Chương 340: Ngoại truyện 070: Gặp Đại Lận trên núi
Ảm Hương
16/07/2021
Cổ Dư
Cổ Dư mang theo loại kinh ngạc này ra khỏi buồng vệ sinh, liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, tiếp tục đi đến giường nằm, dùng chăn trùm đầu.
Mộ Dạ Triệt thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, liền quan tâm hỏi cô: "Có phải thân thể còn không thoải mái hay không?"
Cổ Dư không có để lộ đầu ra, chỉ khoát tay, tỏ vẻ không có việc gì, để cho hắn không cần lo lắng.
Mộ Dạ Triệt liền đi ra ngoài, thân ảnh thon dài lẳng lặng đi giữa căn biệt thự của Đông Húc, đứng ở ban công thưởng thức toàn cảnh Cẩm thành dưới núi. Không thể tưởng tượng được hôm nay hắn cũng có vinh hạnh đến thăm căn biệt thự này! Phong cảnh cũng không tệ lắm, không khí tươi mát, nhưng cảm giác rất quái dị.
Hắn tựa như là bên thứ ba xâm nhập vào giữa Đông Húc cùng Cổ Dư, đứng ở căn biệt thự này đi thăm cứ địa tình yêu của bọn họ. Nhìn đến quầy bar, hắn sẽ nhớ tới hình ảnh hai người này cùng ngồi ở đây uống rượu. Nhìn đến phòng ngủ, sẽ nghĩ bọn họ có từng ngủ chung phòng hay không......
Những ý tưởng đó như bóng với hình, làm cho hắn sau khi đi một vòng quanh biệt thự, ý tưởng duy nhất chính là muốn hủy diệt căn biệt thự này, để nơi đây không hề phiêu tán một tia hơi thở nào của Đông Húc và Cổ Dư đã từng ở chung một chỗ!
Nhưng mà thoáng nhìn Cổ Dư có vẻ thích nơi này, Đông Húc hình như cũng không thường đến đây, hình thức hai người này ở chung vẫn còn trong giới hạn, không có quá mức ái muội.
Nhưng mà vì sao lại không thuê quản gia? Sợ quản gia quấy rầy đến thế giới riêng của hai người bọn họ sao?
Mộ Dạ Triệt quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng này, phát hiện nơi này không hề có hơi người, quả thật thích hợp để hai người ở chung một chỗ, tu thân dưỡng tính. Nhưng nếu Cổ Dư sinh bệnh phải làm sao bây giờ? Gặp phải nguy hiểm lại nên làm như thế nào? Như hôm nay, cô ấy một đường đi lên núi, một mình nằm ngủ trêи tảng đá ở trong rừng!
Bởi vậy, quản gia này hắn sẽ thuê, cho Cổ Dư một nữ quản gia tận trung với công việc!
Vì thế hắn gọi điện cho thư ký, để thư ký lựa chọn hơn mười người nữ quản gia thật vĩ đại, chọn lấy một người, sau đó khi hắn thuê nữ quản gia này, cứ hai ngày người này sẽ đến biệt thự ở đỉnh núi một lần, phải chăm sóc Cổ Dư đến lông tóc không hao tổn gì! Nhất là không thể để cô ngủ một mình ở trêи tảng đá như hôm nay!
"Cái đó......Mộ Dạ Triệt, em không cần thuê quản gia." Cổ Dư ở phía sau hắn phát ra tiếng ho khan, đứng cách hắn xa xa mười mét, cười phẩy phẩy tay với hắn, "Thị Na đã dọn vào ở, em đã thuê cô ấy làm quản gia, bởi vậy không cần làm phiền đến anh." Tuy rằng cô biết Mộ Dạ Triệt sắp xếp quản gia để chăm sóc cô, nhưng đồng thời nữ quản gia này cũng là người bên kia của hắn, cô không muốn từng hành tung của mình bị báo cáo rõ năm rõ mười cho hắn nghe!
"Cám ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu." Cô lại cười nói khách sáo với hắn, uyển chuyển từ chối hắn, lại xoay người tập tễnh xuống cầu thang, giống một bà già, bước chân run rẩy.
Vì sao cô đột nhiên gian nan như vậy?
Bởi vì kết quả dương tính trêи que thử thai làm cho cô cảm giác trong bụng của chính mình còn có một tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo đang ở trong bụng cô, điều này làm cho mỗi bước đi của cô càng cẩn thận hơn, thực sự sợ hãi sẽ té ngã, làm tuột mất tiểu bảo bảo. Còn nhớ năm nào cô còn giành Ny Ny cùng Đại Lận, chính là bởi vì rất thích tiểu bảo bảo, cho nên muốn đoạt lấy tiểu công chúa nhà Đại Lận làm con gái của mình.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay, trong bụng của cô thật đúng là có khả năng tồn tại môt tiểu bảo bảo! Điều này làm cho cô vừa kinh ngạc, lại sợ hãi!
Suy nghĩ một chút, một chíp bông lớn như vậy làm thế nào mà chui ra từ trong bụng? Nghe nói là mổ bụng? Vậy sẽ nhiều thống khổ lắm! Còn nữa, nếu thật sự tồn tại một đứa bé, vậy mối quan hệ giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt nên phân chia như thế nào? Điều này làm cho cô không sợ hãi mới là lạ!
Trêи lầu, Mộ Dạ Triệt thấy cô bước xuống cầu thang như một bà lão tám mươi tuổi, bàn chân trong mỗi bước đi còn run run, mày kiếm hắn nhướng lên, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái quái dị này!
Cô ấy đang làm gì vậy? Có phải đau bụng không?
"Có cần anh bế em xuống không?" Hắn lên tiếng đề nghị với cô, thật lo lắng nếu cô còn đi xuống như vậy, quả thật sẽ ngã xuống cầu thang, "Có phải đau bụng hay không?" Nghe nói nữ giới đến kì kinh nguyệt sẽ rất đau bụng.
"Không cần." Cổ Dư quả quyết cự tuyệt, tiếp tục đi xuống cầu thang như một con ốc sên, nhưng cũng không quên ngẩng đầu cười cảm ơn với hắn, "Tự em có thể đi, cám ơn anh."
Mộ Dạ Triệt nhíu mày một chút, không có lên tiếng nữa, thân ảnh cao lớn tránh ra.
Hiện tại cô gái này là vẹt sao? Mở miệng một cái là cám ơn, nghe thật không thoải mái! Nhưng mà nếu cô không cần hắn hỗ trợ, vậy hắn cũng không ép, để cho cô tự chơi trò đi chậm rãi xuống cầu thang đi!
Vì thế khi Cổ Dư dùng mười lăm phút để đi xuống một đoạn cầu thang ngắn ngủn, Mộ Dạ Triệt đã muốn nghe xong mấy cuộc điện thoại, ngồi một phút ở sô pha trong phòng khách, chuẩn bị đi ra cửa, đang mặc áo khoác ở cửa, quay đầu nói với cô: "Anh ra ngoài mua vài thứ, em ở đây, đừng đi lung tung khắp nơi."
"Là mua đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt sao?" Cổ Dư vững vàng đi đến phía hắn như bình thường, đại khái đoán ra hắn muốn giúp cô nhét đầy đồ vào tủ lạnh, chuẩn bị tốt đồ ăn trong vòng một tuần, cho nên cô quyết định ngồi xe đi cùng hắn, đem toàn bộ siêu thị dọn về nhà, "Em đi mua một ít đồ ăn mà mình thích, anh không biết em thích ăn gì đâu."
Lúc này đây kéo một xe đồ ăn trở về, cũng đủ để cô ẩn cư trêи đỉnh núi vài ngày!
"Không phải em thích ăn rong biển sao?" Mộ Dạ Triệt thế nhưng lại trêu chọc cô, con ngươi thâm u liếc liếc nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên, cười, "Ai đến cũng không cự tuyệt nhân tài ăn rong biển đâu, hạt cát nhiều như vậy, cũng không sợ nát răng."
"Chính anh cũng không ăn sao?" Cổ Dư lườm hắn một cái, phát hiện hắn thế nhưng lại cố ý pha trò với cô, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt, liền nghiêng gương mặt qua, lộ ra hai cái răng nanh như mèo của mình, "Ui da, răng nanh đau muốn chết, đau quá ~ thật sự bị Mộ thiếu gia nói trúng rồi, ăn rong biển nhiều quá, đồ ăn này thật là lợi hại ~ ôi ôi ~"
Mộ đại thiếu muốn kiểm tra xem răng nanh của cô có bị nát hay không sao?! Răng nanh của cô rất lợi hại, chính là người tới có dám cử động không? Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô có đủ run như cầy sấy chứ? Lấy trình độ của người đàn ông này chưa từng có khuyết điểm, chỉ sợ mỗi một chỗ trêи người cô đều không vừa mắt hắn, làm gì cũng đều xấu! Nhất là bây giờ còn cố ý đem hai cái răng nanh của cô lộ ra đến đây!
Tuy rằng răng của cô đủ trắng, hơi thở cũng đủ tươi mát, còn mang theo hương thơm thản nhiên, nhưng người đàn ông này tuyệt đối sẽ cho rằng cô thật ghê tởm, không bao giờ nhìn cô lần thứ hai!
Quả nhiên, Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm hàng răng trắng đáng yêu của cô, mày kiếm hắn giật giật, dùng giọng mũi hừ nhẹ, "Cái dạng này của em như một con hổ ấy, cọp mẹ." Tuy rằng hàm răng không quá rõ ràng như răng hổ, nhưng hàm răng trắng noãn đều đặn, thật đáng yêu, khẩu khí phun ra cũng rất thơm ngọt, nhưng biểu tình của cô rất dữ tợn, đang cố ý hù dọa hắn, làm cho hắn không muốn nhìn thêm lần nữa.
"Nhàm chán." Cổ Dư ngậm miệng lại, mặc áo khoác thay giày, đi nhanh về phía trước. Chính cô cũng thấy thật nhàm chán, tự nhiên ở trong này cùng hắn "Thưởng thức" răng nanh của cô!
Sau khi ngồi lên xe, cô bắt đầu xem bản đồ, tìm một siêu thị ở vị trí gần nhất, cuối cùng dừng lại ở một siêu thị nhỏ ở giữa sườn núi, quyết định chọn mua đồ ở đây!
Mộ Dạ Triệt thì lái xe, đưa cô đi giữa rừng núi u tĩnh, tốc độ xe vững vàng không chậm, đôi mắt lẳng lặng nhìn sắc trời đen kịt, "Thời tiết thay đổi, giống như tuyết sắp rơi."
"Hả?" Cổ Dư thu hồi bản đồ cũng nhìn trời một cái, "Giữa trưa vẫn còn tốt, chạng vạng lại có tuyết rơi, vậy con đường này có thể còn đi được không?" Tuyết rơi sẽ kết băng trơn trượt, xe không thể xuống núi, dễ gây tai nạn chết người!
"Sau khi tuyết rơi kết băng thì con đường này không thể đi, nhưng chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ." Mộ Dạ Triệt bảo cô ngồi xong, hắn tăng tốc độ xe lên mức cao nhất, linh hoạt lái xe đi trêи con đường xuyên giữa rừng cây, "Đi qua cánh rừng này, lại đi mấy km, hẳn là có trạm dừng chân, em nghĩ trước xem mình cần mua cái gì đi."
"Trước mắt mua que......" Thử thai, Cổ Dư vốn dĩ thật sự kϊƈɦ động, không nghĩ ngợi mà thốt ra trước mặt hắn, nhưng hiện tại vội vàng ngừng lại, "Giấy vệ sinh......" Sau đó ngậm miệng không hề lên tiếng, cúi đầu bấm bấm điện thoại, ghi lại những gì cần mua.
Mộ Dạ Triệt khó hiểu quay đầu nhìn cô một cái, không rõ cô đang nói cái gì. Sau đó bật đèn pha của xe lên, vững vàng lái xe xuyên qua cánh rừng trong ánh sáng mờ ảo, mở cần gạt nước để gạt đi tuyết đọng trêи kính xe.
Trời đã bắt đầu đổ tuyết, là trận tuyết đầu mùa năm nay, trong rừng một mảnh âm u, hạt tuyết rơi vào cành lá rung sàn sạt, phong cảnh tuyệt đẹp. Xe của Mộ Dạ Triệt "Viu" một cái qua tảng đá dừng chân, làm cho một cô gái đang đi đường sợ tới mức phải né qua, quay đầu nhìn chiếc xe này.
Cô gái nhìn nhìn, chắc là bị dọa, có khả năng không nghĩ tới khúc cua phía trước lại đột nhiên có một chiếc xe lao tới, dọa cô sốc một cái, sau đó cầm túi hành lý đặt lên tảng đá dừng chân, nhìn rừng cây ʍôиɠ lung này. Xem ra là cô lạc đường, trong ánh sáng âm u của chạng vạng lại làm cô nhìn không rõ bảng chỉ đường phía trước, khiến cho cô không thể không tạm dừng chân ở trong này, lấy bản đồ ra nhìn nhìn cẩn thận.
Mà bên này, bởi vì xe chạy quá nhanh, Cổ Dư mỗi một lần nhất định phải làm cho Mộ Dạ Triệt dừng xe, cô say xe ngồi xổm ở ven đường hít thở không khí mới mẻ, thậm chí là xuất hiện thêm phản ứng có thai đầy mãnh liệt, ngồi xổm ở ven đường không chịu đứng lên. Vì thế khi xe lái qua bên người cô gái nọ, Cổ Dư liền vội vàng hạ cửa kính xe xuống, để Mộ Dạ Triệt dừng xe!
"Anh......đi mua đi." Cô ngồi xổm ở ven đường thở gấp, khó chịu muốn chết, đưa di động của mình cho Mộ Dạ Triệt, "Nên mua những gì......em đều ghi lại trong điện thoại, anh cầm điện thoại của em đi."
"Anh không thể để em lại một mình ở đây." Mộ Dạ Triệt nhìn quanh bốn phía âm u, nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái, hình như là vừa rồi lái xe qua bên người cô ấy, còn dọa cô ấy sợ. Giờ phút này cô gái cũng đang nhìn về phía bọn họ, vui mừng vẫy vẫy tay với bọn họ, cũng mang theo hành lý đi tới bên này, bước chân chạy nhanh, vì thế hắn vươn tay nâng Cổ Dư đang ngồi xổm ở ven đường dậy, "Ngồi lên xe đi."
Dù sao không biết cô gái đối diện này là bạn hay thù, đối xử với người xa lạ luôn phải có phòng bị.
Lúc này Cổ Dư hoàn toàn không muốn ngồi lên xe, toàn thân bất lực, nhìn cô gái phía trước đang vội vã chạy về phía bọn họ.
"Chào mọi người, xin hỏi......" Giọng nói của cô gái vô cùng êm tai, nhưng lại vô cùng quen thuộc, làm cho hai người Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư chấn động, quả quyết chặn ngang lời nói tiếp theo của cô gái, "Đại Lận, sao em lại ở đây?"
Cổ Dư phát ra một âm thanh chói tai đầy vui sướиɠ, gần như nhảy chồm đến trước mặt Đại Lận, ôm cổ cô, "Nha đầu này, sao lại chạy lên núi! Có phải vừa rồi đến trạm du lịch, mới phát hiện xe du lịch chỉ dừng ở sườn núi, không đi đến biệt thự trêи đỉnh núi hay không? Trước lúc đến sao không gọi điện cho chị, thật đúng là một nha đầu ngốc, tiểu cữu Dạ triệt của em có thể lái xe đi đón em mà."
Thật ra dáng vẻ Đại Lận ở trong mắt cô, vĩnh viễn dừng lại ở một khắc lúc mà Đằng tổng phái cô đi chăm sóc tiểu Đại Lận! Một tiểu lolita ~
"Đại Lận"
Tuy rằng hiện tại Đại Lận đã hai mươi mấy tuổi, là mẹ của ba đứa nhỏ, đương nhiệm chức quản lý bộ phận thị trường của Đằng thị, cùng Đằng tổng phu xướng phụ tùy, nhưng ở trong mắt cô, Đại Lận vĩnh viễn chỉ có mười tám tuổi! Cô đến nay vẫn còn nhớ rõ Tiểu Tuyết Cầu nghịch ngợm, cắn rách toàn bộ rèm cửa nhà cô, quả nhiên là đứa con "Ân huệ" của Đằng tổng!
Mà Đại Lận bị cô ôm chặt lại có chút kinh ngạc, cười cười, nói dịu dàng, "Em đang định đến biệt thự trêи đỉnh núi, đang tìm người hỏi đường, không nghĩ rằng sẽ gặp được hai người ở đây." Cô liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh trong ánh sáng mờ ảo một cái, cười ôn nhu.
"Là cãi nhau với Đằng tổng sao? Sao lại kéo va li lớn như vậy?" Cổ Dư buông cô ra, khó hiểu nhìn chằm chằm cái túi hành lý to đùng kia, "Em trốn nhà ra đi?" Không phải lần này Đằng tổng ra tay đánh phụ nữ chứ?
"Ừm, tạm thời rời nhà, cãi nhau." Cô gái lại cười nhẹ, hai tay gắt gao xách túi hành lý, đôi mắt trong suốt nhìn xuyên qua hai người, "Chị cùng tiểu cữu đang muốn đi mua đồ sao? Vừa rồi em đi một đường đến đây, quả thật không nhìn thấy cửa hàng nào, không tiện mua đồ dùng."
Tuy rằng Mộ Dạ Triệt cảm thấy Đại Lận lần này làm cho người ta có chút cảm giác không giống bình thường, nhưng hắn biết Đại Lận đã trưởng thành, thuần thục, đang được Đằng Duệ Triết che chở cẩn thận hàng ngày càng trở thành một người phụ nữ trưởng thành lịch duyệt, phong phú nhàn nhã, bởi vậy sâu thẳm trong ánh mắt hắn mang theo ý cười, nâng tay phủi phủi mái tóc của cô, "Nếu lần này đi ra, vậy ở cùng một chỗ với Torn đi, chờ hết giận, lại để cho Duệ Triết đón về."
Giờ này trời càng ngày càng tối, gần như không thấy rõ mặt người, bởi vậy hắn giúp Đại Lận kéo túi hành lý lên xe, chuẩn bị đưa Cổ Dư cùng tiểu chất nữ đi mua đồ, "Tuyết đang rơi nhiều, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi siêu thị."
Nhưng Cổ Dư say xe lại sợ hãi, sống chết cũng không chịu ngồi vào bên trong xe, nên đề nghị Mộ Dạ Triệt cầm điện thoại của cô đi mua đồ, cô cùng Đại Lận thì tản bộ ven đường, trực tiếp theo con đường quay lại biệt thự trêи đỉnh núi.
"Anh đưa hai người quay về đỉnh núi, sau đó hai người đi đường bộ về biệt thự." Mộ Dạ Triệt ôn nhu nhìn hai cô gái, bên môi vẫn còn cười, ý bảo hai cô ngồi lên xe, sau đó quay đầu xe, đưa hai người đến con đường lên biệt thự trêи sườn núi.
"Vậy anh đi trước đi, đi nhanh về nhanh, trêи đường có băng sẽ trơn trượt." Cổ Dư tuy rằng phất tay với hắn, bỗng nhiên có chút không muốn hắn mạo hiểm đi mua sắm giũa trời tuyết, sợ hắn xảy ra tai nạn, nhưng nghĩ nghĩ, cô quyết định mặc kệ chuyện của hắn, bấm nút xóa "Que thử thai" ở trong điện thoại của mình một cái, sau đó đưa điện thoại cho hắn ở trong xe, "Trêи đường chú ý lái xe một chút."
"Ừ." Mộ Dạ Triệt nặng nề ừ một tiếng, ánh mắt lướt nhìn Đại Lận ở phía sau cô, "Đại Lận, theo Cổ Dư về biệt thự, bên ngoài trời lạnh."
"Vâng, tiểu cữu." Cô gái đứng phía sau Cổ Dư cười ôn nhu, khoát tay, cùng Cổ Dư nhìn theo hắn lái xe rời đi. Sau đó chờ xe rời đi, cô thu hồi ánh mắt, ánh mắt xinh đẹp thản nhiên liếc nhìn cái bụng bằng phẳng của Cổ Dư một cái, mỉm cười cùng Cổ Dư đi về hướng biệt thự, "Biệt thự này thoáng nhìn không tệ."
Nhìn không ra cô gái này mang thai.
"Phong cảnh nơi này đặc biệt tốt, trêи đường chúng ta có thể vừa ngắm cảnh tuyết, vừa ngắm cảnh đêm của Cẩm thành, đẹp đến ngây người." Cổ Dư dậm chân một cái ở phía trước, lạnh muốn chết, miệng thở hộc ra hơi thở khí trắng, hưng phấn nắm tay cô gái chạy về phía trước, "Đại Lận, chúng ta chạy nhanh trở về, Torn nhớ em muốn chết ~"
Cổ Dư mang theo loại kinh ngạc này ra khỏi buồng vệ sinh, liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, tiếp tục đi đến giường nằm, dùng chăn trùm đầu.
Mộ Dạ Triệt thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, liền quan tâm hỏi cô: "Có phải thân thể còn không thoải mái hay không?"
Cổ Dư không có để lộ đầu ra, chỉ khoát tay, tỏ vẻ không có việc gì, để cho hắn không cần lo lắng.
Mộ Dạ Triệt liền đi ra ngoài, thân ảnh thon dài lẳng lặng đi giữa căn biệt thự của Đông Húc, đứng ở ban công thưởng thức toàn cảnh Cẩm thành dưới núi. Không thể tưởng tượng được hôm nay hắn cũng có vinh hạnh đến thăm căn biệt thự này! Phong cảnh cũng không tệ lắm, không khí tươi mát, nhưng cảm giác rất quái dị.
Hắn tựa như là bên thứ ba xâm nhập vào giữa Đông Húc cùng Cổ Dư, đứng ở căn biệt thự này đi thăm cứ địa tình yêu của bọn họ. Nhìn đến quầy bar, hắn sẽ nhớ tới hình ảnh hai người này cùng ngồi ở đây uống rượu. Nhìn đến phòng ngủ, sẽ nghĩ bọn họ có từng ngủ chung phòng hay không......
Những ý tưởng đó như bóng với hình, làm cho hắn sau khi đi một vòng quanh biệt thự, ý tưởng duy nhất chính là muốn hủy diệt căn biệt thự này, để nơi đây không hề phiêu tán một tia hơi thở nào của Đông Húc và Cổ Dư đã từng ở chung một chỗ!
Nhưng mà thoáng nhìn Cổ Dư có vẻ thích nơi này, Đông Húc hình như cũng không thường đến đây, hình thức hai người này ở chung vẫn còn trong giới hạn, không có quá mức ái muội.
Nhưng mà vì sao lại không thuê quản gia? Sợ quản gia quấy rầy đến thế giới riêng của hai người bọn họ sao?
Mộ Dạ Triệt quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng này, phát hiện nơi này không hề có hơi người, quả thật thích hợp để hai người ở chung một chỗ, tu thân dưỡng tính. Nhưng nếu Cổ Dư sinh bệnh phải làm sao bây giờ? Gặp phải nguy hiểm lại nên làm như thế nào? Như hôm nay, cô ấy một đường đi lên núi, một mình nằm ngủ trêи tảng đá ở trong rừng!
Bởi vậy, quản gia này hắn sẽ thuê, cho Cổ Dư một nữ quản gia tận trung với công việc!
Vì thế hắn gọi điện cho thư ký, để thư ký lựa chọn hơn mười người nữ quản gia thật vĩ đại, chọn lấy một người, sau đó khi hắn thuê nữ quản gia này, cứ hai ngày người này sẽ đến biệt thự ở đỉnh núi một lần, phải chăm sóc Cổ Dư đến lông tóc không hao tổn gì! Nhất là không thể để cô ngủ một mình ở trêи tảng đá như hôm nay!
"Cái đó......Mộ Dạ Triệt, em không cần thuê quản gia." Cổ Dư ở phía sau hắn phát ra tiếng ho khan, đứng cách hắn xa xa mười mét, cười phẩy phẩy tay với hắn, "Thị Na đã dọn vào ở, em đã thuê cô ấy làm quản gia, bởi vậy không cần làm phiền đến anh." Tuy rằng cô biết Mộ Dạ Triệt sắp xếp quản gia để chăm sóc cô, nhưng đồng thời nữ quản gia này cũng là người bên kia của hắn, cô không muốn từng hành tung của mình bị báo cáo rõ năm rõ mười cho hắn nghe!
"Cám ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu." Cô lại cười nói khách sáo với hắn, uyển chuyển từ chối hắn, lại xoay người tập tễnh xuống cầu thang, giống một bà già, bước chân run rẩy.
Vì sao cô đột nhiên gian nan như vậy?
Bởi vì kết quả dương tính trêи que thử thai làm cho cô cảm giác trong bụng của chính mình còn có một tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo đang ở trong bụng cô, điều này làm cho mỗi bước đi của cô càng cẩn thận hơn, thực sự sợ hãi sẽ té ngã, làm tuột mất tiểu bảo bảo. Còn nhớ năm nào cô còn giành Ny Ny cùng Đại Lận, chính là bởi vì rất thích tiểu bảo bảo, cho nên muốn đoạt lấy tiểu công chúa nhà Đại Lận làm con gái của mình.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay, trong bụng của cô thật đúng là có khả năng tồn tại môt tiểu bảo bảo! Điều này làm cho cô vừa kinh ngạc, lại sợ hãi!
Suy nghĩ một chút, một chíp bông lớn như vậy làm thế nào mà chui ra từ trong bụng? Nghe nói là mổ bụng? Vậy sẽ nhiều thống khổ lắm! Còn nữa, nếu thật sự tồn tại một đứa bé, vậy mối quan hệ giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt nên phân chia như thế nào? Điều này làm cho cô không sợ hãi mới là lạ!
Trêи lầu, Mộ Dạ Triệt thấy cô bước xuống cầu thang như một bà lão tám mươi tuổi, bàn chân trong mỗi bước đi còn run run, mày kiếm hắn nhướng lên, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái quái dị này!
Cô ấy đang làm gì vậy? Có phải đau bụng không?
"Có cần anh bế em xuống không?" Hắn lên tiếng đề nghị với cô, thật lo lắng nếu cô còn đi xuống như vậy, quả thật sẽ ngã xuống cầu thang, "Có phải đau bụng hay không?" Nghe nói nữ giới đến kì kinh nguyệt sẽ rất đau bụng.
"Không cần." Cổ Dư quả quyết cự tuyệt, tiếp tục đi xuống cầu thang như một con ốc sên, nhưng cũng không quên ngẩng đầu cười cảm ơn với hắn, "Tự em có thể đi, cám ơn anh."
Mộ Dạ Triệt nhíu mày một chút, không có lên tiếng nữa, thân ảnh cao lớn tránh ra.
Hiện tại cô gái này là vẹt sao? Mở miệng một cái là cám ơn, nghe thật không thoải mái! Nhưng mà nếu cô không cần hắn hỗ trợ, vậy hắn cũng không ép, để cho cô tự chơi trò đi chậm rãi xuống cầu thang đi!
Vì thế khi Cổ Dư dùng mười lăm phút để đi xuống một đoạn cầu thang ngắn ngủn, Mộ Dạ Triệt đã muốn nghe xong mấy cuộc điện thoại, ngồi một phút ở sô pha trong phòng khách, chuẩn bị đi ra cửa, đang mặc áo khoác ở cửa, quay đầu nói với cô: "Anh ra ngoài mua vài thứ, em ở đây, đừng đi lung tung khắp nơi."
"Là mua đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt sao?" Cổ Dư vững vàng đi đến phía hắn như bình thường, đại khái đoán ra hắn muốn giúp cô nhét đầy đồ vào tủ lạnh, chuẩn bị tốt đồ ăn trong vòng một tuần, cho nên cô quyết định ngồi xe đi cùng hắn, đem toàn bộ siêu thị dọn về nhà, "Em đi mua một ít đồ ăn mà mình thích, anh không biết em thích ăn gì đâu."
Lúc này đây kéo một xe đồ ăn trở về, cũng đủ để cô ẩn cư trêи đỉnh núi vài ngày!
"Không phải em thích ăn rong biển sao?" Mộ Dạ Triệt thế nhưng lại trêu chọc cô, con ngươi thâm u liếc liếc nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên, cười, "Ai đến cũng không cự tuyệt nhân tài ăn rong biển đâu, hạt cát nhiều như vậy, cũng không sợ nát răng."
"Chính anh cũng không ăn sao?" Cổ Dư lườm hắn một cái, phát hiện hắn thế nhưng lại cố ý pha trò với cô, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt, liền nghiêng gương mặt qua, lộ ra hai cái răng nanh như mèo của mình, "Ui da, răng nanh đau muốn chết, đau quá ~ thật sự bị Mộ thiếu gia nói trúng rồi, ăn rong biển nhiều quá, đồ ăn này thật là lợi hại ~ ôi ôi ~"
Mộ đại thiếu muốn kiểm tra xem răng nanh của cô có bị nát hay không sao?! Răng nanh của cô rất lợi hại, chính là người tới có dám cử động không? Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô có đủ run như cầy sấy chứ? Lấy trình độ của người đàn ông này chưa từng có khuyết điểm, chỉ sợ mỗi một chỗ trêи người cô đều không vừa mắt hắn, làm gì cũng đều xấu! Nhất là bây giờ còn cố ý đem hai cái răng nanh của cô lộ ra đến đây!
Tuy rằng răng của cô đủ trắng, hơi thở cũng đủ tươi mát, còn mang theo hương thơm thản nhiên, nhưng người đàn ông này tuyệt đối sẽ cho rằng cô thật ghê tởm, không bao giờ nhìn cô lần thứ hai!
Quả nhiên, Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm hàng răng trắng đáng yêu của cô, mày kiếm hắn giật giật, dùng giọng mũi hừ nhẹ, "Cái dạng này của em như một con hổ ấy, cọp mẹ." Tuy rằng hàm răng không quá rõ ràng như răng hổ, nhưng hàm răng trắng noãn đều đặn, thật đáng yêu, khẩu khí phun ra cũng rất thơm ngọt, nhưng biểu tình của cô rất dữ tợn, đang cố ý hù dọa hắn, làm cho hắn không muốn nhìn thêm lần nữa.
"Nhàm chán." Cổ Dư ngậm miệng lại, mặc áo khoác thay giày, đi nhanh về phía trước. Chính cô cũng thấy thật nhàm chán, tự nhiên ở trong này cùng hắn "Thưởng thức" răng nanh của cô!
Sau khi ngồi lên xe, cô bắt đầu xem bản đồ, tìm một siêu thị ở vị trí gần nhất, cuối cùng dừng lại ở một siêu thị nhỏ ở giữa sườn núi, quyết định chọn mua đồ ở đây!
Mộ Dạ Triệt thì lái xe, đưa cô đi giữa rừng núi u tĩnh, tốc độ xe vững vàng không chậm, đôi mắt lẳng lặng nhìn sắc trời đen kịt, "Thời tiết thay đổi, giống như tuyết sắp rơi."
"Hả?" Cổ Dư thu hồi bản đồ cũng nhìn trời một cái, "Giữa trưa vẫn còn tốt, chạng vạng lại có tuyết rơi, vậy con đường này có thể còn đi được không?" Tuyết rơi sẽ kết băng trơn trượt, xe không thể xuống núi, dễ gây tai nạn chết người!
"Sau khi tuyết rơi kết băng thì con đường này không thể đi, nhưng chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ." Mộ Dạ Triệt bảo cô ngồi xong, hắn tăng tốc độ xe lên mức cao nhất, linh hoạt lái xe đi trêи con đường xuyên giữa rừng cây, "Đi qua cánh rừng này, lại đi mấy km, hẳn là có trạm dừng chân, em nghĩ trước xem mình cần mua cái gì đi."
"Trước mắt mua que......" Thử thai, Cổ Dư vốn dĩ thật sự kϊƈɦ động, không nghĩ ngợi mà thốt ra trước mặt hắn, nhưng hiện tại vội vàng ngừng lại, "Giấy vệ sinh......" Sau đó ngậm miệng không hề lên tiếng, cúi đầu bấm bấm điện thoại, ghi lại những gì cần mua.
Mộ Dạ Triệt khó hiểu quay đầu nhìn cô một cái, không rõ cô đang nói cái gì. Sau đó bật đèn pha của xe lên, vững vàng lái xe xuyên qua cánh rừng trong ánh sáng mờ ảo, mở cần gạt nước để gạt đi tuyết đọng trêи kính xe.
Trời đã bắt đầu đổ tuyết, là trận tuyết đầu mùa năm nay, trong rừng một mảnh âm u, hạt tuyết rơi vào cành lá rung sàn sạt, phong cảnh tuyệt đẹp. Xe của Mộ Dạ Triệt "Viu" một cái qua tảng đá dừng chân, làm cho một cô gái đang đi đường sợ tới mức phải né qua, quay đầu nhìn chiếc xe này.
Cô gái nhìn nhìn, chắc là bị dọa, có khả năng không nghĩ tới khúc cua phía trước lại đột nhiên có một chiếc xe lao tới, dọa cô sốc một cái, sau đó cầm túi hành lý đặt lên tảng đá dừng chân, nhìn rừng cây ʍôиɠ lung này. Xem ra là cô lạc đường, trong ánh sáng âm u của chạng vạng lại làm cô nhìn không rõ bảng chỉ đường phía trước, khiến cho cô không thể không tạm dừng chân ở trong này, lấy bản đồ ra nhìn nhìn cẩn thận.
Mà bên này, bởi vì xe chạy quá nhanh, Cổ Dư mỗi một lần nhất định phải làm cho Mộ Dạ Triệt dừng xe, cô say xe ngồi xổm ở ven đường hít thở không khí mới mẻ, thậm chí là xuất hiện thêm phản ứng có thai đầy mãnh liệt, ngồi xổm ở ven đường không chịu đứng lên. Vì thế khi xe lái qua bên người cô gái nọ, Cổ Dư liền vội vàng hạ cửa kính xe xuống, để Mộ Dạ Triệt dừng xe!
"Anh......đi mua đi." Cô ngồi xổm ở ven đường thở gấp, khó chịu muốn chết, đưa di động của mình cho Mộ Dạ Triệt, "Nên mua những gì......em đều ghi lại trong điện thoại, anh cầm điện thoại của em đi."
"Anh không thể để em lại một mình ở đây." Mộ Dạ Triệt nhìn quanh bốn phía âm u, nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái, hình như là vừa rồi lái xe qua bên người cô ấy, còn dọa cô ấy sợ. Giờ phút này cô gái cũng đang nhìn về phía bọn họ, vui mừng vẫy vẫy tay với bọn họ, cũng mang theo hành lý đi tới bên này, bước chân chạy nhanh, vì thế hắn vươn tay nâng Cổ Dư đang ngồi xổm ở ven đường dậy, "Ngồi lên xe đi."
Dù sao không biết cô gái đối diện này là bạn hay thù, đối xử với người xa lạ luôn phải có phòng bị.
Lúc này Cổ Dư hoàn toàn không muốn ngồi lên xe, toàn thân bất lực, nhìn cô gái phía trước đang vội vã chạy về phía bọn họ.
"Chào mọi người, xin hỏi......" Giọng nói của cô gái vô cùng êm tai, nhưng lại vô cùng quen thuộc, làm cho hai người Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư chấn động, quả quyết chặn ngang lời nói tiếp theo của cô gái, "Đại Lận, sao em lại ở đây?"
Cổ Dư phát ra một âm thanh chói tai đầy vui sướиɠ, gần như nhảy chồm đến trước mặt Đại Lận, ôm cổ cô, "Nha đầu này, sao lại chạy lên núi! Có phải vừa rồi đến trạm du lịch, mới phát hiện xe du lịch chỉ dừng ở sườn núi, không đi đến biệt thự trêи đỉnh núi hay không? Trước lúc đến sao không gọi điện cho chị, thật đúng là một nha đầu ngốc, tiểu cữu Dạ triệt của em có thể lái xe đi đón em mà."
Thật ra dáng vẻ Đại Lận ở trong mắt cô, vĩnh viễn dừng lại ở một khắc lúc mà Đằng tổng phái cô đi chăm sóc tiểu Đại Lận! Một tiểu lolita ~
"Đại Lận"
Tuy rằng hiện tại Đại Lận đã hai mươi mấy tuổi, là mẹ của ba đứa nhỏ, đương nhiệm chức quản lý bộ phận thị trường của Đằng thị, cùng Đằng tổng phu xướng phụ tùy, nhưng ở trong mắt cô, Đại Lận vĩnh viễn chỉ có mười tám tuổi! Cô đến nay vẫn còn nhớ rõ Tiểu Tuyết Cầu nghịch ngợm, cắn rách toàn bộ rèm cửa nhà cô, quả nhiên là đứa con "Ân huệ" của Đằng tổng!
Mà Đại Lận bị cô ôm chặt lại có chút kinh ngạc, cười cười, nói dịu dàng, "Em đang định đến biệt thự trêи đỉnh núi, đang tìm người hỏi đường, không nghĩ rằng sẽ gặp được hai người ở đây." Cô liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh trong ánh sáng mờ ảo một cái, cười ôn nhu.
"Là cãi nhau với Đằng tổng sao? Sao lại kéo va li lớn như vậy?" Cổ Dư buông cô ra, khó hiểu nhìn chằm chằm cái túi hành lý to đùng kia, "Em trốn nhà ra đi?" Không phải lần này Đằng tổng ra tay đánh phụ nữ chứ?
"Ừm, tạm thời rời nhà, cãi nhau." Cô gái lại cười nhẹ, hai tay gắt gao xách túi hành lý, đôi mắt trong suốt nhìn xuyên qua hai người, "Chị cùng tiểu cữu đang muốn đi mua đồ sao? Vừa rồi em đi một đường đến đây, quả thật không nhìn thấy cửa hàng nào, không tiện mua đồ dùng."
Tuy rằng Mộ Dạ Triệt cảm thấy Đại Lận lần này làm cho người ta có chút cảm giác không giống bình thường, nhưng hắn biết Đại Lận đã trưởng thành, thuần thục, đang được Đằng Duệ Triết che chở cẩn thận hàng ngày càng trở thành một người phụ nữ trưởng thành lịch duyệt, phong phú nhàn nhã, bởi vậy sâu thẳm trong ánh mắt hắn mang theo ý cười, nâng tay phủi phủi mái tóc của cô, "Nếu lần này đi ra, vậy ở cùng một chỗ với Torn đi, chờ hết giận, lại để cho Duệ Triết đón về."
Giờ này trời càng ngày càng tối, gần như không thấy rõ mặt người, bởi vậy hắn giúp Đại Lận kéo túi hành lý lên xe, chuẩn bị đưa Cổ Dư cùng tiểu chất nữ đi mua đồ, "Tuyết đang rơi nhiều, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi siêu thị."
Nhưng Cổ Dư say xe lại sợ hãi, sống chết cũng không chịu ngồi vào bên trong xe, nên đề nghị Mộ Dạ Triệt cầm điện thoại của cô đi mua đồ, cô cùng Đại Lận thì tản bộ ven đường, trực tiếp theo con đường quay lại biệt thự trêи đỉnh núi.
"Anh đưa hai người quay về đỉnh núi, sau đó hai người đi đường bộ về biệt thự." Mộ Dạ Triệt ôn nhu nhìn hai cô gái, bên môi vẫn còn cười, ý bảo hai cô ngồi lên xe, sau đó quay đầu xe, đưa hai người đến con đường lên biệt thự trêи sườn núi.
"Vậy anh đi trước đi, đi nhanh về nhanh, trêи đường có băng sẽ trơn trượt." Cổ Dư tuy rằng phất tay với hắn, bỗng nhiên có chút không muốn hắn mạo hiểm đi mua sắm giũa trời tuyết, sợ hắn xảy ra tai nạn, nhưng nghĩ nghĩ, cô quyết định mặc kệ chuyện của hắn, bấm nút xóa "Que thử thai" ở trong điện thoại của mình một cái, sau đó đưa điện thoại cho hắn ở trong xe, "Trêи đường chú ý lái xe một chút."
"Ừ." Mộ Dạ Triệt nặng nề ừ một tiếng, ánh mắt lướt nhìn Đại Lận ở phía sau cô, "Đại Lận, theo Cổ Dư về biệt thự, bên ngoài trời lạnh."
"Vâng, tiểu cữu." Cô gái đứng phía sau Cổ Dư cười ôn nhu, khoát tay, cùng Cổ Dư nhìn theo hắn lái xe rời đi. Sau đó chờ xe rời đi, cô thu hồi ánh mắt, ánh mắt xinh đẹp thản nhiên liếc nhìn cái bụng bằng phẳng của Cổ Dư một cái, mỉm cười cùng Cổ Dư đi về hướng biệt thự, "Biệt thự này thoáng nhìn không tệ."
Nhìn không ra cô gái này mang thai.
"Phong cảnh nơi này đặc biệt tốt, trêи đường chúng ta có thể vừa ngắm cảnh tuyết, vừa ngắm cảnh đêm của Cẩm thành, đẹp đến ngây người." Cổ Dư dậm chân một cái ở phía trước, lạnh muốn chết, miệng thở hộc ra hơi thở khí trắng, hưng phấn nắm tay cô gái chạy về phía trước, "Đại Lận, chúng ta chạy nhanh trở về, Torn nhớ em muốn chết ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.