Chương 306: Ngoại truyện 036: Cô là vợ của hắn
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy
Cổ Dư bị Mộ Dạ Triệt nổi giận lôi ra khỏi Mộ gia, dọc đường đi cô giãy dụa đánh đấm hắn, vẫn như cũ không thể tránh được sự kiềm chế của Mộ Dạ Triệt. Cô vô cùng buồn bực vì hành vi của Mộ Dạ Triệt, nhưng cô càng muốn biết người đàn ông này rốt cuộc đang muốn làm cái gì!
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Anh là kẻ điên sao? Ngày hôm qua thì nói tuyệt đối không có yêu một cô gái thô bạo như tôi, hôm nay lại giữ lấy người không chịu buông! Rốt cuộc anh muốn như thế nào! Anh là tên khốn một chân đạp ba thuyền!" Cô bị sự thay đổi thất thường của hắn biến thành bạo phát hoàn toàn, hung hăng hất tay ra khỏi sự kiềm chế của hắn, không để ý đến nguy hiểm cổ tay sẽ bị vặn gãy, lui về sau mấy bước xa, "Từ khi anh bao dưỡng Lâm Tiêm Tiêm, lại lúc nóng lúc lạnh với tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc đó anh vốn không có tư cách để gặp mặt tôi! Thậm chí là đụng vào tay của tôi, cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm! Bởi vậy mời anh cách xa tôi ra một chút, đừng có bôi nhọ tình yêu trước đây tôi dành cho anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh biến thành một con cầm thú chần chừ!"
Mộ Dạ Triệt thấy cô phản ứng kịch liệt, chính lửa giận trong lòng mình cũng đang chậm rãi bình ổn, cười lạnh mà nói: "Ngoài việc ngày mai không cho phép em hẹn hò với Đông Húc, những việc khác em đều có thể làm." Vốn dĩ người thắng ván cờ này là hắn, hắn tuyệt đối không cho phép người vợ trêи danh nghĩa của mình hẹn hò cùng người đàn ông khác, nhưng một giây cuối cùng Mộ bí thư lại nhúng tay, mới đưa đến cục diện bị xoay chuyển!
Bởi vậy cô gái này không thật sự nghĩ rằng cô có thể hẹn hò mai mối cùng Đông Húc chứ? Mượn tay người khác để thắng ván cờ này là xấu lắm, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình thua cuộc!
Cổ Dư theo dõi mạt cười lạnh trêи gương mặt tuấn tú của hắn, biết rõ hắn không chịu thua cuộc trong ván cờ vừa rồi, thái độ vô cùng cường ngạnh, liền tiếp tục lùi về sau mấy bước, quyết định đi trước! Thật ra người đàn ông này so với cô còn có thể xấu tính hơn, nhất định phải can thiệp chuyện của cô, cô chán ghét nhìn thấy hắn như vậy! Bởi vậy mặc kệ ván cờ vừa rồi thắng hay thua, cũng không thể ngăn cản cô một lần nữa tìm kiếm người chồng tương lai của mình!
Vì thế cô xoay người đi nhanh vào cửa nhà, một lần nữa chạy trở về!
Mà phía sau, Lãnh Đông Húc cũng đi ra theo, hắn thấy Cổ Dư đi về, mà gương mặt tuấn tú của Dạ Triệt thì âm tình bất định, nội tâm tựa như đang giãy dụa, liền đi lại đây cười nói: "Dạ Triệt, vừa rồi dáng vẻ của cậu xấu lắm."
Thì ra hai người cũng không có rời đi, mà là đứng ở ngoài nhà, cái đầu cuồng nộ của Dạ Triệt bị gió lạnh thổi đến thanh tỉnh, biết chính mình đang làm cái gì!
Cô mới không theo hầu bà già nổi điên này! Bà tự chơi một mình đi!
Đi về Mộ gia, cô gặp Mộ bí thư chờ ở cầu thang, trêи gương mặt phủ đầy lo lắng, hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, "Dạ Triệt......luôn luôn tức giận, hai người......đang cãi nhau chuyện gì......không được tự nhiên sao? Chẳng lẽ......là giận ba vừa rồi giúp con?"
---
"Ba giúp con xoay chuyển toàn cục ở thời điểm cuối cùng, đương nhiên anh ấy sẽ tức giận." Cổ Dư ngồi xổm trước mặt Mộ bí thư, giúp ông chỉnh lại cái chăn trêи chân, nhẹ nhàng cười cười, "Nhưng mà hiện tại không có việc gì, anh ấy đang nói chuyện phiếm với Đông Húc ở bên ngoài, ba không cần phải lo lắng. Giờ không còn sớm, ba đi nghỉ ngơi đi, chúc ba ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon." Mộ bí thư cười gật gật đầu, nhìn theo cô lên lầu.
Cổ Dư về tới phòng, nhưng cô ngẩn người nhìn ngăn tủ quần áo của mình, suy nghĩ có nên dọn ra ngoài ở hay không. Nhưng nếu dọn ra ngoài, lại phải tìm cái cớ đối phó với Mộ bí thư và Mộ thái thái, để không kϊƈɦ thích Mộ bí thư đang sinh bệnh! Cuối cùng sau khi mãi suy tư, cô nghĩ tới một biện pháp thích đáng, gọi điện thoại cho Thị Na,
"Nhận lời dẫn đoàn đi du lịch Thái Lan, dùng một trăm vạn kia mua một căn hộ nhỏ, thế nào? Chúng ta cùng nhau dọn qua ở, thời điểm tôi không ở được thì cô tìm một người bạn để chia phòng, hoặc là cô cùng Diệp Tuấn Sinh ở lại. Mà từ giờ trở đi, chúng ta bắt đầu tìm phòng trước."
Thị Na bừng tỉnh khi bị cô gọi điện lúc nửa đêm, mơ hồ không rõ mà ách xì một cái, "Có thể, nhưng có đôi khi Tuấn Sinh sẽ tới nơi này, chị không cần để ý là được." Cô cũng muốn mua một căn hộ ở bên ngoài để ở, đúng ý của cô!
"Vậy ngày mai cô đi tìm phòng, tầm chín mươi đến một trăm vạn là được!"
"OK, việc này cứ giao cho tôi, cúp máy nhé." Thị Na vì tiếp tục ngủ, nhanh chóng treo máy, không cho Cổ Dư dong dài.
Cổ Dư thì nằm ngủ trêи giường, lăn qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng trùm chăn kín từ ʍôиɠ lên đầu, cuộn lại thành một cục. Cô vẫn thích ngủ như vậy, im lặng, như vậy mới khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nhưng anh trai Cổ Ngạo của cô không cho cô ngủ như vậy, bởi vì không tốt cho thân thể, dễ tạo thành bệnh về hô hấp, đè ép trái tim, cho nên bỗng nhiên cô nhớ đến anh trai của mình, tưởng tượng nửa đêm anh trai đi qua phòng của cô, lấy tay nhẹ nhàng xốc lên cái chăn trêи đầu của cô, chỉnh lại cho cô cái chăn.
Mới trước đây thôi, bởi vì cha mẹ không còn, không có ai theo cô, cô vẫn chui trong ổ chăn mà ngủ, hơn nữa có thể cam đoan duy trì ngủ với tư thế này đến sáng sớm, không chịu chui ra từ ổ chăn. Anh trai đưa cô đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cô bị sợ bóng tối mới đưa đến tâm lý trốn tránh, chứng bệnh quái gở. Nhưng cô có thể kiên rì nhiều năm như vậy, điều này chứng minh cô đã nuôi thành thói quen, đã là không thể thay đổi.
Là giống như, có mấy bé gái có thói quen ôm búp bê đi vào giấc ngủ, tính ỷ lại vô cùng mạnh, hai cái này đều giống nhau.
Điều anh trai lo lắng nhất, chính là trái tim của cô không thoải mái, sợ cô trùm chăn kín từ đầu đến chân không thở được mà chết.
"Có chắc yêu là đây ầy ậy... có chắc yêu là đây......" Cô đang trùm chăn ngủ, điện thoại trêи tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên, vang lên tiếng chuông vui, "Có chắc yêu là đây ầy ậy... có chắc yêu là đây......" Hình như anh trai biết suy nghĩ của cô, thế nhưng vào lúc nửa đêm rạng sáng lại gọi điện cho cô, "Hôm nay có một người bạn ở tòa thị chính đưa cho anh một tin tức, nghe nói em xin nghỉ việc ở tòa thị chính, vì sao?" Tiếng nói có tia lo lắng, cũng chứa đựng một ít tức giận.
Bởi vì em gái nghỉ việc ở tòa thị chính, thế nhưng lại không cho anh trai biết!
Cổ Dư ngồi dậy từ trong chăn, chột dạ lấy tay chải chải tóc dài, còn buồn ngủ tựa vào đầu giường: "Anh." Gần đây anh trai bận chuyện lo hôn lễ, chuẩn bị chính thức cùng Mã Nhã Thanh bước vào cung điện hôn nhân, bởi vậy không thể quan tâm đến chuyện của cô. Nhưng hiện tại nếu anh trai đã hỏi, cô phải tìm một vài lý do qua loa đại khái, nhưng lại không thể lộ ra dấu vết, "Anh vẫn biết là em không thích công việc khô khan nhàm chán ở cơ quan, em muốn tìm một công việc mới mẻ khác."
"Dạ Triệt bên đó làm sao bây giờ?" Cổ Ngạo lại trầm giọng hỏi, cũng không muốn chính mình suy nghĩ tiêu cực, "Một khoảng thời gian trước, hai ông bà Mộ gia gọi điện báo cho anh biết, em cùng Dạ Triệt ở trêи xe trong khu Trống Da Cá Lâu đã chân chính trở thành vợ chồng, bởi vậy anh vẫn cảm thấy vui mừng cho em, may mắn chính mình không có nhìn lầm tấm lòng mà Dạ Triệt dành cho em. Nhưng hiện tại hai người lại đang xảy ra chuyện gì? Không phải Dạ Triệt đã thấy rõ ràng lòng mình sao! Vì sao hai người còn đang giận dỗi nhau?!"
Cổ Dư cắn cắn môi dưới, nhất thời cũng cảm thấy có chút ủy khuất, cầm di động, xoay người nằm úp sấp xuống giường, đá hai chân mà nói: "Là do anh ấy âm tình bất định, đâu có liên quan gì đến em! Anh, anh nghĩ sai rồi, em cùng Dạ Triệt không có phát sinh quan hệ thân thể, đừng nghe hai ông bà Mộ gia thêm mắm thêm muối."
"......" Cổ Ngạo bên kia không nói gì, trầm ngâm một lát lại nói: "Cho dù không có thật sự động phòng, vậy chắc là cũng có tiếp xúc tay chân. Nếu như vậy, em ngoan ngoãn ở bên cạnh Dạ Triệt đi, anh sẽ giúp em lấy lại vị trí nữ thư ký trưởng, cho em cùng anh ta sớm chiều ở chung! Hiểu không?" Nếu Mộ Dạ Triệt có thể làm ra từng bước này, vậy cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với Cổ Dư! Anh tuyệt đối không thể để em gái mình chắp tay nhường vị trí nữ thư ký trưởng như vậy được, đó là biểu hiện của kẻ yếu!
Làm sao Cổ Dư có thể cứ như vậy nghỉ việc được?! Năng lực của cô thế nào chẳng lẽ so ra kém cỏi hơn một cô thư ký mới suốt ngày lấy thân chiêu đãi mắt người sao?! Sự việc điều nhiệm lần này của tòa thị chính, hoàn toàn là một loại vũ nhục đối với Cổ Dư! Chức vị nữ thư ký trưởng vốn chính là Cổ Dư dùng năng lực của mình mà có được, cô có năng lực đảm nhiệm, làm sao có thể cứ như vậy bị đá ra ngoài!
"Không được, anh! Em không muốn quay lại tòa thị chính!" Quả nhiên Cổ Dư lập tức cự tuyệt, thân hình lại lập tức ngồi dậy từ trêи giường, đủ để thấy được cảm xúc kϊƈɦ động của cô, "Hiện tại em đã tìm được công việc hướng dẫn viên du lịch! Hôm nay khai trương, kinh doanh lời mấy ngàn tệ! Anh không thể áp giải em đến cái nhà giam đó được, buồn chết! Em sẽ hỏng mất!"
"Em phải quay lại tòa thị chính." Cổ Ngạo cũng vững vàng kiên quyết, xem ra đã sớm quyết định vì em gái, "Chỉ cần em là con dâu của Mộ gia, em nhất định phải ở tòa thị chính!"
"Em đã nghỉ việc trước mặt tất cả đồng nghiệp, cũng sử dụng phương pháp ném đơn từ chức vào mặt trưởng phòng, làm sao em còn trở về đi làm nữa?!" Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Dư trợn to thành hai quả bóng cao su, một tay chống nạnh không ngừng đi tới đi lui trong phòng, "Anh đây là làm em trở về để bị bọn họ chê cười sao?"
Cái gì mà chức vị nữ thư ký trưởng, cô đúng là không thèm mới quăng đơn nghỉ việc vào mặt trưởng phòng Chiến Sâm, hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình! Ai muốn chứng minh năng lực của mình để nuốt cơn giận này chứ? Ở trước mặt Mộ Dạ Triệt một chân đạp hai thuyền, cô căn bản không cần thiết phải làm vậy! Hiện tại cô càng muốn chứng minh mình có năng lực làm hướng dẫn viên du lịch hơn!
"Anh sẽ để Mộ gia nhanh chóng công khai mối quan hệ đã kết hôn giữa em cùng Mộ Dạ Triệt." Cổ Ngạo lại nói, "Mà em, có thể giữ chức ở tòa thị chính, làm thêm công việc hướng dẫn viên, thứ Hai đến thứ Sáu làm ở tòa thị chính, cuối tuần dẫn đoàn đi du lịch. Cứ như vậy đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc của em ở tòa thị chính."
"Anh!" Cổ Dư phát ra tiếng thét phẫn nộ chói tai, "Em nói không đi! Đừng có sắp xếp cho em!"
"Cứ như vậy đi." Cổ Ngạo cúp máy, ngược lại gọi điện đến cho một quan viên trong tòa thị chính, lập tức sắp xếp chuyện của em gái ở tòa thị chính.
"A ~" Cổ Dư tức giận đến phát điên, ngồi ở trêи giường, ra sức dùng hai nắm đấm mà đánh lên nệm, ngược lại giống một đứa trẻ, "Anh, em không muốn đối mặt với đôi nam nữ chết tiệt kia! Bọn họ là cố ý để cho em xem, em trốn còn không được sao! Em ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm!" Cô không ngừng lắc đầu rống to, cuối cùng ngã vào trêи giường, dùng gối giữ chặt đầu mình, không ngừng thở dốc.
Lãnh Đông Húc
Trước cửa nhà Mộ gia, sau khi Cổ Dư nổi giận đùng đùng đi vào phòng khách, Đông Húc cùng Mộ Dạ Triệt lẳng lặng đứng ở bậc thang, hai khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, khí chất ôn hòa, trò chuyện một vấn đề chung mà hai người cùng quan tâm.
"Ngày mai Cổ Dư không thể cùng cháu ra ngoài hẹn hò xem mặt được." Đây là thái độ của Mộ Dạ Triệt, đôi mắt kia sớm đã tan đi lửa giận, sửa lại thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Húc, ánh mắt nghiêm khắc, hơn nữa mang theo cảnh cáo lợi hại, "Đông Húc, đừng có ý đồ tạo nên mâu thuẫn ở trong nhà này, Mộ gia sẽ không vì sự yêu thương nhung nhớ của Cổ Dư đối với cháu mà tan đàn xẻ nghé! Hẳn là cháu nên nghĩ kỹ, cháu cùng mợ của mình hẹn hò mai mối, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến thanh danh của cô ấy!"
Hai tay Đông Húc nhàn nhã đút túi quần, dung nhan tuấn lãng cười nhẹ, "Dạ Triệt, cậu hiểu lầm rồi, hai năm trước ông ngoại có nỗi khổ riêng của mình, mới không đề bạt cháu, cháu cũng không có trách ông. Theo bản thân cháu mà nói, cũng không muốn để ông ngoại dọn sẵn đường cho mình, cho cháu một bước lên trời. Đối với điều này cháu nhìn thấy rõ, sự nghiệp cùng cuộc đời cần đi bước một mà đến, người không chịu nhận ra là mẹ cháu, bà có vẻ hi vọng cháu cùng Cổ Dư ở chung một chỗ. Bởi vậy......"
Hắn đi tới bên này, vẫn như cũ dùng một đôi mắt sâu thẳm cười nhìn Dạ Triệt, "Bởi vậy nếu cậu không xem Cổ Dư là quan trọng, có lẽ ngoài cháu ra, còn nhiều người đàn ông ở bên ngoài sẽ phát hiện Cổ Dư đẹp. Dạ Triệt, cậu đừng cho rằng mình có thói quen được Cổ Dư yêu và đó là điều đương nhiên, cô ấy là một cô gái có bề ngoài thô ráp nhưng nội tâm lại mẫn cảm, nếu đã xác định là yêu, vậy cố gắng đáp lại cô ấy! Còn nếu không thương, vậy đừng lặp lại dây dưa nữa, thoải mái buông tay đi! Đây mới là Dạ Triệt trước kia mà cháu biết, tuyệt đối không thương tổn bừa bãi một cô gái nào yêu mình."
"Hiện tại cô ấy là người vợ hợp pháp của cậu." Dạ Triệt cong môi cười lạnh, đôi mắt trầm xuống, nhìn Đông Húc một cái, "Trước kia kết thúc hai tháng này, cháu tốt nhất đừng có nhấc lên quan hệ với cô ấy. Đây là tốt cho cô ấy, cũng là tốt cho cháu. Nếu cháu xác định đã thích cô ấy, vậy đợi hai tháng sau cậu và cô ấy li hôn, cháu có thể triển khai theo đuổi cô ấy, như vậy hẳn là không tổn hại gì đến thanh danh của cháu, cũng như danh tiết của cô ấy."
Hắn không hề nói năng rườm rà, xoay người đi vào phòng khách, chấm dứt cuộc nói chuyện không hề có ý nghĩa này với Đông Húc. Thật ra hắn đã xác minh lập trường, chỉ cần Cổ Dư không phát sinh mối tình ngoài giá thú nào trong lúc thực hiện hợp đồng, tất cả hắn đều có thể chấp nhận. Hắn không thể để Mộ gia vì cô mà mang tiếng có vợ ngoại tình, làm cho chính cô có thể giữ mình trong sạch, dù sao mục đích hắn cưới cô, đúng là bởi vì cô là đối tượng thích hợp nhất xuất hiện vào lúc hắn lựa chọn!
Nếu con gái của Lâm Ngọc Nhi không xuất hiện, có lẽ hắn còn không nghĩ đến chuyện kết hôn, vẫn độc thân như vậy, không đáp lại cô, bởi vậy trong lúc thực hiện hợp đồng, hắn trói buộc cô tất cả! Mà hai tháng sau hợp đồng giải trừ, bọn họ thành công ly hôn, hắn tuyệt đối sẽ không can thiệp bất cứ hành vi nào của Cổ Dư!
Hắn đang đi tới, đột nhiên Đông Húc ở phía sau lại bổ sung thêm một câu: "Ngày mai cháu sẽ dẫn Cổ Dư ra ngoài giải sầu, lấy mối quan hệ mợ cùng cháu trai mà đi, thực hiện lời hứa trêи bàn cờ."
Mộ Dạ Triệt nghe được những lời này, nhưng bước chân của hắn vẫn không ngừng, gương mặt bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Cổ Dư chui ở trong chăn, phủ kín từ đầu đến ʍôиɠ, thật không biết có phải đang ngủ hay không. Mà điện thoại của cô đã bị cô hất văng ra xa, drap giường hỗn độn, rõ ràng vừa rồi cô phát giận, lấy tay cào cấu drap.
Vì thế hắn lẳng lặng đi qua, rũ mắt nhìn ụ chăn một lát, sau đó vươn tay, xốc chăn lên.
Chỉ thấy cô nghiêng đầu, ghé đầu vào ngủ trêи giường, có lẽ là tức đủ nhiều rồi, ngủ thật sự say, hai tay còn nắm lại thành quyền đặt ở hai sườn, hít thở đều đều.
Hắn đánh giá một lát, phát hiện cô gái này lại khôi phục dáng vẻ thiên sứ của mình, dáng vẻ ngủ im lặng này thật giống một đứa trẻ, hít thở nhợt nhạt, ngũ quan ôn nhu, khí chất tú nhã. Thật ra chỉ cần cô không nói lời nào, không nổi điên, không làm động tác cùng biểu tình khoa trương, cô chính là một cô gái văn nhã tú tĩnh.
"......" Cổ Dư ngủ trêи giường cũng không biết hắn đang đánh giá mình, vươn tay, nhanh chóng nắm lên tấm chăn, một lần nữa trùm lên đầu.
Vì thế Mộ Dạ Triệt có chút kinh ngạc, lại duỗi tay xốc lên tấm chăn trêи đầu cô, bởi vì trùm chăn ngủ không có vệ sinh, hơn nữa sẽ bị viêm phế quản hoặc ảnh hưởng tim.
Nhưng hắn vừa xốc ra, Cổ Dư ngủ say lại kéo chăn lại, không chút sứt mẻ mà trùm lên đầu mình, tiếp tục ngủ.
Mà Mộ Dạ Triệt lại đi xốc chăn ra......
Lặp lại như thế đến vài lần, Mộ Dạ Triệt phát hiện Cổ Dư là một cao thủ trùm chăn ngủ, có thể nằm úp sấp không nhúc nhích, lại đem chăn trùm kín mình từ đầu đến ʍôиɠ, chuẩn bị ngủ thẳng một giấc đến hừng đông!
Đối với điều này, Mộ Dạ Triệt không nói gì, không có xen vào cô nữa, đi về thư phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Mộ Dạ Triệt đi họp ở tòa thị chính, trước khi đi phát hiện Cổ Dư vẫn giữ nguyên tư thế trùm chăn ngủ, không khỏi lo lắng xốc chăn lên nhìn thoáng qua, sau đó đắp lại cho cô, xuống lầu một mặc áo vét, ra cửa.
Thì ra cô gái này ngủ thành lợn chết, không rõ vì sao có thể ngủ như vậy!
Hắn vừa mới đi, Đông Húc chạy bộ xong trở về, phát hiện Cổ Dư mặc một bộ quần áo thể thao ở trêи lầu, tóc cột thành đuôi ngựa, nói là ở nhà rèn luyện thân thể, tốc độ rời giường quả là thần tốc!
"Hôm nay mặc bộ quần áo thể thao này theo tôi đi ra ngoài." Hắn chỉ chỉ vào bộ đồ thể thao hình gấu chó đáng yêu, ngồi xuống bàn thưởng thức bữa sáng, "Sau khi đội mũ, người bên ngoài chắc là không nhận ra mối quan hệ mợ cháu của chúng ta. Hôm nay tôi chuẩn bị dẫn đoàn đi Thái Lan, tối nay bay."
"Tối nay?" Cổ Dư từng bước nhảy xuống cầu thang, quả thật giống một cái máy bay, bởi vì quá mau, "Vì sao không có thông báo trước?" Cô cùng Thị Na cũng muốn chuẩn bị tốt, không đến mức gấp gáp như vậy, "Anh cũng đi sao?"
"Không có thời gian, bởi vì khách yêu cầu hôm nay bay qua Thái Lan." Đông Húc ăn xong, sau đó đứng dậy đi thay quần áo, nhìn nhìn cô, "Hẳn là tôi sẽ đi. Nhưng mà nhớ rõ hôm nay phải mặc bộ đồ này đến sân bay, đeo kính đen, như vậy mới có vẻ thoải mái. Đi chuẩn bị đi." Tối hôm qua hắn cùng Dạ Triệt nói đi ra ngoài giải sầu, chính là đưa Cổ Dư đi Thái Lan, cùng hắn đi du lịch. Nếu Dạ Triệt không để trong lòng, vậy hắn cũng không cần thiết phải đi thông báo.
Đêm nay hắn sẽ mang Cổ Dư đi, gác lại chuyện thương tâm ở tòa thị chính một đoạn thời gian. Có lẽ chờ bọn họ trở về từ Thái Lan, tất cả đều đã cải biến. Cổ gia sẽ không hy vọng Cổ Dư trở về tòa thị chính, mối quan hệ hôn nhân của Cổ Dư cùng Dạ Triệt cũng đến kỳ hạn, sau đó ly hôn giải trừ hợp đồng, tất cả đều xong.
"Được rồi ~ tôi đi chuẩn bị!" Cổ Dư biết anh trai lại tự sắp xếp công việc của cô ở tòa thị chính, cho nên tươi cười rạng rỡ trong phút chốc, vội vàng chạy lên lầu, thu dọn hành lý rời đi! Đây không phải là một cái cớ hoàn hảo để rời đi sao? Chờ cô mang đoàn du lịch về nước, cô trực tiếp chuyển đến ở cùng Thị Na trong căn phòng mới mua!
Cổ Dư bị Mộ Dạ Triệt nổi giận lôi ra khỏi Mộ gia, dọc đường đi cô giãy dụa đánh đấm hắn, vẫn như cũ không thể tránh được sự kiềm chế của Mộ Dạ Triệt. Cô vô cùng buồn bực vì hành vi của Mộ Dạ Triệt, nhưng cô càng muốn biết người đàn ông này rốt cuộc đang muốn làm cái gì!
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Anh là kẻ điên sao? Ngày hôm qua thì nói tuyệt đối không có yêu một cô gái thô bạo như tôi, hôm nay lại giữ lấy người không chịu buông! Rốt cuộc anh muốn như thế nào! Anh là tên khốn một chân đạp ba thuyền!" Cô bị sự thay đổi thất thường của hắn biến thành bạo phát hoàn toàn, hung hăng hất tay ra khỏi sự kiềm chế của hắn, không để ý đến nguy hiểm cổ tay sẽ bị vặn gãy, lui về sau mấy bước xa, "Từ khi anh bao dưỡng Lâm Tiêm Tiêm, lại lúc nóng lúc lạnh với tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc đó anh vốn không có tư cách để gặp mặt tôi! Thậm chí là đụng vào tay của tôi, cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm! Bởi vậy mời anh cách xa tôi ra một chút, đừng có bôi nhọ tình yêu trước đây tôi dành cho anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh biến thành một con cầm thú chần chừ!"
Mộ Dạ Triệt thấy cô phản ứng kịch liệt, chính lửa giận trong lòng mình cũng đang chậm rãi bình ổn, cười lạnh mà nói: "Ngoài việc ngày mai không cho phép em hẹn hò với Đông Húc, những việc khác em đều có thể làm." Vốn dĩ người thắng ván cờ này là hắn, hắn tuyệt đối không cho phép người vợ trêи danh nghĩa của mình hẹn hò cùng người đàn ông khác, nhưng một giây cuối cùng Mộ bí thư lại nhúng tay, mới đưa đến cục diện bị xoay chuyển!
Bởi vậy cô gái này không thật sự nghĩ rằng cô có thể hẹn hò mai mối cùng Đông Húc chứ? Mượn tay người khác để thắng ván cờ này là xấu lắm, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình thua cuộc!
Cổ Dư theo dõi mạt cười lạnh trêи gương mặt tuấn tú của hắn, biết rõ hắn không chịu thua cuộc trong ván cờ vừa rồi, thái độ vô cùng cường ngạnh, liền tiếp tục lùi về sau mấy bước, quyết định đi trước! Thật ra người đàn ông này so với cô còn có thể xấu tính hơn, nhất định phải can thiệp chuyện của cô, cô chán ghét nhìn thấy hắn như vậy! Bởi vậy mặc kệ ván cờ vừa rồi thắng hay thua, cũng không thể ngăn cản cô một lần nữa tìm kiếm người chồng tương lai của mình!
Vì thế cô xoay người đi nhanh vào cửa nhà, một lần nữa chạy trở về!
Mà phía sau, Lãnh Đông Húc cũng đi ra theo, hắn thấy Cổ Dư đi về, mà gương mặt tuấn tú của Dạ Triệt thì âm tình bất định, nội tâm tựa như đang giãy dụa, liền đi lại đây cười nói: "Dạ Triệt, vừa rồi dáng vẻ của cậu xấu lắm."
Thì ra hai người cũng không có rời đi, mà là đứng ở ngoài nhà, cái đầu cuồng nộ của Dạ Triệt bị gió lạnh thổi đến thanh tỉnh, biết chính mình đang làm cái gì!
Cô mới không theo hầu bà già nổi điên này! Bà tự chơi một mình đi!
Đi về Mộ gia, cô gặp Mộ bí thư chờ ở cầu thang, trêи gương mặt phủ đầy lo lắng, hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, "Dạ Triệt......luôn luôn tức giận, hai người......đang cãi nhau chuyện gì......không được tự nhiên sao? Chẳng lẽ......là giận ba vừa rồi giúp con?"
---
"Ba giúp con xoay chuyển toàn cục ở thời điểm cuối cùng, đương nhiên anh ấy sẽ tức giận." Cổ Dư ngồi xổm trước mặt Mộ bí thư, giúp ông chỉnh lại cái chăn trêи chân, nhẹ nhàng cười cười, "Nhưng mà hiện tại không có việc gì, anh ấy đang nói chuyện phiếm với Đông Húc ở bên ngoài, ba không cần phải lo lắng. Giờ không còn sớm, ba đi nghỉ ngơi đi, chúc ba ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon." Mộ bí thư cười gật gật đầu, nhìn theo cô lên lầu.
Cổ Dư về tới phòng, nhưng cô ngẩn người nhìn ngăn tủ quần áo của mình, suy nghĩ có nên dọn ra ngoài ở hay không. Nhưng nếu dọn ra ngoài, lại phải tìm cái cớ đối phó với Mộ bí thư và Mộ thái thái, để không kϊƈɦ thích Mộ bí thư đang sinh bệnh! Cuối cùng sau khi mãi suy tư, cô nghĩ tới một biện pháp thích đáng, gọi điện thoại cho Thị Na,
"Nhận lời dẫn đoàn đi du lịch Thái Lan, dùng một trăm vạn kia mua một căn hộ nhỏ, thế nào? Chúng ta cùng nhau dọn qua ở, thời điểm tôi không ở được thì cô tìm một người bạn để chia phòng, hoặc là cô cùng Diệp Tuấn Sinh ở lại. Mà từ giờ trở đi, chúng ta bắt đầu tìm phòng trước."
Thị Na bừng tỉnh khi bị cô gọi điện lúc nửa đêm, mơ hồ không rõ mà ách xì một cái, "Có thể, nhưng có đôi khi Tuấn Sinh sẽ tới nơi này, chị không cần để ý là được." Cô cũng muốn mua một căn hộ ở bên ngoài để ở, đúng ý của cô!
"Vậy ngày mai cô đi tìm phòng, tầm chín mươi đến một trăm vạn là được!"
"OK, việc này cứ giao cho tôi, cúp máy nhé." Thị Na vì tiếp tục ngủ, nhanh chóng treo máy, không cho Cổ Dư dong dài.
Cổ Dư thì nằm ngủ trêи giường, lăn qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng trùm chăn kín từ ʍôиɠ lên đầu, cuộn lại thành một cục. Cô vẫn thích ngủ như vậy, im lặng, như vậy mới khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nhưng anh trai Cổ Ngạo của cô không cho cô ngủ như vậy, bởi vì không tốt cho thân thể, dễ tạo thành bệnh về hô hấp, đè ép trái tim, cho nên bỗng nhiên cô nhớ đến anh trai của mình, tưởng tượng nửa đêm anh trai đi qua phòng của cô, lấy tay nhẹ nhàng xốc lên cái chăn trêи đầu của cô, chỉnh lại cho cô cái chăn.
Mới trước đây thôi, bởi vì cha mẹ không còn, không có ai theo cô, cô vẫn chui trong ổ chăn mà ngủ, hơn nữa có thể cam đoan duy trì ngủ với tư thế này đến sáng sớm, không chịu chui ra từ ổ chăn. Anh trai đưa cô đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cô bị sợ bóng tối mới đưa đến tâm lý trốn tránh, chứng bệnh quái gở. Nhưng cô có thể kiên rì nhiều năm như vậy, điều này chứng minh cô đã nuôi thành thói quen, đã là không thể thay đổi.
Là giống như, có mấy bé gái có thói quen ôm búp bê đi vào giấc ngủ, tính ỷ lại vô cùng mạnh, hai cái này đều giống nhau.
Điều anh trai lo lắng nhất, chính là trái tim của cô không thoải mái, sợ cô trùm chăn kín từ đầu đến chân không thở được mà chết.
"Có chắc yêu là đây ầy ậy... có chắc yêu là đây......" Cô đang trùm chăn ngủ, điện thoại trêи tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên, vang lên tiếng chuông vui, "Có chắc yêu là đây ầy ậy... có chắc yêu là đây......" Hình như anh trai biết suy nghĩ của cô, thế nhưng vào lúc nửa đêm rạng sáng lại gọi điện cho cô, "Hôm nay có một người bạn ở tòa thị chính đưa cho anh một tin tức, nghe nói em xin nghỉ việc ở tòa thị chính, vì sao?" Tiếng nói có tia lo lắng, cũng chứa đựng một ít tức giận.
Bởi vì em gái nghỉ việc ở tòa thị chính, thế nhưng lại không cho anh trai biết!
Cổ Dư ngồi dậy từ trong chăn, chột dạ lấy tay chải chải tóc dài, còn buồn ngủ tựa vào đầu giường: "Anh." Gần đây anh trai bận chuyện lo hôn lễ, chuẩn bị chính thức cùng Mã Nhã Thanh bước vào cung điện hôn nhân, bởi vậy không thể quan tâm đến chuyện của cô. Nhưng hiện tại nếu anh trai đã hỏi, cô phải tìm một vài lý do qua loa đại khái, nhưng lại không thể lộ ra dấu vết, "Anh vẫn biết là em không thích công việc khô khan nhàm chán ở cơ quan, em muốn tìm một công việc mới mẻ khác."
"Dạ Triệt bên đó làm sao bây giờ?" Cổ Ngạo lại trầm giọng hỏi, cũng không muốn chính mình suy nghĩ tiêu cực, "Một khoảng thời gian trước, hai ông bà Mộ gia gọi điện báo cho anh biết, em cùng Dạ Triệt ở trêи xe trong khu Trống Da Cá Lâu đã chân chính trở thành vợ chồng, bởi vậy anh vẫn cảm thấy vui mừng cho em, may mắn chính mình không có nhìn lầm tấm lòng mà Dạ Triệt dành cho em. Nhưng hiện tại hai người lại đang xảy ra chuyện gì? Không phải Dạ Triệt đã thấy rõ ràng lòng mình sao! Vì sao hai người còn đang giận dỗi nhau?!"
Cổ Dư cắn cắn môi dưới, nhất thời cũng cảm thấy có chút ủy khuất, cầm di động, xoay người nằm úp sấp xuống giường, đá hai chân mà nói: "Là do anh ấy âm tình bất định, đâu có liên quan gì đến em! Anh, anh nghĩ sai rồi, em cùng Dạ Triệt không có phát sinh quan hệ thân thể, đừng nghe hai ông bà Mộ gia thêm mắm thêm muối."
"......" Cổ Ngạo bên kia không nói gì, trầm ngâm một lát lại nói: "Cho dù không có thật sự động phòng, vậy chắc là cũng có tiếp xúc tay chân. Nếu như vậy, em ngoan ngoãn ở bên cạnh Dạ Triệt đi, anh sẽ giúp em lấy lại vị trí nữ thư ký trưởng, cho em cùng anh ta sớm chiều ở chung! Hiểu không?" Nếu Mộ Dạ Triệt có thể làm ra từng bước này, vậy cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với Cổ Dư! Anh tuyệt đối không thể để em gái mình chắp tay nhường vị trí nữ thư ký trưởng như vậy được, đó là biểu hiện của kẻ yếu!
Làm sao Cổ Dư có thể cứ như vậy nghỉ việc được?! Năng lực của cô thế nào chẳng lẽ so ra kém cỏi hơn một cô thư ký mới suốt ngày lấy thân chiêu đãi mắt người sao?! Sự việc điều nhiệm lần này của tòa thị chính, hoàn toàn là một loại vũ nhục đối với Cổ Dư! Chức vị nữ thư ký trưởng vốn chính là Cổ Dư dùng năng lực của mình mà có được, cô có năng lực đảm nhiệm, làm sao có thể cứ như vậy bị đá ra ngoài!
"Không được, anh! Em không muốn quay lại tòa thị chính!" Quả nhiên Cổ Dư lập tức cự tuyệt, thân hình lại lập tức ngồi dậy từ trêи giường, đủ để thấy được cảm xúc kϊƈɦ động của cô, "Hiện tại em đã tìm được công việc hướng dẫn viên du lịch! Hôm nay khai trương, kinh doanh lời mấy ngàn tệ! Anh không thể áp giải em đến cái nhà giam đó được, buồn chết! Em sẽ hỏng mất!"
"Em phải quay lại tòa thị chính." Cổ Ngạo cũng vững vàng kiên quyết, xem ra đã sớm quyết định vì em gái, "Chỉ cần em là con dâu của Mộ gia, em nhất định phải ở tòa thị chính!"
"Em đã nghỉ việc trước mặt tất cả đồng nghiệp, cũng sử dụng phương pháp ném đơn từ chức vào mặt trưởng phòng, làm sao em còn trở về đi làm nữa?!" Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Dư trợn to thành hai quả bóng cao su, một tay chống nạnh không ngừng đi tới đi lui trong phòng, "Anh đây là làm em trở về để bị bọn họ chê cười sao?"
Cái gì mà chức vị nữ thư ký trưởng, cô đúng là không thèm mới quăng đơn nghỉ việc vào mặt trưởng phòng Chiến Sâm, hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình! Ai muốn chứng minh năng lực của mình để nuốt cơn giận này chứ? Ở trước mặt Mộ Dạ Triệt một chân đạp hai thuyền, cô căn bản không cần thiết phải làm vậy! Hiện tại cô càng muốn chứng minh mình có năng lực làm hướng dẫn viên du lịch hơn!
"Anh sẽ để Mộ gia nhanh chóng công khai mối quan hệ đã kết hôn giữa em cùng Mộ Dạ Triệt." Cổ Ngạo lại nói, "Mà em, có thể giữ chức ở tòa thị chính, làm thêm công việc hướng dẫn viên, thứ Hai đến thứ Sáu làm ở tòa thị chính, cuối tuần dẫn đoàn đi du lịch. Cứ như vậy đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc của em ở tòa thị chính."
"Anh!" Cổ Dư phát ra tiếng thét phẫn nộ chói tai, "Em nói không đi! Đừng có sắp xếp cho em!"
"Cứ như vậy đi." Cổ Ngạo cúp máy, ngược lại gọi điện đến cho một quan viên trong tòa thị chính, lập tức sắp xếp chuyện của em gái ở tòa thị chính.
"A ~" Cổ Dư tức giận đến phát điên, ngồi ở trêи giường, ra sức dùng hai nắm đấm mà đánh lên nệm, ngược lại giống một đứa trẻ, "Anh, em không muốn đối mặt với đôi nam nữ chết tiệt kia! Bọn họ là cố ý để cho em xem, em trốn còn không được sao! Em ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm!" Cô không ngừng lắc đầu rống to, cuối cùng ngã vào trêи giường, dùng gối giữ chặt đầu mình, không ngừng thở dốc.
Lãnh Đông Húc
Trước cửa nhà Mộ gia, sau khi Cổ Dư nổi giận đùng đùng đi vào phòng khách, Đông Húc cùng Mộ Dạ Triệt lẳng lặng đứng ở bậc thang, hai khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, khí chất ôn hòa, trò chuyện một vấn đề chung mà hai người cùng quan tâm.
"Ngày mai Cổ Dư không thể cùng cháu ra ngoài hẹn hò xem mặt được." Đây là thái độ của Mộ Dạ Triệt, đôi mắt kia sớm đã tan đi lửa giận, sửa lại thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Húc, ánh mắt nghiêm khắc, hơn nữa mang theo cảnh cáo lợi hại, "Đông Húc, đừng có ý đồ tạo nên mâu thuẫn ở trong nhà này, Mộ gia sẽ không vì sự yêu thương nhung nhớ của Cổ Dư đối với cháu mà tan đàn xẻ nghé! Hẳn là cháu nên nghĩ kỹ, cháu cùng mợ của mình hẹn hò mai mối, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến thanh danh của cô ấy!"
Hai tay Đông Húc nhàn nhã đút túi quần, dung nhan tuấn lãng cười nhẹ, "Dạ Triệt, cậu hiểu lầm rồi, hai năm trước ông ngoại có nỗi khổ riêng của mình, mới không đề bạt cháu, cháu cũng không có trách ông. Theo bản thân cháu mà nói, cũng không muốn để ông ngoại dọn sẵn đường cho mình, cho cháu một bước lên trời. Đối với điều này cháu nhìn thấy rõ, sự nghiệp cùng cuộc đời cần đi bước một mà đến, người không chịu nhận ra là mẹ cháu, bà có vẻ hi vọng cháu cùng Cổ Dư ở chung một chỗ. Bởi vậy......"
Hắn đi tới bên này, vẫn như cũ dùng một đôi mắt sâu thẳm cười nhìn Dạ Triệt, "Bởi vậy nếu cậu không xem Cổ Dư là quan trọng, có lẽ ngoài cháu ra, còn nhiều người đàn ông ở bên ngoài sẽ phát hiện Cổ Dư đẹp. Dạ Triệt, cậu đừng cho rằng mình có thói quen được Cổ Dư yêu và đó là điều đương nhiên, cô ấy là một cô gái có bề ngoài thô ráp nhưng nội tâm lại mẫn cảm, nếu đã xác định là yêu, vậy cố gắng đáp lại cô ấy! Còn nếu không thương, vậy đừng lặp lại dây dưa nữa, thoải mái buông tay đi! Đây mới là Dạ Triệt trước kia mà cháu biết, tuyệt đối không thương tổn bừa bãi một cô gái nào yêu mình."
"Hiện tại cô ấy là người vợ hợp pháp của cậu." Dạ Triệt cong môi cười lạnh, đôi mắt trầm xuống, nhìn Đông Húc một cái, "Trước kia kết thúc hai tháng này, cháu tốt nhất đừng có nhấc lên quan hệ với cô ấy. Đây là tốt cho cô ấy, cũng là tốt cho cháu. Nếu cháu xác định đã thích cô ấy, vậy đợi hai tháng sau cậu và cô ấy li hôn, cháu có thể triển khai theo đuổi cô ấy, như vậy hẳn là không tổn hại gì đến thanh danh của cháu, cũng như danh tiết của cô ấy."
Hắn không hề nói năng rườm rà, xoay người đi vào phòng khách, chấm dứt cuộc nói chuyện không hề có ý nghĩa này với Đông Húc. Thật ra hắn đã xác minh lập trường, chỉ cần Cổ Dư không phát sinh mối tình ngoài giá thú nào trong lúc thực hiện hợp đồng, tất cả hắn đều có thể chấp nhận. Hắn không thể để Mộ gia vì cô mà mang tiếng có vợ ngoại tình, làm cho chính cô có thể giữ mình trong sạch, dù sao mục đích hắn cưới cô, đúng là bởi vì cô là đối tượng thích hợp nhất xuất hiện vào lúc hắn lựa chọn!
Nếu con gái của Lâm Ngọc Nhi không xuất hiện, có lẽ hắn còn không nghĩ đến chuyện kết hôn, vẫn độc thân như vậy, không đáp lại cô, bởi vậy trong lúc thực hiện hợp đồng, hắn trói buộc cô tất cả! Mà hai tháng sau hợp đồng giải trừ, bọn họ thành công ly hôn, hắn tuyệt đối sẽ không can thiệp bất cứ hành vi nào của Cổ Dư!
Hắn đang đi tới, đột nhiên Đông Húc ở phía sau lại bổ sung thêm một câu: "Ngày mai cháu sẽ dẫn Cổ Dư ra ngoài giải sầu, lấy mối quan hệ mợ cùng cháu trai mà đi, thực hiện lời hứa trêи bàn cờ."
Mộ Dạ Triệt nghe được những lời này, nhưng bước chân của hắn vẫn không ngừng, gương mặt bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Cổ Dư chui ở trong chăn, phủ kín từ đầu đến ʍôиɠ, thật không biết có phải đang ngủ hay không. Mà điện thoại của cô đã bị cô hất văng ra xa, drap giường hỗn độn, rõ ràng vừa rồi cô phát giận, lấy tay cào cấu drap.
Vì thế hắn lẳng lặng đi qua, rũ mắt nhìn ụ chăn một lát, sau đó vươn tay, xốc chăn lên.
Chỉ thấy cô nghiêng đầu, ghé đầu vào ngủ trêи giường, có lẽ là tức đủ nhiều rồi, ngủ thật sự say, hai tay còn nắm lại thành quyền đặt ở hai sườn, hít thở đều đều.
Hắn đánh giá một lát, phát hiện cô gái này lại khôi phục dáng vẻ thiên sứ của mình, dáng vẻ ngủ im lặng này thật giống một đứa trẻ, hít thở nhợt nhạt, ngũ quan ôn nhu, khí chất tú nhã. Thật ra chỉ cần cô không nói lời nào, không nổi điên, không làm động tác cùng biểu tình khoa trương, cô chính là một cô gái văn nhã tú tĩnh.
"......" Cổ Dư ngủ trêи giường cũng không biết hắn đang đánh giá mình, vươn tay, nhanh chóng nắm lên tấm chăn, một lần nữa trùm lên đầu.
Vì thế Mộ Dạ Triệt có chút kinh ngạc, lại duỗi tay xốc lên tấm chăn trêи đầu cô, bởi vì trùm chăn ngủ không có vệ sinh, hơn nữa sẽ bị viêm phế quản hoặc ảnh hưởng tim.
Nhưng hắn vừa xốc ra, Cổ Dư ngủ say lại kéo chăn lại, không chút sứt mẻ mà trùm lên đầu mình, tiếp tục ngủ.
Mà Mộ Dạ Triệt lại đi xốc chăn ra......
Lặp lại như thế đến vài lần, Mộ Dạ Triệt phát hiện Cổ Dư là một cao thủ trùm chăn ngủ, có thể nằm úp sấp không nhúc nhích, lại đem chăn trùm kín mình từ đầu đến ʍôиɠ, chuẩn bị ngủ thẳng một giấc đến hừng đông!
Đối với điều này, Mộ Dạ Triệt không nói gì, không có xen vào cô nữa, đi về thư phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Mộ Dạ Triệt đi họp ở tòa thị chính, trước khi đi phát hiện Cổ Dư vẫn giữ nguyên tư thế trùm chăn ngủ, không khỏi lo lắng xốc chăn lên nhìn thoáng qua, sau đó đắp lại cho cô, xuống lầu một mặc áo vét, ra cửa.
Thì ra cô gái này ngủ thành lợn chết, không rõ vì sao có thể ngủ như vậy!
Hắn vừa mới đi, Đông Húc chạy bộ xong trở về, phát hiện Cổ Dư mặc một bộ quần áo thể thao ở trêи lầu, tóc cột thành đuôi ngựa, nói là ở nhà rèn luyện thân thể, tốc độ rời giường quả là thần tốc!
"Hôm nay mặc bộ quần áo thể thao này theo tôi đi ra ngoài." Hắn chỉ chỉ vào bộ đồ thể thao hình gấu chó đáng yêu, ngồi xuống bàn thưởng thức bữa sáng, "Sau khi đội mũ, người bên ngoài chắc là không nhận ra mối quan hệ mợ cháu của chúng ta. Hôm nay tôi chuẩn bị dẫn đoàn đi Thái Lan, tối nay bay."
"Tối nay?" Cổ Dư từng bước nhảy xuống cầu thang, quả thật giống một cái máy bay, bởi vì quá mau, "Vì sao không có thông báo trước?" Cô cùng Thị Na cũng muốn chuẩn bị tốt, không đến mức gấp gáp như vậy, "Anh cũng đi sao?"
"Không có thời gian, bởi vì khách yêu cầu hôm nay bay qua Thái Lan." Đông Húc ăn xong, sau đó đứng dậy đi thay quần áo, nhìn nhìn cô, "Hẳn là tôi sẽ đi. Nhưng mà nhớ rõ hôm nay phải mặc bộ đồ này đến sân bay, đeo kính đen, như vậy mới có vẻ thoải mái. Đi chuẩn bị đi." Tối hôm qua hắn cùng Dạ Triệt nói đi ra ngoài giải sầu, chính là đưa Cổ Dư đi Thái Lan, cùng hắn đi du lịch. Nếu Dạ Triệt không để trong lòng, vậy hắn cũng không cần thiết phải đi thông báo.
Đêm nay hắn sẽ mang Cổ Dư đi, gác lại chuyện thương tâm ở tòa thị chính một đoạn thời gian. Có lẽ chờ bọn họ trở về từ Thái Lan, tất cả đều đã cải biến. Cổ gia sẽ không hy vọng Cổ Dư trở về tòa thị chính, mối quan hệ hôn nhân của Cổ Dư cùng Dạ Triệt cũng đến kỳ hạn, sau đó ly hôn giải trừ hợp đồng, tất cả đều xong.
"Được rồi ~ tôi đi chuẩn bị!" Cổ Dư biết anh trai lại tự sắp xếp công việc của cô ở tòa thị chính, cho nên tươi cười rạng rỡ trong phút chốc, vội vàng chạy lên lầu, thu dọn hành lý rời đi! Đây không phải là một cái cớ hoàn hảo để rời đi sao? Chờ cô mang đoàn du lịch về nước, cô trực tiếp chuyển đến ở cùng Thị Na trong căn phòng mới mua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.