Chương 287: Ngoại truyện 017: Cô chẳng là gì trong mắt hắn
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy
Sau khi trò chơi tâm lý chấm dứt, Cổ Dư nghĩ rằng ông già Đỗ sẽ trực tiếp đưa cô đến cục cảnh sát, chuyện này cứ kết thúc như vậy. Nhưng không nghĩ rằng ông già Đỗ này không chịu buông tha cô, mắt thấy Mộ Dạ Triệt không quan tâm việc này mang theo Lâm Tiêm Tiêm rời đi, đúng là ông ta vung bàn tay lên, ra lệnh bảo vệ ở cửa đưa camera theo dõi ở vườn hoa tới, đối chất cùng cô!
Cổ Dư biết rõ ông già Đỗ tính lấy cô giết gà dọa khỉ, liền lau mặt đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục vẻ thoải mái, cười nói: "Hôm nay tôi liền đứng ở chốn công đường này bị ông thẩm vấn! Nếu Đỗ quản gia ông hàm oan người khác, vậy mời ông tự mình đến cục cảnh sát thừa nhận chính mình là kẻ trộm! Mấy đóa hoa hồng sắp tàn mà thôi, có đáng để mời thiếu gia, lại mời cảnh sát, xử phạt mọi người đứng ở nơi này hay không? Theo tôi thấy a, có người vừa ăn cướp vừa la làng, càng làm lớn, càng chứng minh hắn ta đang chột dạ! Ha ha ~"
Chết tiệt, ông già Đỗ này đã không muốn giải quyết đơn giản, vậy bà đây sẽ theo hầu! Hiện tại tâm tình của bà đây không tốt!
Đỗ quản gia thấy cô lại vênh váo đứng lên, nét mặt già nua nghiêm khắc, nháy mắt với người phụ trách ở cửa, "Nói cho mọi người, trong camera ở vườn hoa có phải thường xuyên xuất hiện thân ảnh của cô ta hay không? Những camera tăng cường giấu trong góc của vườn hoa, chỉ cần có người đi bào, mặt của cô ta sẽ xuất hiện trong camera theo dõi ở phòng bảo vệ, chỗ nào cũng đừng tránh!"
"Ha ha." Cổ Dư không sao cả mà cười cười, chờ ông già Đỗ công bố camera theo dõi.
Vốn cô còn áy náy, tính trả tám trăm tệ này, bồi thường cho bọn họ một lượng hoa hồng mới, thành tâm xin lỗi với bọn họ. Nhưng hiện tại ông già Đỗ lại ép sát từng bước, ngoài chuyện xem cô là kẻ phạm tội áp giải đến cục cảnh sát, còn cố ý để cô xấu mặt trước tất cả mọi người, khiến cô thầm nghĩ muốn đấm cho lão già bày một phát, phát tiết tức giận trong lòng!
Có phải đầu óc của ông già này bị sét đánh hỏng rồi phải không? Liên tiếp ép sát cô, coi cô là đứa ngốc mà đùa giỡn, thành một con gà đi dọa bầy khỉ! Cô không phải là một kẻ ngốc không ra gì trong lòng Mộ Dạ Triệt sao, không phải là một cô gái thật đáng thương khi không được Mộ thiếu yêu thương sao. Vậy thì đã sao? Không có được sự sủng ái như Lâm Tiêm Tiêm kia thì đã sao! Vậy thì cô không thể hái hoa hồng được sao! Dựa vào đâu!
"Đỗ quản gia, những camera tăng cường từ một tháng trước đã được kiểm tra, tất cả thông tin đều bình thường." Nhân viên bảo vệ bị gọi tới đang báo cáo chi tiết với Đỗ quản gia, dùng ánh mắt liếc nhìn Cổ Dư một cái, "Nhưng nữ giúp việc trong camera không phải cô gái này. Vì kẻ trộm đeo khẩu trang, thắt bím hai bên, mặc quần áo hoa cùng đi giày vải, không giống với nữ giúp việc này."
"Dáng người cùng dáng đi cũng không giống sao?" Đỗ quản gia nhăn mi lại, cực lực nhịn xuống tức giận. Không thể tưởng tượng được kẻ trộm này biết vườn hoa bố trí đầy camera theo dõi, biết được đeo khẩu trang!
"Cái này cũng không rõ ràng." Nhân viên bảo vệ lắc đầu, "Bởi vì kẻ trộm vẫn là lén nhảy tường vào vườn hoa, sau đó lại nhún lại nhảy, chui vào bụi hoa, hoàn toàn không thể thấy rõ dáng người và dáng đi của cô ta. Mà nữ giúp việc trước mặt này, chắc là không vừa nhảy tường vừa đi nhún nhảy."
"Đương nhiên sẽ không." Cổ Dư nheo mắt cười, nhìn ông già Đỗ ở cách đó không xa, "Hơn nữa bổn tiểu thư cũng không bện tóc hai bên, mặc quần áo hoa cùng đi giày vải! Bởi vậy, Đỗ quản gia còn chứng cứ gì vu không tôi vào vườn trộm hoa nữa không?"
"Vào cục cảnh sát, đối chiếu vân tay, tự nhiên có thể biết được cô có phải kẻ trộm hay không!" Ông già Đỗ bị tức đến nhíu mày lại, vẫn như cũ không chịu buông tha cô, bảo cảnh sát mang phạm nhân đi, "Đưa cô ta đến cục cảnh sát để điều tra! Biệt thự chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp điều tra với cảnh sát, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ kẻ trộm như cô ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật! Tôi cũng không tin cô ta không để lại vân tay trêи lá hoa, còn có thể thoát được lưới trời! Một kẻ trộm hoa vô liêm sỉ, thế nhưng lại mở miệng vẻ vang ở trong này!"
Cổ Dư biết kiếp này chạy trời không khỏi nắng, bị ông già Đỗ hăng hái ép sát, liền cười lạnh nói với ông già Đỗ đang nắm chắc phần thắng: "Tôi sẽ đến cục cảnh sát một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại. Ông cứ uống trà trước, chờ tôi trở về tiếp tục làm việc vì biệt thự."
Cô lại quay đầu liếc mắt nhìn Thị Na ở bên cạnh một cái, cười đi về phía cửa.
Thị Na thấy cô cùng ba mình lột mặt nhau, hơn nữa bị ba cô ép sát không có chỗ để lùi, vội vàng đuổi theo cô nói nhỏ: "Cổ Nguyệt, thật ra ba tôi chính là muốn cảnh cáo những người hầu khác một chút, để bọn họ không có ý đồ gì với tài sản của biệt thự, cũng không nhất định là nhằm vào cô! Cô đừng giận ba tôi, cả đời ông ấy đều là cái tính tình này......"
Cổ Dư không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước, thoạt nhìn không nghe lọt tại lởi của Thị Na, vẫn đi về phía cửa, sau đó khi Thị Na nghĩ rằng các cô đã muốn đoạn tuyệt quan hệ, đột nhiên Cổ Dư dừng lại bước chân, đưa cho Thị Na tám trăm tệ, còn cười nói: "Giúp tôi đưa tám trăm tệ tiền bán hoa hồng này trả lại cho Mộ Dạ Triệt, đây là nợ anh ta, không phải nợ ông già Đỗ, tôi trả về cho chủ nhân của nó, hơn nữa sẽ giúp tôi một thỉnh cầu, để anh ta đừng truy cứu trách nhiệm của tôi nữa. Giờ tôi đến cục cảnh sát tự thú, thừa nhận tôi ăn trộm, nhưng đừng ồn ào để mọi người biết, khiến tôi không không biết chui vào đâu, tuy rằng tôi chỉ là một người giúp việc, cũng đã làm sai chuyện, nhưng cũng cần mặt mũi, ha ha...... Tôi thật đúng là cần mặt mũi......"
Thị Na xiết tiền trong lòng bàn tay, nhanh chóng lắc đầu, "Hái mấy bông hoa hồng ở biệt thự không đến mức ồn ào đi cục cảnh sát! Cổ Nguyệt, cô không cần đi!"
"Cô xác thực ăn trộm được hoa hồng, sẽ không ăn cắp đồ của người khác." Cổ Dư tiếp tục cười ha ha, phát hiện chính mình thật đúng là xứng đáng, không nên đi hái hoa hồng, "Hái một lượng lớn hoa hồng đắt giá đã cấu thành tội trộm cướp, cho dù tôi đến chết cũng không nhận, bọn họ cũng huy động lực lượng để tôi đối chiếu vân tay, lấy vân tay từ cành lá hoa hồng, vẫn lo liệu đến cùng với tôi. Bởi vậy nếu Thị Na cô muốn giúp tôi, nhớ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho tôi, giờ tôi không có giấy tờ tùy thân, chỉ có cô mới có thể nộp tiền bảo lãnh cho tôi......"
Thị Na cau mày, bỗng nhiên giữ chặt tay Cổ Dư, "Cô ở đây chờ một chút, trước mắt đừng đến cục cảnh sát, để cảnh sát chờ năm phút, đừng đưa cô đi, tôi đến xin thiếu gia! Giờ thiếu gia cùng Lâm tiểu thư đang ăn cơm ở nhà hàng ven biển, tôi nghĩ thiếu gia sẽ không vì mấy bông hoa hồng mà so đo với cô. Hơn nữa Lâm tiểu thư cũng không phải người như vậy, cô ấy thật lương thiện......"
"Vậy cô đi đi." Cổ Dư gật đầu đồng ý, bảo cô đi, "Chớ quên giúp tôi trả lại tám trăm tệ, nhân tiện nói giúp tôi."
"OK! Cô chờ tôi quay lại!" Thị Na giơ tay OK, dặn dò cô nhất định phải chờ tại chỗ, sau đó xoay người chạy. Bị đưa đến cục cảnh sát lập án không phải là việc nhỏ, Cổ tiểu thư sẽ bị hủy hoại thanh danh! Cô phải để thiếu gia ngăn cản chuyện này, giúp Cổ Nguyệt một cơ hội sửa sai, đừng để cô bị đưa đến cục cảnh sát!
Cổ Dư thì nhìn bóng dáng vội vã của cô, bất đắc dĩ cười, lắc đầu. Nếu hắn chịu giúp cô, lúc nãy đã ra tay giải hòa, làm gì đợi đến giờ này Thị Na đi xin dung tha. Thị Na, cô sẽ không hiểu được tôi trong mắt anh ta chẳng là gì cả, nhưng tôi hiểu được, cô là một cô gái có nội tâm lương thiện, tôi sẽ nhớ mãi cô. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, tôi hi vọng chúng ta vẫn là bạn như trước.
"Đi thôi, tôi sẽ tự thú ở cục cảnh sát." Cô không có chờ tại chỗ, mà là tiếp tục đi về phía trước dưới sự giám sát của cảnh sát, rời khỏi nơi này.
---
Lâm Tiêm Tiêm
Mộ Dạ Triệt ngồi ăn tối cùng Lâm Tiêm Tiêm ở nhà hàng ven biển, bởi vậy thế này hắn mới phát hiện, Lâm Tiêm Tiêm gầy yếu thật sự có thể ăn, hơn nữa không hề ăn kiêng, mỗi món ăn một chút, toàn bộ đều bị cô đụng đũa qua.
Hắn có chút kinh ngạc, nghĩ rằng trước mặt hắn Lâm Tiêm Tiêm sẽ thẹn thùng một chút, làm bộ làm dáng, nhưng Lâm Tiêm Tiêm không có dáng vẻ thục nữ kia, vừa cùng hắn cười đùa trò chuyện cùng ăn tối, tướng ăn thật giản dị, thật đáng yêu.
"Uống nước." Hắn đẩy ly nước tới cho cô, ánh mắt nhu hòa, "Xem ra cô rất đói bụng, muốn ăn chút điểm tâm ngọt hay không?"
Lâm Tiêm Tiêm đang ăn cây xúc xích nước cuối cùng, môi dính tương ớt đỏ hồng hồng, nhấm nháp mùi ngon, thoạt nhìn rất là đói bụng, nghịch ngợm cầm thực đơn ở bên cạnh mà xem, dùng ngón tay chỉ chỉ, "Thật ra mấy ngày sinh bệnh khiến tôi nghẹn đến hỏng ròi, tôi phải ăn toàn bộ những món ngon này để bù lại. Tôi không muốn ăn cháo thịt, không muốn uống nước canh suông, không muốn ăn điểm tâm ngọt, tôi muốn ăn cay! Càng cay càng tốt!"
Mộ Dạ Triệt nhìn thấy dáng vẻ cô hoàn toàn thả lỏng lòng mà cười khẽ, thế này mới phát hiện cô gái có bề ngoài mềm mại thục nữ này, thì ra là một cô em gái nhỏ, thường thường để lộ một mặt nghịch ngợm đáng yêu ở trước mặt hắn, khiến hắn nhìn với cặp mắt xưa. Vốn hắn nghĩ những cô gái ôn nhu đều thích ăn điểm tâm ngọt uống sữa, ví như Thanh Như trong trắng ngọc ngà. Mà những cô gái yêu thích cà phê, thích ăn uống lại có tính tình bộc trực, nóng nảy.......
Nhưng chưa từng nghĩ, sở thích của Lâm Tiêm Tiêm cùng Cổ Dư lại hoàn toàn trao đổi với nhau, bề ngoài Cổ Dư thoáng nhìn thật lạnh lùng, thích nói lời thô bạo, nhưng cô thích ăn điểm tâm ngọt, mỗi lần ăn cơm cùng hắn, nhất định phải có một chiếc bánh ngọt nho nhỏ ở bên cạnh, sau đó xem là bảo bối mà ăn một ngụm lại một ngụm...... Còn Lâm Tiêm Tiêm thì nhất định phải ăn cay, một mâm đầy tương ớt cũng có thể khiến cô ăn một hơi không ngẩng mặt lên, hơn nữa không uống nước, sau đó tiếp tục ăn món siêu cay.
"Cô xác định là dạ dày của mình có thể chịu được?" Hắn nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở đối diện, vô tình ngăn cản Lâm Tiêm Tiêm ăn uống, nhưng hắn không thể để cô xảy ra tình trạng xuất huyết dạ dày, gia tăng gánh nặng cho cơ thể. Một cô gái thoạt nhìn yếu đuối, thân hình gầy teo, không có mấy ký thịt, không có khả năng lại ngâm mình trong tiêu ớt!
để tôi có thể khiến mình phong phú hơn, hơn nữa tôi muốn đi du học......" Nói xong lời cuối cô vội vàng ngừng lại, sửa lời: "Chính là đi xung quanh một chút, học tập thêm gì đó."
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn cô, thấy cô để lộ dáng vẻ e lệ, không dám nói ra giấc mộng lớn của mình, liền cười nói ôn nhu: "Trước kia ở Nhật Bản cô làm công việc gì?"
"Làm nhân viên thiết kế quà lưu niệm tại một thành phố nhỏ ở Nhật Bản." Lâm Tiêm Tiêm trả lời ngắn gọn, hơi e lệ nhìn Mộ Dạ Triệt ở đối diện, hơi hơi nhíu mi, ánh mắt thẳng tắp lại dần dần rơi vào kỷ niệm, "Khi đó tôi mới du học, nhưng tôi không có tiền, bởi vậy cuối cùng tôi muốn kiếm một ít tiền, để chính mình đạt đến một độ cao khác, có thể thẳng người theo đuổi giấc mộng của chính mình, không bị người ta khinh thường...... Cho tới khi tôi đến Cẩm thành, cùng kinh doanh công ty Sóng Biển cùng Phó Minh Khải, tôi mới phát hiện bằng cấp của tôi cũng không kém ai, người khác có thể cố gắng, tôi cũng có thể cố gắng làm chuyện mình muốn, không nhất định phải du học để chứng minh bản thân."
Mộ Dạ Triệt buông ly cà phê xuống, nâng mắt nhìn cô, cười nhẹ, "Xem ra cô cũng không có buông bỏ giấc mộng du học, tôi có thể đợi cho cô du học về lại trở thành người của tôi." "Mộ tiên sinh." Lâm Tiêm Tiêm lại chấn động, hiểu được ý trong lời nói cảu hắn, "Anh thật sự có thể chờ, hơn nữa không ngại sao?" Tuy rằng cô yêu nhau với Phó Minh Khải hơn một năm, nhưng giới hạn hai người chỉ là ôm hôn, cũng không có làm gì khác, cô kiên trì đem đêm đầu tiên dành cho tân hôn, nhất định giao cho chồng của mình, hoàn hoàn chỉnh chỉn trở thành người của chồng tương lai.
Hiện tại ý tứ của Mộ Dạ Triệt là, hiện tại hắn có thể cho cô trở thành người của hắn trêи danh nghĩa, không chạm vào cô, không can thiệp cô, ủng hộ cô theo đuổi giấc mộng của mình, chính hắn thì cam tâm tình nguyện chờ đợi sao?
Mộ Dạ Triệt nhìn gương mặt khϊế͙p͙ sợ của cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Nếu hiện tại tôi cho cô trở thành người của tôi, cô có thể có tâm lý chuẩn bị?"
Phút chốc mặt của Lâm Tiêm Tiêm đỏ hồng như máu, ánh mắt dời đi không dám nhìn hắn, mà nhìn biển ngoài cửa sổ.
---
Mộ Dạ Triệt thấy cô không lên tiếng, ánh mặt cụp xuống nhìn đồng hồ, vẫn duy trì sự ôn nhu cùng nụ cười mị hoặc của mình, thân hình cao to vĩ ngạn đứng lên, "Tôi nên trở về nội thành, tôi để người hầu đến đây đưa cô về biệt thự."
Thế này Lâm Tiêm Tiêm mới quay đầu, đứng lên cùng hắn, dịu dàng nhìn hắn, "Đêm nay ở lại đi, tôi......đã chuẩn bị."
Ánh mắt trầm tĩnh của Mộ Dạ Triệt giật mình trong phút chốc, động tác mặc áo khoác ngừng lại, cười nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Tôi nghĩ rằng ít nhất cô còn cần thêm một khoảng thời gian. A." Câu trả lời này quả thật ngoài dự đoán của hắn.
Lâm Tiêm Tiêm thì ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn, không có nói nữa, thân hình mềm mại đi về phía trước, không dám nhìn thẳng mắt hắn trong bầu không khí ái muội này, lựa chọn đi một mình. Mà đang lúc cô cùng Mộ Dạ Triệt sánh vai đi đến cửa nhà hàng, Thị Na thay Cổ Dư đi xin khoan dung cũng vội vã chạy tới bên này, Thị Na lòng nóng như lửa đốt mắt thấy nam nữ chủ nhân có quan hệ thân mật, không có tiện quấy rầy, vì thế hung hắn cắn chặt răng, đánh một tiếng trống để tinh thần hăng hái thêm vọt tới trước mặt thiếu gia nhà cô, một tay cầm tám trăm tệ của Cổ Dư hướng về phía Mộ Dạ Triệt --
"Thiếu gia, đây là tám trăm tệ mà Cổ Nguyệt hái hoa hồng đem bán, cô ấy nhờ tôi chuyển cho ngài, xin ngài đừng truy cứu trách nhiệm của cô ấy, cô ấy biết sai rồi, hơn nữa vì thế mà phải trả giá chuẩn bị đến cục cảnh sát đi lao động giáo ɖu͙ƈ! Bởi vậy thiếu gia, ngài tha cho cô ấy đi! Xin ngài!" Mắt thấy thiếu gia dùng một loại ánh mắt không kiên nhẫn nhìn mình, đúng là bị chuyện này làm phiền, ánh mắt sâu thẳm chuyển thành sắc bén, cô lại cắn răng một cái, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mộ thiếu gia, "Thiếu gia, tuy rằng Cổ Nguyệt không đúng, nhưng tội chưa đáng chết, xin ngài nói giúp Cổ Nguyệt, đừng để cô ấy vào trại giam! Cô ấy sẽ đền bù cho ngài cả khu vườn, cô ấy biết sai rồi......"
"Bỏ tay của cô ra." Mộ Dạ Triệt nhướng màu lạnh giọng ra lệnh, từ trong chiếc mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng rõ ràng để lộ chút tức giận vì bị quấy rầy cùng dây dưa, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của nữ giúp việc trộm hoa tên Cổ Nguyệt này, tính sải bước đi qua trước mặt Thị Na! Nhưng đột nhiên Thị Na kêu rêи một tiếng, ôm lấy chân của hắn, khóc thật sự, "Van xin thiếu gia, nói giúp Cổ Nguyệt đi, nếu ngài mặc kệ cô ấy, cô ấy sẽ bị ngồi tù. Cô ấy mất giấy tờ tùy thân cùng hộ chiếu là vì tôi, sau đó bị tôi đưa đến nơi này làm việc giúp tôi, là tôi lừa cô ấy nói mỗi đóa hoa giá năm trăm tệ, cô ấy tin là thật...... Hu hu, thiếu gia giúp cô ấy đi, nếu cô ấy vào tù, đời này cô ấy sẽ mang tiếng là kẻ trộm......"
"Cho dù nói như thế nào, ăm trộm vẫn là không đúng/" Lâm Tiêm Tiêm ở bên cạnh lên tiếng mềm nhẹ, xoay người nâng Thị Na dậy, để cho cô nói chuyện từ từ, dịu dàng cười nói, "Nếu nhất định phải để Mộ thiếu gia tha thứ cô ấy, xin hãy nói ra một lý do để người ta có thể tha thứ. Cô ta ăn cắp tài sản của biệt thự, Mộ thiếu gia thân là chủ nhân sao có thể chủ động đi nói giúp cô ta? Đây chẳng phải là nói cho mọi người biết, ăn trộm là vô tội, ủng hộ phản bội chủ nhân?"
"Lâm tiểu thư, Cổ tiểu thư vốn tính xuất ngoại đi du lịch, nhưng ngày đó đoàn du lịch mà tôi hướng dẫn vì đuổi theo máy bay, cố ý đụng phải cô ấy, khiến ví tiền cùng hộ chiếu của cô ấy bị trộm, bởi vậy tôi phải có trách nhiệm với cô ấy, hơn nữa với khí chất của Cổ tiểu thư, cách nhìn nhận, nói năng, càng giống một thiên kim đại tiểu thư hơn, bởi vậy tôi nghĩ Cổ tiểu thư là vì kiếm mấy trăm tệ làm lộ phí về nhà, mới đem hái những bông hoa hồng sắp héo này. Huống hồ cô ấy nghĩ những bông hoa này sắp héo, sẽ thật đáng tiếc......" Thị Na bắt đầu ngửa đầu với Lâm Tiêm Tiêm mà xin, giao tám trăm tệ kia cho Lâm Tiêm Tiêm, "Đây là tám trăm tệ tiền bàn hoa, Cổ Nguyệt đem trả lại toàn bộ, hơn nữa Cổ Nguyệt còn cam đoan sẽ bồi thường cho cô một vườn hoa mới, xin cô đừng đưa cô ấy vào tù......"
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm cũng nhìn hắn cười ôn nhu. Chủ động đến gần hắn.
Sau khi trò chơi tâm lý chấm dứt, Cổ Dư nghĩ rằng ông già Đỗ sẽ trực tiếp đưa cô đến cục cảnh sát, chuyện này cứ kết thúc như vậy. Nhưng không nghĩ rằng ông già Đỗ này không chịu buông tha cô, mắt thấy Mộ Dạ Triệt không quan tâm việc này mang theo Lâm Tiêm Tiêm rời đi, đúng là ông ta vung bàn tay lên, ra lệnh bảo vệ ở cửa đưa camera theo dõi ở vườn hoa tới, đối chất cùng cô!
Cổ Dư biết rõ ông già Đỗ tính lấy cô giết gà dọa khỉ, liền lau mặt đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục vẻ thoải mái, cười nói: "Hôm nay tôi liền đứng ở chốn công đường này bị ông thẩm vấn! Nếu Đỗ quản gia ông hàm oan người khác, vậy mời ông tự mình đến cục cảnh sát thừa nhận chính mình là kẻ trộm! Mấy đóa hoa hồng sắp tàn mà thôi, có đáng để mời thiếu gia, lại mời cảnh sát, xử phạt mọi người đứng ở nơi này hay không? Theo tôi thấy a, có người vừa ăn cướp vừa la làng, càng làm lớn, càng chứng minh hắn ta đang chột dạ! Ha ha ~"
Chết tiệt, ông già Đỗ này đã không muốn giải quyết đơn giản, vậy bà đây sẽ theo hầu! Hiện tại tâm tình của bà đây không tốt!
Đỗ quản gia thấy cô lại vênh váo đứng lên, nét mặt già nua nghiêm khắc, nháy mắt với người phụ trách ở cửa, "Nói cho mọi người, trong camera ở vườn hoa có phải thường xuyên xuất hiện thân ảnh của cô ta hay không? Những camera tăng cường giấu trong góc của vườn hoa, chỉ cần có người đi bào, mặt của cô ta sẽ xuất hiện trong camera theo dõi ở phòng bảo vệ, chỗ nào cũng đừng tránh!"
"Ha ha." Cổ Dư không sao cả mà cười cười, chờ ông già Đỗ công bố camera theo dõi.
Vốn cô còn áy náy, tính trả tám trăm tệ này, bồi thường cho bọn họ một lượng hoa hồng mới, thành tâm xin lỗi với bọn họ. Nhưng hiện tại ông già Đỗ lại ép sát từng bước, ngoài chuyện xem cô là kẻ phạm tội áp giải đến cục cảnh sát, còn cố ý để cô xấu mặt trước tất cả mọi người, khiến cô thầm nghĩ muốn đấm cho lão già bày một phát, phát tiết tức giận trong lòng!
Có phải đầu óc của ông già này bị sét đánh hỏng rồi phải không? Liên tiếp ép sát cô, coi cô là đứa ngốc mà đùa giỡn, thành một con gà đi dọa bầy khỉ! Cô không phải là một kẻ ngốc không ra gì trong lòng Mộ Dạ Triệt sao, không phải là một cô gái thật đáng thương khi không được Mộ thiếu yêu thương sao. Vậy thì đã sao? Không có được sự sủng ái như Lâm Tiêm Tiêm kia thì đã sao! Vậy thì cô không thể hái hoa hồng được sao! Dựa vào đâu!
"Đỗ quản gia, những camera tăng cường từ một tháng trước đã được kiểm tra, tất cả thông tin đều bình thường." Nhân viên bảo vệ bị gọi tới đang báo cáo chi tiết với Đỗ quản gia, dùng ánh mắt liếc nhìn Cổ Dư một cái, "Nhưng nữ giúp việc trong camera không phải cô gái này. Vì kẻ trộm đeo khẩu trang, thắt bím hai bên, mặc quần áo hoa cùng đi giày vải, không giống với nữ giúp việc này."
"Dáng người cùng dáng đi cũng không giống sao?" Đỗ quản gia nhăn mi lại, cực lực nhịn xuống tức giận. Không thể tưởng tượng được kẻ trộm này biết vườn hoa bố trí đầy camera theo dõi, biết được đeo khẩu trang!
"Cái này cũng không rõ ràng." Nhân viên bảo vệ lắc đầu, "Bởi vì kẻ trộm vẫn là lén nhảy tường vào vườn hoa, sau đó lại nhún lại nhảy, chui vào bụi hoa, hoàn toàn không thể thấy rõ dáng người và dáng đi của cô ta. Mà nữ giúp việc trước mặt này, chắc là không vừa nhảy tường vừa đi nhún nhảy."
"Đương nhiên sẽ không." Cổ Dư nheo mắt cười, nhìn ông già Đỗ ở cách đó không xa, "Hơn nữa bổn tiểu thư cũng không bện tóc hai bên, mặc quần áo hoa cùng đi giày vải! Bởi vậy, Đỗ quản gia còn chứng cứ gì vu không tôi vào vườn trộm hoa nữa không?"
"Vào cục cảnh sát, đối chiếu vân tay, tự nhiên có thể biết được cô có phải kẻ trộm hay không!" Ông già Đỗ bị tức đến nhíu mày lại, vẫn như cũ không chịu buông tha cô, bảo cảnh sát mang phạm nhân đi, "Đưa cô ta đến cục cảnh sát để điều tra! Biệt thự chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp điều tra với cảnh sát, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ kẻ trộm như cô ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật! Tôi cũng không tin cô ta không để lại vân tay trêи lá hoa, còn có thể thoát được lưới trời! Một kẻ trộm hoa vô liêm sỉ, thế nhưng lại mở miệng vẻ vang ở trong này!"
Cổ Dư biết kiếp này chạy trời không khỏi nắng, bị ông già Đỗ hăng hái ép sát, liền cười lạnh nói với ông già Đỗ đang nắm chắc phần thắng: "Tôi sẽ đến cục cảnh sát một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại. Ông cứ uống trà trước, chờ tôi trở về tiếp tục làm việc vì biệt thự."
Cô lại quay đầu liếc mắt nhìn Thị Na ở bên cạnh một cái, cười đi về phía cửa.
Thị Na thấy cô cùng ba mình lột mặt nhau, hơn nữa bị ba cô ép sát không có chỗ để lùi, vội vàng đuổi theo cô nói nhỏ: "Cổ Nguyệt, thật ra ba tôi chính là muốn cảnh cáo những người hầu khác một chút, để bọn họ không có ý đồ gì với tài sản của biệt thự, cũng không nhất định là nhằm vào cô! Cô đừng giận ba tôi, cả đời ông ấy đều là cái tính tình này......"
Cổ Dư không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước, thoạt nhìn không nghe lọt tại lởi của Thị Na, vẫn đi về phía cửa, sau đó khi Thị Na nghĩ rằng các cô đã muốn đoạn tuyệt quan hệ, đột nhiên Cổ Dư dừng lại bước chân, đưa cho Thị Na tám trăm tệ, còn cười nói: "Giúp tôi đưa tám trăm tệ tiền bán hoa hồng này trả lại cho Mộ Dạ Triệt, đây là nợ anh ta, không phải nợ ông già Đỗ, tôi trả về cho chủ nhân của nó, hơn nữa sẽ giúp tôi một thỉnh cầu, để anh ta đừng truy cứu trách nhiệm của tôi nữa. Giờ tôi đến cục cảnh sát tự thú, thừa nhận tôi ăn trộm, nhưng đừng ồn ào để mọi người biết, khiến tôi không không biết chui vào đâu, tuy rằng tôi chỉ là một người giúp việc, cũng đã làm sai chuyện, nhưng cũng cần mặt mũi, ha ha...... Tôi thật đúng là cần mặt mũi......"
Thị Na xiết tiền trong lòng bàn tay, nhanh chóng lắc đầu, "Hái mấy bông hoa hồng ở biệt thự không đến mức ồn ào đi cục cảnh sát! Cổ Nguyệt, cô không cần đi!"
"Cô xác thực ăn trộm được hoa hồng, sẽ không ăn cắp đồ của người khác." Cổ Dư tiếp tục cười ha ha, phát hiện chính mình thật đúng là xứng đáng, không nên đi hái hoa hồng, "Hái một lượng lớn hoa hồng đắt giá đã cấu thành tội trộm cướp, cho dù tôi đến chết cũng không nhận, bọn họ cũng huy động lực lượng để tôi đối chiếu vân tay, lấy vân tay từ cành lá hoa hồng, vẫn lo liệu đến cùng với tôi. Bởi vậy nếu Thị Na cô muốn giúp tôi, nhớ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho tôi, giờ tôi không có giấy tờ tùy thân, chỉ có cô mới có thể nộp tiền bảo lãnh cho tôi......"
Thị Na cau mày, bỗng nhiên giữ chặt tay Cổ Dư, "Cô ở đây chờ một chút, trước mắt đừng đến cục cảnh sát, để cảnh sát chờ năm phút, đừng đưa cô đi, tôi đến xin thiếu gia! Giờ thiếu gia cùng Lâm tiểu thư đang ăn cơm ở nhà hàng ven biển, tôi nghĩ thiếu gia sẽ không vì mấy bông hoa hồng mà so đo với cô. Hơn nữa Lâm tiểu thư cũng không phải người như vậy, cô ấy thật lương thiện......"
"Vậy cô đi đi." Cổ Dư gật đầu đồng ý, bảo cô đi, "Chớ quên giúp tôi trả lại tám trăm tệ, nhân tiện nói giúp tôi."
"OK! Cô chờ tôi quay lại!" Thị Na giơ tay OK, dặn dò cô nhất định phải chờ tại chỗ, sau đó xoay người chạy. Bị đưa đến cục cảnh sát lập án không phải là việc nhỏ, Cổ tiểu thư sẽ bị hủy hoại thanh danh! Cô phải để thiếu gia ngăn cản chuyện này, giúp Cổ Nguyệt một cơ hội sửa sai, đừng để cô bị đưa đến cục cảnh sát!
Cổ Dư thì nhìn bóng dáng vội vã của cô, bất đắc dĩ cười, lắc đầu. Nếu hắn chịu giúp cô, lúc nãy đã ra tay giải hòa, làm gì đợi đến giờ này Thị Na đi xin dung tha. Thị Na, cô sẽ không hiểu được tôi trong mắt anh ta chẳng là gì cả, nhưng tôi hiểu được, cô là một cô gái có nội tâm lương thiện, tôi sẽ nhớ mãi cô. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, tôi hi vọng chúng ta vẫn là bạn như trước.
"Đi thôi, tôi sẽ tự thú ở cục cảnh sát." Cô không có chờ tại chỗ, mà là tiếp tục đi về phía trước dưới sự giám sát của cảnh sát, rời khỏi nơi này.
---
Lâm Tiêm Tiêm
Mộ Dạ Triệt ngồi ăn tối cùng Lâm Tiêm Tiêm ở nhà hàng ven biển, bởi vậy thế này hắn mới phát hiện, Lâm Tiêm Tiêm gầy yếu thật sự có thể ăn, hơn nữa không hề ăn kiêng, mỗi món ăn một chút, toàn bộ đều bị cô đụng đũa qua.
Hắn có chút kinh ngạc, nghĩ rằng trước mặt hắn Lâm Tiêm Tiêm sẽ thẹn thùng một chút, làm bộ làm dáng, nhưng Lâm Tiêm Tiêm không có dáng vẻ thục nữ kia, vừa cùng hắn cười đùa trò chuyện cùng ăn tối, tướng ăn thật giản dị, thật đáng yêu.
"Uống nước." Hắn đẩy ly nước tới cho cô, ánh mắt nhu hòa, "Xem ra cô rất đói bụng, muốn ăn chút điểm tâm ngọt hay không?"
Lâm Tiêm Tiêm đang ăn cây xúc xích nước cuối cùng, môi dính tương ớt đỏ hồng hồng, nhấm nháp mùi ngon, thoạt nhìn rất là đói bụng, nghịch ngợm cầm thực đơn ở bên cạnh mà xem, dùng ngón tay chỉ chỉ, "Thật ra mấy ngày sinh bệnh khiến tôi nghẹn đến hỏng ròi, tôi phải ăn toàn bộ những món ngon này để bù lại. Tôi không muốn ăn cháo thịt, không muốn uống nước canh suông, không muốn ăn điểm tâm ngọt, tôi muốn ăn cay! Càng cay càng tốt!"
Mộ Dạ Triệt nhìn thấy dáng vẻ cô hoàn toàn thả lỏng lòng mà cười khẽ, thế này mới phát hiện cô gái có bề ngoài mềm mại thục nữ này, thì ra là một cô em gái nhỏ, thường thường để lộ một mặt nghịch ngợm đáng yêu ở trước mặt hắn, khiến hắn nhìn với cặp mắt xưa. Vốn hắn nghĩ những cô gái ôn nhu đều thích ăn điểm tâm ngọt uống sữa, ví như Thanh Như trong trắng ngọc ngà. Mà những cô gái yêu thích cà phê, thích ăn uống lại có tính tình bộc trực, nóng nảy.......
Nhưng chưa từng nghĩ, sở thích của Lâm Tiêm Tiêm cùng Cổ Dư lại hoàn toàn trao đổi với nhau, bề ngoài Cổ Dư thoáng nhìn thật lạnh lùng, thích nói lời thô bạo, nhưng cô thích ăn điểm tâm ngọt, mỗi lần ăn cơm cùng hắn, nhất định phải có một chiếc bánh ngọt nho nhỏ ở bên cạnh, sau đó xem là bảo bối mà ăn một ngụm lại một ngụm...... Còn Lâm Tiêm Tiêm thì nhất định phải ăn cay, một mâm đầy tương ớt cũng có thể khiến cô ăn một hơi không ngẩng mặt lên, hơn nữa không uống nước, sau đó tiếp tục ăn món siêu cay.
"Cô xác định là dạ dày của mình có thể chịu được?" Hắn nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở đối diện, vô tình ngăn cản Lâm Tiêm Tiêm ăn uống, nhưng hắn không thể để cô xảy ra tình trạng xuất huyết dạ dày, gia tăng gánh nặng cho cơ thể. Một cô gái thoạt nhìn yếu đuối, thân hình gầy teo, không có mấy ký thịt, không có khả năng lại ngâm mình trong tiêu ớt!
để tôi có thể khiến mình phong phú hơn, hơn nữa tôi muốn đi du học......" Nói xong lời cuối cô vội vàng ngừng lại, sửa lời: "Chính là đi xung quanh một chút, học tập thêm gì đó."
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn cô, thấy cô để lộ dáng vẻ e lệ, không dám nói ra giấc mộng lớn của mình, liền cười nói ôn nhu: "Trước kia ở Nhật Bản cô làm công việc gì?"
"Làm nhân viên thiết kế quà lưu niệm tại một thành phố nhỏ ở Nhật Bản." Lâm Tiêm Tiêm trả lời ngắn gọn, hơi e lệ nhìn Mộ Dạ Triệt ở đối diện, hơi hơi nhíu mi, ánh mắt thẳng tắp lại dần dần rơi vào kỷ niệm, "Khi đó tôi mới du học, nhưng tôi không có tiền, bởi vậy cuối cùng tôi muốn kiếm một ít tiền, để chính mình đạt đến một độ cao khác, có thể thẳng người theo đuổi giấc mộng của chính mình, không bị người ta khinh thường...... Cho tới khi tôi đến Cẩm thành, cùng kinh doanh công ty Sóng Biển cùng Phó Minh Khải, tôi mới phát hiện bằng cấp của tôi cũng không kém ai, người khác có thể cố gắng, tôi cũng có thể cố gắng làm chuyện mình muốn, không nhất định phải du học để chứng minh bản thân."
Mộ Dạ Triệt buông ly cà phê xuống, nâng mắt nhìn cô, cười nhẹ, "Xem ra cô cũng không có buông bỏ giấc mộng du học, tôi có thể đợi cho cô du học về lại trở thành người của tôi." "Mộ tiên sinh." Lâm Tiêm Tiêm lại chấn động, hiểu được ý trong lời nói cảu hắn, "Anh thật sự có thể chờ, hơn nữa không ngại sao?" Tuy rằng cô yêu nhau với Phó Minh Khải hơn một năm, nhưng giới hạn hai người chỉ là ôm hôn, cũng không có làm gì khác, cô kiên trì đem đêm đầu tiên dành cho tân hôn, nhất định giao cho chồng của mình, hoàn hoàn chỉnh chỉn trở thành người của chồng tương lai.
Hiện tại ý tứ của Mộ Dạ Triệt là, hiện tại hắn có thể cho cô trở thành người của hắn trêи danh nghĩa, không chạm vào cô, không can thiệp cô, ủng hộ cô theo đuổi giấc mộng của mình, chính hắn thì cam tâm tình nguyện chờ đợi sao?
Mộ Dạ Triệt nhìn gương mặt khϊế͙p͙ sợ của cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Nếu hiện tại tôi cho cô trở thành người của tôi, cô có thể có tâm lý chuẩn bị?"
Phút chốc mặt của Lâm Tiêm Tiêm đỏ hồng như máu, ánh mắt dời đi không dám nhìn hắn, mà nhìn biển ngoài cửa sổ.
---
Mộ Dạ Triệt thấy cô không lên tiếng, ánh mặt cụp xuống nhìn đồng hồ, vẫn duy trì sự ôn nhu cùng nụ cười mị hoặc của mình, thân hình cao to vĩ ngạn đứng lên, "Tôi nên trở về nội thành, tôi để người hầu đến đây đưa cô về biệt thự."
Thế này Lâm Tiêm Tiêm mới quay đầu, đứng lên cùng hắn, dịu dàng nhìn hắn, "Đêm nay ở lại đi, tôi......đã chuẩn bị."
Ánh mắt trầm tĩnh của Mộ Dạ Triệt giật mình trong phút chốc, động tác mặc áo khoác ngừng lại, cười nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Tôi nghĩ rằng ít nhất cô còn cần thêm một khoảng thời gian. A." Câu trả lời này quả thật ngoài dự đoán của hắn.
Lâm Tiêm Tiêm thì ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn, không có nói nữa, thân hình mềm mại đi về phía trước, không dám nhìn thẳng mắt hắn trong bầu không khí ái muội này, lựa chọn đi một mình. Mà đang lúc cô cùng Mộ Dạ Triệt sánh vai đi đến cửa nhà hàng, Thị Na thay Cổ Dư đi xin khoan dung cũng vội vã chạy tới bên này, Thị Na lòng nóng như lửa đốt mắt thấy nam nữ chủ nhân có quan hệ thân mật, không có tiện quấy rầy, vì thế hung hắn cắn chặt răng, đánh một tiếng trống để tinh thần hăng hái thêm vọt tới trước mặt thiếu gia nhà cô, một tay cầm tám trăm tệ của Cổ Dư hướng về phía Mộ Dạ Triệt --
"Thiếu gia, đây là tám trăm tệ mà Cổ Nguyệt hái hoa hồng đem bán, cô ấy nhờ tôi chuyển cho ngài, xin ngài đừng truy cứu trách nhiệm của cô ấy, cô ấy biết sai rồi, hơn nữa vì thế mà phải trả giá chuẩn bị đến cục cảnh sát đi lao động giáo ɖu͙ƈ! Bởi vậy thiếu gia, ngài tha cho cô ấy đi! Xin ngài!" Mắt thấy thiếu gia dùng một loại ánh mắt không kiên nhẫn nhìn mình, đúng là bị chuyện này làm phiền, ánh mắt sâu thẳm chuyển thành sắc bén, cô lại cắn răng một cái, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mộ thiếu gia, "Thiếu gia, tuy rằng Cổ Nguyệt không đúng, nhưng tội chưa đáng chết, xin ngài nói giúp Cổ Nguyệt, đừng để cô ấy vào trại giam! Cô ấy sẽ đền bù cho ngài cả khu vườn, cô ấy biết sai rồi......"
"Bỏ tay của cô ra." Mộ Dạ Triệt nhướng màu lạnh giọng ra lệnh, từ trong chiếc mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng rõ ràng để lộ chút tức giận vì bị quấy rầy cùng dây dưa, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của nữ giúp việc trộm hoa tên Cổ Nguyệt này, tính sải bước đi qua trước mặt Thị Na! Nhưng đột nhiên Thị Na kêu rêи một tiếng, ôm lấy chân của hắn, khóc thật sự, "Van xin thiếu gia, nói giúp Cổ Nguyệt đi, nếu ngài mặc kệ cô ấy, cô ấy sẽ bị ngồi tù. Cô ấy mất giấy tờ tùy thân cùng hộ chiếu là vì tôi, sau đó bị tôi đưa đến nơi này làm việc giúp tôi, là tôi lừa cô ấy nói mỗi đóa hoa giá năm trăm tệ, cô ấy tin là thật...... Hu hu, thiếu gia giúp cô ấy đi, nếu cô ấy vào tù, đời này cô ấy sẽ mang tiếng là kẻ trộm......"
"Cho dù nói như thế nào, ăm trộm vẫn là không đúng/" Lâm Tiêm Tiêm ở bên cạnh lên tiếng mềm nhẹ, xoay người nâng Thị Na dậy, để cho cô nói chuyện từ từ, dịu dàng cười nói, "Nếu nhất định phải để Mộ thiếu gia tha thứ cô ấy, xin hãy nói ra một lý do để người ta có thể tha thứ. Cô ta ăn cắp tài sản của biệt thự, Mộ thiếu gia thân là chủ nhân sao có thể chủ động đi nói giúp cô ta? Đây chẳng phải là nói cho mọi người biết, ăn trộm là vô tội, ủng hộ phản bội chủ nhân?"
"Lâm tiểu thư, Cổ tiểu thư vốn tính xuất ngoại đi du lịch, nhưng ngày đó đoàn du lịch mà tôi hướng dẫn vì đuổi theo máy bay, cố ý đụng phải cô ấy, khiến ví tiền cùng hộ chiếu của cô ấy bị trộm, bởi vậy tôi phải có trách nhiệm với cô ấy, hơn nữa với khí chất của Cổ tiểu thư, cách nhìn nhận, nói năng, càng giống một thiên kim đại tiểu thư hơn, bởi vậy tôi nghĩ Cổ tiểu thư là vì kiếm mấy trăm tệ làm lộ phí về nhà, mới đem hái những bông hoa hồng sắp héo này. Huống hồ cô ấy nghĩ những bông hoa này sắp héo, sẽ thật đáng tiếc......" Thị Na bắt đầu ngửa đầu với Lâm Tiêm Tiêm mà xin, giao tám trăm tệ kia cho Lâm Tiêm Tiêm, "Đây là tám trăm tệ tiền bàn hoa, Cổ Nguyệt đem trả lại toàn bộ, hơn nữa Cổ Nguyệt còn cam đoan sẽ bồi thường cho cô một vườn hoa mới, xin cô đừng đưa cô ấy vào tù......"
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm cũng nhìn hắn cười ôn nhu. Chủ động đến gần hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.