Lỗ Ái

Chương 349: Ngoại truyện 079: Hắn sẽ nhìn Cổ Dư lập gia đình

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy

Cổ Dư rửa tay xong, đang muốn xoay người, đột nhiên từ góc gương nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, sợ tới mức suýt nữa cô hô to một tiếng biến thái!

Nhưng mà khi cô nhìn rõ mặt người đàn ông này, cô bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, vội vàng ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn Mộ Dạ Triệt ở cửa!

Một Cẩm thành lớn như vậy, số lượng rạp chiếu phim cũng nhiều như vậy, lại có nhiều sảnh chiếu như vậy, hắn có thể tìm được cô ở một nơi lớn như thế, tính ra hắn có bản lĩnh!

Nhưng mà tên này lại đứng trước cửa toilet nữ làm gì? Lúc trước xông thẳng vào khoa phụ khoa nên nghiện rồi sao? Nhìn không ra hắn có loại đam mê này!

"Đi ra!" Mộ Dạ Triệt biết cô đang khinh bỉ hắn, chân dài rảo bước tiến lên, trực tiếp túm lấy cô đi ra ngoài, lôi kéo cô đi hướng ra bên ngoài rạp chiếu phim, "Đi ra ngoài ăn một chút gì đó!"

"Em đã ăn rồi."

"Ăn thêm một chút." Hắn hấp tấp kéo cô ra phía bên ngoài, bàn tay to như gọng kềm sắt giữ chặt cổ tay của cô, đôi mắt vẫn có hai ngọn lửa giận bùng lên như chưa từng tắt, trực tiếp đưa cô lên xe, "Cơm trưa, cơm tối, hình như em đều chưa ăn!"

"Làm sao anh biết?" Cổ Dư đáng thương xoay đầu qua, lại đang do dự phản kháng trong lúc đó, không cẩn thận bị cửa xe đụng trúng đầu, một tiếng như trống vang trầm đục, sợ tới mức cô không ngừng xoa xoa cái ót, lập tức bị dời đi lực chú ý, "Này, anh nhẹ một chút!" Không hề phản kháng, ngồi lên ghế phụ, đau lòng cái ót của cô!

Có người quá đáng vậy sao? Cái ót của cô có lẽ bị sưng một cục rồi!

Mộ Dạ Triệt ngồi xuống ghế, đầu tiên là nhíu mày nhìn cô đang hô to gọi nhỏ, sau đó vươn cánh tay xoa xoa cái ót của cô, cười nhìn cô, "Được rồi, không có việc gì, xoa xoa là ổn."

Cổ Dư đem đầu mình từ trong tay hắn trật ra ngoài, không muốn do dự cùng hắn ở trong này, bởi vì vừa rồi cô hô to một tiếng duyên dáng kia, tự nhiên lại khiến người qua đường quay lại nhìn nhìn, nghĩ rằng bọn họ có gian tình ở trong xe!

"Chúng ta đi ăn cơm." Mộ Dạ Triệt thu lại cánh tay, bắt đầu khởi động đem xe quay đầu, đưa cô ra khỏi phạm vi rạp chiếu phim.

Giờ phút này ý tưởng của hắn rất đơn giản, chính là đưa cô cùng đi ăn bữa tối, sau đó vừa đi, vừa giảng hòa với cô.

"Em phải gọi điện cho Đông Húc trước." Cổ Dư lục lục túi tiền, thế này mới phát hiện áo khoác của mình để ở rạp chiếu phim, điện thoại nằm trong túi áo, giờ phút này cô chỉ mặc mỗi áo len, cứ như vậy không hề chuẩn bị mà bị tên này đưa ra ngoài, không có cái gì trêи người cả!

Vì thế cô lấy điện thoại của Mộ Dạ Triệt lại đây, mượn dùng, "Số điện thoại của Đông Húc là bao nhiêu?"

Cô lướt lướt rất nhanh, phát hiện danh bạ điện thoại của hắn lưu rất ít, chỉ có vài số điện thoại quan trọng của người nhà cùng bạn bè, ít ỏi đến mức có thể đếm được, nhưng đúng là như vậy, cô mới nhìn rõ trong danh bạ không có lưu dãy số của Lâm Tiêm Tiêm! Xóa sạch không còn một mảnh!

Chẳng lẽ Lâm tiểu thư thực sự đã chết sao? Bạch Khiết chính là một làn sương khói khiến mọi người mê loạn sao?!

Cô lại lướt lướt, gọi qua dãy số của Đông Húc.

Đông Húc tưởng Dạ Triệt gọi điện thoại tới, nở nụ cười thành tiếng, "Dạ Triệt, nhìn xem chuyện tốt mình làm đi, thật sự khiến người ta không thể tha thứ được!"

"Em......" Cổ Dư đang muốn nói chuyện, đột nhiên điện thoại bị Mộ Dạ Triệt đang lái xe lấy qua, Dạ Triệt vừa lái xe, vừa nhét tai nghe vào lỗ tai, trầm giọng nói với Đông Húc: "Đông Húc, tiểu cữu cùng Cổ Dư ra ngoài ăn cơm, cháu cũng lại đây đi."

"Đến ngay!" Đông Húc nhanh chóng cúp máy!

Một lát sau, Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt ngồi trong một quán lẩu, Mộ Dạ Triệt ngại vấn đề thân phận hiển hách của hắn, đem chiếc áo choàng dựng thẳng đứng, che khuất nửa khuôn mặt của mình, chọn ngồi ở một vị trí không thấy rõ, để Cổ Dư gọi món ăn.

Cổ Dư nhìn hắn liếc mắt một cái, trong lòng đang âm thầm chậc chậc, lắc lắc đầu.

Cùng hắn ra ngoài ăn cơm đúng là có áp lực! Nếu để mọi người nhìn thấy thị trưởng đang ngồi ăn lẩu ở nơi này, hơn nữa bên cạnh còn có một cô gái, bầu trời Cẩm thành trêи đầu của cô có lẽ sẽ bị đè sập xuống dưới! Người bên cạnh Mộ thị trưởng anh tuấn như vậy sao có thể là cô được, sẽ khiến hắn mất mặt!

"Cứ vậy đi." Cô tùy ý gọi một món lẩu cùng rau dưa, đem thực đơn trả lại cho người bán hàng, sau đó rót ba ly trà, chuẩn bị sẵn một ly cho Đông Húc.

"Hôm nay ở bệnh viện vì sao lại chạy trốn?" Mộ Dạ Triệt sớm đã cởi áo vét, đôi mắt quét nhìn cô một lượt, ánh mắt vẫn dường như có lửa giận bùng lên, "Sau này đừng dùng phương thức này mà chơi trốn tìm cùng anh! Nếu nhất định có nguyên nhân gì không thể đi bệnh viện, em có thể nói cho anh biết!"

"Ừm!" Cổ Dư chột dạ lên tiếng, nhìn hắn cười cười, "Anh cũng thấy đấy, Mộ thái thái cùng chú Tiền cứ nhất định phải đưa em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe! Thật ra em không muốn đi, cảm thấy cơ thể rất tốt, không muốn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cũng không muốn bị lây dính vi khuẩn ở bệnh viện! Bởi vậy, sau này anh không cần theo em đến bệnh viện, Đông Húc sẽ đi cùng em."

Mộ Dạ Triệt đánh giá gương mặt của cô, ánh mắt nhu hòa hẳn lên, "Em xác định thân thể không có việc gì chứ?"



"Không có việc gì! Đã gần như bình phục!" Cổ Dư cũng mặt dày hớn hở, tâm tình dần dần sáng sủa, không hề bị mây đen giăng kín, vội vàng cầm đũa trụng đồ ăn, cười hì hì, "Anh cũng hỗ trợ trụng một ít đi! Bụng em lại đói rồi!"

Mộ Dạ Triệt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng bắt đầu cảm thấy cô gái này quả thật không có việc gì, lại khôi phục sự vui vẻ của mình, liền gắp vài miếng rau bỏ vào nồi lẩu, lại để vào trong chén cho cô, "Cái này có vẻ nhạt." Phụ nữ sau khi phá thai không thể ăn mặn quá mức được, không thể để trúng gió, hắn phải giám sát cô.

"Cám ơn." Cổ Dư gật gật đầu, đưa cọng rau nóng bỏng bỏ vào miệng, vô cùng nể mặt hắn, sau đó lại dùng sức lấy tay phẩy phẩy, ngửa đầu uống mấy ngụm trà lạnh!

Ăn lẩu ở trước mặt hắn, cái lưỡi vô tội của cô đều có thể bị bỏng! Lạy hồn tên đàn ông này có thể không nhìn cô ăn được hay không, tay chân của cô sẽ luống cuống!

Cho dù hiện tại là một người xa lạ nhìn chằm chằm mình, cô cũng thật sự không nuốt nổi!

Mộ Dạ Triệt thấy cô co quắp, cũng ý thức được chính mình chỉ lo nhìn chằm chằm cô, thưởng thức cái tướng ăn khoa trương của cô, khiến cô ngượng ngùng, liền cong môi cười, gắp đồ lẳng lặng ăn.

"Trụng thêm vài miếng nữa." Cổ Dư lại chỉ chỉ mẻ rau tươi ở cái giá bên cạnh, miệng còn đang nhai nhồm nhoàm, gương mặt hơi hồng hồng bị nóng, lại dám ban ngày ban mặt ra lệnh cho hắn phục vụ mình, tìm việc cho hắn làm, "Hình như không đủ ăn, trụng thêm vài miếng nữa ~" Với tốc độ ăn dày đặc này, vài cọng rau có thể thỏa mãn được cô sao?

Mộ Dạ Triệt nhìn cô, mày nhướng lên, đôi mắt hiện ý cười, "Em đang ra lệnh cho anh sao?"

Ngoài việc hắn đã làm chuyện này cho tiểu chất nữ, cam tâm tình nguyện làm иɦũ ɦσα em, cho đến nay hắn chưa từng hứa hẹn phục vụ qua bất kì cô gái nào!

Nhưng mà hiện tại hắn thật ra lại nguyện ý phục vụ cho cô, chỉ cần có thể đút cho cô ăn no!

"Không dám, tự em làm cũng được." Cổ Dư bưng cái giá rau, trực tiếp đổ toàn bộ vào trong nồi, sau đó hé ra khuôn mặt tươi cười với hắn đang khẽ nhíu mày, "Ha ha, như vậy có vẻ tiện hơn. Anh cũng ăn đi." Chính là có cho vàng, cô cũng không dám cưỡi lên đầu lão hổ mà giương oai nha! Cô chỉ là cảm thấy cùng tên này ăn cơm không được tự nhiên, muốn xong cho mau! Như bị ép buộc!

"Hôm nay cùng Đông Húc đi xem phim gì?" Hắn lại hỏi cô, không nhìn ra tâm tư cẩn thận của cô, chậm rãi trụng đồ ăn cho cô, cũng không có như bị ép buộc, cẩn thận trụng, lại thay cho cô một cái bát, đặt vào trong đó.

Cổ Dư nhìn động tác cẩn thận của hắn, mãy liễu nhướng nhướng lên, "Xem Điệp Chiến Nguy Tình." Phim vẫn còn đó, chủ yếu đi xem cùng ai thôi. Nếu là cùng Mộ Dạ Triệt, có lẽ cô cười không nổi.

"Có vui không?" Mộ Dạ Triệt nâng mắt nhìn cô, ánh mắt nhu hòa, đẩy bát rau đã trụng qua, ý bảo cô tiếp tục dùng bữa, "Tính cùng Đông Húc phát triển như thế nào?"

Lúc này đây, mày liễu của Cổ Dư đã dựng thật cao, bình sữa trong tay bị cô miết chặt, uống một ngụm sữa. Đây là cái vấn đề gì! Đây là vấn đề tên này nên quan tâm sao?!

Cô không có trả lời hắn, lựa chọn không có nghe thấy, quay đầu cười cười đem thả bình sữa xuống, tiếp tục ăn! Cô biết hắn không có ý này, chính là nói chuyện phiếm, nhưng cô không nghĩ là chuyện phiếm, đây là vấn đề cá nhân của cô, không cần thiết phải trả lời hắn!

Mộ Dạ Triệt cũng không có hỏi lại, nhìn sườn mặt đang ăn của cô, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết vẫn luôn nho nhã ôn nhuận, lẳng lặng uống trà.

Sau đó, rốt cuộc Đông Húc cũng chạy tới, cởi áo choàng, ngồi xuống, nhìn bàn lẩu đã được trụng sẵn mà phát ra một tiếng cười vui sướиɠ, "Xem ra mình có thể trực tiếp ăn."

"Đây là của Cổ Dư." Mộ Dạ Triệt nhắc nhở hắn, để hắn tự trụng đồ ăn, "Cô ấy còn ăn chưa no."

"Uầy." Đông Húc nhìn Cổ Dư, nở nụ cười, vội vàng lấy chiếc đũa của mình, cố ý hỏi Cổ Dư: "Anh có thể ăn một chút không? Đói bụng quá đi ~"

Cổ Dư thấy hai người đàn ông này lấy mình làm trọng tâm, bốn con mắt đều nhìn về cô, liền nhẹ nhàng buông đũa xuống, dùng khăn ăn dậm khóe miệng, sảng kɧօáϊ đẩy những món đồ ăn này, "Đông Húc, rốt cuộc anh cũng đã đến, tôi vừa ăn no, mấy cái này để lại cho anh!" Sau đó uống sữa, không hề để mình chống đỡ đến chết, cười hì hì nhìn về phía Đông Húc, "Giờ anh mới đến, tôi cùng Dạ Triệt đã ăn từ trước."

"Vậy anh không khách sáo đâu." Đông Húc cười trả lời, vươn đũa qua đây, bắt đầu dùng bữa, ăn sạch không còn một cọng, giơ ngón tay cái lên với Mộ Dạ Triệt, "Trụng không sai, vừa chín tới! Còn nữa không?"

"Tự mình trụng đi!" Mộ Dạ Triệt cho hắn một ánh mắt xem thường!

Ba người ăn lẩu xong đi ra khỏi quán, thời điểm tính tiền được tặng một cái đồ bịt tai giữ ấm bằng lông màu trắng, Cổ Dư vốn dĩ không muốn có, nhưng Đông Húc dùng ngón trỏ khơi mào, thân hình cao lớn lệch qua bên quày, nhất định phải để Cổ Dư đeo vào, "Màu trắng, nhìn rất hợp! Còn có thể giữ ấm."

Cổ Dư lập tức chạy như điên về phía trước, không dám đeo món đồ này! Lạy hồn cô cũng có tuổi rồi, sao lại đeo mấy món đồ tuổi teen này được! Đông Húc có lẽ nên đi khám mắt, đừng có biến cô thành nữ sinh chứ, cô không phải loại hình như Đại Lận, không có nũng nịu, bề ngoài của cô thật ra rất quyến rũ mỹ lệ, rất trưởng thành!

"Là quà miễn phí, chất lượng cũng không tệ lắm, giá thị trường có lẽ một hai trăm tệ." Đông Húc quay quay món đồ ở đầu ngón tay, nheo mắt, phát ra tiếng cười êm tai khàn khàn với bóng dáng của Cổ Dư, "Nếu em không cần, vậy đưa cho người khách khác cũng được, dù sao cũng là đồ miễn phí, không cần thì thôi."

Quả nhiên, Cổ Dư đang chạy như điên về phía trước vừa nghe hai từ "Miễn phí", lập tức dừng lại bước chân của mình, quay ngược trở về, lại một phen đoạt lấy đồ bịt tai giữ ấm, "Của tôi! ~" Cô liều mạng, dù sao là miễn phí, đặt ở trong nhà trưng bày cũng được!

Lãnh Đông Húc



"Biết là của em." Đông Húc chậm rãi đứng thẳng thân hình cao lớn, khóe môi nhoẻn cười, đem đồ bịt tai giữ ấm màu trắng lại đây, đội vào đầu cho cô, "Để anh đội cho em."

"Của tôi!" Cổ Dư vốn dĩ còn đang tranh giành món đồ miễn phí, nghe vậy lập tức cúi người xuống, để Đông Húc đội vào cho cô, đôi bàn tay còn nắm chặt đồ bịt tai giữ ấm, "Đây là quà miễn phí của tôi, không được cướp!" Cô lấy về đem bán lại cũng được, có thể bán một hai trăm tệ, khỏi đưa cho người khách khác!

Đông Húc cười càng tươi hơn, vỗ vỗ để cô đứng thẳng dậy, thân hình hắn đủ cao không cần để cô cúi thấp người, thuận tiện nhéo nhéo lỗ tai của cô, "Đội cái này, gió lạnh bên ngoài sẽ không thổi vào tai được, ấm không?"

"A ~" Cổ Dư vội vàng che lại lỗ tai bị đánh úp bất ngờ, rụt lui cổ, lấy tay che nửa gương mặt của mình để tránh những ánh nhìn xung quanh, cảm giác không có mặt mũi gặp người khác. Hiện tại trước mặt mọi người, làm sao Đông Húc có thể đem cô trở thành một đứa nhỏ được, người bên cạnh đang còn cười ha ha!

Những nhân viên quán lẩu ở bên cạnh thì cười nhẹ nhàng, để cặp tình nhân này cảm thấy vui vẻ, hâm mộ liếc nhìn cô một cái, đều cười tránh ra. Nữ thu ngân thì khen ngợi: "Tiểu thư, cô đội đồ bịt tai giữ ấm màu trắng này rất hợp! Rất nhiều người khách đều yêu cầu chọn màu trắng, cô rất có mắt thẩm mỹ!"

Nơi này không ai chê cười cô cả, mà là hâm mộ cô! Vị tiểu thư này rất câu nệ!

Đông Húc thì để nữ thu ngân lại đưa tặng một đồ bịt tai giữ ấm màu đen, đội lên che lỗ tai của hắn, ở trước mặt Cổ Dư mà làm động tác nhảy nhót ba con gấu, "Appa gom, omma gom, eki gom......" Thân hình hắn mặc áo choàng dài, giống lắm cũng chỉ có thể là một con gấu bự, khiến mọi người bên cạnh đều cười to.

Cổ Dư bật cười một tiếng "Phụt", thế này mới có cảm giác cùng hắn "Xấu mặt", đội đồ bịt tai giữ ấm đi ra ngoài.

Bởi vì thân phận thị trưởng của Mộ Dạ Triệt quá mức hiển hách, thời điểm tính tiền, hắn ngồi lên xe trước, ở trong xe chờ bọn họ, cô cùng Đông Húc thì ra sau, náo loạn làm trò khôi hài ở quầy thu ngân.

Giờ phút này đi ra khỏi quán lẩu, cô tháo đồ bịt tai giữ ấm màu trắng ra, lại bị Đông Húc đội ngược trở lại, kiên trì để cô đội lên, hắn thì vẫn đội đồ bịt tai giữ ấm màu đen, rất hợp với áo choàng màu đen của hắn, cười sủng nịnh với cô: "Em có biết "Eki gom" trong tiếng Hàn có nghĩa là gì không? Em chính là "Eki gom" của anh."

Bởi vậy ở trước mặt mọi người chọc cho cô vui, là một loại vinh hạnh đối với hắn. Cô hẳn là phải biết rằng, cô là cô gái tốt đẹp nhất, mọi người đều thích cô, chứ không phải là gái ế có tuổi như cô tự nhận, luôn chui vào trong vỏ ốc của mình.

Cổ Dư đương nhiên tinh thông tiếng Hàn, nghe vậy giận hắn liếc mắt một cái, "Vậy anh là "Appa gom" của tôi, hay là "Omma gom" vậy?" Cô mới không cần làm gấu con, quá ngây thơ! Nhưng mà để Đông Húc làm gấu mẹ nhất định sẽ rất hài, Đông Húc làm gấu mẹ, để Dạ Triệt làm gấu ba! Ha ha ha! Loại quan hệ này rất kinh điển ~

Mộ Dạ Triệt chờ ở trong xe, đợi hơn mười phút, cũng không thấy hai người trở về.

Nhưng ngại với thân phận thị trưởng của hắn không thể oanh động ở quán lẩu, hắn cũng chỉ có thể ngồi đợi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bóng đêm bên ngoài, phát hiện đêm nay lạnh như nước, gió lạnh ào áo, nội tâm hắn lại đang nổi lên sóng triều.

Hắn suy nghĩ, Đông Húc cùng Cổ Dư khi nào thì bước vào cung điện hôn nhân? Hoặc là nói, Cổ Dư khi nào sẽ nhiệt tình chấp nhận Đông Húc, nhận nụ hôn môi của Đông Húc?

Sau mấy lần phá vỡ hai người đùa giỡn với nhau, hắn nhìn ra được, hai người trước mắt chỉ là bạn, chưa bao giờ có hành vi vượt ranh giới, tôn trọng đối phương. Bởi vậy sâu trong nội tâm hắn, không biết chính mình là chờ mong bọn họ phá tan loại quan hệ này, thật sự được việc? Hay là vẫn chờ mong bọn họ chấm dứt loại quan hệ này, Cổ Dư tiếp tục gặp gỡ người đàn ông bất ngờ tiếp theo?

Chính như những gì hắn nói, cho dù không có Lâm Tiêm Tiêm, cũng sẽ có cô gái khác của hắn xuất hiện ở bên cạnh hắn. Mặc dù không có Đông Húc làm bạn bên cạnh, cũng sẽ có người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc đời của Cổ Dư, bọn họ không xen vào đối phương, đều tự có số mệnh, sớm đã phân thành hai đường thẳng song song.

"Đây là đang làm cái gì?" Sau khi ngồi bên trong xe thật lâu, lúc hắn quay đầu nhìn bên ngoài, thế này mới phát hiện Đông Húc cùng Cổ Dư mỗi người đội một đồ bịt tai giữ ấm đi ra ngoài.

Vừa khéo, Cổ Dư mặc áo choàng trắng, Đông Húc lại mặc áo choàng đen, lỗ tai hai người lại dùng đồ bịt tai màu trắng màu đen, tựa như tín vật đính ước của bọn họ, thật xứng đôi, tình cảm dạt dào.

Mà trêи thực tế, giữa hắn cùng Cổ Dư không có tín vật gì, mặc dù bọn họ từng kết hôn, cũng có một lần lửa gần rơm cháy nhà, nhưng cho đến ngày nay, giữa bọn họ thế nhưng lại không có một vật gì đáng giá lưu luyến!

"Đang nói chuyện gì đó?" Hắn đè còi ô tô, hạ cửa kính xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn hai người đang cười nói vui vẻ ở bên ngoài, nhắc nhở bọn họ lên xe, nhìn nhìn bốn phía, "Thời gian không còn sớm, về đi."

"Cổ Dư nói để tiểu cữu làm gấu ba, tôi làm gấu mẹ." Đông Húc mở cửa xe, để Cổ Dư ngồi lên trước, chính mình thì đứng bên cửa xe tán gẫu cùng Dạ Triệt, gương mặt vẫn còn cười, "Tôi làm gấu mẹ có vẻ mệt, rõ ràng tôi nam tính hơn Dạ Triệt nhiều. Nhưng mà nếu Cổ Dư là gấu con, vậy không sao cả, ha ha."

Dạ Triệt nhíu mày, thế này mới phát hiện hai người này ở chung một nhà, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, ngay cả Đông Húc lạnh lùng cũng bị Cổ Dư làm hỏng rồi!

Nhưng mà thật ra Đông Húc rất biết điều, mở cửa xe ở ghế phụ ra, để Cổ Dư nằm ngủ một mình ở dãy ghế sau, hắn cùng Dạ Triệt thì chuyện trò luyên thuyên, nhìn sau kính chiếu hậu, "Cô ấy có thể ngủ, như vậy cũng ngủ được, vừa rồi còn câu nệ trước mặt mọi người, a." Sau đó xoay qua vươn dài canh tay, đắp cho Cổ Dư tấm chăn, tất cả quan tâm đều không cần nói ra.

Dạ Triệt đang lái xe cũng liếc mắt nhìn Cổ Dư qua kính chiếu hậu một cái, không lên tiếng, lẳng lặng lái xe, hướng về đại viện thị ủy, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Chuyện Cổ Dư phá thai, tiểu cữu cũng vừa mới biết được, hôm nay đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tiểu cữu lo lắng cho thân thể của cô ấy."

Đông Húc nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía trước mà nói; "Sau này tiểu cữu tính làm thế nào?"

Lúc này đây, Mộ Dạ Triệt nhíu mày không có lên tiếng nữa, khiến không gian bịt kín này an tĩnh lại. Đông Húc thì nhìn nhìn điện thoại di động của Dạ Triệt ở trêи bảng điều khiển ô tô, nhắc nhở hắn, "Điện thoại đổ chuông."

Nếu trầm mặc, vậy chứng tỏ Dạ Triệt đã biết nên làm như thế nào, thái độ của hắn đã muốn thật minh xác -- nhìn Cổ Dư lập gia đình!

"Ừ, để nghe điện thoại." Thế này Dạ Triệt mới đeo tai nghe, không hề nói chuyện cùng Đông Húc, nhận điện thoại. Chỉ nghe đối phương trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói với hắn: "Thật ra hôm nay ở bệnh viện, anh đã gặp qua Lâm Tiêm Tiêm đi tái khám. Hiện tại lại đây gặp mặt được không, nhà hàng trước kia, có món đồ cần giao cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook