Chương 366: Ngoại truyện 096: Hàn Kiền
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy.
Nơi giao dịch, những nhân viên màu đồng phục của Vinh Thăng bước vào, làm cho thị trường cạnh tranh càng thêm kịch liệt.
Liếc mắt nhìn lại một cái, toàn bộ đại sảnh giao dịch gần như có hơn phân nửa là đồng phục màu xanh, một vùng người mặc đồng phục màu xanh, vô cùng nổi bật.
Những Thao Bàn Thủ này khí thế rào rạt, có tố chất từng được huấn luyện chia làm ba bộ phận tiến hành giao dịch với người mua. Trong đó một bộ phận vô cùng im lặng, chính là lẳng lặng nhìn phía dưới, bình thường không dễ dàng ra tay, nhưng một khi bọn họ ra tay, nhất định là thu về một cuộc giao dịch lớn!
Một bộ phận khác thì động tác vô cùng mau lẹ, âm thanh đặc biệt lớn, cho dù là giao dịch lớn nhỏ, luôn luôn chiếm được cơ hội đầu tiên trên sàn giao dịch, phân cao thấp cùng đối thủ cạnh tranh!
Cuối cùng một bộ phận thì phụ trách quan sát thị trường, hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn lớn, cầm giấy bút ở bên cạnh trấn định viết viết tính tính, tựa như sự việc không liên quan đến mình.
Vì thế, Vera đến Vinh Thăng vẫn thủy chung bảo trì ngai vàng chị đại của mình, tiếp tục mang theo đoàn đội mặc đồng phục màu xanh thay đổi như chong chóng, trở thành người tâm phúc của Vinh Thăng.
Trái lại Cổ Dư ở bên này, vừa không có phân công làm việc, cũng không có để nhóm Thao Bàn Thủ tranh đoạt trên sàn giao dịch, mà là duyệt cho nhóm Thao Bàn Thủ thay phiên nhau nghỉ, để bọn họ lấy lại trạng thái ngày thường tiến hành giao dịch, nghỉ ngơi đúng giờ.
Một đoạn thời gian tới, những người nên chạy tới Vinh Thăng bên kia cũng chạy rồi, có thể giữ lại nhóm Thao Bàn Thủ này đều là giao dịch viên lão làng của KS, bọn họ trung thành và tận tâm với KS, cũng là bọn họ tràn ngập tin tưởng, cố định đi theo Glenn cùng Cổ Dư, không có suy nghĩ khác.
Hôm nay, Cổ Dư triệu tập mọi người họp mặt, đem một số đơn nghỉ việc giao cho Thị Na sửa sang lại, sắp đưa danh sách nhân viên nghỉ việc vào phòng hồ sơ của KS.
"Tôi cho mọi người mỗi tuần hai ngày nghỉ phép." Cô nhìn mọi người mà nói, thân ảnh mang đồng phục đỏ chậm rãi đi vài bước về phía trước, "Tổng cục công ty giao nhiệm vụ cho chúng ta trong một năm phải hoàn thành giao dịch một ngàn triệu, nói cách khác công việc của chúng ta phải đạt tới con số này. Nhưng không có vấn đề gì, nghiệp vụ có thể làm chậm rãi, còn thân thể của chúng ta cũng không thể ngày một suy sụp được. Tôi hi vọng mọi người tận dụng hai ngày nghỉ phép này để ra ngoài nghỉ ngơi giải sầu, hoặc là về thăm người nhà, giảm bớt áp lực công việc, chứ không phải đi uống rượu."
Cô bảo Bạch Khiết đem danh sách chế độ nghỉ phép phân phát cho mọi người, cũng dán giấy lên ở mỗi máy tính tiền, "Hai ngày này đến phiên Vĩ Lương, Tom, chờ mọi người nghỉ phép, thả lỏng cho tốt, tiền hoa hồng của mọi người, tôi sẽ gắng xin tổng cục tăng thêm."
"Cổ Dư, sao cô lại không có thời gian nghỉ ngơi?" Mỗi tuần có thể được hai ngày nghỉ, hơn nữa tiền hoa hồng được chia không thay đổi, thậm chí còn đề xuất tăng thêm, tất nhiên là mọi người vô cùng vui vẻ, nhưng bọn họ phát hiện, tất cả bọn họ đều được sắp xếp ngày nghỉ phép,còn Cổ Dư thì không.
Nói cách khác, mỗi ngày Cổ Dư vẫn phải đi làm.
"Tôi sẽ để dành những ngày nghỉ của mình gom lại, sau đó sẽ xin nghỉ phép hai tháng." Cổ Dư nhẹ nhàng cười nói, chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp, mang chút cười khẽ, sau đó xoay người thu dọn tài liệu trên bàn, "Được rồi, nên đi làm thì đi làm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Chúng ta bắt đầu thôi!"
"OK!" Mọi người đều tản ra, nên làm việc thì làm việc, nên nghỉ ngơi thì ngơi, mỗi người so với trước kia, cũng có nhiệt tình cùng động lực hơn, chờ đợi hai ngày nghỉ phép này, từ từ trải qua cuộc sống.
Tuy rằng Vinh Thăng hiện tại khí thế rào rạt, chém giết ở trên sàn giao dịch, ý đồ giẫm KS xuống dưới, nhưng phải tin rằng, sức lực là có hạn, thân thể cũng không phải làm từ sắt đá.
Với Cổ Dư ngày càng xâm nhập sự nghiệp này, cô phát hiện áp lực của chính mình ngày càng lớn, thần kinh căng thẳng một giây cũng không dám thả lỏng, sợ đầu tư sai lầm, áp lực của nhóm Thao Bàn Thủ thì càng lớn hơn nữa, phải mặt đối mặt giao dịch với người mua, tranh đoạt cùng địch thủ, cho nên cô phải giảm sức ép thích hợp cho bọn họ, mà không phải là gia tăng áp lực.
Cô vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần điều chỉnh trạng thái thật tốt, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để xảy ra sai lầm ít nhất trong giao dịch!
Mấy ngày hôm trước cô phát hiện tay của Edon vẫn run run, luôn xuất hiện triệu chứng đau đầu đổ mồ hôi trộm trên sàn giao dịch, hơn nữa thân thể dễ dàng sinh bệnh, cho nên cô phỏng đoán, đây là nguyên nhân gần đây bọn họ thường xuất hiện một số sai lầm trong giao dịch.
Trải qua một ngày cạnh tranh kịch liệt, bọn họ vẫn dùng phương pháp hút thuốc, uống rượu, uống cà phê để giảm sức ép, thời gian dài qua đi, thân thể sẽ thành ra như vậy.
"Không thể tưởng tượng được cô sẽ cho bọn họ nghỉ phép." Vera mặc đồng phục màu xanh đi qua bên người cô, ánh mắt nhìn những người mặc đồng phục màu hồng màu xanh trên sàn giao dịch, nheo mắt cười, "Cô phải biết rằng, bọn họ là Thao Bàn Thủ lão làng, cũng không phải người mới, một khi cho bọn họ nghỉ ngơi, bọn họ sẽ càng thêm lười biếng."
Cổ Dư đang cúi đầu xem máy tính, trên tay trên vai kẹp hơn mười cái điện thoại, đang sứt đầu mẻ trán, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vera: "Những ngày nghỉ này, là phúc lợi bọn họ nhận được sau nhiều năm bán mạng cho công ty như vậy, cũng không phải cho không bọn họ. Vera, chị cùng nhóm Thao Bàn Thủ kia đi ăn máng khác có khỏe không? Nếu bọn họ muốn trở về, lúc nào tôi cũng hoan nghênh, a."
Vì bốn năm phần tiền lời kia mà chạy tới, coi như là một lòng để tiền chui vào mắt!
Quả nhiên Vera sửng sốt, lập tức ngẩng cao đầu cười nói: "Bọn họ sống có tốt hay không, cô không thấy được sao? Hiện tại toàn bộ chốn giao dịch này, là thiên hạ của Vinh Thăng. Không lâu nữa, KS các người cũng phải rời khỏi nơi này, tôi không ngại để cô qua đây làm trợ lý cho tôi."
"Vậy còn phải xem ngày đó có hay không đã." Cổ Dư cười nhìn cô ta, cũng không có đấu võ mồm cùng, thản nhiên dời ánh mắt, tiếp tục làm công việc của mình trao đổi cùng khách hàng, "Vâng, hiện tại đã mua vào 6.000......"
Vera nhíu mày, lại nhìn lướt qua nơi này, mang theo một tư thế thắng lợi, cuối cùng thải giày cao gót rời khỏi nơi này.
Vài ngày sau, Vera đi gặp Hàn Kiền thiếu gia trong lời đồn, một thiếu gia con nhà giàu có chí hướng rất nhỏ.
Doanh số sắp tới của cô cũng không tệ, cho nên cô cho rằng, hẳn là Hàn Chính tự mình hẹn cô đi ăn cơm, thuận tiện giới thiệu đứa con ngốc này của ông ta.
Nhưng lại không nghĩ tới, Hàn Kiền hẹn gặp riêng cô.
Hơn nữa bộ dạng của Hàn Kiền vô cùng soái khí, ngũ quan tuyệt mỹ mang chút sắc bén, như điêu như khắc, là bản sao lãnh khốc của Mộ Dạ Triệt!
Hàn Kiền
"Để nhóm Thao Bàn Thủ tiếp tục cố gắng, tháng này doanh số của chúng ta phải đạt được năm ngàn triệu!" Đây là câu đầu tiên Hàn Kiền nói với cô, đúng là vì những lời này, khiến Vera cảm thấy vị thiếu gia con nhà giàu này tuyệt đối thủ đoạn ác độc, người thân không nhận, "Tôi có thể cho cô tiền hoa hồng gấp ba, nhưng doanh số của nhóm Thao Bàn Thủ trong tay của cô cũng phải gia tăng gấp ba, có vấn đề gì hay không?"
Hàn Kiền lãnh khốc tuấn mỹ, một đôi mắt khôn khéo kia, lý nào lại là kẻ ngốc không chí hướng? Anh chàng này, rõ ràng là cáo già hơn so với cha mình!
"Không vấn đề gì." Vera cười nhẹ nhàng, tao nhã nâng ly cà phê lên, cười nhìn Hàn Kiền ở đối diện, "Cho dù không đạt được, tôi cũng sẽ làm cho bọn họ phải đạt được. Hàn thiếu gia yên tâm, KS tuyệt đối là vật chúng tôi nắm trong tay, a."
Nhưng cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được, sau này Hàn Kiền sẽ ác độc gấp mấy lần cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đi thương tổn KS, thương tổn Cổ Dư, thậm chí còn trở mặt.
---
Tuy rằng doanh số của Cổ Dư so ra kém với Vera của Vinh Thăng, nhưng số lượng giao dịch của Cổ Dư cùng nhóm Thảo Bàn Thủ coi như là ổn định, vững vàng phát triển.
Cổ Dư cũng không gấp, sau giờ làm đọc sách nghỉ ngơi ở phòng trọ, lẳng lặng nằm trên giường.
Cô lúc này, bụng đã nhô lên rồi, làm cho cô có thể tính được ngày dự sinh để bảo vệ bí mật này, không cần trêu chọc đến những người không cần thiết.
Hôm nay, cô mở TV ra xem tin tức, xem xong chương trình tài chính và kinh tế là không ngừng chuyển kênh, chuyển qua kênh giải trí, lại bỗng nhiên nhìn thấy mặt của Lâm Tiêm Tiêm xuất hiện trên màn hình TV.
Bối cảnh phỏng vấn là thư phòng của Lâm Tiêm Tiêm, cô đang trả lời phòng vấn về đời sống, cho tới vấn đề tình cảm của chính mình.
"Từ tiểu thư có nhắc đến vị hôn phu của mình trong buổi lễ trao giải, như vậy xin hỏi vị hôn phu này của cô là ai?" Phóng viên tò mò hỏi cô, cầm micro trên tay, hi vọng Từ Thanh Huyên sẽ giải tỏa nghi vấn của bọn họ, "Nghe nói vị hôn phu này luôn âm thầm đứng sau lưng ủng hộ Từ tiểu thư, cũng cùng Từ tiểu thư luyện đàn."
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm nhỏ nhắn cười mềm mại, trên mặt phủ kín ngọt ngào, "Anh ấy sẽ lập tức qua đây ăn bữa cơm tối do chính tay tôi nấu, anh ấy là một người thật ôn nhu."
Lâm Tiêm Tiêm
Khi nói chuyện, cô đã muốn đứng lên, trong ống kính phỏng vấn, đi ra mở cửa xuống phòng bếp, tự mình trơr lại đường xuống bếp nấu canh.
"Đây là món bò bít tết anh ấy thích nhất, tôi sẽ làm một vài món cho anh ấy ăn." Lâm Tiêm Tiêm lại cười với người phỏng vấn, ngón tay đã cầm lọ tiêu rắc rắc, thoạt nhìn vừa dịu dàng, lại hiền lành, "Đêm nay sẽ có rất nhiều đô ăn, mọi người cùng nhau ăn đi."
Người phỏng vấn thì lại bộc bạch với ống kính, cười, "Ôi ôi, nhìn ngon miệng quá, hôm nay chúng ta đúng là có lộc ăn. Thì ra Từ tiểu tư vừa kéo đàn violincent hay, cũng có tay nghề nấu ăn, vị hôn phu của cô thật là hạnh phúc......"
Vài người đang quay chụp, Mộ Dạ Triệt cầm hoa hồng đi vào cửa.
Hắn cũng không biết trong phòng đang làm phỏng vấn, bởi vậy lúc này hắn có chút kinh ngạc, đứng ở cửa không có đi về phía trước, híp mắt lại nhìn phía trước.
Cho đến khi nữ trợ lý của Lâm Tiêm Tiêm lại đây giải thích với hắn, hơn nữa bản thân Lâm Tiêm Tiêm cũng tạm dừng phỏng vấn, chạy chậm về phía hắn, thế này màn hình TV mới tạm thời cắt đến nơi khác.
Một lát sau, dường như Lâm Tiêm Tiêm đã làm xong công tác tư tưởng với hắn, cùng hắn song song xuất hiện trước mặt phóng viên, thế này màn hình TV mới được chiếu trở lại.
"Dạ Triệt, hôm nay bọn họ đột nhiên đến đây phỏng vấn em, từ cuộc sống cho đến chuyện tình cảm hiện tại." Lâm Tiêm Tiêm khẽ khoác cánh tay của hắn, cười ngọt ngào, cõi lòng đầy chờ mong ngẩng mặt nhìn hắn, "Bọn họ luôn luôn đoán vị hôn phu của em là ai, em nghĩ hiện tại chúng ta không thể giấu được. Dạ Triệt, chính miệng anh nói cho bọn họ biết đi......"
Cổ Dư nằm ở trên giường nhìn màn hình TV, không có đổi kênh nữa, lại đột nhiên cảm giác lỗ tai nhanh chóng xẹt qua một âm thanh bén nhọn đến ù tai, giống như một tia sóng điện xuyên qua màng tai của cô, khiến cô nhanh chóng bịt kín lỗ tai lại!
Sao lại thế này?
Cô lại buông tay ra, phát hiện tất cả đều ổn, cũng không còn âm thanh bén nhọn ù tai nữa.
Chẳng lẽ ở lâu chốn giao dịch ồn ào, bị tiếng gào thét khàn cả họng của giao dịch viên làm thủng màng nhỉ rồi, sẽ xuất hiện loại nghe lầm này sao?
Vì thế cô tắt TV, không có nhìn xem tin tức phỏng vấn của bọn họ nữa, chui vào ổ chăn nhắm mắt lại.
Cô vẫn không tin làm Thao Bàn Thủ sẽ bị tổn hại đến thân thể của mình, nhưng một ngày không lâu sau đó, cô cũng buộc phải tin.
Một ngày ù tai ngắn ngủi này, không chỉ có là cô không muốn nghe đến câu trả lời của Mộ Dạ Triệt, hơn nữa còn là một loại dấu hiệu.
Nơi giao dịch, những nhân viên màu đồng phục của Vinh Thăng bước vào, làm cho thị trường cạnh tranh càng thêm kịch liệt.
Liếc mắt nhìn lại một cái, toàn bộ đại sảnh giao dịch gần như có hơn phân nửa là đồng phục màu xanh, một vùng người mặc đồng phục màu xanh, vô cùng nổi bật.
Những Thao Bàn Thủ này khí thế rào rạt, có tố chất từng được huấn luyện chia làm ba bộ phận tiến hành giao dịch với người mua. Trong đó một bộ phận vô cùng im lặng, chính là lẳng lặng nhìn phía dưới, bình thường không dễ dàng ra tay, nhưng một khi bọn họ ra tay, nhất định là thu về một cuộc giao dịch lớn!
Một bộ phận khác thì động tác vô cùng mau lẹ, âm thanh đặc biệt lớn, cho dù là giao dịch lớn nhỏ, luôn luôn chiếm được cơ hội đầu tiên trên sàn giao dịch, phân cao thấp cùng đối thủ cạnh tranh!
Cuối cùng một bộ phận thì phụ trách quan sát thị trường, hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn lớn, cầm giấy bút ở bên cạnh trấn định viết viết tính tính, tựa như sự việc không liên quan đến mình.
Vì thế, Vera đến Vinh Thăng vẫn thủy chung bảo trì ngai vàng chị đại của mình, tiếp tục mang theo đoàn đội mặc đồng phục màu xanh thay đổi như chong chóng, trở thành người tâm phúc của Vinh Thăng.
Trái lại Cổ Dư ở bên này, vừa không có phân công làm việc, cũng không có để nhóm Thao Bàn Thủ tranh đoạt trên sàn giao dịch, mà là duyệt cho nhóm Thao Bàn Thủ thay phiên nhau nghỉ, để bọn họ lấy lại trạng thái ngày thường tiến hành giao dịch, nghỉ ngơi đúng giờ.
Một đoạn thời gian tới, những người nên chạy tới Vinh Thăng bên kia cũng chạy rồi, có thể giữ lại nhóm Thao Bàn Thủ này đều là giao dịch viên lão làng của KS, bọn họ trung thành và tận tâm với KS, cũng là bọn họ tràn ngập tin tưởng, cố định đi theo Glenn cùng Cổ Dư, không có suy nghĩ khác.
Hôm nay, Cổ Dư triệu tập mọi người họp mặt, đem một số đơn nghỉ việc giao cho Thị Na sửa sang lại, sắp đưa danh sách nhân viên nghỉ việc vào phòng hồ sơ của KS.
"Tôi cho mọi người mỗi tuần hai ngày nghỉ phép." Cô nhìn mọi người mà nói, thân ảnh mang đồng phục đỏ chậm rãi đi vài bước về phía trước, "Tổng cục công ty giao nhiệm vụ cho chúng ta trong một năm phải hoàn thành giao dịch một ngàn triệu, nói cách khác công việc của chúng ta phải đạt tới con số này. Nhưng không có vấn đề gì, nghiệp vụ có thể làm chậm rãi, còn thân thể của chúng ta cũng không thể ngày một suy sụp được. Tôi hi vọng mọi người tận dụng hai ngày nghỉ phép này để ra ngoài nghỉ ngơi giải sầu, hoặc là về thăm người nhà, giảm bớt áp lực công việc, chứ không phải đi uống rượu."
Cô bảo Bạch Khiết đem danh sách chế độ nghỉ phép phân phát cho mọi người, cũng dán giấy lên ở mỗi máy tính tiền, "Hai ngày này đến phiên Vĩ Lương, Tom, chờ mọi người nghỉ phép, thả lỏng cho tốt, tiền hoa hồng của mọi người, tôi sẽ gắng xin tổng cục tăng thêm."
"Cổ Dư, sao cô lại không có thời gian nghỉ ngơi?" Mỗi tuần có thể được hai ngày nghỉ, hơn nữa tiền hoa hồng được chia không thay đổi, thậm chí còn đề xuất tăng thêm, tất nhiên là mọi người vô cùng vui vẻ, nhưng bọn họ phát hiện, tất cả bọn họ đều được sắp xếp ngày nghỉ phép,còn Cổ Dư thì không.
Nói cách khác, mỗi ngày Cổ Dư vẫn phải đi làm.
"Tôi sẽ để dành những ngày nghỉ của mình gom lại, sau đó sẽ xin nghỉ phép hai tháng." Cổ Dư nhẹ nhàng cười nói, chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp, mang chút cười khẽ, sau đó xoay người thu dọn tài liệu trên bàn, "Được rồi, nên đi làm thì đi làm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Chúng ta bắt đầu thôi!"
"OK!" Mọi người đều tản ra, nên làm việc thì làm việc, nên nghỉ ngơi thì ngơi, mỗi người so với trước kia, cũng có nhiệt tình cùng động lực hơn, chờ đợi hai ngày nghỉ phép này, từ từ trải qua cuộc sống.
Tuy rằng Vinh Thăng hiện tại khí thế rào rạt, chém giết ở trên sàn giao dịch, ý đồ giẫm KS xuống dưới, nhưng phải tin rằng, sức lực là có hạn, thân thể cũng không phải làm từ sắt đá.
Với Cổ Dư ngày càng xâm nhập sự nghiệp này, cô phát hiện áp lực của chính mình ngày càng lớn, thần kinh căng thẳng một giây cũng không dám thả lỏng, sợ đầu tư sai lầm, áp lực của nhóm Thao Bàn Thủ thì càng lớn hơn nữa, phải mặt đối mặt giao dịch với người mua, tranh đoạt cùng địch thủ, cho nên cô phải giảm sức ép thích hợp cho bọn họ, mà không phải là gia tăng áp lực.
Cô vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần điều chỉnh trạng thái thật tốt, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để xảy ra sai lầm ít nhất trong giao dịch!
Mấy ngày hôm trước cô phát hiện tay của Edon vẫn run run, luôn xuất hiện triệu chứng đau đầu đổ mồ hôi trộm trên sàn giao dịch, hơn nữa thân thể dễ dàng sinh bệnh, cho nên cô phỏng đoán, đây là nguyên nhân gần đây bọn họ thường xuất hiện một số sai lầm trong giao dịch.
Trải qua một ngày cạnh tranh kịch liệt, bọn họ vẫn dùng phương pháp hút thuốc, uống rượu, uống cà phê để giảm sức ép, thời gian dài qua đi, thân thể sẽ thành ra như vậy.
"Không thể tưởng tượng được cô sẽ cho bọn họ nghỉ phép." Vera mặc đồng phục màu xanh đi qua bên người cô, ánh mắt nhìn những người mặc đồng phục màu hồng màu xanh trên sàn giao dịch, nheo mắt cười, "Cô phải biết rằng, bọn họ là Thao Bàn Thủ lão làng, cũng không phải người mới, một khi cho bọn họ nghỉ ngơi, bọn họ sẽ càng thêm lười biếng."
Cổ Dư đang cúi đầu xem máy tính, trên tay trên vai kẹp hơn mười cái điện thoại, đang sứt đầu mẻ trán, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vera: "Những ngày nghỉ này, là phúc lợi bọn họ nhận được sau nhiều năm bán mạng cho công ty như vậy, cũng không phải cho không bọn họ. Vera, chị cùng nhóm Thao Bàn Thủ kia đi ăn máng khác có khỏe không? Nếu bọn họ muốn trở về, lúc nào tôi cũng hoan nghênh, a."
Vì bốn năm phần tiền lời kia mà chạy tới, coi như là một lòng để tiền chui vào mắt!
Quả nhiên Vera sửng sốt, lập tức ngẩng cao đầu cười nói: "Bọn họ sống có tốt hay không, cô không thấy được sao? Hiện tại toàn bộ chốn giao dịch này, là thiên hạ của Vinh Thăng. Không lâu nữa, KS các người cũng phải rời khỏi nơi này, tôi không ngại để cô qua đây làm trợ lý cho tôi."
"Vậy còn phải xem ngày đó có hay không đã." Cổ Dư cười nhìn cô ta, cũng không có đấu võ mồm cùng, thản nhiên dời ánh mắt, tiếp tục làm công việc của mình trao đổi cùng khách hàng, "Vâng, hiện tại đã mua vào 6.000......"
Vera nhíu mày, lại nhìn lướt qua nơi này, mang theo một tư thế thắng lợi, cuối cùng thải giày cao gót rời khỏi nơi này.
Vài ngày sau, Vera đi gặp Hàn Kiền thiếu gia trong lời đồn, một thiếu gia con nhà giàu có chí hướng rất nhỏ.
Doanh số sắp tới của cô cũng không tệ, cho nên cô cho rằng, hẳn là Hàn Chính tự mình hẹn cô đi ăn cơm, thuận tiện giới thiệu đứa con ngốc này của ông ta.
Nhưng lại không nghĩ tới, Hàn Kiền hẹn gặp riêng cô.
Hơn nữa bộ dạng của Hàn Kiền vô cùng soái khí, ngũ quan tuyệt mỹ mang chút sắc bén, như điêu như khắc, là bản sao lãnh khốc của Mộ Dạ Triệt!
Hàn Kiền
"Để nhóm Thao Bàn Thủ tiếp tục cố gắng, tháng này doanh số của chúng ta phải đạt được năm ngàn triệu!" Đây là câu đầu tiên Hàn Kiền nói với cô, đúng là vì những lời này, khiến Vera cảm thấy vị thiếu gia con nhà giàu này tuyệt đối thủ đoạn ác độc, người thân không nhận, "Tôi có thể cho cô tiền hoa hồng gấp ba, nhưng doanh số của nhóm Thao Bàn Thủ trong tay của cô cũng phải gia tăng gấp ba, có vấn đề gì hay không?"
Hàn Kiền lãnh khốc tuấn mỹ, một đôi mắt khôn khéo kia, lý nào lại là kẻ ngốc không chí hướng? Anh chàng này, rõ ràng là cáo già hơn so với cha mình!
"Không vấn đề gì." Vera cười nhẹ nhàng, tao nhã nâng ly cà phê lên, cười nhìn Hàn Kiền ở đối diện, "Cho dù không đạt được, tôi cũng sẽ làm cho bọn họ phải đạt được. Hàn thiếu gia yên tâm, KS tuyệt đối là vật chúng tôi nắm trong tay, a."
Nhưng cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được, sau này Hàn Kiền sẽ ác độc gấp mấy lần cô, sẽ không từ thủ đoạn mà đi thương tổn KS, thương tổn Cổ Dư, thậm chí còn trở mặt.
---
Tuy rằng doanh số của Cổ Dư so ra kém với Vera của Vinh Thăng, nhưng số lượng giao dịch của Cổ Dư cùng nhóm Thảo Bàn Thủ coi như là ổn định, vững vàng phát triển.
Cổ Dư cũng không gấp, sau giờ làm đọc sách nghỉ ngơi ở phòng trọ, lẳng lặng nằm trên giường.
Cô lúc này, bụng đã nhô lên rồi, làm cho cô có thể tính được ngày dự sinh để bảo vệ bí mật này, không cần trêu chọc đến những người không cần thiết.
Hôm nay, cô mở TV ra xem tin tức, xem xong chương trình tài chính và kinh tế là không ngừng chuyển kênh, chuyển qua kênh giải trí, lại bỗng nhiên nhìn thấy mặt của Lâm Tiêm Tiêm xuất hiện trên màn hình TV.
Bối cảnh phỏng vấn là thư phòng của Lâm Tiêm Tiêm, cô đang trả lời phòng vấn về đời sống, cho tới vấn đề tình cảm của chính mình.
"Từ tiểu thư có nhắc đến vị hôn phu của mình trong buổi lễ trao giải, như vậy xin hỏi vị hôn phu này của cô là ai?" Phóng viên tò mò hỏi cô, cầm micro trên tay, hi vọng Từ Thanh Huyên sẽ giải tỏa nghi vấn của bọn họ, "Nghe nói vị hôn phu này luôn âm thầm đứng sau lưng ủng hộ Từ tiểu thư, cũng cùng Từ tiểu thư luyện đàn."
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm nhỏ nhắn cười mềm mại, trên mặt phủ kín ngọt ngào, "Anh ấy sẽ lập tức qua đây ăn bữa cơm tối do chính tay tôi nấu, anh ấy là một người thật ôn nhu."
Lâm Tiêm Tiêm
Khi nói chuyện, cô đã muốn đứng lên, trong ống kính phỏng vấn, đi ra mở cửa xuống phòng bếp, tự mình trơr lại đường xuống bếp nấu canh.
"Đây là món bò bít tết anh ấy thích nhất, tôi sẽ làm một vài món cho anh ấy ăn." Lâm Tiêm Tiêm lại cười với người phỏng vấn, ngón tay đã cầm lọ tiêu rắc rắc, thoạt nhìn vừa dịu dàng, lại hiền lành, "Đêm nay sẽ có rất nhiều đô ăn, mọi người cùng nhau ăn đi."
Người phỏng vấn thì lại bộc bạch với ống kính, cười, "Ôi ôi, nhìn ngon miệng quá, hôm nay chúng ta đúng là có lộc ăn. Thì ra Từ tiểu tư vừa kéo đàn violincent hay, cũng có tay nghề nấu ăn, vị hôn phu của cô thật là hạnh phúc......"
Vài người đang quay chụp, Mộ Dạ Triệt cầm hoa hồng đi vào cửa.
Hắn cũng không biết trong phòng đang làm phỏng vấn, bởi vậy lúc này hắn có chút kinh ngạc, đứng ở cửa không có đi về phía trước, híp mắt lại nhìn phía trước.
Cho đến khi nữ trợ lý của Lâm Tiêm Tiêm lại đây giải thích với hắn, hơn nữa bản thân Lâm Tiêm Tiêm cũng tạm dừng phỏng vấn, chạy chậm về phía hắn, thế này màn hình TV mới tạm thời cắt đến nơi khác.
Một lát sau, dường như Lâm Tiêm Tiêm đã làm xong công tác tư tưởng với hắn, cùng hắn song song xuất hiện trước mặt phóng viên, thế này màn hình TV mới được chiếu trở lại.
"Dạ Triệt, hôm nay bọn họ đột nhiên đến đây phỏng vấn em, từ cuộc sống cho đến chuyện tình cảm hiện tại." Lâm Tiêm Tiêm khẽ khoác cánh tay của hắn, cười ngọt ngào, cõi lòng đầy chờ mong ngẩng mặt nhìn hắn, "Bọn họ luôn luôn đoán vị hôn phu của em là ai, em nghĩ hiện tại chúng ta không thể giấu được. Dạ Triệt, chính miệng anh nói cho bọn họ biết đi......"
Cổ Dư nằm ở trên giường nhìn màn hình TV, không có đổi kênh nữa, lại đột nhiên cảm giác lỗ tai nhanh chóng xẹt qua một âm thanh bén nhọn đến ù tai, giống như một tia sóng điện xuyên qua màng tai của cô, khiến cô nhanh chóng bịt kín lỗ tai lại!
Sao lại thế này?
Cô lại buông tay ra, phát hiện tất cả đều ổn, cũng không còn âm thanh bén nhọn ù tai nữa.
Chẳng lẽ ở lâu chốn giao dịch ồn ào, bị tiếng gào thét khàn cả họng của giao dịch viên làm thủng màng nhỉ rồi, sẽ xuất hiện loại nghe lầm này sao?
Vì thế cô tắt TV, không có nhìn xem tin tức phỏng vấn của bọn họ nữa, chui vào ổ chăn nhắm mắt lại.
Cô vẫn không tin làm Thao Bàn Thủ sẽ bị tổn hại đến thân thể của mình, nhưng một ngày không lâu sau đó, cô cũng buộc phải tin.
Một ngày ù tai ngắn ngủi này, không chỉ có là cô không muốn nghe đến câu trả lời của Mộ Dạ Triệt, hơn nữa còn là một loại dấu hiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.