Chương 92: Đêm khuya ôm nhau, ấm lòng (4)
Ảm Hương
27/08/2016
Tiêu Tử thấy cô đang ngồi ở ban công, vội vàng đi đến, mạnh mẽ ôm lấy cô:“Đại Lận!”
Đại Lận vùi đầu trong lòng anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tiêu Tử đem cô ôm càng chặt, ôm cô xuống khỏi ban công, đau lòng hôn lên trán, đưa cô ra khỏi nơi này.
Anh đưa cô lên cáp treo trực tiếp đi xuống núi, siết chặt cô trong lòng, không hỏi gì về chuyện bắt cóc.
Đại Lận trong lòng khó chịu , nhìn Tiêu Tử, nói bây giờ không nên trở về Tiêu gia.
Tiêu Tử kêu một tiếng ‘cô bé ngốc’, lo lắng ôm chặt cô, không để cô suy nghĩ bậy bạ.
Cáp treo xuống tới chân núi, Tiêu Tử ôm cô bước ra, chuẩn bị giúp cô lên xe.
Nhưng cô chưa kịp lên, một chiếc xe đắt tiền đột nhiên chạy đến, dừng trước mặt bọn họ, khoảng cách không xa, cửa kính sau của xe đối chính diện hai người!
Tiêu Tử giật mình, phát hiện đây là xe của Tiêu gia!
Cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi vì căn bệnh tra tấn của mẹ Tiêu nhưng vẫn được chăm sóc chu đáo.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tiêu Tử lắp bắp kinh hãi! Đại Lận nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia, cũng tự biết đây chính là thời khắc mình rời đi! Thanh danh của Tiêu gia vẫn là thanh danh, vạn lần cũng sẽ không chấp nhận một đứa con dâu bị vũ nhục như cô!
Cô nan kham cúi đầu, dần buông tay khỏi Tiêu Tử. Không bao giờ nghĩ mẹ Tiêu lại nói:“Tiêu tử, là mẹ kêu con đi đón con dâu về , sao ta có thể không đến đây? Đại Lận, con chịu cực khổ đủ rồi , mau theo mẹ về nhà!”
--
Đại Lận nghe một tiếng ‘mẹ’, trong lòng chấn động, nhìn mẹ Tiêu.
Chỉ thấy mẹ Tiêu với ánh mắt ôn từ, im lặng nhìn chăm chú cô, ý bảo cô lên xe của bà.
Trên đường về mẹ Tiêu không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chẳng đề cập tới chuyện mấy ngày nay. Sau khi tới Tiêu gia, để cô đi tắm rửa sạch sẽ, cho gọi con trai vào nói chuyện:“Tiêu Tử, mẹ tin không hề có chuyện gì phát sinh, con cũng phải tin như vậy.”
Tiêu Tử đứng trước mặt mẹ, khuôn mặt nho nhã che kín nét u lãnh, giọng nói khàn khàn:“Con lúc nào cũng tin tưởng Đại Lận, nhưng tên Duệ Triết đó thì không bao giờ.”
Mẹ Tiêu ánh mắt trầm xuống, phát ra một tiếng thở dài,“Mẹ tin cậu ta, cậu ta nói được là làm được.”
--
Đại Lận đứng trong phòng tắm ở lầu hai, không tắm rửa, mà tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Vì giữ danh tiếng cho Tiêu gia, mẹ Tiêu phải ra mặt nhường nhịn, không có bạo động, cũng không can thiệp cùng Đằng gia, đem tin tức phong tỏa rất nhanh. Vậy nên khi họ đem cô trở về, người làm trong Tiêu gia đều nghĩ cô chủ như đang trở về nhà mẹ đẻ.
Với cô, họ đều gọi tiếng ‘cô chủ’, mang theo ánh mắt hèn mọn gọi từ ‘Tô tiểu thư’ sang ‘cô chủ’, nhưng dù sao, họ rất khó có thể bỏ ấn tượng trước kia về cô.
Cô cười miễn cưỡng, đầu tựa lệch qua, nhìn con bướm đang lởn vởn với cành hoa ngoài cửa sổ
--
Đằng Duệ Triết thân hình cao to cường tráng xuất hiện tại công ty, Torn nhanh chóng đi đến chỗ anh, cúi đầu hô một tiếng ‘Đằng tổng’, thấp giọng nói Đằng lão gia đang ngồi đợi trong văn phòng đã được một thời gian.
Anh gật đầu, đôi mắt tối sầm, ý bảo Torn tiếp tục làm việc, đi vào phòng tổng giám đốc.
Ba Đằng đứng ngay cửa sổ, thân hình cao lớn vạm vỡ, khoanh tay ra sau lưng, một thân tức giận.
Anh thản nhiên liếc mắt một cái, khóe môi nở một nụ cười lạnh mờ nhạt, ngồi vào bàn làm việc, nhưng dường như không có văn kiện nào cần anh ký tên.
“Ngày mai đến Trâu gia xin lỗi!” Ba Đằng xoay người, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng, chưa đề cập tới việc anh đưa người con gái khác tới bệnh viện khám bệnh, lớn tiếng ra lệnh, phất tay áo mà đi.
Đằng Duệ Triết theo văn kiện nâng lên ánh mắt, hai mắt lạnh như băng, mạnh mẽ đóng tập hồ sơ.
Lúc sau, anh xoay ghế hướng ra cửa sổ, trong lòng phiền toái nhìn ra bên ngoài.
“Duệ Triết, em có thể vào không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Trâu Tiểu Hàm.
“Vào đi!” Anh xoay ghế da lại, nhìn Tiểu Hàm đang từ cửa tiến vào.
Trâu Tiểu Hàm trên người mặc chiếc đầm vàng thục nữ, dáng người yểu điệu, khí chất tao nhã, thản nhiên cười nói:“Torn nói anh đi nước ngoài , không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Em cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt anh u ám hỏi cô, đứng dậy đi tới, nhìn chăm chú vào Tiểu Hàm, tiếng nói âm lãnh:“Nghe nói hôm em trở lại Cẩm thành, cha của Lí Tương Tương có đến thăm nhà em?”
“Vâng, đêm đó Lí Tương Tương đi cùng cha cô ấy tới nhà em. Duệ Triết, sao vậy anh?” Tiểu Hàm giương một đôi mắt to, khó hiểu nhìn anh, sau đó khóe mắt mang theo niềm vui,“Tương Tương sẽ là phù dâu của em, hôm đó Tương Tương tới mang theo lễ phục, ngồi xe Bentley của ba cô ấy. Duệ Triết, mấy ngày nay anh không ở đây, em lo chết đi được .”
“Lo lắng cái gì?” Anh liếc nhìn, lạnh lùng cười hỏi,“Lo anh không thể tới lễ đính hôn?”
“Chẳng phải anh không đến đấy sao?” Tiểu Hàm mở miệng, ôm lấy cánh tay của anh:“Tuy anh không thể tổ chức đúng thời hạn, nhưng em biết trước sau gì hai chúng ta vẫn sẽ đính hôn. Duệ Triết, hôm nay sau khi tan tầm đến nhà em một chuyến, ba em sẽ tự mình vào bếp nấu ăn, đảm bảo sẽ rất ngon.”
“Đợi công việc của anh xong hết đã!” Anh ôn hoà trả lời, đi quay lại bàn công việc, dùng ngón tay lật xem lịch trình,“Em ra ngoài đi.”
“Duệ Triết!” Tiểu Hàm bước lại đây, thật cẩn thận nói:“Anh có nghĩ đến không, Hay chúng ta kết hôn cùng ngày với Tiêu Tử? Như vậy sẽ rất ý nghĩa nha.”
Đằng Duệ Triết nghe vậy bỗng dưng cười, hai mắt châm chọc:“Chúng ta còn chưa đính hôn, kết hôn hay không nói còn quá sớm! Em ra ngoài đi, anh còn nhiều việc phải làm!”
Tiểu Hàm im lặng, khẽ cắn môi, nhìn anh một cái, không thể không xoay người đi ra ngoài.
Vài phút sau, Torn gõ cửa đi vào, làm theo lời anh nói:“Đằng lão gia đã về. Ông ấy đã điều tra ra người đi cùng ngài mấy ngày vừa qua là Tô tiểu thư. Trâu bí thư có lẽ cũng đã nghe được loáng thoáng rồi.
Tô tiểu thư ở Tiêu gia cũng không đến nỗi tệ, đang chuẩn bị tìm công việc, tiến hành trị bệnh cũng rất tốt. Đây là báo cáo về bệnh tình của Tô tiểu thư mà các bác sĩ gửi đến, ngài xem đi."
Đại Lận vùi đầu trong lòng anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tiêu Tử đem cô ôm càng chặt, ôm cô xuống khỏi ban công, đau lòng hôn lên trán, đưa cô ra khỏi nơi này.
Anh đưa cô lên cáp treo trực tiếp đi xuống núi, siết chặt cô trong lòng, không hỏi gì về chuyện bắt cóc.
Đại Lận trong lòng khó chịu , nhìn Tiêu Tử, nói bây giờ không nên trở về Tiêu gia.
Tiêu Tử kêu một tiếng ‘cô bé ngốc’, lo lắng ôm chặt cô, không để cô suy nghĩ bậy bạ.
Cáp treo xuống tới chân núi, Tiêu Tử ôm cô bước ra, chuẩn bị giúp cô lên xe.
Nhưng cô chưa kịp lên, một chiếc xe đắt tiền đột nhiên chạy đến, dừng trước mặt bọn họ, khoảng cách không xa, cửa kính sau của xe đối chính diện hai người!
Tiêu Tử giật mình, phát hiện đây là xe của Tiêu gia!
Cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi vì căn bệnh tra tấn của mẹ Tiêu nhưng vẫn được chăm sóc chu đáo.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tiêu Tử lắp bắp kinh hãi! Đại Lận nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia, cũng tự biết đây chính là thời khắc mình rời đi! Thanh danh của Tiêu gia vẫn là thanh danh, vạn lần cũng sẽ không chấp nhận một đứa con dâu bị vũ nhục như cô!
Cô nan kham cúi đầu, dần buông tay khỏi Tiêu Tử. Không bao giờ nghĩ mẹ Tiêu lại nói:“Tiêu tử, là mẹ kêu con đi đón con dâu về , sao ta có thể không đến đây? Đại Lận, con chịu cực khổ đủ rồi , mau theo mẹ về nhà!”
--
Đại Lận nghe một tiếng ‘mẹ’, trong lòng chấn động, nhìn mẹ Tiêu.
Chỉ thấy mẹ Tiêu với ánh mắt ôn từ, im lặng nhìn chăm chú cô, ý bảo cô lên xe của bà.
Trên đường về mẹ Tiêu không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chẳng đề cập tới chuyện mấy ngày nay. Sau khi tới Tiêu gia, để cô đi tắm rửa sạch sẽ, cho gọi con trai vào nói chuyện:“Tiêu Tử, mẹ tin không hề có chuyện gì phát sinh, con cũng phải tin như vậy.”
Tiêu Tử đứng trước mặt mẹ, khuôn mặt nho nhã che kín nét u lãnh, giọng nói khàn khàn:“Con lúc nào cũng tin tưởng Đại Lận, nhưng tên Duệ Triết đó thì không bao giờ.”
Mẹ Tiêu ánh mắt trầm xuống, phát ra một tiếng thở dài,“Mẹ tin cậu ta, cậu ta nói được là làm được.”
--
Đại Lận đứng trong phòng tắm ở lầu hai, không tắm rửa, mà tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Vì giữ danh tiếng cho Tiêu gia, mẹ Tiêu phải ra mặt nhường nhịn, không có bạo động, cũng không can thiệp cùng Đằng gia, đem tin tức phong tỏa rất nhanh. Vậy nên khi họ đem cô trở về, người làm trong Tiêu gia đều nghĩ cô chủ như đang trở về nhà mẹ đẻ.
Với cô, họ đều gọi tiếng ‘cô chủ’, mang theo ánh mắt hèn mọn gọi từ ‘Tô tiểu thư’ sang ‘cô chủ’, nhưng dù sao, họ rất khó có thể bỏ ấn tượng trước kia về cô.
Cô cười miễn cưỡng, đầu tựa lệch qua, nhìn con bướm đang lởn vởn với cành hoa ngoài cửa sổ
--
Đằng Duệ Triết thân hình cao to cường tráng xuất hiện tại công ty, Torn nhanh chóng đi đến chỗ anh, cúi đầu hô một tiếng ‘Đằng tổng’, thấp giọng nói Đằng lão gia đang ngồi đợi trong văn phòng đã được một thời gian.
Anh gật đầu, đôi mắt tối sầm, ý bảo Torn tiếp tục làm việc, đi vào phòng tổng giám đốc.
Ba Đằng đứng ngay cửa sổ, thân hình cao lớn vạm vỡ, khoanh tay ra sau lưng, một thân tức giận.
Anh thản nhiên liếc mắt một cái, khóe môi nở một nụ cười lạnh mờ nhạt, ngồi vào bàn làm việc, nhưng dường như không có văn kiện nào cần anh ký tên.
“Ngày mai đến Trâu gia xin lỗi!” Ba Đằng xoay người, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng, chưa đề cập tới việc anh đưa người con gái khác tới bệnh viện khám bệnh, lớn tiếng ra lệnh, phất tay áo mà đi.
Đằng Duệ Triết theo văn kiện nâng lên ánh mắt, hai mắt lạnh như băng, mạnh mẽ đóng tập hồ sơ.
Lúc sau, anh xoay ghế hướng ra cửa sổ, trong lòng phiền toái nhìn ra bên ngoài.
“Duệ Triết, em có thể vào không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Trâu Tiểu Hàm.
“Vào đi!” Anh xoay ghế da lại, nhìn Tiểu Hàm đang từ cửa tiến vào.
Trâu Tiểu Hàm trên người mặc chiếc đầm vàng thục nữ, dáng người yểu điệu, khí chất tao nhã, thản nhiên cười nói:“Torn nói anh đi nước ngoài , không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Em cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt anh u ám hỏi cô, đứng dậy đi tới, nhìn chăm chú vào Tiểu Hàm, tiếng nói âm lãnh:“Nghe nói hôm em trở lại Cẩm thành, cha của Lí Tương Tương có đến thăm nhà em?”
“Vâng, đêm đó Lí Tương Tương đi cùng cha cô ấy tới nhà em. Duệ Triết, sao vậy anh?” Tiểu Hàm giương một đôi mắt to, khó hiểu nhìn anh, sau đó khóe mắt mang theo niềm vui,“Tương Tương sẽ là phù dâu của em, hôm đó Tương Tương tới mang theo lễ phục, ngồi xe Bentley của ba cô ấy. Duệ Triết, mấy ngày nay anh không ở đây, em lo chết đi được .”
“Lo lắng cái gì?” Anh liếc nhìn, lạnh lùng cười hỏi,“Lo anh không thể tới lễ đính hôn?”
“Chẳng phải anh không đến đấy sao?” Tiểu Hàm mở miệng, ôm lấy cánh tay của anh:“Tuy anh không thể tổ chức đúng thời hạn, nhưng em biết trước sau gì hai chúng ta vẫn sẽ đính hôn. Duệ Triết, hôm nay sau khi tan tầm đến nhà em một chuyến, ba em sẽ tự mình vào bếp nấu ăn, đảm bảo sẽ rất ngon.”
“Đợi công việc của anh xong hết đã!” Anh ôn hoà trả lời, đi quay lại bàn công việc, dùng ngón tay lật xem lịch trình,“Em ra ngoài đi.”
“Duệ Triết!” Tiểu Hàm bước lại đây, thật cẩn thận nói:“Anh có nghĩ đến không, Hay chúng ta kết hôn cùng ngày với Tiêu Tử? Như vậy sẽ rất ý nghĩa nha.”
Đằng Duệ Triết nghe vậy bỗng dưng cười, hai mắt châm chọc:“Chúng ta còn chưa đính hôn, kết hôn hay không nói còn quá sớm! Em ra ngoài đi, anh còn nhiều việc phải làm!”
Tiểu Hàm im lặng, khẽ cắn môi, nhìn anh một cái, không thể không xoay người đi ra ngoài.
Vài phút sau, Torn gõ cửa đi vào, làm theo lời anh nói:“Đằng lão gia đã về. Ông ấy đã điều tra ra người đi cùng ngài mấy ngày vừa qua là Tô tiểu thư. Trâu bí thư có lẽ cũng đã nghe được loáng thoáng rồi.
Tô tiểu thư ở Tiêu gia cũng không đến nỗi tệ, đang chuẩn bị tìm công việc, tiến hành trị bệnh cũng rất tốt. Đây là báo cáo về bệnh tình của Tô tiểu thư mà các bác sĩ gửi đến, ngài xem đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.