Chương 47: Để cho cô học cách trưởng thành
Ảm Hương
19/07/2016
Đại lận ngửa đầu, không muốn để nước mắt rơi xuống. Hiện tại cô chính là
như vậy, chỉ những khi ở một mình trong đêm, nước mắt sẽ âm thầm theo
khóe mắt chảy ra, chẳng để lại một tiếng động, chậm rãi thấm vào trái
tim cô độc của cô, trong lòng càng thêm chua sót.
Lúc ở một mình, cô có thể ngước nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao, nhớ đến khuôn mặt hiền từ của cha, ánh mắt như mỉm cười, khát vọng từng chiếc ôm ấm áp của ông. Cô như vậy, thật sự chẳng khác gì Tô Đại Lận của ba năm trước, một cô gái vĩnh viễn luôn khát vọng tình thương, là Đại Lận luôn chạy theo phía sau cha để làm nũng.
Cho nên đến khi Tiêu Tử xuất hiện, cô tham lam sự ấm áp từ anh, càng ngày càng đến gần anh hơn, ỷ lại vào anh, đem anh trở thành chỗ dựa duy nhất ở kiếp này; Mà những lời của dì Tiêu nói ra, đánh thức cô từ giấc mộng tham lam ấy, không dám mơ mộng thêm lần nữa.
Tiêu Tử là một người đàn ông tốt, so với Đằng Duệ Triết còn tốt hơn, một kẻ đã từng ngồi tù như cô làm sao xứng với anh? Cô chẳng xứng với bọn họ, dù chỉ một chút.
Cô đứng lên, xoay người đi vào biệt thự nhỏ Tô gia, lặng lặng bước đi.
Công nhân mất một ngày nữa để sơn lại những bức tường, họ đặt dụng cụ ở chỗ thông gió, đèn đuốt bật sáng trưng. Cô bước vào, cầm lấy đồ dùng của đám công nhân, sơn lên bức tường.
Tiêu Tử từ bệnh viện chạy đến, chẳng nói hai lời, cầm lấy cây cọ giúp cô sơn tường. Một lúc sau, quần áo Tiêu Tử đã dính đầy sơn, anh bỏ cây cọ xuống, giọng khàn khàn: “Đêm nay đến biệt thự riêng của anh ở tạm đi, chỗ này không thể ở lại.”
Đại Lận lắc đầu, quét thêm một lớp sơn bóng loáng lên tường, nhìn bóng cô và Tiêu Tử, nhẹ giọng nói: “Tiêu Tử, dì Tiêu bệnh rất nặng, anh hãy chăm sóc cho dì ấy nhiều hơn. Đừng lo cho em, em có thể tự chăm sóc cho mình.”
Cô chặn đường sơn của Tiêu Tử lại, lau đi vết sơn trên quần áo anh, nụ cười thản nhiên vẫn giữ trên khuôn mặt, tiễn anh ra khỏi cửa.
Tiêu Tử đứng ở cạnh xe không chịu rời đi, lo lắng nhíu mi nhìn cô.
Cô đứng ở cửa, phất tay cười với anh: “Đã trễ rồi, ngày mai gặp!” Môi hé ra thành nụ cười đẹp như trăng rằm, đẹp đến ngọt ngào, xoay người bước vào nhà.
Tiêu tử vội vàng hô một tiếng ‘Đại Lận’, cùng lúc đó cha Tiêu gọi điện tới, lớn tiếng lạnh nhạt: Mẹ của mày đang ở bệnh viện chờ giải phẫu, nếu mày vẫn là con tao, quay lại đây ngay lập tức!
--
Đằng Duệ Triết lái xa trở lại Đằng trạch, nhìn ông nội đang đứng ở lan can ngắm phong cảnh, một thân áo tơ lụa màu vàng, tinh xảo đến từng đường may, cao quý đứng.
Hình như tâm trạng của ông rất tốt, mặt đầy ý cười, thân thể vẫn còn cường tráng, đúng là càng già càng dẻo dai.
Ông đưa ngón tay về phía nhà họ Tô, nói: “Con bé mà bà Viên nhắc đến, có phải là con gái của thị trưởng Tô Cẩm Phong không? Gần đây con bé thế nào? Trước đó hình như nghe nói con bé phải đi tù.”
Ánh mắt thâm trầm của Duệ Triết chợt lóe lên, có chút không muốn nhắc đến Tô Đại Lận, cởi áo khoác dính đầy mùi nước hoa của Cố Lả Lướt ra, ném cho người hầu mang đi giặc, thả lỏng hai cái cúc áo, sau đó bước đến lan can đèn đước sáng trưng:
“Hình phạt năm đó với một cô bé mười sáu tuổi là hơi nặng. Nhưng nhưng tội phóng hỏa rõ rành rành, cô ấy khó thoát khỏi pháp luật. Có lẽ cuộc sống trong ngục đã giúp cô ấy học được cách trưởng thành.”
“Con bé sống trong ngục thế nào?” Ông nội cao giọng cười ha ha, tuy là bậc vãn bối nhưng ông không thể bình luận gì, bởi vì ông không hiểu rõ sự tình.
Nhưng nghe em họ của ông đề cập qua điện thoại, chuyện ‘con gái thị trưởng phóng hỏa muốn giết chết tình địch’ đã từng gây xôn xao một thời, ông có thể hiểu sơ lược rằng, con bé đó vì Duệ Triết mà phải vào tù khi chưa tròn mười tám tuổi.
Nghe nói tuy Tô thị trưởng qua đời, nhưng ở tòa có người châm trước, sửa án thành ba năm tù.
“Cháu không để ý lắm, không có thời gian.” Mày kiếm Đằng Duệ Triết nhíu lại, giọng nói chứa đầy hàn ý, lạnh lùng mà vô tình. Anh thu hồi ánh mắt đang hướng về Đằng gia, trầm ổn nói:
“Tiểu Hàm muốn đến đây ở hai ngày, muốn ở cạnh ông. Ông đến nhà của Trâu bí thư thăm bọn họ cho đúng lễ nghĩa. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nữa bố mẹ cháu sẽ về, cùng Trâu gia chuẩn bị lễ đính hôn.”
“Cháu không muốn ở cạnh ông à?” Ông nội vui sướng cười rộ lên, cũng chẳng thèm nghe cháu nội trả lời, khoanh tay bước xuống dưới lầu, “Ông nội biết cháu quản lí công ty, ban ngày rất bận, có Tiểu Hàm chăm sóc ông là đủ rồi. Ông không ngủ được, ra ngoài đi dạo một lát.”
Kỳ thật ông nội muốn đến nhà của cháu dâu.
Lúc ở một mình, cô có thể ngước nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao, nhớ đến khuôn mặt hiền từ của cha, ánh mắt như mỉm cười, khát vọng từng chiếc ôm ấm áp của ông. Cô như vậy, thật sự chẳng khác gì Tô Đại Lận của ba năm trước, một cô gái vĩnh viễn luôn khát vọng tình thương, là Đại Lận luôn chạy theo phía sau cha để làm nũng.
Cho nên đến khi Tiêu Tử xuất hiện, cô tham lam sự ấm áp từ anh, càng ngày càng đến gần anh hơn, ỷ lại vào anh, đem anh trở thành chỗ dựa duy nhất ở kiếp này; Mà những lời của dì Tiêu nói ra, đánh thức cô từ giấc mộng tham lam ấy, không dám mơ mộng thêm lần nữa.
Tiêu Tử là một người đàn ông tốt, so với Đằng Duệ Triết còn tốt hơn, một kẻ đã từng ngồi tù như cô làm sao xứng với anh? Cô chẳng xứng với bọn họ, dù chỉ một chút.
Cô đứng lên, xoay người đi vào biệt thự nhỏ Tô gia, lặng lặng bước đi.
Công nhân mất một ngày nữa để sơn lại những bức tường, họ đặt dụng cụ ở chỗ thông gió, đèn đuốt bật sáng trưng. Cô bước vào, cầm lấy đồ dùng của đám công nhân, sơn lên bức tường.
Tiêu Tử từ bệnh viện chạy đến, chẳng nói hai lời, cầm lấy cây cọ giúp cô sơn tường. Một lúc sau, quần áo Tiêu Tử đã dính đầy sơn, anh bỏ cây cọ xuống, giọng khàn khàn: “Đêm nay đến biệt thự riêng của anh ở tạm đi, chỗ này không thể ở lại.”
Đại Lận lắc đầu, quét thêm một lớp sơn bóng loáng lên tường, nhìn bóng cô và Tiêu Tử, nhẹ giọng nói: “Tiêu Tử, dì Tiêu bệnh rất nặng, anh hãy chăm sóc cho dì ấy nhiều hơn. Đừng lo cho em, em có thể tự chăm sóc cho mình.”
Cô chặn đường sơn của Tiêu Tử lại, lau đi vết sơn trên quần áo anh, nụ cười thản nhiên vẫn giữ trên khuôn mặt, tiễn anh ra khỏi cửa.
Tiêu Tử đứng ở cạnh xe không chịu rời đi, lo lắng nhíu mi nhìn cô.
Cô đứng ở cửa, phất tay cười với anh: “Đã trễ rồi, ngày mai gặp!” Môi hé ra thành nụ cười đẹp như trăng rằm, đẹp đến ngọt ngào, xoay người bước vào nhà.
Tiêu tử vội vàng hô một tiếng ‘Đại Lận’, cùng lúc đó cha Tiêu gọi điện tới, lớn tiếng lạnh nhạt: Mẹ của mày đang ở bệnh viện chờ giải phẫu, nếu mày vẫn là con tao, quay lại đây ngay lập tức!
--
Đằng Duệ Triết lái xa trở lại Đằng trạch, nhìn ông nội đang đứng ở lan can ngắm phong cảnh, một thân áo tơ lụa màu vàng, tinh xảo đến từng đường may, cao quý đứng.
Hình như tâm trạng của ông rất tốt, mặt đầy ý cười, thân thể vẫn còn cường tráng, đúng là càng già càng dẻo dai.
Ông đưa ngón tay về phía nhà họ Tô, nói: “Con bé mà bà Viên nhắc đến, có phải là con gái của thị trưởng Tô Cẩm Phong không? Gần đây con bé thế nào? Trước đó hình như nghe nói con bé phải đi tù.”
Ánh mắt thâm trầm của Duệ Triết chợt lóe lên, có chút không muốn nhắc đến Tô Đại Lận, cởi áo khoác dính đầy mùi nước hoa của Cố Lả Lướt ra, ném cho người hầu mang đi giặc, thả lỏng hai cái cúc áo, sau đó bước đến lan can đèn đước sáng trưng:
“Hình phạt năm đó với một cô bé mười sáu tuổi là hơi nặng. Nhưng nhưng tội phóng hỏa rõ rành rành, cô ấy khó thoát khỏi pháp luật. Có lẽ cuộc sống trong ngục đã giúp cô ấy học được cách trưởng thành.”
“Con bé sống trong ngục thế nào?” Ông nội cao giọng cười ha ha, tuy là bậc vãn bối nhưng ông không thể bình luận gì, bởi vì ông không hiểu rõ sự tình.
Nhưng nghe em họ của ông đề cập qua điện thoại, chuyện ‘con gái thị trưởng phóng hỏa muốn giết chết tình địch’ đã từng gây xôn xao một thời, ông có thể hiểu sơ lược rằng, con bé đó vì Duệ Triết mà phải vào tù khi chưa tròn mười tám tuổi.
Nghe nói tuy Tô thị trưởng qua đời, nhưng ở tòa có người châm trước, sửa án thành ba năm tù.
“Cháu không để ý lắm, không có thời gian.” Mày kiếm Đằng Duệ Triết nhíu lại, giọng nói chứa đầy hàn ý, lạnh lùng mà vô tình. Anh thu hồi ánh mắt đang hướng về Đằng gia, trầm ổn nói:
“Tiểu Hàm muốn đến đây ở hai ngày, muốn ở cạnh ông. Ông đến nhà của Trâu bí thư thăm bọn họ cho đúng lễ nghĩa. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nữa bố mẹ cháu sẽ về, cùng Trâu gia chuẩn bị lễ đính hôn.”
“Cháu không muốn ở cạnh ông à?” Ông nội vui sướng cười rộ lên, cũng chẳng thèm nghe cháu nội trả lời, khoanh tay bước xuống dưới lầu, “Ông nội biết cháu quản lí công ty, ban ngày rất bận, có Tiểu Hàm chăm sóc ông là đủ rồi. Ông không ngủ được, ra ngoài đi dạo một lát.”
Kỳ thật ông nội muốn đến nhà của cháu dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.