Chương 285: Ngoại truyện 015: Chẳng qua chỉ là mấy bông hoa hồng
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy
Cổ Dư đang ngồi ở ven đường, đang cười ha ha hôn hôn xấp tiền mặt, thu lợi rất tốt, lại bỗng nhiên có cảm giác sau lưng có một cái ra-đa đang bắn phá bóng dáng của cô, làm cho đỉnh đầu của cô ứa ra mồ hôi lạnh!
Gì vậy! Có người ở phía sau dám nhìn chằm cô giữa ban ngày ban mặt! Là muốn ăn trộm tiền của cô sao?
Cô vội vàng nhét xấp tiền vào túi quần, xoay người tùy tiện quét dọn cành lá hoa hồng rớt trêи vỉa hè, làm bộ như muốn rời đi, sau đó cố ý nghiêng người, nhìn vào kính chiếu hậu của xe ô tô mà tìm kiếm kẻ coi trộm này!
Chỉ thấy trong dòng xe cộ, toàn bộ xe đang giảm tốc, xếp thành hàng dài, chỉ có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi đi gần về phía cô, xem ra đúng là phiền toái tìm đến cô!
Hơn nữa, dãy số của biển số xe làm cho cô như bị sét đánh ngang tai, vội vàng đem thân mình trốn phía bên kia của xe riêng!
Vừa rồi bán hoa hồng rất tập trung, không nghĩ qua là hiện tại cô đang lái xe riêng của Mộ Dạ Triệt mà rao hàng trêи đường, là gây chú ý vô cùng, rất có khả năng bị Mộ Dạ Triệt bắt gặp! Hiện tại, cô thật sự bị Mộ Dạ Triệt bắt gặp rồi, Mộ Dạ Triệt đi ngang qua nơi này đang ra lệnh cho tài xế đem xe hướng về phía cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô!
Thị Na! Giờ cô phải tìm Thị Na hỗ trợ, để Thị Na cấp tốc lại đây giúp cô lái xe đi!
Vì thế cô như con mèo mà quay người chạy trêи đường, nhân dịp xe của Mộ Dạ Triệt còn chưa dừng ở đây, cô chạy ngang qua đường như kẻ không muốn sống, chạy trong tiếng bấm còi inh ỏi của những chiếc xe đang chạy ở làn đường đối diện, chui vào khu dân cư gần đó.
Bên này, Mộ Dạ Triệt thấy cô gái kia bỏ xe chạy trốn, đã có thể hoàn toàn khẳng định cô chính là một kẻ trộm, một kẻ trộm xe to gan lớn mật!
"Gọi điện cho Đỗ quản gia, để cho ông ta lập tức điều tra xem tên trộm nào tiếp xúc với chiếc xe!" Hắn lạnh giọng chỉ đạo tài xế phía trước, ẩn chứa tức giận nhìn chằm chằm nữ đạo tặc đã thành công chạy trốn qua bên kia đường, phát hiện nữ đạo tặc này có thể đòi tiền lại không muốn sống, trực tiếp xông vào giữa dòng xe đang chạy, "Thân mặc quần áo hoa hòe, giày vải, đội mũ tre, đeo khẩu trang, hình thể cao gầy, đem những đặc thù này miêu tả cho Đỗ quản gia."
"Thiếu gia, Đỗ quản gia trả lời, tối hôm qua đến phiên con gái Thị Na của ông ấy trực, bởi vậy chìa khóa xe cũng giao cho Thị Na quản lý. Hơn nữa thật rõ ràng, cô gái mặc quần áo hoa hòe này là ngụy trang." Một lát sau tài xế thuật lại lời nói của Đỗ quản gia cho hắn nghe, vẫn như cũ không thể thành công dừng xe ở ven đường, bởi vì xe dừng trêи đường nhiều lắm, "Đỗ quản gia sẽ truy cứu trách nhiệm của Thị Na, để cô ta giao chìa khóa xe ra."
Mộ Dạ Triệt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, mắt thấy xe không thể dừng ở ven đường, mà nữ đạo tặc đã thành công chui vào khu dân cư bên cạnh, không thể đuổi theo, liền gật đầu nói, "Phía trước có một đường rẽ quay đầu, thông báo cảnh sát gần đây đến xử lý."
"Vâng, thiếu gia."
Mà bên này, Cổ Dư thấy xe của Mộ Dạ triệt bị vây trêи đường lớn, không thể đuổi theo lại đây, liền dừng lại bước chân chạy trốn, thở hồng hộc nhào vào buồng điện thoại công cộng ở bên cạnh, gọi điện cho Thị Na, không ngừng thở dốc, "Nhanh......lại đây......lái xe, tôi bị Mộ Dạ Triệt phát hiện!"
Thị Na
"Cổ tiểu thư, cô bị sao?" Thị Na kinh ngạc, rõ ràng không hiểu ý, "Tối hôm qua cô làm việc giúp tôi, nhưng rạng sáng bốn năm giờ, cũng không thấy cô đâu, tôi nghĩ rằng cô về nhà rồi."
"Hả?" Cổ Dư ngừng thở dốc, nhớ tới chính mình là tên trộm hoa hồng, Thị Na hoàn toàn không biết, vừa rồi thiếu chút nữa bị lộ, nuốt nuốt nước bọt mà nói: "Tôi......sáng sớm bị điều đi mua đồ ăn, nhưng vừa rồi tôi phát hiện xe của biệt thự dừng ở ven đường, không biết là ai lái tới. Thị Na cô lập tức lại đây lái xe về đi, nếu không xe sẽ bị xe tải kéo đi......"
Xin hãy tha thứ vì lời nói dối này của cô, bởi vì cô thật sự không muốn bị Mộ Dạ Triệt nhận ra.
"Kẻ trộm xe?" Cổ Dư nhíu mày, cũng hiểu được ánh mắt vừa rồi của Mộ Dạ Triệt ngồi trong xe nhìn cô như đang nhìn kẻ ăn trộm, cũng không phải là vì nhận ra cô, thế này cô mới hoàn toàn hiểu được, "Vậy cô phải giúp tôi giải thích rõ ràng với anh, tôi không phải kẻ ăn trộm xe, tôi chỉ mượn dùng xe thôi." Cô chính là trộm mấy bông hoa của hắn, bán đi lấy lộ phí về nhà mà thôi, chắc là hắn sẽ không ghi hận ở trong lòng.
"Cái này không thành vấn đề, Cổ tiểu thư, cô cứ yên tâm đi. Giờ cô chờ tôi đến đó, khoảng nửa tiếng sau tôi đến đó, cô nói xe tải đừng có kéo xe đi!"
Mà Cổ Dư thì chột dạ dựa vào buồng điện thoại công cộng, lấy tay lau mồ hôi hột trêи trán, quyết định giờ quay về nhà.
Nếu giờ cô quay lại ngăn cản xe tải đừng kéo xe đi, kia không phải sẽ đụng mặt Mộ Dạ Triệt sao? Lần này trước hết ủy khuất cho Thị Na thu dọn cục diện rối rắm cho cô vậy, lần sau cô sẽ bồi thường cho Thị Na thật tốt, lần này cô quả thật không thể bị Mộ Dạ Triệt nhận ra, sẽ rất mất mặt, mà hiện tại Mộ Dạ triệt đã phát hiện, tuyệt đối không có khả năng để xe của hắn bị xe tải kéo đi!
Vì thế nửa tiếng sau, cô ngồi lên xe taxi về nhà, ngủ gà ngủ gật, bù cho giấc ngủ đêm qua, Thị Na thì giúp cô lại đây lái xe, hướng Mộ Dạ Triệt mà giải thích rõ ngọn nguồn, giải vây giúp cô.
"Thiếu gia, người bạn này của tôi mới đến làm việc ở biệt thự, còn chưa biết hết những quy tắc làm việc ở đây, liền lái xe ra ngoài, xin thiếu gia đừng trách cứ cô ấy......"
Thân hình cao to của Mộ Dạ Triệt đứng dưới nắng, cái bóng thật dài, nhìn những chiếc lá hoa hồng đang héo úa dưới mặt đất, cười hỏi Thị Na, "Ý của cô là, người bạn này của cô lái chiếc xe này đi bán hoa hồng?"
"Bán hoa hồng? Không phải mua đồ ăn sao?!" Thị Na đổ mồ hôi lạnh toàn thân, lấy tay chùi sắc mặt đã bị thay đổi, thế này mới phát hiện chính mình bị Cổ tiểu thư lừa, "Vừa rồi cô ấy nói chuyện trong điện thoại với tôi, cô ấy lái xe đi mua đồ ăn, không cẩn thận bị thiếu gia bắt gặp, nên để tôi lại đây hỗ trợ giải thích......" Chết tiệt, dĩ nhiên là Cổ tiểu thư bán hoa hồng ở đây, hoàn toàn không phải đang làm việc!
"Thật xin lỗi thiếu gia, có thể là sau khi cô ấy mua thức ăn về, phát hiện còn một ít thời gian giúp bạn bán hoa hoòng. Ngài cũng biết ba tệ một cành hoa hồng đều là người nghèo đi bán, bông hoa hồng bình thường thôi, là hoa hồng do chính mình gieo trồng, không thuê được cửa hàng, nên mới mạo hiểm ngồi rao bán ở nơi ngã tư nguy hiểm này......"
"Ừ." Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu, tựa như tin lời cô nói, "Nếu là như thế, lần sau đừng để cô ấy chạy trốn như kẻ trộm, như vậy tôi sẽ không hiểu nhầm là cô ấy ăn trộm xe."
"Vâng! Bởi vì thiếu gia còn chưa chính thức gặp mặt cô ấy, bởi vậy không biết cô ấy là nhân viên trong biệt thự, lần sau tôi sẽ chú ý ngăn chặn hiểu lầm, không để thiếu gia phải phân tâm!" Thị Na thở ra một hơi thật mạnh, không ngừng cúi đầu giải thích với chủ nhân, "Lần này là tôi thất trách, làm chậm trễ thời gian của thiếu gia, gây phức tạp cho ngài, thiếu gia cứ trừ lương tháng này của tôi đi, tôi sẽ nhớ kỹ bài học hôm nay, lần sau không bao giờ phạm sai lầm nữa."
"Để Đỗ quản gia tính toán thất trách của cô." Mộ Dạ Triệt cũng không có ấn tượng đặc biệt gì với nữ giúp việc tên Thị Na này, chỉ biết cô là con gái của Đỗ quản gia, là người chịu trách nhiệm trong chuyện này, liền gật gật đầu đồng ý, "Đem chuyện tối hôm qua tính một lần. Sau này ở biệt thự ven biển, người làm tuyệt đối không được cãi lộn ở lầu hai! Làm càn quá mức!"
"Vâng, thiếu gia! Tôi biết sai rồi!" Thị Na càng thêm chột dạ, vội vàng cúi đầu thấp xuống, không dám tự động xin chết nữa.
Cổ tiểu thư chết tiệt, giúp cô ta một cái thôi mà, làm sao có thể trả thù cô như vậy!
Mộ Dạ Triệt thấy cô thật lòng nhận sai, cũng không có trách cứ cô nữa, bảo cô lái xe về, chuyện này cứ như vậy kết thúc, quên đi.
Tuy rằng bà cô mặc quần áo hoa hòe kia chột dạ chạy thoát, hiển nhiên là có tật giật mình, nhưng nếu xe riêng không bị trộm, Thị Na cam đoan là hai người biết nhau, vậy không cần truy cứu nữa, hiện tại hắn cần đi họp, tối nay lại quay về biệt thự ven biển.
"Thiếu gia đi thong thả." Thị Na thấy chủ nhân ngồi lên xe rời đi, vội vàng vẫy vẫy tay với chiếc xe, rốt cuộc như trút được gánh nặng, "Cám ơn ngài lần này không trách phạt tôi, lần sau tôi cũng không dám tùy tiện đem người lạ về nhà nữa......" Họ Cổ cô hiện tại đã chạy trốn tới nơi nào rồi, thế nhưng lại để cho tôi một cục diện rối rắm như vậy?! Cô rõ ràng là tự mình lái xe đi bán hoa hồng, thế mà gạt tôi là đi mua đồ ăn! Dựa vào đâu vậy, lần này tôi bị cô hại thật thảm!
Bên này, Cổ Dư nằm ngủ hỗn loạn ở ghế sau của xe taxi, đột nhiên giật mình một cái, rồi đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hai mắt chột dạ nhìn ngoài cửa sổ, "Bác tài, giờ đi đến đâu rồi?" Vừa rồi cô mơ Thị Na đang mắng cô.
"Rẽ chỗ này sẽ đến địa chỉ mà cô nói."
"Vậy quay đầu xe đi về lại, quay lại nơi vừa rồi." Cô hiện tại cứ rời đi như vậy, có phải không ổn chút nào cho Thị Na hay không?
"Tiểu thư?" Tài xế quay đầu lại nhìn cô, xác định đầu óc cô không có tật xấu. Qua đoạn rẽ này là đến nhà rồi, thích ngồi xe taxi đi chơi sao?
"Quay lại nơi vừa rồi! Tôi có người bạn đang chờ nơi đó!"
"A!"
Vì thế nửa giờ sau, Cổ Dư lại lần nữa về tới ngã tư đường, tìm kiếm thân ảnh của Thị Na. Nhưng Thị Na đã lái xe quay về biệt thự ven biển, đang quỳ gối trong phòng người làm, nhận sự quở trách của ba mình.
Cổ Dư vội vàng dùng khoản tiền còn lại nói tài xế đi vào khu biệt thự ven biển của giới nhà giàu, cam tâm tình nguyện chui đầu vào lưới.
Vài phút sau, quản gia Đỗ Nghiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy vết thương của Cổ Dư khi cô đi mà quay về, vẫn để con gái tiếp tục quỳ trêи mặt đất, cũng giận dữ với Cổ Dư, "Ngoài nó ra, cô là người làm mới tới cũng phải bị trừng phạt vì những hành vi của mình! Từ giờ trở đi, hai người không ai được bước chân ra khỏi căn biệt thự này, mỗi ngày thay phiên nhau trực cho đến khi giải trừ lệnh cấm! Hiện tại, nó bị phạt quỳ, còn cô đi dọn dẹp kho hàng ở tầng hầm!"
Thị Na quỳ trêи mặt đất thì khó hiểu nhìn Cổ Dư, cười lạnh: "Cổ tiểu thư, cô mua đồ ăn về rồi sao? Đồ ăn đâu?"
Cổ Dư biết là cô ấy đang châm chọc mình, liền không có phản bác Đỗ quản gia, trả lời: "Tôi không có mua đồ ăn, mà là suy nghĩ biện pháp kiếm tiền lộ phí về nhà. Vừa rồi tôi dùng ba trăm tệ này bắt taxi về cửa nhà, sau đó quay lại nơi này, nhìn xem tình hình của cô."
"Cô không có về nhà sao?" Thị Na có chút giật mình, muốn đứng lên từ sàn nhà lạnh như băng, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với cha mình, chỉ có thể tiếp tục quỳ trêи mặt đất, "Thì ra cô muốn kiếm tiền về nhà, vì sao không nói sớm với tôi? Tôi có thể cho cô mượn trước! Hôm nay thiếu chút nữa tôi hiểu lầm cô, nghĩ rằng cô đang trả thù tôi...... Cổ tiểu thư, giờ làm sao đây? Giờ chúng ta không thể ra khỏi cửa, không thể làm chứng minh thư tạm thời cho cô được."
Cổ Dư thấy Đỗ quản gia hạ lệnh xong phất tay áo mà đi, liền nâng Thị Na từ dưới đất lên, "Nếu Đỗ quản gia đã xem tôi là nữ giúp việc ở biệt thư, vậy nhất định sẽ lấy giấy chứng nhận tạm thời giúp tôi, tôi cũng không vội. Giờ tôi quay lại đây là vì cảm thấy không nên rời đi khi chưa chào tạm biệt cô, lại khiến cô bị phạt. Vừa rồi có phải cảm thấy tôi thật quá đáng đúng không?"
Thật ra cô cũng hiểu được chính mình vừa rồi thật ích kỷ, bán hoa hồng phủi ʍôиɠ bước đi.
Thị Na nghĩ nghĩ rồi nói, "Vừa rồi cô cũng nhìn thấy tôi bị phạt quỳ. Nếu cô cãi lệnh, sẽ có kết cục giống tôi, thậm chí thảm hại hơn. Giờ cô với tôi đều là nữ giúp việc không có quyền, phải tuân theo mệnh lệnh."
"Tôi đi quét dọn kho hàng trước, sau đó chờ cô cứu tôi ra khỏi biển lửa." Cổ Dư cười không sao cả, trong ánh mắt nửa đùa nửa thật của Thị Na, xoay người nhàn nhã đi ra ngoài. Nếu Đỗ quản gia xử phạt cô như vậy, vậy cô liền lợi dụng thời gian quét dọn kho hàng để hái hoa hồng, lúc này nếu cô không hái sạch vườn hoa này, đúng là thật có lỗi với lần chui đầu vào lưới này của cô!
---
Lâm Tiêm Tiêm sốt cao mới khỏi, muốn đến vườn hoa hái hoa hồng trắng giết thời gian, nhưng sau khi cô đi đến vườn hoa, lại phát hiện toàn bộ vườn hoa hồng trắng chỉ còn lá và cành, một mảnh trụi lủi.
Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày cô sinh bệnh? Vì sao đảo mắt một cái đã không thấy tăm hơi những nụ hồng trân phẩm đâu cả? Đỗ quản gia biết rõ cô yêu thích hoa hồng trắng, không có khả năng đem cắt toàn bộ hoa hồng!
Cô đang kinh ngạc, Cổ Dư đang hái hoa hồng trắng đi ra ngoài theo cánh cửa nhỏ trong vườn, sau đó lặng lẽ đi vào cửa sau, đi đến bờ cát có gió biển thổi.
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đến cung cấp hoa cho cửa hàng hoa ở bên bờ biển, đã tìm được công việc kinh doanh của mình ngay tại bờ biển nghỉ dưỡng của giới nhà giàu, để bọn họ tùy ý lựa chọn, sau đó tự giác bỏ tiền mua hoa vào thùng, giao cho chủ cửa hàng hoa mà cô vừa kết bạn, cuối cùng đợi tối đến, cô đến cửa hàng hoa lấy tiện, thuận tiện nộp phí quản lý cho cửa hàng hoa.
Bởi vậy vài ngày gần đây, trước khi những bông hồng trắng này héo tàn, cô phải hái hết chúng, đổi thành tiền!
---
Đương nhiên cô bị lệnh cấm chừng ở biệt thự, Đỗ quản gia không cho phép cô đi ra ngoài, mỗi ngày đều để cô và Thị Na thay phiên nhau trực, không cho nghỉ ngơi, vì thế cô dùng tiền mua được người canh giữ cửa sau, để mỗi ngày người này thả cô ra ngoài một lần, mười phút sau trở về! Mà Thị Na vội vàng liên lạc được với công ty du lịch của mình, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán suy nghĩ, muốn dẫn đoàn đi du lịch, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của cô, cho nên hiện tại cô như cá gặp nước, dần dần có thói quen ở trong này!
Chạng vạng mỗi ngày, cô sẽ thấy thân ảnh thon dài của Mộ Dạ triệt xuất hiện ở phòng khách, nói một hai câu với Lâm Tiêm Tiêm, sau đó cùng ăn tối.
Lâm Tiêm Tiêm
Lâm Tiêm Tiêm đang dưỡng bệnh thì ngày càng thuận theo hắn, không hề quật cường khắc khẩu với hắn, không chịu thuận theo, mà là cùng hắn tâm sự, dần dần thả lỏng. Tuy rằng hai người không có hành động thân mật như ôm hôn, nhưng có thể thấy được, hai người đang thử chấp nhận đối phương, bắt đầu tin tưởng đối phương. Có khi hai người đang nói chuyện với nhau, Lâm Tiêm Tiêm sẽ phát ra tiếng cười mềm nhẹ, rút đi tờ báo trong tay hắn, dịu dàng cười khẽ mà nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn thì nhu hòa, lẳng lặng nhìn Lâm Tiêm Tiêm, mặc cô làm nũng trước mặt hắn.
Bởi vậy mỗi lần đến chạng vạng, Cổ Dư cũng không chịu trực đêm, mà là trực ngày, Thị Na cùng người làm khác trực đêm, khác thời gian khi Mộ Dạ Triệt đến đây.
Có hai lần cô ở trêи hành lang nghe được Mộ Dạ Triệt nói chuyện điện thoại trong phòng khách, tựa như đề cập đến hôn sự của cô cùng hắn, Mộ Dạ Triệt hỏi đối phương qua điện thoại: "Vì sao cô ấy vẫn tắt máy? Có phải còn đang giận tôi không?"
Đối phương trả lời hắn, hắn liền hơi hơi nhăn lại hàng mi, nhìn cửa phòng Lâm Tiêm Tiêm ở lầu hai mà trầm giọng nói: "Nếu Cổ Dư vẫn cứ tắt máy như thế, vậy chờ cô ấy đi giải khuây xong về nước lại tổ chức hôn lễ. Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra theo lẽ thường, tôi sẽ vẫn chờ cô ấy trở về."
Cổ Dư đứng trêи hành lang cảm thấy khó hiểu vì câu này, khẽ lắc đầu tự giễu, ngẩn người nhìn bóng dáng hắn.
Nếu nguyện ý kết hôn cùng cô, vì sao không đi tìm cô? Vì sao nhất định phải là một trạng thái bị động, chờ chính cô trở về kết hôn cùng hắn?
Có khả năng hắn không biết tiền cùng điện thoại của cô bị móc trộm, nghĩ rằng tâm tình cô không tốt, bởi vậy tắt máy. Nhưng loại suy nghĩ này, đương nhiên càng làm cho cô có thể nhìn thấy rõ tâm của hắn hơn.
Cô đã muốn rời nhà đi ra ngoài, mà hắn thế nhưng vẫn dừng lại tại chỗ, vừa không tìm kiếm, cũng không lo lắng, mà là tiếp tục chờ cô đến thương hắn, chờ cô hoàn thành sứ mệnh kết hôn.
Vì sao hắn không cảm thấy cô cũng sẽ bị thương tâm, cũng sẽ có thời điểm suy nghĩ lẩn quẩn trong lòng, thiếu chút tự sát? Cô trong mắt hắn chẳng lẽ không phải là phụ nữ?
Giờ phút này Cổ Dư đi cung cấp hoa hồng xong trở về, luôn luôn nhớ lại thái độ của Mộ Dạ Triệt khi nhận nghe hai cuộc điện thoại đó, một lòng lại ngã xuống đáy cốc khó chịu vô cùng, hoàn toàn không biết hôm nay Lâm Tiêm Tiêm đi vào vườn hoa, cũng nhấn vang chuông báo động. Bởi vậy khi cô trở về, Thị Na đang lòng như lửa đốt đột nhiên đi ra theo phía sau, lo lắng vỗ vai của cô, "Cổ Nguyệt, vừa rồi cô đi đâu vậy? Ba tôi đang triệu tập mọi người, nói là toàn bộ hoa hồng trắng của Lâm tiểu thư bị người ta hái trộm, đang thông báo thiếu gia lại đây xử lý chuyện này. Mà cô không phải đang bán hoa hồng sao? Trăm ngàn lần đừng bị tôi đoán trúng nha!"
Mấy ngày nay cô bị công ty du lịch gởi thư sa thải, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có thời gian ở chung với Cổ tiểu thư, không biết cô có lại đi hái hoa hồng nữa không, cho nên cô không hi vọng chuyện này giống với lần trước! Hiện tại giác quan thứ sáu của cô quá mãnh liệt!
"Hiện tại đúng là thời gian hết mùa hoa nở, hơn nữa vườn hoa cũng không có khắc tên Lâm Tiêm Tiêm, Mộ thiếu gia chưa từng chắp tay tặng cô ta, Lâm tiểu thư dựa vào cái gì mà nhấn chuông báo động để huy động toàn bộ mọi người bắt kẻ trộm?" Cổ Dư đổi tên thành Cổ Nguyệt nói cười mang theo sự châm chọc, tuy rằng biết chính mình bán hoa hồng cũng không vẻ vang gì, nhưng so với Lâm Tiêm Tiêm hái hoa hồng giết thời gian, cô cảm giác chính mình cũng không có áy náy như vậy, "Có lẽ, toàn bộ hoa hồng đã tàn, không đợi được đến lúc cô ta xuống hái."
Cô còn tưởng rằng Lâm tiểu thư này lúc nào cũng làm bạn tâm sự với Mộ Dạ Triệt, vĩnh viễn không đến vườn hoa phía sau, chuẩn bị mặc kệ những đóa hoa này héo úa làm phân bón cho đợt hoa nở tiếp theo, nhưng không nghĩ tới cô vừa mới hái những đóa hoa sắp héo tàn đi, Lâm tiểu thư liền đột nhiên cảm thấy nhàm chán, có tâm tình lại đây hái hoa giết thời gian, sau đó nhấn chuông báo động bắt kẻ trộm hái hoa của cô ta, đây không phải là muốn nhằm vào cô sao!
Hiện tại nếu cô bị bắt, đó là thật khó coi! Thật ra cô bán hoa hồng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền! Nếu cô không hái, hoa hồng trắng này cũng héo úa! Không phải là cô đau lòng tiền bạc sao!
"Hoa hồng đều bị cắt sạch, làm sao lại tự nhiên héo đi được?!" Thị Na không nói gì dậm chân một cái, bắt đầu cố ý cười mắng cô, "Nhưng mà kẻ trộm này cũng thật ngốc, tự nhiên lại hái sạch, không để lại một bông hoa này, đây không phải đang nói với mọi người, toàn bộ hoa hồng nơi đây đều bị người ta hái sạch sao? Theo tôi thấy, chắc là nên hái ở đây một bông, nơi kia một bông, chứ đừng để lại một mảng lớn trụi lủi như vậy để rồi bị người ta
phát hiện, dù sao nơi này có diện tích lớn, mỗi nơi hái một cành cũng có thể gộp lại thành mấy ngàn cành hồng, cũng không để lại dấu vết......"
Cổ Dư thấy Thị Na đang cố ý mắng mình, hơn nữa nói được đạo lý rõ ràng để thử cô, liền làm bộ như không biết, miễn cường cười vui dường như không có gì mà đi về phía trước. Mộ Dạ Triệt muốn đích thân lại đây xử lý chuyện này là thật sao? Nếu hắn nhất định phải truy cứu chuyện này vì Lâm Tiêm Tiêm, vậy cô đem tiền bán hoa hồng trả cho hắn là được. Không phải chỉ là mấy bông hoa hồng thôi sao!
Cổ Dư đang ngồi ở ven đường, đang cười ha ha hôn hôn xấp tiền mặt, thu lợi rất tốt, lại bỗng nhiên có cảm giác sau lưng có một cái ra-đa đang bắn phá bóng dáng của cô, làm cho đỉnh đầu của cô ứa ra mồ hôi lạnh!
Gì vậy! Có người ở phía sau dám nhìn chằm cô giữa ban ngày ban mặt! Là muốn ăn trộm tiền của cô sao?
Cô vội vàng nhét xấp tiền vào túi quần, xoay người tùy tiện quét dọn cành lá hoa hồng rớt trêи vỉa hè, làm bộ như muốn rời đi, sau đó cố ý nghiêng người, nhìn vào kính chiếu hậu của xe ô tô mà tìm kiếm kẻ coi trộm này!
Chỉ thấy trong dòng xe cộ, toàn bộ xe đang giảm tốc, xếp thành hàng dài, chỉ có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi đi gần về phía cô, xem ra đúng là phiền toái tìm đến cô!
Hơn nữa, dãy số của biển số xe làm cho cô như bị sét đánh ngang tai, vội vàng đem thân mình trốn phía bên kia của xe riêng!
Vừa rồi bán hoa hồng rất tập trung, không nghĩ qua là hiện tại cô đang lái xe riêng của Mộ Dạ Triệt mà rao hàng trêи đường, là gây chú ý vô cùng, rất có khả năng bị Mộ Dạ Triệt bắt gặp! Hiện tại, cô thật sự bị Mộ Dạ Triệt bắt gặp rồi, Mộ Dạ Triệt đi ngang qua nơi này đang ra lệnh cho tài xế đem xe hướng về phía cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô!
Thị Na! Giờ cô phải tìm Thị Na hỗ trợ, để Thị Na cấp tốc lại đây giúp cô lái xe đi!
Vì thế cô như con mèo mà quay người chạy trêи đường, nhân dịp xe của Mộ Dạ Triệt còn chưa dừng ở đây, cô chạy ngang qua đường như kẻ không muốn sống, chạy trong tiếng bấm còi inh ỏi của những chiếc xe đang chạy ở làn đường đối diện, chui vào khu dân cư gần đó.
Bên này, Mộ Dạ Triệt thấy cô gái kia bỏ xe chạy trốn, đã có thể hoàn toàn khẳng định cô chính là một kẻ trộm, một kẻ trộm xe to gan lớn mật!
"Gọi điện cho Đỗ quản gia, để cho ông ta lập tức điều tra xem tên trộm nào tiếp xúc với chiếc xe!" Hắn lạnh giọng chỉ đạo tài xế phía trước, ẩn chứa tức giận nhìn chằm chằm nữ đạo tặc đã thành công chạy trốn qua bên kia đường, phát hiện nữ đạo tặc này có thể đòi tiền lại không muốn sống, trực tiếp xông vào giữa dòng xe đang chạy, "Thân mặc quần áo hoa hòe, giày vải, đội mũ tre, đeo khẩu trang, hình thể cao gầy, đem những đặc thù này miêu tả cho Đỗ quản gia."
"Thiếu gia, Đỗ quản gia trả lời, tối hôm qua đến phiên con gái Thị Na của ông ấy trực, bởi vậy chìa khóa xe cũng giao cho Thị Na quản lý. Hơn nữa thật rõ ràng, cô gái mặc quần áo hoa hòe này là ngụy trang." Một lát sau tài xế thuật lại lời nói của Đỗ quản gia cho hắn nghe, vẫn như cũ không thể thành công dừng xe ở ven đường, bởi vì xe dừng trêи đường nhiều lắm, "Đỗ quản gia sẽ truy cứu trách nhiệm của Thị Na, để cô ta giao chìa khóa xe ra."
Mộ Dạ Triệt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, mắt thấy xe không thể dừng ở ven đường, mà nữ đạo tặc đã thành công chui vào khu dân cư bên cạnh, không thể đuổi theo, liền gật đầu nói, "Phía trước có một đường rẽ quay đầu, thông báo cảnh sát gần đây đến xử lý."
"Vâng, thiếu gia."
Mà bên này, Cổ Dư thấy xe của Mộ Dạ triệt bị vây trêи đường lớn, không thể đuổi theo lại đây, liền dừng lại bước chân chạy trốn, thở hồng hộc nhào vào buồng điện thoại công cộng ở bên cạnh, gọi điện cho Thị Na, không ngừng thở dốc, "Nhanh......lại đây......lái xe, tôi bị Mộ Dạ Triệt phát hiện!"
Thị Na
"Cổ tiểu thư, cô bị sao?" Thị Na kinh ngạc, rõ ràng không hiểu ý, "Tối hôm qua cô làm việc giúp tôi, nhưng rạng sáng bốn năm giờ, cũng không thấy cô đâu, tôi nghĩ rằng cô về nhà rồi."
"Hả?" Cổ Dư ngừng thở dốc, nhớ tới chính mình là tên trộm hoa hồng, Thị Na hoàn toàn không biết, vừa rồi thiếu chút nữa bị lộ, nuốt nuốt nước bọt mà nói: "Tôi......sáng sớm bị điều đi mua đồ ăn, nhưng vừa rồi tôi phát hiện xe của biệt thự dừng ở ven đường, không biết là ai lái tới. Thị Na cô lập tức lại đây lái xe về đi, nếu không xe sẽ bị xe tải kéo đi......"
Xin hãy tha thứ vì lời nói dối này của cô, bởi vì cô thật sự không muốn bị Mộ Dạ Triệt nhận ra.
"Kẻ trộm xe?" Cổ Dư nhíu mày, cũng hiểu được ánh mắt vừa rồi của Mộ Dạ Triệt ngồi trong xe nhìn cô như đang nhìn kẻ ăn trộm, cũng không phải là vì nhận ra cô, thế này cô mới hoàn toàn hiểu được, "Vậy cô phải giúp tôi giải thích rõ ràng với anh, tôi không phải kẻ ăn trộm xe, tôi chỉ mượn dùng xe thôi." Cô chính là trộm mấy bông hoa của hắn, bán đi lấy lộ phí về nhà mà thôi, chắc là hắn sẽ không ghi hận ở trong lòng.
"Cái này không thành vấn đề, Cổ tiểu thư, cô cứ yên tâm đi. Giờ cô chờ tôi đến đó, khoảng nửa tiếng sau tôi đến đó, cô nói xe tải đừng có kéo xe đi!"
Mà Cổ Dư thì chột dạ dựa vào buồng điện thoại công cộng, lấy tay lau mồ hôi hột trêи trán, quyết định giờ quay về nhà.
Nếu giờ cô quay lại ngăn cản xe tải đừng kéo xe đi, kia không phải sẽ đụng mặt Mộ Dạ Triệt sao? Lần này trước hết ủy khuất cho Thị Na thu dọn cục diện rối rắm cho cô vậy, lần sau cô sẽ bồi thường cho Thị Na thật tốt, lần này cô quả thật không thể bị Mộ Dạ Triệt nhận ra, sẽ rất mất mặt, mà hiện tại Mộ Dạ triệt đã phát hiện, tuyệt đối không có khả năng để xe của hắn bị xe tải kéo đi!
Vì thế nửa tiếng sau, cô ngồi lên xe taxi về nhà, ngủ gà ngủ gật, bù cho giấc ngủ đêm qua, Thị Na thì giúp cô lại đây lái xe, hướng Mộ Dạ Triệt mà giải thích rõ ngọn nguồn, giải vây giúp cô.
"Thiếu gia, người bạn này của tôi mới đến làm việc ở biệt thự, còn chưa biết hết những quy tắc làm việc ở đây, liền lái xe ra ngoài, xin thiếu gia đừng trách cứ cô ấy......"
Thân hình cao to của Mộ Dạ Triệt đứng dưới nắng, cái bóng thật dài, nhìn những chiếc lá hoa hồng đang héo úa dưới mặt đất, cười hỏi Thị Na, "Ý của cô là, người bạn này của cô lái chiếc xe này đi bán hoa hồng?"
"Bán hoa hồng? Không phải mua đồ ăn sao?!" Thị Na đổ mồ hôi lạnh toàn thân, lấy tay chùi sắc mặt đã bị thay đổi, thế này mới phát hiện chính mình bị Cổ tiểu thư lừa, "Vừa rồi cô ấy nói chuyện trong điện thoại với tôi, cô ấy lái xe đi mua đồ ăn, không cẩn thận bị thiếu gia bắt gặp, nên để tôi lại đây hỗ trợ giải thích......" Chết tiệt, dĩ nhiên là Cổ tiểu thư bán hoa hồng ở đây, hoàn toàn không phải đang làm việc!
"Thật xin lỗi thiếu gia, có thể là sau khi cô ấy mua thức ăn về, phát hiện còn một ít thời gian giúp bạn bán hoa hoòng. Ngài cũng biết ba tệ một cành hoa hồng đều là người nghèo đi bán, bông hoa hồng bình thường thôi, là hoa hồng do chính mình gieo trồng, không thuê được cửa hàng, nên mới mạo hiểm ngồi rao bán ở nơi ngã tư nguy hiểm này......"
"Ừ." Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu, tựa như tin lời cô nói, "Nếu là như thế, lần sau đừng để cô ấy chạy trốn như kẻ trộm, như vậy tôi sẽ không hiểu nhầm là cô ấy ăn trộm xe."
"Vâng! Bởi vì thiếu gia còn chưa chính thức gặp mặt cô ấy, bởi vậy không biết cô ấy là nhân viên trong biệt thự, lần sau tôi sẽ chú ý ngăn chặn hiểu lầm, không để thiếu gia phải phân tâm!" Thị Na thở ra một hơi thật mạnh, không ngừng cúi đầu giải thích với chủ nhân, "Lần này là tôi thất trách, làm chậm trễ thời gian của thiếu gia, gây phức tạp cho ngài, thiếu gia cứ trừ lương tháng này của tôi đi, tôi sẽ nhớ kỹ bài học hôm nay, lần sau không bao giờ phạm sai lầm nữa."
"Để Đỗ quản gia tính toán thất trách của cô." Mộ Dạ Triệt cũng không có ấn tượng đặc biệt gì với nữ giúp việc tên Thị Na này, chỉ biết cô là con gái của Đỗ quản gia, là người chịu trách nhiệm trong chuyện này, liền gật gật đầu đồng ý, "Đem chuyện tối hôm qua tính một lần. Sau này ở biệt thự ven biển, người làm tuyệt đối không được cãi lộn ở lầu hai! Làm càn quá mức!"
"Vâng, thiếu gia! Tôi biết sai rồi!" Thị Na càng thêm chột dạ, vội vàng cúi đầu thấp xuống, không dám tự động xin chết nữa.
Cổ tiểu thư chết tiệt, giúp cô ta một cái thôi mà, làm sao có thể trả thù cô như vậy!
Mộ Dạ Triệt thấy cô thật lòng nhận sai, cũng không có trách cứ cô nữa, bảo cô lái xe về, chuyện này cứ như vậy kết thúc, quên đi.
Tuy rằng bà cô mặc quần áo hoa hòe kia chột dạ chạy thoát, hiển nhiên là có tật giật mình, nhưng nếu xe riêng không bị trộm, Thị Na cam đoan là hai người biết nhau, vậy không cần truy cứu nữa, hiện tại hắn cần đi họp, tối nay lại quay về biệt thự ven biển.
"Thiếu gia đi thong thả." Thị Na thấy chủ nhân ngồi lên xe rời đi, vội vàng vẫy vẫy tay với chiếc xe, rốt cuộc như trút được gánh nặng, "Cám ơn ngài lần này không trách phạt tôi, lần sau tôi cũng không dám tùy tiện đem người lạ về nhà nữa......" Họ Cổ cô hiện tại đã chạy trốn tới nơi nào rồi, thế nhưng lại để cho tôi một cục diện rối rắm như vậy?! Cô rõ ràng là tự mình lái xe đi bán hoa hồng, thế mà gạt tôi là đi mua đồ ăn! Dựa vào đâu vậy, lần này tôi bị cô hại thật thảm!
Bên này, Cổ Dư nằm ngủ hỗn loạn ở ghế sau của xe taxi, đột nhiên giật mình một cái, rồi đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hai mắt chột dạ nhìn ngoài cửa sổ, "Bác tài, giờ đi đến đâu rồi?" Vừa rồi cô mơ Thị Na đang mắng cô.
"Rẽ chỗ này sẽ đến địa chỉ mà cô nói."
"Vậy quay đầu xe đi về lại, quay lại nơi vừa rồi." Cô hiện tại cứ rời đi như vậy, có phải không ổn chút nào cho Thị Na hay không?
"Tiểu thư?" Tài xế quay đầu lại nhìn cô, xác định đầu óc cô không có tật xấu. Qua đoạn rẽ này là đến nhà rồi, thích ngồi xe taxi đi chơi sao?
"Quay lại nơi vừa rồi! Tôi có người bạn đang chờ nơi đó!"
"A!"
Vì thế nửa giờ sau, Cổ Dư lại lần nữa về tới ngã tư đường, tìm kiếm thân ảnh của Thị Na. Nhưng Thị Na đã lái xe quay về biệt thự ven biển, đang quỳ gối trong phòng người làm, nhận sự quở trách của ba mình.
Cổ Dư vội vàng dùng khoản tiền còn lại nói tài xế đi vào khu biệt thự ven biển của giới nhà giàu, cam tâm tình nguyện chui đầu vào lưới.
Vài phút sau, quản gia Đỗ Nghiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy vết thương của Cổ Dư khi cô đi mà quay về, vẫn để con gái tiếp tục quỳ trêи mặt đất, cũng giận dữ với Cổ Dư, "Ngoài nó ra, cô là người làm mới tới cũng phải bị trừng phạt vì những hành vi của mình! Từ giờ trở đi, hai người không ai được bước chân ra khỏi căn biệt thự này, mỗi ngày thay phiên nhau trực cho đến khi giải trừ lệnh cấm! Hiện tại, nó bị phạt quỳ, còn cô đi dọn dẹp kho hàng ở tầng hầm!"
Thị Na quỳ trêи mặt đất thì khó hiểu nhìn Cổ Dư, cười lạnh: "Cổ tiểu thư, cô mua đồ ăn về rồi sao? Đồ ăn đâu?"
Cổ Dư biết là cô ấy đang châm chọc mình, liền không có phản bác Đỗ quản gia, trả lời: "Tôi không có mua đồ ăn, mà là suy nghĩ biện pháp kiếm tiền lộ phí về nhà. Vừa rồi tôi dùng ba trăm tệ này bắt taxi về cửa nhà, sau đó quay lại nơi này, nhìn xem tình hình của cô."
"Cô không có về nhà sao?" Thị Na có chút giật mình, muốn đứng lên từ sàn nhà lạnh như băng, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với cha mình, chỉ có thể tiếp tục quỳ trêи mặt đất, "Thì ra cô muốn kiếm tiền về nhà, vì sao không nói sớm với tôi? Tôi có thể cho cô mượn trước! Hôm nay thiếu chút nữa tôi hiểu lầm cô, nghĩ rằng cô đang trả thù tôi...... Cổ tiểu thư, giờ làm sao đây? Giờ chúng ta không thể ra khỏi cửa, không thể làm chứng minh thư tạm thời cho cô được."
Cổ Dư thấy Đỗ quản gia hạ lệnh xong phất tay áo mà đi, liền nâng Thị Na từ dưới đất lên, "Nếu Đỗ quản gia đã xem tôi là nữ giúp việc ở biệt thư, vậy nhất định sẽ lấy giấy chứng nhận tạm thời giúp tôi, tôi cũng không vội. Giờ tôi quay lại đây là vì cảm thấy không nên rời đi khi chưa chào tạm biệt cô, lại khiến cô bị phạt. Vừa rồi có phải cảm thấy tôi thật quá đáng đúng không?"
Thật ra cô cũng hiểu được chính mình vừa rồi thật ích kỷ, bán hoa hồng phủi ʍôиɠ bước đi.
Thị Na nghĩ nghĩ rồi nói, "Vừa rồi cô cũng nhìn thấy tôi bị phạt quỳ. Nếu cô cãi lệnh, sẽ có kết cục giống tôi, thậm chí thảm hại hơn. Giờ cô với tôi đều là nữ giúp việc không có quyền, phải tuân theo mệnh lệnh."
"Tôi đi quét dọn kho hàng trước, sau đó chờ cô cứu tôi ra khỏi biển lửa." Cổ Dư cười không sao cả, trong ánh mắt nửa đùa nửa thật của Thị Na, xoay người nhàn nhã đi ra ngoài. Nếu Đỗ quản gia xử phạt cô như vậy, vậy cô liền lợi dụng thời gian quét dọn kho hàng để hái hoa hồng, lúc này nếu cô không hái sạch vườn hoa này, đúng là thật có lỗi với lần chui đầu vào lưới này của cô!
---
Lâm Tiêm Tiêm sốt cao mới khỏi, muốn đến vườn hoa hái hoa hồng trắng giết thời gian, nhưng sau khi cô đi đến vườn hoa, lại phát hiện toàn bộ vườn hoa hồng trắng chỉ còn lá và cành, một mảnh trụi lủi.
Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày cô sinh bệnh? Vì sao đảo mắt một cái đã không thấy tăm hơi những nụ hồng trân phẩm đâu cả? Đỗ quản gia biết rõ cô yêu thích hoa hồng trắng, không có khả năng đem cắt toàn bộ hoa hồng!
Cô đang kinh ngạc, Cổ Dư đang hái hoa hồng trắng đi ra ngoài theo cánh cửa nhỏ trong vườn, sau đó lặng lẽ đi vào cửa sau, đi đến bờ cát có gió biển thổi.
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đến cung cấp hoa cho cửa hàng hoa ở bên bờ biển, đã tìm được công việc kinh doanh của mình ngay tại bờ biển nghỉ dưỡng của giới nhà giàu, để bọn họ tùy ý lựa chọn, sau đó tự giác bỏ tiền mua hoa vào thùng, giao cho chủ cửa hàng hoa mà cô vừa kết bạn, cuối cùng đợi tối đến, cô đến cửa hàng hoa lấy tiện, thuận tiện nộp phí quản lý cho cửa hàng hoa.
Bởi vậy vài ngày gần đây, trước khi những bông hồng trắng này héo tàn, cô phải hái hết chúng, đổi thành tiền!
---
Đương nhiên cô bị lệnh cấm chừng ở biệt thự, Đỗ quản gia không cho phép cô đi ra ngoài, mỗi ngày đều để cô và Thị Na thay phiên nhau trực, không cho nghỉ ngơi, vì thế cô dùng tiền mua được người canh giữ cửa sau, để mỗi ngày người này thả cô ra ngoài một lần, mười phút sau trở về! Mà Thị Na vội vàng liên lạc được với công ty du lịch của mình, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán suy nghĩ, muốn dẫn đoàn đi du lịch, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của cô, cho nên hiện tại cô như cá gặp nước, dần dần có thói quen ở trong này!
Chạng vạng mỗi ngày, cô sẽ thấy thân ảnh thon dài của Mộ Dạ triệt xuất hiện ở phòng khách, nói một hai câu với Lâm Tiêm Tiêm, sau đó cùng ăn tối.
Lâm Tiêm Tiêm
Lâm Tiêm Tiêm đang dưỡng bệnh thì ngày càng thuận theo hắn, không hề quật cường khắc khẩu với hắn, không chịu thuận theo, mà là cùng hắn tâm sự, dần dần thả lỏng. Tuy rằng hai người không có hành động thân mật như ôm hôn, nhưng có thể thấy được, hai người đang thử chấp nhận đối phương, bắt đầu tin tưởng đối phương. Có khi hai người đang nói chuyện với nhau, Lâm Tiêm Tiêm sẽ phát ra tiếng cười mềm nhẹ, rút đi tờ báo trong tay hắn, dịu dàng cười khẽ mà nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn thì nhu hòa, lẳng lặng nhìn Lâm Tiêm Tiêm, mặc cô làm nũng trước mặt hắn.
Bởi vậy mỗi lần đến chạng vạng, Cổ Dư cũng không chịu trực đêm, mà là trực ngày, Thị Na cùng người làm khác trực đêm, khác thời gian khi Mộ Dạ Triệt đến đây.
Có hai lần cô ở trêи hành lang nghe được Mộ Dạ Triệt nói chuyện điện thoại trong phòng khách, tựa như đề cập đến hôn sự của cô cùng hắn, Mộ Dạ Triệt hỏi đối phương qua điện thoại: "Vì sao cô ấy vẫn tắt máy? Có phải còn đang giận tôi không?"
Đối phương trả lời hắn, hắn liền hơi hơi nhăn lại hàng mi, nhìn cửa phòng Lâm Tiêm Tiêm ở lầu hai mà trầm giọng nói: "Nếu Cổ Dư vẫn cứ tắt máy như thế, vậy chờ cô ấy đi giải khuây xong về nước lại tổ chức hôn lễ. Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra theo lẽ thường, tôi sẽ vẫn chờ cô ấy trở về."
Cổ Dư đứng trêи hành lang cảm thấy khó hiểu vì câu này, khẽ lắc đầu tự giễu, ngẩn người nhìn bóng dáng hắn.
Nếu nguyện ý kết hôn cùng cô, vì sao không đi tìm cô? Vì sao nhất định phải là một trạng thái bị động, chờ chính cô trở về kết hôn cùng hắn?
Có khả năng hắn không biết tiền cùng điện thoại của cô bị móc trộm, nghĩ rằng tâm tình cô không tốt, bởi vậy tắt máy. Nhưng loại suy nghĩ này, đương nhiên càng làm cho cô có thể nhìn thấy rõ tâm của hắn hơn.
Cô đã muốn rời nhà đi ra ngoài, mà hắn thế nhưng vẫn dừng lại tại chỗ, vừa không tìm kiếm, cũng không lo lắng, mà là tiếp tục chờ cô đến thương hắn, chờ cô hoàn thành sứ mệnh kết hôn.
Vì sao hắn không cảm thấy cô cũng sẽ bị thương tâm, cũng sẽ có thời điểm suy nghĩ lẩn quẩn trong lòng, thiếu chút tự sát? Cô trong mắt hắn chẳng lẽ không phải là phụ nữ?
Giờ phút này Cổ Dư đi cung cấp hoa hồng xong trở về, luôn luôn nhớ lại thái độ của Mộ Dạ Triệt khi nhận nghe hai cuộc điện thoại đó, một lòng lại ngã xuống đáy cốc khó chịu vô cùng, hoàn toàn không biết hôm nay Lâm Tiêm Tiêm đi vào vườn hoa, cũng nhấn vang chuông báo động. Bởi vậy khi cô trở về, Thị Na đang lòng như lửa đốt đột nhiên đi ra theo phía sau, lo lắng vỗ vai của cô, "Cổ Nguyệt, vừa rồi cô đi đâu vậy? Ba tôi đang triệu tập mọi người, nói là toàn bộ hoa hồng trắng của Lâm tiểu thư bị người ta hái trộm, đang thông báo thiếu gia lại đây xử lý chuyện này. Mà cô không phải đang bán hoa hồng sao? Trăm ngàn lần đừng bị tôi đoán trúng nha!"
Mấy ngày nay cô bị công ty du lịch gởi thư sa thải, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có thời gian ở chung với Cổ tiểu thư, không biết cô có lại đi hái hoa hồng nữa không, cho nên cô không hi vọng chuyện này giống với lần trước! Hiện tại giác quan thứ sáu của cô quá mãnh liệt!
"Hiện tại đúng là thời gian hết mùa hoa nở, hơn nữa vườn hoa cũng không có khắc tên Lâm Tiêm Tiêm, Mộ thiếu gia chưa từng chắp tay tặng cô ta, Lâm tiểu thư dựa vào cái gì mà nhấn chuông báo động để huy động toàn bộ mọi người bắt kẻ trộm?" Cổ Dư đổi tên thành Cổ Nguyệt nói cười mang theo sự châm chọc, tuy rằng biết chính mình bán hoa hồng cũng không vẻ vang gì, nhưng so với Lâm Tiêm Tiêm hái hoa hồng giết thời gian, cô cảm giác chính mình cũng không có áy náy như vậy, "Có lẽ, toàn bộ hoa hồng đã tàn, không đợi được đến lúc cô ta xuống hái."
Cô còn tưởng rằng Lâm tiểu thư này lúc nào cũng làm bạn tâm sự với Mộ Dạ Triệt, vĩnh viễn không đến vườn hoa phía sau, chuẩn bị mặc kệ những đóa hoa này héo úa làm phân bón cho đợt hoa nở tiếp theo, nhưng không nghĩ tới cô vừa mới hái những đóa hoa sắp héo tàn đi, Lâm tiểu thư liền đột nhiên cảm thấy nhàm chán, có tâm tình lại đây hái hoa giết thời gian, sau đó nhấn chuông báo động bắt kẻ trộm hái hoa của cô ta, đây không phải là muốn nhằm vào cô sao!
Hiện tại nếu cô bị bắt, đó là thật khó coi! Thật ra cô bán hoa hồng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền! Nếu cô không hái, hoa hồng trắng này cũng héo úa! Không phải là cô đau lòng tiền bạc sao!
"Hoa hồng đều bị cắt sạch, làm sao lại tự nhiên héo đi được?!" Thị Na không nói gì dậm chân một cái, bắt đầu cố ý cười mắng cô, "Nhưng mà kẻ trộm này cũng thật ngốc, tự nhiên lại hái sạch, không để lại một bông hoa này, đây không phải đang nói với mọi người, toàn bộ hoa hồng nơi đây đều bị người ta hái sạch sao? Theo tôi thấy, chắc là nên hái ở đây một bông, nơi kia một bông, chứ đừng để lại một mảng lớn trụi lủi như vậy để rồi bị người ta
phát hiện, dù sao nơi này có diện tích lớn, mỗi nơi hái một cành cũng có thể gộp lại thành mấy ngàn cành hồng, cũng không để lại dấu vết......"
Cổ Dư thấy Thị Na đang cố ý mắng mình, hơn nữa nói được đạo lý rõ ràng để thử cô, liền làm bộ như không biết, miễn cường cười vui dường như không có gì mà đi về phía trước. Mộ Dạ Triệt muốn đích thân lại đây xử lý chuyện này là thật sao? Nếu hắn nhất định phải truy cứu chuyện này vì Lâm Tiêm Tiêm, vậy cô đem tiền bán hoa hồng trả cho hắn là được. Không phải chỉ là mấy bông hoa hồng thôi sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.