Chương 312: Ngoại truyện 042: Lâm Tiêm Tiêm dâm loàn
Ảm Hương
16/07/2021
Lâm Ngọc Nhi vội vàng buông tay, nháy mắt để con gái lớn nâng Lâm Tiêm Tiêm dậy, chính mình thì quay đầu trừng mắt cảnh cáo Lâm Tiêm Tiêm một cái, đứng dậy hất hất mái tóc của mình, dường như không có việc gì mà xoay người cười nói với những người đối diện đứng ở cửa: "Tôi cùng hai đứa con gái đang ôn chuyện cũ, xin hỏi có vấn đề gì sao?"
Quản lí mang theo một đám nhân viên bảo vệ đi đến trước mặt bà, ánh mắt liếc nhìn bà ta như không, trực tiệp ra lệnh nhân viên bảo vệ: "Đưa vị tiểu thư này đi!"
Rốt cuộc Lâm Tiêm Tiêm được cứu trợ, nhưng bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí, cô đã hôn mê, hoàn toàn không có ý thức. Nhân viên bảo vệ không thể không nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa cô lên xe đậu trong khách sạn, hoàn thành nhiệm vụ Dịch Phong giao cho bọn họ.
Mà bên này, Lâm Ngọc Nhi bị quản lý khách sạn phá hỏng chuyện tốt, gương mặt trái xoan nhất thời âm trầm xuống, vẻ mặt tức giận, nhưng mà không có thể hiện mà là cười nhìn theo quản lý khách sạn rời đi, dặn Lâm Nho Nho lập tức đến bệnh viện chăm sóc em gái.
"Tiêm Tiêm là bị ai ôm đi, nhất định phải nói cho mẹ biết!" Bà nghiến răng nghiến lợi mà cười, nháy mắt ra ám hiệu với con gái lớn, "Vừa rồi là hai chị em đùa giỡn, Nho Nhỏ con lại không cẩn thận đẩy ngã Tiêm Tiêm, khiến cho nó bị hôn mê, hiểu không?"
"Mẹ, con biết rồi, giờ con đi xuống dưới đã." Lâm Nho Nhỏ thông minh đi theo phía sau của quản lý khách sạn, lấy thân phận chị gái đi theo Lâm Tiêm Tiêm, cũng muốn biết người cứu Tiêm Tiêm rốt cuộc là ai! Nhưng mà khi cô đi vào thang máy, vài nhân viên bảo vệ ngăn cản cô lại, không cho cô đi theo Lâm Tiêm Tiêm đến bệnh viện, chỉ cho ở lại thang máy!
Vì thế Lâm Nho Nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm bị ôm đi, chính mình thì bị giam ở trong thang máy, một lần nữa trở lại trêи lầu!
Nhưng mà cũng là vì vậy, trong lòng Lâm Nho Nhỏ lập tức xuất hiện một vài người, đại khái có thể đoán ra là ai đang giúp Lâm Tiêm Tiêm! Gần đây Tiêm Tiêm cùng Phó Minh Khải lại một lần nữa trở về làm bạn, hai người đang bình thản cởi bỏ hiểu lầm trước kia, lén gặp mặt, bởi vậy ngoài Phó Minh Khải ra, còn có Mộ Dạ Triệt nhúng tay vào chuyện này!
Hai người đàn ông này đều có mối quan hệ không bình thường với Lâm Tiêm Tiêm, công tử con nhà giàu đều bị Lâm Tiêm Tiêm lấy đi! Đây cũng khiến là nguyên nhân khiến cho sự ghen tị của cô càng thêm vặn vẹo!
---
Lâm Tiêm Tiêm bị Dịch Phong đưa về biệt thự ven biển, bác sĩ đang làm kiểm tra toàn thân cho cô, sau khi xác định cô không gặp nguy hiểm, để cô nằm nghỉ ngơi.
"Tôi muốn gặp Mộ thị trưởng." Cô kêu lại Dịch Phong sắp rời đi, luôn luôn nhớ tới người đàn ông lúc nóng lúc lạnh này với mình, "Nghe nói anh ấy thay thế tôi đến Thượng Hải, gặp mặt cùng khách thế nào rồi?"
Dịch Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, thái độ lạnh như băng, máy móc trả lời: "Tôi không rõ lắm. Nếu Mộ thị trưởng đồng ý gặp cô, tự nhiên sẽ đến."
Sau khi anh rời đi, Lâm Tiêm Tiêm rất thất vọng, nằm trêи giường ngẩn người nhìn trần nhà.
Vốn hai ngày nay là cô phụ trách bay qua Thượng Hải gặp khách, nhưng Mộ Dạ Triệt đột nhiên để cô nhường vé máy bay lại cho hắn, không biết hắn vội vàng bay qua Thượng Hải như vậy là vì cái gì? Cô vẫn không rõ lắm rốt cuộc người đàn ông này đang làm cái gì, cũng không có quyền được hỏi đến. Nhưng mà tại không gian im lặng trong nháy mắt này, đột nhiên cô nhớ tới lúc trước Mộ Dạ Triệt từng nhắc tới tên của mẹ cùng cái tên Hàn Vũ Ngấn với cô, điều này khiến cô vô cùng nghi ngờ!
Cô từng nghe bác chồng nói, bác Hàn năm đó theo mẹ bay qua Singapore, vô cùng si mê với mẹ cô, nhưng bác Hàn cùng Mộ Dạ Triệt lại có quan hệ gì?! Mộ Dạ Triệt từng nói, muốn cho cô yêu hắn như Lâm Ngọc Nhi yêu Hàn Vũ Ngấn!
Những lời này khiến cho cô vô cùng khϊế͙p͙ sợ! Bởi vì cô không hiểu rốt cuộc giữa hai người này có quan hệ gì?
Đêm, im ắng, cô đang suy nghĩ, đột nhiên di động vang lên. Hai mắt mờ sương của cô đột nhiên sáng ngời, tưởng Mộ Dạ Triệt gọi đến, nhanh chóng bật dậy từ trêи giường, "Dạ Triệt!" Nhưng khi cô hưng phấn nhận máy, điện thoại lại truyền đến âm thanh của Phó Minh Khải, nói với cô: "Hiện giờ có thời gian gặp nhau một chút không?"
"Có chuyện gì?" Cô không dấu được mất mát trong lòng, đúng là không có một tia vui sướиɠ khi Phó Minh Khải chủ động gọi điện đến, nhìn đèn đầu giường, "Giờ thời gian không còn sớm, hai chúng ta gặp nhau có khả năng không được tiện."
Phó Minh Khải
Phó Minh Khải rõ ràng cảm thấy thất vọng khi bị cô cự tuyệt, trầm mặc một hai giây, lại nói giọng khàn khàn: "Tiêm Tiêm, trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, anh không nên đem cái chết của mẹ mà đổ trách nhiệm lên đầu em......"
"Tất cả đều đã qua." Lâm Tiêm Tiêm cắt ngang lời anh, tựa như không muốn nghe những điều này, lại càng không muốn nhớ lại đoạn thời gian công ty Sóng Biển bị đóng cửa, cô bị anh giáng cho một cái bạt tai thật mạnh, nói sang chuyện khác: "Anh đã bán nhà rồi sao? Công ty Sóng Biển phá sản, em cũng chịu trách nhiệm một nửa, bởi vậy em sẽ gánh một nửa khoản nợ này, tranh thủ sống qua ngày."
Phó Minh Khải lẳng lặng nghe, tiếng nói khàn khàn càng tỏ vẻ tinh thần thêm sa sút, "Tiêm Tiêm, thật ra giữa anh và Diệp Tố Tố không xảy ra chuyện gì. Trong thời gian anh bay qua Thụy Sĩ, tai nạn liên tiếp, bởi vậy khả năng tại tình huống này, anh cần một người giúp mình thư giải những buồn khổ trong lòng. Mà trong khoảng thời gian đó, người mà anh không thể nói hết cũng chính là em. Tiêm Tiêm, em lén mua bảo hiểm cho anh, người thụ hưởng cũng chính là em, một khoản tiền lớn, bởi vậy trước tiên, anh đã nghi ngờ em, anh không thể tin được Tiêm Tiêm em lại cầm mấy trăm vạn đấu thầu của công ty, thậm chí là, em còn muốn anh chết......"
Lâm Tiêm Tiêm nghe âm thanh khàn khàn sa sút tinh thần của anh, tâm tư vẫn bình tĩnh như cũ bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, là gợn sóng chua xót, cười cười mà nói: "Bởi vậy mới nói, Minh Khải, anh vẫn không tin em đúng không? Cho dù sau đó anh điều tra rõ ràng, là Phan Lợi Hoa bán đứng chúng ta, nhưng trong lòng anh vẫn có vết sẹo như cũ."
Cô nghiêng đầu, dựa lên thành giường, biểu tình có vẻ ảm đạm, che kín thương cảm, "Một cái tát đó đối với em mà nói, thật ra là một bài học. Minh Khải anh đang nói cho em biết, tình cảm hai năm yêu nhau vẫn không thể bỏ đi sự phòng bị em trong lòng anh, so ra kém mỗi một câu của mẹ anh. Bởi vì năm đó, chúng ta ngẫu nhiên quen biết nhau ở nhà hàng, lúc đó em vừa mới đến Cẩm thành làm nhân viên phục vụ, mà anh lại vừa chia tay với Diệp Tố Tố, chúng ta cứ như vậy mà đi cùng nhau. Em nói cho anh biết em chỉ có một người chị, không có người nhà, vì thế điều này trở thành lý do lớn nhất để mẹ anh phản đối hai chúng ta, bà không thể chấp nhận một đứa con gái mồ côi, mà Minh Khải anh là một người con có hiếu, anh mượn em để tách khỏi niềm nuối tiếc của anh dành cho Diệp Tố Tố. A."
"Tiêm Tiêm, chúng ta còn có thể bắt đầu một lần nữa hay không?" Phó Minh Khải lại nói, tiếng nói hạ thấp lại mang theo mong đợi, thỉnh cầu cô quay đầu, "Cho anh một cơ hội, chúng ta có thể khôi phục công ty Sóng Biến, chúng ta đính hôn."
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiêm Tiêm xẹt qua một tia đau thương, lòng chua xót mà lắc đầu, "Thời gian chúng ta tách ra thật ngắn, nhưng quả thật chúng ta không trở về được. Minh Khải, có một lần em phát sốt suýt chết ở ven đường, em mới biết được trêи đời này không có ai thật lòng quan tâm đến em. Trong khoảng thời gian anh bay qua Thụy Sĩ, em đã chết quá hai lần, nhưng không lần nào có anh ở bên cạnh."
"Tiêm Tiêm, em đang nói đến vụ tai nạn xe cộ kia sao?"
Lâm Tiêm Tiêm cúp máy, đôi mắt chứa đầy lệ, lẳng lặng tựa vào đầu giường.
Cô không khóc, nhưng lại cảm thấy chua xót tuyệt vọng vì chuyện cũ đầy thương tâm trước kia, nhất là hôm nay, mẹ cô suýt nữa bóp chết cô, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng đối với thân tình trêи thế giới này. Cô không hề khát vọng trở lại Singapore, trở lại nơi cô sinh trưởng từ nhỏ, nhưng ở Cẩm thành, cô vẫn không tìm thấy bến đỗ như cũ, Mộ Dạ Triệt cũng không yêu cô, thậm chí là đùa bỡn cô, mà cô, càng không thể bán đứng thể xác cùng tinh thần của mình một cách lãng phí!
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ hốc mắt, cô ngẩng mặt, lẳng lặng nhắm mắt, ý đồ không giữ nước mắt lại, hai tay lặng yên nắm chặt tấm chăn, hai cổ tay run run, một lòng sớm đã ngã vào đáy cốc băng sơn.
---
Mộ Dạ Triệt về tới Cẩm thành, nhưng hắn cũng không có lập tức lại đây xem Lâm Tiêm Tiêm đang tĩnh dưỡng, mà là quay lại tòa thị chính, xử lý công vụ tồn đọng hai ngày kia.
Người hắn phái đi Thái đang báo cáo hành tung của Cổ Dư cho hắn -- xuống máy bay xong đến khách sạn, hiện tại đang theo hành trình du lịch thăm chùa Phật, bên cạnh có Thị Na cùng Diệp Tuấn Sinh, ba người tính tối nay xem Gay Show, tất cả đều an toàn. Vì thế hắn yên tâm không ít, ngón tay dài kéo xả cà vạt, buông ra sự trói buộc ở cổ, khóe môi mang ý cười dựa vào lưng ghế da, tưởng tượng dáng vẻ cô gái này quỳ gối cầu nguyện trước tượng Phật!
Với đức hạnh bất hảo của cô gái này, cầu Phật nhất định sẽ không thành kính, trong lòng ngoài tiền và tiền ra, ngoài việc cầu nguyện phù hộ cho cô phát tài, chính là để cho cô có nhiều món lợi nhỏ một chút, Phật ở bốn phía mà thấy cô chắc chắn muốn trốn thật xa, cầu nguyện không nhạy, a!
Mộ Dạ Triệt
Hắn tự cười không tiếng động một lát, tiếp tục cúi đầu phê duyệt công văn trong tay, sườn mặt có vẻ nghiêm túc mà cương nghị, tập trung làm việc, tâm tình có vẻ tốt khi nghĩ đến Cổ Dư, khóe môi gợi cảm bất giác vẫn ôm lấy cười, trong đầu vẫn là dáng vẻ nghịch ngợm nằm trêи giường xem TV của cô tối hôm qua.
Cô gái này, thật ra cũng rất đáng yêu!
Buổi tối, hắn tự mình lái xe đến biệt thự ven biển xem Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm nghe được tiếng xe dừng, lập tức chạy từ cầu thang xuống dưới, gương mặt như đóa sen trắng tựa như gầy yếu một vòng, đứng ở cầu thang kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng mà cô không có kϊƈɦ động lao đến trước mặt hắn, mà là lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp có chút sưng húp, rõ ràng là tối hôm qua cô đã khóc.
Mộ Dạ Triệt thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt nhìn về phía bàn ăn trống rỗng bên cạnh, "Không ăn tối sao?"
"Thiếu gia, Lâm tiểu thư không có khẩu vị." Người hầu ở bên cạnh trả lời hắn, lo lắng cúi đầu, "Từ sáng đến giờ, vẫn không có ăn."
"A?" Mộ Dạ Triệt kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt một lần nữa nhìn Lâm Tiêm Tiêm hao gầy ở cầu thang, hàm chứa chút sắc bén, "Vì sao không ăn?" Xem ra cô gái này đang cảm thấy tuyệt vọng đối với cả thế giới! A!
Lâm Tiêm Tiêm lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt ướt át chớp động, đột nhiên lên tiếng nói: "Để cho em xuất ngoại du học, hai năm sau trở về lại bồi thường cho anh, được không?"
Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, thật lâu sau mới nặng nề lên tiếng cười nói: "Vì sao lại chọn xuất ngoại?" Hắn đi tới phía cô, nhìn chằm chằm gương mặt đau thương này.
"Bởi vì, mẹ của em không chịu buông tha em." Lâm Tiêm Tiêm kiên định trả lời trong ánh mắt lợi hại của hắn, biết hắn chính là muốn tận tai nghe đáp án từ trong miệng của cô, lại nói: "Hai năm sau du học trở về, em có thể quyết định cuộc đời của mình. Xin anh cho em cơ hội này." Cô đứng thẳng người nói xong, đột nhiên dùng một đôi tay chậm rãi cởi nút thắt váy ngủ của chính mình ra, cởi sạch trần như nhộng ở trước mặt Mộ Dạ Triệt, để lộ thân thể băng thanh ngọc khiết trắng nõn của mình, "Em dùng cơ thể của mình để làm lợi thế trao đổi, trước khi đi trở thành người phụ nữ của anh. Hai năm sau, tất cả của em đều thuộc về Mộ thiếu anh, cho dù là thân thể, hay là tâm."
Đôi mắt tối đen của Mộ Dạ Triệt lóe ra tia lửa nóng rực, liếc mắt đánh giá thân thể mềm mại khêu gợi của cô một cái, đột nhiên cong môi cười: "Nằm trêи đó!" Ngón tay hắn chỉ lên bàn ăn dài, ý bảo cô nằm lên đó trước mặt tất cả người hầu! Nếu cô gái này có gan cởi sạch quần áo ở nơi này, vậy hắn khiến cho cô tiếp tục ở trong này bị người ta xem sạch!
Đôi mắt của Lâm Tiêm Tiêm trần như nhộng hiện lên một tia bi thương, không nghĩ tới hắn sẽ để cô nằm ở nơi này, điều này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi cùng đau lòng, nhưng cô cực lực không để chính mình kinh hoảng, lõa lồ chậm rãi đi tới bàn ăn, nằm lên mặt bàn lạnh như băng kia, cơ thể lặng yên mà run run.
Những người nữ giúp việc ở một bên thì vội vàng rũ mắt, không dám nhìn về phía này.
Nhưng Mộ Dạ Triệt cũng không có ra lệnh cho các cô không được phép xem, cũng không mệnh lệnh cho các cô đi ra ngoài, mà là cười lạnh cất bước đi tới chỗ Lâm Tiêm Tiêm, ngả ngớn lấy ngón tay hất hất gương mặt đang nghiêng đi của cô, sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên sự khinh bỉ cùng hèn hạ, "Cô nhất định phải trở thành người phụ nữ của bản thiếu? Hả?"
Lâm Tiêm Tiêm cuộn mình trêи bàn cơm lạnh lẽo, lấy cánh tay che khuất thân thể của chính mình, cơ thể nhẹ nhàng run run, nhưng không có trả lời "Không"!
Bởi vì cô nhất định sẽ lấy thân thể của chính mình làm lợi thế, nhưng không phải phát sinh quan hệ cùng hắn ở trong này, ở trước mặt bao nhiêu người! Điều này đối với cô, lại là một loại nhục nhã!
"Dáng vẻ hiện tại của cô không giống như là dang rộng tay chân lấy lòng đàn ông. Mặc quần áo của mình vào đi!" Mộ Dạ Triệt lạnh giọng cười lạnh, híp mắt lại, rõ ràng cảm thấy chán ghét cực độ đối với dáng vẻ hiện tại của cô! Mà không phải hứng thú!
Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn tính xoay người rời đi, đột nhiên cố lấy dũng khí ôm cổ hắn, dùng chính thân thể lõa lồ của mình dính sát vào hắn, "Đừng đi! Em nguyện ý!"
Cô gắt gao ôm hắn, kéo hắn trở về, sau đó ở trước mặt tất cả người hầu mà mở ra cơ thể của chính mình, tự nguyện mở ra hai tay hai chân trắng nõn, dùng cặp đùi đầy đặn kia cùng bàn chân đặt giữa người hắn, kiên định mà nói: "Làm cho em trở thành người phụ nữ của anh, ngay tại nơi này. Em nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh ngay tại nơi đây."
Mộ Dạ triệt dùng ánh mắt sắc nhọn gắt gao nhìn chằm chằm cô, chính là nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén mà phức tạp, không hề động tay, làm cho Lâm Tiêm Tiêm đang nhìn hắn càng thêm run run. Lâm Tiêm Tiêm làm ra bước bán thân này đầu tiên, nhưng sau khi từng bước bán thân xong, cô đem hủy diệt toàn bộ thanh danh của mình. Bởi vì nơi này ngoài nữ giúp việc, ngoài cửa còn có nam giúp việc, quản gia, cho dù bọn họ không dám xem chằm chằm, nhưng cái này cũng không chứng minh rằng bọn họ không nhìn thấy tất cả sự việc đang xảy ra trong phòng khách.
"Mộ thiếu, làm cho em trở thành người phụ nữ của anh." Lâm Tiêm Tiêm đang run run kéo lại cánh tay của Mộ Dạ Triệt, cơ thể ở trước mặt Lâm Tiêm Tiêm lại càng run run thêm, lại kiên định nhất định phải làm ra từng bước bán thân này, "Dạ Triệt."
Vốn dĩ Mộ Dạ Triệt đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, giờ phút này, đột nhiên hắn nâng cô lên, túm lấy hông của cô dính sát vào chính mình! Bàn tay thô bạo tách ra hai cánh chân của cô, dùng một loai ánh mắt lửa nóng đầy tính hủy diệt mà nhìn chằm chằm cô gái này, tiếng nói lạnh lẽo, "Đừng có hối hận vì quyết định hôm nay! Tiếp theo xem tôi "Yêu" cô như thế nào!", hắn không có cởi bỏ một phần quần áo nào của mình, áo mũ chỉnh tề, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang làm cái gì.
Lâm Tiêm Tiêm nắm chặt hắn phát ra một tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều khó xử không dám mở mắt, cúi đầu không dám lên tiếng, cũng không dám đi ra khỏi nơi này. Quản gia cùng nam giúp việc ở ngoài cửa cũng xấu hổ lắc đầu, cảm thấy thẹn tự động dừng ánh mắt, nét mặt già nua che kín sự khó xử.
Cổ Dư
Mà Băng Cốc - Thái Lan, Cổ Dư lén bay tới nơi này cùng Thị Na, Diệp Tuấn Sinh đang đi thăm chùa Phật, khi cô đi đến chắp tay hành lễ trước tượng Phật, nhắm mắt lại cầu nguyện cho chính mình, đột nhiên chuỗi hạt xá lị trêи tay cô đứt thành đoạn, hạt xá lị rớt xuống đất!
Cô mở to mắt, nhìn những hạt châu đang rơi nhảy trêи mặt đất, đột nhiên phát hiện tâm mình giống như bị vét sạch mà đau đớn hơn bình thường, nỗi đau đớn này chợt lóe mà qua, nhanh chóng biến mất.
Đây là một điềm xấu, mà cô không rõ, vì sao trước tượng Phật linh thiêng lại bị đứt chuỗi hạt xá lị? Vừa rồi cô cầu nguyện trước tượng Phật một nguyện vọng tốt đẹp, vừa không có phù hộ cô phát tài, cũng không phù hộ cô ham những món lợi nhỏ, mà là một nguyện vọng nhỏ nhoi rất tốt đẹp, không có khả năng sẽ đứt vòng hạt! Còn có, cảm giác đau đớn vừa rồi xuất hiện ở ngực là chuyện gì xảy ra?
"Torn, mau nhìn mấy người đẹp bên kia! Chị đoán xem họ là nam hay là nữ?" Thị Na vui vẻ bên cạnh đang hưng phấn vỗ vỗ bả vai của cô, lôi kéo cô đẩy ra đám người không ngừng chen lấn qua bên này, "Chị nghe giọng họ nói chuyện một chút đi! Có thô không? Nhưng bề ngoài của bọn họ là nữ mà, quả thật là xinh đẹp như tiên, làm em hâm mộ chết được! Chúng ta qua chụp ảnh với bọn họ đi, bọn họ nhiệt tình lắm, còn có thể biểu diễn, như vậy tối nay chúng ta có thể không cần xem Gay Show, bảy ngày du lịch ở Thái có thể đi chơi được nhiều nơi hơn, sau khi kết thúc ở Băng Cốc, đến Chiang Mai xem cá sấu......"
Cổ Dư bị lôi kéo qua chụp ảnh cùng nhóm gay Thái Lan, đôi mắt mèo trong suốt nhìn cô gái có giọng nói đàn ông này vài lần, phát hiện vài người này quả thật là xinh đẹp. Nhưng đứng bên cạnh bọn họ, ngũ quan xinh đẹp cùng dáng người cao ráo của cô cũng không kém với bọn họ là bao! Cô cùng vài người đứng chung một chỗ, du khách đều nghĩ rằng cô cũng là gay, còn muốn lôi kéo cô chụp ảnh cùng, nhưng sau khi nghe cô mở miệng nói chuyện, mới xin lỗi cô!
Chỉ có Thị Na này mới có thể cảm thấy hứng thú cùng hâm mộ với mấy người gay Thái Lan cao gầy này!
Cho nên cô không hứng thú chụp ảnh lắm, mà là tâm trống trơn, không biết vì sao lại cảm thấy đau lòng cùng mất mát đến khó hiểu như vậy. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời Thái Lan trong xanh, không biết sau bảy ngày đi du lịch Thái Lan về, Mộ Dạ Triệt có thể thực hiện lời hứa của mình, cùng cô thử lại lần nữa. Cô đi giải sầu xong, về nước cố gắng bỏ những thói hư tật xấu của mình, làm một Cổ Dư giỏi giang xinh đẹp, mà Mộ Dạ Triệt anh, cũng nhất định phải cắt đứt tất cả liên lụy với Lâm Tiêm Tiêm! Cùng em phu thê một đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.