Chương 86: Gian cầm cô, dịu dàng chăm sóc (3)
Ảm Hương
24/08/2016
Em đã nếm trải những tháng ngày thống khổ đó, từ một thiên kim thị trưởng
đài các trong một đêm trở thành đứa nhỏ mồ côi với biến cố thảm khốc,
nếu người đàn ông kia không đủ khả năng bảo vệ em, em cũng chỉ có thể bị đám kẻ thù ngày trước cười nhạo, vũ nhục, ức hiếp mà không có ngày nào
được sống yên ổn!
Mà Tiêu gia đã bỏ mặc Tiêu Tử, hắn ta còn có thể cho em phần bảo hộ này sao? Hắn ta trừ bỏ vội vội vàng vàng đính hôn với em, còn có thể làm gì chứ?! Chẳng làm được gì cả! Hắn ta chỉ có thể dựa vào thế lực nhà mình đằng sau lớp vỏ bọc thiếu gia thôi.
"A! Tiêu Tử." Anh phát ra một tiếng cười lạnh, xoay người đi về, lấy điện thoại di động ra nhấn nút gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại nhà họ Đằng đã được thông, bên kia nhận máy là ba Đằng: "Cho mày mười phút trở về khách sạn! Lễ đính hôn ba mày đã sắp xếp xong đâu đấy, bây giờ, lập tức trở về ngay!"
"Chuyển điện thoại cho bác gái Tiêu." Anh nheo mắt cười, âm thanh không nhanh không chậm.
"Mày...." Ba Đằng càng thêm tức giận, nhưng vẫn đưa điện thoại cho mẹ Tiêu.
Mẹ Tiêu vừa nhận được điện thoại liền nói: "Sau khi đồng ý cho Tiêu Tử và Đại Lận lấy nhau, ta sẽ để hai vợ chồng chúng nó cùng nhau tiếp nhận Hồng Vũ, tham dự đủ mọi nơi, nâng đỡ Đại Lận từng bước một đứng lên."
"Bác gái không hổ danh là 'nữ trung hào kiệt', chẳng những vì công ty mà dốc hết tâm huyết, mà đối với gia đình, còn dành hết tình yêu thương cho con trai yêu dấu, thật đáng khâm phục. Giúp tôi chuyển lời tới ba mình, lễ đính hôn cần phải dời lại một tuần, sau một tuần, nếu tôi không thay đổi tâm ý sẽ xuất hiện đúng giờ ở tiệc cưới! Vậy đi, a ~" Nhếch môi cười lạnh lùng, quả quyết cúp điện thoại, đôi mắt thâm sâu lóe lên u quang lạnh lẽo.
Việc này khiến cho ba Đằng đoạt ngay lấy điện thoại trong tay mẹ Tiêu, nổi trận lôi đình gọi lại dãy số kia, mà đối phương đã chuyển sang trạng thái tắt máy, biến mất không thấy tăm hơi.
Đằng Duệ Triết trở về khách sạn, ra hiệu cho hai vệ sĩ ở trên tầng trên cùng lui xuống, đi đến bên cạnh cái tiểu hình nhân đang ngồi xổm trong góc kia.
Cô mặc một chiếc vày nữ tính màu xanh lục, tóc dài xõa vai, nổi bật trên làn da trắng trong mà lạnh lẽo của cô, giống y như đài hoa màu xanh lá.
Cô không có trở lại phòng, mà cứ ngồi xổm ở góc hành lang, chôn đầu vào đầu gối, nghiêng ngả giống như ngủ thiếp đi; Hàng lông mi khẽ động giống như rất bất an, cái miệng nhỏ nhắn chu ra vẫn còn in hằn dấu răng, nhẹ nhàng mà hừ hừ vài tiếng.
Xem ra, đứa nhỏ này là muốn chạy đi, không ngờ lại bị vệ sĩ canh giữ ở cửa thang máy chặn lại, không thể không quay lại, tội nghiệp ngồi ở đây.
"Đại Lận!" Anh khẽ gọi một tiếng, xoay người bế cô lên.
Cô lập tức tỉnh lại, phát ra một tiếng hét chói tai, hoảng sợ nhìn anh, "Buông tôi ra, buông tôi ra!" Tay nhỏ bé không ngừng đánh đấm, lôi kéo, giãy dụa muốn thoát khỏi ngực anh.
"Động đậy nữa xem!" Anh buông mắt xuống, lạnh lùng liếc cô một cái!
Bả vai nhỏ co rụt lại, cánh tay nhỏ cũng buông lỏng xuống, quả nhiên không dám lôn xộn nữa, hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong phòng, mở đèn lên, đặt cô trên ghế sofa, mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.
Cô vừa lăn vừa bò xuống ghế sofa, cẳng chân bé nhỏ không ngừng giãy đạp lui về phía sau, hoảng sợ nhìn anh: "Không cần phải đối với tôi như vậy, tôi sẽ đi ngồi tù lại, sẽ nhận cải cách giáo dục....."
Đôi mắt anh thoáng nét buồn bã, môi mỏng khẽ giật, yên lặng nhìn đứa nhỏ đáng thương trên đất: "Chỉ cần em không chọc giận anh, anh sẽ không động vào em! Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, sau đó đến bệnh viện."
"Tôi không cần đi bệnh viện, tôi muốn gặp Tiêu tử." Cô mang theo âm thanh nức nở lẩm bẩm nói, đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt nhìn anh cầu xin.
Anh nhướng mày kiếm, đứng dậy đi tới, cánh tay dài duỗi ra, một phen tóm lấy cô, "Trong vòng một tuần, đừng để anh nghe được cái tên này lần nữa!" Lạnh giọng cảnh cáo xong liền ôm cô ra khỏi cửa.
Cô nắm chặt góc váy của mình, cả người co tròn lại, run rẩy không ngừng, không dám đi chọc anh nữa.
Bọn họ đến phòng ăn dùng cơm, anh yên tĩnh ăn, khuôn mặt tuấn tú thoải mái, khí chất tao nhã mà tôn quý, giống như đang nghỉ phép.
Cô thì hoảng loạn ngồi bên cạnh anh, nhìn phục vụ đi tới đi lui.
"Ăn hết cái này!" Anh đẩy chén cháo thịt nạc tới trước mặt cô, ra lệnh cho cô ăn, đôi mắt ưng âm trầm nhìn chằm chằm cô, không cho cô nhìn ngang dọc nữa.
Ánh mắt cô co rụt lại, cúi đầu ăn, bàn tay nhỏ gầy chẳng khác gì sợi dây, run rẩy mà cầm lấy cái thìa lên.
Anh dùng khăn ăn lau khóe miệng, cũng không dùng cơm, chỉ ngồi nhìn bộ dáng cô ăn cháo, trầm giọng hỏi: "Ngày đó, là kẻ nào đánh em? Nói cho anh biết!"
Động tác ăn cháo của cô nhất thời ngừng lại, hai tròng mắt sợ hãi nâng lên, nhỏ giọng nói: "Nếu tôi nói cho anh biết, co phải anh sẽ thả tôi đi không?"
"Anh sẽ xem xét." Bàn tay to của anh nâng đỡ lấy bả vai cô, sâu thẳm trong mắt chứa đựng ý cười, giọng điệu tà mị, khiến cho người ta hít thở không thông.
"Không, không phải là xem xét, mà nhất định phải thả tôi đi, còn trả lại nhẫn cho tôi nữa." Cô cố lấy dũng khí, kiên định nói.
"A." Anh cong môi cười, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh: "Đừng có bàn điều kiện với tôi!"
Anh giúp cô tìm ra kẻ đánh mình, cô còn dám bàn điều kiện với anh?
Đại Lận bị quát lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay nhỏ bé run lên làm rớt chiếc thìa trong tay, loảng xoảng rơi xuống đất, mím môi lại không nói, nhìn anh căm giận, giống như con thỏ nhỏ tức giận vậy.
Anh liếc xéo người nọ một cái, bên môi nhấc lên nụ cười quỷ dị, lạnh nhạt nói: "Cơ hội này có muốn hay không, bản thân em tự quyết định! Nếu không nói cho tôi biết đáp án, rất có khả năng tôi sẽ giam giữ em cả đời! Dù sao gần đây tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, mỗi lần đi đâu mang theo em bên người làm bạn cũng không tệ."
"Người đánh tôi là Lý Tương Tương." Đại Lận lập tức hé miệng nói, sốt ruột nhìn gương mặt tuấn mỹ vui buồn thất thường của ai kia: "Tối hôm đó tôi đi qua đường, cô ta chạy xe vượt đèn đỏ, tôi không tránh kịp nên bị trẹo chân, cô ta lại nói tôi cố tình đụng phải xe của cô ta, sau đó còn đánh nhau với tôi.....Đằng tổng, tôi đã nói rồi, anh hãy thả cho tôi đi đi, tôi không muốn ngây ngốc ở chỗ này."
Đằng Duệ Triết nghe được một tiếng 'Đằng tổng' này, quay đầu, đôi mắt sắc bén trầm xuống: "Đằng tổng? A, là muốn Đằng tổng này cho cô tiền boa sao? Bộ dáng cô lúc này thật giống tình nhân nhỏ của Đằng tổng tôi đấy, nhất là cái tiếng 'Đằng tổng' này, gọi rất lẳng lơ đấy, mới thuê cô có một đêm đã tưởng rằng mình leo lên giường của vương triều hỏa tiễn sao! Tô Đại Lận, cô không biết rằng chỉ có hạng tiểu thư mới có thể gọi như vậy sao! Cô là cố ý sao!"
Anh đứng phắt dậy, mặt lạnh như băng: "Không ăn nữa, đến bệnh viện!"
Thân thể mềm mại của Đại Lận run lên, sợ hãi nhìn anh.
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ có uy tín mà anh đã hẹn từ trước bắt đầu liệu pháp trị liệu hệ tiêu hóa cho cô, sau khi sắp xếp xong toàn bộ quá trình trị liệu, lại từ từ tính toán chữa trị hệ thống niêm mạc dạ dày bị tổn thương của cô.
Cô lấy cớ đi toilet, trốn ở trong phòng vệ sinh nữ không chịu ra.
Đằng Duệ Triết thương hại cô, cô không cần, cô chỉ muốn tự do, muốn trở lại bên cạnh Tiêu tử.
Tiêu Tử nhất định là tìm cô đến điên rồi, bị những chuyện xảy ra gần đây làm tổn thương.
"Tiểu Mỹ, bệnh nhân hôm nay của bác sĩ Tào không phải là thiếu gia nhà họ Đằng sao, hôm nay không phải là ngày kết hôn của anh ta à? Sao lại mang một người phụ nữ khác đến khoa Tiêu hóa khám bệnh thế?" Bên ngoài cửa, có hai y tá đang tám chuyện với nhau.
"Hình như ngày đính hôn đã bị dời lại, nói là Đằng thiếu bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng nên phải hoãn lại một thời gian."
"A, thế này chẳng phải mặt mũi nhà bí thư Trâu mất hết sao, thật mất mặt với quan khách? Nghe nói buổi lễ đã bố trí đâu vào đấy, lúc tân khách đến khách sạn mới được thông báo Đằng thiếu bị bệnh."
"Haha, không biết là bệnh thật hay giả? Hoặc là có người khác đâu? Đại tiểu thư nhà bí thư thị ủy nếu biết Đằng thiếu gia hôm nay mang người phụ nữ khác đến khoa Tiêu hóa khám bệnh, không biết sẽ nổi giận đến mức nào!"
"...."
Đại Lận từ trong đi ra, nhìn hai y tá nhỏ kia nhỏ giọng cầu xin: "Xin hãy cho tôi mượn di động của các người một chút, tôi có việc gấp!"
Hai y tá kia vừa quay đầu nhìn thấy là cô liền xoay người bước vội ra ngoài, từ chối nói không mang di động.
Đại Lận bất đăc dĩ, phải chạy đến bên cửa sổ, nhìn bậc thềm quanh tầng hai, tính toán từ lầu ba này bò xuống. Cho dù có bị trượt chân rơi xuống cô cũng muốn đi! Trước kia còn ở trong tù ngay cả đập nước cô cũng trèo qua rồi, nhất định sẽ làm được.
Chẳng biết từ lúc nào Đằng Duệ Triết đã đi tới, đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn cô, nhìn bộ dáng không thục nữ của cô, hai chân mềm mại trắng trẻo lộ ra ngoài, trèo lên cửa sổ.
Cô dường như cũng không sợ sao, gắt gao bám lấy mép tường, dịch chuyển từng bước một, định trực tiếp nhảy xuống, là vì muốn trốn tránh khỏi anh.
Mà Tiêu gia đã bỏ mặc Tiêu Tử, hắn ta còn có thể cho em phần bảo hộ này sao? Hắn ta trừ bỏ vội vội vàng vàng đính hôn với em, còn có thể làm gì chứ?! Chẳng làm được gì cả! Hắn ta chỉ có thể dựa vào thế lực nhà mình đằng sau lớp vỏ bọc thiếu gia thôi.
"A! Tiêu Tử." Anh phát ra một tiếng cười lạnh, xoay người đi về, lấy điện thoại di động ra nhấn nút gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại nhà họ Đằng đã được thông, bên kia nhận máy là ba Đằng: "Cho mày mười phút trở về khách sạn! Lễ đính hôn ba mày đã sắp xếp xong đâu đấy, bây giờ, lập tức trở về ngay!"
"Chuyển điện thoại cho bác gái Tiêu." Anh nheo mắt cười, âm thanh không nhanh không chậm.
"Mày...." Ba Đằng càng thêm tức giận, nhưng vẫn đưa điện thoại cho mẹ Tiêu.
Mẹ Tiêu vừa nhận được điện thoại liền nói: "Sau khi đồng ý cho Tiêu Tử và Đại Lận lấy nhau, ta sẽ để hai vợ chồng chúng nó cùng nhau tiếp nhận Hồng Vũ, tham dự đủ mọi nơi, nâng đỡ Đại Lận từng bước một đứng lên."
"Bác gái không hổ danh là 'nữ trung hào kiệt', chẳng những vì công ty mà dốc hết tâm huyết, mà đối với gia đình, còn dành hết tình yêu thương cho con trai yêu dấu, thật đáng khâm phục. Giúp tôi chuyển lời tới ba mình, lễ đính hôn cần phải dời lại một tuần, sau một tuần, nếu tôi không thay đổi tâm ý sẽ xuất hiện đúng giờ ở tiệc cưới! Vậy đi, a ~" Nhếch môi cười lạnh lùng, quả quyết cúp điện thoại, đôi mắt thâm sâu lóe lên u quang lạnh lẽo.
Việc này khiến cho ba Đằng đoạt ngay lấy điện thoại trong tay mẹ Tiêu, nổi trận lôi đình gọi lại dãy số kia, mà đối phương đã chuyển sang trạng thái tắt máy, biến mất không thấy tăm hơi.
Đằng Duệ Triết trở về khách sạn, ra hiệu cho hai vệ sĩ ở trên tầng trên cùng lui xuống, đi đến bên cạnh cái tiểu hình nhân đang ngồi xổm trong góc kia.
Cô mặc một chiếc vày nữ tính màu xanh lục, tóc dài xõa vai, nổi bật trên làn da trắng trong mà lạnh lẽo của cô, giống y như đài hoa màu xanh lá.
Cô không có trở lại phòng, mà cứ ngồi xổm ở góc hành lang, chôn đầu vào đầu gối, nghiêng ngả giống như ngủ thiếp đi; Hàng lông mi khẽ động giống như rất bất an, cái miệng nhỏ nhắn chu ra vẫn còn in hằn dấu răng, nhẹ nhàng mà hừ hừ vài tiếng.
Xem ra, đứa nhỏ này là muốn chạy đi, không ngờ lại bị vệ sĩ canh giữ ở cửa thang máy chặn lại, không thể không quay lại, tội nghiệp ngồi ở đây.
"Đại Lận!" Anh khẽ gọi một tiếng, xoay người bế cô lên.
Cô lập tức tỉnh lại, phát ra một tiếng hét chói tai, hoảng sợ nhìn anh, "Buông tôi ra, buông tôi ra!" Tay nhỏ bé không ngừng đánh đấm, lôi kéo, giãy dụa muốn thoát khỏi ngực anh.
"Động đậy nữa xem!" Anh buông mắt xuống, lạnh lùng liếc cô một cái!
Bả vai nhỏ co rụt lại, cánh tay nhỏ cũng buông lỏng xuống, quả nhiên không dám lôn xộn nữa, hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong phòng, mở đèn lên, đặt cô trên ghế sofa, mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.
Cô vừa lăn vừa bò xuống ghế sofa, cẳng chân bé nhỏ không ngừng giãy đạp lui về phía sau, hoảng sợ nhìn anh: "Không cần phải đối với tôi như vậy, tôi sẽ đi ngồi tù lại, sẽ nhận cải cách giáo dục....."
Đôi mắt anh thoáng nét buồn bã, môi mỏng khẽ giật, yên lặng nhìn đứa nhỏ đáng thương trên đất: "Chỉ cần em không chọc giận anh, anh sẽ không động vào em! Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, sau đó đến bệnh viện."
"Tôi không cần đi bệnh viện, tôi muốn gặp Tiêu tử." Cô mang theo âm thanh nức nở lẩm bẩm nói, đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt nhìn anh cầu xin.
Anh nhướng mày kiếm, đứng dậy đi tới, cánh tay dài duỗi ra, một phen tóm lấy cô, "Trong vòng một tuần, đừng để anh nghe được cái tên này lần nữa!" Lạnh giọng cảnh cáo xong liền ôm cô ra khỏi cửa.
Cô nắm chặt góc váy của mình, cả người co tròn lại, run rẩy không ngừng, không dám đi chọc anh nữa.
Bọn họ đến phòng ăn dùng cơm, anh yên tĩnh ăn, khuôn mặt tuấn tú thoải mái, khí chất tao nhã mà tôn quý, giống như đang nghỉ phép.
Cô thì hoảng loạn ngồi bên cạnh anh, nhìn phục vụ đi tới đi lui.
"Ăn hết cái này!" Anh đẩy chén cháo thịt nạc tới trước mặt cô, ra lệnh cho cô ăn, đôi mắt ưng âm trầm nhìn chằm chằm cô, không cho cô nhìn ngang dọc nữa.
Ánh mắt cô co rụt lại, cúi đầu ăn, bàn tay nhỏ gầy chẳng khác gì sợi dây, run rẩy mà cầm lấy cái thìa lên.
Anh dùng khăn ăn lau khóe miệng, cũng không dùng cơm, chỉ ngồi nhìn bộ dáng cô ăn cháo, trầm giọng hỏi: "Ngày đó, là kẻ nào đánh em? Nói cho anh biết!"
Động tác ăn cháo của cô nhất thời ngừng lại, hai tròng mắt sợ hãi nâng lên, nhỏ giọng nói: "Nếu tôi nói cho anh biết, co phải anh sẽ thả tôi đi không?"
"Anh sẽ xem xét." Bàn tay to của anh nâng đỡ lấy bả vai cô, sâu thẳm trong mắt chứa đựng ý cười, giọng điệu tà mị, khiến cho người ta hít thở không thông.
"Không, không phải là xem xét, mà nhất định phải thả tôi đi, còn trả lại nhẫn cho tôi nữa." Cô cố lấy dũng khí, kiên định nói.
"A." Anh cong môi cười, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh: "Đừng có bàn điều kiện với tôi!"
Anh giúp cô tìm ra kẻ đánh mình, cô còn dám bàn điều kiện với anh?
Đại Lận bị quát lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay nhỏ bé run lên làm rớt chiếc thìa trong tay, loảng xoảng rơi xuống đất, mím môi lại không nói, nhìn anh căm giận, giống như con thỏ nhỏ tức giận vậy.
Anh liếc xéo người nọ một cái, bên môi nhấc lên nụ cười quỷ dị, lạnh nhạt nói: "Cơ hội này có muốn hay không, bản thân em tự quyết định! Nếu không nói cho tôi biết đáp án, rất có khả năng tôi sẽ giam giữ em cả đời! Dù sao gần đây tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, mỗi lần đi đâu mang theo em bên người làm bạn cũng không tệ."
"Người đánh tôi là Lý Tương Tương." Đại Lận lập tức hé miệng nói, sốt ruột nhìn gương mặt tuấn mỹ vui buồn thất thường của ai kia: "Tối hôm đó tôi đi qua đường, cô ta chạy xe vượt đèn đỏ, tôi không tránh kịp nên bị trẹo chân, cô ta lại nói tôi cố tình đụng phải xe của cô ta, sau đó còn đánh nhau với tôi.....Đằng tổng, tôi đã nói rồi, anh hãy thả cho tôi đi đi, tôi không muốn ngây ngốc ở chỗ này."
Đằng Duệ Triết nghe được một tiếng 'Đằng tổng' này, quay đầu, đôi mắt sắc bén trầm xuống: "Đằng tổng? A, là muốn Đằng tổng này cho cô tiền boa sao? Bộ dáng cô lúc này thật giống tình nhân nhỏ của Đằng tổng tôi đấy, nhất là cái tiếng 'Đằng tổng' này, gọi rất lẳng lơ đấy, mới thuê cô có một đêm đã tưởng rằng mình leo lên giường của vương triều hỏa tiễn sao! Tô Đại Lận, cô không biết rằng chỉ có hạng tiểu thư mới có thể gọi như vậy sao! Cô là cố ý sao!"
Anh đứng phắt dậy, mặt lạnh như băng: "Không ăn nữa, đến bệnh viện!"
Thân thể mềm mại của Đại Lận run lên, sợ hãi nhìn anh.
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ có uy tín mà anh đã hẹn từ trước bắt đầu liệu pháp trị liệu hệ tiêu hóa cho cô, sau khi sắp xếp xong toàn bộ quá trình trị liệu, lại từ từ tính toán chữa trị hệ thống niêm mạc dạ dày bị tổn thương của cô.
Cô lấy cớ đi toilet, trốn ở trong phòng vệ sinh nữ không chịu ra.
Đằng Duệ Triết thương hại cô, cô không cần, cô chỉ muốn tự do, muốn trở lại bên cạnh Tiêu tử.
Tiêu Tử nhất định là tìm cô đến điên rồi, bị những chuyện xảy ra gần đây làm tổn thương.
"Tiểu Mỹ, bệnh nhân hôm nay của bác sĩ Tào không phải là thiếu gia nhà họ Đằng sao, hôm nay không phải là ngày kết hôn của anh ta à? Sao lại mang một người phụ nữ khác đến khoa Tiêu hóa khám bệnh thế?" Bên ngoài cửa, có hai y tá đang tám chuyện với nhau.
"Hình như ngày đính hôn đã bị dời lại, nói là Đằng thiếu bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng nên phải hoãn lại một thời gian."
"A, thế này chẳng phải mặt mũi nhà bí thư Trâu mất hết sao, thật mất mặt với quan khách? Nghe nói buổi lễ đã bố trí đâu vào đấy, lúc tân khách đến khách sạn mới được thông báo Đằng thiếu bị bệnh."
"Haha, không biết là bệnh thật hay giả? Hoặc là có người khác đâu? Đại tiểu thư nhà bí thư thị ủy nếu biết Đằng thiếu gia hôm nay mang người phụ nữ khác đến khoa Tiêu hóa khám bệnh, không biết sẽ nổi giận đến mức nào!"
"...."
Đại Lận từ trong đi ra, nhìn hai y tá nhỏ kia nhỏ giọng cầu xin: "Xin hãy cho tôi mượn di động của các người một chút, tôi có việc gấp!"
Hai y tá kia vừa quay đầu nhìn thấy là cô liền xoay người bước vội ra ngoài, từ chối nói không mang di động.
Đại Lận bất đăc dĩ, phải chạy đến bên cửa sổ, nhìn bậc thềm quanh tầng hai, tính toán từ lầu ba này bò xuống. Cho dù có bị trượt chân rơi xuống cô cũng muốn đi! Trước kia còn ở trong tù ngay cả đập nước cô cũng trèo qua rồi, nhất định sẽ làm được.
Chẳng biết từ lúc nào Đằng Duệ Triết đã đi tới, đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn cô, nhìn bộ dáng không thục nữ của cô, hai chân mềm mại trắng trẻo lộ ra ngoài, trèo lên cửa sổ.
Cô dường như cũng không sợ sao, gắt gao bám lấy mép tường, dịch chuyển từng bước một, định trực tiếp nhảy xuống, là vì muốn trốn tránh khỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.