính toán gì, nhưng cô thì ngược lại quay đầu cắn dì Trương một ngụm thế này, có phải nói lên phấm cách của cô có vấn đề không! Hơn nữa thấy cô ngày nào cũng đi đến nửa đêm mới về, rốt cuộc là làm cái gì chứ? Công việc gì mà cần một cô gái trẻ như cô đi làm buổi đêm chứ?"

"Bà Trương, thôi, đừng so đo với một đứa trẻ, lần sau đứng để cho cô ta trộm nữa là được!" Người bên cạnh xem chừng là tin lời người họ Trương nói, mở miệng khuyên can, lại lấy ánh mắt khác thường nhìn Đại Lận: "Tức giận làm gì, cuối cùng chỉ có hại mình thôi."

Trong lòng Đại Lận hiểu rõ đã đâm lao là phải theo lao, cầm theo túi xách đi thẳng xuống lầu.

Sáng sớm vừa mới thấy tâm tình tốt một chút lại bị trận cãi vã vừa rồi phá hỏng. Cô nhớ đến mình còn có buổi thi, không muốn tiếp tục dây dưa với dì Trương này nữa, chạy đến trạm xe bus.

Xe bus sô 203 vừa chạy được một đoạn thì bắt đầu kẹt xe, cô đành phải xin bác tài cho xuống xe, chạy vội lên ven đường lớn bên cạnh.

Lần này cô không phải đi thuê xe, mà là chạy bộ, gắng sức chạy, muốn phân tán hết những phiền muộn trong lòng.

Hôm nay cô đi sớm trước một tiếng vì sợ kẹt xe, bây giờ, dùng thời gian đó để bù vào việc chạy bộ chắc không vấn đề gì. Chờ cô thi xong rồi trở về cùng dì Trương và đám cô dì trong xóm giải quyết vấn đề điện nước.

Cô sẽ không chịu để bị vu oan như vậy, nhất định sẽ khiến cho bác gái Trương kia bị bắt quả tang lúc đêm khuya!

Cô chạy gần một giờ, mệt rã rời, tay chống lên đầu gối thở gấp, sau đó lại tiếp tục chạy. Mãi cho đến khi nhìn thấy cánh cổng trường đại học, cô mới dừng lại, lau lau mồ hôi trên trán.

Thật sự là sảng khoái a, cả người ra mồ hôi, cũng làm cho trái tim được nhẹ nhõm hơn, càng làm tan biến mất cảm giác buồn ngủ, lại còn tiết kiệm được tiền xe!

Cô đứng dưới ánh nắng của buổi sớm mai khẽ cười, hòa cùng đám sinh viên khác đi vào sân trường.



Đúng lúc, chiếc xe ô tô màu bạc của Đằng Duệ Triết cũng vững vàng dừng lại trước cổng trường đại học, cánh cửa được mở rộng giống như đã biết trước sự xuất hiện của anh mà sắp xếp, Đại Lận đang vội vào thi nên không có chú ý tới, mình vừa đi lướt qua anh!

Đằng Duệ Triết nghiêng đầu nhìn, đáy mắt chợt lóe lên khi nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng quen thuộc kia, chỉ cảm thấy người con gái ấy, mởi chỉ 3 tháng không gặp, thanh xuân ngày càng trẻ ra, rực rỡ bức người!

Anh nhìn thấy bóng hình duyên dáng mềm mại của cô qua kinh chiếu hậu, chỉ thấy nhiệt huyết sôi trào, bàn tay to lặng yên nắm lại thành quyền nhằm ngăn chặn hưng phấn cùng kích động đang dâng lên bừng bừng trong lòng. Chỉ cảm thấy 3 tháng vì cô sốt ruột cùng lo lắng cuối cùng cũng có một tia an ủi.

Anh không đuổi theo cô, mà là nhìn cô đi về phía giảng đường, chuẩn bị tham gia bài thi.

--- --------

Đại Lận ngồi trong phòng làm bài, cái đầu nhỏ cắm cúi vào trang giấy, vô cùng chuyên chú, từng chữ từng chữ viết đáp án xuống.

Đề bài này không làm khó được cô, nhưng vì để đảm bảo không có sai sót gì, cô vẫn cẩn thận trả lời, hoàn hảo không sứt mẻ gì. Chỉ là, sao cô cứ cảm thấy bên ngoài cửa hình như có người đang nhìn mình?!

Nhưng lúc cô quay đầu nhìn lại chẳng thấy ai cả?!

Cô kiểm tra lại bài thi của mình một lần nữa, sau khi chắc chắn mới nộp bài, thu thập đồ dùng học tập ra về.

Tiếp đến cô phải về nhà đem đống đồ nhựa và giấy vụn nhặt được gom lại đi bán, sau đó mang Tiểu Tuyết Cầu đi ăn một bữa, còn phải đến bệnh viện mua thuốc, đi hiệu sách, rồi mua một ít đồ ăn vặt về nữa, để bản thân được buông lỏng thư giãn một chút.

À, nếu có thời gian và ít tiền, chiều đến cô còn muốn mở một quán hàng bán mấy thứ đồ này nọ, phục vụ khách....

Nghĩ như vậy, cuộc sống vừa đơn giản mà lại vui vẻ, tương lai mù mịt gì đó tất cả đều tan biến hết.

Cô giơ thẻ xe bus ra, chen lên xe tìm chỗ đứng.

Đằng Duệ Triết ngồi trong xe, nhìn cô ôm lấy chiếc túi liều mạng chen chúc trên chiếc xe bus chật ních kia, mày kiếm nhíu chặt lại.

Vật nhỏ này, cái bộ dạng mảnh dẻ của cô cố gắng chen vào, còn chịu nổi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook