Chương 293: Ngoại truyện 023: Ái muội trên thuyền
Ảm Hương
16/07/2021
mà chỉ chỉ vào tên của mình, "Trêи danh thϊế͙p͙ không in sao, đương nhiên không......" Không phải hướng dẫn viên du lịch, mà là nhân viên hành chính! Úi, thì ra anh chàng dễ nhìn này lại đem cô trở thành hướng dẫn viên du lịch, một đường để cô lái xe lại kéo hành lý! Giờ làm sao đây? Cô không phải hướng dẫn viên du lịch, nhưng lại không thể buông tha mối làm ăn mê người này được!
Anh chàng soái ca bay đến từ nước ngoài này thật cao soái phú (editor: cao to đẹp trai giàu có), để cho cô kiếm một chút tiền lộ phí về nhà, dù sao loại cao phú soái này cũng không thiếu chút tiền này.
"Đương nhiên không phải, ha ha ha, thật ra là tôi lấy sai danh thϊế͙p͙." Cô bắt đầu lớn tiếng pha trò, một phen chụp lại danh thϊế͙p͙ trong tay, nhanh chóng bỏ vào túi, "Ngại quá, vừa rồi lấy sai danh thϊế͙p͙, đây là danh thϊế͙p͙ của người khác. Ui da, điện thoại kêu, tôi nhận điện thoại chút."
Cô tiếp tục pha trò, cười đến thiếu chút nữa rút gân mặt, sau đó dùng ngón tay chỉ vào túi xách, ý bảo anh chàng này chờ một chút, cuối cùng nhanh chóng lấy điện thoại đi qua bên cạnh, hỏa tốc gọi điện thoại cho Thị Na, hết sức hạ giọng nói, "Tina, có mối làm ăn, lập tức đến Trống Da Cá Lâu!"
"OK, tôi đến ngay lập tức, đang muốn tìm cô." Giờ phút này Thị Na đang lái chiếc xe du lịch chạy như bão táp trêи đường, linh hoạt xuyên qua dòng xe cộ, khiến xe ô tô ở bốn phía bấm còi inh ỏi, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía -- "Không muốn sống nữa hả! Coi chừng tôi tông cho bây giờ!"
Diệp Tuấn Sinh nghe những lời mắng này, vội vàng vươn tay đụng đụng vào Thị Na đang lái xe, "Nếu không gấp, chúng ta đi chậm một chút, hình như mình khiến nhiều người tức giận!" Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên bị mắng, nhưng thân là thanh mai trúc mã của cô, anh thật sự lo lắng lái xe nhanh như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện! Anh nhìn Thị Na lớn lên từ nhỏ, anh luyến tiếc cô bị thương dù chỉ một cọng lông tơ.
"Giờ em đang gấp!" Rốt cuộc Thị Na nhấn chân ga một cái, toàn lực tập trung đem chiếc xe du lịch chạy như bay trêи đường phố, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, "Cổ Dư giới thiệu mối làm ăn cho chúng ta, chúng ta phải lập tức qua đó! Nhân tiện em đem ví tiền trả lại cho cô ấy! A Sinh, anh bám cho chắc vào!"
"Không thành vấn đề ~"
Vì thế lộ trình nửa giờ bị bọn họ rút ngắn thành mười phút, Thị Na lòng như lửa đốt nhảy xuống xe, vội vàng chạy vọt tới phía Cổ Dư, lấy tay chùi chút mồ hôi trêи trán. "Cổ......Cổ tiểu thư, tôi......tôi đến rồi." Khuôn mặt chạy đến đỏ bừng, thở như trâu, "Khách......khách ở đâu?"
Cổ Dư theo anh chàng tuấn mỹ Daniel đặt phòng khách sạn, thấy Thị Na hổn hển như vậy, vội vàng mỉm cười với Daniel, "Đây là Tina bạn của tôi, chúng tôi sẽ theo anh cùng nhau đi ngắm cảnh ở Trống Da Cá Lâu, nhất định làm cho anh vừa lòng."
Lãnh Đông Húc liếc nhìn Tina một cái, khẽ nhíu mày, "Tina, Torn, tên tiếng Anh của hai người cũng tựa nhau, nhưng rốt cuộc ai mới là hướng dẫn viên du lịch?" Thì ra là hai chị em, chị em hỗ trợ nhau làm việc.
"Daniel, là như vậy." Cổ Dư cười giải thích cho hắn, nhẹ nhàng đẩy Thị Na còn đang thở lấy danh thϊế͙p͙ của mình ra, "Tina là em gái của tôi, hai chúng tôi đều làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng Tina quen thuộc địa hình, còn tôi thì thành thạo các ngôn ngữ quốc tế. Nói cách khác, tôi có thể phiên dịch cho anh trong quá trình du lịch, cho đến khi anh vừa lòng mới thôi. Anh không phải vừa hỏi tôi có biết tiếng Thái hay không sao? Tôi biết tiếng Thái, nhưng chỉ thu của anh một chút tiền phí thôi."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi thu phí so ra ít hơn gấp ba so với công ty du lịch, nhưng chúng tôi phục vụ lại tuyệt đối tốt. Ngài Daniel, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi." Thị Na ở bên cạnh rốt cuộc cũng thở thông, vội vàng đưa danh thϊế͙p͙ ra, sau đó giúp khách kéo hành lí, đưa lên xe đẩy của khách sạn, vô cùng chuyên nghiệp mà nói, "Ngài Daniel, giờ phòng khách sạn đã đặt rồi, địa điểm đầu tiên chúng ta đi là khu đánh cá, đi thuyền, đúng như tên gọi chính là thuyền bắt cá của ngư dân, bởi vậy nơi này ngoài non sông tươi đẹp, còn có rất nhiều bè tre......"
Anh chàng cao lớn này thật đúng là soái ca anh tuấn, Cổ tiểu thư tìm đâu ra hay vậy?
Cổ Dư thấy Thị Na đã đưa Daniel đi ra ngoài cửa, cùng nhìn cười nhau với Diệp Tuấn Sinh, vươn tay với anh, "Ví tiền cùng hộ chiếu của tôi đâu? Thị Na nói cô ấy đã tìm được giúp tôi."
Diệp Tuấn Sinh
Diệp Tuấn Sinh tuân lệnh đem ví tiền cùng hộ chiếu giao cho cô, cùng cô đi song song phía sau Thị Na, nhẹ giọng cười nói: "Lần này Thị Na bay qua Dubai, thiếu chút nữa đem công ty du lịch ở Dubai lộn một vòng lại đây, nhất định phải để họ giao ra hồ sơ của tên móc túi này. Cuối cùng thông qua hồ sơ này giao cho cảnh sát chở cô ấy đến nhà của tên này, lại đá cửa lại đe dọa báo cảnh sát, giúp Cổ tiểu thư tìm về những giấy tờ này. Nhưng mà tiền trong ví đã bị tên móc túi người Thụy Sĩ này dùng hết......"
"Không sao, lấy được giấy tờ tùy thân là tốt rồi." Cổ Dư đem những giấy tờ tùy thân quan trọng này nhét vào trong túi, nhìn bóng dáng của Thị Na ở phía trước, cười ấm lòng, "Bề ngoài Thị Na thoáng nhìn thật mạnh mẽ huyên náo, thật ra là một cô gái cẩn thận rất có nghĩa khí."
"Thật ra cô ấy còn mẫn cảm nữa." Diệp Tuấn Sinh bổ sung thêm một câu, xem ra vô cùng hiểu biết đối với người bạn thanh mai trúc mã này, cười cười, bỗng nhiên lại nghiêm mặt nói: "Cổ tiểu thư, thật ra Thị Na để tôi nói với cô, vừa rồi cô ấy nhìn thấy Mộ thiếu gia cùng Lâm tiểu thư chia tay ở cửa biệt thự. Lâm tiểu thư kéo hành lý bị đưa lên xe, xem ra là vĩnh viễn không hề trở lại."
"A, phải không?" Cổ Dư ra vẻ ngạc nhiên, có chút phản ứng với đôi oan gia có lòng nhiệt tình này, giật mình mà nói: "Ở chung tốt như vậy, làm sao lại đột nhiên chia tay? Dạ Triệt cũng thật là, không có chịu trách nhiệm gì với phụ nữ cả!"
"Ai biết được! Có thể là Lâm tiểu thư chọc Mộ tiên sinh giận." Diệp Tuấn Sinh lắc lắc đầu, tiếp tục suy đoán, "Thật ra tôi cùng Thị Na vẫn luôn cho rằng bọn họ không thích hợp, Lâm tiểu thư rất ôn nhu, Mộ thiếu gia cũng là tao nhã, hai người có tính cách ôn hòa đi cùng một chỗ, nhất định không xảy ra rung động kϊƈɦ thích,"
"Cũng có thể." Cổ Dư cũng phụ họa theo, "Hai người luôn không nóng không lạnh, chắc chắn không có cảm giác yêu đương." Đương nhiên, những lời này là cô đang nói mối quan hệ của mình cùng Dạ Triệt, không phải ám chỉ Lâm Tiêm Tiêm. Có quỷ mới biết Mộ Dạ Triệt đã làm gì cùng Lâm Tiêm Tiêm ở biệt thự ven biển! Có lẽ đều đã lăn qua giường, còn không nóng không lạnh cái gì!
"Cổ tiểu thư, lần này trở về, tôi cùng Thị Na giúp cô dọn dẹp biệt thự một chút, cô sẽ vào ở chứ?" Diệp Tuấn Sinh đương nhiên nói ra đề nghị của mình với cô, cười cười ân cần: "Lâm tiểu thư từng ở một căn phòng, các phòng còn lại đều là của cô, bao gồm vườn hoa bên ngoài, gác ngắm cảnh......"
"Hả?" Cổ Dư nhìn qua anh, đôi mắt mèo trong sáng bình tĩnh nhìn anh, vươn ngón tay mà lắc lắc, "No! Để Lâm Tiêm Tiêm tiếp tục ở đi, bổn tiểu thư không thèm. Hơn nữa, sau này đừng đề cập đến chuyện của bọn họ ở trước mặt tôi, chuyện này không liên quan gì đến tôi,"
Nói xong tiếp tục đi về phía trước, không hề để ý đến Diệp Tuấn Sinh nhiệt tình.
"......" Diệp Tuấn Sinh lấy tay gãi gãi ót, cảm thấy khó hiểu với phản ứng của Cổ Dư, sau đó bất tri bất giác đi theo ba người phía trước, "Không có khả năng, sao Cổ tiểu thư lại có loại phản ứng này? A đúng rồi, lần đó Mộ thiếu gia từng kϊƈɦ thích cô ấy, hèn gì cô ấy sẽ nản lòng thoái chí như vậy!"
Lần đó những lời mà Mộ thiếu gia nói trong cục cảnh sát quả thật không phải là tiếng người, khiến cho anh thân là đàn ông cũng cảm thấy tức giận!
Phía trước, Thị Na đang giới thiệu non sông tươi đẹp ở Trống Da Cá Lâu cho Lãnh Đông Húc, biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, đều khiến khách du lịch bên cạnh phải ngoái đầu lại, Lãnh Đông Húc thì lẳng lặng nhìn dãy núi cùng mặt hồ lớn ở trước mặt, thoáng nhìn không có hứng thú với nơi này lắm, chỉ thuần túy muốn đi giải sầu.
Cuối cùng, Thị Na đề nghị đi thuyền ngắm một vòng quanh hồ, nhìn xem phong cảnh hữu tình ở Trống Da Cá Lâu, vì thế để giữ thăng bằng cho chiếc thuyền, Thị Na cùng Diệp Tuấn Sinh ngồi một bên, Cổ Dư cùng Đông Húc ngồi một bên, ngắm phong cảnh hữu tình trêи mặt hồ.
Cổ Dư cùng Lãnh Đông Húc ngồi quá gần, bởi vì thân hình của Lãnh Đông Húc cao lớn thon dài, ngồi trêи chiếc thuyền nhỏ tựa như chiếm hết luôn dãy ghế, to lớn khổng lồ, bởi vậy thân hình mảnh khảnh của Cổ Dư gần như dính sát cùng hắn, không dám lộn xộn, sợ bị lật thuyền.
"Daniel, anh xem ngọn núi này đi, có phải rất giống mũi voi hay không, bởi vậy tôi mới kêu nó là núi Mũi Voi......Vòng qua phía sau núi, chúng ta sẽ đên một ngọn núi khác có mây mỳ lượn lờ......" Thị Na ngồi ở phía trước cầm micro liên tục giới thiệu cho mọi người.
Lãnh Đông Húc
Lãnh Đông Húc nhìn thoáng qua, gật gật đầu, tỏ vẻ lắng nghe, sau đó đột nhiên hỏi Cổ Dư: "Torn, cô có hay qua Thái Lan không?" Ánh mắt vẫn đạm mạc như trước mà nhìn mặt hồ lóng lánh.
Cổ Dư dán thân thể cùng hắn, xoay đầu, "Đi qua một hai lần, cũng không quen thuộc nơi đó lắm, nhưng biết tiếng Thái."
Lãnh Đông Húc thì lấy ra danh thϊế͙p͙ vừa rồi Thị Na đưa qua mà nhìn nhìn, cười nói: "Không phải là sau này tôi gọi qua số này, là có thể tìm được Cổ tiểu thư làm hướng dẫn viên cho tôi chứ? Gần đây tôi tính đi Thai Lan, nhưng chưa tìm được hướng dẫn viên du lịch."
"A?" Cổ Dư giật mình xoay qua, khó xử nhìn anh chàng tuấn mỹ mê người này, "Tôi......chắc là không có tiện đi một mình cùng anh đến Thái Lan." Cô làm sao có thể xuất ngoại cùng một người đàn ông xa lạ được!
"Không phải một mình, mà là đưa đoàn khách giúp tôi qua đó." Lãnh Đông Húc nhấc lên bờ môi mỏng, đôi mắt thâm thúy vẫn u lãnh, cùng cô bàn chuyện công việc, "Tôi có vài người khách muốn đi du lịch Thái Lan, tôi tính để thư ký của tôi tìm một nữ hướng dẫn viên hoạt bát đưa đoàn đi, giới thiệu chút phong cảnh Thái Lan cho bọn họ. Giờ đã chọn được người, tôi cũng không cần liên hệ với công ty du lịch. Tôi thay công ty du lịch trả thù lao cho hai người là một trăm vạn, không bao gồm chi phí ăn uống cùng chi tiêu tại Thái Lan, chuyện này tôi sẽ để thư ký của mình giải quyết toàn bộ!"
"Một trăm vạn!" Thị Na ở phía đối diện phát ra một tiếng kêu sợ hãi, "Đi hai ngày được trả thù lao một trăm vạn sao?" Vậy chẳng phải là cô có thể mua một căn phòng nhỏ ở bên ngoài để ở, vậy quá tốt!
"Đồng ý!" Phút chốc kϊƈɦ động, cô gấp đến mức đứng lên từ ghế ngồi, vỗ xuống mặt bàn một cái, khiến cho thân thuyền lập tức mất thăng bằng bắt đầu lay động kịch liệt, "Cổ tiểu thư, mối làm ăn này tôi đồng ý rồi! Daniel, ngài có cần cái gì cứ điện thoại vào số này, tôi bảo đảm máy hoạt động 24/7, kêu lúc nào đến lúc đó!"
"Thị Na, mau ngồi xuống!" Diệp Tuấn Sinh vội vàng kéo cô ngồi xuống, ôm lấy cô ngồi vào giữa thuyền, sốt ruột ổn định thân thuyền, "Em nhảy loạn làm gì! Thuyền bị em nghiêng ngả rồi này! Toàn bộ chúng ta sẽ rớt xuống hồ cá sấu mất!"
Bên này, Cổ Dư đã nghiêng ngả lảo đảo té vào trong lòng Lãnh Đông Húc, hung hắng đánh vào lồng ngực to lớn rắn chắc của hắn, gắt gao ôm cùng hắn. Bởi vì thân thuyền đang nghiêng mạnh về phía Lãnh Đông Húc, nước hồ đều nhanh vỗ vào được, khiến cô có thể thấy rõ hồ xanh sâu thẳm không thấy đáy kia, giống như một cái động màu xanh đang nổi cơn lốc xoáy cuốn cô vào, sợ tới mức cô thét chói tai một tiếng, đặt ʍôиɠ ngồi lên đùi Lãnh Đông Húc, ôm chặt lấy cổ của hắn!
Hiện tại con thuyền đang nghiêng ở chính giữa hồ, là nơi nước sâu nhất, lật thuyền thì làm sao bây giờ, cô sẽ không bơi......
Lãnh Đông Húc ôm cô, để duy trì con thuyền được cân bằng, thân hình khôi vĩ nhanh chóng ngồi vào giữa thuyền, cùng ngồi ở chiếc ghế dài giữa thuyền đối diện với Diệp Tuấn Sinh, trêи đùi hai người ôm hai cô gái. Vì thế thân thuyền mới dần dần khôi phục cân bằng, chậm rãi trôi giữa hồ nước.
"Cô có thể xuống dưới." Thật lâu sau, Lãnh Đông Húc trầm giọng nói nhỏ bên tai Cổ Dư, nhắc nhở cô còn đang gắt gao ôm lấy hắn, cặp bánh bao trước ngực còn dính sát vào hắn, hai chân thì khóa ngồi trêи eo của hắn, thật ái muội, "Cô có thể ngồi xuống từ từ."
Cổ Dư mở to mắt, thế này mới phát hiện chính mình vừa rồi bị dọa lật thuyền đến choáng váng, gắt gao ôm chặt lấy hắn! Vì thế nhanh chóng chuyển người qua bên cạnh, không dám nâng mặt lên nhìn mọi người, nhất là Daniel cực soái ca kia, rất mất mặt!
"Cổ tiểu thư cô đừng động! Thân thuyền lại bắt đầu nghiêng! Nguy hiểm!" Diệp Tuấn Sinh ở đối diện lớn tiếng nhắc nhở cô, lấy tay túm cô thật mạnh, không cho cô ngồi xuống dưới, "Giờ bốn chúng ta đều phải duy trì tư thế nòa đều cho thuyền được thăng bằng đi trở về. nếu hiện tại cô lại ngồi xuống, chiếc thuyền này có lẽ lại chao đảo!"
Cổ Dư ngẩng đầu lườm Diệp Tuấn Sinh một cái, đang nghỉ tới cô để ý cẩn thận như vậy làm gì khiến con thuyền này lật được, đột nhiên thân hình bị Diệp Tuấn Sinh lôi một cái trở về ngồi trong lòng Lãnh Đông Húc, tiếp tục duy trì tư thế ngồi khóa trêи thắt lưng của Lãnh Đông Húc, cô tức giận đến nỗi hô to, "Này! Chúng ta không thể cùng nhau cử động sao?" Bốn người cùng ngồi yên vị trêи thuyền, thân thuyền sẽ không bị nghiêng!
Diệp Tuấn Sinh chết tiệt, vì muốn ôm Thị Na của anh ta, thế nhưng lại hãm hại cô như vậy!
Nhưng Cổ Dư đang trong cơn phẫn nộ cũng không có hoàn toàn nhận ra được, câu đầu tiên mình hô to là ái muội đến cỡ nào, dễ dàng bị người ta hiểu lầm! Khi Mộ Thanh Nhàn mang nữ hướng dẫn viên du lịch vội vàng đến nơi này, đứng ở trêи bờ tìm kiếm thuyền của bọn họ, câu đầu tiên bà nghe được chính là câu nói "Không thể cùng nhau cử động sao"!
Chỉ thấy trong khoang thuyền hơi hơi nghiêng, Mộ Thanh Nhàn nhìn thấy một cô gái ngồi khóa trêи đùi con trai mình, cô gái này không chỉ ngồi khóa trêи người Đông Húc như con bạch tuộc, thân mật dính nhau, miệng lại còn hô to cùng nhau cử động! Đây là bọn họ ngang nhiên thân thiết ở trong chiếc thuyền du lịch sao! Còn muốn cùng nhau cử động?!
Mộ Thanh Nhàn tức giận đến run run, hoàn toàn không nhìn thấy được không khoang thuyền nghiêng người còn có một cặp đôi khác, cho là cô gái kia cùng con trai mình đánh dã chiến ở trong này, bà tức giận đến nổi trận lôi đình. Vì thế bà cùng Chung Lâm Na đứng bên hồ một lúc, tính đợi cho con trai "Đánh dã chiến" xong, lại đến bên bờ tìm con tính sổ.
Chung Lâm Na
"Bác gái, bác xem quả thật là Húc có cô gái khác. Làm sao anh ấy có thể vừa hẹn hò với con xong, lập tức đánh dã chiến với cô gái khác ở trong này. Hu hu ~" Chung Lâm Na mặc váy đen khóc sướt mướt ở một bên, một con mắt còn lại thì nhìn lén Mộ Thanh Nhàn ở bên cạnh, "Anh ấy cũng không sợ người trêи bờ sẽ nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì sao, quá đáng! Cháu cùng bác nhìn thấy thật ra không quan trọng, nhưng những người khác thấy được thì sao? Chẳng lẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy sao? Loại thanh danh này khiến anh ấy sau này làm sao tranh cử chức vị thị trưởng được......"
"Được rồi, cô câm miệng đi!" Mộ Thanh Nhàn bị Chung Lâm Na nói đến phiền lòng, quay đầu trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nhưng đúng là bị cô ta nói trúng chỗ hiểm! Nếu không phải vì thanh danh, làm sao bà lại trăm phương nghìn kế đi quản chuyện của con?! Thật ra bà trầm ổn nội liễm thì con trai cũng không có tính đào hoa lăng nhăng, chỉ hẹn hò bình thường thôi, nhưng bà có yêu cầu rất cao, nhất định nói gì con trai phải nghe nấy! Bà không chấp nhận được bên ngoài có nửa câu đàm tiếu về mình!
"Bác gái, bác nhìn xem, dáng người của cô gái này nhìn thật quen mắt! Không phải là cô gái xấu xí có sức lực như đàn ông lúc nãy chứ? Thế nhưng cô ta thật sự ở cùng một chỗ với Húc!" Chung Lâm Na đang khóc lóc đột nhiên lại kêu to, lấy tay chỉ thẳng vào giữa hồ nước, lớn tiếng khóc thét, "Vừa rồi không phải bác nói cô ta là em dâu của mình sao? Sao lại có thể cùng Húc làm loại chuyện này ở đây...... Hu hu hu, thật quá đả thương người khác......"
Mộ Thanh Nhàn tập trung nhìn vào, thế này mới phát hiện cô gái ngồi khóa trêи đùi Đông Húc đúng là Cổ Dư, là em dâu của bà! Hơn nữa Đông Húc còn cố ý ôm mợ út, thân thể hai người phù hợp, động tác ái muội, nhìn qua phía bà, đôi mắt mang chút cười lạnh!
Điều này khiến cho bà như bị sét đánh ngang tai, lúc này nét mặt già nua liền trắng nhợt, túi xách trong tay rớt xuống đất thật mạnh, "Lãnh Đông Húc, con làm cho mẹ thất vọng rồi!"
---
Hắn sải bước chân dài đi nhanh qua bên này, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, phát ra tiếng gầm giận dữ đối với trong hồ: "Lãnh Đông Húc, lập tức cút lên bờ cho cậu!"
Cổ Dư cùng Lãnh Đông Húc ở trêи thuyền đồng thời đều nhìn về phía bờ, thân thể vẫn dính sát một chỗ cùng nhau, nhìn Mộ Thanh Nhàn cùng Mộ Dạ Triệt đang giận dữ ở trêи bờ. Bọn họ nghĩ rằng cô đang làm gì với Daniel ở trong thuyền? Vì sao lại tức giận như vậy! Hơn nữa, Mộ nhị tỷ cùng Mộ Dạ Triệt hình như đều nhận ra Daniel ở dưới thân cô?
Còn Lãnh Đông Húc thì cảm thấy giật mình vì câu rống giận kia của Mộ Dạ Triệt, nheo mắt cười lạnh, nhìn lên bờ. Dạ Triệt thoáng nhìn giống như đang ghen? Vì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.