Chương 291: Ngoại truyện 021: Đêm tân hôn của hai người
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy
Cổ Dư ngồi trong phòng chờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Thị Na. Thị Na nói cho cô biết, Lâm Tiêm Tiêm đang thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự, xem ra là tính chia tay cùng Mộ Dạ Triệt, yên lặng rời đi. Bởi vậy Thị Na cho rằng đây là một tin tốt, phái báo cho Cổ Dư biết đầu tiên!
"Cổ tiểu thư, mấy ngày nay Mộ thiếu gia không đến biệt thự, mỗi ngày Lâm Tiêm Tiêm đều đứng bên cửa sổ trông mòn con mắt, chờ đợi thiếu gia lại đây. Cho nên hiện tại có khả năng cô ta cảm thấy ủy khuất, phải rời khỏi nơi này để làm thiếu gia quýnh lên......"
"Thị Na, đem chuyện này gọi cho Mộ Dạ Triệt, đây là chuyện của Mộ Dạ Triệt, để cho anh ta đi giải quyết." Cổ Dư cười nói, thật cảm kϊƈɦ ý tốt của Thị Na, nhưng hình như Thị Na gọi nhầm số, "Để tôi chuyển điện thoại cho anh ta, hiện anh ta đang ở dưới lầu."
"Cổ tiểu thư, cô không cảm thấy vui mừng sao?" Thị Na hét lớn trong điện thoại, không cho cô đưa điện thoại để Mộ Dạ Triệt nghe, "Tôi mới không gọi cho Mộ thiếu gia, tôi chỉ là muốn cho cô vui một chút. Nếu Cổ tiểu thư không quan tâm chuyện này, tôi cúp máy đây, bye bye!"
Thị Na gấp rút cúp máy, vài tiếng nữa cũng không gọi lại đây.
Cổ Dư thì đứng trong phòng một lúc, đi qua đi lại, sau đó đi ra bên ngoài nhìn xuống lầu một, nhìn mấy người của Mộ gia ngồi cãi nhau.
Chị Ba của Mộ gia Mộ Thanh Vận đã đi qua, là một cô gái ăn mặc thật hợp mốt, tóc uốn quăn, dùng khăn trùm đầu, một thân váy dài ôm người, thắt lưng ôm lấy cái eo thon thả tinh tế của cô, loại hình này khiến cô thoáng nhìn như một cô gái mới hai mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp, giờ phút này lại đang tao nhã ngồi hút thuốc ở bàn ăn, chị Hai Mộ Thanh Nhàn thì đang cãi nhau rùng mình với Mộ thái thái, thường xuyên mở miệng châm chọc đối phương, gây chiến đến vỗ bàn, khiến cho nhà ăn giăng đầy chướng khí mù mịt!
Mộ Thanh Vận
Mộ Dạ Triệt cùng anh rể thì không lên tiếng, chính là lẳng lặng nhìn, đôi mắt tối tăm chứa một chút sắc lạnh, cười lạnh nhìn một màn ở trước mắt.
"Dạ Triệt, đêm nay là đêm tân hôn của em, hay là em lên lầu nghỉ ngơi trước." Tam tiểu thư Mộ Thanh Vận dùng đôi môi tô son đỏ của mình mà nhả ra vòng khói thuốc, nản lòng thoái chí, nhìn Mộ Thanh Nhàn cùng Mộ thái thái đang khắc khẩu trước mặt, "Không rõ vì sao hai người cứ gặp mặt là cãi nhau, chắc đời trước là oan gia! Nhất định đời này phải bù lại!"
Mộ Dạ Triệt cười nhẹ nhàng, đối với trường hợp này căn bản đã thấy từ sớm nhưng không thể trách, nhíu mày nhìn chị Ba trước mặt, "Em thật ngạc nhiên lần này chị vì em mà gấp rút bay về từ Pháp, lần này tính ở lại trong nước bao lâu?"
"Dạ Triệt, rốt cuộc em cũng chịu cưới vợ kết hôn, người chị này làm sao không thể gấp rút trở về từ Pháp chứ?" Mộ Thanh Vận cúi đầu cười, tiếp tục đặt thuốc lên đôi môi đỏ của mình, khêu gợi phun ra một làn khói, tư thái tao nhã, hơn nữa vẫn trẻ trung xinh đẹp, "Lần này có khả năng chị không xuất ngoại nữa, ở lại phát triển trong nước. Hơn nữa lần này ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị là con gái cũng không thể lại chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng nên theo bên cạnh ông để chăm sóc ông lúc tuổi già...... A đúng rồi, em dâu của chị là ai vậy, chị còn chưa thấy mặt. Nghe nói tính tình rất ngay thẳng."
Mộ Thanh Vận nâng lên cặp mắt to xinh đẹp của mình, tò mò nhìn em trai ở trước mặt, "Nếu Mộ thái thái thích như vậy, thì em dâu nhất định rất vĩ đại, sáng mai chị phải nhìn mặt xem sao."
"Cô ấy đang nghỉ ngơi ở trêи lầu." Mộ Dạ Triệt tuấn lãng cũng không có đánh giá Cổ Dư nhiều lắm, khuôn mặt tuấn tú thật bình tĩnh, "Lần này tính ở nơi này sao?"
"Đương nhiên, toàn bộ hành lý của chị đã được dọn lại đây, nghe nói phong cảnh của Cẩm thành cũng tốt lắm." Mộ Thanh Vận đã muốn bỏ đót thuốc lá trêи đầu ngón tay, lấy ngón tay chỉ chỉ một đống hành lý ở phía sau, "Lần này chị sẽ cùng Mộ thái thái chăm sóc ba, nhân tiện nghỉ ngơi ở Cẩm thành. Dạ Triệt, em giúp chị giới thiệu một người hướng dẫn viên du lịch thật tốt vào, mang chị đi dạo Cẩm thành, tốt nhất là người quen."
Người quen làm hướng dẫn viên du lịch? Ánh mắt của Mộ Dạ Triệt nhíu lại, còn thật sự suy nghĩ, "Bên cạnh em có rất nhiều thư ký, nhưng thật ra không có ai phụ trách hướng dẫn viên. Nếu chị nhất định phải tìm một người quen đưa chị đi, vậy chị có thể thuận tiện đi thăm Đại Lận. Đã tìm được con gái của Thanh Như rồi, lớn lên rất giống với Thanh Như, chị có thể gặp mặt cùng cô ấy, kể chút chuyện trước đây của Thanh Như cho cô ấy nghe."
"Ui, thật sự là rất giống ha!" Mộ Thanh Vận quay đầu nhìn Mộ Thanh Nhàn đang ở phía đối diện, đem khuôn mặt của Thanh Nhàn mà tưởng tượng thành chị cả Mộ Thanh Như đã nhiều năm chưa gặp, "Thanh Nhàn cùng Thanh Như là chị em sinh đôi, gương mặt giống nhau, nhưng tính cách Thanh Như như thế nào cũng tốt hơn nhiều so với Thanh Nhàn. Chị nhớ rõ lúc trước em mới đến, Thanh Như chăm sóc cho em, Thanh Nhàn liền bắt nạt em, lúc Thanh Nhàn học trung học liền sinh Đông Húc, sau đó bỏ học kết hôn, khiến ba mất hết mặt mũi. Giờ Đông Húc so với em cũng nhỏ hơn vài tuổi, hai người đứng chung thoáng nhìn lại giống anh em hơn, chứ không phải là cậu cháu!"
Mộ Thanh Nhàn thời trẻ
Mộ Dạ Triệt cười nhẹ, "Không biết khi nào thì Đông Húc sẽ quay về thăm ba?"
"Nhanh thôi! Mấy ngày trước nó còn gọi điện cho chị, nói đang nghỉ phép ở Canada, một tuần sau trở về." Mộ Thanh Vận đứng lên lười biếng xoay eo, lắc lắc cái cổ đau nhức của mình, "Mấy ngày nay đều không ngủ ngon, chị đi ngủ trước, Dạ Triệt em nhớ giúp chị tìm một nữ hướng dẫn viên du lịch, chị mang Đại Lận đi du lịch cùng nhau, dù sao hướng dẫn viên sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện, chuyên nghiệp một chút." Lại nhìn Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Nhàn ở bàn ăn, làm biếng chào hỏi cùng bọn họ, "Để cho bọn họ cãi nhau đi, chúng ta đừng động vào, bọn họ cãi nhau mệt tự nhiên sẽ dừng lại, cả đời này cứ như vậy! Dạ Triệt em cũng đi ngủ đi, nay là đêm tân hôn, một đêm giá trị ngàn vàng, đừng để em dâu đợi lâu!"
Sau đó xoay người lên lầu, không ngừng ngáp ngắn dài, mệt mỏi.
Cổ Dư đứng ở lầu hai, thấy Mộ Thanh Vận ngáp ngắn dài mà lên đây, tựa như đang muốn tìm cô, liền cười hô một tiếng chị Ba.
"Em là em dâu?" Mộ Thanh Vận ngáp xong nhìn người đẹp ở trước mắt, nháy mắt cơn buồn ngủ tiêu tan, nhìn chằm chằm vào cặp mắt mèo xinh đẹp kia, "Dĩ nhiên là một cô gái lai xinh đẹp! Nhìn cặp mắt to này, ôi da, thật giống trân châu hổ phách, so với màu hổ phách còn đẹp hơn ~"
Cổ Dư thấy chị Ba này thế nhưng lại kinh diễm mà nhảy nhào vào cô, mang theo sự nhiệt tình của phương Tây, nhiệt tình ôm cùng cô, cô vội vàng chào đón Mộ Thanh Vận, cũng ôm chị Ba của Mộ Dạ Triệt một cái, "Không thể tưởng tượng được chị Ba lại trẻ trung như vậy, thoáng nhìn có dáng vẻ như cô gái hai mươi."
Cô nói là nói lời thật, cũng không phải nói lời khách sáo.
"Ôi, phải không?" Chị Ba lấy tay sờ sờ mặt mình, cũng cảm giác chính mình trẻ hơn vài tuổi, ấn tượng đầu tiên đối với cô em dâu này lại tốt thêm vài phần, cười nói: "Em dâu có thể nói vậy, nhưng mà chị cũng thật hưởng thụ lời này. Em dâu, nếu sau này Thanh Nhàn dám bắt nạt em, em nhất định phải nói với chị Ba, chị Ba sẽ làm chủ cho em."
Cuối cùng khuôn mặt của Cổ Dư bị cô nói chọc đến đỏ ửng, cười cười mà nói: "Tụi em sẽ nhẹ một chút."
"Ha ha." Mộ Thanh Vận không nghĩ tới cô gái này sẽ trả lời trực tiếp như vậy, không phải là xấu hổ quay đi ngượng ngùng không nói câu nào, mà là trực tiếp trả lời cô ấy sẽ nhẹ một chút, không biết rằng loại chuyện này phải dùng lực càng lớn thì mới càng thoải mái, hoàn toàn không có khả năng sẽ nhẹ một chút, khiến cho cô muốn ôm bụng cười to, "Vậy hai người nhớ nhẹ một chút, giờ chị Ba về phòng đi ngủ, ha ha ha ha."
Cổ Dư thấy cô cười ha ha, chính mình cũng mở miệng cười hai tiếng ha ha, gương mặt vẫn cười như cũ, nhìn Mộ Thanh Vận trở về phòng.
Chị Ba này tính cách ngay thẳng dũng cảm, có gì nói đó, ngay cả chuyện giường chiếu cũng có thể nói trắng ra mà chọc cô, nhưng thật ra cô lại thích loại tính cách thật lòng này, cũng không biết sau này có phải cũng như vậy hay không? Chỉ mong Mộ gia có người chị đứng về phía cô, như vậy cô ở Mộ gia cũng được yên ổn thuận lợi.
Đêm gần khuya, rốt cuộc Mộ Dạ Triệt cũng bước lên cầu thang trở về phòng, đã thấy Cổ Dư ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, liền nhíu mày nói: "Có phải có chuyện gì hay không?"
"Vừa rồi em thấy Mộ Thanh Vận, cũng chính là chị Ba của anh." Cổ Dư chỉ chỉ về căn phòng cách vách ở đầu hành lang, giải thích cho hắn, "Nếu em xoay người rời đi, chị ấy sẽ cho rằng em mất lịch sự. Mà em không lịch sự lễ phép, liền tỏ vẻ em không cho anh mặt mũi. Có thể làm như vậy chứ? Vừa rồi em trả lời chị ấy, chúng ta sẽ nhẹ một chút, như vậy đủ thật chưa? Ha ha!"
"Đương nhiên có thể." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, bảo cô về phòng, "Giờ em chính là một thành viên của Mộ gia, là cô con dâu mà Mộ bí thư cùng Mộ thái thái chào đón vào cửa, là người vợ mà anh cưới về, nhìn thấy chị chồng làm sao lại không chào hỏi được? Giờ chúng ta về phòng, Mộ thái thái đốc xúc chúng ta trải qua đêm tân hôn, chúng ta "Nhẹ" một chút."
Khi Mộ Dạ Triệt nói đến câu cuối cùng, ánh mắt gợi lên cười lạnh, răng nanh đặc biệt cắn mạnh từ "Nhẹ". Bởi vì hắn tán thành Cổ Dư diễn kịch trước mặt người nhà, nhưng cô tuyệt đối không thể có ý nghĩ này thật sự! Cô hẳn là hiểu được hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, mà chính cô cũng không có đồng ý chuyện này, đang từng bước phân rõ giới hạn cùng hắn, làm được rất tốt...... Bởi vậy hắn đang nhắc nhở cô!
Cổ Dư thấy hắn dùng ánh mắt này nhìn cô, giống như cô thật sự nổi lên ɖâʍ niệm, lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, bước về phòng.
Nếu cô thật sự muốn ăn hắn, đã sớm mặc váy ngủ gợi cảm đứng ở cửa mà quyến rũ hắn, chứ sao lại như một con ngốc đứng đợi ở cửa, nói chuyện phiếm với hắn! Nhưng mà hắn không khỏi rất tự cao, thế nhưng lại cho rằng cô thật sự muốn lăn giường cùng hắn?! Cô khát đến như vậy sao!
Hai người đi về phòng, đóng cửa lại, Mộ Dạ Triệt phát hiện cô đã muốn chia giường xong rồi, cô ngủ trêи giường, hắn ngủ dưới đất hoặc trêи sô pha, ở giữa có một tấm rèm.
Đối với điều này, hắn cảm thấy kinh ngạc, lại tỏ vè vừa lòng, mở miệng cười khẽ: "Tôi đi tắm rửa, em không cần nhìn lén."
Cổ Dư vốn đang kéo màn, nghe vậy cắn răng một cái, hai tay nắm chặt lại, "Cho dù anh có cởi sạch ở trước mặt em, em cũng không thèm! Nhưng mà lúc em tắm rửa anh cũng không được nhìn lén!"
Mộ Dạ Triệt cười ha ha, không tranh cao thấp cùng cô, vừa cởi áo sơ mi bên ngoài thân hình cao to, vừa đi về buồng tắm rửa.
Nửa tiếng sau, khi hắn mặc đồ ngủ đi ra, lại phát hiện toàn bộ trong phòng lại thay đổi. Cổ Dư đang cong người cố gắng đẩy chiếc tủ nặng đầu giường, tựa như cô tính đem chiếc tủ đầu giường này ngăn cách phòng ngủ và thư phòng, dùng để chắn ở cửa thư phòng.
Mà trong thư phòng, đã trải sẵn chăn nệm, chăn nệm lông vịt mềm mại đã được đặt sẵn trêи mặt đất, thoạt nhìn rất thoải mái, Cổ Dư ở trước mặt hắn thì đóng cửa thư phòng lại, sau đó chặn thêm cái tủ đầu giường, lại thêm một cái bàn......
Mộ Dạ Triệt nghe tiếng kéo đến kéo đi bên trong thư phòng, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ ra kinh ngạc, bất đắc dĩ cười. Tình hình hiện tại hình như là hắn tính xâm phạm cô, chứ không phải là cô mơ ước hắn? Vừa rồi là ai ở trước mặt chị Ba, nói bọn họ ở trêи giường sẽ nhẹ một chút chứ? Hình như là cô suy nghĩ đi đâu?
"Em tính giam mình bên trong sao? Nếu đi toilet thì làm sao bây giờ?" Hắn gõ cửa.
"Buổi tối em sẽ không đi toilet."
"Cũng không ăn cơm?" Hắn tiếp tục gõ cửa, mang theo nụ cười khẽ, "Hình như tối nay em chưa ăn gì, cũng chưa tắm rửa."
Cổ Dư chui chui trong tấm chăn, để lộ quả đầu, lớn tiếng nói với bên này: "Giờ em chỉ muốn ngủ!" Quan tâm đến ăn cơm cùng đi WC tắm rửa làm gì, giờ cô không có đõi, cũng không muốn đi toilet, chỉ muốn ngủ! Hơn nữa hiện tại Mộ Dạ Triệt anh cũng thấy được, bình thường cô nam quả nữ ở chung một phòng, thường là nam xâm phạm nữ, chứ không phải nữ vồ đến nam! Đừng có nghĩ tôi là sắc nữ đói khát! Anh cũng không nghĩ lại xem sức lực đàn ông lớn như thế nào, thân thể càng dễ phạm sai lầm, một tay đè phụ nữ ở dưới người thì không thể nhúc nhích được! Bởi vậy hiện tại tôi phải đề phòng anh, chứ không phải là anh đề phòng tôi!
Mộ Dạ Triệt thấy cô cố chấp như vậy, liền cười lắc đầu, tránh ra, ngồi lên sô pha im lặng xem công văn.
Cổ Dư thì đem tấm chăn lông vịt cuộn tròn quanh người, nghiêng vài cái, dần dần ngủ.
Cô thật mệt mỏi, vừa ngủ, cái bụng vừa thầm thì kêu, khiến cho cô mơ thấy không ít thịt sườn, cơm gà còn đang nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, cuối cùng lấy tay gãi gãi miệng, nghiêng người đem nước miếng của mình lau khô.
Quái, làm sao trong đầu cứ luôn có dĩa cơm gà bay tới bay lui, bên lỗ tai còn có tiếng vang cô lỗ, cái bụng rỗng của cô thì đang gõ trống, cái này thật không ngủ ngon được!
"Đói ~" Cô lại nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi mở mắt ra từ trong giấc ngủ, mắt buồn ngủ mơ hồ nhìn cái bàn cùng tủ đầu giường bị cô chặn ở cửa thư phòng. Bên ngoài có phải có người đang ăn cơm hay không? Sao mà thơm như vậy? Buổi tối cô không có ăn cơm, giờ đói bụng, bụng dán chặt vào lưng rồi! Cứu mạng a!
Bên ngoài, Mộ Dạ Triệt đang vừa ăn khuya, vừa phê duyệt những công văn còn lại của hắn. Giờ phút này nghe thấy có âm thanh di chuyển cái bàn trong thư phòng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên này, thấy Cổ Dư mở cửa thư phòng ra he hé, nhìn xung quanh về phía hắn, mà cái bụng khô quắt của cô thì đang kêu vang!
"Có phải muốn ăn hay không?" Hắn nhẹ nhàng cười, tà ác mà nhìn bên này, "Nếu muốn ăn, liền mở ra ra."
"Mặc kệ." Cổ Dư lại đóng cửa lại, không rõ chính mình đang kình cái gì, nhất định phải đối nghịch với bản thân mình! Nhưng nếu hiện tại cô đi ra ngoài, vậy chứng minh đêm nay là cô có suy nghĩ kì quái với Mộ Dạ Triệt!
Cô ngồi tại chỗ ngồi một lúc, đột nhiên lại phát hiện mình muốn đi WC, mót quá. Vì thế cô lại kéo bàn học cùng tủ đầu giường ra, lặng lẽ mở he hé cửa thư phòng, hướng ra ngoài mà nhìn xung quanh.
Ô, không có Mộ Dạ Triệt, có khả năng là đi ra ngoài rồi! Nhân dịp này ra ngoài đi WC trước!
Cô mừng rỡ rón ra rón rén chạy tới buồng vệ sinh, đóng cửa cái rầm. Một bên, Mộ Dạ Triệt đang đổi công văn từ trêи giá sách, xoay người thấy cô ôm bụng chạy như bay về buồng vệ sinh giống như ăn trộm, nổi lên một trận gió, không khỏi cảm thấy buồn cười. Vừa rồi có phải cô không có nhìn thấy hắn ở bên cạnh hay không, nghĩ rằng hắn là một gốc cây bên trong bồn hoa? Xem ra thật sự là mót đến mức nóng nảy, cái gì cũng không nhìn thấy, a!
Cổ Dư rốt cuộc cũng giải quyết được cơn mót ở trong buồng vệ sinh, rửa tay, lại vội vàng chạy về thư phòng, khi đi qua nơi vừa rồi Mộ Dạ Triệt ngồi, thấy trêи bàn hắn còn một phần cơm chưa đụng đũa, vô vội vàng bưng lên chui vào thư phòng, sau đó ngồi trêи chiếc nệm mà ăn, nhai ngon lành!
Mà Mộ Dạ Triệt cầm tài liệu còn đứng ở chỗ cũ, bị cô "Làm như không thấy" khiến hắn kinh ngạc trợn mắt há mồm! Không phải cô gái này đói đến mức hoa cả mắt chứ! Trong nửa phút chạy hai lần qua trước mặt hắn, thế nhưng đều không có nhìn thấy hắn! Trong tình thế cấp bạch thật đúng là nghĩ rằng hắn là bồn hoa!
Khóe môi hắn dần dần lộ ra chút ý cười, lấy tay lật lật tài liệu, một lần nữa đi tới giá sách bên kia, chuẩn bị tiếp tục tập trung vào công việc. Phần cơm đó, vốn hắn chuẩn bị cho cô, vừa rồi hắn cũng không ăn tối, làm việc được một nửa thì bụng cũng bắt đầu đói, vì thế để người hầu chuẩn bị hai phần cơm bưng lên.
Bởi vậy để cho cô ăn đi, lấp đầy bụng đói rồi ngủ, nhưng đừng có ăn nhanh như vậy, luôn nghe tiếng nhai rào rạo, giống như nửa thế kỷ rồi chưa được ăn cơm!
Vốn hắn muốn rót ly nước đưa vào cho cô, nhưng phía sai, cửa phòng của hắn vang lên, truyền đến âm thanh của Mộ Thanh Vận, "Mộ thái thái để chị lại đây nhìn xem hai người có cần gì không. Một giờ trước, chị nghe thấy tiếng kéo đến kéo đi trong phòng, xem ra vợ chồng son chiến đấu ở trêи giường thật sự lợi hại nha! Thật đúng là vất vả cho em dâu rồi! Dạ Triệt, em tiết chế lại một chút ~"
"Tụi em không có chuyện gì, Thanh Vận, chị đi ngủ đi." Mộ Dạ Triệt mở miệng cười ha ha, cảm thấy không cần nói gì, mà Cổ Dư đang ăn cơm ở trong phòng thì cứng đờ, chiếc đũa rớt xuống từ trong tay, chậm rãi quay đầu, nhìn anh chàng tinh thần sáng láng đang nhìn cô chằm chằm ở ngoài cửa. Thì ra vừa rồi anh ta không có đi ra ngoài, vậy vừa rồi hắn ở đâu?!
Chẳng lẽ vừa rồi luôn luôn nhìn chằm chằm cô? Vậy cô ôm bụng ôm ʍôиɠ đi WC, trộm cơm của hắn, tất cả đều bị hắn thấy được?
Mộ Dạ Triệt nhìn cô, gật gật đầu với cô, cong môi mỉm cười, cam chịu.
"Không phải đâu?" Cô bò lên từ dưới đất, đem chén đũa đã ăn sạch để qua bên cạnh, trêи đầu ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng đưa đầu ra ngoài cửa, dùng sức cười ngây ngô, "Ha, cái kia, vừa......vừa rồi bụng......đói bụng quá, nghĩ rằng anh không ăn nữa, bởi vậy liền......" Nhanh câm miệng lại đi, đây không phải là cô đang nói cho hắn rằng cô lấy thứ mà hắn không cần sao, càng giải thích càng loạn!
Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu, bảo cô đi ra ngoài, "Em đi ra đi, chị Ba lại đây kiểm tra, chúng ta phải ngủ chung một giường."
"Hả!" Cổ Dư trợn tròn mắt, phút chốc không thể phản ứng kịp. Hắn nhìn thấy không chê cười cô sao? Lập tức muốn nằm chung một giường?
Một Dạ Triệt vươn tay kéo cô ra, đôi mắt mang theo ý cười nhu hòa ôn nhuận, đột nhiên lấy tay nhẹ nhàng lột bỏ quần áo của cô, để lộ ra đôi vai trắng nõn thon thả của cô, "Vì để cho thật, em phải cởi một chút, giờ em mặc quá nghiêm túc." Lộ ra một bên bả vai cũng không sao.
Cổ Dư lấy tay dùng sức túm quần áo của mình, không cho hắn cởi, sau đó đột nhiên thân thể lăn ra phía sau một cái, sử dụng sức mạnh mà lăn đến trêи chiếc
giường lớn, nhanh chóng chui vào ổ chăn, "Anh ra canh cửa đi, tự em cởi ở trêи giường, cởi nửa người trêи cũng được chứ?" Sau đó chui vào ổ chăn ra sức cởi áo, đem từng món ném xuống đất, làm bộ rớt trêи mặt thảm.
Mộ Dạ Triệt liếc mắt nhìn thấy nội y màu hồng nhạt của đáng yêu của cô, cong môi cười một cái, khuôn mặt tuấn tú, xoay người đi canh cửa.
Không thể tưởng tượng được cô gái có bề ngoài kiêu sa này, lại lựa chọn nội y màu hồng nhạt đáng yêu, còn có đường viền ren hoa, kiểu dáng thật bảo thủ, nhưng mà kϊƈɦ thước có lẽ chưa được size A, toàn bộ đều là miếng lót bằng bọt biển.
Nhưng chị Ba đi được hai bước, lại bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía thư phòng mà nghi ngờ hỏi: "Sao tủ đầu giường lại chạy tới thư phòng rồi? Trong thư phòng còn bày đồ ăn? Ôi, trêи mặt đất là chăn nệm gì vậy? Có người ngủ ở nơi này sao?"
Cổ Dư nằm trong ổ chăn không muốn tiếp tục giải thích, thầm nghĩ để tự Mộ Dạ Triệt đi lo liệu, bởi vậy vừa nghe điện thoại trêи đầu giường đổ chuông, cô không nói gì, nhanh chóng nhận máy, ra hiệu sorry với chị Ba, cười nhận nghe điện thoại, "Xin chào, có chuyện gì?"
"Tôi tìm Mộ Dạ Triệt." Điện thoại truyền đến âm thanh của Lâm Tiêm Tiêm, mềm mại mà cô đơn, "Xin hỏi cô là ai?"
"Ồ, rốt cuộc cô có chuyện gì không?" Hiện tại Cổ Dư vì để cho Mộ Dạ Triệt đối phó với chị Ba đang kiểm tra phòng, tránh cho nhiệm vụ giải thích đổ lên đầu cô, bởi vậy tạm thời không để Mộ Dạ Triệt nhận nghe điện thoại của Lâm Tiêm Tiêm, cười nói: "Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nhất định tôi cùng Dạ Triệt sẽ giúp cô."
Quả nhiên rõ ràng Lâm Tiêm Tiêm cảm thấy không vui với những lời này, miệng bắt đầu dần dần biến lạnh lùng, "Mời cô đưa điện thoại di động cho Dạ Triệt, đây là chuyện giữa tôi cùng anh ấy, không cần bên thứ ba chuyển lời, được chứ?"
"Như vậy, để tôi giúp cô hỏi xem một chút." Cổ Dư tiếp tục dùng bốn lạng đấu ngàn cân cùng Lâm Tiêm Tiêm, ông nói gà bà nói vịt, để cho người ngoài nhìn thấy, điện thoại này là tìm cô, chứ không phải tìm Mộ Dạ Triệt, cười cười, "Có thể giúp được hay không cũng không có cách nào."
"Tôi sẽ gọi lại cho anh ấy. Cổ tiểu thư, không thể tin được là cô có tâm cơ như vậy, cô làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa." Lâm Tiêm Tiêm tựa như có chút tức giận, quả quyết cúp máy, không hề lãng phí thời gian với cô.
Mà Mộ Dạ Triệt lúc này đang cùng chị Ba đứng ở cửa thư phòng, nhìn một đống chăn nệm hỗn độn, khóe môi tà mị vểnh vểnh lên cười, "Chị Ba, chắc là vừa rồi chị cũng biết nơi này xảy ra chuyện gì. Có lẽ ở trêи giường hơi lâu, nơi này tạo cảm giác mới mẻ hơn, có vẻ bí ẩn." Sau đó quay đầu nhìn Cổ Dư ở trêи giường, ánh mắt mang ý cười, hỏi: "Ai gọi đến?" Dám một mình nhận nghe điện thoại của hắn!
Cổ Dư thả điện thoại lại bên giường, cố ý nói: "A, là một người bạn họ Lâm của em, cô ấy vẫn tìm em vay tiền, em không chịu cho mượn, vì thế nửa đêm liền quấy rầy em." Sau đó đem thân mình chui vào lại ổ chăn, mệt mỏi nhìn chị Ba còn đang kiểm tra phòng, "Chị Ba, có chuyện gì để mai nói được không? Em cùng Dạ Triệt vừa rồi hơi phá sức, lúc nãy ở trong thư phòng, thắt lưng của em đều muốn gãy rồi, mặt đất rất cứng và lạnh, cho dù có trải mấy tấm thảm, Dạ Triệt cũng kéo em xuống sàn nhà......" Xin cho phép cô mặt dày nói những lời này đi, đây không phải là lời của một cô gái xử nữ nên nói, nhưng cô thật sự rất ghét bị người ta kiểm tra phòng, không thể không nói!
Chị Ba Mộ gia thấy cô gái này lại nói chuyện rõ ràng như vậy, hơn nữa dáng vẻ nằm trêи giường quả thật vừa đáng yêu vừa khiến người ta thương tiếc, vì thế không hề hỏi Đông hỏi Tây nữa, sảng kɧօáϊ xoay người đi về hướng cửa, "Hai người ngủ đi, sáng mai gặp. Ngủ ngon." Sau đó để bọn họ đóng cửa lại, sảng kɧօáϊ rời đi.
Thế này Cổ Dư mới nhanh chóng bọc chăn bò lên khỏi giường, nhận sai nói với Mộ Dạ Triệt: "Em không có thích bị truy vấn như vậy, nên mới một mình nhận nghe điện thoại của anh, tìm chút chuyện để làm, để anh đi giải thích với Mộ Thanh Vận. Lâm Tiêm Tiêm nói lát nữa sẽ gọi lại cho anh, cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói trực tiếp với anh. Thật xin lỗi." Sau đó nhảy xuống giường, nhặt lên từng món quần áo của mình, nhanh chóng đi vào toilet.
Mộ Dạ Triệt thì buông mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động đang im lặng, chờ Lâm Tiêm Tiêm gọi lại đây. Mà quà nhiên, trong một giây tiếp theo điện thoại vang lên, Lâm Tiêm Tiêm khẩn cấp gọi cuộc thứ hai đến cho hắn.
"Mộ......tiên sinh, mấy ngày nay tôi sẽ rời khỏi biệt thự một khoảng thời gian, xử lý một chuyện." Lâm Tiêm Tiêm không dám gọi thẳng tên của hắn, liền vẫn kêu hắn là Mộ tiên sinh, âm thanh dịu dàng, hơn nữa có chút hạ thấp, "Có lẽ tôi sẽ trở về, cũng có lẽ sẽ không, điều này cũng không phải là tôi có thể lựa chọn. Tôi nghĩ Mộ tiên sinh hẳn là có thể hiểu được."
"Cô đi đâu?" Sau khi Mộ Dạ Triệt trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng trả lời cô, "Cô chờ tôi ở biệt thự, tôi lập tức qua đó."
"Được."
Cổ Dư mặc quần áo xong đi ra khỏi toilet, nhìn thấy Mộ Dạ Triệt đang thay quần áo trong phòng thay đồ, thân hình cao to vĩ ngạn vĩnh viễn tuấn tú mê người như vậy, vừa khí phách vừa ôn nhu. Giờ phút này là rạng sáng, hắn lại hăng hái mặc quần áo chỉnh tề, chắc là tính đi biệt thự gặp Lâm Tiêm Tiêm, nhân tiện nói: "Có muốn em cùng anh ra ngoài không? Có lẽ anh đi ra ngoài một mình như vậy, sẽ khiến người của Mộ gia nghi ngờ."
"Em suy nghĩ thật chu đáo. Vậy cùng nhau đi thôi." Mộ Dạ Triệt cũng không từ chối cô, đồng ý cùng cô ra ngoài, nhưng trong giới hạn là cô đưa hắn ra khỏi phạm vi của Mộ gia, sau đó xuống xe, chính mình tìm một phòng khách sạn ở lại hoặc là chính mình đi về chờ ở cửa, không thể theo hắn đến biệt thự ven biển.
Cổ Dư ngồi trong phòng chờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Thị Na. Thị Na nói cho cô biết, Lâm Tiêm Tiêm đang thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự, xem ra là tính chia tay cùng Mộ Dạ Triệt, yên lặng rời đi. Bởi vậy Thị Na cho rằng đây là một tin tốt, phái báo cho Cổ Dư biết đầu tiên!
"Cổ tiểu thư, mấy ngày nay Mộ thiếu gia không đến biệt thự, mỗi ngày Lâm Tiêm Tiêm đều đứng bên cửa sổ trông mòn con mắt, chờ đợi thiếu gia lại đây. Cho nên hiện tại có khả năng cô ta cảm thấy ủy khuất, phải rời khỏi nơi này để làm thiếu gia quýnh lên......"
"Thị Na, đem chuyện này gọi cho Mộ Dạ Triệt, đây là chuyện của Mộ Dạ Triệt, để cho anh ta đi giải quyết." Cổ Dư cười nói, thật cảm kϊƈɦ ý tốt của Thị Na, nhưng hình như Thị Na gọi nhầm số, "Để tôi chuyển điện thoại cho anh ta, hiện anh ta đang ở dưới lầu."
"Cổ tiểu thư, cô không cảm thấy vui mừng sao?" Thị Na hét lớn trong điện thoại, không cho cô đưa điện thoại để Mộ Dạ Triệt nghe, "Tôi mới không gọi cho Mộ thiếu gia, tôi chỉ là muốn cho cô vui một chút. Nếu Cổ tiểu thư không quan tâm chuyện này, tôi cúp máy đây, bye bye!"
Thị Na gấp rút cúp máy, vài tiếng nữa cũng không gọi lại đây.
Cổ Dư thì đứng trong phòng một lúc, đi qua đi lại, sau đó đi ra bên ngoài nhìn xuống lầu một, nhìn mấy người của Mộ gia ngồi cãi nhau.
Chị Ba của Mộ gia Mộ Thanh Vận đã đi qua, là một cô gái ăn mặc thật hợp mốt, tóc uốn quăn, dùng khăn trùm đầu, một thân váy dài ôm người, thắt lưng ôm lấy cái eo thon thả tinh tế của cô, loại hình này khiến cô thoáng nhìn như một cô gái mới hai mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp, giờ phút này lại đang tao nhã ngồi hút thuốc ở bàn ăn, chị Hai Mộ Thanh Nhàn thì đang cãi nhau rùng mình với Mộ thái thái, thường xuyên mở miệng châm chọc đối phương, gây chiến đến vỗ bàn, khiến cho nhà ăn giăng đầy chướng khí mù mịt!
Mộ Thanh Vận
Mộ Dạ Triệt cùng anh rể thì không lên tiếng, chính là lẳng lặng nhìn, đôi mắt tối tăm chứa một chút sắc lạnh, cười lạnh nhìn một màn ở trước mắt.
"Dạ Triệt, đêm nay là đêm tân hôn của em, hay là em lên lầu nghỉ ngơi trước." Tam tiểu thư Mộ Thanh Vận dùng đôi môi tô son đỏ của mình mà nhả ra vòng khói thuốc, nản lòng thoái chí, nhìn Mộ Thanh Nhàn cùng Mộ thái thái đang khắc khẩu trước mặt, "Không rõ vì sao hai người cứ gặp mặt là cãi nhau, chắc đời trước là oan gia! Nhất định đời này phải bù lại!"
Mộ Dạ Triệt cười nhẹ nhàng, đối với trường hợp này căn bản đã thấy từ sớm nhưng không thể trách, nhíu mày nhìn chị Ba trước mặt, "Em thật ngạc nhiên lần này chị vì em mà gấp rút bay về từ Pháp, lần này tính ở lại trong nước bao lâu?"
"Dạ Triệt, rốt cuộc em cũng chịu cưới vợ kết hôn, người chị này làm sao không thể gấp rút trở về từ Pháp chứ?" Mộ Thanh Vận cúi đầu cười, tiếp tục đặt thuốc lên đôi môi đỏ của mình, khêu gợi phun ra một làn khói, tư thái tao nhã, hơn nữa vẫn trẻ trung xinh đẹp, "Lần này có khả năng chị không xuất ngoại nữa, ở lại phát triển trong nước. Hơn nữa lần này ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị là con gái cũng không thể lại chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng nên theo bên cạnh ông để chăm sóc ông lúc tuổi già...... A đúng rồi, em dâu của chị là ai vậy, chị còn chưa thấy mặt. Nghe nói tính tình rất ngay thẳng."
Mộ Thanh Vận nâng lên cặp mắt to xinh đẹp của mình, tò mò nhìn em trai ở trước mặt, "Nếu Mộ thái thái thích như vậy, thì em dâu nhất định rất vĩ đại, sáng mai chị phải nhìn mặt xem sao."
"Cô ấy đang nghỉ ngơi ở trêи lầu." Mộ Dạ Triệt tuấn lãng cũng không có đánh giá Cổ Dư nhiều lắm, khuôn mặt tuấn tú thật bình tĩnh, "Lần này tính ở nơi này sao?"
"Đương nhiên, toàn bộ hành lý của chị đã được dọn lại đây, nghe nói phong cảnh của Cẩm thành cũng tốt lắm." Mộ Thanh Vận đã muốn bỏ đót thuốc lá trêи đầu ngón tay, lấy ngón tay chỉ chỉ một đống hành lý ở phía sau, "Lần này chị sẽ cùng Mộ thái thái chăm sóc ba, nhân tiện nghỉ ngơi ở Cẩm thành. Dạ Triệt, em giúp chị giới thiệu một người hướng dẫn viên du lịch thật tốt vào, mang chị đi dạo Cẩm thành, tốt nhất là người quen."
Người quen làm hướng dẫn viên du lịch? Ánh mắt của Mộ Dạ Triệt nhíu lại, còn thật sự suy nghĩ, "Bên cạnh em có rất nhiều thư ký, nhưng thật ra không có ai phụ trách hướng dẫn viên. Nếu chị nhất định phải tìm một người quen đưa chị đi, vậy chị có thể thuận tiện đi thăm Đại Lận. Đã tìm được con gái của Thanh Như rồi, lớn lên rất giống với Thanh Như, chị có thể gặp mặt cùng cô ấy, kể chút chuyện trước đây của Thanh Như cho cô ấy nghe."
"Ui, thật sự là rất giống ha!" Mộ Thanh Vận quay đầu nhìn Mộ Thanh Nhàn đang ở phía đối diện, đem khuôn mặt của Thanh Nhàn mà tưởng tượng thành chị cả Mộ Thanh Như đã nhiều năm chưa gặp, "Thanh Nhàn cùng Thanh Như là chị em sinh đôi, gương mặt giống nhau, nhưng tính cách Thanh Như như thế nào cũng tốt hơn nhiều so với Thanh Nhàn. Chị nhớ rõ lúc trước em mới đến, Thanh Như chăm sóc cho em, Thanh Nhàn liền bắt nạt em, lúc Thanh Nhàn học trung học liền sinh Đông Húc, sau đó bỏ học kết hôn, khiến ba mất hết mặt mũi. Giờ Đông Húc so với em cũng nhỏ hơn vài tuổi, hai người đứng chung thoáng nhìn lại giống anh em hơn, chứ không phải là cậu cháu!"
Mộ Thanh Nhàn thời trẻ
Mộ Dạ Triệt cười nhẹ, "Không biết khi nào thì Đông Húc sẽ quay về thăm ba?"
"Nhanh thôi! Mấy ngày trước nó còn gọi điện cho chị, nói đang nghỉ phép ở Canada, một tuần sau trở về." Mộ Thanh Vận đứng lên lười biếng xoay eo, lắc lắc cái cổ đau nhức của mình, "Mấy ngày nay đều không ngủ ngon, chị đi ngủ trước, Dạ Triệt em nhớ giúp chị tìm một nữ hướng dẫn viên du lịch, chị mang Đại Lận đi du lịch cùng nhau, dù sao hướng dẫn viên sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện, chuyên nghiệp một chút." Lại nhìn Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Nhàn ở bàn ăn, làm biếng chào hỏi cùng bọn họ, "Để cho bọn họ cãi nhau đi, chúng ta đừng động vào, bọn họ cãi nhau mệt tự nhiên sẽ dừng lại, cả đời này cứ như vậy! Dạ Triệt em cũng đi ngủ đi, nay là đêm tân hôn, một đêm giá trị ngàn vàng, đừng để em dâu đợi lâu!"
Sau đó xoay người lên lầu, không ngừng ngáp ngắn dài, mệt mỏi.
Cổ Dư đứng ở lầu hai, thấy Mộ Thanh Vận ngáp ngắn dài mà lên đây, tựa như đang muốn tìm cô, liền cười hô một tiếng chị Ba.
"Em là em dâu?" Mộ Thanh Vận ngáp xong nhìn người đẹp ở trước mắt, nháy mắt cơn buồn ngủ tiêu tan, nhìn chằm chằm vào cặp mắt mèo xinh đẹp kia, "Dĩ nhiên là một cô gái lai xinh đẹp! Nhìn cặp mắt to này, ôi da, thật giống trân châu hổ phách, so với màu hổ phách còn đẹp hơn ~"
Cổ Dư thấy chị Ba này thế nhưng lại kinh diễm mà nhảy nhào vào cô, mang theo sự nhiệt tình của phương Tây, nhiệt tình ôm cùng cô, cô vội vàng chào đón Mộ Thanh Vận, cũng ôm chị Ba của Mộ Dạ Triệt một cái, "Không thể tưởng tượng được chị Ba lại trẻ trung như vậy, thoáng nhìn có dáng vẻ như cô gái hai mươi."
Cô nói là nói lời thật, cũng không phải nói lời khách sáo.
"Ôi, phải không?" Chị Ba lấy tay sờ sờ mặt mình, cũng cảm giác chính mình trẻ hơn vài tuổi, ấn tượng đầu tiên đối với cô em dâu này lại tốt thêm vài phần, cười nói: "Em dâu có thể nói vậy, nhưng mà chị cũng thật hưởng thụ lời này. Em dâu, nếu sau này Thanh Nhàn dám bắt nạt em, em nhất định phải nói với chị Ba, chị Ba sẽ làm chủ cho em."
Cuối cùng khuôn mặt của Cổ Dư bị cô nói chọc đến đỏ ửng, cười cười mà nói: "Tụi em sẽ nhẹ một chút."
"Ha ha." Mộ Thanh Vận không nghĩ tới cô gái này sẽ trả lời trực tiếp như vậy, không phải là xấu hổ quay đi ngượng ngùng không nói câu nào, mà là trực tiếp trả lời cô ấy sẽ nhẹ một chút, không biết rằng loại chuyện này phải dùng lực càng lớn thì mới càng thoải mái, hoàn toàn không có khả năng sẽ nhẹ một chút, khiến cho cô muốn ôm bụng cười to, "Vậy hai người nhớ nhẹ một chút, giờ chị Ba về phòng đi ngủ, ha ha ha ha."
Cổ Dư thấy cô cười ha ha, chính mình cũng mở miệng cười hai tiếng ha ha, gương mặt vẫn cười như cũ, nhìn Mộ Thanh Vận trở về phòng.
Chị Ba này tính cách ngay thẳng dũng cảm, có gì nói đó, ngay cả chuyện giường chiếu cũng có thể nói trắng ra mà chọc cô, nhưng thật ra cô lại thích loại tính cách thật lòng này, cũng không biết sau này có phải cũng như vậy hay không? Chỉ mong Mộ gia có người chị đứng về phía cô, như vậy cô ở Mộ gia cũng được yên ổn thuận lợi.
Đêm gần khuya, rốt cuộc Mộ Dạ Triệt cũng bước lên cầu thang trở về phòng, đã thấy Cổ Dư ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, liền nhíu mày nói: "Có phải có chuyện gì hay không?"
"Vừa rồi em thấy Mộ Thanh Vận, cũng chính là chị Ba của anh." Cổ Dư chỉ chỉ về căn phòng cách vách ở đầu hành lang, giải thích cho hắn, "Nếu em xoay người rời đi, chị ấy sẽ cho rằng em mất lịch sự. Mà em không lịch sự lễ phép, liền tỏ vẻ em không cho anh mặt mũi. Có thể làm như vậy chứ? Vừa rồi em trả lời chị ấy, chúng ta sẽ nhẹ một chút, như vậy đủ thật chưa? Ha ha!"
"Đương nhiên có thể." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, bảo cô về phòng, "Giờ em chính là một thành viên của Mộ gia, là cô con dâu mà Mộ bí thư cùng Mộ thái thái chào đón vào cửa, là người vợ mà anh cưới về, nhìn thấy chị chồng làm sao lại không chào hỏi được? Giờ chúng ta về phòng, Mộ thái thái đốc xúc chúng ta trải qua đêm tân hôn, chúng ta "Nhẹ" một chút."
Khi Mộ Dạ Triệt nói đến câu cuối cùng, ánh mắt gợi lên cười lạnh, răng nanh đặc biệt cắn mạnh từ "Nhẹ". Bởi vì hắn tán thành Cổ Dư diễn kịch trước mặt người nhà, nhưng cô tuyệt đối không thể có ý nghĩ này thật sự! Cô hẳn là hiểu được hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, mà chính cô cũng không có đồng ý chuyện này, đang từng bước phân rõ giới hạn cùng hắn, làm được rất tốt...... Bởi vậy hắn đang nhắc nhở cô!
Cổ Dư thấy hắn dùng ánh mắt này nhìn cô, giống như cô thật sự nổi lên ɖâʍ niệm, lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, bước về phòng.
Nếu cô thật sự muốn ăn hắn, đã sớm mặc váy ngủ gợi cảm đứng ở cửa mà quyến rũ hắn, chứ sao lại như một con ngốc đứng đợi ở cửa, nói chuyện phiếm với hắn! Nhưng mà hắn không khỏi rất tự cao, thế nhưng lại cho rằng cô thật sự muốn lăn giường cùng hắn?! Cô khát đến như vậy sao!
Hai người đi về phòng, đóng cửa lại, Mộ Dạ Triệt phát hiện cô đã muốn chia giường xong rồi, cô ngủ trêи giường, hắn ngủ dưới đất hoặc trêи sô pha, ở giữa có một tấm rèm.
Đối với điều này, hắn cảm thấy kinh ngạc, lại tỏ vè vừa lòng, mở miệng cười khẽ: "Tôi đi tắm rửa, em không cần nhìn lén."
Cổ Dư vốn đang kéo màn, nghe vậy cắn răng một cái, hai tay nắm chặt lại, "Cho dù anh có cởi sạch ở trước mặt em, em cũng không thèm! Nhưng mà lúc em tắm rửa anh cũng không được nhìn lén!"
Mộ Dạ Triệt cười ha ha, không tranh cao thấp cùng cô, vừa cởi áo sơ mi bên ngoài thân hình cao to, vừa đi về buồng tắm rửa.
Nửa tiếng sau, khi hắn mặc đồ ngủ đi ra, lại phát hiện toàn bộ trong phòng lại thay đổi. Cổ Dư đang cong người cố gắng đẩy chiếc tủ nặng đầu giường, tựa như cô tính đem chiếc tủ đầu giường này ngăn cách phòng ngủ và thư phòng, dùng để chắn ở cửa thư phòng.
Mà trong thư phòng, đã trải sẵn chăn nệm, chăn nệm lông vịt mềm mại đã được đặt sẵn trêи mặt đất, thoạt nhìn rất thoải mái, Cổ Dư ở trước mặt hắn thì đóng cửa thư phòng lại, sau đó chặn thêm cái tủ đầu giường, lại thêm một cái bàn......
Mộ Dạ Triệt nghe tiếng kéo đến kéo đi bên trong thư phòng, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ ra kinh ngạc, bất đắc dĩ cười. Tình hình hiện tại hình như là hắn tính xâm phạm cô, chứ không phải là cô mơ ước hắn? Vừa rồi là ai ở trước mặt chị Ba, nói bọn họ ở trêи giường sẽ nhẹ một chút chứ? Hình như là cô suy nghĩ đi đâu?
"Em tính giam mình bên trong sao? Nếu đi toilet thì làm sao bây giờ?" Hắn gõ cửa.
"Buổi tối em sẽ không đi toilet."
"Cũng không ăn cơm?" Hắn tiếp tục gõ cửa, mang theo nụ cười khẽ, "Hình như tối nay em chưa ăn gì, cũng chưa tắm rửa."
Cổ Dư chui chui trong tấm chăn, để lộ quả đầu, lớn tiếng nói với bên này: "Giờ em chỉ muốn ngủ!" Quan tâm đến ăn cơm cùng đi WC tắm rửa làm gì, giờ cô không có đõi, cũng không muốn đi toilet, chỉ muốn ngủ! Hơn nữa hiện tại Mộ Dạ Triệt anh cũng thấy được, bình thường cô nam quả nữ ở chung một phòng, thường là nam xâm phạm nữ, chứ không phải nữ vồ đến nam! Đừng có nghĩ tôi là sắc nữ đói khát! Anh cũng không nghĩ lại xem sức lực đàn ông lớn như thế nào, thân thể càng dễ phạm sai lầm, một tay đè phụ nữ ở dưới người thì không thể nhúc nhích được! Bởi vậy hiện tại tôi phải đề phòng anh, chứ không phải là anh đề phòng tôi!
Mộ Dạ Triệt thấy cô cố chấp như vậy, liền cười lắc đầu, tránh ra, ngồi lên sô pha im lặng xem công văn.
Cổ Dư thì đem tấm chăn lông vịt cuộn tròn quanh người, nghiêng vài cái, dần dần ngủ.
Cô thật mệt mỏi, vừa ngủ, cái bụng vừa thầm thì kêu, khiến cho cô mơ thấy không ít thịt sườn, cơm gà còn đang nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, cuối cùng lấy tay gãi gãi miệng, nghiêng người đem nước miếng của mình lau khô.
Quái, làm sao trong đầu cứ luôn có dĩa cơm gà bay tới bay lui, bên lỗ tai còn có tiếng vang cô lỗ, cái bụng rỗng của cô thì đang gõ trống, cái này thật không ngủ ngon được!
"Đói ~" Cô lại nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi mở mắt ra từ trong giấc ngủ, mắt buồn ngủ mơ hồ nhìn cái bàn cùng tủ đầu giường bị cô chặn ở cửa thư phòng. Bên ngoài có phải có người đang ăn cơm hay không? Sao mà thơm như vậy? Buổi tối cô không có ăn cơm, giờ đói bụng, bụng dán chặt vào lưng rồi! Cứu mạng a!
Bên ngoài, Mộ Dạ Triệt đang vừa ăn khuya, vừa phê duyệt những công văn còn lại của hắn. Giờ phút này nghe thấy có âm thanh di chuyển cái bàn trong thư phòng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên này, thấy Cổ Dư mở cửa thư phòng ra he hé, nhìn xung quanh về phía hắn, mà cái bụng khô quắt của cô thì đang kêu vang!
"Có phải muốn ăn hay không?" Hắn nhẹ nhàng cười, tà ác mà nhìn bên này, "Nếu muốn ăn, liền mở ra ra."
"Mặc kệ." Cổ Dư lại đóng cửa lại, không rõ chính mình đang kình cái gì, nhất định phải đối nghịch với bản thân mình! Nhưng nếu hiện tại cô đi ra ngoài, vậy chứng minh đêm nay là cô có suy nghĩ kì quái với Mộ Dạ Triệt!
Cô ngồi tại chỗ ngồi một lúc, đột nhiên lại phát hiện mình muốn đi WC, mót quá. Vì thế cô lại kéo bàn học cùng tủ đầu giường ra, lặng lẽ mở he hé cửa thư phòng, hướng ra ngoài mà nhìn xung quanh.
Ô, không có Mộ Dạ Triệt, có khả năng là đi ra ngoài rồi! Nhân dịp này ra ngoài đi WC trước!
Cô mừng rỡ rón ra rón rén chạy tới buồng vệ sinh, đóng cửa cái rầm. Một bên, Mộ Dạ Triệt đang đổi công văn từ trêи giá sách, xoay người thấy cô ôm bụng chạy như bay về buồng vệ sinh giống như ăn trộm, nổi lên một trận gió, không khỏi cảm thấy buồn cười. Vừa rồi có phải cô không có nhìn thấy hắn ở bên cạnh hay không, nghĩ rằng hắn là một gốc cây bên trong bồn hoa? Xem ra thật sự là mót đến mức nóng nảy, cái gì cũng không nhìn thấy, a!
Cổ Dư rốt cuộc cũng giải quyết được cơn mót ở trong buồng vệ sinh, rửa tay, lại vội vàng chạy về thư phòng, khi đi qua nơi vừa rồi Mộ Dạ Triệt ngồi, thấy trêи bàn hắn còn một phần cơm chưa đụng đũa, vô vội vàng bưng lên chui vào thư phòng, sau đó ngồi trêи chiếc nệm mà ăn, nhai ngon lành!
Mà Mộ Dạ Triệt cầm tài liệu còn đứng ở chỗ cũ, bị cô "Làm như không thấy" khiến hắn kinh ngạc trợn mắt há mồm! Không phải cô gái này đói đến mức hoa cả mắt chứ! Trong nửa phút chạy hai lần qua trước mặt hắn, thế nhưng đều không có nhìn thấy hắn! Trong tình thế cấp bạch thật đúng là nghĩ rằng hắn là bồn hoa!
Khóe môi hắn dần dần lộ ra chút ý cười, lấy tay lật lật tài liệu, một lần nữa đi tới giá sách bên kia, chuẩn bị tiếp tục tập trung vào công việc. Phần cơm đó, vốn hắn chuẩn bị cho cô, vừa rồi hắn cũng không ăn tối, làm việc được một nửa thì bụng cũng bắt đầu đói, vì thế để người hầu chuẩn bị hai phần cơm bưng lên.
Bởi vậy để cho cô ăn đi, lấp đầy bụng đói rồi ngủ, nhưng đừng có ăn nhanh như vậy, luôn nghe tiếng nhai rào rạo, giống như nửa thế kỷ rồi chưa được ăn cơm!
Vốn hắn muốn rót ly nước đưa vào cho cô, nhưng phía sai, cửa phòng của hắn vang lên, truyền đến âm thanh của Mộ Thanh Vận, "Mộ thái thái để chị lại đây nhìn xem hai người có cần gì không. Một giờ trước, chị nghe thấy tiếng kéo đến kéo đi trong phòng, xem ra vợ chồng son chiến đấu ở trêи giường thật sự lợi hại nha! Thật đúng là vất vả cho em dâu rồi! Dạ Triệt, em tiết chế lại một chút ~"
"Tụi em không có chuyện gì, Thanh Vận, chị đi ngủ đi." Mộ Dạ Triệt mở miệng cười ha ha, cảm thấy không cần nói gì, mà Cổ Dư đang ăn cơm ở trong phòng thì cứng đờ, chiếc đũa rớt xuống từ trong tay, chậm rãi quay đầu, nhìn anh chàng tinh thần sáng láng đang nhìn cô chằm chằm ở ngoài cửa. Thì ra vừa rồi anh ta không có đi ra ngoài, vậy vừa rồi hắn ở đâu?!
Chẳng lẽ vừa rồi luôn luôn nhìn chằm chằm cô? Vậy cô ôm bụng ôm ʍôиɠ đi WC, trộm cơm của hắn, tất cả đều bị hắn thấy được?
Mộ Dạ Triệt nhìn cô, gật gật đầu với cô, cong môi mỉm cười, cam chịu.
"Không phải đâu?" Cô bò lên từ dưới đất, đem chén đũa đã ăn sạch để qua bên cạnh, trêи đầu ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng đưa đầu ra ngoài cửa, dùng sức cười ngây ngô, "Ha, cái kia, vừa......vừa rồi bụng......đói bụng quá, nghĩ rằng anh không ăn nữa, bởi vậy liền......" Nhanh câm miệng lại đi, đây không phải là cô đang nói cho hắn rằng cô lấy thứ mà hắn không cần sao, càng giải thích càng loạn!
Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu, bảo cô đi ra ngoài, "Em đi ra đi, chị Ba lại đây kiểm tra, chúng ta phải ngủ chung một giường."
"Hả!" Cổ Dư trợn tròn mắt, phút chốc không thể phản ứng kịp. Hắn nhìn thấy không chê cười cô sao? Lập tức muốn nằm chung một giường?
Một Dạ Triệt vươn tay kéo cô ra, đôi mắt mang theo ý cười nhu hòa ôn nhuận, đột nhiên lấy tay nhẹ nhàng lột bỏ quần áo của cô, để lộ ra đôi vai trắng nõn thon thả của cô, "Vì để cho thật, em phải cởi một chút, giờ em mặc quá nghiêm túc." Lộ ra một bên bả vai cũng không sao.
Cổ Dư lấy tay dùng sức túm quần áo của mình, không cho hắn cởi, sau đó đột nhiên thân thể lăn ra phía sau một cái, sử dụng sức mạnh mà lăn đến trêи chiếc
giường lớn, nhanh chóng chui vào ổ chăn, "Anh ra canh cửa đi, tự em cởi ở trêи giường, cởi nửa người trêи cũng được chứ?" Sau đó chui vào ổ chăn ra sức cởi áo, đem từng món ném xuống đất, làm bộ rớt trêи mặt thảm.
Mộ Dạ Triệt liếc mắt nhìn thấy nội y màu hồng nhạt của đáng yêu của cô, cong môi cười một cái, khuôn mặt tuấn tú, xoay người đi canh cửa.
Không thể tưởng tượng được cô gái có bề ngoài kiêu sa này, lại lựa chọn nội y màu hồng nhạt đáng yêu, còn có đường viền ren hoa, kiểu dáng thật bảo thủ, nhưng mà kϊƈɦ thước có lẽ chưa được size A, toàn bộ đều là miếng lót bằng bọt biển.
Nhưng chị Ba đi được hai bước, lại bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía thư phòng mà nghi ngờ hỏi: "Sao tủ đầu giường lại chạy tới thư phòng rồi? Trong thư phòng còn bày đồ ăn? Ôi, trêи mặt đất là chăn nệm gì vậy? Có người ngủ ở nơi này sao?"
Cổ Dư nằm trong ổ chăn không muốn tiếp tục giải thích, thầm nghĩ để tự Mộ Dạ Triệt đi lo liệu, bởi vậy vừa nghe điện thoại trêи đầu giường đổ chuông, cô không nói gì, nhanh chóng nhận máy, ra hiệu sorry với chị Ba, cười nhận nghe điện thoại, "Xin chào, có chuyện gì?"
"Tôi tìm Mộ Dạ Triệt." Điện thoại truyền đến âm thanh của Lâm Tiêm Tiêm, mềm mại mà cô đơn, "Xin hỏi cô là ai?"
"Ồ, rốt cuộc cô có chuyện gì không?" Hiện tại Cổ Dư vì để cho Mộ Dạ Triệt đối phó với chị Ba đang kiểm tra phòng, tránh cho nhiệm vụ giải thích đổ lên đầu cô, bởi vậy tạm thời không để Mộ Dạ Triệt nhận nghe điện thoại của Lâm Tiêm Tiêm, cười nói: "Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nhất định tôi cùng Dạ Triệt sẽ giúp cô."
Quả nhiên rõ ràng Lâm Tiêm Tiêm cảm thấy không vui với những lời này, miệng bắt đầu dần dần biến lạnh lùng, "Mời cô đưa điện thoại di động cho Dạ Triệt, đây là chuyện giữa tôi cùng anh ấy, không cần bên thứ ba chuyển lời, được chứ?"
"Như vậy, để tôi giúp cô hỏi xem một chút." Cổ Dư tiếp tục dùng bốn lạng đấu ngàn cân cùng Lâm Tiêm Tiêm, ông nói gà bà nói vịt, để cho người ngoài nhìn thấy, điện thoại này là tìm cô, chứ không phải tìm Mộ Dạ Triệt, cười cười, "Có thể giúp được hay không cũng không có cách nào."
"Tôi sẽ gọi lại cho anh ấy. Cổ tiểu thư, không thể tin được là cô có tâm cơ như vậy, cô làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa." Lâm Tiêm Tiêm tựa như có chút tức giận, quả quyết cúp máy, không hề lãng phí thời gian với cô.
Mà Mộ Dạ Triệt lúc này đang cùng chị Ba đứng ở cửa thư phòng, nhìn một đống chăn nệm hỗn độn, khóe môi tà mị vểnh vểnh lên cười, "Chị Ba, chắc là vừa rồi chị cũng biết nơi này xảy ra chuyện gì. Có lẽ ở trêи giường hơi lâu, nơi này tạo cảm giác mới mẻ hơn, có vẻ bí ẩn." Sau đó quay đầu nhìn Cổ Dư ở trêи giường, ánh mắt mang ý cười, hỏi: "Ai gọi đến?" Dám một mình nhận nghe điện thoại của hắn!
Cổ Dư thả điện thoại lại bên giường, cố ý nói: "A, là một người bạn họ Lâm của em, cô ấy vẫn tìm em vay tiền, em không chịu cho mượn, vì thế nửa đêm liền quấy rầy em." Sau đó đem thân mình chui vào lại ổ chăn, mệt mỏi nhìn chị Ba còn đang kiểm tra phòng, "Chị Ba, có chuyện gì để mai nói được không? Em cùng Dạ Triệt vừa rồi hơi phá sức, lúc nãy ở trong thư phòng, thắt lưng của em đều muốn gãy rồi, mặt đất rất cứng và lạnh, cho dù có trải mấy tấm thảm, Dạ Triệt cũng kéo em xuống sàn nhà......" Xin cho phép cô mặt dày nói những lời này đi, đây không phải là lời của một cô gái xử nữ nên nói, nhưng cô thật sự rất ghét bị người ta kiểm tra phòng, không thể không nói!
Chị Ba Mộ gia thấy cô gái này lại nói chuyện rõ ràng như vậy, hơn nữa dáng vẻ nằm trêи giường quả thật vừa đáng yêu vừa khiến người ta thương tiếc, vì thế không hề hỏi Đông hỏi Tây nữa, sảng kɧօáϊ xoay người đi về hướng cửa, "Hai người ngủ đi, sáng mai gặp. Ngủ ngon." Sau đó để bọn họ đóng cửa lại, sảng kɧօáϊ rời đi.
Thế này Cổ Dư mới nhanh chóng bọc chăn bò lên khỏi giường, nhận sai nói với Mộ Dạ Triệt: "Em không có thích bị truy vấn như vậy, nên mới một mình nhận nghe điện thoại của anh, tìm chút chuyện để làm, để anh đi giải thích với Mộ Thanh Vận. Lâm Tiêm Tiêm nói lát nữa sẽ gọi lại cho anh, cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói trực tiếp với anh. Thật xin lỗi." Sau đó nhảy xuống giường, nhặt lên từng món quần áo của mình, nhanh chóng đi vào toilet.
Mộ Dạ Triệt thì buông mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động đang im lặng, chờ Lâm Tiêm Tiêm gọi lại đây. Mà quà nhiên, trong một giây tiếp theo điện thoại vang lên, Lâm Tiêm Tiêm khẩn cấp gọi cuộc thứ hai đến cho hắn.
"Mộ......tiên sinh, mấy ngày nay tôi sẽ rời khỏi biệt thự một khoảng thời gian, xử lý một chuyện." Lâm Tiêm Tiêm không dám gọi thẳng tên của hắn, liền vẫn kêu hắn là Mộ tiên sinh, âm thanh dịu dàng, hơn nữa có chút hạ thấp, "Có lẽ tôi sẽ trở về, cũng có lẽ sẽ không, điều này cũng không phải là tôi có thể lựa chọn. Tôi nghĩ Mộ tiên sinh hẳn là có thể hiểu được."
"Cô đi đâu?" Sau khi Mộ Dạ Triệt trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng trả lời cô, "Cô chờ tôi ở biệt thự, tôi lập tức qua đó."
"Được."
Cổ Dư mặc quần áo xong đi ra khỏi toilet, nhìn thấy Mộ Dạ Triệt đang thay quần áo trong phòng thay đồ, thân hình cao to vĩ ngạn vĩnh viễn tuấn tú mê người như vậy, vừa khí phách vừa ôn nhu. Giờ phút này là rạng sáng, hắn lại hăng hái mặc quần áo chỉnh tề, chắc là tính đi biệt thự gặp Lâm Tiêm Tiêm, nhân tiện nói: "Có muốn em cùng anh ra ngoài không? Có lẽ anh đi ra ngoài một mình như vậy, sẽ khiến người của Mộ gia nghi ngờ."
"Em suy nghĩ thật chu đáo. Vậy cùng nhau đi thôi." Mộ Dạ Triệt cũng không từ chối cô, đồng ý cùng cô ra ngoài, nhưng trong giới hạn là cô đưa hắn ra khỏi phạm vi của Mộ gia, sau đó xuống xe, chính mình tìm một phòng khách sạn ở lại hoặc là chính mình đi về chờ ở cửa, không thể theo hắn đến biệt thự ven biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.