Chương 358: Ngoại truyện 088: Lấy lí do gì đây
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy.
Thấy hắn rời đi, Cổ Dư thả tờ thực đơn trong tay xuống, nhún vai, "Chúng ta tự ăn thôi." Tiếp tục cúi đầu ăn sa lát, xem tạp chí.
Vì thế một ngày này, Cổ Dư lại không trở về Mộ gia ăn cơm tối, cô ở lại chỗ Bạch Khiết, chuẩn bị phỏng vấn, trắng đêm cũng chưa về.
Thế này người nhà Mộ gia mới hoàn toàn nóng nảy, không ngừng gọi điện cho Cổ nha đầu, hỏi nha đầu ở nơi nào, nhưng điện thoại của Cổ Dư vẫn trong trạng thái không người nhận nghe.
"Được rồi." Trong bầu không khí áp lực nặng nề này, đột nhiên Mộ bí thư gầm lên một tiếng, để Mộ thái thái đừng gọi điện quấy rầy Cổ Dư, "Để cho con bé yên lặng ở bên ngoài, đừng làm phiền nó nữa."
Thế này Mộ thái thái mới chậm rãi buông điện thoại xuống , ai cũng không dám lên tiếng.
Xem ra thật đúng là bà làm chuyện quá đáng, bức Cổ Dư đi rồi! Bà biết rõ Lâm Tiêm Tiêm cùng Cổ nha đầu là tình địch, còn đem Lâm Tiêm Tiêm vào nhà, quả nhiên là già rồi hồ đồ, chỉ biết mượn sức con gái nữ vương Lí Mỹ Thắng kéo đàn violincent cho mình nghe!
Hiện tại Cổ nha đầu thật sự dọn ra ngoài, trong lòng bà cảm giác trống rỗng đến như vậy!
"Lão Mộ, tôi đi tìm Cổ nha đầu về, chắc là nó ở nhà bạn, tôi đi đón nó về." Bà thử cứu vãn, không muốn chính mình nhất thời hồ đồ, thật sự làm tổn thương Cổ Dư, "Mấy ngày này, quả thật tôi không nên để Từ tiểu thư đi vào phòng của Dạ Triệt, tôi đúng là hồ đồ rồi."
Bà thật muốn tát cho mình hai cái.
"Đón về có lợi ích gì đâu?" Mộ bí thư kêu rêи một tiếng, trừng mắt hỏi lại bà, "Bà đã làm cho Từ tiểu thư này cầm nhẫn đi, chính thức xác lập quan hệ cùng Dạ Triệt. Bà đã muốn làm ra chuyện này, Cổ Dư bị chúng ta bức đi chẳng lẽ còn cơ hội trở về sao? Bà đem nó về để bà và Lâm Tiêm Tiêm chọc cho nó giận sao?"
"Tôi......" Mộ thái thái vội vàng áy náy cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt với nhau, thật muốn tìm một mặt tường để mình mắt mờ đâm đầu vào chết đi, nhưng nghĩ nghĩ, bà lại tiếc hận nhìn chồng: "Lão Mộ, thật ra chúng ta giữ Cổ Dư lại như vậy cũng không phải là một biện pháp. Ông có nghĩ tới, chúng ta lưu luyến Cổ nha đầu, nhưng Cổ nha đầu sống ở đây thật sự thống khổ hay không? Chỉ cần Dạ Triệt ở đây, con bé sẽ gắng mạnh mẽ mang khuôn mặt tươi cười, làm bộ vui vẻ. Con bé là vì theo giúp chúng ta mới lựa chọn ở lại nơi này."
"Cái này tôi biết." Mộ bí thư gật gật đầu, thở dài một tiếng, "Bởi vậy chúng ta đã bức con bé đi rồi, chúng ta có lỗi với nó."
"Vậy, Dạ Triệt cùng Từ tiểu thư đúng là đã xác định mối quan hệ tình yêu sao? Bọn họ chính thức bắt đầu kết giao hẹn hò sao?" Mộ thái thái lại tiến lên từng bước mà hỏi, trong lòng cũng không vui sướиɠ, ngược lại là một cỗ chua xót, thật ra cũng không thích Lâm Tiêm Tiêm này cho lắm, "Tuy rằng hiện tại cô ấy là con gái của nữ vương đàn violincent, tương lai rộng mở, nhưng mà thực chất cô ấy lại là con gái ruột của Lâm Ngọc Nhi kia, nghe nói Lâm Ngọc Nhi là tình nhân của cha đẻ của Dạ Triệt, thanh danh không tốt cho lắm......"
"Đừng nói nữa." Mộ bí thư đẩy xe lăn đi về phía trước, không muốn đề cập chuyện cũ trước kia, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ nói: "Sau này đừng đề cập chuyện này trước mặt Dạ Triệt cùng Cổ Dư, một chữ cũng không được nhắc tới. Chuyện của Dạ Triệt, để cho nó tự xử lý. Sau đó tương lai không xa, nó sẽ phải hối hận."
"Lão Mộ, thật ra chúng có thể không chấp nhận Lâm tiểu thư này, không nhất định phải cưới cô ấy làm con dâu. Tuy rằng Cổ nha đầu không có duyên làm con dâu nhà chúng ta, nhưng......"
"Nhưng Dạ Triệt đã muốn lựa chọn Lâm Tiêm Tiêm, chúng ta không còn cách nào. Sau này, đừng nói nữa." Tiếng nói hùng hậu của Mộ bí thư chứa sự giận tái, gằn một tiếng cuối cùng với vợ mnhf để bà đừng đề cập nữa, sau đó không nói gì, bảo chú Tiền đẩy mình ra ngoài, "Oan nghiệt, thật đúng là oan nghiệt, Mộ gia đến khi nào mới được an bình!"
Mà trêи lầu, thật ra Mộ Dạ Triệt vẫn chưa ngủ, mà là đứng ở cầu thang, nghe được đoạn đối thoại này của cha mẹ.
Hắn cũng muốn biết hiện tại Cổ Dư ở nơi nào, đi ra khỏi phòng mình, tính gọi điện cho cô, nhưng cuộc đối thoại này của cha mẹ, khiến hắn lập tức dừng bước!
Phương pháp tốt nhất để không làm tổn thương cả hai cô gái, chính là cố định lựa chọn người mà mình yêu, không cho người còn lại hi vọng gì!
Bởi vậy khi Lâm Tiêm Tiêm một lần nữa trở về, hắn phát hiện cho tới bây giờ, cô gái này ở trong cảm nhận của hắn có trọng lượng hơn một chút!
Hắn không hề quên hình ảnh Lâm Tiêm Tiêm tự sát vì hắn, vẫn nhớ rõ ràng như trước những ngày cô cam tâm tình nguyện bị hắn lợi dụng, tuy rằng cô gái này có một chút tâm tư, nhưng đây là do bị hắn đẩy vào góc chết, tự tìm con đường của mình. Mà quan trọng hơn một chút là, cô giống Triệu Hiểu Nhu.
Bởi vậy dưới tình huống này, hắn sẽ để Cổ Dư hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của hắn, cuối cùng tìm được hạnh phúc của mình.
Có lẽ hắn thật xin lỗi cô, nhưng áy náy không phải tình yêu, bù đắp cũng không phải tình yêu. Thật sự yêu một người, hẳn là nhìn thấy tất cả những ưu điểm trêи người cô ấy, nhân tiện bị những ưu điểm này hấp dẫn, dần dần trầm luân trong mị lực của cô ấy, không phải sao?
Nhưng mà ở trêи người Cổ Dư, hắn nhìn thấy chính là khuyết điểm.
Suy nghĩ đến đây, hắn xoay người về tới trêи lầu, cũng là đứng hóng gió ở ban công lầu hai, hai tay cắm túi quần, đôi mắt lẳng lặng nhìn ánh trăng.
Nhưng quái quỷ là, nhìn ánh trăng tròn này, trong đầu hắn vẫn như trước nghĩ đến là, hiện tại Cổ Dư đang ở nơi nào? Đang làm cái gì? Vầng trăng tròn này lại dần dần biến thành khuôn mặt của Cổ Dư, giống như nhìn thấy cô đang cúi đầu ăn sa lát hoa quả trong nhà hàng.
Mộ Dạ Triệt
Chẳng lẽ bởi vì chuyện chiếc nhẫn, trong lòng hắn bịt kín bóng ma sao?
Ngày đặt mua cái dây chuyền kia, chính là ý niệm nhất thời, nghĩ rằng Cổ Dư đeo lên sẽ rất đẹp, liền đặt mua. Còn muốn, không có lý do gì đưa tặng cô, nên lợi dụng phương pháp tặng kèm quà miễn phí đưa chiếc nhẫn đến tay cô. Tất cả, đều là ý tưởng xuất phát trực tiếp từ nội tâm hắn, không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, hắn lại tự cho bọn họ là mối quan hệ bạn bè không có việc gì làm.
---
Gió tuyết tung bay trong đêm, Cổ Dư tá túc trong căn phòng nhỏ thuê trọ của Bạch Khiết, không có ngoan ngoan ngồi trước bàn học để chuẩn bị phỏng vấn, mà là xoay xoay cái eo cùng cánh tay làm bài tập thể ɖu͙ƈ.
Bạch Khiết cùng Thị Na thì khẩn trưởng chuẩn bị bản thảo, khó hiểu nhìn cô: "Chị Cổ Dư, chị tính ngày mai phỏng vấn sẽ kiểm tra gì?"
Nếu là kỳ hạn tài chính giao hàng công ty, vậy nhất định sẽ kiểm tra kiến thức tài chính chuyên nghiệp của tụi cô, chị Cổ Dư đã chuẩn bị xong rồi sao?
"Làm ấm cơ thể trước đã." Cổ Dư vừa thể ɖu͙ƈ, vừa quay đầu cười nói với các cô, "Nơi này không có khí ấm, có chút lạnh. Chờ chị thể ɖu͙ƈ nửa tiếng rồi mới ôn tập."
Nhưng mà nửa tiếng sau, Cổ Dư thể ɖu͙ƈ xong lại nằm úp sấp lên giường, căn bản vốn không có ôn tập, mặc kệ điện thoại của mình vẫn đổ chuông không ngừng!
Ngày hôm sau, Bạch Khiết cùng Thị Na chui ra khỏi chăn với một đôi mắt gấu trúc, hai người vừa ăn sáng, vừa ôn tập, đem học thuộc làu một số khái niệm tài chính, đọc lanh lảnh.
Ngày hôm qua các cô ôn tập đến ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng liền rời giường. Cổ Dư lại mười giờ ngủ, bảy giờ rời giường.
Cổ Dư
"Chị Cổ Dư, em kiểm tra chị chút, tiền gọi là gì?"
Cổ Dư đang múc cháo, nghe vậy quay đầu lại, "Không rõ lắm. Nói đơn giản, chắc là ý nghĩa về khoản tiền. Người đầu tư có thể linh hoạt dùng khoản tiền này."
"Vậy tiền quản lý thì sao?"
"......Giờ ăn sáng đã." Cổ Dư vội vàng nâng tay ngăn cản, để hai nha đầu này đừng có bài bản hỏi mình về cuộc thi, "Lúc phỏng vấn sẽ không kiểm tra cái này, tin tưởng tôi đi."
Cô đoán rằng phỏng vấn chính là kiểm tra năng lực lĩnh ngộ cùng năng lực ứng biến thôi, chứ không kiểm tra những khái niệm cứng nhắc này. Người làm Hồng Bài Thao Bàn Thủ sao lại để giao dịch viên mới tới cướp chén cơm của mình đâu? Cái gọi là phỏng vấn, chính là chính thức gặp mặt giữa hai bên, sau đó bắt đầu để các cô làm công việc chân chạy vặt!
Các cô là những người mới tới, thậm chí ngay cả giao dịch viên đều chưa từng làm!
Quả nhiên, khi ba người đẹp cao hứng phấn chấn đi vào tòa nhà đứng trong khu phố phồn hoa nhất, khí phái trang nghiêm nhất, liền nhìn thấy một mỹ nữkiểu "Bạch cốt tinh" lái chiếc xe LamborghiniGallardo, kiêu ngạo hoành hành ở cổng!
Đương nhiên, mỹ nữ này chính là lái một chiếc xe thể thao phong cách mà thôi, đem chiếc xe này hoành hành ở công, để mọi người phải nhường đường cho mình!
Vì thế ba người đẹp đến phỏng vấn liền chú ý đến mỹ nữ này, nhìn mỹ nữ giỏi giang xinh đẹp đi xuống từ chiếc xe, cởi bỏ cặp kính của mình, lấy tay hất hất mái tóc dài phiêu dạt, thải giày năm cm đi vào tòa nhà công ty.
"Trời ạ, LamborghiniGallardo nha ~" Tiểu Thị Na gần như dí sát vào thân xe, hâm mộ đến chảy nước miếng, "Nếu có một ngày em cũng có một trăm ngàn mấy tệ mua chiếc xe này, em sẽ trở thành tiểu phú bà, sau đó mang Tuấn Sinh của em đi hóng gió......"
Cổ Dư cùng Bạch Khiết quả thật không nói gì với sự say mê của cô, cầm túi xách đi vào công ty, chuẩn bị phỏng vấn.
Bạch Khiết
Nhưng mà đại sảnh phỏng vấn rộng thoáng kia, lại khiến các cô nghẹn họng nhìn trân trối!
Chỉ thấy trước màn hình Led to đùng treo đầy trong đại sảnh đang thể hiện giao dịch, lui tới toàn là những người mặc đồng phục Thao Bàn Thủ, số lượng gần như hơn vạn người, tình hình vô cùng nóng bỏng! Từ nơi cửa này nhìn lại, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, quả thật là người người tấp nập, toàn bộ đều là màu đen của tóc, màu sắc của đồng phục, cung với giấy đầy đất!
Mà cách vách của đại sảnh, lại là một hàng dài người đang xếp một hàng dài chờ phỏng vấn, khiến tụi Bạch Khiết hít một ngụm khí lạnh.
Khó trách có rất nhiều nhân viên ngân hàng nguyện ý bỏ qua công việc nhà nước ổn định, dứt khoát qua nơi giao dịch này ăn máng khác. Nếu bọn họ có thể từng bước thăng chức, làm được Hồng Bài Thao Bàn Thủ được vạn người kính ngưỡng, như vậy bọn họ cũng có thể lái LamborghiniGallardo, lương một năm trăm van, trăm ngàn, trong tay có mấy vạn mấy chục tài nguyên khách hàng, trở thành Vương giả bất bại trong giới tài chính!
"Phải làm sao bây giờ? Người phỏng vấn quá nhiều!" Đỗ Thị Na nhìn nhìn một hàng dài trước đại sảnh, nhăn mi lại, thật sự là muốn đánh nhau giành chỗ.
Nếu tụi cô vẫn xếp hàng như vậy, chỉ sợ là trời tối cũng không tới lượt tụi cô, ngược lại hai chân sẽ tàn phế, mất nhiều hơn được, "Quá dài, những người này đều đến đây kiếm vàng sao?"
Cổ Dư thuận tay cầm quyển tạp chí, lẳng lặng lật xem, không có phản ứng gì với đội ngũ xếp hang dài trước mặt, nhẹ nhàng cười nói: "Hiện tại đúng là thời điểm kiểm tra sức chịu đựng, nếu em bỏ cuộc ngay lúc này, như vậy các bài kiểm tra tiếp theo đừng nói đến nữa."
"Hức."Đỗ Thị Na vội vàng cầm một quyển tạp chí, lật lật, sau đó chủ động đến gần mấy người ở phía trước, "Mọi người cũng đến phỏng vấn đúng không? Vậy trước đó mọi người làm công việc gì?"
"Ngân hàng. Cô thì sao?"
"Hướng dẫn du lịch."
"A. Hướng dẫn du lịch cũng đến đây phỏng vấn sao? Cô có từng làm việc ở cơ quan chính phủ không? Nghe nói lần phỏng vấn này là có điều kiện, ưu tiên nhân viên ngân hàng, tài chính, chứng khoán, cổ phiếu, nhân viên giao hàng kỳ hạn cũng ưu tiên, chính là không có hướng dẫn du lịch cùng sinh viên mới ra trường. A."
Cổ Dư ở một bên nghe, sờ sờ điện thoại trong túi quần của mình, bảo Bạch Khiết đứng vào vị trí của mình, còn cô đi đến một bên nghe điện thoại, "Mẹ, hiện con đang cùng bạn ở bên ngoài tìm việc, xong con gọi lại sau." Thì ra là điện thoại Mộ thái thái gọi tới.
"Nha đầu, con đừng giận mẹ, mẹ cùng ba ngày ngày đều ngóng trông con trở về. Không có con, ở nhà lạnh tanh."
"Vâng, tối con về nhà một chuyến." Cổ Dư sảng kɧօáϊ cúp máy, không muốn nói nhiều, đang muốn xoay người, bỗng nhiên đụng phải một chàng trai đi qua ngang người, ly cà phê của chàng trai trong phút chốc hất lên áo choàng của cô, khiến cô bỗng nhiên gặp tai bay vạ gió!
"Áo choàng của tôi!" Cô thét một tiếng chói tai, nhanh chóng vội vàng cứu vớt cái áo choàng của mình, dùng khăn tay lau đi dấu ấn cà phê, "Chết tiệt, anh làm hỏng áo choàng của tôi rồi!"
Chàng trai cao gầy đang cùng một mỹ nữ đi qua nơi này, cũng cảm thấy vô tội, "Tiểu thư, hình như là cô đụng tôi trước."
Bạch Khiết đã ở bên cạnh lặng lẽ lôi kéo cô, nhỏ giọng nói: "Cổ Dư, đừng manh động, vừa rồi quả thật chị nghe điện thoại xong vội vàng xoay người, đụng phải vị tiên sinh này trước."
Cổ Dư đau lòng cái áo choàng mới mua của mình, lập tức ngẩng đầu nhìn chàng trai: "Như vậy hiện tại chúng ta làm gì để giải quyết cuộc tranh cãi này?" Không có khả năng khiến cô cứ như vậy bị hỏng áo choàng mới mua được? Giá trị mấy ngàn khối, còn là lần mặc đầu tiên!
Chẳng qua, chàng trai trước mắt dĩ nhiên là được cái dễ nhìn, cao gầy, có giáo ɖu͙ƈ, khí chất nho nhã, thoáng nhìn là một chàng trai có học thức cùng khí chất mỹ nam tử! Nhất là ánh mắt ma mị kia, giống như bất cứ lúc nào cũng đang thả điện với người ta, khiến người ta không thể nhìn thẳng!
Chàng trai này tuổi khoảng ba mươi, chức vị hẳn là tầng lớp quản lý của công ty, khí độ bất phàm, ngũ quan tuyệt mỹ, thân hình cao to, cùng mỹ nư lái Lamborghini kia đứng chung một chỗ.
"Cô là người tuyển dụng nhận lời mời phỏng vấn?" Mỹ nữ lái Lamborghini chủ động lấy hồ sơ lý lịch trong tay Cổ Dư, nhìn nhìn tùy ý, nhướng cao lông mày, "Nói cho tôi biết, vì sao cô muốn vào công ty của chúng tôi?" Đồng phục cùng thẻ nhân viên của cô ấy khiến tất cả mọi người nhận ra cô ấy là chị đại Vera ở nơi này.
Vera
Lương hàng năm của cô đủ để mua một căn biệt thự cùng siêu xe, trong tay quản lý mấy vạn Thao Bàn Thủ vĩ đại, làm việc giơ tay chém xuống, nói năng mạnh mẽ vang dội, hơn nữa yêu thích lái Lamborghini kiêu ngạo hoành hành trước cổng công ty, làm cho mọi người phải nhường đường! Ba mươi sáu tuổi, đến nay còn độc thân!
"Tôi......" Cổ Dư dính nước cà phê đánh giá cô gái này, giống như nhìn thấy trêи khuôn mặt của cô ấy có viết ba chữ lớn "Cùng đồng loại", liền cười nói: "Tôi đến công ty này, là vì một lần nữa tôi muốn tìm lại mục tiêu của đời mình, muốn cho chính mình đứng ở vị trí rất cao! Đương nhiên, nếu có thể đứng nơi cao, như vậy không khí hít thở cũng sẽ càng thêm mới mẻ!"
Vera cũng đang đánh giá lại cô, sau đó trước mặt tất cả những người đến phỏng vấn, hung hăng ném hồ sơ lên mặt Cổ Dư, "Cô, hiện tại có thể về nhà."
"Torn......" Bạch Khiết cùng Thị Na phát ra một tiếng kêu kinh hãi, ngàn vạn lần không nghĩ rằng cô gái này lại kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa tất cả những người xung quanh đều nhìn lại đây, ánh mắt nhìn nhìn liếc liếc Cổ Dư.
"Phỏng vấn của cô đã xong, thất bại." Vera lại nói với Cổ Dư, nói chuyện làm việc không chút nể mặt lưu tình gì, sau đó lại quay đầu mỉm cười với chàng trai bên cạnh, "Glenn, chúng ta đi, vừa nãy nói đến đâu rồi?"
Hai người tiếp tục đi về phía trước như không có việc gì, chàng trai tên là Glenn thì đồng tìn nhìn Cổ Dư một cái, cảm thấy tiếc nuối cho cô, lại cái gì cũng không nói, tiếp tục bắt chuyện cùng Vera.
Trêи thực tế, loại chuyện như hôm nay thường xảy ra, rất nhiều cô gái đến đây bị Vera loại từ vòng gửi xe, không chút lưu tình. Anh đã muốn tập mãi thành thói quen, bởi vậy cũng sẽ không nói gì thêm.
Vì thế sau khi Vera rời đi, trận phong ba này cũng dần dần xong việc, những người được mời đến phỏng vấn tiếp tục ở lại, không có tâm tình hóng hớt náo nhiệt. Cổ Dư bị ném hồ sơ vào mặt thì vẫn đứng tại chỗ, bỗng nhiên quát một câu "Đứng lại" với bóng lưng của Vera!
Phút chốc, ánh mắt của mọi người lại bị hấp dẫn về đây!
Cổ Dư đến gần Vera, chỉ hỏi cô ta một câu, "Nói cho tôi biết, vì sao cuộc phỏng vấn của tôi thất bại?" Cô có thể không chấp nhận đạt tiêu chuẩn, nhưng cô cần lý do! Đối với chuyện này cô cũng không cảm thấy tức giận, mà là đã biết chính mình sai ở đâu.
Vera quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên cười, đúng là dùng ánh mắt xinh đẹp kia mà quét nhìn Bạch Khiết, Thị Na một cái, cười nói: "Bọn họ là bạn của cô? Nói bọn họ theo tôi lên văn phòng, vừa hay hiện tại tôi có thời gian phỏng vấn bọn họ."
"Vậy Cổ Dư thì sao?" Lúc này Bạch Khiết, Thị Na quay mặt nhìn nhau, không biết nên vui mừng, hay là nên tức giận?
"Cô ta đã bị rớt. Đi thôi." Vera cười lạnh lùng, đã muốn xoay người rời đi, thật ra không quan tâm bọn cô có đến hay không, dù sao người đến phỏng vấn nhiều như sóng vỗ, vắng mợ chợ vẫn đông.
Cổ Dư thì gật gật đầu với hai người, "Sau khi thông qua phỏng vấn, ở công ty chờ tôi, tôi nhất định vào được. Nhớ kỹ, hai người không làm, tự nhiên sẽ có người khác làm, hai người phải chụp lấy cơ hội!"
"Vâng." Hai người gật gật đầu, thế này mới như được uống một viên thuốc an thần.
Cổ Dư
Buổi tối, Cổ Dư tính trở về Mộ gia một chuyến.
Cô phỏng vấn thất bại, luôn luôn cân nhắc thái độ của Vera, lẳng lặng đi trong gió tuyết.
Mấy ngày nay tuyết rơi rất dày, tuyết bay như lông ngỗng, chưa từng dừng lại, làm cho mặt đất một mảnh trắng xóa, vô cùng xinh đẹp. Mấy cây ngô đồng trụi lủi thì treo đầy đèn nháy, đang chào mừng giáng sinh sắp đến.
Giờ phút này cô vừa đi, vừa đưa tay lên môi để sưởi ấm, nhìn ánh đèn của Mộ trạch.
Thật ra cô không muốn trở lại nơi này, bởi vậy mỗi bước đi đều đi thật gian nan. Dù sao trước khi Lâm Tiêm Tiêm dọn vào đây ở, sau này cô sẽ trở thành dư thừa, cô thật sự không biết nên dùng thân phận gì để đối mặt với hai ông bà Mộ gia.
Vì thế cô gian nan đi trong gió tuyết, dùng khăn quàng cổ bao quanh mặt, từng bước đi vào trước cổng Mộ gia.
Vừa khéo, phía sau có một chiếc xe cũng đi tới nơi này, bật đèn xe, dừng phanh ở cách đó không xa, sau đó có người xuống xe.
Cổ Dư quay đầu nhìn nhìn, nhìn thấy là xe của Mộ Dạ Triệt, người đàn ông này tan tầm về nhà, nhưng người xuống xe lại là tài xế Diệp Tuấn Sinh.
Tiểu Diệp là phụng mệnh xuống xe, để không gian lại cho hai người trêи xe, bởi vậy khi nhìn thấy Cổ Dư đứng ở phía trước, anh vội vàng chạy chậm qua bên này, hô một
tiếng chị Cổ Dư.
Cổ Dư bên này, lại nhìn xuyên thấu qua ánh đèn bên trong xe, nhìn thấy Mộ Dạ Triệt ngồi ở ghế sau, bên cạnh có một cô gái, hai người đang nói chuyện.
Tuy rằng chiếc ghế trước che mặt, nhưng cô biết cô gái này hẳn là Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm đúng là có lý do đến bên cạnh Mộ Dạ Triệt, lý do thứ nhất, tâm Mộ Dạ Triệt là con số không, còn không có yêu bất kỳ kẻ nào. Lý do thứ hai là, Lâm Tiêm Tiêm từng tự sát vì Mộ Dạ Triệt, để lại vị trí rất quan trọng dưới đáy lòng hắn. Vì thế hiện tại hai người chính thức thử kết giao hẹn hò, sau đó tiếp tục tiền duyên.
"Chị Cổ Dư, không thể tưởng tượng được lại gặp chị ở đây." Diệp Tuấn Sinh chạy chậm bước đến trước mặt cô, cố ý dùng thân hình cao của mình ngăn cản tầm mắt của cô, không cho cô nhìn thấy một cảnh khó chịu ở phía sau, cười nói: "Thị Na phỏng vấn sao rồi? Nghe nói mọi người chuẩn bị vào làm một công ty giao dịch tài chính, nhờ chị Cổ Dư quan tâm đến Thị Na."
Cổ Dư nhìn Tiểu Diệp, cười cười: "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ. Đúng rồi, anh từ đâu đến đây?"
"Từ tòa thị chính lại đây, chút nữa còn đưa Từ tiểu thư về." Diệp Tuấn Sinh cười trả lời, nhưng khi ý thức được nói lộ ra hết, đã quá muộn, vội vàng gãi đầu cười cười: "Cổ tiểu thư thật là." Thế nhưng lại cố ý gài anh!
Cổ Dư có được đáp án, trong lòng lại chợt lạnh lẽo, trêи mặt thì cười nói: "Tòa thị chính gần đây có hai thư ký từ chức, mọi người có nói gì không?" Một người là Lâm Tiêm Tiêm "đã chết", một người khác chính là Cổ Dư cô.
Hai người một trước một sau biến mất, hơn nữa Từ Thanh Huyên lại thường xuyên tiếp xúc cùng Mộ Dạ Triệt, không biết mọi người có hóng hớt gì không?
"Đương nhiên là có rồi, mọi người đang đoán xem lí do chị Cổ Dư nghỉ việc! Nhưng mà tin tức Mộ thị trưởng cùng Từ tiểu thư lén gặp mặt còn không có công khai chính thức, ngoài tôi ra, mọi người còn chưa bắt đầu buôn chuyện này...... Nhưng mà nói thật, tôi cảm thấy lần này Mộ thị trưởng lựa chọn sai lầm rồi......"
"Sao lại sai lầm rồi?" Cổ Dư cong môi cười, nhìn phía sau Mộ Tuấn Sinh, phát hiện Mộ Dạ Triệt đã xuống xe, đang tìm kiếm tiểu Diệp, để lái xe đưa Từ Thanh Huyên về.
Đến khi nhìn thấy tiểu Diệp cùng Cổ Dư đứng nói chuyện trước cổng, hắn hơi hơi sửng sốt, đi tới bên này, đôi mắt tối tăm nhìn Cổ Dư, "Rốt cuộc em cũng chịu trở lại."
Cổ Dư kéo kéo khóe môi, cười không tiếng động, xem như chào hỏi.
Nhưng đồng thời, Lâm Tiêm Tiêm ngồi trong xe cũng không cam chịu bị ngó lơ, mỉm cười đi tới, lại đưa tấm vé miễn phí vào cửa, nhìn Cổ Dư cười nói: "Cổ tiểu thư, lần này rốt cuộc cũng nhìn thấy cô. Đây là bữa tiệc rượu nhà tài trợ tổ chức chào mừng tôi, hi vọng cô có thể tham dự. Buổi nhạc hội lần đó, Cổ tiểu thư chưa từng ghé qua tiệc rượu."
Cổ Dư nhận tấm vé này, nhìn thoáng qua, ánh mắt lại nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Ngày đó, có khả năng tôi cần đi phỏng vấn, không có thời gian đến tham dự tiệc rượu chào mừng của Từ tiểu thư."
"Phỏng vấn?" Lâm Tiêm Tiêm có chút kinh ngạc, vừa cười vừa hỏi: "Không phải Cổ tiểu thư làm việc ở tòa thị chính sao? Như vậy, hiện tại thăng chức ở đâu?"
Lâm Tiêm Tiêm
Cổ Dư thì thay đổi một tư thế trong gió tuyết, đôi mắt mèo xinh đẹp thản nhiên liếc nhìn Lâm Tiêm Tiêm một cái, lại nhìn về phía Mộ Dạ Triệt, "Nếu có một ngày nhận được thiệp mời kết hôn của anh, có khả năng em sẽ có thời gian đi tham dự. Hiện tại em xin phép."
Không có trả lời vấn đề của Lâm Tiêm Tiêm, xoay người đi, lấy chìa khóa từ trong túi ra, chính mình mở cổng, sau đó đi vào, bồi hồi về tới Mộ gia nơi cô từng nghỉ chân.
Hơn mười phút sau, Mộ Dạ Triệt cũng đi vào, phủi những bông tuyết vương trêи áo, thân ảnh thon dài lẳng lặng đi vào phòng khách.
Nhưng hắn không có nhìn thấy một cảnh vui vẻ hòa thuận, mà là nhìn thấy Cổ Dư cầm điện thoại không ngừng đi tới đi lui ở đại sảnh, không ngừng nói chuyện điện thoại. Mộ bí thư Mộ thái thái thì im lặng ngồi trêи sô pha, một chữ cũng không thốt.
"Thật sự phỏng vấn thông qua rồi sao?" Thật tốt quá! Hai người nhất định phải chờ tôi!" Cổ Dư vẫn mặc áo choàng của mình, hình như tính lấy đồ đạc rồi đi, mặt cười vui vẻ, "Nhớ kỹ, nhất định phải nắm lấy cơ hội, đừng kiêu ngạo tự mãn! Trận thế hôm nay hai người cũng thấy được, người muốn làm điều này một hàng dài lắm, không có chúng ta, tự nhiên sẽ có người khác thay thế!"
Mộ Dạ Triệt đi tới phía cô, nhíu mi hỏi cô: "Em tính làm gì?" Thì ra cô đang chuẩn bị đổi nghề!
"Được rồi, nói đến đây thôi, nửa tiếng sau chúng ta ăn cơm chỗ cũ!" Cổ Dư vui mừng cúp máy, sau đó xoay người nhìn hắn, cười nhẹ, "Vâng, chính là tùy tiện tìm một công việc, em không thích hoàn cảnh công việc áp lực của tòa thị chính cho lắm."
Cuối cùng đi đến trước mặt Mộ bí thư Mộ thái thái, áy náy mà nói: "Gần đây công việc bề bộn, con không có thời gian ở nhà nhiều, xin hãy bảo trọng, giữ gìn sức khỏe."
"Nha đầu, đêm nay còn muốn đi sao?" Mộ thái thái nhịn không được cầm lấy tay cô, để cô đừng đi, đau lòng nói: "Sao tay lại lạnh như vậy, hay đừng đi ra ngoài nữa, bên ngoài tuyết rơi dày lắm."
"Nhưng bạn con đang chờ, con không thể lỡ hẹn được." Cô ngồi xổm xuống trước mặt hai ông bà mà cười khẽ làm mặt quỷ, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay Mộ thái thái ra, chỉnh tấm khăn trêи đùi Mộ bí thư, "Trời rất lạnh, ngài mặc nhiều quần áo một chút. Con đi rồi, ngày mai lại đến thăm ngài." mang theo túi xách đứng lên.
"Nha đầu!" Mộ thái thái phát ra tiếng kêu không nỡ, vẫn luyến tiếc khi cô rời đi.
Nhưng Cổ Dư đã đi tới cửa, quay đầu vẫy tay với mọi người, "Ngày mai con lại đến." Sau đó mở cửa đi ra ngoài, đeo khăn quàng cổ của mình, đi vào giữa gió tuyết.
Mà Mộ gia, lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Mộ Thanh Vận đứng ở cầu thang bưng ly nước nháy nháy mắt với em trai, ủng hộ hắn đuổi theo:
"Dạ Triệt, mặc kệ nói như thế nào, hai người vẫn là mối quan hệ bạn bè. Dùng xe đưa Cổ nha đầu đi đi, cô ấy sẽ không suy nghĩ miên man, em cũng không xúc phạm đến cô ấy nữa, đừng do dự. Trận tuyết này, thật sự rất nặng hạt, chị sợ cô ấy sẽ bị gió tuyết làm đông cứng cả người."
Thật ra, từ khoảnh khắc Cổ Dư rời đi, Mộ Dạ Triệt liền muốn chụp giữ tay cô lại, để cô ở lại!
Nhưng mà một giây khi hắn nhìn thấy Mộ thái thái nắm giữ lấy cổ tay phải của Cổ Dư, hắn bỗng nhiên ý thức được, hắn vì cái gì muốn tiếp tục nhốt cô ở lại bên người mình? Chẳng lẽ, để cô trơ mắt nhìn hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm hẹn hò kết giao sao?
Giữ cô lại bên người, dường như bù đắp cho cô không được, mà là càng khiến cô thêm khó chịu!
Vì thế, hắn cầm lấy chìa khóa một chiếc xe khác, mặc vào áo choàng, lái xe riêng của mình, tìm kiếm thân ảnh của Cổ Dư trêи con đường lớn.
Nhưng mà ở trong gió tuyết, hắn nhìn thấy Cổ Dư không phải mang theo túi xách đang đi, mà là sau khi ra khỏi phạm vi của Mộ gia, bỗng nhiên cô ngồi xổm xuống ven đường mà khóc.
Cô thật sự là đang khóc, tiếng khóc chịu áp lực lâu lắm cùng tiếng gió vù vù, rõ ràng truyền đến tai hắn.
Hắn lẳng lặng đi đến phía sau cô, nhưng không có dũng khí vươn tay ra chụp lấy bả vai của cô, chỉ có thể nhìn bóng dáng hao gầy đang ngồi xổm của cô, đôi mắt phủ kín đau lòng cùng áy náy, đem thu tay phải trở về.
Tuy rằng giờ phút này hắn rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng hắn biết, hiện tại hắn không cho cô được cái ôm cùng hứa hẹn gì. Mỗi một lần tiếp cận, đó đều là thương tổn.
Thấy hắn rời đi, Cổ Dư thả tờ thực đơn trong tay xuống, nhún vai, "Chúng ta tự ăn thôi." Tiếp tục cúi đầu ăn sa lát, xem tạp chí.
Vì thế một ngày này, Cổ Dư lại không trở về Mộ gia ăn cơm tối, cô ở lại chỗ Bạch Khiết, chuẩn bị phỏng vấn, trắng đêm cũng chưa về.
Thế này người nhà Mộ gia mới hoàn toàn nóng nảy, không ngừng gọi điện cho Cổ nha đầu, hỏi nha đầu ở nơi nào, nhưng điện thoại của Cổ Dư vẫn trong trạng thái không người nhận nghe.
"Được rồi." Trong bầu không khí áp lực nặng nề này, đột nhiên Mộ bí thư gầm lên một tiếng, để Mộ thái thái đừng gọi điện quấy rầy Cổ Dư, "Để cho con bé yên lặng ở bên ngoài, đừng làm phiền nó nữa."
Thế này Mộ thái thái mới chậm rãi buông điện thoại xuống , ai cũng không dám lên tiếng.
Xem ra thật đúng là bà làm chuyện quá đáng, bức Cổ Dư đi rồi! Bà biết rõ Lâm Tiêm Tiêm cùng Cổ nha đầu là tình địch, còn đem Lâm Tiêm Tiêm vào nhà, quả nhiên là già rồi hồ đồ, chỉ biết mượn sức con gái nữ vương Lí Mỹ Thắng kéo đàn violincent cho mình nghe!
Hiện tại Cổ nha đầu thật sự dọn ra ngoài, trong lòng bà cảm giác trống rỗng đến như vậy!
"Lão Mộ, tôi đi tìm Cổ nha đầu về, chắc là nó ở nhà bạn, tôi đi đón nó về." Bà thử cứu vãn, không muốn chính mình nhất thời hồ đồ, thật sự làm tổn thương Cổ Dư, "Mấy ngày này, quả thật tôi không nên để Từ tiểu thư đi vào phòng của Dạ Triệt, tôi đúng là hồ đồ rồi."
Bà thật muốn tát cho mình hai cái.
"Đón về có lợi ích gì đâu?" Mộ bí thư kêu rêи một tiếng, trừng mắt hỏi lại bà, "Bà đã làm cho Từ tiểu thư này cầm nhẫn đi, chính thức xác lập quan hệ cùng Dạ Triệt. Bà đã muốn làm ra chuyện này, Cổ Dư bị chúng ta bức đi chẳng lẽ còn cơ hội trở về sao? Bà đem nó về để bà và Lâm Tiêm Tiêm chọc cho nó giận sao?"
"Tôi......" Mộ thái thái vội vàng áy náy cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt với nhau, thật muốn tìm một mặt tường để mình mắt mờ đâm đầu vào chết đi, nhưng nghĩ nghĩ, bà lại tiếc hận nhìn chồng: "Lão Mộ, thật ra chúng ta giữ Cổ Dư lại như vậy cũng không phải là một biện pháp. Ông có nghĩ tới, chúng ta lưu luyến Cổ nha đầu, nhưng Cổ nha đầu sống ở đây thật sự thống khổ hay không? Chỉ cần Dạ Triệt ở đây, con bé sẽ gắng mạnh mẽ mang khuôn mặt tươi cười, làm bộ vui vẻ. Con bé là vì theo giúp chúng ta mới lựa chọn ở lại nơi này."
"Cái này tôi biết." Mộ bí thư gật gật đầu, thở dài một tiếng, "Bởi vậy chúng ta đã bức con bé đi rồi, chúng ta có lỗi với nó."
"Vậy, Dạ Triệt cùng Từ tiểu thư đúng là đã xác định mối quan hệ tình yêu sao? Bọn họ chính thức bắt đầu kết giao hẹn hò sao?" Mộ thái thái lại tiến lên từng bước mà hỏi, trong lòng cũng không vui sướиɠ, ngược lại là một cỗ chua xót, thật ra cũng không thích Lâm Tiêm Tiêm này cho lắm, "Tuy rằng hiện tại cô ấy là con gái của nữ vương đàn violincent, tương lai rộng mở, nhưng mà thực chất cô ấy lại là con gái ruột của Lâm Ngọc Nhi kia, nghe nói Lâm Ngọc Nhi là tình nhân của cha đẻ của Dạ Triệt, thanh danh không tốt cho lắm......"
"Đừng nói nữa." Mộ bí thư đẩy xe lăn đi về phía trước, không muốn đề cập chuyện cũ trước kia, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ nói: "Sau này đừng đề cập chuyện này trước mặt Dạ Triệt cùng Cổ Dư, một chữ cũng không được nhắc tới. Chuyện của Dạ Triệt, để cho nó tự xử lý. Sau đó tương lai không xa, nó sẽ phải hối hận."
"Lão Mộ, thật ra chúng có thể không chấp nhận Lâm tiểu thư này, không nhất định phải cưới cô ấy làm con dâu. Tuy rằng Cổ nha đầu không có duyên làm con dâu nhà chúng ta, nhưng......"
"Nhưng Dạ Triệt đã muốn lựa chọn Lâm Tiêm Tiêm, chúng ta không còn cách nào. Sau này, đừng nói nữa." Tiếng nói hùng hậu của Mộ bí thư chứa sự giận tái, gằn một tiếng cuối cùng với vợ mnhf để bà đừng đề cập nữa, sau đó không nói gì, bảo chú Tiền đẩy mình ra ngoài, "Oan nghiệt, thật đúng là oan nghiệt, Mộ gia đến khi nào mới được an bình!"
Mà trêи lầu, thật ra Mộ Dạ Triệt vẫn chưa ngủ, mà là đứng ở cầu thang, nghe được đoạn đối thoại này của cha mẹ.
Hắn cũng muốn biết hiện tại Cổ Dư ở nơi nào, đi ra khỏi phòng mình, tính gọi điện cho cô, nhưng cuộc đối thoại này của cha mẹ, khiến hắn lập tức dừng bước!
Phương pháp tốt nhất để không làm tổn thương cả hai cô gái, chính là cố định lựa chọn người mà mình yêu, không cho người còn lại hi vọng gì!
Bởi vậy khi Lâm Tiêm Tiêm một lần nữa trở về, hắn phát hiện cho tới bây giờ, cô gái này ở trong cảm nhận của hắn có trọng lượng hơn một chút!
Hắn không hề quên hình ảnh Lâm Tiêm Tiêm tự sát vì hắn, vẫn nhớ rõ ràng như trước những ngày cô cam tâm tình nguyện bị hắn lợi dụng, tuy rằng cô gái này có một chút tâm tư, nhưng đây là do bị hắn đẩy vào góc chết, tự tìm con đường của mình. Mà quan trọng hơn một chút là, cô giống Triệu Hiểu Nhu.
Bởi vậy dưới tình huống này, hắn sẽ để Cổ Dư hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của hắn, cuối cùng tìm được hạnh phúc của mình.
Có lẽ hắn thật xin lỗi cô, nhưng áy náy không phải tình yêu, bù đắp cũng không phải tình yêu. Thật sự yêu một người, hẳn là nhìn thấy tất cả những ưu điểm trêи người cô ấy, nhân tiện bị những ưu điểm này hấp dẫn, dần dần trầm luân trong mị lực của cô ấy, không phải sao?
Nhưng mà ở trêи người Cổ Dư, hắn nhìn thấy chính là khuyết điểm.
Suy nghĩ đến đây, hắn xoay người về tới trêи lầu, cũng là đứng hóng gió ở ban công lầu hai, hai tay cắm túi quần, đôi mắt lẳng lặng nhìn ánh trăng.
Nhưng quái quỷ là, nhìn ánh trăng tròn này, trong đầu hắn vẫn như trước nghĩ đến là, hiện tại Cổ Dư đang ở nơi nào? Đang làm cái gì? Vầng trăng tròn này lại dần dần biến thành khuôn mặt của Cổ Dư, giống như nhìn thấy cô đang cúi đầu ăn sa lát hoa quả trong nhà hàng.
Mộ Dạ Triệt
Chẳng lẽ bởi vì chuyện chiếc nhẫn, trong lòng hắn bịt kín bóng ma sao?
Ngày đặt mua cái dây chuyền kia, chính là ý niệm nhất thời, nghĩ rằng Cổ Dư đeo lên sẽ rất đẹp, liền đặt mua. Còn muốn, không có lý do gì đưa tặng cô, nên lợi dụng phương pháp tặng kèm quà miễn phí đưa chiếc nhẫn đến tay cô. Tất cả, đều là ý tưởng xuất phát trực tiếp từ nội tâm hắn, không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, hắn lại tự cho bọn họ là mối quan hệ bạn bè không có việc gì làm.
---
Gió tuyết tung bay trong đêm, Cổ Dư tá túc trong căn phòng nhỏ thuê trọ của Bạch Khiết, không có ngoan ngoan ngồi trước bàn học để chuẩn bị phỏng vấn, mà là xoay xoay cái eo cùng cánh tay làm bài tập thể ɖu͙ƈ.
Bạch Khiết cùng Thị Na thì khẩn trưởng chuẩn bị bản thảo, khó hiểu nhìn cô: "Chị Cổ Dư, chị tính ngày mai phỏng vấn sẽ kiểm tra gì?"
Nếu là kỳ hạn tài chính giao hàng công ty, vậy nhất định sẽ kiểm tra kiến thức tài chính chuyên nghiệp của tụi cô, chị Cổ Dư đã chuẩn bị xong rồi sao?
"Làm ấm cơ thể trước đã." Cổ Dư vừa thể ɖu͙ƈ, vừa quay đầu cười nói với các cô, "Nơi này không có khí ấm, có chút lạnh. Chờ chị thể ɖu͙ƈ nửa tiếng rồi mới ôn tập."
Nhưng mà nửa tiếng sau, Cổ Dư thể ɖu͙ƈ xong lại nằm úp sấp lên giường, căn bản vốn không có ôn tập, mặc kệ điện thoại của mình vẫn đổ chuông không ngừng!
Ngày hôm sau, Bạch Khiết cùng Thị Na chui ra khỏi chăn với một đôi mắt gấu trúc, hai người vừa ăn sáng, vừa ôn tập, đem học thuộc làu một số khái niệm tài chính, đọc lanh lảnh.
Ngày hôm qua các cô ôn tập đến ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng liền rời giường. Cổ Dư lại mười giờ ngủ, bảy giờ rời giường.
Cổ Dư
"Chị Cổ Dư, em kiểm tra chị chút, tiền gọi là gì?"
Cổ Dư đang múc cháo, nghe vậy quay đầu lại, "Không rõ lắm. Nói đơn giản, chắc là ý nghĩa về khoản tiền. Người đầu tư có thể linh hoạt dùng khoản tiền này."
"Vậy tiền quản lý thì sao?"
"......Giờ ăn sáng đã." Cổ Dư vội vàng nâng tay ngăn cản, để hai nha đầu này đừng có bài bản hỏi mình về cuộc thi, "Lúc phỏng vấn sẽ không kiểm tra cái này, tin tưởng tôi đi."
Cô đoán rằng phỏng vấn chính là kiểm tra năng lực lĩnh ngộ cùng năng lực ứng biến thôi, chứ không kiểm tra những khái niệm cứng nhắc này. Người làm Hồng Bài Thao Bàn Thủ sao lại để giao dịch viên mới tới cướp chén cơm của mình đâu? Cái gọi là phỏng vấn, chính là chính thức gặp mặt giữa hai bên, sau đó bắt đầu để các cô làm công việc chân chạy vặt!
Các cô là những người mới tới, thậm chí ngay cả giao dịch viên đều chưa từng làm!
Quả nhiên, khi ba người đẹp cao hứng phấn chấn đi vào tòa nhà đứng trong khu phố phồn hoa nhất, khí phái trang nghiêm nhất, liền nhìn thấy một mỹ nữkiểu "Bạch cốt tinh" lái chiếc xe LamborghiniGallardo, kiêu ngạo hoành hành ở cổng!
Đương nhiên, mỹ nữ này chính là lái một chiếc xe thể thao phong cách mà thôi, đem chiếc xe này hoành hành ở công, để mọi người phải nhường đường cho mình!
Vì thế ba người đẹp đến phỏng vấn liền chú ý đến mỹ nữ này, nhìn mỹ nữ giỏi giang xinh đẹp đi xuống từ chiếc xe, cởi bỏ cặp kính của mình, lấy tay hất hất mái tóc dài phiêu dạt, thải giày năm cm đi vào tòa nhà công ty.
"Trời ạ, LamborghiniGallardo nha ~" Tiểu Thị Na gần như dí sát vào thân xe, hâm mộ đến chảy nước miếng, "Nếu có một ngày em cũng có một trăm ngàn mấy tệ mua chiếc xe này, em sẽ trở thành tiểu phú bà, sau đó mang Tuấn Sinh của em đi hóng gió......"
Cổ Dư cùng Bạch Khiết quả thật không nói gì với sự say mê của cô, cầm túi xách đi vào công ty, chuẩn bị phỏng vấn.
Bạch Khiết
Nhưng mà đại sảnh phỏng vấn rộng thoáng kia, lại khiến các cô nghẹn họng nhìn trân trối!
Chỉ thấy trước màn hình Led to đùng treo đầy trong đại sảnh đang thể hiện giao dịch, lui tới toàn là những người mặc đồng phục Thao Bàn Thủ, số lượng gần như hơn vạn người, tình hình vô cùng nóng bỏng! Từ nơi cửa này nhìn lại, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, quả thật là người người tấp nập, toàn bộ đều là màu đen của tóc, màu sắc của đồng phục, cung với giấy đầy đất!
Mà cách vách của đại sảnh, lại là một hàng dài người đang xếp một hàng dài chờ phỏng vấn, khiến tụi Bạch Khiết hít một ngụm khí lạnh.
Khó trách có rất nhiều nhân viên ngân hàng nguyện ý bỏ qua công việc nhà nước ổn định, dứt khoát qua nơi giao dịch này ăn máng khác. Nếu bọn họ có thể từng bước thăng chức, làm được Hồng Bài Thao Bàn Thủ được vạn người kính ngưỡng, như vậy bọn họ cũng có thể lái LamborghiniGallardo, lương một năm trăm van, trăm ngàn, trong tay có mấy vạn mấy chục tài nguyên khách hàng, trở thành Vương giả bất bại trong giới tài chính!
"Phải làm sao bây giờ? Người phỏng vấn quá nhiều!" Đỗ Thị Na nhìn nhìn một hàng dài trước đại sảnh, nhăn mi lại, thật sự là muốn đánh nhau giành chỗ.
Nếu tụi cô vẫn xếp hàng như vậy, chỉ sợ là trời tối cũng không tới lượt tụi cô, ngược lại hai chân sẽ tàn phế, mất nhiều hơn được, "Quá dài, những người này đều đến đây kiếm vàng sao?"
Cổ Dư thuận tay cầm quyển tạp chí, lẳng lặng lật xem, không có phản ứng gì với đội ngũ xếp hang dài trước mặt, nhẹ nhàng cười nói: "Hiện tại đúng là thời điểm kiểm tra sức chịu đựng, nếu em bỏ cuộc ngay lúc này, như vậy các bài kiểm tra tiếp theo đừng nói đến nữa."
"Hức."Đỗ Thị Na vội vàng cầm một quyển tạp chí, lật lật, sau đó chủ động đến gần mấy người ở phía trước, "Mọi người cũng đến phỏng vấn đúng không? Vậy trước đó mọi người làm công việc gì?"
"Ngân hàng. Cô thì sao?"
"Hướng dẫn du lịch."
"A. Hướng dẫn du lịch cũng đến đây phỏng vấn sao? Cô có từng làm việc ở cơ quan chính phủ không? Nghe nói lần phỏng vấn này là có điều kiện, ưu tiên nhân viên ngân hàng, tài chính, chứng khoán, cổ phiếu, nhân viên giao hàng kỳ hạn cũng ưu tiên, chính là không có hướng dẫn du lịch cùng sinh viên mới ra trường. A."
Cổ Dư ở một bên nghe, sờ sờ điện thoại trong túi quần của mình, bảo Bạch Khiết đứng vào vị trí của mình, còn cô đi đến một bên nghe điện thoại, "Mẹ, hiện con đang cùng bạn ở bên ngoài tìm việc, xong con gọi lại sau." Thì ra là điện thoại Mộ thái thái gọi tới.
"Nha đầu, con đừng giận mẹ, mẹ cùng ba ngày ngày đều ngóng trông con trở về. Không có con, ở nhà lạnh tanh."
"Vâng, tối con về nhà một chuyến." Cổ Dư sảng kɧօáϊ cúp máy, không muốn nói nhiều, đang muốn xoay người, bỗng nhiên đụng phải một chàng trai đi qua ngang người, ly cà phê của chàng trai trong phút chốc hất lên áo choàng của cô, khiến cô bỗng nhiên gặp tai bay vạ gió!
"Áo choàng của tôi!" Cô thét một tiếng chói tai, nhanh chóng vội vàng cứu vớt cái áo choàng của mình, dùng khăn tay lau đi dấu ấn cà phê, "Chết tiệt, anh làm hỏng áo choàng của tôi rồi!"
Chàng trai cao gầy đang cùng một mỹ nữ đi qua nơi này, cũng cảm thấy vô tội, "Tiểu thư, hình như là cô đụng tôi trước."
Bạch Khiết đã ở bên cạnh lặng lẽ lôi kéo cô, nhỏ giọng nói: "Cổ Dư, đừng manh động, vừa rồi quả thật chị nghe điện thoại xong vội vàng xoay người, đụng phải vị tiên sinh này trước."
Cổ Dư đau lòng cái áo choàng mới mua của mình, lập tức ngẩng đầu nhìn chàng trai: "Như vậy hiện tại chúng ta làm gì để giải quyết cuộc tranh cãi này?" Không có khả năng khiến cô cứ như vậy bị hỏng áo choàng mới mua được? Giá trị mấy ngàn khối, còn là lần mặc đầu tiên!
Chẳng qua, chàng trai trước mắt dĩ nhiên là được cái dễ nhìn, cao gầy, có giáo ɖu͙ƈ, khí chất nho nhã, thoáng nhìn là một chàng trai có học thức cùng khí chất mỹ nam tử! Nhất là ánh mắt ma mị kia, giống như bất cứ lúc nào cũng đang thả điện với người ta, khiến người ta không thể nhìn thẳng!
Chàng trai này tuổi khoảng ba mươi, chức vị hẳn là tầng lớp quản lý của công ty, khí độ bất phàm, ngũ quan tuyệt mỹ, thân hình cao to, cùng mỹ nư lái Lamborghini kia đứng chung một chỗ.
"Cô là người tuyển dụng nhận lời mời phỏng vấn?" Mỹ nữ lái Lamborghini chủ động lấy hồ sơ lý lịch trong tay Cổ Dư, nhìn nhìn tùy ý, nhướng cao lông mày, "Nói cho tôi biết, vì sao cô muốn vào công ty của chúng tôi?" Đồng phục cùng thẻ nhân viên của cô ấy khiến tất cả mọi người nhận ra cô ấy là chị đại Vera ở nơi này.
Vera
Lương hàng năm của cô đủ để mua một căn biệt thự cùng siêu xe, trong tay quản lý mấy vạn Thao Bàn Thủ vĩ đại, làm việc giơ tay chém xuống, nói năng mạnh mẽ vang dội, hơn nữa yêu thích lái Lamborghini kiêu ngạo hoành hành trước cổng công ty, làm cho mọi người phải nhường đường! Ba mươi sáu tuổi, đến nay còn độc thân!
"Tôi......" Cổ Dư dính nước cà phê đánh giá cô gái này, giống như nhìn thấy trêи khuôn mặt của cô ấy có viết ba chữ lớn "Cùng đồng loại", liền cười nói: "Tôi đến công ty này, là vì một lần nữa tôi muốn tìm lại mục tiêu của đời mình, muốn cho chính mình đứng ở vị trí rất cao! Đương nhiên, nếu có thể đứng nơi cao, như vậy không khí hít thở cũng sẽ càng thêm mới mẻ!"
Vera cũng đang đánh giá lại cô, sau đó trước mặt tất cả những người đến phỏng vấn, hung hăng ném hồ sơ lên mặt Cổ Dư, "Cô, hiện tại có thể về nhà."
"Torn......" Bạch Khiết cùng Thị Na phát ra một tiếng kêu kinh hãi, ngàn vạn lần không nghĩ rằng cô gái này lại kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa tất cả những người xung quanh đều nhìn lại đây, ánh mắt nhìn nhìn liếc liếc Cổ Dư.
"Phỏng vấn của cô đã xong, thất bại." Vera lại nói với Cổ Dư, nói chuyện làm việc không chút nể mặt lưu tình gì, sau đó lại quay đầu mỉm cười với chàng trai bên cạnh, "Glenn, chúng ta đi, vừa nãy nói đến đâu rồi?"
Hai người tiếp tục đi về phía trước như không có việc gì, chàng trai tên là Glenn thì đồng tìn nhìn Cổ Dư một cái, cảm thấy tiếc nuối cho cô, lại cái gì cũng không nói, tiếp tục bắt chuyện cùng Vera.
Trêи thực tế, loại chuyện như hôm nay thường xảy ra, rất nhiều cô gái đến đây bị Vera loại từ vòng gửi xe, không chút lưu tình. Anh đã muốn tập mãi thành thói quen, bởi vậy cũng sẽ không nói gì thêm.
Vì thế sau khi Vera rời đi, trận phong ba này cũng dần dần xong việc, những người được mời đến phỏng vấn tiếp tục ở lại, không có tâm tình hóng hớt náo nhiệt. Cổ Dư bị ném hồ sơ vào mặt thì vẫn đứng tại chỗ, bỗng nhiên quát một câu "Đứng lại" với bóng lưng của Vera!
Phút chốc, ánh mắt của mọi người lại bị hấp dẫn về đây!
Cổ Dư đến gần Vera, chỉ hỏi cô ta một câu, "Nói cho tôi biết, vì sao cuộc phỏng vấn của tôi thất bại?" Cô có thể không chấp nhận đạt tiêu chuẩn, nhưng cô cần lý do! Đối với chuyện này cô cũng không cảm thấy tức giận, mà là đã biết chính mình sai ở đâu.
Vera quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên cười, đúng là dùng ánh mắt xinh đẹp kia mà quét nhìn Bạch Khiết, Thị Na một cái, cười nói: "Bọn họ là bạn của cô? Nói bọn họ theo tôi lên văn phòng, vừa hay hiện tại tôi có thời gian phỏng vấn bọn họ."
"Vậy Cổ Dư thì sao?" Lúc này Bạch Khiết, Thị Na quay mặt nhìn nhau, không biết nên vui mừng, hay là nên tức giận?
"Cô ta đã bị rớt. Đi thôi." Vera cười lạnh lùng, đã muốn xoay người rời đi, thật ra không quan tâm bọn cô có đến hay không, dù sao người đến phỏng vấn nhiều như sóng vỗ, vắng mợ chợ vẫn đông.
Cổ Dư thì gật gật đầu với hai người, "Sau khi thông qua phỏng vấn, ở công ty chờ tôi, tôi nhất định vào được. Nhớ kỹ, hai người không làm, tự nhiên sẽ có người khác làm, hai người phải chụp lấy cơ hội!"
"Vâng." Hai người gật gật đầu, thế này mới như được uống một viên thuốc an thần.
Cổ Dư
Buổi tối, Cổ Dư tính trở về Mộ gia một chuyến.
Cô phỏng vấn thất bại, luôn luôn cân nhắc thái độ của Vera, lẳng lặng đi trong gió tuyết.
Mấy ngày nay tuyết rơi rất dày, tuyết bay như lông ngỗng, chưa từng dừng lại, làm cho mặt đất một mảnh trắng xóa, vô cùng xinh đẹp. Mấy cây ngô đồng trụi lủi thì treo đầy đèn nháy, đang chào mừng giáng sinh sắp đến.
Giờ phút này cô vừa đi, vừa đưa tay lên môi để sưởi ấm, nhìn ánh đèn của Mộ trạch.
Thật ra cô không muốn trở lại nơi này, bởi vậy mỗi bước đi đều đi thật gian nan. Dù sao trước khi Lâm Tiêm Tiêm dọn vào đây ở, sau này cô sẽ trở thành dư thừa, cô thật sự không biết nên dùng thân phận gì để đối mặt với hai ông bà Mộ gia.
Vì thế cô gian nan đi trong gió tuyết, dùng khăn quàng cổ bao quanh mặt, từng bước đi vào trước cổng Mộ gia.
Vừa khéo, phía sau có một chiếc xe cũng đi tới nơi này, bật đèn xe, dừng phanh ở cách đó không xa, sau đó có người xuống xe.
Cổ Dư quay đầu nhìn nhìn, nhìn thấy là xe của Mộ Dạ Triệt, người đàn ông này tan tầm về nhà, nhưng người xuống xe lại là tài xế Diệp Tuấn Sinh.
Tiểu Diệp là phụng mệnh xuống xe, để không gian lại cho hai người trêи xe, bởi vậy khi nhìn thấy Cổ Dư đứng ở phía trước, anh vội vàng chạy chậm qua bên này, hô một
tiếng chị Cổ Dư.
Cổ Dư bên này, lại nhìn xuyên thấu qua ánh đèn bên trong xe, nhìn thấy Mộ Dạ Triệt ngồi ở ghế sau, bên cạnh có một cô gái, hai người đang nói chuyện.
Tuy rằng chiếc ghế trước che mặt, nhưng cô biết cô gái này hẳn là Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm đúng là có lý do đến bên cạnh Mộ Dạ Triệt, lý do thứ nhất, tâm Mộ Dạ Triệt là con số không, còn không có yêu bất kỳ kẻ nào. Lý do thứ hai là, Lâm Tiêm Tiêm từng tự sát vì Mộ Dạ Triệt, để lại vị trí rất quan trọng dưới đáy lòng hắn. Vì thế hiện tại hai người chính thức thử kết giao hẹn hò, sau đó tiếp tục tiền duyên.
"Chị Cổ Dư, không thể tưởng tượng được lại gặp chị ở đây." Diệp Tuấn Sinh chạy chậm bước đến trước mặt cô, cố ý dùng thân hình cao của mình ngăn cản tầm mắt của cô, không cho cô nhìn thấy một cảnh khó chịu ở phía sau, cười nói: "Thị Na phỏng vấn sao rồi? Nghe nói mọi người chuẩn bị vào làm một công ty giao dịch tài chính, nhờ chị Cổ Dư quan tâm đến Thị Na."
Cổ Dư nhìn Tiểu Diệp, cười cười: "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ. Đúng rồi, anh từ đâu đến đây?"
"Từ tòa thị chính lại đây, chút nữa còn đưa Từ tiểu thư về." Diệp Tuấn Sinh cười trả lời, nhưng khi ý thức được nói lộ ra hết, đã quá muộn, vội vàng gãi đầu cười cười: "Cổ tiểu thư thật là." Thế nhưng lại cố ý gài anh!
Cổ Dư có được đáp án, trong lòng lại chợt lạnh lẽo, trêи mặt thì cười nói: "Tòa thị chính gần đây có hai thư ký từ chức, mọi người có nói gì không?" Một người là Lâm Tiêm Tiêm "đã chết", một người khác chính là Cổ Dư cô.
Hai người một trước một sau biến mất, hơn nữa Từ Thanh Huyên lại thường xuyên tiếp xúc cùng Mộ Dạ Triệt, không biết mọi người có hóng hớt gì không?
"Đương nhiên là có rồi, mọi người đang đoán xem lí do chị Cổ Dư nghỉ việc! Nhưng mà tin tức Mộ thị trưởng cùng Từ tiểu thư lén gặp mặt còn không có công khai chính thức, ngoài tôi ra, mọi người còn chưa bắt đầu buôn chuyện này...... Nhưng mà nói thật, tôi cảm thấy lần này Mộ thị trưởng lựa chọn sai lầm rồi......"
"Sao lại sai lầm rồi?" Cổ Dư cong môi cười, nhìn phía sau Mộ Tuấn Sinh, phát hiện Mộ Dạ Triệt đã xuống xe, đang tìm kiếm tiểu Diệp, để lái xe đưa Từ Thanh Huyên về.
Đến khi nhìn thấy tiểu Diệp cùng Cổ Dư đứng nói chuyện trước cổng, hắn hơi hơi sửng sốt, đi tới bên này, đôi mắt tối tăm nhìn Cổ Dư, "Rốt cuộc em cũng chịu trở lại."
Cổ Dư kéo kéo khóe môi, cười không tiếng động, xem như chào hỏi.
Nhưng đồng thời, Lâm Tiêm Tiêm ngồi trong xe cũng không cam chịu bị ngó lơ, mỉm cười đi tới, lại đưa tấm vé miễn phí vào cửa, nhìn Cổ Dư cười nói: "Cổ tiểu thư, lần này rốt cuộc cũng nhìn thấy cô. Đây là bữa tiệc rượu nhà tài trợ tổ chức chào mừng tôi, hi vọng cô có thể tham dự. Buổi nhạc hội lần đó, Cổ tiểu thư chưa từng ghé qua tiệc rượu."
Cổ Dư nhận tấm vé này, nhìn thoáng qua, ánh mắt lại nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Ngày đó, có khả năng tôi cần đi phỏng vấn, không có thời gian đến tham dự tiệc rượu chào mừng của Từ tiểu thư."
"Phỏng vấn?" Lâm Tiêm Tiêm có chút kinh ngạc, vừa cười vừa hỏi: "Không phải Cổ tiểu thư làm việc ở tòa thị chính sao? Như vậy, hiện tại thăng chức ở đâu?"
Lâm Tiêm Tiêm
Cổ Dư thì thay đổi một tư thế trong gió tuyết, đôi mắt mèo xinh đẹp thản nhiên liếc nhìn Lâm Tiêm Tiêm một cái, lại nhìn về phía Mộ Dạ Triệt, "Nếu có một ngày nhận được thiệp mời kết hôn của anh, có khả năng em sẽ có thời gian đi tham dự. Hiện tại em xin phép."
Không có trả lời vấn đề của Lâm Tiêm Tiêm, xoay người đi, lấy chìa khóa từ trong túi ra, chính mình mở cổng, sau đó đi vào, bồi hồi về tới Mộ gia nơi cô từng nghỉ chân.
Hơn mười phút sau, Mộ Dạ Triệt cũng đi vào, phủi những bông tuyết vương trêи áo, thân ảnh thon dài lẳng lặng đi vào phòng khách.
Nhưng hắn không có nhìn thấy một cảnh vui vẻ hòa thuận, mà là nhìn thấy Cổ Dư cầm điện thoại không ngừng đi tới đi lui ở đại sảnh, không ngừng nói chuyện điện thoại. Mộ bí thư Mộ thái thái thì im lặng ngồi trêи sô pha, một chữ cũng không thốt.
"Thật sự phỏng vấn thông qua rồi sao?" Thật tốt quá! Hai người nhất định phải chờ tôi!" Cổ Dư vẫn mặc áo choàng của mình, hình như tính lấy đồ đạc rồi đi, mặt cười vui vẻ, "Nhớ kỹ, nhất định phải nắm lấy cơ hội, đừng kiêu ngạo tự mãn! Trận thế hôm nay hai người cũng thấy được, người muốn làm điều này một hàng dài lắm, không có chúng ta, tự nhiên sẽ có người khác thay thế!"
Mộ Dạ Triệt đi tới phía cô, nhíu mi hỏi cô: "Em tính làm gì?" Thì ra cô đang chuẩn bị đổi nghề!
"Được rồi, nói đến đây thôi, nửa tiếng sau chúng ta ăn cơm chỗ cũ!" Cổ Dư vui mừng cúp máy, sau đó xoay người nhìn hắn, cười nhẹ, "Vâng, chính là tùy tiện tìm một công việc, em không thích hoàn cảnh công việc áp lực của tòa thị chính cho lắm."
Cuối cùng đi đến trước mặt Mộ bí thư Mộ thái thái, áy náy mà nói: "Gần đây công việc bề bộn, con không có thời gian ở nhà nhiều, xin hãy bảo trọng, giữ gìn sức khỏe."
"Nha đầu, đêm nay còn muốn đi sao?" Mộ thái thái nhịn không được cầm lấy tay cô, để cô đừng đi, đau lòng nói: "Sao tay lại lạnh như vậy, hay đừng đi ra ngoài nữa, bên ngoài tuyết rơi dày lắm."
"Nhưng bạn con đang chờ, con không thể lỡ hẹn được." Cô ngồi xổm xuống trước mặt hai ông bà mà cười khẽ làm mặt quỷ, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay Mộ thái thái ra, chỉnh tấm khăn trêи đùi Mộ bí thư, "Trời rất lạnh, ngài mặc nhiều quần áo một chút. Con đi rồi, ngày mai lại đến thăm ngài." mang theo túi xách đứng lên.
"Nha đầu!" Mộ thái thái phát ra tiếng kêu không nỡ, vẫn luyến tiếc khi cô rời đi.
Nhưng Cổ Dư đã đi tới cửa, quay đầu vẫy tay với mọi người, "Ngày mai con lại đến." Sau đó mở cửa đi ra ngoài, đeo khăn quàng cổ của mình, đi vào giữa gió tuyết.
Mà Mộ gia, lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Mộ Thanh Vận đứng ở cầu thang bưng ly nước nháy nháy mắt với em trai, ủng hộ hắn đuổi theo:
"Dạ Triệt, mặc kệ nói như thế nào, hai người vẫn là mối quan hệ bạn bè. Dùng xe đưa Cổ nha đầu đi đi, cô ấy sẽ không suy nghĩ miên man, em cũng không xúc phạm đến cô ấy nữa, đừng do dự. Trận tuyết này, thật sự rất nặng hạt, chị sợ cô ấy sẽ bị gió tuyết làm đông cứng cả người."
Thật ra, từ khoảnh khắc Cổ Dư rời đi, Mộ Dạ Triệt liền muốn chụp giữ tay cô lại, để cô ở lại!
Nhưng mà một giây khi hắn nhìn thấy Mộ thái thái nắm giữ lấy cổ tay phải của Cổ Dư, hắn bỗng nhiên ý thức được, hắn vì cái gì muốn tiếp tục nhốt cô ở lại bên người mình? Chẳng lẽ, để cô trơ mắt nhìn hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm hẹn hò kết giao sao?
Giữ cô lại bên người, dường như bù đắp cho cô không được, mà là càng khiến cô thêm khó chịu!
Vì thế, hắn cầm lấy chìa khóa một chiếc xe khác, mặc vào áo choàng, lái xe riêng của mình, tìm kiếm thân ảnh của Cổ Dư trêи con đường lớn.
Nhưng mà ở trong gió tuyết, hắn nhìn thấy Cổ Dư không phải mang theo túi xách đang đi, mà là sau khi ra khỏi phạm vi của Mộ gia, bỗng nhiên cô ngồi xổm xuống ven đường mà khóc.
Cô thật sự là đang khóc, tiếng khóc chịu áp lực lâu lắm cùng tiếng gió vù vù, rõ ràng truyền đến tai hắn.
Hắn lẳng lặng đi đến phía sau cô, nhưng không có dũng khí vươn tay ra chụp lấy bả vai của cô, chỉ có thể nhìn bóng dáng hao gầy đang ngồi xổm của cô, đôi mắt phủ kín đau lòng cùng áy náy, đem thu tay phải trở về.
Tuy rằng giờ phút này hắn rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng hắn biết, hiện tại hắn không cho cô được cái ôm cùng hứa hẹn gì. Mỗi một lần tiếp cận, đó đều là thương tổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.