Lỗ Ái

Chương 377: Ngoại truyện 107: Bắt gian tận giường

Ảm Hương

25/08/2021

Hai người bước vào phòng khách sạn ở tầng dưới, đầu tiên là cởi quần áo giao cho nhân viên phục vụ phòng đi giặt sấy, ngay sau đó Cổ Dư bước vào toilet để make up lại, Mộ Dạ Triệt đứng ở bên ngoài ngắm cảnh đêm.

Lúc này, hai người đều mặc áo ngủ của khách sạn, người đàn ông thì tôn quý, người phụ nữ thì mềm mại đáng yêu, cô nam quả nữ ở chung một căn phòng, tình hình thoạt nhìn có giống như không có gì xảy ra không?

Thật lâu sau, Cổ Dư không có ra khỏi toilet, thế này Mộ Dạ Triệt mới rời khỏi cửa sổ, đi đến trước cửa toilet, lo lắng nhướng mày, "Jasmine?"

Cổ Dư đã đi vào đó thật lâu, có phải là sợ hãi xấu hổ, cố ý trốn tránh hắn không?

Trong phòng, Cổ Dư mặc áo ngủ màu trắng khẽ dựa vào bồn rửa tay, đang buông mắt nhìn điện thoại.

Làm sao cô lại xấu hổ sợ hãi hắn được, cô cùng hắn cũng chưa phải chưa từng ở chung một căn phòng, không có gì gọi là xấu hổ hay không xẩu hổ cả.

Giờ phút này, đầu tiên là cô nhận điện thoại của phu nhân Bích Ti gọi tới, biết được Lâm Tiêm Tiêm vô cùng có khả năng nhờ tiên sinh Mạch Tư Cát nhở chống lưng sao chép tác phẩm, bởi vì tiên sinh Mạch Tư Cát có quen biết cùng Mộ thái thái, mà Mộ thái thái cùng Lâm Tiêm Tiêm lại là người một nhà, đều bận tâm đến thể diện của Mộ gia. Ngay sau đó, cô lại dùng một cái điện thoại khác của mình mà nhắn cho Lâm Tiêm Tiêm một tin -- Trước mắt đừng vội vã lấy vi trí quán quân, đến khách sạn Kim Quan phòng 9032, Mộ thị trưởng chờ cô.

Sau đó, cô đối mặt với chiếc gương rồi dùng nước lạnh vỗ lên mặt, chuẩn bị cởi vài món quần áo chế tạo không khí.

Ngoài cửa, Mộ Dạ Triệt gõ cửa không thấy người đáp lại, liền lên tiếng kêu Cổ Dư, gọi hơn mười lần, vẫn không có tiếng trả lại, liền mở cửa ra, "Cổ Dư?"

Do nhớ rõ trước kia cô gái này rất thích trốn trong toilet, không có việc gì cũng đóng cửa lại, bởi vậy hắn tập mãi đã thành thói quen.

Nhưng mà cho đến khi hắn chủ động mở cửa ra, Cổ Dư đưa lưng về phía hắn cũng không có nghe được âm thanh của hắn, vẫn như cũ lấy nước lạnh vỗ lên mặt, sau đó tháo nút thắt áo choàng trên người ra, để lộ bờ vai trắng như ngọc, bờ ngực tuyết trắng, chậm rãi trút bỏ quần áo trên người......

Đối mặt với một cảnh hương diễm này, Mộ Dạ Triệt thân là đàn ông không phải không có phản ứng, hơn nữa, hắn yêu nhất đôi chân dài miên man kia của Cổ Dư, yêu thích hương vị thân thể của cô, hắn cũng không che dấu sự mê luyến của mình đối với thân thể của cô, nhưng mà giờ phút này để cho hắn cảm thấy khó hiểu là, vì sao hắn gọi nhiều lần như vậy, Cổ Dư đều không có phản ứng?

Chẳng lẽ, cô không nghe được âm thanh của hắn sao?

Rõ ràng với dáng vẻ hiện tại, cô cũng không phải đang cố ý cởi quần áo để quyến rũ hắn, mà là tính cởi quần áo tắm rửa, động tác tự nhiên tuyệt đẹp hơn nữa không hề phòng bị.

Cho đến khi, cô ngẩng đầu nhìn thấy hắn ở trong kính, thế này mới hung hăng hoảng sợ, lập tức lại dùng áp ngủ che khuất thân thể của mình!

"......" Giờ phút này gương mặt của cô lúc đỏ lúc trắng, hai mắt nhìn chằm chằm phòng bị người đàn ông này, lui về phía sau từng bước, bộ dạng để lộ ra nguồn gốc cô là Cổ Dư. Đúng, vừa rồi cô chính là tính cởi vài món quần áo chế tạo không khí, nhìn thoáng qua giống như đã xảy ra chuyện gì, cũng không tính phát sinh điều gì thật sự với hắn, như vậy lần này hắn lại lập tức đi vài, là tính giẫm lên vết xe đổ?

Cái thói quen này cũng thật là không tốt!

"Mời Mộ tiên sinh đi ra ngoài." Cô quát lên, dung nhan kiều diễm nhìn tức giận thật sự, nghiêng mặt đi.

Mộ Dạ Triệt cũng đã nhận ra chính mình vô lý, ánh mắt không có nhìn thẳng cô nữa, mà là hơi nghiêng thân thể cao to của mình, lo lắng hỏi cô: "Vừa rồi gọi em mấy lần đều không đáp lại, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Anh đi ra ngoài đi." Cổ Dư lại kiên trì nói, xoay người đưa mặt tìm về phía bồn rửa tay mà cầm lấy đôi vòng tay của mình, có vẻ xấu hổ. Bởi vì vừa rồi rửa mặt, cô tháo máy trợ thính xuống đặt lên bàn, căn bản đôi tai này của cô không nghe thấy âm thanh của hắn, toàn bộ thế giới đều là im lặng, bởi vậy hiện tại cho dù hắn có nói gì cô đều không nghe thấy.

Mộ Dạ Triệt thấy cô nửa thân trần xấu hổ, chính mình cũng lui ra. Trước khi đi liếc mắt nhìn đồ vật mà cô chụp lấy trong tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô.



Vừa rồi cái thứ loang loáng dài tròn kia là vòng tai sao? Còn có một thứ gì đó màu đen nho nhỏ bỏ túi nữa?

Hơn mười phút sau, Cổ Dư sửa soạn lại quần áo đi ra, lại khôi phục bộ dạng đoan trang xinh đẹp của mình, mỉm cười với hắn: "Vừa rồi ngại quá, làm cho Mộ tiên sinh bị trách cứ, vừa rồi thật sự là quá đột nhiên."

"Vừa rồi là tôi đường đột em." Mộ Dạ Triệt chậm rãi đứng lên từ sô pha, vẫn như cũ lộ ánh mắt lo ấu, nhìn chăm chú vào cô: "Em xác định không có chuyện gì chứ?"

"Nếu Mộ tiên sinh cứ tiến vào từng bước --" Cổ Dư cười đến gần hắn, ngẩng lên gương mặt tuyệt mỹ của mình, ở trước mặt hắn mềm mại như lan, ánh mắt như tơ, "Tôi sẽ có chuyện." Cô cố ý đem thân mình dán lên người hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ hoa trên ngực hắn, "Nếu sự trong sạch của tôi bị hủy, thật là nên do ai phụ trách đây? Ngài là người đàn ông đầu tiên xông vào phòng tắm của tôi, vừa rồi nhìn thấy gì?"

Mộ Dạ Triệt thấy cô lại khiêu khích hắn như vậy, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của cô, cũng không bỏ được để cho thân thể của cô rời khỏi lòng hắn, cúi đầu nhìn cô, "Tôi cảm giác em là Cổ Dư, nhưng có khi cũng không phải. Cổ Dư sẽ không khiêu khích tôi như vậy, cũng sẽ không gợi cảm như vậy."

Cổ Dư đơn giản dựa vào trong lòng hắn, ôm sát lấy tấm lưng dày, thân mình dựa chặt chẽ vào người hắn, mặt lại dán ở trong vòm ngực, "Vậy ngài thích Cổ Dư trước kia, hay là tôi của hiện tại?"

Vấn đề này, làm cho Mộ Dạ Triệt lặng yên nhíu mày, cánh tay thon dài nhẹ nhàng vòng qua người cô mà ôm lấy.

Hắn vẫn cảm thấy chính mình không thích Cổ Dư trước kia, nhưng mà thực chất, hắn lại quyến luyến không thể quên cô. Nếu cô gái trong lòng hắn không phải là Cổ Dư sau khi mất trí nhớ, hắn cũng sẽ không cho phép cô tiếp cận hắn, thậm chí là quyến rũ hắn.

Chỉ có người mình yêu mới có thể biểu lộ sự quyến rũ trước mặt mình, hắn mới có thể vui vẻ chịu đựng, cho phép co kiêu căng.

"Quần áo đưa lại đây, mặc vào đi." Hắn đứng đó bên cạnh cửa sổ lẳng lặng ôm cô trong lòng, vỗ vỗ lưng của cô, để cô đi thay quần áo.

Bởi vì giờ phút này bầu không khí rất tốt, cô lại thật đẹp thật ôn nhu, hắn sợ không kìm giữ được, xảy ra quan hệ sau khi gặp lại Cổ Dư ở trong này.

Hắn thanh tỉnh biết nơi này là khách sạn, thời điểm đặt phòng này, là vì tắm rửa thay quần áo dơ.

Nếu Cổ Dư ở trong lòng hắn cứ tiếp tục ma sát, dùng sự ôn nhu của mình hòa tan hắn, dùng sự xinh đẹp gợi cảm của cô mà dụ hoặc hắn, hắn vô cùng có khả năng ôm bế cô lên, đặt lên chiếc giường lớn phía sau mà hung hăng yêu cô!

Nhưng mà Cổ Dư trong lòng lại tiếp tục trêu chọc hắn, thân thể quay lại thướt tha, dùng cánh tay ôm lấy cổ hắn, mắt khẽ nhắm hờ, chủ động đưa đôi môi của mình lên, "Qua lâu như vậy, em phát hiện em không thể quên được anh."

Mộ Dạ Triệt vốn nghĩ sẽ cự tuyệt cô, không nghĩ xảy ra bùng lên ngọn lửa tình với cô ở trong này, nhưng đôi môi của Cổ Dư chủ động dâng lên, trong mùi hương thơm ngát mang theo yêu mị tận xương, làm cho nắm tay của hắn vừa thu lại, ngược lại bế đứng Cổ Dư ở trong lòng lên, bờ môi nóng rực hung hăng quệt giữ lấy đôi môi của cô, sự tương tư tràn ngập của hắn đều trút xuống nụ hôn kích tình này!

Hắn thích bộ dạng thuần mỹ yêu mị của Cổ Dư dưới thân hắn, điều này làm cho thân thể hắn hưng phấn, không thể tự kiềm chế.

Nhưng mà đang lúc hắn giữ lấy cái ót của cô, đè cô lên cửa sổ sát đất mà hung hăng hôn lấy cô, hôn đến nỗi cô thở không kịp, khẽ ngâm âm thanh thở ra đầy khêu gợi, chuông cửa phòng khách sạn lại vang lên.

Tiếng chuông này làm cho hắn ngừng lại động tác xé rách quần áo trên người Cổ Dư, chậm rãi buông cô gái yêu kiều đang khẽ ngâm nga dưới thân ra, bế cô thả xuống dưới.

Hắn dùng ngón tay chạm chạm lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, giúp cô vén lên sợi tóc, sau đó xoay người đi mở cửa.

Cổ Dư thì mở đôi mắt như trời mờ sương, mặt ửng đỏ đứng thẳng lên, nhìn theo hắn đi mở cửa, một đôi tay thì chậm rãi đem quần áo che khuất cảnh xuân trước ngực mình, khóe môi hơi có chút ngấn cười, cầm lấy chiếc váy trắng trên giường đi vào toilet.

Ngoài cửa, Lâm Tiêm Tiêm nhận được tin nhắn nặc danh tìm đến phòng 9032 của khách sạn Kim Quan, nhưng đối diện với phòng 9032 bên này là phòng 9011, khi Lâm Tiêm Tiêm ấn vang chuông cửa phòng 9032, cửa phòng 9011 bên này, có nhân viên phục vụ cầm bộ đồ âu đã được giặt sấy xong, đưa tới cho Mộ Dạ Triệt.



"Mộ tiên sinh, áo sơ mi cùng đồ âu của ngài đã được giặt sấy, xin hãy kiểm tra và nhận đồ."

Bởi vậy Lâm Tiêm Tiêm ở cách đó không xa, lực chú ý bị hấp dẫn lại đây, quay đầu nhìn bên này. Mộ tiên sinh? Hay là Mục tiêu sinh?

Cô xác định, bởi vậy chính là liếc mắt nhìn bên này một cái, sau đó tiếp tục nhấn vang chuông cửa phòng 9032. Người phụ nữ nhắn tin nói Mộ Dạ Triệt thuê phòng ở trong này sao?!

"Cô là ai?! Chuyện gì?" Một người đàn ông béo ú quấn khăn tắm ngang lưng tức giận vội vàng mở cửa ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ đeo kính đen có ý đồ này, "Vợ tôi phái cô đến đây à? Các người được lắm! Cô nghĩ rằng tôi không tìm được chứng cớ bà ta thông dâm sao! Các người cứ chờ đó!"

Thì ra là một cặp vợ chồng xa lạ đều ăn vụng ở bên ngoài, đang đòi ly hôn phân chia tài sản.

"Thật xin lỗi, tìm nhầm phòng rồi, tôi tìm chồng mình." Mắt thấy tình hình không đúng lắm, Lâm Tiêm Tiêm lập tức xoay người bước đi, vội vàng dùng khăn lụa che mặt của mình, mất mặt đến chết!

Chết tiệt, họ Cổ này đang đùa giỡn cô!

mà phòng 9011 bên này, Cổ Dư bình ổn kích tình đã thay quần áo xong đi ra từ toilet, ngại ngùng đối mặt với Mộ Dạ Triệt, cầm lấy túi xách của mình vội vàng đi ra phía cửa.

Mộ Dạ Triệt lấy áo sơ mi cùng đồ âu của mình, đặt trên sô pha, thấy Cổ Dư xấu hổ khi gặp hắn, hắn cũng tỉnh táo lại.

Hắn không có giữ Cổ Dư lại, mà để cô đi ra khỏi phòng, chính mình thì đứng bên cửa sổ, mắt sâu thẳm nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Vừa rồi, có phải là hắn làm cô sợ không?

Mà ngoài cửa, Cổ Dư váy trắng đi ra bên ngoài, đi qua bên người Lâm Tiêm Tiêm, hai người đụng mặt nhau.

Lâm Tiêm Tiêm

"Cổ Dư?" Lâm Tiêm Tiêm chấn động, lập tức tháo mắt kính cùng khăn lụa trên mặt xuống, xoay người nhanh chóng đuổi theo qua bên này, "Tin nhắn kia là của cô gởi sao? Tôi nói cho cô biết, những thủ đoạn này của cô không có khả năng chia rẽ được mối quan hệ giữa tôi cùng Dạ Triệt! Dạ Triệt anh ấy yêu tôi!"

Cổ Dư thấy Lâm Tiêm Tiêm quả nhiên nói như vậy, rất nhanh liền đuổi theo tới đây, cố ý dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Mộ thiếu phu nhân, thật khéo quá! Cô đến cùng ai vậy? Ô, không quấy rầy, tôi có việc phải đi trước."

Cô cầm túi xách hàng hiệu, điện thoại còn đặt bên tai trò chuyện, đi vào thang máy vẫy tay với Lâm Tiêm Tiêm đang tức lộn ruột, "Hẹn gặp lại!" Chuyện này giải quyết sau, hi vọng bọn họ vĩnh viễn không hề gặp lại, a!

Lâm Tiêm Tiêm bị tức đến run run cả người, bởi vì, hiện tại cô đã có thể xác định Cổ Dư cùng Dạ Triệt ở chung một chỗ! Mà vừa rồi, hình như Cổ Dư đi ra từ phòng 9011 ư?

Vì thế cô như điên rồi lao đến phòng 9011, không ngừng nhấn vang chuông cửa, đợi cho Mộ Dạ Triệt mở cửa phòng ra, trực tiếp xông vào chiếc giường lớn, lại xông vào buồng vệ sinh, dùng sức hất tung mọi thứ, "Vòng tai phụ nữ, mùi nước hoa của phụ nữ, còn có vớ quần mà cô ta ném vào thùng rác!"

Cô cầm lấy vòng tai, hổn hển ném tới trước mặt Mộ Dạ Triệt, "Đây là đôi vòng tai ngày đó Cổ Dư đeo trên tai! Thế nhưng anh lại cùng cô ta tới nơi này thuê phòng! Các người lén hẹn hò ở trong này! Thế tôi là cái gì?"

Không đợi gương mặt khẽ biến sắc của Mộ Dạ Triệt nói gì, cô mất đi lý trí đột nhiên đi ra bên ngoài, "Các người cứ tiếp tục yêu đương vụng trộm đi! Tôi cùng anh ly hôn, sau đó tôi sẽ mang theo đứa con thứ hai ở trong bụng này chết trước mặt Mộ gia các người!"

"Tiêm Tiêm!" Gương mặt của Mộ Dạ Triệt biến sắc thật, cuối cùng bị những lời này làm cho khiếp sợ, đi nhanh đuổi theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook