Chương 219: Duệ Triết chúc cô hạnh phúc
Ảm Hương
05/09/2020
Diệp Tố Tố
Phút chốc, toàn bộ phòng ăn đều lặng im, tất cả mọi người, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Tố Tố, không rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên, người không rõ là chỉ hai vị trưởng bối, Mộ bí thư và Đằng lão thái gia không rõ vì sao Dạ Triệt lại đưa Diệp Tố Tố đến đây? Hơn nữa lại bắt nạt phụ nữ? Đằng Duệ Triết thì mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt thâm ảm, nhíu mày nhìn Diệp Tố Tố đột nhiên xuất hiện.
“Duệ Triết.” Diệp Tố Tố thấy hắn không lên tiếng, vừa nhìn thấy cô, tâm tình trêи khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã không ổn định, ánh mắt nặng nề, cô iền gọi hắn thêm lần nữa, nhắc nhở hắn là cô đang khóc, sau đó quay đầu về Đằng lão gia gia, suy nghĩ nên xưng hô thế nào.
Xưng hô là ông nội thì tốt, hay là Đằng lão thái gia thì tốt hơn?
Mộ Dạ Triệt bị hiểu lầm liền đứng lên, thản nhiên dùng khóe mắt quét hai người này liếc một cái, lại cười nói: “Ba, bác Đằng, hai người đừng dùng ánh mắt này mà nhìn con, vừa rồi tiện đường con mới dẫn Diệp tiểu thư đến đây, cũng không làm việc gì bất lịch sự……”
Nói xong câu này, hắn lại dùng ánh mắt ôn nhuận mà quét về Diệp Tố Tố liếc mắt một cái, chờ cô gái này bắt đầu tự mình mở miệng nói chuyện, đã thấy cô gái này không hề rêи một tiếng, môi đỏ mọng mím lại gắt gao, chớp chớp rưng rưng nước mắt mà nhìn hắn, tính lấy tĩnh khống chế động.
Phải biết rằng, hiện tại ai khơi mào sự việc trước, thì người đó sẽ bị hoài nghi, tình thế không đúng. Hơn nữa hắn là đàn ông, một khi bị phụ nữ cắn ngược lại một cái, cho dù có há trăm cái miệng cũng không có cơ sở mà nói. Là giống như hiện tại cô gái này nói hắn không nên bất lịch sự với cô, giữ chặt cổ tay của cô, trêи cổ tay còn lưu lại dấu vân tay của hắn, hắn sợ nên chỉ có im lặng, tiếp tục chờ cô gái này diễn trò.
Có câu nói như vầy, quân tử dễ chọc, tiểu nhân khó chơi, tâm tư mưu kế của phụ nữ càng khó đối phó.
Diệp Tố Tố thấy hắn không nói tiếp, âm thầm cười trong lòng, trêи mặt lại điềm đạm đáng yêu, lặng lẽ dấu vết bỏng trêи khuỷu tay trắng nõn của mình, nói với hai vị trưởng bối: “Tôi theo Duệ Triết mới đến đây, muốn gặp anh ấy, vừa khéo trêи đường lại gặp Mộ thiếu gia, nên đến đây quấy rầy mọi người rồi.”
“Diệp tiểu thư, mời ngồi.” Mộ bí thư có ý mời cô ngồi xuống, cũng để người giúp việc chuẩn bị chén đũa cho cô, nói lịch sự: “Cô đã cùng Duệ Triết đến đây, sao không cùng nhau đi vào? Chị Trương, làm thêm vài món thức ăn, lấy bình nước trái cây lại đây, Diệp tiểu thư, cô thích ăn món gì, cứ nói với chị Trương……”
“Không được.” Diệp Tố Tố thấy Đằng Duệ Triết vẫn không lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy chén đũa ra rồi đứng lên, có thể là cảm thấy có chút ấm ức, “Thời gian không còn sớm, tôi nên về rồi, Duệ Triết, anh cũng đón ông nội về nghỉ ngơi sớm một chút, uống ít thôi, ngày mai Mộ bí thư còn phải đi làm.”
—
Diệp Tố Tố
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang chìm trong trầm mặc xong, xoay người đi ra ngoài, thật sự là ấm ức mà.
Tại sao có thể như vậy! Duệ Triết nhìn thấy cô, cho dù không dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, không biết dùng gương mặt lạnh lùng của hắn để lấy lòng cô, cũng nên để cô ngồi vào bên cạnh hắn chứ, thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, sao lại có thể thờ ơ, không rêи một tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm cô như vậy?! Lúc trước bọn họ công khai sánh vai ra vào, như cá gặp nước, đã muốn công khai mối quan hệ giữa hai người, hiện tại ai chẳng biết bên cạnh hắn đã có cô, hắn sắp cưới cô! Hiện tại sao lại lạnh lùng như thế, không chịu thừa nhận mối quan hệ giữa hai người trước mặt Đằng lão gia gia?!
Được, hiện tại không cho cô chuyển mình thành 'Chính thức' cũng được, vậy cô liền mang theo cây gậy, nhanh chóng rời đi, che dấu đòn hiểm vừa rồi đánh Tô Đại Lận, coi như dạy dỗ một con chó, a!
“Tay của em bị sao vậy?” Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh mắt liếc liếc về tay áo của cô một cái, rốt cuộc cũng lên tiếng, “Đều ướt hết, có phải bị bỏng hay không?”
Diệp Tố Tố nghe vậy mới dừng bước chân, mím môi một cái, chậm rãi đưa tay đặt lên vị trí vết bỏng, giọng nói xuống thấp: “Chính là không cẩn thận mới bị ướt, không có bỏng.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước, không có quay đầu, rất là ủy khuất mà mở cửa ra, giống như đang trách hắn quan tâm quá trễ.
Đằng Duệ Triết không lên tiếng nữa, ánh mắt u trầm đen tối, ý bảo vệ sĩ cùng đi qua, bảo vệ cô.
“Diệp tiểu thư, xin dừng bước, để tôi nói chị Trương lấy hòm thuốc qua đây.” Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu với người giúp việc bên cạnh, ý bảo nhanh chạy đi lấy hòm thuốc, không thể để khách bị thương ở nhà mình mà không cứu, “Rõ ràng Diệp tiểu thư bị bỏng, sao lại để khách bị thương mà đi như vậy được? Chị Trương, trong hòm thuốc có thuốc trị bỏng……”
“Không được, tôi không sao.” Diệp Tố Tố quay đầu lại từ chối uyển chuyển, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười cô đơn, “Cám ơn Mộ thiếu gia.” Cố ý muốn đi ra bên ngoài, giống như đang giận Đằng Duệ Triết, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng khi cô đi đến ngoài cửa, cô lại kinh ngạc phát hiện, ba mẹ con Tô Đại Lận không biết bị người ta đón đến đây từ khi nào, bên cạnh là vài người cảnh vệ của đại viện thị ủy, cảnh vệ đang nhấn chuông cửa nhà Mộ gia, nói to: “Quấy rầy Mộ bí thư, vừa rồi Mộ thị trưởng để chúng tôi đưa Tô tiểu thư từ khách sạn Thanh Hà đến đây, nói là Tô tiểu thư gặp nguy hiểm. Bây giờ chúng tôi đã đưa Tô tiểu thư đến rồi, xin chỉ đạo tiếp theo.”
Diệp Tố Tố nghe được trong lòng bức bối, cắn chặt hàm răng, biết rõ đêm nay mình không ra khỏi nơi này rồi, nhất định phải đối chất cùng Tô Đại Lận! Vì thế cô dừng lại bước chân bước xuống bậc thang, lạnh lùng nhìn nhau với Tô Đại Lận ngoài cổng, nghĩ đối sách tiếp theo.
Xem ra, đúng là họ Mộ này muốn tính sổ với cô, thật sự muốn đáp lại hai cái tát mà cô đánh Tô Đại Lận! Nhưng mà có liên quan gì đến một kẻ ngoài cuộc như anh ta, thật đúng là bắt chó đi cày nhúng mũi vào chuyện của người khác, cũng không sợ chuốc phiền phức vào người!
Mà Đại Lận, vốn đang nằm trong phòng ở khách sạn dỗ dỗ hai đứa nhỏ đang gào khóc, nằm ngủ lại, đột nhiên cảnh vệ gõ cửa theo chỉ thị — Mộ thị trưởng mời bọn họ đến đây đón cô, lập tức đưa cô rời khỏi nơi nguy hiểm này, có tin nhắn trong điện thoại của cô làm bằng chứng. Vì thế cô không thể không mặc quần áo, run như cầy sấy mà nhìn chằm chằm vào cảnh vệ mặt lạnh như băng đang ôm súng trường, được đưa về đây một cách lịch sự, sau đó nhíu mày nhìn nhau với Diệp Tố Tố trêи bậc thang.
Mộ Dạ Triệt đưa cô về Mộ gia làm gì? Thật ra vào thời điểm này, cô không muốn dây dưa với Diệp Tố Tố, không muốn tiếp tục điên cùng một kẻ điên! Không lẽ cô bị chó điên cắn một cái, rồi phải đi cắn lại nó sao?!
Mà phía sau, Mộ Dạ Triệt cũng từ phòng khách đi ra, liếc mắt về Diệp Tố Tố đang đứng ở cửa, đi vài bước xuống bậc thang đón cô, “Đại Lận, cô đến đây, chúng ta vào phòng khách nói chuyện.”
Để mấy người cảnh vệ đi rồi, hắn giúp cô ôm bé con đi vào Mộ gia một lần nữa, khi đi qua cửa, thuận tiện nhắc nhở Diệp Tố Tố cũng đi vào.
Vì thế chỉ khoảng nửa phút, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, trước khi sự việc chưa được rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nơi này từng bước. Đương nhiên, Đại Lận được mời ngồi xuống ghế sô pha, ngồi cùng Mộ thiếu gia, Mộ thiếu gia dùng một phần nhỏ cánh tay ôm lấy, là khách quý của Mộ gia.
Diệp Tố Tố thì ngược lại, không đi ra khỏi cánh cửa này được, đành phải lần nữa trở về, tiếp tục ngụy trang vẻ mềm yếu đáng thương, cố gắng chớp mắt ngấn lệ.
Đằng Duệ Triết thấy trêи mặt Đại Lận vừa hồng lại sưng, khóe miệng còn có một vết thương mới, đôi mắt hắc trầm của hắn hiện lên khϊế͙p͙ sợ, nhìn Đại Lận vài giây, ánh mắt lại miết đến khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ sinh đôi. Giờ phút này, hắn theo hai vị trưởng bối ngồi xuống phía đối diện với Đại Lận, làm cho Diệp Tố Tố cũng ngồi, ngồi bên người hắn, chờ Mộ Dạ Triệt mở miệng.
“Dạ Triệt, đây là có chuyện gì?” Mộ bí thư cũng nhìn thấy vết thương trêи mặt Đại Lận, không rõ vì sao cô lại đem mình biến thành như vậy, trêи mặt vừa hồng vừa sưng, “Chị Trương, nhanh lấy túi chườm!”
“Đằng thị trưởng có còn nhớ vừa nãy Mộ mỗ nói chuyện Diệp tiểu thư đi đến khách sạn Thanh Hà hay không?” Mộ Dạ Triệt thấy Diệp Tố Tố tính lại đây có chết cũng không nhận, lại thấy đôi mắt chớp động ngấn lệ, hắn thản nhiên nở nụ cười, “Vừa rồi Diệp tiểu thư đến khách sạn Thanh Hà, Tô tiểu thư cũng ở khách sạn Thanh Hà, hai người đều vừa có vết thương, đây giống như –“
Hắn đảo mắt liếc nhìn Diệp Tố Tố một cái, lại phóng ánh mắt lên mặt Đằng Duệ Triết, khóe miệng khẽ nhếch lên, là một nụ cười lạnh: “Có chút khéo ha? Đằng thị trưởng, anh cảm thấy sao?”
Thái độ của Đằng Duệ Triết lạnh lùng, ánh mắt như một dòng sông băng, bình tĩnh nhìn Mộ Dạ Triệt, tiếp tục nghe Mộ Dạ Triệt nói.
Diệp Tố Tố ngồi bên cạnh hắn cũng không lên tiếng, hơi hơi cúi đầu, có vẻ thật sự ủy khuất.
Vì thế người ngoài nhìn vào, đúng là Mộ đại thiếu đang khinh thường bắt nạt một cô gái yếu đuối trước mặt mọi người, khiến cho Diệp Tố Tố vẫn khóc đỏ con mắt, bị ấm ức lại không dám nói. Mà một cảnh này, cũng lọt vào mắt của Đại Lận, cô nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ nhìn chăm chú lên mặt Diệp Tố Tố.
Nếu cô đoán không sai, hiện tại cho dù cô và Mộ Dạ Triệt có nói gì, Diệp Tố Tố cũng tiếp tục duy trì biểu tình chực khóc lã chã này đến cuối, nói gì cũng không nói, điều gì cũng không làm, khiến Mộ bí thư và Đằng lão gia gia nghĩ rằng bọn họ đang bắt nạt cô ta, tạt nước sôi làm cô ta bị bỏng ở khách sạn Thanh Hà!
Chính là, điều này Diệp Tố Tố không khỏi nắm rất chắc!
Mà bên cạnh, Mộ Dạ Triệt vẫn cười ôn hòa nhã nhặn, thân hình cao lớn đi tới, tiếp tục 'Bắt nạt' Diệp Tố Tố: “Có vẻ Diệp tiểu thư bị oan ức rất lớn, nhịn không được muốn khóc.” Hắn đi một vòng quanh Diệp Tố Tố, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười như cũ, “Đã có ấm ức, vậy cứ nói ra đi, nơi này có hai vị trưởng bối và Đằng thị trưởng, mọi người sẽ cho Diệp tiểu thư một cái công bằng đạo lý, tuyệt đối không thiên vị ai……”
Vì thế Diệp Tố Tố lấy tay che miệng ngay lập tức, nước mắt theo ngón tay chảy ra, đứng bật dậy liền chạy ra ngoài.
Đằng Duệ Triết thấy vậy, thân hình to lớn cũng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ âm trầm, mày kiếm nhíu chặt lại, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp sắc bén, nhìn bóng dáng Diệp Tố Tố chạy xa, vẫn không đuổi theo. Kết quả Diệp Tố Tố chạy đến cửa, lại mở không ra cánh cửa đã bị người ta khóa lại, không thể nhân cơ hội này để chạy đi, chỉ có thể đứng tại chỗ mà khóc nức nở.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Mộ bí thư bị điều này làm cho hồ đồ, đột nhiên đập bàn đứng dậy, nổi giận với con, “Dạ Triệt, con giải thích rõ ràng cho ba nghe, có phải con bắt nạt Diệp tiểu thư hay không? Mau giải thích xin lỗi với Diệp tiểu thư, Mộ gia ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ con cái làm chuyện bại hoại gia phong!”
Nếu không phải Dạ Triệt làm gì với người ta, sao Diệp tiểu thư lại ở trong nhà ông mà khóc nhiều như thế, giống như ủy khuất lên tới trời vậy!
Mộ Dạ Triệt bị ba mình chỉ mặt, con ngươi trong trẻo thoáng biến lạnh, bàn tay đặt lên lưng ghế sô pha, nhẹ nhàng cười: “Ba, nếu thật sự con bắt nạt Diệp tiểu thư, vậy có phải Tô tiểu thư cũng bị con đánh thành như vậy hay không? Ba hiểu rõ tính tình con thế nào, thật đúng là không dám khen tặng!”
Mộ bí thư nao nao, ánh mắt sắc bén lập tức thả lại trêи khuôn mặt sưng đỏ của Đại Lận, phát hiện đúng là bị người ta đánh, nhưng ông nghe được tiếng khóc của Diệp tiểu thư lại khiến mình phiền lòng tức giận, không rõ vì sao trong nhà mình lại xuất hiện chuyện bực mình này!
“Tô tiểu thư, vết thương của cô là sao?” Ông hi vọng vài người có thể chủ động giải thích cho ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Đại Lận đang nhận túi chườm mà người giúp việc đưa qua, lăn lăn, để tan đi máu bầm trêи mặt, cũng đứng lên đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết, đưa cổ tay trắng nõn bị sưng đỏ do đế giày dẫm lên cho hắn xem, mở miệng cười lạnh: “Đằng thị trưởng, ngài cảm thấy một người đánh người khác sẽ bị đế giày dẫm cổ tay sao? Người phụ nữ của ngài vô duyên vô cớ chạy tới phòng của tôi, đối mặt chính là tặng tôi hai cái tát, sau đó đè tôi xuống đất, dùng bình siêu tốc nóng bỏng kề lên mặt tôi, nói là phải để nước sôi chui vào mắt và tai của tôi, kết quả bị tôi giãy dụa, bình siêu tốc đụng ngược vào người cô ta……”
“Duệ Triết, không phải như vậy!” Diệp Tố Tố đứng khóc nức nở ở cửa cuối cùng cũng mở miệng biện minh cho mình, nhưng mà lại áp dụng phương thức tự trách, mang theo giọng khóc nức nở, rất biết đúng sai mà nói: “Vốn dĩ buổi chiều nhận được tin nhắn của Tô tiểu thư, em không nên đến cuộc hẹn, dù sao cũng bởi vì chuyện của em, mà mang đến sự tổn thương cho cô ấy và hai đứa trẻ. Nhưng sau em lại nghĩ nghĩ, cảm thấy nên đi qua giải thích rõ ràng cho cô ấy biết mối quan hệ giữa hai chúng ta, để cô ấy đừng miên man suy nghĩ, em mới quyết định hẹn gặp mặt. Không muốn mang đến hiểu lầm nhiều hơn nữa cho Tô tiểu thư, nhưng khi em tìm tới phòng khách sạn, phát hiện khuôn mặt của Tô tiểu thư đã bị sưng lên, trêи người đều là vết thương do cô ấy tự làm ra, em mới biết được là chỉ vì em, mà Tô tiểu thư thật sự gặp nhiều thương tổn, cô ấy không muốn nghe được tên Duệ Triết của anh từ miệng em, cảm xúc thật sự kϊƈɦ động……”
Nói xong một hơi, cô giống như muốn tắt thở, khuôn mặt như ngọc không ngừng rơi nước mắt, cùng chiếc váy trắng thanh lịch phụ trợ, càng có vể mềm yếu chịu không nổi, mặt cười hơi hơi cúi xuống, “Duệ Triết, là em sai, đừng trách Tô tiểu thư…… Năm xưa cũng bởi vì vụ hỏa hoạn đó, làm Tô tiểu thư còn trẻ đã phải chịu đựng thương tổn lớn như vậy, thật xin lỗi.”
“Diệp tiểu thư.” Mắt thấy cô như muốn ngã xuống, người giúp việc bên cạnh vội vàng chạy qua đỡ cô, đưa cô ngồi lại lên ghế sô pha, thật đúng là cảm thấy đau lòng vì một cô gái xinh đẹp như vậy, “Diệp tiểu thư, cô đừng thương tâm, đây là chuyện phát sinh trong đại viện thị ủy, nhất định sẽ có người làm chủ cho cô một cái công bằng đạo lý. Ôi, người thời nay a, hơi một tí lại vì đàn ông mà đi đánh nhau rồi tự hại mình, không chịu từ bỏ ý định, dùng phương pháp này mà trả thù người khác, suy nghĩ cực đoan……”
Bên này, Đại Lận cũng không cảm thấy kinh ngạc với những lời này của Diệp Tố Tố, mắt thấy tâm tư của mọi người đều bị nước mắt và hành động của Diệp Tố Tố bắt làm tù binh, cô tự cười chế giễu, không hề giải thích câu gì, đẩy xe nôi trẻ em đi về phía cửa.
Có đôi khi, giải thích là không cần thiết, vì kẻ thù không tin lời giải thích của mình, người yêu cũng không cần mình giải thích. Huống hồ, cô cũng đã giải thích, chẳng qua là cô và Diệp Tố Tố bên nào cũng cho là mình đúng, liền xem Mộ bí thư, Đằng lão gia gia, Đằng Duệ Triết tin tưởng lời nói của ai? Nhưng mà kết quả đã muốn rõ ràng, nơi này giống như ngoài Mộ Dạ Triệt tin tưởng cô ra, những người khác đều tin Diệp Tố Tố vô tội, đều đứng ở một bên kia, cô chỉ biết sẽ là như vậy.
Cô đã nói từ sớm, cô không muốn tới nơi này chịu nhục, bởi vì chỉ cần Diệp Tố Tố rơi lệ, sẽ không ai chấp nhận tin tưởng lời nói của Tô Đại Lận cô. Bởi vậy chỉ có lên tòa, lấy chứng cứ làm bằng chứng, mới có khả năng trả lại sự trong sạch cho cô.
Hiện tại tốt lắm, bị Diệp Tố Tố cắn ngược một ngụm, cắn quá chặt chẽ, tạm thời là nói không rõ rồi chứ. Ôi.
Chính là có khi cô sẽ nhớ lại, không rõ vì sao, thời điểm năm đó cô còn nhỏ lại khóc đến đáng thương như vậy ở trêи tòa án, vì sao không có một người nào chịu tin tưởng cô? Là vì ngày xưa cô phóng túng cùng tùy tiện, danh tiếng này ấn định cả đời lên người cô, cho nên dù có đánh chết thì cái nết vẫn không chừa sao?
Cô cười rộ lên, nụ cười tươi đến sáng lạn, giống một đóa tuyết lan đang nở ra đầy hương thơm. Khi cô đẩy xe nôi đi qua trước mặt Đằng Duệ Triết, cô phát hiện ánh mắt của hắn luôn nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đó tựa như những vì sao trêи bầu trời đêm, thâm trầm, mà không có một gợn sóng. Có khả năng hắn không rõ cô cười vì cái gì, lại vì sao lại có cái dạng như lời Tố Tố nói, vì một người đàn ông không đáng mà tự mình đi hại mình? Vết sưng đỏ trêи mặt có thể do tự mình đánh, vết thương trêи người cũng có thể do tự mình tạo ra, sau khi được mọi người tán thưởng, vênh váo tự đắc rời đi, nói cho hắn biết, cô điên rồi!
Cô điên rồi sao? Hình như Diệp Tố Tố mới đang nổi điên!
Cô đi qua bên người hắn, mang theo một làn gió nhẹ, làm cho bàn tay phải đang đặt bên người của hắn lặng yên nắm chặt lại, giống như muốn túm lấy cô, lại không có hành động, đôi mắt nhọn híp lại.
Sau đó có một bàn tay to kéo giữ cánh tay của cô lại, để cô dừng bước chân, “Đại Lận, hiện tại không tới lượt cô đi, mà là cô ta phải đi!” Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng kéo cô qua, ngả ngớn cười về phía Diệp Tố Tố, ý bảo người giúp việc nhà mình đứng qua một bên, đừng có nhiều chuyện, “Có chút giải thích, đúng là vô dụng thật, lại để người nào đó rơi một hai giọt nước mắt. Nhưng bây giờ khóc cũng đã khóc rồi, diễn cũng đã diễn xong, chúng ta nói chuyện chính. Diệp tiểu thư, cô nói buổi chiều chạng vạng Đại Lận đã nhắn tin cho cô, hẹn cô gặp mặt sao?”
Hắn lấy điện thoại di động của mình ra, ngón tay thon dài sạch sẽ đang chậm rãi lướt lướt trêи màn hình điện thoại, đưa cho Diệp Tố Tố xem, “Diệp tiểu thư cô nhìn xem, bây giờ là 23 giờ 13 phút, tôi đổi thành 17 giờ 30 phút.”
Hắn đổi thời gian, sau đó lấy điện thoại di động của Đại Lận gọi qua số mình, vì thế, hình ảnh lịch sử cuộc gọi dừng ở 17 giờ 30 phút, lại đưa cho Diệp Tố Tố không hề thay đổi sắc mặt mà xem, “Trò mèo này của cô, là cô mới biết được gần đây, con nít ba tuổi cũng làm được! Diệp tiểu thư, sao cô không dùng đầu óc thông minh của mình mà suy nghĩ một chút, tâm tư của Đằng thị trưởng kín đáo như vậy, quyền lực nắm trong tay, làm sao lại tiết lộ số điện thoại của cô ra ngoài được, nhưng lại là tiết lộ cho Đại Lận?! A, cho dù muốn giúp Đại Lận, tôi cũng không có cách nào lấy được số điện thoại của cô trong tay anh ta! Hiện tại anh ta vì cô, vứt bỏ vợ con, xem cô là báu vật mà bảo vệ kín kẽ dưới đôi cánh của mình!”
Đằng Duệ Triết ở một bên nghe được, sắc mặt buồn bã, mi mắt của hắn giật một cái rất nhỏ, lại trầm mặc như cũ, ngang tàng không chút sứt mẻ, chờ đợi kết cục.
“Mộ thiếu gia!” Đối mặt với tình cảnh này, Diệp Tố Tố vẫn như cũ không hề thay đổi sắc mặt, mà càng ủy khuất hơn, “Anh có thể nói tôi, nhưng anh không thể nói Duệ Triết như vậy được! Anh hiểu được cái gọi là tình cảm sao, tôi và Duệ Triết……”
“A.” Mộ Dạ Triệt hừ lạnh một tiếng phát ra từ sóng mũi cao thẳng tuấn tú của mình, ánh mắt tà ác, mỉm cười tuấn lãng, ánh mắt có tia lạnh sắc bén, “Tôi không rõ cái gọi là tình cảm, nhưng Mộ mỗ hiểu được trong tình trạng đã có hai đứa con, Đại Lận không có khả năng tự mình dùng phương thức để tổn thương đến chính mình, không hề quan tâm đến con! Diệp tiểu thư, có khả năng cô không biết, vì bảo đảm sự an toàn của ba mẹ con Đại Lận, trước khi rời đi, tôi đã để lại một cái máy ghi âm ở trong phòng khách sạn……”
Sắc mặt của Diệp Tố Tố hơi thay đổi, cuối cùng chột dạ 0,1 giây.
Nhưng mà Mộ Dạ Triệt lại cong môi nhìn mặt cô tìm manh mối, tiếp tục cười nói: “Sau đó tôi cảm thấy làm như vậy là không tôn trọng Đại Lận, nên sửa lại lấy đi rồi, có phải làm Diệp tiểu thư thật sự thất vọng hay không?”
Diệp Tố Tố hận đến âm thầm cắn răng.
Mà bên nay, sắc mặt ám trầm của Đằng Duệ triết cuối cùng cũng lên tiếng, một tiếng quát lớn hơi khàn khàn: “Đủ rồi, Mộ thiếu gia!” Mắt ưng của hắn híp lại, toàn thân lạnh như băng, dặn dò vệ sĩ của mình lại đây, “Dìu Tố Tố lên xe, chúng ta đi về!” Hắn nhìn theo Diệp Tố Tố mềm yếu bị hộ tống đi ra ngoài, quay đầu nhìn về những người ở nơi đây, đôi mắt thâm u như lốc xoáy khiến người ta nhìn không hiểu thần sắc, ánh mắt hắn là nhìn Đại Lận: “Anh biết năm năm sau, em không có khả năng đánh cô ấy như vậy.” Xoay người rời đi.
—
Mộ Dạ Triệt
Thấy hắn xoay người rời đi, Đại Lận chìm trong trầm mặc đột nhiên lên tiếng cười nói: “Nếu Đằng thị trưởng biết, vậy sau này xin quản lý tốt người của mình, đừng để cô ta động một tí lại tìm tôi gây rối phiền phức, vu oan tôi và Mộ tiên sinh! Tôi không có quan hệ gì với Đằng thị trưởng ngài cả, với cô ta, cũng tương tự như vậy! Nếu cô ta còn đem chuyện bị hủy dung nhan năm năm trước mà đổ lên đầu tôi, vậy trước mắt để vụ án cô ta cố ý phóng hỏa được chấm dứt, món nợ này tôi sẽ tính toán tốt với cô ta!”
Đằng Duệ Triết nghe, sắc mặt trầm tĩnh ngưng trọng, bờ môi mím lại, không có quay đầu, hiên ngang bước đi.
Một lát sau, xe bên ngoài rời đi, bên trong khôi phục lại không gian yên tĩnh, thời gian đã đến gần đêm khuya.
Mộ Dạ Triết miết miết vai của cô, “Đêm nay ở lại nơi này, đừng đi ra ngoài.” Hắn để giúp việc nhanh đi chuẩn bị phòng ngủ cho khách, cũng liếc mắt nhìn ba mình một cái.
Ánh mắt của ông là cái gì vậy, thế mà lại cho rằng hắn đang bắt nạt Diệp Tố Tô! Mộ đại thiếu hắn cả đời này không gặp qua phụ nữ, lại chọn Diệp mỹ nhân mà 'Bắt nạt' sao? Tính cách của Diệp tiểu thư kia, cho dù hắn không có xuất hiện cùng cô ta, cô ta cũng sẽ đem chậu nước bẩn tạt lên người hắn, ai dám tới gần cô ta nửa bước?!
“Ba, những lời vừa rồi của Đằng thị trưởng, ba cũng nghe được?” Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, cười châm chọc. Chính Đằng thị trưởng đều đã thừa nhận Đại Lận không có đánh Diệp Tố Tố, không biết hai vị trưởng bối này có cảm tưởng gì? Có phải cảm thấy vừa rồi nước mắt của Diệp mỹ nhân rất thật hay không, thiếu chút nữa cũng lừa gọn bọn họ?
Thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc, ôn nhu đoan trang, hắn gặp qua không ít, nhưng loại tính tình thâm sâu không để lộ ra ngoài này, bề ngoài lại thể hiện là một cô gái nhu nhược bình dân thì hắn mới gặp lần đầu, không biết đến khi Đằng Duệ Triết và cô ta giao chiến với nhau, có thể có cảm giác tự xấu hổ hay không cũng không biết được. Người phụ nữ này có thể tự mình làm mọi chuyện, chỉ sợ là đã sớm vượt qua giới hạn phòng thân, lúc còn trẻ có thể đã tham gia qua lớp huấn luyện sát thủ.
Mà bên cạnh hắn, bả vai căng thẳng của Đại Lận hơi hơi thả lỏng, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Mộ bí thư và Đằng lão gia gia, lên tiếng nói: “Năm năm trước, đúng là có một vụ án phóng hỏa, mà người phóng hỏa thật sự không phải là người ngồi tù tôi đây, mà chính là cô ta. Sau khi ra tù tôi mới biết được, nguyên nhân bén lửa trong cửa hàng hoa không phải là sơn, mà là xăng được rót sẵn trong cửa hàng từ trước……”
Hiện tại cô nói những lời này ra, là cảm thấy cần thiết phải giải thích rõ ràng, cho dù là vì hành động tác oai tác quái của Diệp Tố Tố hôm nay mà nói nguyên nhân cũng được, trước mặt hai vị trưởng bối nói giúp Diệp Tố Tố được chuyển mình thành 'Chính thức' cũng được, cười cười, “Năm đó tôi vẫn đuổi theo Duệ Triết mà chạy, chen chân vào mối quan hệ giữa anh ấy và Diệp Tố Tố, vẫn dây dưa, dây dưa rất nhiều năm, cho đến khi vụ án phóng hỏa xảy ra, tôi đi ngồi tù, Duệ Triết mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về Diệp Tố Tố, hai người mới có không gian riêng tư……”
Nghe được lời này, quả nhiên Mộ bí thư đen mặt, mặt mày nhăn lại quá chặt chẽ, rõ ràng nổi lên ý phản cảm với những câu từ này! Ông bắt tay ra sau lưng, sắc mặt âm trầm, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi ra, thất vọng liếc mắt nhìn Đại Lận một cái, xoay người đi lên lầu không hề nghe nữa. Hơn nữa còn có ý bảo Dạ Triệt theo mình đi lên, nói ra suy nghĩ của mình!
Đại Lận nhìn, sớm chết lặng với phản ứng này của Mộ bí thư, vừa cười vừa nói: “Bởi vậy Đằng lão gia gia ngài cũng biết, vì sao năm đó mối quan hệ giữa Duệ Triết với bạn gái của mình không được tốt, vì sao đã tính đến chuyện hôn nhân cưới hỏi lại đứt gánh giữa đường, đó là vì có con chen ngang vào bọn họ, làm trong lòng Diệp Tố Tố luôn khó chịu nhưng không làm gì được. Cô ấy năm đó, cũng giống con bây giờ, đều bất đắc dĩ với bên thứ ba chen chân vào, không thể kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu…… Nhưng mà cũng may, giờ con và bọn họ không còn liên quan nhau nữa.”
Ánh mắt cười của cô sáng ngời, trêи khuôn mặt trắng nõn để lộ ánh sáng trong suốt, “Hiện tại mối liên hệ duy nhất giữa con và cô ta, là vụ án phóng hỏa năm đó. Có nhân chứng chỉ ra rằng chính cô ta là người tưới xăng ở cửa hàng hoa, tự mình thiêu chính mình, cũng lấy đi chiếc điện thoại mà ba để lại cho con. Bởi vậy chỉ cần lấy được vật chứng, là có thể lật lại vụ án.”
“Năm đó đúng là có nghe nói qua Duệ Triết muốn kết hôn.” Đằng lão thái gia nói tiếp, cũng có chút xúc động, “Nhưng bác Đằng của con giống như không đồng ý, cũng không có nói với ông, chuyện cứ như vậy dần trôi qua. Đối với chuyện con ngồi tù, ông cũng có nghe thấy, là theo lời bà nội Viên của con mà biết được, tiểu cô nương ngày xưa từng xin ông nội bảo vệ Duệ Triết đợi mình lớn lên lại đi ngồi tù, nhận giáo ɖu͙ƈ cải cách vì tội phóng hỏa, ông có chút khϊế͙p͙ sợ. Chính là không nghĩ tới, đây có khả năng là một vụ án oan.”
“Vậy vừa rồi bác Đằng tin tưởng lời nói của Tô tiểu thư, hay lời kể khóc lóc của Diệp tiểu thư? Theo cháu chứng kiến, vừa rồi bác Đằng và ba cháu, đều đứng về phía Diệp Tố Tố.” Mộ Dạ Triệt cũng không theo ba mình lên lầu, mà là nghe Đại Lận kể chuyện xưa xong, đi tới bên này, “Nếu vừa rồi không có quay lại khách sạn Thanh Hà, cháu cũng sẽ tin tưởng Diệp tiểu thư bị người ta bắt nạt mà khóc thành như vậy, khiến người ta đau lòng. Nhưng có khả năng bác Đằng không biết, trước khi cháu đưa cô ta đến đây, cô ta đã đứng trước cửa phòng khách sạn mà khóc lóc sướt mướt, chỉ trích cháu và Đại Lận phối hợp bắt nặt cô ta. Lúc ấy cô ta đánh Đại Lận, vội vã chạy từ trong phòng ra, vừa vặn đụng phải cháu, chỉ đơn giản là khóc lớn lên, không chịu ngừng lại. Vì thế cháu tương kế tựu kế, đưa cô ta 'Bị thương' về Mộ gia, để cô ta tìm được Đằng thị trưởng. Ngài phải biết rằng, cô ta dám một mình vào khách sạn của thị ủy đánh người, chắc chắn là có người của mình ở bên ngoài mật báo cho cô ta biết tình hình, âm thầm bảo vệ cô ta, nếu không vài giờ trước, cháu và cảnh vệ đã có thể trực tiếp bắt quả tang cô ta đang hành động, làm cô ta lộ ra dấu vết!”
“Chúng ta đến khách sạn nhìn xem.” Lão gia tử vuốt chòm râu ngắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tinh tường, sắc mặt càng thêm trầm trọng. Nghe nói người yêu cũ của Duệ Triết mềm mại yếu đuối, sợ mưa ngại gió, không biết tại sao lại đánh người ta tàn bạo như thế?
Nhưng khi bọn họ quay về khách sạn, quản lý của khách sạn lại nói cho bọn họ biết, vừa rồi Đằng thị trưởng đến đây đã lấy đi đoạn ghi hình camera theo dõi, đi một vòng ở lầu hai, cái gì cũng không nói, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc rồi rời đi.
Cho nên đối với chuyện xảy ra vài giờ trước, ngoài vài nhân chứng có thể chứng minh đã nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng khóc trêи hành lang ra, đoạn camera theo dõi kia đã không còn.
“Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy tiếng một cô gái kêu cứu mạng, mở cửa ra nhìn nhìn, thì thấy có cô gái mặc váy trắng đang tìm Đằng thị trưởng, còn đi được rất nhanh, đôi mắt sưng sưng, nháy mắt đã không thấy đâu.” Một cán bộ lãnh đạo địa phương đang ngáp ngắn ngáp dài mà nói chuyện, một buổi tối ngủ không được ngon giấc, “Không nghe ai nói Đằng thị trưởng đến ngủ ở khách sạn Thanh Hà cả, có phải tìm nhầm chỗ rồi không?” Vừa rồi Đằng thị trưởng còn đến đây đi một vòng, bọn họ còn chưa kịp nịnh bợ một câu mà!
“Đúng là cô ấy tìm nhầm chỗ, nghĩ rằng Đằng thị trưởng gặp vợ con trong này, a.” Mộ Dạ Triệt cong môi cười, để đồng chí cán bộ trở về đi ngủ, cũng lấy một phần ăn khuya phong phú đi bồi thường vì đã quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, xoay người rời đi.
Hắn ngồi lại lên xe của mình, kể lại kết quả vừa rồi cho Đằng lão gia tử nghe, để lão gia tử tự mình suy đoán.
Ông nghĩ nghĩ trầm ngâm một lát rồi nói: “Xem ra Duệ Triết đang tự mình giải quyết chuyện này, ta phải về nhà một chuyến.”
“Cháu đưa ngài về nhé?” Mộ Dạ Triệt cười khẽ qua kính chiếu hậu, sớm đã quay đầu xe, “Tung lưới dài mới bắt được mẻ cá lớn, cuối cùng cháu lại cảm giác Diệp tiểu thư hành động với Tô tiểu thư như vậy, là vì thái độ của Đằng thị trưởng đối với cô ta đã có thay đổi, cho nên cô ta mới giận cá chém thớt, dạy dỗ Tô tiểu thư một bài học nhỏ. Lão gia tử, hiện tại cháu đưa ngài về, ngài tạm thời dừng thời gian uống trà đánh cờ này lại để kiểm tra khảo sát cháu dâu tương lai của mình đi. Cháu đề nghị trước khi cô ta kết hôn với Đằng thị trưởng, Đằng gia ngài nên vì chuyện đánh người hôm nay mà có một lời công bằng đạo lý cho Đại Lận, giải thích xin lỗi với Đại Lận. Dù thế nào đi nữa cũng là phu nhân thị trưởng tương lai, đi đứng phải đoan chính, mới có tư cách có được danh hiệu này. Ngài thấy sao?”
Lão gia tử nghe vậy hơi hơi thở dài, nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, “Nếu ta có thể quyết định thay Duệ Triết, sớm để nó kết hôn cùng Đại Lận, mọi chuyện đã không từng bước đi đến ngày hôm nay. Điều duy nhất mà ta có thể làm trước mắt, chính là không củng cố địa vị của Duệ Triết trong giới chính trị nữa, Mộ thí thư cũng không nên đến gần nó, để nó tự thân vận động dốc hết sức mà làm. Nếu lần này Duệ Triết chỉ còn hai bàn tay trắng, không có tiền tài và quyền thế, Diệp tiểu thư vẫn nguyện ý ở cùng một chỗ với nó, xem như đó là tạo hóa của bọn họ.”
“Đây chính là chuyện của bọn họ, cũng không liên quan đến Đại Lận. Hiện tại Mộ gia cháu chỉ cần Diệp Tố Tố giải thích xin lỗi Đại Lận, công bố tình hình thực tế của vụ án phóng hỏa năm đó và chuyện đánh người hôm nay cho mọi người biết là được! A, bác Đằng, vừa rồi chính ngài cũng nói, đây là án oan đúng không?!”
—
Đằng Duệ Triết – Diệp Tố Tố
Sau khi trở lại Đằng trạch, quả nhiên lão gia tử phát hiện Duệ Triết trở về nơi này, xe đỗ trong vườn.
Con dâu đứng ở cửa gọi ông một tiếng 'Ba', chỉ chỉ lên lầu, “Vừa rồi Diệp Tố Tố vừa đi vừa khóc, xảy ra chuyện gì vậy? Dáng vẻ của Duệ Triết cũng không đẹp mặt, thoáng nhìn giống muốn giết người, bởi vậy Diệp Tố Tố không dám lên tiếng, lên lầu là không có động tĩnh gì. Ba, ba có cảm thấy bọn họ ở chung có cảm giác là lạ không?”
“Trước kia hai người bọn họ ở chung như thế nào?” Lão thái gia hỏi lại bà một câu, khoang tay đi vào phòng khách, “Nghe nói thường xuyên tan tan hợp hợp, cãi nhau, hơn nữa các người còn làm khó dễ từ giữa, nên cuộc hôn nhân này không có thành.”
Sắc mặc Đằng mẫu buồn bã, đột nhiên trong đầu nhớ tới cái gì, sau một lúc lâu mới nói áy náy: “Ba, thật ra năm đó, sau khi Duệ Triết đưa Tố Tố đến đây gặp con và lão Đằng, lão Đằng thật sự không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng tính tình của Duệ Triết thế nào thì ba cũng biết rồi, nó có thói quen tự mình quyết định, chủ kiến quyết đoán, ý chí tự cường, hơn nữa nó và Tố Tố có tình cảm sâu sắc, một đường mưa gió đi đến, liền giằng co với lão Đằng. Lúc ấy cha con vẫn đang rùng mình với nhau, vẫn chưa nổi giận, thời gian giằng co cũng rất dài. Sau đó lão Đằng có gặp một lần với ba của Tố Tố, trao đổi về chuyện này, cho ông ấy biết lão Đằng không đồng ý, Diệp phụ liền đưa ra một yêu cầu, nói Tố Tố quanh năm ở chung một chỗ với Duệ Triết, thường xuyên không về nhà, muốn để cô ấy trở về thăm mẹ đang bệnh nặng, làm tròn đạo hiếu, bảo đảm sau này Tố Tố sẽ biết khó mà lùi, không quấn quýt lấy Duệ Triết nữa. Vì thế lão Đằng đồng ý với yêu cầu của Diệp phụ, hẹn gặp một mình Tố Tố, để Tố Tố đến một mình, bàn chuyện cưới xin. Sau đó, lão Đằng để thư ký đi hẹn, còn mình thì không đến gặp mặt, mà là Diệp phụ đi, quả nhiên Tố Tố không đến Đằng gia chúng ta liên tiếp mấy ngày sau. Sau đó không lâu, Tố Tố và Duệ Triết ngẫu nhiên có tranh chấp, không hề hòa thuận như trước kia, mà luôn có mâu thuẫn. Sau khi vụ án phóng hỏa qua đi, lại không ngừng cãi nhau, tan tan hợp hợp, nghe nói Tố Tố phải lập gia đình.”
“Là Diệp gia sắp xếp chuyện hôn sự cho cô ấy?” Lão gia tử nhíu mi, bước đi thong thả lại đây, “Lúc ấy con và Đình Kiên [Đằng phụ] chỉ để cô ấy quay về Diệp gia, để cha mẹ thay mình quản lý, vẫn chưa làm chuyện chia rẽ gì, vì sao sau khi cô ấy chia tay muốn gả cho người khác, lại quay về đoàn tụ với Duệ Triết? Hơn nữa sau này các người cũng không biết hối cải, lại nhúng tay vào chuyện của Duệ Triết và Đại Lận, nhất định phải cưới được một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.” Ông lắc đầu, ngồi xuống sô pha, “Hiện tại Đình Kiên đã ngồi tù, cũng là trừng phạt đúng tội.” Trong ánh mắt của ông lóe ra tia bi thương, cảm thán thế sự vô thường.
“Ba.” Sự áy náy không ngừng xẹt qua trêи mặt Đằng mẫu, đi theo ngồi xuống ở phía đối diện, “Có rất nhiều, đều đã qua rồi. Bây giờ con chỉ thầm nghĩ làm sao để Duệ Triết xử lý ổn thỏa chuyện này, chăm sóc tốt cho vợ con, dùng cuộc đời còn lại đi bồi thường. Nhưng chuyện tình cảm, quả thật cũng khó nói được ai đúng ai sai, chỉ có thích hợp hay không thích hợp. Nếu nói năm năm trước là Đại Lận sai, không nên đuổi theo hai người bọn họ mà chạy, chen chân vào tình cảm của hai người, như vậy hôm nay sau năm năm, cái này được tính là gì đâu, hai người yêu cũ quay về thì thích hợp thật sao. Thật ra tâm tư con luôn cảm thấy, lấy điều kiện trước mắt của Tố Tố, có thể tìm được người khác tốt hơn so với Duệ Triết, có được hạnh phúc của mình.”
Lão gia tử ừ một tiếng, cũng là có cảm xúc rất nhiều, đột nhiên nói: “Hôm nay, có khả năng Diệp tố Tố đánh Đại Lận ở khách sạn Thanh Hà, Đại Lận bị thương toàn thân, khóe miệng còn chảy máu.”
“Trời!” Đằng mẫu che miệng lại, bị cho khϊế͙p͙ sợ. Tố Tố so với Đại Lận còn muốn mềm mại yếu đuối hơn lại thật sự đánh Đại Lận sao? Lúc trước, vì muốn bức ép Đại Lận đi, bà cố ý đem trở về những bức ảnh chụp giữa hai người đã bị Duệ Triết quên, đặt một góc trong ngăn kéo tầng cuối cùng, lấy hai bức ảnh trong đó ra để lên nơi dễ thấy nhất.
Chính là không nghĩ tới, hành động này vừa mới xảy ra gần một năm trước nay lại thành sự thật, Duệ Triết thật sự gọi Diệp Tố Tố lại đây, đồng thời làm bà quyết ý muốn chọn Tô Đại Lận làm con dâu, lại cảm thấy áy náy với chuyện năm đó, không biết cho Diệp Tố Tố thái độ gì, mới được tính là bình thường!
Vốn dĩ là bà làm con bị tổn thương, không có giải quyết được hôn nhân của mình, vậy bà tôn trọng con, con nói cưới ai thì cưới người đó, tuyệt đối không nhúng tay. Nhưng năm năm sau, quả thật bà không có cảm tình với Tố Tố xuất quỷ nhập thần này, đối mặt với người phụ nữ có muôn hình muôn vẻ chuyện xấu này cảm thấy thật lạnh nhạt! Nếu Tố Tố thật đúng là tình nhân của Trâu Tông Sinh, vậy so ra còn kém hơn một ngón tay của Đại Lận, bẩn đến mức khiến bà phải nhượng bộ lui binh!
Ban đầu chính là bà thiên vị Đại Lận, cho dù Diệp Tố Tố không làᘻ ȶìиɦ nhân của Trâu Tông Sinh, bà cũng thích Đại Lận, nhưng bởi vì Duệ Triết, bà mới mắt nhắm mắt mở với Diệp Tố Tố, mặc kệ cô ta. Nhưng mà hiện tại, bà chỉ có thể trong cậy vào chuyện Đại Lận ở cùng một chỗ với Dạ Triệt, bà thấy hai bọn họ xứng lắm!
—
Mộ Dạ Triệt – Tô Đại Lận
Sau khi Mộ Dạ Triệt đưa Đằng lão thái gia về nhà, phát hiện Đại Lận vẫn còn ngồi ở phòng khách nhà mình, góc nghiêng khuôn mặt của cô mềm mại dưới ánh đèn nhu hòa, làm cho cô như một con chim thiên nga màu trắng đang đắm chìm trong ánh sáng dịu nhẹ, xinh đẹp tuyệt trần.
Mộ bí thư thì đứng ở trêи lầu nhìn cô, xem cô đang dỗ hai đứa nhỏ, xem cô lấy tay gác đầu ngủ.
Cuối cùng, âm thanh mở cửa của hắn khiến bọn họ kinh động, làm cho sắc mặt của Mộ bí thư lạnh lùng trong phút chốc, lạnh buốt mà nhìn hắn, “Chuyện nhà người khác, con quan tâm làm gì! Chuyện này có liên quan gì đến Mộ gia ta! Nhiều chuyện!”
Những lời này, lập tức làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận đen tối hẳn, rơi vào tình cảnh xấu hổ.
“Ba, sao chuyện của Đại Lận là chuyện của người ngoài được!” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt cũng xuất hiện vẻ tức giận, hướng về ba mình mà đi tới, “Nếu không phải con đưa Đại Lận đến đây, đêm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Chuyện này xảy ra ở Mộ gia, nên phải quan tâm!”
Mộ bí thư nghiêm mặt lại, để hắn đến thư phòng.
Mộ Dạ Triệt vẫn đứng ở cầu thang không hề cử động, cười cười lạnh lùng với ông, “Ba, không cần phải đến thư phòng, con đều biết ba muốn nói chuyện gì. Ba yên tâm, mối quan hệ giữa con và Tô tiểu thư chính là bạn bè, sẽ không vi phạm, hơn nữa cho dù con có chung tình với Tô tiểu thư, Tô tiểu thư cũng không thèm để ý con.”
“Không, ba còn có chút chuyện muốn báo cho con biết!” Mộ bí thư dùng hết ánh mắt liếc Đại Lận một cái, ánh mắt nghiêm khắc lại bắn thẳng tắp về phía con, nói thẳng những lời mình nghĩ trước mặt Đại Lận, “Mộ gia ta, không lui tới với một kẻ phóng hỏa, lại càng không có bạn bè gì với bên thứ ba phá hoại tình cảm của người khác! Tô tiểu thư, mời đi cho, chính cô không cần tôn nghiêm của mình, Mộ gia ta không kết bạn nổi với người như cô. Nếu có một ngày, cô có thể nói cho ta biết, cô có tự tôn tự trọng, có năng lực, có bản lĩnh xứng đôi với Mộ gia ta, Mộ gia ta sẽ suy nghĩ xem có muốn làm bạn với người như cô hay không!”
“Ba!” Mộ Dạ Triệt gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tức giận, đến mức hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, “Đại Lận cô ấy, không phải không hề có tự tôn tự trọng!”
Đại Lận chậm rãi đứng lên, im lặng nhìn cha con Mộ gia trước mặt, bờ môi khẽ mím lại, biểu tình thật im lặng, đã thuộc dạng không thể có thêm một gợn sóng nào, sau đó nói câu 'Xin lỗi đã quấy rầy', đẩy xe nôi đưa hai con ra khỏi nơi này.
“Đại Lận!” Mộ Dạ Triệt muốn chạy ra đuổi theo.
“Nếu con đuổi theo ra khỏi cánh cửa này, ba bãi chức con ngay lập tức!” Âm thanh nghiêm khắc mà vô tình của Mộ bí thư quanh quẩn khắp phòng khách, “Nếu cô ta hiểu được tự tôn tự trọng, tại sao lại rập khuôn dẫm lên vết xe đổ của mẹ mình, còn nhỏ tuổi đã biết được chuyện phá hư tình cảm của người khác! Mặc kệ nguyên nhân xảy ra vụ hỏa hoạn của năm năm trước là gì, cô ta đều là bên thứ ba, dây dưa với một người đàn ông đã có người khác, bắt ép người khác phải chấp nhận cô ta, hơn nữa còn không để ý đến danh tiết của mình, chưa cưới đã đẻ hai đứa trẻ sinh đôi, đưa chúng nó đến trường để người ta chế giễu, lại lấy chuyện học ra mà diễn trò!”
Mộ Dạ Triệt dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người lại, nheo mắt nhìn ba mình. Sau đó làm việc nghĩa không hề chùn bước, chân dài bước đi, tiếp tục đuổi theo Đại Lận.
Giờ phút này Đại Lận đang bước xuống bậc thang, gió đêm lạnh lạnh thổi đập vào mặt của cô, càng làm cho cô thêm thanh tỉnh. Nhưng cô phát hiện, mình không hề giận một chút nào, trêи khuôn mặt tái nhợt còn mang theo cười, ôm hai đứa trẻ sinh đôi bước xuống bậc thềm.
Nếu cuộc đời chính là đi xuống bậc thềm, vì sao chỉ có một con đường này. Không phải người ta thường nói, chỉ có thời điểm đi lên mới khó khăn, bước xuống sẽ dễ dàng hơn sao? Thời điểm cô không có tự tôn tự trọng, chính là dễ dàng rung động với hắn như vậy, dây dưa, ngồi tù, sau đó lại bị hắn dây dưa, rồi lại rung động. Đây là con đường đi xuống của cô, lập tức té ngã trong vực sâu trăm mét. Nhưng từng bước đi xuống như vậy cũng thật thống khổ, mỗi lần rơi xuống cũng đều cần sức lực, làm cô muốn đứng dậy từ vực sâu, mới phát hiện một lòng của mình đã vỡ nát, tâm tư hao tổn, sức lực không biết từ khi nào đã chảy xiết như nước trôi.
Mà cố tình, lời nói của bác Mộ thật sự đúng. Là cô tự tìm, lúc trước cô bắt đầu bằng cái dạng gì, hiện tại liền kết thúc thành dạng đó, tất cả những điều này, đều vì cô dây dưa một người đàn ông.
Mộ Dạ Triệt đứng trêи bậc thềm, nhìn thấy cô vội vã bước xuống bậc thang mà đi, bước chân lung tung mà vội vàng, giống như có thể ngã xuống bất cứ khi nào. Hắn liền vội vàng đuổi theo, bắt giữ cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô lại, đưa cô xuống bậc thang.
Sau đó kéo cô vào trong người mình một phen, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, “Cuộc đời không phải đi xuống, mà phải hướng lên trêи mà đi, hơn nữa em sẽ phát hiện ra, từng bước hướng lên trêи, em sẽ rất hạnh phúc, tôi sẽ đưa em theo.”
—
Thời gian trôi qua hai ngày, Đại Lận phát hiện một nhà của cậu vẫn còn quanh quẩn trước cổng nhà cô, ban ngày thì ăn bánh bao lạnh, ban đêm thì nằm ghé vào cổng, giữa trưa thừa dịp cô không có mặt, lại chui vào trong sân, chuẩn bị mở khóa. Kết quả phát hiện mã khóa đã bị cô sửa lại, lại ở trong sân không chịu đi ra.
—
Mộ Dạ Triệt – Tô Đại Lận
Mộ Dạ Triệt lái xe đến đây tìm cô, thế này cậu mới mặt mày xám xịt chạy từ trong sân ra, toàn thân bẩn thỉu, ngẩng đầu, tay đút túi quần đứng phơi nắng ở cửa, huýt sáo, có chút cà lơ phất phơ.
“Ông ta còn chưa đi?” Mộ Dạ Triệt mặc chiếc áo sơ mi màu lam cùng bộ đồ vét màu đen, từ trong xe ôm ra một chồng tài liệu lớn, đi tới trước cửa nhà, “Đây là tài liệu tổng hợp cuộc thi công nhân viên chức, có thời gian em nhìn một chút, sang năm bắt đầu thi.”
Đại Lận mặc chiếc áo len mỏng thanh lịch nhận chồng tài liệu lớn, đóng cửa thủy tinh lại, cười ngọt ngào với hắn, mang dép lê đi rót nước trái cây cho hắn, “Gần đây 'Công việc' của tôi thật nhiều, có lẽ không có thời gian xem tài liệu này. Dạ Triệt, những tư liệu này anh để thư ký đưa qua đây là được rồi, không cần tự mình đến đây một chuyến.”
“Công việc?” Mới đầu Mộ Dạ Triệt rất là khó hiểu, nghĩ rằng cô đang làm việc, hai mắt phiêu lãng liếc về trêи bàn một cái, mới hiểu được ý cô nói là các cuộc thi. Vì thế hắn đi tới, lật lật các tài liệu ôn tập của cô ở mặt bàn, cười nói: “Thi Tiếng Anh và tin học sẽ không có vấn đề, sau đó chuẩn bị thi cuối kỳ, thời gian nghỉ đông nhiều thì ở nhà chăm Khiêm Khiêm và Ny Ny. Đại Lận, chuyện cậu của em tính xử lý thế nào? Nếu thật sự em không muốn nhìn thấy vài người thân nhân này, có thể gọi bảo vệ trị an đến đây.”
Đại Lận bưng cho hắn ly nước trái cây đến đây, “Vài năm nay cậu luôn lấy tiền của mẹ Hàn Tử đi đầu tư, kết quả thua lỗ, bán bớt nhà cửa và tài sản, bị chủ nợ tuy tìm. Nói đến đây, bỗng nhiên tôi nhớ tới trước kia, ba tôi có một người tài xế riêng, năm trước người này tính cưới mẹ Hàn Tử, nhưng bị điều tra ra là làm việc cho Cố Lả Lướt, cầm tiền của mẹ Hàn Tử xong liền nghĩ đến chuyện bỏ trốn, bị người ta chặn lại nửa đường, đưa đến Tiết gia, không biết hiện tại thế nào nữa? Tôi thấy ông ta cũng chưa ở cùng một chỗ với mẹ Hàn Tử, có lẽ vẫn xa nhau.”
“Cố Lả Lướt là ai?” Mộ Dạ Triệt đi đến cạnh cửa thủy tinh, nheo mắt nhìn một nhà năm người đứng trước cửa. Thì ra đây là bà ngoài, cậu và mẹ của Đại Lận trước kia, một đám người đối địch chưa bao giờ xem Đại Lận là ruột thịt của mình. Tiểu Đại Lận lớn lên trong hoàn cảnh này, lại làm sao biết rằng không thể chiếm được sự ấm áp từ anh Duệ Triết của cô, vì vậy mẹ Hàn Tử chỉ biết dạy cô dây dưa quấn quýt đàn ông, để cô lầm đường lạc lối, trả thù tình địch, cũng không dạy cô hưởng thụ những gì mình đang có.
Nếu Thanh Như không có chết, sau khi nhìn thấy con gái ruột của mình bị ôm đến đây, luôn luôn sống trong hoàn cảnh này đến hai mươi tuổi, là đau đớn vô cùng đến cỡ nào. Tô Cẩm Phong năm đó, sao lại không nhìn ra Tiết Hàn Tử đang dùng một cách khác để trả thù Thanh Như?!
Ông ngoại thật sự của Đại Lận, cho dù có hận Thanh Như năm xưa làm bại hoại gia phong thế nào, không chịu thừa nhận người con gái này lần nữa, nhưng sẽ không đem oán hận chuyển lên người một đứa trẻ, để đứa trẻ trở thành vật hi sinh. Mà Tiết Hàn Tử, một ngụm ác khí nghẹn ở trong ngực nhiều năm, cuối cùng nhất định phải đi trả thù.
“Cố Lả Lướt là một người……” Đại Lận nhớ lại chút chuyện trước kia với Cố Lả Lướt, nhớ tới khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Cố Lả Lướt khi thấy cô ta lần cuối cùng, “Có liên quan đến Trâu Tiểu Hàm và Diệp Tố Tố. Trâu Tiểu Hàm từng nói qua, Cố Lả Lướt làm việc cho tình nhân của Trâu Tông Sinh, biết rất nhiều chuyện, hiện tại, rất có khả năng đã bị giết người diệt khẩu.”
Nói tới đây, cô dừng một chút, mở cánh cửa thủy tinh ra, “Dạ Triệt, tôi đi ra ngoài một chút, mẹ Hàn Tử rất có khả năng biết Tiết Binh đang ở đâu. Mà chỉ cần biết được Tiết Binh, sẽ biết Cố Lả Lướt.”
Mộ Dạ Triệt gật đầu, theo cô đi ra.
Giờ phút này, một nhà Hàn Tử đang ngồi trước cổng Tô gia phơi nắng, một đám người bẩn thỉu, không khác gì ăn mày. Thấy Đại Lận đột nhiên đi ra, vội vàng đứng dậy từ ghế dài, thay đổi một loại thái độ mà nói chuyện: “Đại Lận, bà ngoại và em họ của cháu sinh bệnh, để bọn họ vào nhà nghỉ ngơi một chút đi, không thể bị trúng gió được, cậu dập đầu xin cháu.”
Người mở miệng nói chuyện là cậu, đầu gối khuỵu một cái, thật sự muốn quỳ gối dập đầu với cô cháu gái, mặt mũi gì cũng không muốn, “Đại Lận, cháu là một cô bé ngoan, đừng thấy chết mà không cứu, cậu và bà ngoại ở lại đây với cháu hai ngày thôi……”
Tiết Hàn Tử vẫn ngồi trêи ghế không nhúc nhích, mặc kệ bên này, nhắm mắt lại ngủ. Bà ngoại cũng là cái thái độ này, tao cứ ngồi yên trước cửa nhà mày, tao nghĩ mình muốn thế nào thì làm thế đó, nhưng để tao chủ động quan tâm đến mày, cầu xin mày, đừng có mơ!
Đại Lận nhìn, không sao cả, nói với Hàn Tử: “Con chỉ muốn biết, năm đó Đằng Duệ Triết đưa Tiết Binh đến Tiết gia, sau đó Tiết Binh đi đâu?”
Lông mi của Hàn Tử khẽ động, nhắm mắt lại không lên tiếng, không thèm để ý đến ai. Nhưng bà ngoại ở bên cạnh, lại hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, cười lạnh mà nói: “Có hiểu bối phận của mình không?! Đó là ba Tiết của mày, cái gì mà Tiết Binh này Tiết Binh nọ! Không có giáo ɖu͙ƈ chính là không có giáo ɖu͙ƈ, có đàn ông che chở, lại làm theo cái đức hạnh của mẹ đẻ mày!”
“Mẹ!” Cậu đứng cách đó không xa kêu to một tiếng, trách cứ mẹ già hoàn toàn uổng phí những cố gắng của mình! Lúc này là lúc nào, còn nói bóng nói gió, đắc tội Tô Đại Lận, có phải thật sự muốn một nhà năm người làm ăn mày hay không, ngủ trêи đường, mới biết được ngày qua ngày muốn sống như thế nào!
Sắc mặt Đại Lận buồn bã, không để ý đến bà ngoại, lại hỏi mẹ Hàn Tử một lần nữa, “Mẹ Hàn Tử, mẹ trả lời con đi. Có khả năng Tiết Binh biết vụ án năm đó của ba, biết rất nhiều chuyện của ba, sau lưng ông ta chắc chắn có một thế lực rất lớn.” Mộ Dạ Triệt ở một bên thì lạnh lùng nhìn mấy người này, không đáp trả lập tức, chỉ cười, khuôn mặt càng tuấn tú.
Thế này Tiết Hàn Tử mới chậm rãi mở mắt, liếc Đại Lận một cái, “Ta không biết.” Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dạ Triệt liền khoác tay ên vai Đại Lận, mời cô đi dạo quanh đây, không cần hỏi lại, “Chắc chắn Tiết Binh bỏ trốn rồi, không có gì để hỏi cả. Em có hỏi thì bà ta cũng không biết.” Hắn đưa cô đi dạo trêи con đường nhỏ trước cổng nhà, nhìn bốn phía, “Đại Lận, đây là nơi em sinh ra và lớn lên từ nhỏ sao?” Căn biệt thự có kiểu thiết kế của hai mươi mấy năm trước, trong vườn có xích đu dây cũ nát, chắc là nơi trước đây Đại Lận chơi đùa, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Đại Lận im lặng đi cùng hắn: “Trước khi chính thức tốt nghiệp tìm được công việc, tôi có ý này, hi vọng có thể được sự ủng hộ của anh.”
“Em nói đi.” Khóe môi Mộ Dạ Triệt ôm lấy nụ cười, xoay qua, rất có hứng thú mà nhìn cô, đối với lời cô sắp nói ra, đã đoán được nửa phần. Cô gái này có thể nói ý tưởng gì đây, đơn giản chính là chuyện tìm việc. Tìm ngân hàng vay tiền, là gánh nặng luôn ở trong lòng.
Quả nhiên, Đại Lận nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại cuộc sống mỗi ngày của tôi được sắp xếp thế này, mỗi ngày lên trường học hai tiết, buổi chiều ở nhà ôn tập chuẩn bị kì thi, buổi tối liền chăm con, sau đó đi ngủ. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể tìm được một công việc làm thêm, vừa có thể mang theo con, lại có thể có việc làm.”
“Thì đó phải là công việc liên quan đến trẻ nhỏ?” Mộ Dạ Triệt ngồi xuống một băng ghế dài, nhìn khu dân cư này, đôi mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, “Em muốn làm cái gì, cứ cố gắng mà làm, tôi sẽ không can thiệp chuyện của em. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là nơi em làm việc phải gần chỗ tôi một chút, để tôi biết được em thật sự an toàn.”
Đại Lận ngồi xuống bên người hắn, nhìn đám mây trắng trêи bầu trời cao, cười cười nhẹ nhàng: “Trước kia tôi từng làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, bưng bê đồ ăn, còn làm việc ở công trường, làm nhân viên bán hàng trong tiệm thức ăn nhanh, nhưng thời gian làm việc rất ngắn. Bởi vậy tôi vẫn muốn tìm được một công việc ổn định một chút, để mỗi ngày tôi có thể nộp học phí đúng hạn, cũng bảo đảm tiền sinh hoạt phí.”
“Nhưng giờ em còn đang trong thời gian đến trường.” Mộ Dạ Triệt nhắc nhở cô.
“Tôi biết, bởi vậy trước mắt tôi chỉ có thể làm thêm, làm một ngày nghỉ một ngày. Nhưng sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, tình hình tuyệt đối không giống như vậy.” Cô nói kiên định, xoay qua nhìn Mộ Dạ Triệt, đôi mắt đẹp sáng trong, “Anh đã nói, mỗi lần hướng lên trêи mà đi, có thể nhìn được những nơi ở xa hơn, nhìn thấy hạnh phúc. Bởi vậy tôi đang cố gắng.”
Mộ Dạ Triệt vươn tay qua phía Đại Lận, đặt lên bờ vai gầy của cô, vì cô mà vén sợi tóc vương trêи má, đôi mắt ôn nhu mà nói, “Tôi tin tưởng, nhất định em sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hơn so với mẹ của mình, để bà ấy và Tô thị trưởng mỉm cười nơi chín suối, cảm thấy vui mừng cho em.”
Trong lòng Đại Lận chấn động, nhìn ánh mắt hắn, không rõ vì sao đột nhiên hắn đề cập đến mẹ đẻ của mình. Hắn biết lúc mẹ đẻ của cô còn sống không được vui vẻ hạnh phúc sao? Vì sao trong ánh mắt của hắn, luôn có sự thương tiếc?
“Được rồi, chúng ta đi về.” Hắn cười đứng lên, dắt tay cô, lòng bàn tay ấm áp, “Chính em nói cho tôi biết chuyện của Tô gia, bởi vậy tôi có thể đoán được. Chỉ là tôi hi vọng, em đừng bước theo con đường của bà ấy, nhất định phải làm cho mình được hạnh phúc.”
Đại Lận nhìn hắn, trầm mặc, hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, Cô chưa từng nghĩ tới chuyện bước lên con đường giống mẹ đẻ, cũng không muốn chạy trêи con đường giống mẹ Hàn Tử, chính là vận mệnh an bài, khiến cô té ngã thật mạnh, thật đau. Không phải cuộc đời còn rất dài sao? Chuyện sai hai mươi năm trước cứ để trôi qua đi, đoạn đời còn lại của cô, sẽ rất hạnh phúc. Cô không có giống mẹ đẻ như vậy, chưa kịp liếc mắt nhìn con một cái, liền ra đi trêи bàn phẫu thuật. Ít nhất cô còn sống, có hai thiên sứ đáng yêu.
“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Thật lâu sau, cô đánh vỡ sự trầm mặc, đi đến một bên lấy điện thoại ra, chấm dứt bầu không khí ngưng trọng này.
“Tô tiểu thư, phiền cô đến Đằng thị một chuyến, có cuộc họp quan trọng.”
Đằng thị họp? Cô nhíu mi cười: “Tiên sinh, có phải ngài nên gọi cho Đằng Duệ Triết hay không?”
“Tô tiểu thư, là như vậy. Bởi vì mấy tháng trước, Đằng tiên sinh đã chuyển số cổ phần của Đằng thị đi, viết lên đó tên của cô, bởi vậy cô cần đến công ty một chuyến. Hiện tại cổ đông của công ty đã có mặt đầy đủ, còn thiếu mình cô.”
“Chủ đề của cuộc họp là gì?” Cô suy nghĩ có nên đi hay không.
“Có liên quan đến việc gặp mặt các cổ đông mới, có luật sư ở đây, đem nói mọi chuyện cho rõ ràng. Lúc này, Tô tiểu thư phải đến đây một chuyến, bởi vì cô chính là vị cổ đông mới, là một thành viên của Đằng thị, mỗi tiếng nói của cô đều chịu sự bảo hộ của Pháp luật.”
“Được, tôi sẽ đến sau hai mươi phút.” Thế mà lại lôi Pháp luật ra nói chuyện với cô.
Hai mươi phút sau, cô và Mộ Dạ Triệt đến trụ sở của Đằng thị. Chỉ thấy tòa nhà cao tầng với lớp kính thủy tinh màu xanh lam đang phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt, giống một người đang ngạo nghễ nhìn thiên hạ, tự cao tự đại.
Mấy ngàn nhân viên ra ra vào vào trước cửa, áo mũ chỉnh tề bước đi cùng một chỗ, chuẩn bị bắt đầu công việc buổi chiều. Phía trước tòa nhà vẫn đầy những chiếc xe sang hàng hiệu của cổ đông công ty và lãnh đạo cấp cao, để bảo vệ canh giữ, không vào bãi đổ xe của công ty, công khai thể hiện đặc quyền của bọn họ.
Tất cả những điều này đều không có gì thay đổi, điều thay đổi chính là ông chủ của Đằng thị, tốc độ thay đổi một 'Triều đại' quá nhanh, khiến người ta không ứng phó nổi.
Cô bước qua quầy lễ tân ở lầu một, phát hiện Thư Mẫn Mẫn đã nghỉ việc, vài cô nhân viên xinh đẹp đang nói khẽ ở quầy lễ tân, xúm lại tám chuyện.
—
Đằng Duệ Triết
“Thật đáng tiếc, thế mà tân Đằng tổng bị kết án ngồi tù, ông chủ soái ca như vậy, sao lại làm loại chuyện bắt cóc, làm bị thương người khác chứ?!”
“Nghe nói người bị anh ta thương tổn là người của Đằng tổng phải không? Cô gái đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như là có chút quan hệ với Đằng Duệ Triết, vẫn bị người ta bắt cóc giấu đi, dáng vẻ như thế nào cũng chưa từng gặp qua. Có thể là hai anh em có xích mích mâu thuẫn gì đó, Đằng Vi Trì liền bắt cóc cô gái kia, dùng thủ đoạn đi đối phó một cô gái vô tội, ôi. Nhưng mà nghe nói hiện tại Đằng tổng lại có tình mới, là người yêu cũ năm năm trước, hai người vẫn tan tan hợp hợp, rốt cuộc bây giờ lại đi đến cùng nhau……”
“Hư, nói nhỏ chút, hình như Đằng thị trưởng đang đi về phía này.” Một cô gái vỗ vỗ bàn, để mấy chị em giải tán, “Hôm nay có cuộc họp, ngài ấy cũng đến tham gia, hiện tại đang bước vào cửa.”
Nói thầm xong, vài người giải tán ngay lập tức, nhanh chóng trở về vị trí cũ, đều tự làm việc của mình, mỉm cười chuyên nghiệp, chuẩn bị chào đón Đằng tổng ngày xưa của bọn họ.
Đại Lận không dừng bước khi đi qua bên cạnh bọn họ, trực tiếp bước qua, tính đi thang máy nhân viên, đuổi kịp thời gian. Nhưng Mộ Dạ Triệt bên cạnh cô lại tuấn mỹ quá mức, lập tức khiến các cô gái ở quầy lễ tân chú ý, một loạt ánh mắt liếc nhìn về đây, “Ôi, ai vậy, đẹp trai quá!”
“Hình như bên cạnh anh ta là Dĩnh Nhi! Dĩnh Nhi!” Một người sáng mắt lớn tiếng quát to, làm cho toàn bộ mọi người trong đại sảng hướng qua bên này mà nhìn, cô gái này vẫn tiếp tục kêu to, “Dĩnh Nhi, không nhớ tôi sao? Tôi là Ann, khi con của cô đầy tháng, tôi có đến tham dự này. Người này chính là baba của đứa nhỏ hả, đẹp trai quá!”
Đại Lận nhìn đồng hồ, không thể không lui về sau, chào hỏi mấy người bạn, “Vừa rồi thấy mọi người đang nói chuyện, không tiện quấy rầy, kết thúc cuộc họp xong, mời mọi người ra ngoài uống nước. Đây là……”
Cô giới thiệu Mộ Dạ Triệt với mọi người, đột nhiên phát hiện không biết dùng danh từ gì cho tốt, “Là bạn của tôi.”
“Dĩnh Nhi này, đừng gạt chúng tôi, chúng tôi biết đây là chồng của cô, ba ruột của hai đứa nhỏ.” Vài người nháy mắt với cô, dùng ánh mắt mà ngắm nghía Mộ Dạ Triệt, liếc mắt đưa tình, “Chồng đẹp trai như vậy đúng là nên giấu đi để độc chiếm, nếu không sẽ bị mấy chị em đây ăn đến không còn xương cốt mất, cặn thừa cũng không để lại cho cô! Dĩnh Nhi, chồng của cô có anh em trai hay anh em họ gì không, giới thiệu cho chúng tôi vài người?”
Mộ Dạ Triệt thấy ánh mắt của những cô gái này đang phóng điện, nhắm thẳng người hắn mà mê đắm, cười cười: “Hai năm nay tôi luôn phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh, không có thời gian rảnh, để một mình Đại Đại mang theo con đến Cẩm thành này, không có làm tròn trách nhiệm của một người cha người chồng. Thời gian trước được mọi người quan tâm ít nhiều, mới làm cho ba mẹ con cô ấy được bình an. Sau khi tan làm, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm.”
“Được, bây giờ chúng tôi đặt bàn, ăn cơm xong còn muốn đi karaoke!” Mấy cô gái hưng phấn đến cực điểm, làm gì còn lo lắng đến Đằng tổng vĩnh viễn không ăn đến miệng nữa, vội vã đi tìm cơ hội ở một con cá lớn khác. Đây là quen biết với người có tiền, đơn giản là thông qua chuyện quen biết với chồng của bạn, lại biết thêm nhiều người bạn bè xung quanh người này, cứ tiếp tục như thế. Nói không chừng cơ hội tới thật, được làm thiếu nãi nãi thì sao.
Đại Lận nhíu mày, nhỏ giọng nói với Mộ Dạ Triệt: “Bọn họ chỉ là đùa giỡn, khống nhất định phải biết ba ruột của con tôi là ai.”
Mộ Dạ Triệt buông mắt cười nhẹ nhàng, nâng tay vuốt vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô vô cùng thân thiết, cũng nhỏ giọng nói chuyện, giống như đang ân ái với cô, “Baba là một thân phận, thời điểm hai đứa nhỏ cần, tôi sẽ mượn mà dùng. Ví dụ như làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, bạn bè có hỏi, hai đứa nhỏ đều cần một thân phận chính thức, mà Đại Lận em, cũng không thể bị người ta cười nhạo.”
Khuôn mặt của Đại Lận hơi đỏ lên, khuôn mặt non tơ như một đóa hoa bách hợp trắng nõn, nhanh chóng nở thành đóa hoa hồng, vừa tinh thuần lại quyến rũ. Cô nhìn chăm chú vào hắn một cách ôn nhu, con ngươi đen láy như viên đá bảo thạch màu đen, lóng lánh dưới hàng mi dài rậm, khuôn mặt nở nụ cười, “Cám ơn anh.”
“Đứa ngốc.” Mộ Dạ Triệt lại là cười, vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xem như sỗ sàng.
Mà một cảnh này của hai người, ở trong mắt người khác liền trở thành ân ái ngọt ngào, mấy cô gái lúc nãy đã vọt qua một bên, nghĩ rằng trước kia Dĩnh Nhi xấu như vậy, mặt lại béo, sao lại tìm được một người đàn ông có khí chất như bạch mã hoàng tử, vừa có xe lại vừa có tiền như vậy? Xem ra với điều kiện ưu việt của người này, có lẽ bạn bè của anh ta cũng không hề kém cạnh.
Đằng Duệ Triết từ cửa đi vào, chân dài vai rộng, cơ bụng rắn chắc, bộ đồ vét được đo ni đóng giày làm theo yêu cầu của hắn, vừa soái khí lại không mất phẩm vị, hắn sải bước chân dài, khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan thâm thúy vẫn đạm mạc trước sau như một, bờ môi khẽ mím lại như gươm dao, đôi mắt lợi hại, chậm rãi đi về bên này.
Hắn nghe được lời nói kia của Mộ Dạ Triệt, cũng thấy được hai người thân mật, bởi vậy hắn dừng lại bước chân, đôi mắt nhọn bình tĩnh nhìn Đại Lận, lặng im, ánh mắt sâu thẳm không ngừng hiện lên ánh sáng phức tạp, đột nhiên tiếng cười phát ra từ cổ họng: “Cuộc sống thống khổ nhiều hơn hạnh phúc, là vì cô ấy không gặp được một người đàn ông tốt. Bởi vậy tôi tin tưởng, sau này cô ấy sẽ được hạnh phúc, sẽ có được sự nghiệp của chính mình. Tô tiểu thư, chúng ta cùng đến thang máy riêng, đã đến giờ họp.”
Hắn thản nhiên quét mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, mang theo thư ký đi qua, đi qua chiếc thang máy riêng chỉ có một cái duy nhất.
Phút chốc, toàn bộ phòng ăn đều lặng im, tất cả mọi người, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Tố Tố, không rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên, người không rõ là chỉ hai vị trưởng bối, Mộ bí thư và Đằng lão thái gia không rõ vì sao Dạ Triệt lại đưa Diệp Tố Tố đến đây? Hơn nữa lại bắt nạt phụ nữ? Đằng Duệ Triết thì mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt thâm ảm, nhíu mày nhìn Diệp Tố Tố đột nhiên xuất hiện.
“Duệ Triết.” Diệp Tố Tố thấy hắn không lên tiếng, vừa nhìn thấy cô, tâm tình trêи khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã không ổn định, ánh mắt nặng nề, cô iền gọi hắn thêm lần nữa, nhắc nhở hắn là cô đang khóc, sau đó quay đầu về Đằng lão gia gia, suy nghĩ nên xưng hô thế nào.
Xưng hô là ông nội thì tốt, hay là Đằng lão thái gia thì tốt hơn?
Mộ Dạ Triệt bị hiểu lầm liền đứng lên, thản nhiên dùng khóe mắt quét hai người này liếc một cái, lại cười nói: “Ba, bác Đằng, hai người đừng dùng ánh mắt này mà nhìn con, vừa rồi tiện đường con mới dẫn Diệp tiểu thư đến đây, cũng không làm việc gì bất lịch sự……”
Nói xong câu này, hắn lại dùng ánh mắt ôn nhuận mà quét về Diệp Tố Tố liếc mắt một cái, chờ cô gái này bắt đầu tự mình mở miệng nói chuyện, đã thấy cô gái này không hề rêи một tiếng, môi đỏ mọng mím lại gắt gao, chớp chớp rưng rưng nước mắt mà nhìn hắn, tính lấy tĩnh khống chế động.
Phải biết rằng, hiện tại ai khơi mào sự việc trước, thì người đó sẽ bị hoài nghi, tình thế không đúng. Hơn nữa hắn là đàn ông, một khi bị phụ nữ cắn ngược lại một cái, cho dù có há trăm cái miệng cũng không có cơ sở mà nói. Là giống như hiện tại cô gái này nói hắn không nên bất lịch sự với cô, giữ chặt cổ tay của cô, trêи cổ tay còn lưu lại dấu vân tay của hắn, hắn sợ nên chỉ có im lặng, tiếp tục chờ cô gái này diễn trò.
Có câu nói như vầy, quân tử dễ chọc, tiểu nhân khó chơi, tâm tư mưu kế của phụ nữ càng khó đối phó.
Diệp Tố Tố thấy hắn không nói tiếp, âm thầm cười trong lòng, trêи mặt lại điềm đạm đáng yêu, lặng lẽ dấu vết bỏng trêи khuỷu tay trắng nõn của mình, nói với hai vị trưởng bối: “Tôi theo Duệ Triết mới đến đây, muốn gặp anh ấy, vừa khéo trêи đường lại gặp Mộ thiếu gia, nên đến đây quấy rầy mọi người rồi.”
“Diệp tiểu thư, mời ngồi.” Mộ bí thư có ý mời cô ngồi xuống, cũng để người giúp việc chuẩn bị chén đũa cho cô, nói lịch sự: “Cô đã cùng Duệ Triết đến đây, sao không cùng nhau đi vào? Chị Trương, làm thêm vài món thức ăn, lấy bình nước trái cây lại đây, Diệp tiểu thư, cô thích ăn món gì, cứ nói với chị Trương……”
“Không được.” Diệp Tố Tố thấy Đằng Duệ Triết vẫn không lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy chén đũa ra rồi đứng lên, có thể là cảm thấy có chút ấm ức, “Thời gian không còn sớm, tôi nên về rồi, Duệ Triết, anh cũng đón ông nội về nghỉ ngơi sớm một chút, uống ít thôi, ngày mai Mộ bí thư còn phải đi làm.”
—
Diệp Tố Tố
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang chìm trong trầm mặc xong, xoay người đi ra ngoài, thật sự là ấm ức mà.
Tại sao có thể như vậy! Duệ Triết nhìn thấy cô, cho dù không dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, không biết dùng gương mặt lạnh lùng của hắn để lấy lòng cô, cũng nên để cô ngồi vào bên cạnh hắn chứ, thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, sao lại có thể thờ ơ, không rêи một tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm cô như vậy?! Lúc trước bọn họ công khai sánh vai ra vào, như cá gặp nước, đã muốn công khai mối quan hệ giữa hai người, hiện tại ai chẳng biết bên cạnh hắn đã có cô, hắn sắp cưới cô! Hiện tại sao lại lạnh lùng như thế, không chịu thừa nhận mối quan hệ giữa hai người trước mặt Đằng lão gia gia?!
Được, hiện tại không cho cô chuyển mình thành 'Chính thức' cũng được, vậy cô liền mang theo cây gậy, nhanh chóng rời đi, che dấu đòn hiểm vừa rồi đánh Tô Đại Lận, coi như dạy dỗ một con chó, a!
“Tay của em bị sao vậy?” Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh mắt liếc liếc về tay áo của cô một cái, rốt cuộc cũng lên tiếng, “Đều ướt hết, có phải bị bỏng hay không?”
Diệp Tố Tố nghe vậy mới dừng bước chân, mím môi một cái, chậm rãi đưa tay đặt lên vị trí vết bỏng, giọng nói xuống thấp: “Chính là không cẩn thận mới bị ướt, không có bỏng.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước, không có quay đầu, rất là ủy khuất mà mở cửa ra, giống như đang trách hắn quan tâm quá trễ.
Đằng Duệ Triết không lên tiếng nữa, ánh mắt u trầm đen tối, ý bảo vệ sĩ cùng đi qua, bảo vệ cô.
“Diệp tiểu thư, xin dừng bước, để tôi nói chị Trương lấy hòm thuốc qua đây.” Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu với người giúp việc bên cạnh, ý bảo nhanh chạy đi lấy hòm thuốc, không thể để khách bị thương ở nhà mình mà không cứu, “Rõ ràng Diệp tiểu thư bị bỏng, sao lại để khách bị thương mà đi như vậy được? Chị Trương, trong hòm thuốc có thuốc trị bỏng……”
“Không được, tôi không sao.” Diệp Tố Tố quay đầu lại từ chối uyển chuyển, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười cô đơn, “Cám ơn Mộ thiếu gia.” Cố ý muốn đi ra bên ngoài, giống như đang giận Đằng Duệ Triết, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng khi cô đi đến ngoài cửa, cô lại kinh ngạc phát hiện, ba mẹ con Tô Đại Lận không biết bị người ta đón đến đây từ khi nào, bên cạnh là vài người cảnh vệ của đại viện thị ủy, cảnh vệ đang nhấn chuông cửa nhà Mộ gia, nói to: “Quấy rầy Mộ bí thư, vừa rồi Mộ thị trưởng để chúng tôi đưa Tô tiểu thư từ khách sạn Thanh Hà đến đây, nói là Tô tiểu thư gặp nguy hiểm. Bây giờ chúng tôi đã đưa Tô tiểu thư đến rồi, xin chỉ đạo tiếp theo.”
Diệp Tố Tố nghe được trong lòng bức bối, cắn chặt hàm răng, biết rõ đêm nay mình không ra khỏi nơi này rồi, nhất định phải đối chất cùng Tô Đại Lận! Vì thế cô dừng lại bước chân bước xuống bậc thang, lạnh lùng nhìn nhau với Tô Đại Lận ngoài cổng, nghĩ đối sách tiếp theo.
Xem ra, đúng là họ Mộ này muốn tính sổ với cô, thật sự muốn đáp lại hai cái tát mà cô đánh Tô Đại Lận! Nhưng mà có liên quan gì đến một kẻ ngoài cuộc như anh ta, thật đúng là bắt chó đi cày nhúng mũi vào chuyện của người khác, cũng không sợ chuốc phiền phức vào người!
Mà Đại Lận, vốn đang nằm trong phòng ở khách sạn dỗ dỗ hai đứa nhỏ đang gào khóc, nằm ngủ lại, đột nhiên cảnh vệ gõ cửa theo chỉ thị — Mộ thị trưởng mời bọn họ đến đây đón cô, lập tức đưa cô rời khỏi nơi nguy hiểm này, có tin nhắn trong điện thoại của cô làm bằng chứng. Vì thế cô không thể không mặc quần áo, run như cầy sấy mà nhìn chằm chằm vào cảnh vệ mặt lạnh như băng đang ôm súng trường, được đưa về đây một cách lịch sự, sau đó nhíu mày nhìn nhau với Diệp Tố Tố trêи bậc thang.
Mộ Dạ Triệt đưa cô về Mộ gia làm gì? Thật ra vào thời điểm này, cô không muốn dây dưa với Diệp Tố Tố, không muốn tiếp tục điên cùng một kẻ điên! Không lẽ cô bị chó điên cắn một cái, rồi phải đi cắn lại nó sao?!
Mà phía sau, Mộ Dạ Triệt cũng từ phòng khách đi ra, liếc mắt về Diệp Tố Tố đang đứng ở cửa, đi vài bước xuống bậc thang đón cô, “Đại Lận, cô đến đây, chúng ta vào phòng khách nói chuyện.”
Để mấy người cảnh vệ đi rồi, hắn giúp cô ôm bé con đi vào Mộ gia một lần nữa, khi đi qua cửa, thuận tiện nhắc nhở Diệp Tố Tố cũng đi vào.
Vì thế chỉ khoảng nửa phút, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, trước khi sự việc chưa được rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nơi này từng bước. Đương nhiên, Đại Lận được mời ngồi xuống ghế sô pha, ngồi cùng Mộ thiếu gia, Mộ thiếu gia dùng một phần nhỏ cánh tay ôm lấy, là khách quý của Mộ gia.
Diệp Tố Tố thì ngược lại, không đi ra khỏi cánh cửa này được, đành phải lần nữa trở về, tiếp tục ngụy trang vẻ mềm yếu đáng thương, cố gắng chớp mắt ngấn lệ.
Đằng Duệ Triết thấy trêи mặt Đại Lận vừa hồng lại sưng, khóe miệng còn có một vết thương mới, đôi mắt hắc trầm của hắn hiện lên khϊế͙p͙ sợ, nhìn Đại Lận vài giây, ánh mắt lại miết đến khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ sinh đôi. Giờ phút này, hắn theo hai vị trưởng bối ngồi xuống phía đối diện với Đại Lận, làm cho Diệp Tố Tố cũng ngồi, ngồi bên người hắn, chờ Mộ Dạ Triệt mở miệng.
“Dạ Triệt, đây là có chuyện gì?” Mộ bí thư cũng nhìn thấy vết thương trêи mặt Đại Lận, không rõ vì sao cô lại đem mình biến thành như vậy, trêи mặt vừa hồng vừa sưng, “Chị Trương, nhanh lấy túi chườm!”
“Đằng thị trưởng có còn nhớ vừa nãy Mộ mỗ nói chuyện Diệp tiểu thư đi đến khách sạn Thanh Hà hay không?” Mộ Dạ Triệt thấy Diệp Tố Tố tính lại đây có chết cũng không nhận, lại thấy đôi mắt chớp động ngấn lệ, hắn thản nhiên nở nụ cười, “Vừa rồi Diệp tiểu thư đến khách sạn Thanh Hà, Tô tiểu thư cũng ở khách sạn Thanh Hà, hai người đều vừa có vết thương, đây giống như –“
Hắn đảo mắt liếc nhìn Diệp Tố Tố một cái, lại phóng ánh mắt lên mặt Đằng Duệ Triết, khóe miệng khẽ nhếch lên, là một nụ cười lạnh: “Có chút khéo ha? Đằng thị trưởng, anh cảm thấy sao?”
Thái độ của Đằng Duệ Triết lạnh lùng, ánh mắt như một dòng sông băng, bình tĩnh nhìn Mộ Dạ Triệt, tiếp tục nghe Mộ Dạ Triệt nói.
Diệp Tố Tố ngồi bên cạnh hắn cũng không lên tiếng, hơi hơi cúi đầu, có vẻ thật sự ủy khuất.
Vì thế người ngoài nhìn vào, đúng là Mộ đại thiếu đang khinh thường bắt nạt một cô gái yếu đuối trước mặt mọi người, khiến cho Diệp Tố Tố vẫn khóc đỏ con mắt, bị ấm ức lại không dám nói. Mà một cảnh này, cũng lọt vào mắt của Đại Lận, cô nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ nhìn chăm chú lên mặt Diệp Tố Tố.
Nếu cô đoán không sai, hiện tại cho dù cô và Mộ Dạ Triệt có nói gì, Diệp Tố Tố cũng tiếp tục duy trì biểu tình chực khóc lã chã này đến cuối, nói gì cũng không nói, điều gì cũng không làm, khiến Mộ bí thư và Đằng lão gia gia nghĩ rằng bọn họ đang bắt nạt cô ta, tạt nước sôi làm cô ta bị bỏng ở khách sạn Thanh Hà!
Chính là, điều này Diệp Tố Tố không khỏi nắm rất chắc!
Mà bên cạnh, Mộ Dạ Triệt vẫn cười ôn hòa nhã nhặn, thân hình cao lớn đi tới, tiếp tục 'Bắt nạt' Diệp Tố Tố: “Có vẻ Diệp tiểu thư bị oan ức rất lớn, nhịn không được muốn khóc.” Hắn đi một vòng quanh Diệp Tố Tố, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười như cũ, “Đã có ấm ức, vậy cứ nói ra đi, nơi này có hai vị trưởng bối và Đằng thị trưởng, mọi người sẽ cho Diệp tiểu thư một cái công bằng đạo lý, tuyệt đối không thiên vị ai……”
Vì thế Diệp Tố Tố lấy tay che miệng ngay lập tức, nước mắt theo ngón tay chảy ra, đứng bật dậy liền chạy ra ngoài.
Đằng Duệ Triết thấy vậy, thân hình to lớn cũng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ âm trầm, mày kiếm nhíu chặt lại, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp sắc bén, nhìn bóng dáng Diệp Tố Tố chạy xa, vẫn không đuổi theo. Kết quả Diệp Tố Tố chạy đến cửa, lại mở không ra cánh cửa đã bị người ta khóa lại, không thể nhân cơ hội này để chạy đi, chỉ có thể đứng tại chỗ mà khóc nức nở.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Mộ bí thư bị điều này làm cho hồ đồ, đột nhiên đập bàn đứng dậy, nổi giận với con, “Dạ Triệt, con giải thích rõ ràng cho ba nghe, có phải con bắt nạt Diệp tiểu thư hay không? Mau giải thích xin lỗi với Diệp tiểu thư, Mộ gia ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ con cái làm chuyện bại hoại gia phong!”
Nếu không phải Dạ Triệt làm gì với người ta, sao Diệp tiểu thư lại ở trong nhà ông mà khóc nhiều như thế, giống như ủy khuất lên tới trời vậy!
Mộ Dạ Triệt bị ba mình chỉ mặt, con ngươi trong trẻo thoáng biến lạnh, bàn tay đặt lên lưng ghế sô pha, nhẹ nhàng cười: “Ba, nếu thật sự con bắt nạt Diệp tiểu thư, vậy có phải Tô tiểu thư cũng bị con đánh thành như vậy hay không? Ba hiểu rõ tính tình con thế nào, thật đúng là không dám khen tặng!”
Mộ bí thư nao nao, ánh mắt sắc bén lập tức thả lại trêи khuôn mặt sưng đỏ của Đại Lận, phát hiện đúng là bị người ta đánh, nhưng ông nghe được tiếng khóc của Diệp tiểu thư lại khiến mình phiền lòng tức giận, không rõ vì sao trong nhà mình lại xuất hiện chuyện bực mình này!
“Tô tiểu thư, vết thương của cô là sao?” Ông hi vọng vài người có thể chủ động giải thích cho ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Đại Lận đang nhận túi chườm mà người giúp việc đưa qua, lăn lăn, để tan đi máu bầm trêи mặt, cũng đứng lên đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết, đưa cổ tay trắng nõn bị sưng đỏ do đế giày dẫm lên cho hắn xem, mở miệng cười lạnh: “Đằng thị trưởng, ngài cảm thấy một người đánh người khác sẽ bị đế giày dẫm cổ tay sao? Người phụ nữ của ngài vô duyên vô cớ chạy tới phòng của tôi, đối mặt chính là tặng tôi hai cái tát, sau đó đè tôi xuống đất, dùng bình siêu tốc nóng bỏng kề lên mặt tôi, nói là phải để nước sôi chui vào mắt và tai của tôi, kết quả bị tôi giãy dụa, bình siêu tốc đụng ngược vào người cô ta……”
“Duệ Triết, không phải như vậy!” Diệp Tố Tố đứng khóc nức nở ở cửa cuối cùng cũng mở miệng biện minh cho mình, nhưng mà lại áp dụng phương thức tự trách, mang theo giọng khóc nức nở, rất biết đúng sai mà nói: “Vốn dĩ buổi chiều nhận được tin nhắn của Tô tiểu thư, em không nên đến cuộc hẹn, dù sao cũng bởi vì chuyện của em, mà mang đến sự tổn thương cho cô ấy và hai đứa trẻ. Nhưng sau em lại nghĩ nghĩ, cảm thấy nên đi qua giải thích rõ ràng cho cô ấy biết mối quan hệ giữa hai chúng ta, để cô ấy đừng miên man suy nghĩ, em mới quyết định hẹn gặp mặt. Không muốn mang đến hiểu lầm nhiều hơn nữa cho Tô tiểu thư, nhưng khi em tìm tới phòng khách sạn, phát hiện khuôn mặt của Tô tiểu thư đã bị sưng lên, trêи người đều là vết thương do cô ấy tự làm ra, em mới biết được là chỉ vì em, mà Tô tiểu thư thật sự gặp nhiều thương tổn, cô ấy không muốn nghe được tên Duệ Triết của anh từ miệng em, cảm xúc thật sự kϊƈɦ động……”
Nói xong một hơi, cô giống như muốn tắt thở, khuôn mặt như ngọc không ngừng rơi nước mắt, cùng chiếc váy trắng thanh lịch phụ trợ, càng có vể mềm yếu chịu không nổi, mặt cười hơi hơi cúi xuống, “Duệ Triết, là em sai, đừng trách Tô tiểu thư…… Năm xưa cũng bởi vì vụ hỏa hoạn đó, làm Tô tiểu thư còn trẻ đã phải chịu đựng thương tổn lớn như vậy, thật xin lỗi.”
“Diệp tiểu thư.” Mắt thấy cô như muốn ngã xuống, người giúp việc bên cạnh vội vàng chạy qua đỡ cô, đưa cô ngồi lại lên ghế sô pha, thật đúng là cảm thấy đau lòng vì một cô gái xinh đẹp như vậy, “Diệp tiểu thư, cô đừng thương tâm, đây là chuyện phát sinh trong đại viện thị ủy, nhất định sẽ có người làm chủ cho cô một cái công bằng đạo lý. Ôi, người thời nay a, hơi một tí lại vì đàn ông mà đi đánh nhau rồi tự hại mình, không chịu từ bỏ ý định, dùng phương pháp này mà trả thù người khác, suy nghĩ cực đoan……”
Bên này, Đại Lận cũng không cảm thấy kinh ngạc với những lời này của Diệp Tố Tố, mắt thấy tâm tư của mọi người đều bị nước mắt và hành động của Diệp Tố Tố bắt làm tù binh, cô tự cười chế giễu, không hề giải thích câu gì, đẩy xe nôi trẻ em đi về phía cửa.
Có đôi khi, giải thích là không cần thiết, vì kẻ thù không tin lời giải thích của mình, người yêu cũng không cần mình giải thích. Huống hồ, cô cũng đã giải thích, chẳng qua là cô và Diệp Tố Tố bên nào cũng cho là mình đúng, liền xem Mộ bí thư, Đằng lão gia gia, Đằng Duệ Triết tin tưởng lời nói của ai? Nhưng mà kết quả đã muốn rõ ràng, nơi này giống như ngoài Mộ Dạ Triệt tin tưởng cô ra, những người khác đều tin Diệp Tố Tố vô tội, đều đứng ở một bên kia, cô chỉ biết sẽ là như vậy.
Cô đã nói từ sớm, cô không muốn tới nơi này chịu nhục, bởi vì chỉ cần Diệp Tố Tố rơi lệ, sẽ không ai chấp nhận tin tưởng lời nói của Tô Đại Lận cô. Bởi vậy chỉ có lên tòa, lấy chứng cứ làm bằng chứng, mới có khả năng trả lại sự trong sạch cho cô.
Hiện tại tốt lắm, bị Diệp Tố Tố cắn ngược một ngụm, cắn quá chặt chẽ, tạm thời là nói không rõ rồi chứ. Ôi.
Chính là có khi cô sẽ nhớ lại, không rõ vì sao, thời điểm năm đó cô còn nhỏ lại khóc đến đáng thương như vậy ở trêи tòa án, vì sao không có một người nào chịu tin tưởng cô? Là vì ngày xưa cô phóng túng cùng tùy tiện, danh tiếng này ấn định cả đời lên người cô, cho nên dù có đánh chết thì cái nết vẫn không chừa sao?
Cô cười rộ lên, nụ cười tươi đến sáng lạn, giống một đóa tuyết lan đang nở ra đầy hương thơm. Khi cô đẩy xe nôi đi qua trước mặt Đằng Duệ Triết, cô phát hiện ánh mắt của hắn luôn nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đó tựa như những vì sao trêи bầu trời đêm, thâm trầm, mà không có một gợn sóng. Có khả năng hắn không rõ cô cười vì cái gì, lại vì sao lại có cái dạng như lời Tố Tố nói, vì một người đàn ông không đáng mà tự mình đi hại mình? Vết sưng đỏ trêи mặt có thể do tự mình đánh, vết thương trêи người cũng có thể do tự mình tạo ra, sau khi được mọi người tán thưởng, vênh váo tự đắc rời đi, nói cho hắn biết, cô điên rồi!
Cô điên rồi sao? Hình như Diệp Tố Tố mới đang nổi điên!
Cô đi qua bên người hắn, mang theo một làn gió nhẹ, làm cho bàn tay phải đang đặt bên người của hắn lặng yên nắm chặt lại, giống như muốn túm lấy cô, lại không có hành động, đôi mắt nhọn híp lại.
Sau đó có một bàn tay to kéo giữ cánh tay của cô lại, để cô dừng bước chân, “Đại Lận, hiện tại không tới lượt cô đi, mà là cô ta phải đi!” Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng kéo cô qua, ngả ngớn cười về phía Diệp Tố Tố, ý bảo người giúp việc nhà mình đứng qua một bên, đừng có nhiều chuyện, “Có chút giải thích, đúng là vô dụng thật, lại để người nào đó rơi một hai giọt nước mắt. Nhưng bây giờ khóc cũng đã khóc rồi, diễn cũng đã diễn xong, chúng ta nói chuyện chính. Diệp tiểu thư, cô nói buổi chiều chạng vạng Đại Lận đã nhắn tin cho cô, hẹn cô gặp mặt sao?”
Hắn lấy điện thoại di động của mình ra, ngón tay thon dài sạch sẽ đang chậm rãi lướt lướt trêи màn hình điện thoại, đưa cho Diệp Tố Tố xem, “Diệp tiểu thư cô nhìn xem, bây giờ là 23 giờ 13 phút, tôi đổi thành 17 giờ 30 phút.”
Hắn đổi thời gian, sau đó lấy điện thoại di động của Đại Lận gọi qua số mình, vì thế, hình ảnh lịch sử cuộc gọi dừng ở 17 giờ 30 phút, lại đưa cho Diệp Tố Tố không hề thay đổi sắc mặt mà xem, “Trò mèo này của cô, là cô mới biết được gần đây, con nít ba tuổi cũng làm được! Diệp tiểu thư, sao cô không dùng đầu óc thông minh của mình mà suy nghĩ một chút, tâm tư của Đằng thị trưởng kín đáo như vậy, quyền lực nắm trong tay, làm sao lại tiết lộ số điện thoại của cô ra ngoài được, nhưng lại là tiết lộ cho Đại Lận?! A, cho dù muốn giúp Đại Lận, tôi cũng không có cách nào lấy được số điện thoại của cô trong tay anh ta! Hiện tại anh ta vì cô, vứt bỏ vợ con, xem cô là báu vật mà bảo vệ kín kẽ dưới đôi cánh của mình!”
Đằng Duệ Triết ở một bên nghe được, sắc mặt buồn bã, mi mắt của hắn giật một cái rất nhỏ, lại trầm mặc như cũ, ngang tàng không chút sứt mẻ, chờ đợi kết cục.
“Mộ thiếu gia!” Đối mặt với tình cảnh này, Diệp Tố Tố vẫn như cũ không hề thay đổi sắc mặt, mà càng ủy khuất hơn, “Anh có thể nói tôi, nhưng anh không thể nói Duệ Triết như vậy được! Anh hiểu được cái gọi là tình cảm sao, tôi và Duệ Triết……”
“A.” Mộ Dạ Triệt hừ lạnh một tiếng phát ra từ sóng mũi cao thẳng tuấn tú của mình, ánh mắt tà ác, mỉm cười tuấn lãng, ánh mắt có tia lạnh sắc bén, “Tôi không rõ cái gọi là tình cảm, nhưng Mộ mỗ hiểu được trong tình trạng đã có hai đứa con, Đại Lận không có khả năng tự mình dùng phương thức để tổn thương đến chính mình, không hề quan tâm đến con! Diệp tiểu thư, có khả năng cô không biết, vì bảo đảm sự an toàn của ba mẹ con Đại Lận, trước khi rời đi, tôi đã để lại một cái máy ghi âm ở trong phòng khách sạn……”
Sắc mặt của Diệp Tố Tố hơi thay đổi, cuối cùng chột dạ 0,1 giây.
Nhưng mà Mộ Dạ Triệt lại cong môi nhìn mặt cô tìm manh mối, tiếp tục cười nói: “Sau đó tôi cảm thấy làm như vậy là không tôn trọng Đại Lận, nên sửa lại lấy đi rồi, có phải làm Diệp tiểu thư thật sự thất vọng hay không?”
Diệp Tố Tố hận đến âm thầm cắn răng.
Mà bên nay, sắc mặt ám trầm của Đằng Duệ triết cuối cùng cũng lên tiếng, một tiếng quát lớn hơi khàn khàn: “Đủ rồi, Mộ thiếu gia!” Mắt ưng của hắn híp lại, toàn thân lạnh như băng, dặn dò vệ sĩ của mình lại đây, “Dìu Tố Tố lên xe, chúng ta đi về!” Hắn nhìn theo Diệp Tố Tố mềm yếu bị hộ tống đi ra ngoài, quay đầu nhìn về những người ở nơi đây, đôi mắt thâm u như lốc xoáy khiến người ta nhìn không hiểu thần sắc, ánh mắt hắn là nhìn Đại Lận: “Anh biết năm năm sau, em không có khả năng đánh cô ấy như vậy.” Xoay người rời đi.
—
Mộ Dạ Triệt
Thấy hắn xoay người rời đi, Đại Lận chìm trong trầm mặc đột nhiên lên tiếng cười nói: “Nếu Đằng thị trưởng biết, vậy sau này xin quản lý tốt người của mình, đừng để cô ta động một tí lại tìm tôi gây rối phiền phức, vu oan tôi và Mộ tiên sinh! Tôi không có quan hệ gì với Đằng thị trưởng ngài cả, với cô ta, cũng tương tự như vậy! Nếu cô ta còn đem chuyện bị hủy dung nhan năm năm trước mà đổ lên đầu tôi, vậy trước mắt để vụ án cô ta cố ý phóng hỏa được chấm dứt, món nợ này tôi sẽ tính toán tốt với cô ta!”
Đằng Duệ Triết nghe, sắc mặt trầm tĩnh ngưng trọng, bờ môi mím lại, không có quay đầu, hiên ngang bước đi.
Một lát sau, xe bên ngoài rời đi, bên trong khôi phục lại không gian yên tĩnh, thời gian đã đến gần đêm khuya.
Mộ Dạ Triết miết miết vai của cô, “Đêm nay ở lại nơi này, đừng đi ra ngoài.” Hắn để giúp việc nhanh đi chuẩn bị phòng ngủ cho khách, cũng liếc mắt nhìn ba mình một cái.
Ánh mắt của ông là cái gì vậy, thế mà lại cho rằng hắn đang bắt nạt Diệp Tố Tô! Mộ đại thiếu hắn cả đời này không gặp qua phụ nữ, lại chọn Diệp mỹ nhân mà 'Bắt nạt' sao? Tính cách của Diệp tiểu thư kia, cho dù hắn không có xuất hiện cùng cô ta, cô ta cũng sẽ đem chậu nước bẩn tạt lên người hắn, ai dám tới gần cô ta nửa bước?!
“Ba, những lời vừa rồi của Đằng thị trưởng, ba cũng nghe được?” Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, cười châm chọc. Chính Đằng thị trưởng đều đã thừa nhận Đại Lận không có đánh Diệp Tố Tố, không biết hai vị trưởng bối này có cảm tưởng gì? Có phải cảm thấy vừa rồi nước mắt của Diệp mỹ nhân rất thật hay không, thiếu chút nữa cũng lừa gọn bọn họ?
Thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc, ôn nhu đoan trang, hắn gặp qua không ít, nhưng loại tính tình thâm sâu không để lộ ra ngoài này, bề ngoài lại thể hiện là một cô gái nhu nhược bình dân thì hắn mới gặp lần đầu, không biết đến khi Đằng Duệ Triết và cô ta giao chiến với nhau, có thể có cảm giác tự xấu hổ hay không cũng không biết được. Người phụ nữ này có thể tự mình làm mọi chuyện, chỉ sợ là đã sớm vượt qua giới hạn phòng thân, lúc còn trẻ có thể đã tham gia qua lớp huấn luyện sát thủ.
Mà bên cạnh hắn, bả vai căng thẳng của Đại Lận hơi hơi thả lỏng, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Mộ bí thư và Đằng lão gia gia, lên tiếng nói: “Năm năm trước, đúng là có một vụ án phóng hỏa, mà người phóng hỏa thật sự không phải là người ngồi tù tôi đây, mà chính là cô ta. Sau khi ra tù tôi mới biết được, nguyên nhân bén lửa trong cửa hàng hoa không phải là sơn, mà là xăng được rót sẵn trong cửa hàng từ trước……”
Hiện tại cô nói những lời này ra, là cảm thấy cần thiết phải giải thích rõ ràng, cho dù là vì hành động tác oai tác quái của Diệp Tố Tố hôm nay mà nói nguyên nhân cũng được, trước mặt hai vị trưởng bối nói giúp Diệp Tố Tố được chuyển mình thành 'Chính thức' cũng được, cười cười, “Năm đó tôi vẫn đuổi theo Duệ Triết mà chạy, chen chân vào mối quan hệ giữa anh ấy và Diệp Tố Tố, vẫn dây dưa, dây dưa rất nhiều năm, cho đến khi vụ án phóng hỏa xảy ra, tôi đi ngồi tù, Duệ Triết mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về Diệp Tố Tố, hai người mới có không gian riêng tư……”
Nghe được lời này, quả nhiên Mộ bí thư đen mặt, mặt mày nhăn lại quá chặt chẽ, rõ ràng nổi lên ý phản cảm với những câu từ này! Ông bắt tay ra sau lưng, sắc mặt âm trầm, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi ra, thất vọng liếc mắt nhìn Đại Lận một cái, xoay người đi lên lầu không hề nghe nữa. Hơn nữa còn có ý bảo Dạ Triệt theo mình đi lên, nói ra suy nghĩ của mình!
Đại Lận nhìn, sớm chết lặng với phản ứng này của Mộ bí thư, vừa cười vừa nói: “Bởi vậy Đằng lão gia gia ngài cũng biết, vì sao năm đó mối quan hệ giữa Duệ Triết với bạn gái của mình không được tốt, vì sao đã tính đến chuyện hôn nhân cưới hỏi lại đứt gánh giữa đường, đó là vì có con chen ngang vào bọn họ, làm trong lòng Diệp Tố Tố luôn khó chịu nhưng không làm gì được. Cô ấy năm đó, cũng giống con bây giờ, đều bất đắc dĩ với bên thứ ba chen chân vào, không thể kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu…… Nhưng mà cũng may, giờ con và bọn họ không còn liên quan nhau nữa.”
Ánh mắt cười của cô sáng ngời, trêи khuôn mặt trắng nõn để lộ ánh sáng trong suốt, “Hiện tại mối liên hệ duy nhất giữa con và cô ta, là vụ án phóng hỏa năm đó. Có nhân chứng chỉ ra rằng chính cô ta là người tưới xăng ở cửa hàng hoa, tự mình thiêu chính mình, cũng lấy đi chiếc điện thoại mà ba để lại cho con. Bởi vậy chỉ cần lấy được vật chứng, là có thể lật lại vụ án.”
“Năm đó đúng là có nghe nói qua Duệ Triết muốn kết hôn.” Đằng lão thái gia nói tiếp, cũng có chút xúc động, “Nhưng bác Đằng của con giống như không đồng ý, cũng không có nói với ông, chuyện cứ như vậy dần trôi qua. Đối với chuyện con ngồi tù, ông cũng có nghe thấy, là theo lời bà nội Viên của con mà biết được, tiểu cô nương ngày xưa từng xin ông nội bảo vệ Duệ Triết đợi mình lớn lên lại đi ngồi tù, nhận giáo ɖu͙ƈ cải cách vì tội phóng hỏa, ông có chút khϊế͙p͙ sợ. Chính là không nghĩ tới, đây có khả năng là một vụ án oan.”
“Vậy vừa rồi bác Đằng tin tưởng lời nói của Tô tiểu thư, hay lời kể khóc lóc của Diệp tiểu thư? Theo cháu chứng kiến, vừa rồi bác Đằng và ba cháu, đều đứng về phía Diệp Tố Tố.” Mộ Dạ Triệt cũng không theo ba mình lên lầu, mà là nghe Đại Lận kể chuyện xưa xong, đi tới bên này, “Nếu vừa rồi không có quay lại khách sạn Thanh Hà, cháu cũng sẽ tin tưởng Diệp tiểu thư bị người ta bắt nạt mà khóc thành như vậy, khiến người ta đau lòng. Nhưng có khả năng bác Đằng không biết, trước khi cháu đưa cô ta đến đây, cô ta đã đứng trước cửa phòng khách sạn mà khóc lóc sướt mướt, chỉ trích cháu và Đại Lận phối hợp bắt nặt cô ta. Lúc ấy cô ta đánh Đại Lận, vội vã chạy từ trong phòng ra, vừa vặn đụng phải cháu, chỉ đơn giản là khóc lớn lên, không chịu ngừng lại. Vì thế cháu tương kế tựu kế, đưa cô ta 'Bị thương' về Mộ gia, để cô ta tìm được Đằng thị trưởng. Ngài phải biết rằng, cô ta dám một mình vào khách sạn của thị ủy đánh người, chắc chắn là có người của mình ở bên ngoài mật báo cho cô ta biết tình hình, âm thầm bảo vệ cô ta, nếu không vài giờ trước, cháu và cảnh vệ đã có thể trực tiếp bắt quả tang cô ta đang hành động, làm cô ta lộ ra dấu vết!”
“Chúng ta đến khách sạn nhìn xem.” Lão gia tử vuốt chòm râu ngắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tinh tường, sắc mặt càng thêm trầm trọng. Nghe nói người yêu cũ của Duệ Triết mềm mại yếu đuối, sợ mưa ngại gió, không biết tại sao lại đánh người ta tàn bạo như thế?
Nhưng khi bọn họ quay về khách sạn, quản lý của khách sạn lại nói cho bọn họ biết, vừa rồi Đằng thị trưởng đến đây đã lấy đi đoạn ghi hình camera theo dõi, đi một vòng ở lầu hai, cái gì cũng không nói, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc rồi rời đi.
Cho nên đối với chuyện xảy ra vài giờ trước, ngoài vài nhân chứng có thể chứng minh đã nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng khóc trêи hành lang ra, đoạn camera theo dõi kia đã không còn.
“Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy tiếng một cô gái kêu cứu mạng, mở cửa ra nhìn nhìn, thì thấy có cô gái mặc váy trắng đang tìm Đằng thị trưởng, còn đi được rất nhanh, đôi mắt sưng sưng, nháy mắt đã không thấy đâu.” Một cán bộ lãnh đạo địa phương đang ngáp ngắn ngáp dài mà nói chuyện, một buổi tối ngủ không được ngon giấc, “Không nghe ai nói Đằng thị trưởng đến ngủ ở khách sạn Thanh Hà cả, có phải tìm nhầm chỗ rồi không?” Vừa rồi Đằng thị trưởng còn đến đây đi một vòng, bọn họ còn chưa kịp nịnh bợ một câu mà!
“Đúng là cô ấy tìm nhầm chỗ, nghĩ rằng Đằng thị trưởng gặp vợ con trong này, a.” Mộ Dạ Triệt cong môi cười, để đồng chí cán bộ trở về đi ngủ, cũng lấy một phần ăn khuya phong phú đi bồi thường vì đã quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, xoay người rời đi.
Hắn ngồi lại lên xe của mình, kể lại kết quả vừa rồi cho Đằng lão gia tử nghe, để lão gia tử tự mình suy đoán.
Ông nghĩ nghĩ trầm ngâm một lát rồi nói: “Xem ra Duệ Triết đang tự mình giải quyết chuyện này, ta phải về nhà một chuyến.”
“Cháu đưa ngài về nhé?” Mộ Dạ Triệt cười khẽ qua kính chiếu hậu, sớm đã quay đầu xe, “Tung lưới dài mới bắt được mẻ cá lớn, cuối cùng cháu lại cảm giác Diệp tiểu thư hành động với Tô tiểu thư như vậy, là vì thái độ của Đằng thị trưởng đối với cô ta đã có thay đổi, cho nên cô ta mới giận cá chém thớt, dạy dỗ Tô tiểu thư một bài học nhỏ. Lão gia tử, hiện tại cháu đưa ngài về, ngài tạm thời dừng thời gian uống trà đánh cờ này lại để kiểm tra khảo sát cháu dâu tương lai của mình đi. Cháu đề nghị trước khi cô ta kết hôn với Đằng thị trưởng, Đằng gia ngài nên vì chuyện đánh người hôm nay mà có một lời công bằng đạo lý cho Đại Lận, giải thích xin lỗi với Đại Lận. Dù thế nào đi nữa cũng là phu nhân thị trưởng tương lai, đi đứng phải đoan chính, mới có tư cách có được danh hiệu này. Ngài thấy sao?”
Lão gia tử nghe vậy hơi hơi thở dài, nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, “Nếu ta có thể quyết định thay Duệ Triết, sớm để nó kết hôn cùng Đại Lận, mọi chuyện đã không từng bước đi đến ngày hôm nay. Điều duy nhất mà ta có thể làm trước mắt, chính là không củng cố địa vị của Duệ Triết trong giới chính trị nữa, Mộ thí thư cũng không nên đến gần nó, để nó tự thân vận động dốc hết sức mà làm. Nếu lần này Duệ Triết chỉ còn hai bàn tay trắng, không có tiền tài và quyền thế, Diệp tiểu thư vẫn nguyện ý ở cùng một chỗ với nó, xem như đó là tạo hóa của bọn họ.”
“Đây chính là chuyện của bọn họ, cũng không liên quan đến Đại Lận. Hiện tại Mộ gia cháu chỉ cần Diệp Tố Tố giải thích xin lỗi Đại Lận, công bố tình hình thực tế của vụ án phóng hỏa năm đó và chuyện đánh người hôm nay cho mọi người biết là được! A, bác Đằng, vừa rồi chính ngài cũng nói, đây là án oan đúng không?!”
—
Đằng Duệ Triết – Diệp Tố Tố
Sau khi trở lại Đằng trạch, quả nhiên lão gia tử phát hiện Duệ Triết trở về nơi này, xe đỗ trong vườn.
Con dâu đứng ở cửa gọi ông một tiếng 'Ba', chỉ chỉ lên lầu, “Vừa rồi Diệp Tố Tố vừa đi vừa khóc, xảy ra chuyện gì vậy? Dáng vẻ của Duệ Triết cũng không đẹp mặt, thoáng nhìn giống muốn giết người, bởi vậy Diệp Tố Tố không dám lên tiếng, lên lầu là không có động tĩnh gì. Ba, ba có cảm thấy bọn họ ở chung có cảm giác là lạ không?”
“Trước kia hai người bọn họ ở chung như thế nào?” Lão thái gia hỏi lại bà một câu, khoang tay đi vào phòng khách, “Nghe nói thường xuyên tan tan hợp hợp, cãi nhau, hơn nữa các người còn làm khó dễ từ giữa, nên cuộc hôn nhân này không có thành.”
Sắc mặc Đằng mẫu buồn bã, đột nhiên trong đầu nhớ tới cái gì, sau một lúc lâu mới nói áy náy: “Ba, thật ra năm đó, sau khi Duệ Triết đưa Tố Tố đến đây gặp con và lão Đằng, lão Đằng thật sự không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng tính tình của Duệ Triết thế nào thì ba cũng biết rồi, nó có thói quen tự mình quyết định, chủ kiến quyết đoán, ý chí tự cường, hơn nữa nó và Tố Tố có tình cảm sâu sắc, một đường mưa gió đi đến, liền giằng co với lão Đằng. Lúc ấy cha con vẫn đang rùng mình với nhau, vẫn chưa nổi giận, thời gian giằng co cũng rất dài. Sau đó lão Đằng có gặp một lần với ba của Tố Tố, trao đổi về chuyện này, cho ông ấy biết lão Đằng không đồng ý, Diệp phụ liền đưa ra một yêu cầu, nói Tố Tố quanh năm ở chung một chỗ với Duệ Triết, thường xuyên không về nhà, muốn để cô ấy trở về thăm mẹ đang bệnh nặng, làm tròn đạo hiếu, bảo đảm sau này Tố Tố sẽ biết khó mà lùi, không quấn quýt lấy Duệ Triết nữa. Vì thế lão Đằng đồng ý với yêu cầu của Diệp phụ, hẹn gặp một mình Tố Tố, để Tố Tố đến một mình, bàn chuyện cưới xin. Sau đó, lão Đằng để thư ký đi hẹn, còn mình thì không đến gặp mặt, mà là Diệp phụ đi, quả nhiên Tố Tố không đến Đằng gia chúng ta liên tiếp mấy ngày sau. Sau đó không lâu, Tố Tố và Duệ Triết ngẫu nhiên có tranh chấp, không hề hòa thuận như trước kia, mà luôn có mâu thuẫn. Sau khi vụ án phóng hỏa qua đi, lại không ngừng cãi nhau, tan tan hợp hợp, nghe nói Tố Tố phải lập gia đình.”
“Là Diệp gia sắp xếp chuyện hôn sự cho cô ấy?” Lão gia tử nhíu mi, bước đi thong thả lại đây, “Lúc ấy con và Đình Kiên [Đằng phụ] chỉ để cô ấy quay về Diệp gia, để cha mẹ thay mình quản lý, vẫn chưa làm chuyện chia rẽ gì, vì sao sau khi cô ấy chia tay muốn gả cho người khác, lại quay về đoàn tụ với Duệ Triết? Hơn nữa sau này các người cũng không biết hối cải, lại nhúng tay vào chuyện của Duệ Triết và Đại Lận, nhất định phải cưới được một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.” Ông lắc đầu, ngồi xuống sô pha, “Hiện tại Đình Kiên đã ngồi tù, cũng là trừng phạt đúng tội.” Trong ánh mắt của ông lóe ra tia bi thương, cảm thán thế sự vô thường.
“Ba.” Sự áy náy không ngừng xẹt qua trêи mặt Đằng mẫu, đi theo ngồi xuống ở phía đối diện, “Có rất nhiều, đều đã qua rồi. Bây giờ con chỉ thầm nghĩ làm sao để Duệ Triết xử lý ổn thỏa chuyện này, chăm sóc tốt cho vợ con, dùng cuộc đời còn lại đi bồi thường. Nhưng chuyện tình cảm, quả thật cũng khó nói được ai đúng ai sai, chỉ có thích hợp hay không thích hợp. Nếu nói năm năm trước là Đại Lận sai, không nên đuổi theo hai người bọn họ mà chạy, chen chân vào tình cảm của hai người, như vậy hôm nay sau năm năm, cái này được tính là gì đâu, hai người yêu cũ quay về thì thích hợp thật sao. Thật ra tâm tư con luôn cảm thấy, lấy điều kiện trước mắt của Tố Tố, có thể tìm được người khác tốt hơn so với Duệ Triết, có được hạnh phúc của mình.”
Lão gia tử ừ một tiếng, cũng là có cảm xúc rất nhiều, đột nhiên nói: “Hôm nay, có khả năng Diệp tố Tố đánh Đại Lận ở khách sạn Thanh Hà, Đại Lận bị thương toàn thân, khóe miệng còn chảy máu.”
“Trời!” Đằng mẫu che miệng lại, bị cho khϊế͙p͙ sợ. Tố Tố so với Đại Lận còn muốn mềm mại yếu đuối hơn lại thật sự đánh Đại Lận sao? Lúc trước, vì muốn bức ép Đại Lận đi, bà cố ý đem trở về những bức ảnh chụp giữa hai người đã bị Duệ Triết quên, đặt một góc trong ngăn kéo tầng cuối cùng, lấy hai bức ảnh trong đó ra để lên nơi dễ thấy nhất.
Chính là không nghĩ tới, hành động này vừa mới xảy ra gần một năm trước nay lại thành sự thật, Duệ Triết thật sự gọi Diệp Tố Tố lại đây, đồng thời làm bà quyết ý muốn chọn Tô Đại Lận làm con dâu, lại cảm thấy áy náy với chuyện năm đó, không biết cho Diệp Tố Tố thái độ gì, mới được tính là bình thường!
Vốn dĩ là bà làm con bị tổn thương, không có giải quyết được hôn nhân của mình, vậy bà tôn trọng con, con nói cưới ai thì cưới người đó, tuyệt đối không nhúng tay. Nhưng năm năm sau, quả thật bà không có cảm tình với Tố Tố xuất quỷ nhập thần này, đối mặt với người phụ nữ có muôn hình muôn vẻ chuyện xấu này cảm thấy thật lạnh nhạt! Nếu Tố Tố thật đúng là tình nhân của Trâu Tông Sinh, vậy so ra còn kém hơn một ngón tay của Đại Lận, bẩn đến mức khiến bà phải nhượng bộ lui binh!
Ban đầu chính là bà thiên vị Đại Lận, cho dù Diệp Tố Tố không làᘻ ȶìиɦ nhân của Trâu Tông Sinh, bà cũng thích Đại Lận, nhưng bởi vì Duệ Triết, bà mới mắt nhắm mắt mở với Diệp Tố Tố, mặc kệ cô ta. Nhưng mà hiện tại, bà chỉ có thể trong cậy vào chuyện Đại Lận ở cùng một chỗ với Dạ Triệt, bà thấy hai bọn họ xứng lắm!
—
Mộ Dạ Triệt – Tô Đại Lận
Sau khi Mộ Dạ Triệt đưa Đằng lão thái gia về nhà, phát hiện Đại Lận vẫn còn ngồi ở phòng khách nhà mình, góc nghiêng khuôn mặt của cô mềm mại dưới ánh đèn nhu hòa, làm cho cô như một con chim thiên nga màu trắng đang đắm chìm trong ánh sáng dịu nhẹ, xinh đẹp tuyệt trần.
Mộ bí thư thì đứng ở trêи lầu nhìn cô, xem cô đang dỗ hai đứa nhỏ, xem cô lấy tay gác đầu ngủ.
Cuối cùng, âm thanh mở cửa của hắn khiến bọn họ kinh động, làm cho sắc mặt của Mộ bí thư lạnh lùng trong phút chốc, lạnh buốt mà nhìn hắn, “Chuyện nhà người khác, con quan tâm làm gì! Chuyện này có liên quan gì đến Mộ gia ta! Nhiều chuyện!”
Những lời này, lập tức làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận đen tối hẳn, rơi vào tình cảnh xấu hổ.
“Ba, sao chuyện của Đại Lận là chuyện của người ngoài được!” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt cũng xuất hiện vẻ tức giận, hướng về ba mình mà đi tới, “Nếu không phải con đưa Đại Lận đến đây, đêm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Chuyện này xảy ra ở Mộ gia, nên phải quan tâm!”
Mộ bí thư nghiêm mặt lại, để hắn đến thư phòng.
Mộ Dạ Triệt vẫn đứng ở cầu thang không hề cử động, cười cười lạnh lùng với ông, “Ba, không cần phải đến thư phòng, con đều biết ba muốn nói chuyện gì. Ba yên tâm, mối quan hệ giữa con và Tô tiểu thư chính là bạn bè, sẽ không vi phạm, hơn nữa cho dù con có chung tình với Tô tiểu thư, Tô tiểu thư cũng không thèm để ý con.”
“Không, ba còn có chút chuyện muốn báo cho con biết!” Mộ bí thư dùng hết ánh mắt liếc Đại Lận một cái, ánh mắt nghiêm khắc lại bắn thẳng tắp về phía con, nói thẳng những lời mình nghĩ trước mặt Đại Lận, “Mộ gia ta, không lui tới với một kẻ phóng hỏa, lại càng không có bạn bè gì với bên thứ ba phá hoại tình cảm của người khác! Tô tiểu thư, mời đi cho, chính cô không cần tôn nghiêm của mình, Mộ gia ta không kết bạn nổi với người như cô. Nếu có một ngày, cô có thể nói cho ta biết, cô có tự tôn tự trọng, có năng lực, có bản lĩnh xứng đôi với Mộ gia ta, Mộ gia ta sẽ suy nghĩ xem có muốn làm bạn với người như cô hay không!”
“Ba!” Mộ Dạ Triệt gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tức giận, đến mức hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, “Đại Lận cô ấy, không phải không hề có tự tôn tự trọng!”
Đại Lận chậm rãi đứng lên, im lặng nhìn cha con Mộ gia trước mặt, bờ môi khẽ mím lại, biểu tình thật im lặng, đã thuộc dạng không thể có thêm một gợn sóng nào, sau đó nói câu 'Xin lỗi đã quấy rầy', đẩy xe nôi đưa hai con ra khỏi nơi này.
“Đại Lận!” Mộ Dạ Triệt muốn chạy ra đuổi theo.
“Nếu con đuổi theo ra khỏi cánh cửa này, ba bãi chức con ngay lập tức!” Âm thanh nghiêm khắc mà vô tình của Mộ bí thư quanh quẩn khắp phòng khách, “Nếu cô ta hiểu được tự tôn tự trọng, tại sao lại rập khuôn dẫm lên vết xe đổ của mẹ mình, còn nhỏ tuổi đã biết được chuyện phá hư tình cảm của người khác! Mặc kệ nguyên nhân xảy ra vụ hỏa hoạn của năm năm trước là gì, cô ta đều là bên thứ ba, dây dưa với một người đàn ông đã có người khác, bắt ép người khác phải chấp nhận cô ta, hơn nữa còn không để ý đến danh tiết của mình, chưa cưới đã đẻ hai đứa trẻ sinh đôi, đưa chúng nó đến trường để người ta chế giễu, lại lấy chuyện học ra mà diễn trò!”
Mộ Dạ Triệt dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người lại, nheo mắt nhìn ba mình. Sau đó làm việc nghĩa không hề chùn bước, chân dài bước đi, tiếp tục đuổi theo Đại Lận.
Giờ phút này Đại Lận đang bước xuống bậc thang, gió đêm lạnh lạnh thổi đập vào mặt của cô, càng làm cho cô thêm thanh tỉnh. Nhưng cô phát hiện, mình không hề giận một chút nào, trêи khuôn mặt tái nhợt còn mang theo cười, ôm hai đứa trẻ sinh đôi bước xuống bậc thềm.
Nếu cuộc đời chính là đi xuống bậc thềm, vì sao chỉ có một con đường này. Không phải người ta thường nói, chỉ có thời điểm đi lên mới khó khăn, bước xuống sẽ dễ dàng hơn sao? Thời điểm cô không có tự tôn tự trọng, chính là dễ dàng rung động với hắn như vậy, dây dưa, ngồi tù, sau đó lại bị hắn dây dưa, rồi lại rung động. Đây là con đường đi xuống của cô, lập tức té ngã trong vực sâu trăm mét. Nhưng từng bước đi xuống như vậy cũng thật thống khổ, mỗi lần rơi xuống cũng đều cần sức lực, làm cô muốn đứng dậy từ vực sâu, mới phát hiện một lòng của mình đã vỡ nát, tâm tư hao tổn, sức lực không biết từ khi nào đã chảy xiết như nước trôi.
Mà cố tình, lời nói của bác Mộ thật sự đúng. Là cô tự tìm, lúc trước cô bắt đầu bằng cái dạng gì, hiện tại liền kết thúc thành dạng đó, tất cả những điều này, đều vì cô dây dưa một người đàn ông.
Mộ Dạ Triệt đứng trêи bậc thềm, nhìn thấy cô vội vã bước xuống bậc thang mà đi, bước chân lung tung mà vội vàng, giống như có thể ngã xuống bất cứ khi nào. Hắn liền vội vàng đuổi theo, bắt giữ cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô lại, đưa cô xuống bậc thang.
Sau đó kéo cô vào trong người mình một phen, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, “Cuộc đời không phải đi xuống, mà phải hướng lên trêи mà đi, hơn nữa em sẽ phát hiện ra, từng bước hướng lên trêи, em sẽ rất hạnh phúc, tôi sẽ đưa em theo.”
—
Thời gian trôi qua hai ngày, Đại Lận phát hiện một nhà của cậu vẫn còn quanh quẩn trước cổng nhà cô, ban ngày thì ăn bánh bao lạnh, ban đêm thì nằm ghé vào cổng, giữa trưa thừa dịp cô không có mặt, lại chui vào trong sân, chuẩn bị mở khóa. Kết quả phát hiện mã khóa đã bị cô sửa lại, lại ở trong sân không chịu đi ra.
—
Mộ Dạ Triệt – Tô Đại Lận
Mộ Dạ Triệt lái xe đến đây tìm cô, thế này cậu mới mặt mày xám xịt chạy từ trong sân ra, toàn thân bẩn thỉu, ngẩng đầu, tay đút túi quần đứng phơi nắng ở cửa, huýt sáo, có chút cà lơ phất phơ.
“Ông ta còn chưa đi?” Mộ Dạ Triệt mặc chiếc áo sơ mi màu lam cùng bộ đồ vét màu đen, từ trong xe ôm ra một chồng tài liệu lớn, đi tới trước cửa nhà, “Đây là tài liệu tổng hợp cuộc thi công nhân viên chức, có thời gian em nhìn một chút, sang năm bắt đầu thi.”
Đại Lận mặc chiếc áo len mỏng thanh lịch nhận chồng tài liệu lớn, đóng cửa thủy tinh lại, cười ngọt ngào với hắn, mang dép lê đi rót nước trái cây cho hắn, “Gần đây 'Công việc' của tôi thật nhiều, có lẽ không có thời gian xem tài liệu này. Dạ Triệt, những tư liệu này anh để thư ký đưa qua đây là được rồi, không cần tự mình đến đây một chuyến.”
“Công việc?” Mới đầu Mộ Dạ Triệt rất là khó hiểu, nghĩ rằng cô đang làm việc, hai mắt phiêu lãng liếc về trêи bàn một cái, mới hiểu được ý cô nói là các cuộc thi. Vì thế hắn đi tới, lật lật các tài liệu ôn tập của cô ở mặt bàn, cười nói: “Thi Tiếng Anh và tin học sẽ không có vấn đề, sau đó chuẩn bị thi cuối kỳ, thời gian nghỉ đông nhiều thì ở nhà chăm Khiêm Khiêm và Ny Ny. Đại Lận, chuyện cậu của em tính xử lý thế nào? Nếu thật sự em không muốn nhìn thấy vài người thân nhân này, có thể gọi bảo vệ trị an đến đây.”
Đại Lận bưng cho hắn ly nước trái cây đến đây, “Vài năm nay cậu luôn lấy tiền của mẹ Hàn Tử đi đầu tư, kết quả thua lỗ, bán bớt nhà cửa và tài sản, bị chủ nợ tuy tìm. Nói đến đây, bỗng nhiên tôi nhớ tới trước kia, ba tôi có một người tài xế riêng, năm trước người này tính cưới mẹ Hàn Tử, nhưng bị điều tra ra là làm việc cho Cố Lả Lướt, cầm tiền của mẹ Hàn Tử xong liền nghĩ đến chuyện bỏ trốn, bị người ta chặn lại nửa đường, đưa đến Tiết gia, không biết hiện tại thế nào nữa? Tôi thấy ông ta cũng chưa ở cùng một chỗ với mẹ Hàn Tử, có lẽ vẫn xa nhau.”
“Cố Lả Lướt là ai?” Mộ Dạ Triệt đi đến cạnh cửa thủy tinh, nheo mắt nhìn một nhà năm người đứng trước cửa. Thì ra đây là bà ngoài, cậu và mẹ của Đại Lận trước kia, một đám người đối địch chưa bao giờ xem Đại Lận là ruột thịt của mình. Tiểu Đại Lận lớn lên trong hoàn cảnh này, lại làm sao biết rằng không thể chiếm được sự ấm áp từ anh Duệ Triết của cô, vì vậy mẹ Hàn Tử chỉ biết dạy cô dây dưa quấn quýt đàn ông, để cô lầm đường lạc lối, trả thù tình địch, cũng không dạy cô hưởng thụ những gì mình đang có.
Nếu Thanh Như không có chết, sau khi nhìn thấy con gái ruột của mình bị ôm đến đây, luôn luôn sống trong hoàn cảnh này đến hai mươi tuổi, là đau đớn vô cùng đến cỡ nào. Tô Cẩm Phong năm đó, sao lại không nhìn ra Tiết Hàn Tử đang dùng một cách khác để trả thù Thanh Như?!
Ông ngoại thật sự của Đại Lận, cho dù có hận Thanh Như năm xưa làm bại hoại gia phong thế nào, không chịu thừa nhận người con gái này lần nữa, nhưng sẽ không đem oán hận chuyển lên người một đứa trẻ, để đứa trẻ trở thành vật hi sinh. Mà Tiết Hàn Tử, một ngụm ác khí nghẹn ở trong ngực nhiều năm, cuối cùng nhất định phải đi trả thù.
“Cố Lả Lướt là một người……” Đại Lận nhớ lại chút chuyện trước kia với Cố Lả Lướt, nhớ tới khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Cố Lả Lướt khi thấy cô ta lần cuối cùng, “Có liên quan đến Trâu Tiểu Hàm và Diệp Tố Tố. Trâu Tiểu Hàm từng nói qua, Cố Lả Lướt làm việc cho tình nhân của Trâu Tông Sinh, biết rất nhiều chuyện, hiện tại, rất có khả năng đã bị giết người diệt khẩu.”
Nói tới đây, cô dừng một chút, mở cánh cửa thủy tinh ra, “Dạ Triệt, tôi đi ra ngoài một chút, mẹ Hàn Tử rất có khả năng biết Tiết Binh đang ở đâu. Mà chỉ cần biết được Tiết Binh, sẽ biết Cố Lả Lướt.”
Mộ Dạ Triệt gật đầu, theo cô đi ra.
Giờ phút này, một nhà Hàn Tử đang ngồi trước cổng Tô gia phơi nắng, một đám người bẩn thỉu, không khác gì ăn mày. Thấy Đại Lận đột nhiên đi ra, vội vàng đứng dậy từ ghế dài, thay đổi một loại thái độ mà nói chuyện: “Đại Lận, bà ngoại và em họ của cháu sinh bệnh, để bọn họ vào nhà nghỉ ngơi một chút đi, không thể bị trúng gió được, cậu dập đầu xin cháu.”
Người mở miệng nói chuyện là cậu, đầu gối khuỵu một cái, thật sự muốn quỳ gối dập đầu với cô cháu gái, mặt mũi gì cũng không muốn, “Đại Lận, cháu là một cô bé ngoan, đừng thấy chết mà không cứu, cậu và bà ngoại ở lại đây với cháu hai ngày thôi……”
Tiết Hàn Tử vẫn ngồi trêи ghế không nhúc nhích, mặc kệ bên này, nhắm mắt lại ngủ. Bà ngoại cũng là cái thái độ này, tao cứ ngồi yên trước cửa nhà mày, tao nghĩ mình muốn thế nào thì làm thế đó, nhưng để tao chủ động quan tâm đến mày, cầu xin mày, đừng có mơ!
Đại Lận nhìn, không sao cả, nói với Hàn Tử: “Con chỉ muốn biết, năm đó Đằng Duệ Triết đưa Tiết Binh đến Tiết gia, sau đó Tiết Binh đi đâu?”
Lông mi của Hàn Tử khẽ động, nhắm mắt lại không lên tiếng, không thèm để ý đến ai. Nhưng bà ngoại ở bên cạnh, lại hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, cười lạnh mà nói: “Có hiểu bối phận của mình không?! Đó là ba Tiết của mày, cái gì mà Tiết Binh này Tiết Binh nọ! Không có giáo ɖu͙ƈ chính là không có giáo ɖu͙ƈ, có đàn ông che chở, lại làm theo cái đức hạnh của mẹ đẻ mày!”
“Mẹ!” Cậu đứng cách đó không xa kêu to một tiếng, trách cứ mẹ già hoàn toàn uổng phí những cố gắng của mình! Lúc này là lúc nào, còn nói bóng nói gió, đắc tội Tô Đại Lận, có phải thật sự muốn một nhà năm người làm ăn mày hay không, ngủ trêи đường, mới biết được ngày qua ngày muốn sống như thế nào!
Sắc mặt Đại Lận buồn bã, không để ý đến bà ngoại, lại hỏi mẹ Hàn Tử một lần nữa, “Mẹ Hàn Tử, mẹ trả lời con đi. Có khả năng Tiết Binh biết vụ án năm đó của ba, biết rất nhiều chuyện của ba, sau lưng ông ta chắc chắn có một thế lực rất lớn.” Mộ Dạ Triệt ở một bên thì lạnh lùng nhìn mấy người này, không đáp trả lập tức, chỉ cười, khuôn mặt càng tuấn tú.
Thế này Tiết Hàn Tử mới chậm rãi mở mắt, liếc Đại Lận một cái, “Ta không biết.” Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dạ Triệt liền khoác tay ên vai Đại Lận, mời cô đi dạo quanh đây, không cần hỏi lại, “Chắc chắn Tiết Binh bỏ trốn rồi, không có gì để hỏi cả. Em có hỏi thì bà ta cũng không biết.” Hắn đưa cô đi dạo trêи con đường nhỏ trước cổng nhà, nhìn bốn phía, “Đại Lận, đây là nơi em sinh ra và lớn lên từ nhỏ sao?” Căn biệt thự có kiểu thiết kế của hai mươi mấy năm trước, trong vườn có xích đu dây cũ nát, chắc là nơi trước đây Đại Lận chơi đùa, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Đại Lận im lặng đi cùng hắn: “Trước khi chính thức tốt nghiệp tìm được công việc, tôi có ý này, hi vọng có thể được sự ủng hộ của anh.”
“Em nói đi.” Khóe môi Mộ Dạ Triệt ôm lấy nụ cười, xoay qua, rất có hứng thú mà nhìn cô, đối với lời cô sắp nói ra, đã đoán được nửa phần. Cô gái này có thể nói ý tưởng gì đây, đơn giản chính là chuyện tìm việc. Tìm ngân hàng vay tiền, là gánh nặng luôn ở trong lòng.
Quả nhiên, Đại Lận nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại cuộc sống mỗi ngày của tôi được sắp xếp thế này, mỗi ngày lên trường học hai tiết, buổi chiều ở nhà ôn tập chuẩn bị kì thi, buổi tối liền chăm con, sau đó đi ngủ. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể tìm được một công việc làm thêm, vừa có thể mang theo con, lại có thể có việc làm.”
“Thì đó phải là công việc liên quan đến trẻ nhỏ?” Mộ Dạ Triệt ngồi xuống một băng ghế dài, nhìn khu dân cư này, đôi mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, “Em muốn làm cái gì, cứ cố gắng mà làm, tôi sẽ không can thiệp chuyện của em. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là nơi em làm việc phải gần chỗ tôi một chút, để tôi biết được em thật sự an toàn.”
Đại Lận ngồi xuống bên người hắn, nhìn đám mây trắng trêи bầu trời cao, cười cười nhẹ nhàng: “Trước kia tôi từng làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, bưng bê đồ ăn, còn làm việc ở công trường, làm nhân viên bán hàng trong tiệm thức ăn nhanh, nhưng thời gian làm việc rất ngắn. Bởi vậy tôi vẫn muốn tìm được một công việc ổn định một chút, để mỗi ngày tôi có thể nộp học phí đúng hạn, cũng bảo đảm tiền sinh hoạt phí.”
“Nhưng giờ em còn đang trong thời gian đến trường.” Mộ Dạ Triệt nhắc nhở cô.
“Tôi biết, bởi vậy trước mắt tôi chỉ có thể làm thêm, làm một ngày nghỉ một ngày. Nhưng sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, tình hình tuyệt đối không giống như vậy.” Cô nói kiên định, xoay qua nhìn Mộ Dạ Triệt, đôi mắt đẹp sáng trong, “Anh đã nói, mỗi lần hướng lên trêи mà đi, có thể nhìn được những nơi ở xa hơn, nhìn thấy hạnh phúc. Bởi vậy tôi đang cố gắng.”
Mộ Dạ Triệt vươn tay qua phía Đại Lận, đặt lên bờ vai gầy của cô, vì cô mà vén sợi tóc vương trêи má, đôi mắt ôn nhu mà nói, “Tôi tin tưởng, nhất định em sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hơn so với mẹ của mình, để bà ấy và Tô thị trưởng mỉm cười nơi chín suối, cảm thấy vui mừng cho em.”
Trong lòng Đại Lận chấn động, nhìn ánh mắt hắn, không rõ vì sao đột nhiên hắn đề cập đến mẹ đẻ của mình. Hắn biết lúc mẹ đẻ của cô còn sống không được vui vẻ hạnh phúc sao? Vì sao trong ánh mắt của hắn, luôn có sự thương tiếc?
“Được rồi, chúng ta đi về.” Hắn cười đứng lên, dắt tay cô, lòng bàn tay ấm áp, “Chính em nói cho tôi biết chuyện của Tô gia, bởi vậy tôi có thể đoán được. Chỉ là tôi hi vọng, em đừng bước theo con đường của bà ấy, nhất định phải làm cho mình được hạnh phúc.”
Đại Lận nhìn hắn, trầm mặc, hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, Cô chưa từng nghĩ tới chuyện bước lên con đường giống mẹ đẻ, cũng không muốn chạy trêи con đường giống mẹ Hàn Tử, chính là vận mệnh an bài, khiến cô té ngã thật mạnh, thật đau. Không phải cuộc đời còn rất dài sao? Chuyện sai hai mươi năm trước cứ để trôi qua đi, đoạn đời còn lại của cô, sẽ rất hạnh phúc. Cô không có giống mẹ đẻ như vậy, chưa kịp liếc mắt nhìn con một cái, liền ra đi trêи bàn phẫu thuật. Ít nhất cô còn sống, có hai thiên sứ đáng yêu.
“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Thật lâu sau, cô đánh vỡ sự trầm mặc, đi đến một bên lấy điện thoại ra, chấm dứt bầu không khí ngưng trọng này.
“Tô tiểu thư, phiền cô đến Đằng thị một chuyến, có cuộc họp quan trọng.”
Đằng thị họp? Cô nhíu mi cười: “Tiên sinh, có phải ngài nên gọi cho Đằng Duệ Triết hay không?”
“Tô tiểu thư, là như vậy. Bởi vì mấy tháng trước, Đằng tiên sinh đã chuyển số cổ phần của Đằng thị đi, viết lên đó tên của cô, bởi vậy cô cần đến công ty một chuyến. Hiện tại cổ đông của công ty đã có mặt đầy đủ, còn thiếu mình cô.”
“Chủ đề của cuộc họp là gì?” Cô suy nghĩ có nên đi hay không.
“Có liên quan đến việc gặp mặt các cổ đông mới, có luật sư ở đây, đem nói mọi chuyện cho rõ ràng. Lúc này, Tô tiểu thư phải đến đây một chuyến, bởi vì cô chính là vị cổ đông mới, là một thành viên của Đằng thị, mỗi tiếng nói của cô đều chịu sự bảo hộ của Pháp luật.”
“Được, tôi sẽ đến sau hai mươi phút.” Thế mà lại lôi Pháp luật ra nói chuyện với cô.
Hai mươi phút sau, cô và Mộ Dạ Triệt đến trụ sở của Đằng thị. Chỉ thấy tòa nhà cao tầng với lớp kính thủy tinh màu xanh lam đang phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt, giống một người đang ngạo nghễ nhìn thiên hạ, tự cao tự đại.
Mấy ngàn nhân viên ra ra vào vào trước cửa, áo mũ chỉnh tề bước đi cùng một chỗ, chuẩn bị bắt đầu công việc buổi chiều. Phía trước tòa nhà vẫn đầy những chiếc xe sang hàng hiệu của cổ đông công ty và lãnh đạo cấp cao, để bảo vệ canh giữ, không vào bãi đổ xe của công ty, công khai thể hiện đặc quyền của bọn họ.
Tất cả những điều này đều không có gì thay đổi, điều thay đổi chính là ông chủ của Đằng thị, tốc độ thay đổi một 'Triều đại' quá nhanh, khiến người ta không ứng phó nổi.
Cô bước qua quầy lễ tân ở lầu một, phát hiện Thư Mẫn Mẫn đã nghỉ việc, vài cô nhân viên xinh đẹp đang nói khẽ ở quầy lễ tân, xúm lại tám chuyện.
—
Đằng Duệ Triết
“Thật đáng tiếc, thế mà tân Đằng tổng bị kết án ngồi tù, ông chủ soái ca như vậy, sao lại làm loại chuyện bắt cóc, làm bị thương người khác chứ?!”
“Nghe nói người bị anh ta thương tổn là người của Đằng tổng phải không? Cô gái đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như là có chút quan hệ với Đằng Duệ Triết, vẫn bị người ta bắt cóc giấu đi, dáng vẻ như thế nào cũng chưa từng gặp qua. Có thể là hai anh em có xích mích mâu thuẫn gì đó, Đằng Vi Trì liền bắt cóc cô gái kia, dùng thủ đoạn đi đối phó một cô gái vô tội, ôi. Nhưng mà nghe nói hiện tại Đằng tổng lại có tình mới, là người yêu cũ năm năm trước, hai người vẫn tan tan hợp hợp, rốt cuộc bây giờ lại đi đến cùng nhau……”
“Hư, nói nhỏ chút, hình như Đằng thị trưởng đang đi về phía này.” Một cô gái vỗ vỗ bàn, để mấy chị em giải tán, “Hôm nay có cuộc họp, ngài ấy cũng đến tham gia, hiện tại đang bước vào cửa.”
Nói thầm xong, vài người giải tán ngay lập tức, nhanh chóng trở về vị trí cũ, đều tự làm việc của mình, mỉm cười chuyên nghiệp, chuẩn bị chào đón Đằng tổng ngày xưa của bọn họ.
Đại Lận không dừng bước khi đi qua bên cạnh bọn họ, trực tiếp bước qua, tính đi thang máy nhân viên, đuổi kịp thời gian. Nhưng Mộ Dạ Triệt bên cạnh cô lại tuấn mỹ quá mức, lập tức khiến các cô gái ở quầy lễ tân chú ý, một loạt ánh mắt liếc nhìn về đây, “Ôi, ai vậy, đẹp trai quá!”
“Hình như bên cạnh anh ta là Dĩnh Nhi! Dĩnh Nhi!” Một người sáng mắt lớn tiếng quát to, làm cho toàn bộ mọi người trong đại sảng hướng qua bên này mà nhìn, cô gái này vẫn tiếp tục kêu to, “Dĩnh Nhi, không nhớ tôi sao? Tôi là Ann, khi con của cô đầy tháng, tôi có đến tham dự này. Người này chính là baba của đứa nhỏ hả, đẹp trai quá!”
Đại Lận nhìn đồng hồ, không thể không lui về sau, chào hỏi mấy người bạn, “Vừa rồi thấy mọi người đang nói chuyện, không tiện quấy rầy, kết thúc cuộc họp xong, mời mọi người ra ngoài uống nước. Đây là……”
Cô giới thiệu Mộ Dạ Triệt với mọi người, đột nhiên phát hiện không biết dùng danh từ gì cho tốt, “Là bạn của tôi.”
“Dĩnh Nhi này, đừng gạt chúng tôi, chúng tôi biết đây là chồng của cô, ba ruột của hai đứa nhỏ.” Vài người nháy mắt với cô, dùng ánh mắt mà ngắm nghía Mộ Dạ Triệt, liếc mắt đưa tình, “Chồng đẹp trai như vậy đúng là nên giấu đi để độc chiếm, nếu không sẽ bị mấy chị em đây ăn đến không còn xương cốt mất, cặn thừa cũng không để lại cho cô! Dĩnh Nhi, chồng của cô có anh em trai hay anh em họ gì không, giới thiệu cho chúng tôi vài người?”
Mộ Dạ Triệt thấy ánh mắt của những cô gái này đang phóng điện, nhắm thẳng người hắn mà mê đắm, cười cười: “Hai năm nay tôi luôn phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh, không có thời gian rảnh, để một mình Đại Đại mang theo con đến Cẩm thành này, không có làm tròn trách nhiệm của một người cha người chồng. Thời gian trước được mọi người quan tâm ít nhiều, mới làm cho ba mẹ con cô ấy được bình an. Sau khi tan làm, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm.”
“Được, bây giờ chúng tôi đặt bàn, ăn cơm xong còn muốn đi karaoke!” Mấy cô gái hưng phấn đến cực điểm, làm gì còn lo lắng đến Đằng tổng vĩnh viễn không ăn đến miệng nữa, vội vã đi tìm cơ hội ở một con cá lớn khác. Đây là quen biết với người có tiền, đơn giản là thông qua chuyện quen biết với chồng của bạn, lại biết thêm nhiều người bạn bè xung quanh người này, cứ tiếp tục như thế. Nói không chừng cơ hội tới thật, được làm thiếu nãi nãi thì sao.
Đại Lận nhíu mày, nhỏ giọng nói với Mộ Dạ Triệt: “Bọn họ chỉ là đùa giỡn, khống nhất định phải biết ba ruột của con tôi là ai.”
Mộ Dạ Triệt buông mắt cười nhẹ nhàng, nâng tay vuốt vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô vô cùng thân thiết, cũng nhỏ giọng nói chuyện, giống như đang ân ái với cô, “Baba là một thân phận, thời điểm hai đứa nhỏ cần, tôi sẽ mượn mà dùng. Ví dụ như làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, bạn bè có hỏi, hai đứa nhỏ đều cần một thân phận chính thức, mà Đại Lận em, cũng không thể bị người ta cười nhạo.”
Khuôn mặt của Đại Lận hơi đỏ lên, khuôn mặt non tơ như một đóa hoa bách hợp trắng nõn, nhanh chóng nở thành đóa hoa hồng, vừa tinh thuần lại quyến rũ. Cô nhìn chăm chú vào hắn một cách ôn nhu, con ngươi đen láy như viên đá bảo thạch màu đen, lóng lánh dưới hàng mi dài rậm, khuôn mặt nở nụ cười, “Cám ơn anh.”
“Đứa ngốc.” Mộ Dạ Triệt lại là cười, vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xem như sỗ sàng.
Mà một cảnh này của hai người, ở trong mắt người khác liền trở thành ân ái ngọt ngào, mấy cô gái lúc nãy đã vọt qua một bên, nghĩ rằng trước kia Dĩnh Nhi xấu như vậy, mặt lại béo, sao lại tìm được một người đàn ông có khí chất như bạch mã hoàng tử, vừa có xe lại vừa có tiền như vậy? Xem ra với điều kiện ưu việt của người này, có lẽ bạn bè của anh ta cũng không hề kém cạnh.
Đằng Duệ Triết từ cửa đi vào, chân dài vai rộng, cơ bụng rắn chắc, bộ đồ vét được đo ni đóng giày làm theo yêu cầu của hắn, vừa soái khí lại không mất phẩm vị, hắn sải bước chân dài, khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan thâm thúy vẫn đạm mạc trước sau như một, bờ môi khẽ mím lại như gươm dao, đôi mắt lợi hại, chậm rãi đi về bên này.
Hắn nghe được lời nói kia của Mộ Dạ Triệt, cũng thấy được hai người thân mật, bởi vậy hắn dừng lại bước chân, đôi mắt nhọn bình tĩnh nhìn Đại Lận, lặng im, ánh mắt sâu thẳm không ngừng hiện lên ánh sáng phức tạp, đột nhiên tiếng cười phát ra từ cổ họng: “Cuộc sống thống khổ nhiều hơn hạnh phúc, là vì cô ấy không gặp được một người đàn ông tốt. Bởi vậy tôi tin tưởng, sau này cô ấy sẽ được hạnh phúc, sẽ có được sự nghiệp của chính mình. Tô tiểu thư, chúng ta cùng đến thang máy riêng, đã đến giờ họp.”
Hắn thản nhiên quét mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, mang theo thư ký đi qua, đi qua chiếc thang máy riêng chỉ có một cái duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.