Lỗ Ái

Chương 408: Ngoại truyện 130: Tạm biệt, chính là không gặp lại

Ảm Hương

29/03/2022

Tuy rằng Cổ Dư không dự đoán được anh trai sẽ xuất hiện, nhưng sự xuất hiện của anh trai cũng không khiến cô kinh ngạc, mà là sau khi nghe xong Lâm Nho Nhỏ khai hết mọi chuyện, cam tâm tình nguyện đi theo anh trai rời khỏi nơi này.

Cổ Ngạo có chút tức giận, liếc mắt nhìn cô một cái, xoải bước đi về phía trước!

"Sau này cấm lừa anh để về nước!" Lúc này thì tha thứ cho cô, nhưng không có lần tiếp theo!

"Anh, em biết rồi." Cổ Dư đi theo phía sau anh, quay đầu cười nhẹ với Đông Húc, cùng nhau đi ra nơi này.

Mà Dạ Triệt bị đấm ở trong phòng, dùng đầu ngón tay lau lau khóe môi tơ máu của mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Cổ Ngạo rời đi.

Ngay sau đó giống như sực nhớ tới cái gì, bỗng nhiên mặt hắn biến sắc, sải bước chạy nhanh đuổi theo về phía cửa, "Cổ Dư!"

Lần này Cổ Ngạo đột nhiên xuất hiện, ngoài việc bắt Lâm Nho Nhỏ ra, cũng sẽ mang Cổ Dư đi!

Lần này Cổ Ngạo cho phép em gái trở về, trên thực tế là ngầm đồng ý Cổ Dư đạt được tâm nguyện, khiến mẹ con Lâm gia bị đánh cho lộ nguyên hình, sau đó lại đưa cô rời đi!

Mà quả nhiên, khi hắn đuổi nhanh ra ngoài cửa, Cổ Dư đã đi theo Cổ Ngạo rời khỏi biệt phủ này, đang ngồi lên xe.

"Cổ Dư!" Rất xa, hắn đã hướng về cô mà gào to, hơn nữa còn đuổi vội theo hướng bên này, một lòng đã chia năm xẻ bảy, nơm nớp lo sợ, "Cổ Dư, xuống xe!"

Cổ Dư thì ngồi lên xe, ôm con trong lòng, đang nhẹ nhàng ôm con ngủ say; Đông Húc ngồi ở bên cạnh cô, khoác thêm áo cho mẹ con cô, đang nói chuyện cùng Cổ Dư,

"Cứ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, giờ chúng ta đi thăm công ty ở Singapore."

"Được."

"Cổ Dư!" Đang lúc xe vừa mới khởi động, âm thanh của Mộ Dạ Triêt bỗng nhiên truyền tới từ phía sau, một tiếng 'Xuống xe' thật hùng hậu cũng như vô cùng lo lắng, làm cho cả Cổ Dư và Đông Húc đều quay đầu nhìn.

Cổ Dư hạ cửa xe xuống, không nghĩ tới người đàn ông này thế mà lại đuổi theo tận đây, quay đầu nhìn hắn đang đuổi theo, không có lên tiếng.

Xe càng chạy càng nhanh, cách Mộ Dạ Triệt càng ngày càng xa, cố ý bỏ lại hắn.

Đáy mắt Mộ Dạ Triệt chứa đầy vô vọng cùng lo lắng, trơ mắt nhìn Cổ Dư rời hắn mà đi, hắn lại đuổi không kịp cô.

"Cổ Dư, ở lại, hãy cho anh , hãy cho anh một cơ hội bù đắp cho em!" Hắn chạy thở hồng hộc dưới ánh mặt trời, chân dài chạy nhanh, thân hình to cao chạy như bay dưới nắng, "Cổ Dư!"

Nhưng với tốc độ của hắn, hắn đuổi không kịp xe Cổ Ngạo, chỉ có thể càng chạy càng xa; Cổ Ngạo cố ý bỏ lại hắn, đôi mắt lợi hại nhìn hắn qua kính chiếu hậu, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét.

Một thời gian ngắn về sau, Cổ Dư dần dần biết mất trước mặt Mộ Dạ Triệt, chưa cùng hắn nói một câu tạm biệt, cũng không cho hắn một cái mỉm cười nào, chính là lẳng lặng nhìn hắn; Mộ Dạ Triệt thở phì phò, đôi mắt dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng vô cùng.

Chẳng lẽ, Cổ Dư thật sự ghét hận hắn đến như vậy sao?

Hắn âm thầm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe Koshino rời đi, hơi hơi ướt đẫm, nheo lại, môi mím nhanh, không có đuổi theo nữa.

Cuối cùng cũng không quay lại được như lúc trước sao? Hắn nên làm thế nào để bù hàn gắn vết thương lòng của Cổ Dư, tìm về Cổ Dư lúc trước?

"Mộ thiếu, lên xe!" Nại Sâm lái xe vọt về phía hắn, nhanh chóng mở cửa xe, ý bảo hắn lên xe, "Tôi đã phái người đuổi theo! Nếu Cổ Ngạo có thể bị người của tôi chặn lại nửa đường, chúng ta có thể đuổi theo Cổ Dư! Nắm chặt lấy thời gian!"

"Cám ơn anh, Nại Sâm!" Ánh mắt Mộ Dạ Triêt sáng ngời, thế này mới lần nữa thấy được hi vọng, động tác nhanh nhẹn , nhanh chóng ngồi lên xe của Nại Sâm.

Bọn họ một đường đuổi theo phương hướng chiếc xe Koshino, Nại Sâm thông qua người của mình xác định được vị trí chiếc xe Koshino, ra lệnh cấp dưới lập tức chặn chiếc xe này lại!

"Sâm thiếu gia, chúng tôi đã chặn mấy chiếc xe Koshino rồi, nhưng không có chiếc nào như ngài mô tả."

"Sao lại thế này?" Nại Sâm cầm bộ đàm, quay đầu nhìn Mộ Dạ Triệt bên cạnh, "Biển số chiếc xe đó có đuôi là hai số sáu, xác định là không có sao?"

"Đuôi biển số xe đúng là hai số sáu, nhưng không có người nào theo như lời ngài nói!"

"Bọn họ đổi xe." Mộ Dạ Triệt bên cạnh khóa mày nói lạnh nhạt, nhìn nhìn con đường ở một hướng khác, để Nại Sâm lập tức đổi hướng, "Đến chi nhánh của KS tại Singapore!"



"Được!"

Hơn một giờ sau, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được đến chi nhánh KS ở Singapore, cũng chính là tòa nhà giao dịch chứng khoán lớn nhất Singapore, màu vàng của tòa nhà huy hoàng dưới ánh nắng, đúng là nơi mà tất cả mọi người đều hướng đến.

Nhưng ở công ty, Mộ Dạ Triệt gặp được Glenn, cũng không có nhìn thấy Cổ Dư và Đông Húc.

"Jasmine cùng Lãnh tổng cũng không đến nơi này, Mộ thiếu gia có điều gì, Glenn có thể thay mặt truyền đạt lại." Glenn ngồi ở sô pha, mười ngón tay dài đan xen vào nhau, đôi mắt bình tĩnh nhìn Mộ Dạ Triệt cùng Nại Sâm trước mặt, mời bọn họ uống cà phê, "Xin đừng khách sáo."

Mộ Dạ Triệt thì nghiêng người nhìn chăm chú dòng xe tấp nập bên dưới cửa sổ sát đất, lại nhìn văn phòng khí thế này, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt Glenn, "Đông Húc bước vào KS lúc nào?"

Glenn thì tao nhã nới lỏng tây trang, cười nói: "Trước khi tôi vào công ty, Lãnh tổng đã điều hành KS, thời gian có lẽ hơn mười năm. Nhưng mà nghe nói vài năm trước Lãnh tổng đảm nhận một chức vụ quan trọng trong Chính phủ, sau khi từ chức dốc toàn lực phát triển KS, trở thành đơn vị đứng đầu trong giới này. Mộ thiếu gia, thân là người nhà Lãnh tổng, vì sao lại không biết còn hỏi ngược điều này?"

Sắc mặt Mộ Dạ Triệt ngưng trọng, chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về nơi khác, quả thật không biết mấy năm nay Đông Húc làm cái gì ở bên ngoài.

Tuy rằng hắn biết Đông Húc ở bên ngoài có sự nghiệp riêng của chính mình, thường xuyên bề bộn công việc, nhưng hắn không nghĩ tới Đông Húc có công ty là KS, cũng chính là công ty hiện tại của Cổ Dư!

KS là công ty lớn nổi danh toàn cầu, thu hút vô số người giỏi cùng tinh anh, khiến bao nhiêu người cầu mà không được, chùn bước! Lại làm cho bao nhiêu công ty lớn có tiếng lên xuống trong thị trường chứng khoán!

Tuy rằng lúc trước hắn không tán thành Cổ Dư bước vào môi trường tài chính canh tranh khốc liệt này, nhưng nay Cổ Dư đã bước qua cố gắng của mình đi được nửa sườn núi, nhất định sẽ có thành tựu!

Như vậy là cô khiến bản thân mình phong phú hơn, cũng có tương lai hơn, cô tựa như một viên kim cương quý giá bị bụi bặm che phủ vẻ đẹp của mình, rốt cuộc có một ngày sương mù tan đi, bộc lộ tài hoa của mình dưới ánh sáng mặt trời, lóe ra ánh sáng lấp lánh chói mắt mê người!

Có lẽ hắn còn có thể nói, hắn không thích loại hình phụ nữ mạnh mẽ, nữ cường nhân như thế này không thích hợp với hắn.

Nhưng mà cô là Cổ dư, từng ở Mộ gia ồn ào ầm ĩ, làm trò hề, là Cổ Dư thật tình.

Cô cảm tính, hơn nữa cũng hiểu chuyện, cũng không phải một người vì công việc muốn cuồng công việc, cũng không phải một nữ vương ham danh lợi mà gian lận thi cử bao nhiêu lần, cô có thực lực, có bản lĩnh, cũng không theo đuổi danh lợi, hư vinh.

Cô yêu quý người nhà của hắn, xem cha mẹ hắn trở thành cha mẹ của mình mà phụng dưỡng, dùng hết tâm tư để chăm sóc, cho tới bây giờ vẫn tôn kính Mộ bí thư cùng Mộ thái thái......

Nhưng mà có người không biết nhìn người, không cẩn thận đã bỏ lỡ đánh mất cô.

Sau này hắn còn tìm được cô nữa sao?

"Glenn, cám ơn anh, quấy rầy rồi." Giờ phút này, hắn tạm biệt Glenn, cùng Nại Sâm ở bên cạnh, đi nhanh rời khỏi nơi này.

Nếu Cổ Dư cùng Đông Húc chưa có tới nơi này, vậy bọn họ đi đâu?

Thời gian ngắn như vậy, bọn họ có thể đi đến đâu?

Bên kia, Cổ Dư bị anh trai Cổ Ngạo thay đổi xe, để bọn họ ngồi lên một chiếc xe khác, trực tiếp ra sân bay.

Tất cả, Cổ Ngạo sớm đã chuẩn bị tốt cho em gái, bay qua Mỹ thăm ông ngoại William trước, tiếp tục điều trị ở Mỹ, nhất định dùng hết biện pháp để chữa khỏi tai cho cô, trị liệu vết thương trên thân thể cô.

Tiếp theo, gắng hết sức tạo cơ hội để cô cùng Đông Húc bồi dưỡng tình cảm, thành hôn trong một ngày gần nhất.

Cổ Ngạo chỉ có một người em gái, nếu có thể gặp gỡ được một người đàn ông tốt như Đông Húc, anh nhất định đồng ý giao phó em gái cho Đông Húc, để bọn họ yêu nhau.

Về phần Mộ Dạ Triệt bên kia, tiếp tục dây dưa cùng mẹ con Lâm gia đi! Đây chính là bọn họ tìm tới phiền toái, như vậy cứ theo mẹ con bọn họ cả đời này đi!

Đây chính là lựa chọn của Mộ Dạ Triệt, nếu lúc trước hứa hẹn một đời chăm sóc Lâm Tiêm Tiêm, cố định lựa chọn cô gái này, như vậy cứ tiếp tục đi, theo cô ta đến cả đời!

Mộ Dạ Triệt tất nhiên sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn của mình, Lâm Tiêm Tiêm cũng sẽ vẫn tiếp tục 'Hạnh phúc'!

Cổ Dư được anh trai đưa lên một chiếc xe khác, trận thế vô cùng cuồn cuộn, trước sau hai bên đều là xe Harley hộ tống, một đường chậm rãi mà đi;

Lúc này, Cổ Ngạo cũng không phải yên lặng đưa em gái xuất ngoại, mà là chủ động gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, nói lạnh nhạt:



"Đừng phí công đuổi theo đến tận chi nhánh KS ở Singapore, cũng đừng để người của Nại Sâm chặn đường chúng tôi lại! Cổ Dư không phải là phạm nhân, không nên bị các người vây bắt như vậy! Vừa rồi tôi đưa nó ra khỏi biệt phủ của An Đề, chính là không muốn bị anh dây dưa lãng phí thời gian, bớt đi chút phiền toái! Anh phải biết rằng, hiện tại không phải Cổ Dư có lỗi với anh, mà là Mộ Dạ Triệt anh có lỗi với Cổ gia tôi, đừng để đến phút cuối nó xuất ngoại, anh lại đem nó trở thành phạm nhân mà đuổi bắt, khiến cả Singapore dậy sóng truy đuổi! Nó không muốn gặp anh, anh không rõ sao? Mộ thị trưởng hiện tại đang xâm phạm tự do thân thể của nó!"

Mộ Dạ Triệt vốn đang gấp gáp nhận điện thoại của Cổ Ngạo, lại không nghĩ rằng, Cổ Ngạo đúng là nói những lời này với hắn!

Hắn hơi hơi sửng sốt, lập tức nói giọng khàn khàn: "Hiện tại Cổ Dư đang ở sân bay nào? Tôi đi tiễn cô ấy."

"Không cần." Cổ Ngạo quả quyết cự tuyệt, tiếng nói càng thêm lạnh lẽo, "Hiện tại có Đông Húc ở bên cạnh nó, Mộ thị trưởng nên gác lại chuyện này. Nhớ kỹ lời nói của anh nửa năm trước, chỉ có Lâm Tiêm Tiêm là cô gái chân ái đời anh, anh sẽ có trách nhiệm với cô ta cả đời! Sau này nếu anh lại dây dưa không rõ với Cổ Dư mà anh từng chán ghét, đó chính là Mộ Dạ Triệt anh nói không giữ lời, không đáng được bất kỳ kẻ nào tin tưởng tấm chân tình chân ái của anh, tình yêu của anh căn bản không đáng một đồng! Còn nữa, hiện tại Cổ Dư sẽ đi Mỹ điều trị, không lâu sau, nó sẽ trở về thành hôn cùng Đông Húc, đến lúc đó Mộ thị trưởng nhớ tham gia."

"Cổ Ngạo, để cho tôi gặp cô ấy!" Mộ Dạ Triệt gào lên.

"Có dịp thì đến Mỹ đi, Cổ Dư cùng Đông Húc sẽ chào đón anh." Cổ Ngạo cười lạnh lùng, quả quyết cúp máy, không hề nhận điện thoại của hắn.

Trên thực tế, chỉ cần Mộ Dạ Triệt có thể đến sân bay, anh sẽ cho phép hắn gặp mặt lần cuối với Cổ Dư.

Cổ Dư nhất định sẽ cho vị thiếu gia quá mức tự tin này một đáp án vừa lòng, sau đó cùng Đông Húc bay qua Mỹ.

Mà bên này, Mộ Dạ Triệt nhận được điện thoại liền chạy ngay về hướng sân bay!

Nại Sâm mang theo người giúp hắn mở đường, từ xa đã chặn mỗi ngã rẽ, cam đoan xe của hắn một đường thông suốt, thuận lợi tới sân bay.

Mà phía sau, xe của Cổ Dư cũng vừa được hộ tống lại đây, vệ sĩ hộ tống mẹ con bọn họ, xuất hiện tại sảnh sân bay.

Chính như lời anh trai nói, cô cũng không phải phạm nhân bỏ trốn, mà là một người phụ nữ có quyền tự do cá nhân, cô đưa theo con của mình, muốn đi đâu liền đi đó, không nên bị bất kì kẻ nào dây dưa.

Lúc trước vì tránh để Mộ Dạ Triệt dây dưa, ngăn cản Nại Sâm cản trở, anh trai đưa cô đi ra khỏi biệt phủ An Đề, sau đó liền đổi xe đưa cô đến nơi này.

Mà hiện tại, cô nên cùng Mộ Dạ Triệt nói một lời tạm biệt, nếu hắn có thể đúng lúc đuổi theo đến đây.

"Jasmine, tiểu cữu đến đây." Đông Húc bên cạnh ôm ôm vai cô, dung nhan trầm tĩnh, môi cười lạnh, cùng cô cười nhìn thân ảnh thon dài của người đàn ông trước mặt, "Nói lời từ biệt xong liền đi đăng ký, đã đến giờ rồi."

Chỉ thấy dòng người rộn ràng trước mặt, Mộ Dạ Triệt mang theo người bước nhanh về phía này, không ngừng đẩy người đang chắn trước mặt ra, rống to về bên này, "Cổ Dư!"

Tuy rằng bên cạnh có Nại Sâm cùng vệ sĩ mở đường cho hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không với đến Cổ Dư đứng cách đó không xa, một nỗi kinh hoàng không ngừng nổ tung khỏi lồng ngực!

Nửa năm trước, Cổ Dư cũng rời đi tại sân bay, lúc ấy hắn đã không kịp bắt lấy cô, hiện tại cũng giống nhau! Vì sao muốn như vậy?!

Chỉ thấy Cổ Dư đầu tiên là mỉm cười với hắn, sau đó phất tay tạm biệt hắn, xoay người đi vào cửa đăng ký.

Đông Húc nói đúng, ngoài một câu tạm biệt, ngoài cái gặp mặt cuối cùng này, giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt còn có gì để nói đâu.

Chúc anh cùng Lâm Tiêm Tiêm vĩnh viễn hạnh phúc sao?

Không cần thiết! Cho dù cô không chúc phúc hắn, hắn cũng sẽ cùng Lâm Tiêm Tiêm tiếp tục 'Hạnh phúc'.

Cô ôm con, chậm rãi theo Đông Húc đi vào cửa đăng ký, sau đó Mộ Dạ Triệt ở phía sau đã đuổi theo đến đây, nhưng không còn cách nào bước vào cửa đăng ký, thân hình cao to bị ngăn ở bên ngoài.

Vì thế hắn chỉ có thể ở bên ngoài một đường đuổi theo Cổ Dư, gương mặt phủ kín sự lo lắng cùng thương tâm muốn chết, đôi mắt nhìn chằm chăm không buông tha thân ảnh đang rời đi của Cổ Dư, khàn cả giọng, "Cổ Dư!" Ở lại, hắn không thể lại để cô rời đi như vậy! Ở lại cho hắn một cơ hội không được sao?

Cổ Dư bên kia tất nhiên là không nhìn thấy hắn, hoặc là nói, cô căn bản không muốn nhìn thấy hắn, mà là tiếp tục đi về phía trước, lẳng lặng nói chuyện cùng Đông Húc, bóng dáng cao gầy dần dần biến mất ở cửa, bắt đầu đăng ký bay qua Mỹ.

Cuộc sống mới của cô sắp bắt đầu, để cô đưa con đi hưởng lạc đi, ngày sau, bọn họ sẽ không còn nhìn thấy những người khiến tâm tình mình phức tạp, tiếp tục bắt đầu cuộc điều trị cuộc sống của cô, khôi phục thân thể khỏe mạnh.

Tạm biệt, chính là không bao giờ gặp lại nữa.

Mà bị ngăn cản phía sau cánh cửa bên này, Mộ Dạ Triệt đuổi theo Cổ Dư đã không kịp, hẳn thả chậm bước chân, sau đó bỗng nhiên nheo mắt lại, xoay người đi qua bên kia sảnh, nói với Nại Sâm: "Lập tức đặt giúp tôi một vé bay qua Los Angeles, tôi cần bay qua ngay lập tức!"

"Tôi đã sai người đặt vé, hộ chiếu cũng đưa tới cho Mộ thiếu rồi. Nhưng mà," Nại Sâm lo lắng nhìn hắn, "Nhưng mà ở bên kia nước Mỹ, Cổ tiểu thư phải như thế nào mới mở rộng lòng mình chấp nhận lại Mộ thiếu?"

Đây cũng là chuyện thống khổ nhất trước mắt của Mộ Dạ Triệt, nhưng chỉ có đuổi theo cô, không để cô rời đi, mới có cơ hội làm ấm áp lòng cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook