Chương 301: Ngoại truyện 031: Lâm Tiêm Tiêm không cam lòng
Ảm Hương
16/07/2021
"Mộ thiếu gia, tôi cùng Cổ Dư, rốt cuộc ai mới bị xem là bên thứ ba?" Cô đứng trong góc tối mà lầm bầu lầu bầu, quả thật bị một cảnh trước mắt đả kϊƈɦ đến, "Anh cùng Cổ tiểu thư ở chung hai năm vẫn không có cảm tình, làm sao đột nhiên lại có tình cảm được, thế nhưng lại kế sau tôi, chẳng lẽ anh thật sự là làm để cho tôi xem sao?"
Khuôn mặt ôn nhu của cô tái nhợt một mảnh, phát hiện chính mình luân hãm* quá nhanh, thế nhưng hôm nay cách có mấy giờ đồng hồ không lâu, lại ở đây ăn dấm chua của Cổ Dư! Hoặc là nói, cô từng bước lưu lạc đến hôm nay, đã muốn xem Mộ Dạ Triệt là tinh thần trụ cột duy nhất của mình, cô không cam lòng đột nhiên Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt lại phát sinh tình cảm!
(* Thất thủ, lún sâu...)
Điều này khiến cho trong lòng cô quả thật không ra tư vị gì!
Nghĩ đến đây, cô cắn cắn môi, tựa như trong lòng đã hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra từ trong túi xách, gọi qua số điện thoại riêng của Mộ Dạ Triệt.
Quả nhiên, Mộ Dạ Triệt bên trong xe chậm rãi buông Cổ Dư ra, ngồi dậy xem điện thoại. Thấy cô gọi điện tới, hắn nhận nghe xong, đôi mắt tối đen như mực nhìn ngoài cửa xe.
Lâm Tiêm Tiêm vội vàng hướng tới chỗ tối, không cho hắn nhìn thấy chính mình, dịu dàng nói: "Mộ thiếu gia, hiện tại anh đang ở đâu? Có muốn quay lại biệt thự ăn tối cùng nhau không? Tôi tính đi siêu thị làm bò bít tết cùng chút rượu vang."
Khóe miệng Mộ Dạ Triệt khẽ nhếch lên, cười lạnh: "Nếu là cô tự mình xuống bếp, tôi có thể suy nghĩ đến đó." Cổ Dư bên cạnh vội vàng sửa lại quần áo, nghe vậy lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, ý định mở cửa bước xuống xe, nhưng cửa xe lại bị hắn khóa.
"Sở trường của tôi chính là làm bít tết uống rượu vang, cùng với chút điểm tâm nhỏ, giờ tôi phải đi siêu thị mua thịt bò, Mộ thiếu gia, anh đến đây đi." Lâm Tiêm Tiêm nhẹ nhàng cười, dịu dàng cúp máy, sau đó xoay người đi vào đám đông chật chội, đem người mình nhập vào bên trong dòng người.
Mà trêи xe, khóe môi Mộ Dạ Triệt vẫn mang ý cười như trước, đôi mắt lẳng lặng nhìn Cổ Dư ở bên cạnh, "Hình như em biết là ai gọi điện cho anh." Hiện tại hắn quyết định cùng cô mua bánh bao rồi trở về nhà, hầu hạ Mộ bí thư đang dần dần bình phục, để cho Lâm Tiêm Tiêm rời đi.
Lần này Cổ Dư không có tức giận đến mắng chửi, hoặc là tùy tiện hét lên, mà là lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên bàn tay hướng thẳng lên gương mặt tuấn tú của hắn mà tát một cái, "Mộ Dạ Triệt, anh khiến cho tôi cảm thấy thật ghê tởm!"
Vừa đuổi theo cô không buông, vừa ái muội không rõ với Lâm Tiêm Tiêm, người đàn ông chết tiệt này rốt cuộc muốn cái gì! Không phải là hắn còn nghĩ rằng, làm như vậy hắn sẽ cảm thấy thật sự tự hào sao?! Cho dù là nguyên nhân gì, hiện tại cô chỉ biết, trong nháy mắt hắn nhận nghe điện thoại kia, thân thể của hắn bắt đầu khiến cô buồn nôn đến cực độ!
Mộ Dạ Triệt không nghĩ rằng cô dùng bàn tay để hầu hạ hắn, ý cười trêи mặt lập tức biến mất, một phen chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt hung ác nham hiểm, "Không ai dám đánh lên mặt bản thiếu như vậy, em là người đầu tiên!"
"Tôi chính là người đầu tiên đó!" Cổ Dư dùng lực bỏ ra sự kiềm chế của hắn, cướp lấy chìa khóa xe, lạnh lùng trừng mắt hắn, "Sau này, đừng có dùng bàn tay dơ bẩn kia của anh đụng chạm tôi! Anh chạm tôi một lần, tôi liền ghê tởm một lần! Chạy về ân ái cùng Lâm Tiêm Tiêm của anh đi, bà đây không theo nổi!"
Mộ Dạ Triệt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch lên cười lạnh. Vừa rồi cô gái này nói cái gì? Hắn dơ bẩn không chịu nổi sao? Cho nên cảm thấy hắn thật ghê tởm? Hiện tại đã đến nước này, cô cho rằng hắn sẽ thu tay sao?
Cổ Dư trừng mắt hắn, không thèm để ý đến hắn nữa, hung hăng đóng cửa xe lại, vừa lấy tay dùng sức chùi hương vị của hắn còn lưu lại trêи đôi môi của cô, vừa đi nhập vào trong dòng người. Cô thề, vừa rồi hắn nhận điện thoại quả thật khiến cô ghê tởm! Cô mặc kệ sau này hắn có nguyên nhân gì hay có nỗi khổ gì, tóm lại, hắn đụng vào Lâm Tiêm Tiêm chính là không được! Nếu hắn cố ý lựa chọn Lâm Tiêm Tiêm, vậy cô sẽ để hắn biến mất vĩnh viễn trong cuộc đời mình!
Mộ Dạ Triệt thấy Cổ Dư cố ý rời đi, đôi mắt bình tĩnh nheo lại, nghiêng người nhìn về phương hướng mà Lâm Tiêm Tiêm rời đi, khóe môi lại có chút cười lạnh thản nhiên.
Lâm Tiêm Tiêm vẫn cho rằng chính mình được tự do, có thể theo dõi hắn tới nơi này, cũng có thể cố ý gọi điện nói cho hắn phải làm bít tết uống rượu vang. Nhưng nếu hắn mặc kệ cô, tự nhiên cũng sẽ phái người đi theo cô, biết được hành tung của cô. Hắn cho rằng, Lâm Tiêm Tiêm thân là cô con gái mà Lâm Ngọc Nhi vô cùng mong đợi, hắn không nên đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô, mà là hắn sẽ cung cấp tất cả điều kiện hậu đãi, để chính Lâm Tiêm Tiêm tự phát huy.
Nếu Lâm Tiêm Tiêm dễ dàng luân hãm, vậy chứng minh, Lâm Tiêm Tiêm cũng không có thanh cao như vậy. Bởi vì ở trong này, không ai bắt buộc cô đi yêu, đi hưởng thụ. Nếu cô nguyện ý mở hai tay hai chân ra để lấy lòng đàn ông, như vậy ở trong bản chất của cô, thật ra rất dễ dàng yêu một người đàn ông, cũng rất dễ dàng chia tay cùng một người đàn ông.
Mà Cổ Dư ở chung cùng hắn hai năm, không bị vật chất hoặc đàn ông dụ hoặc, cũng không dễ dàng nói chuyện kết giao, không dễ dàng buông tha, vẫn kiên trì theo đuổi trong hai năm nay, nhưng cố tình, tính tình lại xúc động táo bạo, miệng nói lời đầy thô tục. Thực ra hắn thật cố gắng nhìn thấy những điều tốt đẹp của cô, nhưng mỗi khi hắn cho rằng cô giống thiên sứ, đột nhiên cô sẽ giáng một cái tát lại đây, hoặc là miệng nói lời đầy thô tục, xắn tay áo đi đánh nhau......
"Giờ em đang ở đâu?" Trầm mặc ở trong xe một lát, hắn vẫn gọi điện cho Cổ Dư, tiếng nói thản nhiên, "Nếu em xác định không ngồi xe của anh về nhà, vậy em tự mình bắt xe về trước 12 giờ."
"Tôi đang mua bánh bao, tự mình bắt xe về nhà."
"Tốt." Hắn cúp máy, chậm rãi lái xe ra khỏi khu phố thương mại ầm ĩ này, đi vào đường lớn.
Sau khi trở lại Mộ gia trong đêm, Đông Húc mặc quần áo ở nhà ngăn hắn lại, chỉ chỉ Mộ Thanh Nhàn trêи ghế sô pha, "Nghe nói hôm nay mẹ đưa Cổ Dư đi xem mặt mai mối? Hôm nay nhìn bà có vẻ chột dạ, nay phá lệ không có mắng chửi người khác trêи bàn cơm."
Mộ Dạ Triệt thì cởi áo khoác vét đưa cho giúp việc, thay dép lê, hai mắt lạnh lùng không lên tiếng, chuẩn bị lên lầu hai.
"Dạ Triệt, từ từ đã." Đông Húc giữ hắn lại, ý bảo qua quầy bar bên kia uống rượu, nói ra suy nghĩ của mình, "Thật không dám giấu diếm, hôm nay vốn dĩ người bị mẹ kéo đi làm mai là cháu, nhưng cháu viện cớ bận công việc, cho nên mẹ tìm Jayson thay thế."
Hắn ở quầy bar rót ly rượu cho Mộ Dạ Triệt, chính mình cũng nâng ly uống từ từ, khóe môi nhoẻn miệng cười, "Dạ Triệt, chắc là cậu nên nghĩ lại, bản thân Cổ Dư không có tâm tình muốn đi xem mặt mai mối, mẹ cháu có cố gắng cũng uổng phí công sức thôi. Thật ra Cổ Dư cũng chỉ muốn xem mặt đối tượng mai mối của mình một chút, cô ấy không muốn kết hôn giả với cậu, sau này cô ấy có thể còn nhiều lần xem mặt nữa."
Sắc mặt Dạ Triệt lạnh lùng, trêи khuôn mặt tuấn tú rõ ràng không tức giận, cũng uống ngụm rượu, thản nhiên cười hỏi: "Đông Húc, cảm thấy Cổ Dư như thế nào?"
"Muốn nghe nói thật sao?" Lãnh Đông Húc ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn cụng ly, thích ý uống rượu, "Ngũ quan của Cổ Dư cũng không tệ lắm, ánh mắt đầu tiên của mọi người khi gặp mặt sẽ bị cô ấy kinh diễm. Nhưng tính tình có vẻ có xu hướng nam tính hóa, trực tiếp và lớn mật, thậm chí mang một ít thô bạo, bình thường đàn ông sẽ không tiêu hóa được điều này. Cô ấy, chắc là không phải loại hình mà cháu thích."
Dạ Triệt lẳng lặng nghe, quay đầu cười lạnh nhìn Đông Húc, "Cô ấy thích đánh đàn ông có phải là điên hay không? Sự thô bạo của cô ấy ngày càng tăng, có lúc cậu lại cảm thấy cô ấy rất đẹp."
"Không, có lẽ sự thô bạo của cô ấy chính là để ngụy trang." Đông Húc cười một cái, bình tĩnh nhìn hắn, "Phụ nữ có tính tình cương liệt cùng trực tiếp, bình thường sẽ dùng phương thức nói năng thô bạo để ngụy trang chính mình, bởi vì có vậy mới bảo vệ được bản thân. Cậu nghĩ lại Cổ Dư trước kia có phải thường xuyên nói lời thô bạo như vậy hay không? Nếu không phải, vậy chứng minh trong khoảng thời gian ở chung với cậu, bị cậu bức điên rồi, cho nên mới xúc động táo bạo như thế."
"Bức điên rồi?" Dạ Triệt híp mắt lại, nhớ tới Cổ Dư trước kia tuy rằng tùy tiện, tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không có chuyện mở miệng là xưng "Bà đây". Cô luôn vì chính mình keo kiệt quá mức mà mất mặt trước mặt mọi người, nhưng mỗi lần như vậy đều cười mà qua, chớp mắt liền quên hết. Như vậy lần này ở trêи xe, hắn nhận điện thoại của Lâm Tiêm Tiêm, thật sự kϊƈɦ thích đến cô sao?
"Cậu lên lầu xem Mộ bí thư, nghe nói ông có thể ăn đồ ăn lỏng cùng đồ ăn nhẹ?" Hắn đứng lên.
"Đúng vậy, đang đòi ăn bánh bao." Lãnh Đông Húc khôi phục dáng vẻ ở nhà của mình, cười nhìn ra cửa, "Vẫn chờ Cổ Dư mua bánh bao về, nhưng Cổ Dư chưa thấy về, không biết có phải lại đi xem mặt hay không."
"Tôi về rồi đây." Hắn đang nói, thế nhưng Cổ Dư mở cổng ra, trêи tay cầm một túi giấy dầu nóng hầm hập, cười tủm tỉm với hắn, cùng chào hỏi mọi người đang ngồi ở phòng khách, sau đó vội vã chạy lên lầu, viu một tiếng mà chạy qua trước mặt Mộ Dạ Triệt, lớn tiếng kêu la với Mộ bí thư ở trong phòng, "Bác Mộ, bánh bao Nam Tường ở Chung Cổ Lâu đã đến đây, rất nóng nha...... A --" Cuối cùng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bưng lấy cái mũi.
"Ôi chao ôi, đụng vào ván cửa rồi." Mộ Thanh Nhàn ở phòng khách dưới lầu một phát ra âm thanh cười nhạt, chính mình cũng khó xử nâng tay lên che khuất mặt, không dám thừa nhận chính mình có một cô em dâu lỗ mãng như vậy, "Thật đúng là không có một chút dáng vẻ gì của tiểu thư khuê các, mua bánh bao thôi mà cũng chạy thành như vậy, đoan trang một chút không được sao, mắc công tôi còn giới thiệu mai mối cho cô ấy nữa......"
Dưới lầu, Lãnh Đông Húc cũng khẽ nhíu mày, cười bĩu môi nhìn Mộ Dạ Triệt, "Ôi, thật đúng là một cô gái có tính cách ngay thẳng, giọng cũng thật là lớn! Hèn gì Dạ Triệt cậu không chịu công khai mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, không cho bên ngoài biết được cô ấy chính là đệ nhất phu nhân của Cẩm thành. Ha ha, để dạy dỗ huấn luyện cô ấy, có lẽ cần thêm một khoảng thời gian."
"Đừng cười cậu, một ngày nào đó cháu cũng sẽ đá đến cục sắt." Mộ Dạ Triệt lạnh lùng liếc mắt hắn một cái, xoay người lên lầu.
Trêи lầu, Cổ Dư đang cầm bánh bao chạy vọt vào thư phòng, một cước đá văng cánh cửa đụng vào mũi của cô, chạy vọt vào trong, chọc Mộ thái thái trừng mắt liếc nhìn cô một cái, "Cổ Dư, kêu ba, đừng kêu bác, nghe xong chẳng tự nhiên chút nào!"
"Ui, ba, ăn bánh bao!" Cổ Dư thở phì phò, lấy tay chùi mồ hôi trêи trán, vội vàng đưa bánh bao đến trước mặt Mộ bí thư.
Mộ bí thư nằm dựa vào đầu giường thì cười hiền lành, nâng tay, "Nha đầu......ngốc, đừng chạy như vậy, bánh bao...... sẽ không nguội đâu......" Ý bảo vợ gắp một miếng bánh bao đút cho mình ăn, ăn ngon, giơ ngón tay cái lên với Cổ Dư, "Ngon lắm, đúng là bánh bao......chỗ kia......."
Cổ Dư cũng gắp một miếng bỏ vào miệng mình, nhai mấy cái rồi nuốt vào, cũng giơ ngón tay cái lên với Mộ bí thư. "Ưm, ngon lắm! Nóng hổi luôn!"
Mộ thái thái rót cho cô ly trà, để cô bình ổn hô hấp, "Vừa rồi chạy một mạch về đây sao? Có vài bước chân như vậy, bánh bao sẽ không nguội đâu, nhìn cái mũi bị đụng này......" Bà vươn tay vén sợi tóc hỗn độn của Cổ Dư, lại phát hiện ánh mắt của Cổ Dư sưng đỏ, đây mới là điều khiến người ta lo lắng, "Cổ Dư, con khóc sao?"
Nếu không nhìn kỹ ở khoảng cách gần, thật đúng là không thể nhìn ra đôi mắt to đẹp này bị sưng đỏ.
Cổ Dư thấy Mộ thái thái chạm lên mắt mình, vội vàng khó hiểu sờ sờ mặt, "Trêи mặt con có gì bẩn sao? Ui, lau thôi!" Cô vội vàng lấy cánh tay hung hăng lau lau lên mặt, sau đó nâng ly trà ngửa đầu ra uống một ngụm, đem toàn bộ tách trà nóng uống một lần, lại phát ra một tiếng "A" thở dài thỏa mãn, "A......oai......Bánh bao ngon thật, bác.......ba không ngại khi con ăn một cái chứ! Bụng đói chết đi được!" Thật ra là nước trà nóng quá!
Cô ngồi ở trêи giường, lại gắp một miếng bánh bao mà ăn, ăn ngon miệng, hai má phình lên, thuận tiện cũng đút cho Mộ bí thư nằm trêи giường ăn cùng, "Ba cũng ăn đi, ba cũng ăn đi......" Cười tủm tỉm, sau đó lại gắp thêm một miếng, nhét đầy miệng mình, lại uống một tách trà, thoáng nhìn ăn ngon miệng lắm, có vẻ đói bụng.
Mộ bí thư thì cười hiền lành, để vợ lại đút cho mình một miếng, cùng ăn bánh bao với Cổ Dư, cảm giác rất có khẩu vị.
Vì thế toàn bộ đoàn người ở dưới phòng khách đều lên lầu, toàn bộ đều bị bất ngờ bởi tướng ăn của Cổ Dư, đều kinh ngạc trừng mắt nhìn cô gái đang ăn uống thả cửa này. Bánh bao ăn ngon miệng như vậy sao? Sao lại ăn thành cái dáng vẻ này? Lại đói thành như vậy?
Nhất là Mộ Thanh Nhàn, lại bắt đầu châm chọc khiêu khích cô, "Em dâu, cái bình thủy đựng bánh bao kia chị không cẩn thận lại mang về đây, em dùng cái gì để đựng bánh bao nóng vậy? Ôi, bánh bao này vẫn còn nóng nha, thật không đơn giản nhỉ! Còn nữa, em nên để dành vài cái cho Mộ bí thư, chứ một mình em ăn cả đống kia cũng hết nhỉ......"
"Chị Hai, chị cũng ăn một chút đi, ngon lắm!" Cổ Dư đang ăn bánh bao cũng gắp một cái đưa qua cho Mộ Thanh Nhàn, chính mình cũng không quên cắn một cái, "Nếm thử đi chị, ăn ngon lắm, nếu không ăn là không còn đâu."
"Ta mới không ăn mấy thứ này!" Chị Hai chán ghét đưa né mặt đi.
Một bên, Mộ Dạ Triệt cũng nhíu mày với tướng ăn này của Cổ Dư, cũng không nói gì, thất vọng liếc nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài. Cô gái này, không biết khi nào thì có thể học được cử chỉ đoan trang, không có tiền đồ!
Lãnh Đông Húc không có đi ra ngoài, mà là kinh ngạc nhìn Cổ Dư, chậm rãi đi tới phía cô, đúng là duỗi tay nhẹ vỗ lên lưng của cô: "Mợ út, ăn chậm một chút, Mộ bí thư đã có thể ăn tranh cùng mợ, có thể ăn được hai ba cái, đừng để mình bị nghẹn." Từ khi ông ngoại bệnh nằm trêи giường, mỗi ngày đều ăn cơm và đồ ăn xay lỏng, vị giác đã hoàn toàn mất đi, không có khẩu vị gì đối với các món ăn.
Hiện tại bánh bao nóng hổi được đưa đến đây, nếu không ai kϊƈɦ thích ông ngoại ăn, có lẽ ông ngoại ăn nửa cái cũng không nổi. Điều người già qua tuổi bảy mươi sợ nhất chính là cô độc, hi vọng có con cháu có thể cùng mình ăn cơm nói chuyện phiếm, mợ út thật sự hiểu được điều này.
Cổ Dư nuốt vào miếng bánh cuối cùng, lại uống một ngụm trà, tính gắp thêm miếng nữa, lại phát hiện bên trong đã hết bánh bao, vội vàng trừng mắt, "Ba, cái cuối cùng đâu rồi? Vừa rồi rõ ràng con còn nhìn thấy có một cái!"
"Để cho ba......ăn một cái......." Mộ bí thư đúng là cười cười đắc ý, ăn cái bánh bao cuối cùng, sau đó uống trà, tựa vào đầu giường mà nghỉ ngơi.
Cổ Dư thì ăn no bụng đứng lên, hỗ trợ thu dọn chiếc bàn cùng đôi đũa, lại duỗi người vặn lưng lắc lắc cái cổ, cười nói với Mộ bí thư: "Ăn no rồi, giờ Cổ Dư đi tắm rửa một cái, sau đó lại đến đọc báo cho ba nghe, gần đây có bài hát Gangnam Style rất nổi tiếng, đợi lát nữa con mở cho ba nghe......" Đương nhiên, Mộ bí thư cũng không biết đây là bài hát gì, cô chỉ tùy tiện nói tên ra, tỏ vẻ là âm nhạc.
"Được......được, ba chờ." Mộ bí thư cười gật gật đầu, khí sắc thật sự nhìn không sai, để Cổ Dư đi tắm rửa, nâng tay để Đông Húc lại đây, "Đông......Húc, gần đây......công việc......thế nào?" Ông vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng vì năm đó không đề bạt Đông Húc.
"Ông ngoại, công việc thật thuận lợi." Lãnh Đông Húc đi tới bên này.
Cổ Dư thấy hai ông cháu bắt đầu bàn chuyện công việc, chính mình thì lui ra ngoài, đi trở về phòng. Nhưng cô đi một hai bước, liền dừng ở trêи hành lang, ngẩn người đứng ở bên lan can nhìn lầu một im ắng.
Lâm Tiêm Tiêm
Mộ Dạ Triệt về tới phòng, nhưng hắn vừa trở về, liền nhận được cuộc gọi thứ hai từ Lâm Tiêm Tiêm.
"Bít tết cùng rượu vang đã được chuẩn bị xong, cũng nướng xong bánh bao bơ, Dạ Triệt, anh đến chưa? Tôi ra cửa đón anh." Lâm Tiêm Tiêm cười nói dịu dàng trong điện thoại, xem ra thật sự là tự mình đi siêu thị lựa chọn thịt bò, sau đó quay lại biệt thự ven biển chuẩn bị bữa tối tỉ mỉ, "Những bộ váy áo mà anh để thư ký chuẩn bị cho tôi, chiều nay tôi đã đem về đây hết rồi. Tôi cảm thấy có chút nhỏ, không biết có thể sửa lại lớn hơn chút không? Như vậy có lẽ làm việc tiện hơn."
Đương nhiên, Mộ Dạ Triệt cũng không biết cô đứng ở cửa văn phòng mở sạch nút áo sơ mi để lộ ngực, hai иɦũ ɦσα ngạo nghễ trước mặt người, thế cho nên khiến Cổ Dư cho rằng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì trong văn phòng, cũng khiến Cổ Dư cảm thấy vô cùng tự ti về vấn đề bộ ngực.
"Tôi cho rằng cô không thích ăn mấy thứ như bò bít tết cùng uống rượu vang." Mộ Dạ Triệt trầm giọng cười nói, cũng không có lập tức trả lời đến hay là không, thân ảnh thon dài vẫn lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn ánh đèn ở bên ngoài, trêи gương mặt tà ác tuấn mỹ mỉm cười lạnh băng, "Lâm Tiêm Tiêm mà tôi biết cực thích ăn cay, không làm bộ làm tịch, vì sao lại giá ý nói hùa theo tôi như vậy?"
Lâm Tiêm Tiêm im lặng một lát, mới dịu dàng trả lời: "Tôi cảm giác ở trong thân thể của anh, có hai con người. Trong đó có một Dạ Triệt, sẽ nguyện ý ăn tối cùng tôi, cùng tôi im lặng trải qua thời gian ở biệt thự ven biển. Mà một Dạ Triệt khác, lại vì chuyện phiền lòng ở bên người, cảm thấy mệt mỏi vì công việc. Bởi vậy Mộ thiếu gia, tôi lại một lần nữa đúng hẹn trở về biệt thự ven biển, anh cũng có thể đúng như lời mình nói, lựa chọn một người trong hai chị em tôi để làʍ ȶìиɦ nhân của anh, hơn nữa còn khiến cho cô ấy thật sự trở thành người phụ nữ của mình."
"Chờ tôi đến đó!" Mộ Dạ Triệt lạnh giọng ra lệnh, sau đó mặt không chút thay đổi mà cúp máy, thân hình cao to ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.