Lỗ Ái

Chương 383: Ngoại truyện 113: Hoa trong gương, trăng trong nước

Ảm Hương

25/08/2021

Lâm Tiêm Tiêm nhẹ dựa người ở đầu giường, cầm điện thoại di động, đang ý đồ tìm kiếm hành tung của Lâm Ngọc Nhi, kể rõ buồn khổ của mình cho mẹ ruột nghe, nhưng từ lần trước, Lâm Ngọc Nhi liền biến mất, không cho bất kỳ kẻ nào tìm được mình.

Vì thế Lâm Tiêm Tiêm nôn nóng lấy tay gác day day trán, hung hăng ném di động đến trên giường!

Nếu không phải vì muốn bảo vệ thanh danh, làm sao cô bị phát hiện đứa bé này không phải con của cô được! Cho tới nay, tất cả mọi người đều cho rằng đứa bé này là con của cô!

Hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ?

Giờ phút này, cô đem cơn tức giận ngập trời phát tiết lên chiếc di dộng, ném nó vô số lần, nhưng lần này di động lại vang lên, báo có tin nhắn đến.

"Rốt cuộc mẹ cũng chịu liên lạc với tôi sao?!" Cô đang trong cơn thịnh nộ hết sức bất ngờ cùng vui mừng, vội vàng chụp lấy điện thoại, nhưng mà hình ảnh trên màn hình lại khiến cô biến sắc, bật thẳng người đứng lên trên giường!

Không phải Lâm Ngọc Nhi gởi tin đến, mà là họ Cổ kia gởi đến bức ảnh nửa thân trên trần truồng của Mộ Dạ Triệt đang rửa mặt ở toilet, cùng với bức ảnh về chiếc giường!Tuy rằng, Cổ Dư không có gởi ảnh chụp của mình qua, nhưng thông qua một mớ hỗn độn ở trên giường, quần áo xả loạn dưới đất, đủ để có thể tưởng tượng hai người đã làm gì trong phòng!

Lâm Tiêm Tiêm bị tức đến trắng cả mặt, lập tức cầm túi xách, vội vã đi ra ngoài.

Đây đã là lần thứ mấy? Trước đó cũng không lâu cô tìm đến khách sạn để đối chất với Mộ Dạ Triệt, người đàn ông này liền càng quá đáng hơn, thường xuyên ngủ lại chỗ ở của Cổ Dư!

Mà Cổ Dư này cũng càng ngày càng kiêu ngạo, ngoài việc bức ép cô phải cắn răng ngã cầu thang, đồng thời còn thu xếp để âu yếm ân ái cùng Mộ Dạ Triệt!

Chẳng lẽ Dạ Triệt không biết người phụ nữ này đang trả thù bọn họ sao?

Người phụ nữ này đã không còn trái tim, cô ta sẽ không có khả năng yêu bất kỳ ai, cô ta chỉ biết hủy diệt bất luận là kẻ nào, khiến tất cả mọi người không được sống yên!

"Dạ Triệt, anh nhận nghe điện thoại đi!" Đã không biết cuộc gọi thứ bao nhiêu cô gọi cho người đàn ông này, nhưng Dạ Triệt kiên quyết không hề nhận nghe bất kì cuộc gọi nào của cô, nhẫn tâm, hơn nữa còn tuyệt tình.

Lâm Tiêm Tiêm cảm giác mất mát cùng áp lực, hung hăng dập máy, kéo thân bệnh đi ra khỏi Mộ trạch.

Nhưng khi cô tiến đến căn biệt thự như trong ảnh chụp, cô phát hiện, khu biệt thự này hoàn toàn mới, rõ ràng Cổ Dư sẽ không ở trong này.

Nơi này, là vì muốn hẹn hò cùng Mộ Dạ Triệt, Cổ Dư đã cố ý chọn ở đây, là giống như trước kia Mộ Dạ Triệt đưa Lâm Tiêm Tiêm cô vào ở biệt thự ven biển, là động yêu để hai người lén lút hẹn hò.

Chẳng lẽ, Cổ Dư như đàn ông này thật sự có loại mị lực khiến Dạ Triệt phải đem cô 'Kim ốc tàng kiều'* sao?

(* đem người yêu giấu đi, bao dưỡng.)

Thật buồn cười! Dạ Triệt làm thế nào lại mê luyến loại phụ nữ như đàn ông khiến người ta chán ghét cùng cực này được?! Cho dù Cổ Dư ngóc đầu trở lại có mỹ lệ bao nhiêu, nhưng bản chất của cô ta không thoát khỏi được vẻ hổ báo thô tục cùng dã man!

So với việc Lâm Tiêm Tiêm ngoài cửa đang trong cơn giận dữ, Cổ Dư ở trong biệt thự lại thích ý uống rượu vang, ngắm trăng.

Mộ Dạ Triệt thì đang tắm rửa trong phòng tắm, thân ảnh cao lớn như ẩn như hiện sau cánh cửa thủy tinh, chưa thể đi ra được.

Cổ Dư thì chậm rãi đi đến bên giường, tao nhã ngồi xuống, lấy tay phủi phủi tấm drap trắng trên giường, sau đó nhẹ nhàng đem thân thể mình dán lên mặt giường, ngấn cười bên khóe môi dần dần mở rộng.

Vừa rồi chính là tiền diễn, để Mộ Dạ Triệt hôn hôn cô, làm tấm drap giường sạch sẽ trở nên lộn xộn, nhưng tiếp theo, để hai vợ chồng bọn họ 'Hưởng tuần trăng mật' ở trong này cho tốt đi, không thể để Lâm Tiêm Tiêm lòng nóng như lửa đốt lại đến không một chuyến!

Vì thế cô lấy son môi ra viết vài chữ ở tấm gương, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi ra khỏi căn biệt thự này.

Ngoài cửa, Lâm Tiêm Tiêm thấy cô đi ra, lúc này khí huyết cuồn cuộn, lập tức chạy nhanh qua, đúng là chụp lấy tay của Cổ Dư, sức lực so với ai khác đều mạnh hơn, "Họ Cổ, cô đúng là không biết xấu hổ! Anh ấy là chồng của tôi!"

Giờ phút này, Lâm Tiêm Tiêm suy yếu muốn hung hăng cào nát khuôn mặt kiêu ngạo này!

Cổ Dư cũng không kinh ngạc lắm về những lời này, nghiêng mặt đi, thản nhiên cười nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "So với cô lúc trước, Jasmine này có được tính là gì đâu. Tôi nghe nói, Từ tiểu thư lúc trước tự sát nhiều lần mới khiến Mộ gia chính thức chấp nhận mình, đúng là rất lợi hại. Bởi vậy Từ tiểu thư hẳn là không ngại Dạ Triệt yêu tôi chứ, dù sao, anh ấy vốn dĩ không thuộc về cô!"

"Đồ vô liêm sỉ!" Lâm Tiêm Tiêm gào thét lớn một cái giáng một cái tát về phía Cổ Dư, tức giận đến run run toàn thân, "Đừng có đánh đồng tao với mày, Cổ Dư mày căn bản không có tư cách để bất kỳ thằng đàn ông nào yêu mày! Mày cũng chỉ có thể dùng thân thể để quyến rũ đàn ông!"

"A, thật không?" Cổ Dư dễ dàng chặn được một cái tát này, môi cười khẽ, tựa như cũng không tức giận, lại bỗng nhiên phản đòn tát một cái lên mặt Lâm Tiêm Tiêm, một cái tát vừa nhanh vừa chuẩn, phách một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm đang chấn động này, "Chú ý lời nói của mình! Hiện tại người mà chồng cô yêu là tôi, tôi chờ cô lại đây để cầu xin tôi, sau đó --"

Cô tạm dừng, nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm đang lấy tay che hai má của mình, cô ý đưa người gần qua bên này, cười nói nhỏ, "Sau đó để chính mồm mẹ con Lâm gia cô công khai chân tướng vụ tai nạn xe nửa năm trước cho mọi người biết, a."



Cô lại lấy tay ôn nhu vỗ vỗ lên vai của Lâm Tiêm Tiêm, đôi mắt mèo cười nhìn gương mặt đang biến sắc này, thướt tha xoay người rời đi.

Lâm Tiêm Tiêm thì ôm mặt mình, trên mặt hết xanh lại trắng, híp mắt lại không dám lên tiếng.

Lập tức, cô xoay người đi vào trong biệt thự, một đường chạy lên lầu, chụp lấy chăn gối trên giường ném xuống đất!

"Mộ Dạ Triệt tên khốn này!" Căn biệt thự xa hoa này, cái gì cũng đều mới, trên giường còn có dấu vết từng quay cuồng, trên thảm đều là quần áo của hắn! Bởi vậy, người đàn ông này cứ vậy mà không kiêng kỵ sao?

Không thuê phòng ở khách sạn, bỏ chạy tới nơi này để hẹn hò, căn biệt thự này nghiễm nhiên trở thành động yêu bí mật của bọn họ, mặc hắn muốn làm gì thì làm!

"Mộ Dạ Triệt, anh đi ra cho tôi!" Lâm Tiêm Tiêm giờ phút này, đã không còn là tức giận, mà là thương tâm muốn chết, dùng hết tất cả sức lực của mình, đem toàn bộ đồ đạc trong phòng hất văng xuống đất, "Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể khiến anh không thay lòng! Lúc trước người muốn tôi là anh, giờ người không cần tôi cũng là anh! Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"Mộ Dạ Triệt quấn khăn tắm ngang hông, ánh mắt lạnh lùng đứng ở cửa phòng tắm, nhìn người phụ nữ đang nổi điên này ném đồ đạc.

Cổ Dư dùng son môi để lại lời nhắn ở trên chiếc gương, nói là cô ra ngoài mua chút đồ, sau đó sẽ trở lại.

Nhưng giờ phút này, Lâm Tiêm Tiêm lại tìm tới. Bởi vậy đối mặt với Lâm Tiêm Tiêm như vậy, Mộ Dạ Triệt ngược lại có chút bình tĩnh, lẳng lặng nhìn người phụ nữ này ném đồ đạc phát tiết.

Mà Lâm Tiêm Tiêm đang phát tiết thấy Mộ Dạ Triệt không nói một câu giải thích xin lỗi gì, chính là lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cô càng thêm hỏng mất, chụp lấy quần áo của hắn ở dưới đất mà ném về phía hắn, "Mấy ngày nay tôi sắp bị mẹ anh đuổi ra khỏi nhà, anh lại ở trong này hẹn hò cùng tình nhân! Lúc trước người cố ý lựa chọn tôi là anh nha, hứa hẹn của anh ở đâu? Tình yêu của anh đối với tôi và con ở đâu? Lúc trước là tôi bức anh phải lựa chọn tôi sao? Anh là đồ kẻ thay lòng!"

Mộ Dạ Triệt vẫn như cũ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, chậm rãi đi tới phía cô, lạnh lùng mà nói, "Nói cho anh biết tất cả chân tướng sự việc."

"Anh muốn biết chân tướng gì?" Lâm Tiêm Tiêm không thể tin được lùi về sau từng bước, khóc rống lắc lắc đầu, "Tôi mới là người mà anh lựa chọn, anh từng hứa hẹn với tôi, quyết không phụ tôi, không thương tổn bất kỳ ai. Nhưng hiện tại, anh tình nguyện tin tưởng cô ta, cũng không nguyện ý tin tưởng tôi! Anh nói cho tôi biết tôi nên nói chân tướng cái gì?! Hiện tại tôi bị người ta cướp chồng, hai người các ngươi lại ở đây mà chất vấn tôi! Cô ta tính là cái gì vậy?!"

Mộ Dạ Triệt càng thêm lạnh như băng, chán ghét nhìn Lâm Tiêm Tiêm đang khóc lớn rống to, nhăn mày lại, "Nếu điều tra ra lúc trước là chính em tự ngã từ sân khấu xuống, lại vu oan cho Cổ Dư, Lâm Tiêm Tiêm em, nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Em phải biết rằng, cho đến nay Lý Mỹ Thắng vẫn còn đang truy nã Cổ Dư, nhận định cô ấy là hung thủ hãm hại em, mà Lâm Tiêm Tiêm em, phụ lòng An Đề đã cho mình một thân phận mới, không ngừng vu oan hãm hại Cổ Dư!"

"Dạ Triệt, vì cái gì anh vẫn không chịu tin tưởng em?" Lâm Tiêm Tiêm thương tâm khóc rống lên, trong phút chốc trở nên yếu ớt cùng bất lực, kiên quyết không chịu thừa nhận tư tâm của mình, "Lúc trước anh nói anh động tâm với em, nhưng anh lại xảy ra quan hệ cùng Cổ Dư, thời gian dài với cô ấy dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng! Đứng ở lập trường của em mà suy nghĩ một chút, em sai sao? Em vốn dĩ có thể gả cho Phó Minh Khải, là anh khiến em trở thành người phụ nữ của anh, nhận hết mọi sự tra tấn của anh!"

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt u ám hẳn, xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú ra bên ngoài, thật lâu sau mới nói giọng khàn khàn: "Sau khi Cổ Dư rời đi, anh mới biết được chính mình lại nhớ cô ấy đến thế nào. Anh từng cho rằng, lựa chọn em sẽ không làm cô ấy bị thương nữa, có thể để cô ấy bay thật cao. Nhưng cho đến khi ở cùng một chỗ với em, anh mới phát hiện lòng mình buồn bã mất mát, có một góc nhỏ vẫn trống trải. Thì ra, anh thích Cổ Dư tùy tiện như vậy, anh chỉ là đem em trở thành Mộ Thanh Như, yêu một bóng dáng hư ảo."

Sắc mặt Lâm Tiêm Tiêm biến trắng, môi cũng run run hẳn lên, mặt không còn giọt máu nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, "Bởi vậy anh đang nói cho em biết, hơn nửa năm sống chung cùng em, thật ra tâm của anh vẫn là con số không sao? Vậy vì sao anh còn muốn lựa chọn em?"

Cô gào rống khàn cả giọng hẳn lên, bỗng nhiên nổi điên chạy tới đấm lên tấm lưng của Mộ Dạ Triệt, "Nếu không có Mộ Dạ Triệt anh, em có thể có được một cuộc sống bình yên. Hiện tại em bị anh hủy hoại, cũng chỉ là một câu 'Không thương' mà đẩy hết trách nhiệm đi! Mẹ con em nợ gì anh sao? Vì sao lại muốn đối xử với em như vậy! Vì sao nhất định phải bức tử em!"

Ngoài cửa, Cổ Dư lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, híp mắt lại nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày.

Mộ Thanh Vận từng nói với cô, có chút [hoa trong gương, trăng trong nước], nếu không tự tay đụng chạm nó, sẽ vĩnh viễn cảm thấy nó tốt đẹp.

Nhưng đến khi Mộ Dạ Triệt thật sự đụng chạm [hoa trong gương, trăng trong nước] của hắn, phát hiện chính mình cùng Lâm Tiêm Tiêm không thích hợp, tất cả sự tốt đẹp chẳng qua đều là ảo ảnh, hắn còn có thể quay đầu sao?

Thời điểm khi cô đau khổ theo đuổi hắn, hắn lại bừa bãi đi tổn thương cô, nhất định phải tìm kiếm [hoa trong gương, trăng trong nước] tốt đẹp của hắn. Một người không hiểu gì về tình cảm lại bừa bãi giẫm lên, thật ra không xứng có được hạnh phúc.

Giờ phút này, cô chậm rãi đi xuống cầu thang, mắt nhìn đánh giá căn biệt thư xa hoa nhà, nghe tiếng khắc khẩu của Lâm Tiêm Tiêm ở trong phòng.

Một đoạn ân oán này sẽ nhanh chóng trôi qua, đến lúc đó mọi người cùng nhau giải thoát, Lâm Tiêm Tiêm nhất định còn có thể cảm kích cô, cảm kích cô đã làm cho cô ta nhận rõ tâm của Mộ Dạ Triệt.

Sau khi bước xuống phòng khách, cô nhắn một tin cho Mộ Dạ Triệt, nói cho hắn rằng cô không tiện đi vào, vẫn ở trên xe chờ hắn.

Vì thế Lâm Tiêm Tiêm thương tâm muốn chết lại nổi bão, một phen chụp lấy điện thoại của Mộ Dạ Triệt, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ, rớt tanh bành bốn năm mảnh, bản thân cô thì lại xông ra ngoài cửa, chạy xuống phòng khách ở lầu một tìm dao để tự sát, "Là anh bức em tìm cái chết! Mộ Dạ Triệt, đời này em đã không còn nơi nào để dựa vào, em sẽ ôm con chết trước mặt anh! Cái này anh vừa lòng chứ? Em sẽ thành toàn cho hai người!"Mộ Dạ Triệt thấy một cảnh này, giống như nhìn thấy Triệu Hiểu Nhu năm đó phát điên khóc đòi tự vẫn, vì thế hắn đi theo ra ngoài, nhanh chóng nhíu mày nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm chạy vọt vào phòng bếp.

Lại tự sát sao?

Hắn đã muốn bắt đầu mệt mỏi, nhưng mạng người quan trọng, hắn không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ này lại chết ở trước mặt hắn!

Đây là báo ứng vì hắn đã không từ thủ đoạn báo thù cho Triệu Hiểu Nhu mà thương tổn hai cô gái sao?

Hết lần này đến lần khác tự sát, gương mặt ôn nhu đúng là trở nên dữ tợn như vậy! Hắn thậm chí còn không biết, rốt cuộc cô còn làm chút chuyện gì ở sau lưng hắn!

Lâm Tiêm Tiêm thì tìm được dao rồi, đưa lên cổ mình ở trước mặt hắn, "Để cho tất cả chấm dứt từ đây đi, anh cứ xem như em chưa từng xuất hiện! Lâm Tiêm Tiêm từ hơn nửa năm trước cũng đã chết rồi!" Đối mặt với Cổ Dư gây sóng gió, cô cũng chỉ có hạ sách này! Nếu cô thật sự phải chết, cũng muốn làm cho Cổ Dư phải hai bàn tay trắng trước!



---

Mộ Dạ Triệt không có tiến lên cướp dao khỏi tay cô, mà là âm trầm, lạnh lùng nói: "Anh thừa nhận mình thích Cổ Dư, không phải bởi vì anh thấy được một mặt xấu xí của em. Anh tin rằng em còn làm không ít chuyện thiếu đạo đức để bảo vệ địa vị của mình, nhưng trước khi anh điều tra mọi chuyện, anh có thể khẳng định nói cho em biết, lúc trước anh lựa chọn em mà buông tay Cổ Dư, là lỗi lầm lớn nhất cả đời này của anh."

Tay cầm dao của Lâm Tiêm Tiêm tạm dừng, nhìn chằm chằm hắn, không dám cắt dao vào cổ mình, sau đó đột nhiên nước mắt lã chã, ném con dao nhỏ quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Mộ Dạ Triệt chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, tiếp tục nói: "Chúng ta đã không thể cùng một chỗ, anh cũng không có tư cách theo đuổi Cổ Dư quay lại. Chính chúng ta hủy diệt chúng ta, em cùng anh cũng không xứng có được hạnh phúc, sau này đừng như vậy nữa."

Hắn xoay người lên lầu, mặc quần áo, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi căn biệt thự này.Cứ mỗi một năm rưỡi Đông Húc mới quay về Mộ gia một lần, từ sau khi Cổ Dư rời đi, lại chưa từng trở về.

Một ngày này, Đông Húc công việc bận rộn thế nhưng lại gọi điện thoại tới, nói muốn dẫn một người trở về ăn cơm.

"Đông Húc, là đưa bạn gái về sao? Vậy tốt quá, để ta nói giúp việc chuẩn bị vài món ngon." Mộ thái thái vui tươi hớn hở cầm điện thoại bàn, sau đó nói vài câu đơn giản, vui sướng dặn người làm chuẩn bị đồ ăn cùng điểm tâm.

Gần đây Mộ gia xảy ra chuyện không vui, đây đúng là làm cho mọi người nhìn thấy một tia sáng vui vẻ.

Nửa giờ sau, Đông Húc phong lưu xuất hiện ở cửa Mộ gia cùng một cô gái. Cô gái này rõ ràng là bị hắn lừa gạt mà đến, không muốn đi vào, nhưng bị hắn kéo đến cửa, không thể không thay bằng khuôn mặt tươi cười chào Mộ thái thái, "Chào ngài, tôi là Jasmine."

Mộ thái thái bị dọa đến hít phải ngụm khí lạnh, Lâm Tiêm Tiêm ở phía sau dỗ con cũng sợ hãi, lập tức chạy tới bên này, "Đừng cho cô ta bước vào!" Ả đàn bà chết tiệt này dám tìm tới cửa!

Kêu một tiếng như thế, đứa con trong lòng cô càng khóc càng hung, vặn vẹo thân hình, mắt to chứa đầy nước mắt, khóc oa oa.

"Cổ...... Cổ Dư?" Mộ thái thái phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Jasmine, cho đến khi Đông Húc đưa Jasmine vào cửa, mời khách ngồi xuống, thế này Mộ thái thái mới quay đầu lớn tiếng kêu trên lầu, "Lão Mộ, Cổ Dư đã trở lại, lão Mộ!" Trời ạ, Cổ nha đầu đã trở lại!

Cổ nha đầu không có chết!

Toàn bộ lực chú ý của Cổ Dư thì đặt lên người tiểu bảo bảo đáng yêu, cậu bé đang vùng vẫy rướn người vươn hai cánh tay về phía cô, "Hình như tiểu thiếu gia biết dì thì phải, đến đây nào, để dì ôm một cái."

Thì ra cậu bé luôn luôn vùng vẫy muốn cô, cơ thể nhỏ bé đang vui mừng, nhắm thẳng nhào vào trong lòng Cổ Dư.

Nhưng Lâm Tiêm Tiêm kiêt quyết không cho Cổ Dư chạm con, lập tức giao cho giúp việc ôm lên lầu, cười lạnh nói với Cổ Dư: "Lần đó Cổ tiểu thư đẩy ngã tôi từ trên cao xuống, hình như còn chưa hết ý đồ, lần này lại đến tận cửa tìm Dạ Triệt sao? Như thế nào, quyến rũ bên ngoài không được nên phải tìm đến tận nhà à? Da mặt của Cổ tiểu thư cũng thật dày nha, chẳng cần phải giữ mặt mũi!"

"Thanh Huyên!" Mộ thái thái tức giận kéo Lâm Tiêm Tiêm qua, để cô tránh qua một bên, nghiêm mặt hạ giọng quát lớn: "Chính cô làm chuyện gì thì trong lòng mình rõ ràng nhất, đừng có ở đây mà châm ngòi thổi gió, Cổ nha đầu có hãm hại cô hay không, chính cô là người rõ ràng nhất!"

"Tôi rõ ràng cái gì?" Lâm Tiêm Tiêm lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, cười lạnh nhìn Mộ thái thái, "Lúc trước, chẳng phải ngài nhận định Cổ tiểu thư là hung thủ làm hại cháu nội của mình, rồi đoạn tuyệt quan hệ với Cổ tiểu thư hay sao?! Chính ngài cũng nhận định Cổ tiểu thư là hung thủ đã đẩy ngã tôi, ở trong này vờ làm người tốt cái gì! Đừng quên tôi mới là con dâu của ngài!"

"Cô......" Mộ thái thái bị tức đến trắng mặt!

Cổ Dư ở một bên thì nhướng mày, lẳng lặng nhìn hai người này đấu võ mồm với nhau, sau đó đánh giá toàn bộ Mộ gia, cười nói với Đông Húc: "Húc, Mộ gia quả nhiên không hổ là danh gia vọng tộc, khắp nơi đều toát lên hương vị văn thơ. Nhưng mà hình như hôm nay em đến không đúng lúc rồi, em đi trước đây."

Đông Húc lạnh lùng nhìn cô, bên môi ôm lấy nụ cười, bỗng nhiên nói với cô: "Nếu đã đến, vậy đi ôm con của Dạ Triệt một cái đi, đứa bé xinh xắn này, là em họ nhỏ tuổi nhất của anh."

Cổ Dư cảm giác hắn có ý ám chỉ gì đó, mở miệng cười khẽ, lại nhìn Lâm Tiêm Tiêm đang đề phòng rất mạnh, híp đôi mắt mèo lại.

"Đúng vậy, tiểu thư Jasmine ở lại cùng ăn một bữa cơm, ta lên lầu gọi lão Mộ, Đông Húc đi theo Jasmine nhé." Mộ thái thái nhiệt tình nắm tay Cổ Dư, đưa cô ngồi xuống sô pha, nhất định không cho cô rời đi, sau đó bay nhanh lên lầu, đi tìm Mộ bí thư.

Lâm Tiêm Tiêm thì hiện nguyên hình, cao ngạo khoanh hai tay ở trước ngực, hạ lệnh đuổi khách trước mặt Đông Húc cùng Cổ Dư, "Đông Húc, mợ biết hai người đến đây vì cái gì. Nếu cháu đã đưa cô ta đến xuất hiện ở đây, như vậy nửa năm nay nhất định cháu ở bên cạnh cô ta, cháu đang giúp cô ta đối phó với Mộ gia. Hiện tại, mời hai người đi ra ngoài, nơi này là nhà của mợ! Mợ không chào đón cô ta!"

Đông Húc thì híp mắt lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ này mà cười lạnh, đứng dậy đi vài bước trong phòng, "Có biết vì sao Kiêu Kiêu không chịu cô, mà lại đòi Cổ Dư không?"

Những lời này, khiến Cổ Dư cùng Lâm Tiêm Tiêm đều biến sắc!

Cổ Dư bị hắn lừa gạt mà đến lập tức đứng lên khỏi sô pha, cuối cùng hiểu được dụng ý của Đông Húc, "Đông Húc?"

Đông Húc thì xoay người, dùng ánh mắt lạnh như bằng của hắn mà nhìn chằm chằm hai người phụ nữ ở trước mặt, nói: "Lúc trước, Cổ Ngạo không muốn Cổ Dư lại có gì liên quan đến Mộ gia, bởi vậy che dấu chuyện đứa bé, tính vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ cùng đứa bé này và Mộ gia! Nhưng hiện tại, Cổ Dư có quyền lợi biết được tung tích đứa con của mình. Có lẽ Lâm Tiêm Tiêm cô, hẳn là nên để Cổ gia nhìn xem, đây rốt cuộc có phải là đứa con trước kia của Cổ Dư hay không!"

"Không, đây là con của tôi!" Lâm Tiêm Tiêm phát ra tiếng thét chói tai, gương mặt trở nên dữ tợn, cảnh cáo Đông Húc, "Nó, là đứa con mà tôi mang thai tám tháng sinh được, tôi mới là mẹ của nó, các người ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp nó đi! Nếu không, cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách!"

Hung hăng đẩy ra Cổ Dư ở trước mặt, chạy nhanh như bay lên lầu, sau đó đóng cửa phòng cái rầm, nhốt chính mình cùng con ở trong phòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook