Chương 406: Ngoại truyện 132: Đưa cô quay về.
Ảm Hương
29/03/2022
Xe một đường hướng về Los Angeles chạy nhanh như bay, nhưng Mộ Dạ Triệt
không xu dính túi vẫn chưa được Cổ Dư đồng tình, mà là sau khi xuống xe, hai người một trước một sau, quan hệ cũng không thân mật.
Giờ phút này, Cổ Dư đang sốt ruột muốn trở về, đứng bên đường chờ xe, muốn lập tức chạy về sân bay.
Mộ Dạ Triệt thì đứng phía sau cô, ánh mắt nhìn từng chiếc xe lui tới trên đường, cũng không có ý đón xe.
Hắn muốn một mình ở riêng với cô, níu kéo cô, nhưng thật hiển nhiên, cô cũng không có ý này với hắn, một lòng sớm đã không còn ở trên người hắn.
Vì thế hắn cất bước đến gần cô, ánh mắt có chút sáng rỡ, môi lộ vẻ cười, vươn tay bắt được cổ tay đang vẫy xe của cô, tính đưa cô đến nhà hàng gần đó, "Đói bụng rồi, mời anh ăn bữa cơm đi."
Cổ Dư thấy hắn cố ý đi theo, trên người quả thật không có nửa xu, liền quay đầu lại đánh giá hắn, ánh mắt nhìn về phía nhà hàng gần đó, cũng cười nói: "Thật ra em có thể cho anh mượn chút tiền ăn cho đầy bụng, có thể ghi nợ trước, nhưng em không có khả năng cùng anh......"
Trước mắt dưới loại tình huống này, cô không có nhiều thời gian ở Mỹ để cùng hắn chu toàn! Cô là bị bắt đến đây, còn bị bắt cóc lên xe taxi một cách thần kì, bỏ lại con cùng Đông Húc ở sân bay, gấp đến độ mọi người bị quay như chong chóng!
Hiện tại thế mà lại muốn cô đi ăn cơm dạo phố cùng hắn, cái này căn bản là không có khả năng!
"Đi thôi." Nhưng không đợi cô từ chối, Mộ Dạ Triệt đã xoay chụp cổ tay của cô, đưa cô đến nhà hàng buffet gần đó, cười soái khí, "Chúng ta lâu rồi không có ăn cơm chung."
"Không có hứng."
"Nhưng anh rất hứng thú, em yêu!"
"......" Ai là em yêu của hắn?!
Trên thực tế, giờ phút này Cổ Dư cũng đã rất đói bụng. Nếu để cô ngửi thấy mùi đồ ăn, như vậy trước mắt cứ đi thôi, ăn no bụng mới có sức lực bỏ hắn ra.
Vì thế cô không hề phân cao thấp cùng hắn, hất gạt cánh tay của hắn ra, đi nhanh về phía nhà hàng.
Rồi sau đó, Mộ Dạ Triệt thấy cô ăn ngon miệng, bưng dĩa đi gắp rau, lấy những món ăn mà cô thích, hắn cũng an tâm hơn, mỉm cười, chính mình cũng bắt đầu tự chọn món.
Bữa cơm này coi như mượn tiền cô đi, chờ sau khi về nước, hắn đưa toàn bộ tài sản của mình cho cô quản lý.
Người của hắn là của cô, toàn bộ tài sản hắn sở hữu, cũng là của cô...... Chính là, bây giờ còn kịp bồi thường những cái này cho cô sao?
Sâu trong nội tâm của cô, tựa như đã hoàn toàn không còn hắn.
Nghĩ đến đây, hắn nâng mắt lên nhìn thân ảnh cao gầy mềm mại trước mặt, sâu trong ánh mắt xuất hiện sự áy náy nồng đậm, cùng với mất mát.
Ở phía đối diện, Cổ Dư cũng tự gắp món ăn, cũng sớm giúp Mộ Dạ Triệt trả tiền cơm, tạm thời nuôi hắn, sau đó bưng dĩa ngồi xuống bàn bên cửa sổ, vừa dùng món vừa nhìn ra ngoài.
Giờ này đột nhiên cô mất tích, ông ngoại cùng Đông Húc nhất định là tìm cô khắp nơi, phái người lùng sục từng góc của Los Angeles, hiện tại chỉ cần cô gọi điện, bọn họ lập tức có thể tìm tới nơi này.
Bởi vậy trên thực tế, thời gian cô ở chung cùng Mộ Dạ Triệt cũng không dài.
Tên này hẳn là hiểu được điều này, bởi vậy mới cố ý ném ví tiền cùng điện thoại ra khỏi xe, kéo dài thời gian ở riêng cùng cô.
Như vậy cô có nên bỏ hắn lại hay không, để cho đại thiếu gia này tạm thời lưu lạc đầu đường xó chợ?
Thật ra cũng không phải không thể cùng hắn im lặng dùng cơm, trong mắt cô không có hắn, tận đáy lòng lại càng không có một vị trí giữ lại cho hắn.
Giờ phút này, Mộ Dạ Triệt bưng dĩa cơm đầy đi đến phía này, thấy Cổ Dư ngồi bên cửa sổ im lặng dùng bữa, hắn ngồi xuống đối diện với cô, đưa cho cô một ly sữa nóng, tươi cười ôn nhu cùng cái đầu của cô.
Sau đó không nói gì nữa, tay cầm lấy dao nĩa, bắt đầu tao nhã dùng bữa.
Không có cách nào, tên này tao nhã tôn quý đã ăn vào máu, cho dù hiện tại không xu dính túi, 'Lưu lạc đầu đường xó chợ', nhưng bề ngoài tuấn lãng cùng khí chất cao quý vẫn mê hoặc các cô gái bên cạnh, khiến ánh mắt của người khác đều liếc nhìn qua đây, các loại si mê, các loại ánh mắt hình ngôi sao (Editor: tác giả lại cho chúng ta thấy một loại ảo tưởng đi vào lòng đất, xin nhắc lại, đây là Mỹ Mỹ Mỹ nha tác giả, người TQ mà làm tưởng mấy anh trai Tây Á).
Cổ Dư cũng được mát mặt nhờ hắn, cười cười, tiếp tục dùng bữa, cúi đầu xem tạp chí.
Cô cảm giác được ánh mắt mê đắm của các cô gái đầu tiên là dính trên người Mộ Dạ Triệt, thiếu chút nữa nuốt anh chàng phương Đông này vào bụng, nước miếng đều chảy ra, sau đó biến thành ánh sáng lạnh chuyển tới trên người cô, lộ rõ vẻ khiêu khích, các loại hâm mộ cùng ghen tị thế nào, khiến cô muốn bỏ tên này lại cũng khó.
Vì thế cô uống mấy ngụm sữa, buông nĩa, mỉm cười đứng lên, "Em đi toilet."
Cô cười nói với mỹ nam trước mặt, tính xoay người rời đi.
Ở Cẩm thành, cho dù là Đằng tổng, anh trai Cổ Ngạo, hay là Mộ Dạ Triệt, bọn họ đều là tiêu điểm tập hợp ánh mắt của các cô gái, trên đầu vĩnh viễn đều có một vầng hào quang, hoàn toàn xứng đáng đứa con của trời, vẻ tuấn tú cùng gia thế hơn người là điều không cần phải nhắc tới.
Cho nên cô thật sự tin tưởng, cho dù hôm nay không có cô, tương lai không lâu sau, với điều kiện của Mộ Dạ Triệt, hắn cũng sẽ tìm được một cô gái vĩ đại xứng đôi cùng mình.
Cô phải tin rằng, người đàn ông này không thể chạm đến, cũng sẽ không dừng lại bên cạnh một cô gái nào.
Tâm hắn tựa như một mảnh mây trời trôi nổi, vĩnh viễn không có khả năng yên ổn đứng im. Ngày hôm qua hắn nói sẽ thích Lâm Tiêm Tiêm, không Lâm thì không thể, hôm nay lại vui hoan cùng cô, cố ý đi cùng đến đây, rồi ngày mau, cô không biết hắn sẽ lại thích ai.
Bởi vậy, tâm đàn ông, không thể tin được.
"Ngồi xuống." Thấy cô đứng dậy, Mộ Dạ Triệt phía đối diện đè ép tay cô, ý bảo cô ngồi xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, tựa như xem qua đã hiểu nỗi lòng tâm tư của cô, nhẹ nhàng thở dài, "Có phải là cho dù anh làm cái gì, em cũng sẽ không tin tưởng anh lần nữa, phải không?
Cổ Dư, ở cùng anh thêm chút nữa, anh sẽ không giữ em lại lâu lắm đâu."
"Em phải đi toilet một chút." Cổ Dư vừa cười nói, nhìn cổ tay hắn vẫn đeo đồng hồ, ánh sáng loé loé sóng mắt, có chút kinh ngạc.
Đó là cái đồng hồ cô cố ý đưa cho hắn, dùng để chọc giận Lâm Tiêm Tiêm, cố ý lựa chọn một cái đồng hồ sang trọng, là dòng sản phẩm mà cô không thích nhất, tặng cho người đàn ông có vợ, để Lâm Tiêm Tiêm biết chồng mình có tình nhân bên ngoài.
Không thể tưởng tượng được hắn lại thật sự xem nó là trân bảo, khác xa thái độ trước kia.
Trước kia, cho dù cô tặng hắn cái gì, làm cái gì, hắn đều lười liếc mắt một cái, thậm chí là ghét. Nay, một cái đồng hồ lại trở thành bảo bối đối với hắn.
Loại thái độ chuyển biến này, không khỏi có chút buồn cười!
Vì thế cô rút tay khỏi bàn tay của hắn, không nhìn thấy ý cầu mong trong đôi mắt hắn, cố ý rời khỏi chỗ ngồi.
"Cổ Dư." Hắn từ chỗ ngồi đi theo lại đây, gần như là ôm lấy cô, chặt chẽ khoá cô trong phạm vi của mình, không cho cô rời đi như vậy.
Ai mà tin được là cô đi toilet chứ? Hắn cũng giống cô, đều có cảm giác bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ, bởi vì lòng của cô căn bản không dừng lại tại nơi này!
Cổ Dư thấy hắn bế mình đi ra ngoài, cánh tay khoá chặt chẽ eo của cô, tựa như rất sợ hãi cô rời đi như vậy, trái tim trầm ổn thế mà lại nhảy cuồng loạn lên, cô nhỏ giọng cười cười, nói với hắn:
"Mọi người đều đang nhìn!"
Trên mặt Mộ Dạ Triệt không có ý cười chút nào, chính là bế cô đi ra ngoài, mày nhíu lại, ánh mắt đau kịch liệt nhìn về phía trước, tính trước mắt đưa cô về nước.
Tiếp theo không lâu, William cùng Đông Húc sẽ tìm tới nơi này. Hắn không thể trơ mắt nhìn cô gái mình yêu bị đưa đi, lại từ nay về sau rốt cuộc không tìm thấy cô!
Thời gian ngắn ngủi ở riêng cùng cô lúc này căn bản không thay đổi được chuyện gì, chỉ có thể, trước mắt đưa cô rời khỏi nơi này!
Giờ phút này, hắn giơ tay cản lại một chiếc xe, tính đưa Cổ Dư rời đi, nhưng điện thoại của Cổ Dư luôn luôn đổ chuông, Cổ Dư vừa nhận nghe điện thoại, vừa quay đầu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lại nói với đầu dây bên kia: "Đông Húc, giờ em đang ở cùng với anh ta, lần này để em ở cùng một chỗ với anh ta để kết thúc mọi chuyện đi. Em cùng anh ta không có quan hệ gì, em cũng không có khả năng quay lại bên cạnh anh ta......"
Mà nghe một câu này, khớp hàm Mộ Dạ Triệt âm thầm cắn nhanh, gương mặt hung ác, sau đó đột nhiên chụp lấy điện thoại của Cổ Dư, ấn cô ngồi lên xe, chính mình thì ngồi xuống theo, lạnh lùng nói với người bên kia điện thoại: "Giờ cô ấy sẽ theo Cậu về nước, hai người sẽ đi xử lý chuyện ở Singapore trước, chuyện sau này từ từ giải quyết đi. Hiện tại đưa cô ấy rời đi cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhà của cô ấy ở Cẩm thành."
Đông Húc hơi hơi sửng sốt, nói theo sau: "Dạ Triệt, Cậu phải biết rằng, hiện tại Cổ Dư cũng không đồng ý ở cùng một chỗ với Cậu."
"Cậu sẽ không bắt buộc cô ấy ở chung một chỗ với mình, nhưng Đông Húc, cháu cũng không phải người mà cô ấy yêu." Mộ Dạ Triệt nhăn mày nói lạnh nhạt, quay đầu nhìn Cổ Dư bên cạnh, "Cậu có thể cam đoan, cậu sẽ đứng xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc, nhưng phải để cậu được nhìn thấy cô ấy."
Cổ Dư bên cạnh lại kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn.
Những lời này của hắn là có ý gì, hắn lại đây tận mắt nhìn thấy cô kết hôn cùng người đàn ông khác, hơn nữa còn chúc phúc cô sao?
Nếu như vậy, lại vì cái gì cứ muốn dây dưa với cô?
"Nếu muốn tìm cô ấy, tốt nhất cháu cũng về nước đi." Mộ Dạ Triệt lại nheo mắt nói lạnh nhạt, sau đó cúp máy, ánh mắt sắc bén khoá chặt chẽ trên mặt Cổ Dư.
Cổ Dư cũng nhìn hắn, ánh mắt thanh liệt có chút cười lạnh, môi nhếch lên.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Giờ phút này hai người đang bốn mắt nhìn nhau, hai thân thể đã muốn sát gần, có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người đối phương, thiếu một chút nữa bốn cánh môi lại dán gần cùng một chỗ, nhưng lúc này, điện thoại trong tay Mộ Dạ Triệt bỗng nhiên lại vang lên, âm thanh này khiến gương mặt Mộ Dạ Triệt trầm xuống, nhanh chóng kết nối, lúc này nói lạnh nhạt: "Đông Húc, nhớ kỹ những lời Cậu nói vừa rồi! Về nước trước đi, những chuyện khác xử lý sau!"
Đối phương sửng sốt, thế nhưng không có lên tiếng.
Thì ra, điện thoại này cũng không phải của Đông Húc gọi tới, mà là một người khác.
Người này là Lâm Tiêm Tiêm bay qua Mỹ cùng Mộ thái thái, Lâm Tiêm Tiêm không tìm thấy Mộ Dạ Triệt, chỉ có thể thông qua Cổ Dư để tìm hắn, cũng may Cổ Dư không đổi số mới!
Ban đầu cô muốn gọi cho Cổ Dư để chửi rủa một phen, phát tiết hết tức giận trong lòng mình, nhưng không nghĩ tới là Mộ Dạ Triệt nhận điện thoại, điều này khiến cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay đầu nhìn Mộ thái thái bên cạnh!
"Là anh ấy." Cô dùng tay che microphone nói khẩu ngữ với Mộ thái thái, quả thật là tìm món gót giày không thể thấy, có được chẳng tốn chút công lao, lòng tràn đầy vui mừng nháy nháy mắt với Mộ thái thái, "Lập tức nói cho anh ấy, mẹ bệnh cũng không nhẹ!"
Mộ thái thái ngồi trong biệt thự nghỉ dưỡng lập tức buông hoa quả trong tay, hắng hắng giọng, tay đỡ trán, nhận điện thoại nói không ra hơi: "Là nha đầu à? Mẹ đây, mẹ làm bậy nhiều quá bị bệnh cấp tính rồi, chắc là không qua khỏi, con mau về nhìn mẹ đi. Đúng là mẹ làm sai làm bậy rồi, mẹ thật có lỗi với con, có khả năng đời này gặp mặt lần cuối cũng không được."
Tuy rằng bà biết người nhận điện thoại là Mộ Dạ Triệt, nhưng vì diễn cho thật, phải làm bộ như không biết.
Tiêm Tiêm sớm đã nói qua, cho dù Dạ Triệt có đánh mất điện thoại, người của hắn cũng là đi theo Cổ Dư. Chỉ cần tìm được Cổ Dư, còn sợ không tìm thấy Dạ Triệt sao? Có thể thuận lợi ôm Kiêu Kiêu trở về từ trong tay Cổ Dư!
Quả nhiên, Mộ Dạ Triệt bên kia có chút giật mình, thân hình đã kiềm chế xong lửa nóng với Cổ Dư, ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước mà nói: "Con lập tức quay lại, Cổ nha đầu cũng quay về cùng."
Hắn đang định đưa Cổ Dư về, mang theo người phụ nữ cùng con của hắn, trở về nước. Hắn vẫn luôn tin tưởng, Cổ Dư chỉ có thể tìm được hạnh phúc tại nơi mà cô sinh ra và lớn lên từ nhỏ!
Giờ phút này, Cổ Dư đang sốt ruột muốn trở về, đứng bên đường chờ xe, muốn lập tức chạy về sân bay.
Mộ Dạ Triệt thì đứng phía sau cô, ánh mắt nhìn từng chiếc xe lui tới trên đường, cũng không có ý đón xe.
Hắn muốn một mình ở riêng với cô, níu kéo cô, nhưng thật hiển nhiên, cô cũng không có ý này với hắn, một lòng sớm đã không còn ở trên người hắn.
Vì thế hắn cất bước đến gần cô, ánh mắt có chút sáng rỡ, môi lộ vẻ cười, vươn tay bắt được cổ tay đang vẫy xe của cô, tính đưa cô đến nhà hàng gần đó, "Đói bụng rồi, mời anh ăn bữa cơm đi."
Cổ Dư thấy hắn cố ý đi theo, trên người quả thật không có nửa xu, liền quay đầu lại đánh giá hắn, ánh mắt nhìn về phía nhà hàng gần đó, cũng cười nói: "Thật ra em có thể cho anh mượn chút tiền ăn cho đầy bụng, có thể ghi nợ trước, nhưng em không có khả năng cùng anh......"
Trước mắt dưới loại tình huống này, cô không có nhiều thời gian ở Mỹ để cùng hắn chu toàn! Cô là bị bắt đến đây, còn bị bắt cóc lên xe taxi một cách thần kì, bỏ lại con cùng Đông Húc ở sân bay, gấp đến độ mọi người bị quay như chong chóng!
Hiện tại thế mà lại muốn cô đi ăn cơm dạo phố cùng hắn, cái này căn bản là không có khả năng!
"Đi thôi." Nhưng không đợi cô từ chối, Mộ Dạ Triệt đã xoay chụp cổ tay của cô, đưa cô đến nhà hàng buffet gần đó, cười soái khí, "Chúng ta lâu rồi không có ăn cơm chung."
"Không có hứng."
"Nhưng anh rất hứng thú, em yêu!"
"......" Ai là em yêu của hắn?!
Trên thực tế, giờ phút này Cổ Dư cũng đã rất đói bụng. Nếu để cô ngửi thấy mùi đồ ăn, như vậy trước mắt cứ đi thôi, ăn no bụng mới có sức lực bỏ hắn ra.
Vì thế cô không hề phân cao thấp cùng hắn, hất gạt cánh tay của hắn ra, đi nhanh về phía nhà hàng.
Rồi sau đó, Mộ Dạ Triệt thấy cô ăn ngon miệng, bưng dĩa đi gắp rau, lấy những món ăn mà cô thích, hắn cũng an tâm hơn, mỉm cười, chính mình cũng bắt đầu tự chọn món.
Bữa cơm này coi như mượn tiền cô đi, chờ sau khi về nước, hắn đưa toàn bộ tài sản của mình cho cô quản lý.
Người của hắn là của cô, toàn bộ tài sản hắn sở hữu, cũng là của cô...... Chính là, bây giờ còn kịp bồi thường những cái này cho cô sao?
Sâu trong nội tâm của cô, tựa như đã hoàn toàn không còn hắn.
Nghĩ đến đây, hắn nâng mắt lên nhìn thân ảnh cao gầy mềm mại trước mặt, sâu trong ánh mắt xuất hiện sự áy náy nồng đậm, cùng với mất mát.
Ở phía đối diện, Cổ Dư cũng tự gắp món ăn, cũng sớm giúp Mộ Dạ Triệt trả tiền cơm, tạm thời nuôi hắn, sau đó bưng dĩa ngồi xuống bàn bên cửa sổ, vừa dùng món vừa nhìn ra ngoài.
Giờ này đột nhiên cô mất tích, ông ngoại cùng Đông Húc nhất định là tìm cô khắp nơi, phái người lùng sục từng góc của Los Angeles, hiện tại chỉ cần cô gọi điện, bọn họ lập tức có thể tìm tới nơi này.
Bởi vậy trên thực tế, thời gian cô ở chung cùng Mộ Dạ Triệt cũng không dài.
Tên này hẳn là hiểu được điều này, bởi vậy mới cố ý ném ví tiền cùng điện thoại ra khỏi xe, kéo dài thời gian ở riêng cùng cô.
Như vậy cô có nên bỏ hắn lại hay không, để cho đại thiếu gia này tạm thời lưu lạc đầu đường xó chợ?
Thật ra cũng không phải không thể cùng hắn im lặng dùng cơm, trong mắt cô không có hắn, tận đáy lòng lại càng không có một vị trí giữ lại cho hắn.
Giờ phút này, Mộ Dạ Triệt bưng dĩa cơm đầy đi đến phía này, thấy Cổ Dư ngồi bên cửa sổ im lặng dùng bữa, hắn ngồi xuống đối diện với cô, đưa cho cô một ly sữa nóng, tươi cười ôn nhu cùng cái đầu của cô.
Sau đó không nói gì nữa, tay cầm lấy dao nĩa, bắt đầu tao nhã dùng bữa.
Không có cách nào, tên này tao nhã tôn quý đã ăn vào máu, cho dù hiện tại không xu dính túi, 'Lưu lạc đầu đường xó chợ', nhưng bề ngoài tuấn lãng cùng khí chất cao quý vẫn mê hoặc các cô gái bên cạnh, khiến ánh mắt của người khác đều liếc nhìn qua đây, các loại si mê, các loại ánh mắt hình ngôi sao (Editor: tác giả lại cho chúng ta thấy một loại ảo tưởng đi vào lòng đất, xin nhắc lại, đây là Mỹ Mỹ Mỹ nha tác giả, người TQ mà làm tưởng mấy anh trai Tây Á).
Cổ Dư cũng được mát mặt nhờ hắn, cười cười, tiếp tục dùng bữa, cúi đầu xem tạp chí.
Cô cảm giác được ánh mắt mê đắm của các cô gái đầu tiên là dính trên người Mộ Dạ Triệt, thiếu chút nữa nuốt anh chàng phương Đông này vào bụng, nước miếng đều chảy ra, sau đó biến thành ánh sáng lạnh chuyển tới trên người cô, lộ rõ vẻ khiêu khích, các loại hâm mộ cùng ghen tị thế nào, khiến cô muốn bỏ tên này lại cũng khó.
Vì thế cô uống mấy ngụm sữa, buông nĩa, mỉm cười đứng lên, "Em đi toilet."
Cô cười nói với mỹ nam trước mặt, tính xoay người rời đi.
Ở Cẩm thành, cho dù là Đằng tổng, anh trai Cổ Ngạo, hay là Mộ Dạ Triệt, bọn họ đều là tiêu điểm tập hợp ánh mắt của các cô gái, trên đầu vĩnh viễn đều có một vầng hào quang, hoàn toàn xứng đáng đứa con của trời, vẻ tuấn tú cùng gia thế hơn người là điều không cần phải nhắc tới.
Cho nên cô thật sự tin tưởng, cho dù hôm nay không có cô, tương lai không lâu sau, với điều kiện của Mộ Dạ Triệt, hắn cũng sẽ tìm được một cô gái vĩ đại xứng đôi cùng mình.
Cô phải tin rằng, người đàn ông này không thể chạm đến, cũng sẽ không dừng lại bên cạnh một cô gái nào.
Tâm hắn tựa như một mảnh mây trời trôi nổi, vĩnh viễn không có khả năng yên ổn đứng im. Ngày hôm qua hắn nói sẽ thích Lâm Tiêm Tiêm, không Lâm thì không thể, hôm nay lại vui hoan cùng cô, cố ý đi cùng đến đây, rồi ngày mau, cô không biết hắn sẽ lại thích ai.
Bởi vậy, tâm đàn ông, không thể tin được.
"Ngồi xuống." Thấy cô đứng dậy, Mộ Dạ Triệt phía đối diện đè ép tay cô, ý bảo cô ngồi xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, tựa như xem qua đã hiểu nỗi lòng tâm tư của cô, nhẹ nhàng thở dài, "Có phải là cho dù anh làm cái gì, em cũng sẽ không tin tưởng anh lần nữa, phải không?
Cổ Dư, ở cùng anh thêm chút nữa, anh sẽ không giữ em lại lâu lắm đâu."
"Em phải đi toilet một chút." Cổ Dư vừa cười nói, nhìn cổ tay hắn vẫn đeo đồng hồ, ánh sáng loé loé sóng mắt, có chút kinh ngạc.
Đó là cái đồng hồ cô cố ý đưa cho hắn, dùng để chọc giận Lâm Tiêm Tiêm, cố ý lựa chọn một cái đồng hồ sang trọng, là dòng sản phẩm mà cô không thích nhất, tặng cho người đàn ông có vợ, để Lâm Tiêm Tiêm biết chồng mình có tình nhân bên ngoài.
Không thể tưởng tượng được hắn lại thật sự xem nó là trân bảo, khác xa thái độ trước kia.
Trước kia, cho dù cô tặng hắn cái gì, làm cái gì, hắn đều lười liếc mắt một cái, thậm chí là ghét. Nay, một cái đồng hồ lại trở thành bảo bối đối với hắn.
Loại thái độ chuyển biến này, không khỏi có chút buồn cười!
Vì thế cô rút tay khỏi bàn tay của hắn, không nhìn thấy ý cầu mong trong đôi mắt hắn, cố ý rời khỏi chỗ ngồi.
"Cổ Dư." Hắn từ chỗ ngồi đi theo lại đây, gần như là ôm lấy cô, chặt chẽ khoá cô trong phạm vi của mình, không cho cô rời đi như vậy.
Ai mà tin được là cô đi toilet chứ? Hắn cũng giống cô, đều có cảm giác bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ, bởi vì lòng của cô căn bản không dừng lại tại nơi này!
Cổ Dư thấy hắn bế mình đi ra ngoài, cánh tay khoá chặt chẽ eo của cô, tựa như rất sợ hãi cô rời đi như vậy, trái tim trầm ổn thế mà lại nhảy cuồng loạn lên, cô nhỏ giọng cười cười, nói với hắn:
"Mọi người đều đang nhìn!"
Trên mặt Mộ Dạ Triệt không có ý cười chút nào, chính là bế cô đi ra ngoài, mày nhíu lại, ánh mắt đau kịch liệt nhìn về phía trước, tính trước mắt đưa cô về nước.
Tiếp theo không lâu, William cùng Đông Húc sẽ tìm tới nơi này. Hắn không thể trơ mắt nhìn cô gái mình yêu bị đưa đi, lại từ nay về sau rốt cuộc không tìm thấy cô!
Thời gian ngắn ngủi ở riêng cùng cô lúc này căn bản không thay đổi được chuyện gì, chỉ có thể, trước mắt đưa cô rời khỏi nơi này!
Giờ phút này, hắn giơ tay cản lại một chiếc xe, tính đưa Cổ Dư rời đi, nhưng điện thoại của Cổ Dư luôn luôn đổ chuông, Cổ Dư vừa nhận nghe điện thoại, vừa quay đầu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lại nói với đầu dây bên kia: "Đông Húc, giờ em đang ở cùng với anh ta, lần này để em ở cùng một chỗ với anh ta để kết thúc mọi chuyện đi. Em cùng anh ta không có quan hệ gì, em cũng không có khả năng quay lại bên cạnh anh ta......"
Mà nghe một câu này, khớp hàm Mộ Dạ Triệt âm thầm cắn nhanh, gương mặt hung ác, sau đó đột nhiên chụp lấy điện thoại của Cổ Dư, ấn cô ngồi lên xe, chính mình thì ngồi xuống theo, lạnh lùng nói với người bên kia điện thoại: "Giờ cô ấy sẽ theo Cậu về nước, hai người sẽ đi xử lý chuyện ở Singapore trước, chuyện sau này từ từ giải quyết đi. Hiện tại đưa cô ấy rời đi cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhà của cô ấy ở Cẩm thành."
Đông Húc hơi hơi sửng sốt, nói theo sau: "Dạ Triệt, Cậu phải biết rằng, hiện tại Cổ Dư cũng không đồng ý ở cùng một chỗ với Cậu."
"Cậu sẽ không bắt buộc cô ấy ở chung một chỗ với mình, nhưng Đông Húc, cháu cũng không phải người mà cô ấy yêu." Mộ Dạ Triệt nhăn mày nói lạnh nhạt, quay đầu nhìn Cổ Dư bên cạnh, "Cậu có thể cam đoan, cậu sẽ đứng xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc, nhưng phải để cậu được nhìn thấy cô ấy."
Cổ Dư bên cạnh lại kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn.
Những lời này của hắn là có ý gì, hắn lại đây tận mắt nhìn thấy cô kết hôn cùng người đàn ông khác, hơn nữa còn chúc phúc cô sao?
Nếu như vậy, lại vì cái gì cứ muốn dây dưa với cô?
"Nếu muốn tìm cô ấy, tốt nhất cháu cũng về nước đi." Mộ Dạ Triệt lại nheo mắt nói lạnh nhạt, sau đó cúp máy, ánh mắt sắc bén khoá chặt chẽ trên mặt Cổ Dư.
Cổ Dư cũng nhìn hắn, ánh mắt thanh liệt có chút cười lạnh, môi nhếch lên.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Giờ phút này hai người đang bốn mắt nhìn nhau, hai thân thể đã muốn sát gần, có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người đối phương, thiếu một chút nữa bốn cánh môi lại dán gần cùng một chỗ, nhưng lúc này, điện thoại trong tay Mộ Dạ Triệt bỗng nhiên lại vang lên, âm thanh này khiến gương mặt Mộ Dạ Triệt trầm xuống, nhanh chóng kết nối, lúc này nói lạnh nhạt: "Đông Húc, nhớ kỹ những lời Cậu nói vừa rồi! Về nước trước đi, những chuyện khác xử lý sau!"
Đối phương sửng sốt, thế nhưng không có lên tiếng.
Thì ra, điện thoại này cũng không phải của Đông Húc gọi tới, mà là một người khác.
Người này là Lâm Tiêm Tiêm bay qua Mỹ cùng Mộ thái thái, Lâm Tiêm Tiêm không tìm thấy Mộ Dạ Triệt, chỉ có thể thông qua Cổ Dư để tìm hắn, cũng may Cổ Dư không đổi số mới!
Ban đầu cô muốn gọi cho Cổ Dư để chửi rủa một phen, phát tiết hết tức giận trong lòng mình, nhưng không nghĩ tới là Mộ Dạ Triệt nhận điện thoại, điều này khiến cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay đầu nhìn Mộ thái thái bên cạnh!
"Là anh ấy." Cô dùng tay che microphone nói khẩu ngữ với Mộ thái thái, quả thật là tìm món gót giày không thể thấy, có được chẳng tốn chút công lao, lòng tràn đầy vui mừng nháy nháy mắt với Mộ thái thái, "Lập tức nói cho anh ấy, mẹ bệnh cũng không nhẹ!"
Mộ thái thái ngồi trong biệt thự nghỉ dưỡng lập tức buông hoa quả trong tay, hắng hắng giọng, tay đỡ trán, nhận điện thoại nói không ra hơi: "Là nha đầu à? Mẹ đây, mẹ làm bậy nhiều quá bị bệnh cấp tính rồi, chắc là không qua khỏi, con mau về nhìn mẹ đi. Đúng là mẹ làm sai làm bậy rồi, mẹ thật có lỗi với con, có khả năng đời này gặp mặt lần cuối cũng không được."
Tuy rằng bà biết người nhận điện thoại là Mộ Dạ Triệt, nhưng vì diễn cho thật, phải làm bộ như không biết.
Tiêm Tiêm sớm đã nói qua, cho dù Dạ Triệt có đánh mất điện thoại, người của hắn cũng là đi theo Cổ Dư. Chỉ cần tìm được Cổ Dư, còn sợ không tìm thấy Dạ Triệt sao? Có thể thuận lợi ôm Kiêu Kiêu trở về từ trong tay Cổ Dư!
Quả nhiên, Mộ Dạ Triệt bên kia có chút giật mình, thân hình đã kiềm chế xong lửa nóng với Cổ Dư, ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước mà nói: "Con lập tức quay lại, Cổ nha đầu cũng quay về cùng."
Hắn đang định đưa Cổ Dư về, mang theo người phụ nữ cùng con của hắn, trở về nước. Hắn vẫn luôn tin tưởng, Cổ Dư chỉ có thể tìm được hạnh phúc tại nơi mà cô sinh ra và lớn lên từ nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.