Lỗ Ái

Chương 164: Ông chủ mới của cô

Ảm Hương

04/09/2020

Đằng phụ nghe vậy, chậm rãi nâng hàng lông mi già cỗi một chút: “Anh họ mày đến đây để quản lý sản nghiệp của Đằng gia, không liên quan gì đến công ty của mày cả! Nếu đã đến đây rồi, đi thăm Tiểu Hàm đi, lần này là mày làm chuyện quá quắt!”

“Duệ Triết, đi thăm đi.” Đằng mẫu đã ở bên cạnh khuyên giải an ủi, ánh mắt hiền từ, đối với con có vẻ thất vọng: “Tiểu Hàm vẫn không làm sai chuyện gì, con không nên đối xử với con bé như vậy.”

Đằng Duệ Triết buông xuống ánh mắt nhìn người mẹ nhỏ bé của mình, thế này mới có kiên nhẫn nói: “Cô ấy làm sao?”

“Sau khi trở về từ Sanya, cảm xúc vẫn không được tốt. Bây giờ vẫn nằm viện để quan sát, Trâu bá mẫu của con nói không có gì đáng ngại, chỉ là dạ dày bị hư tổn thôi. Nhưng mẹ cảm thấy, Tiểu Hàm giống như bị đả kϊƈɦ rất lớn, ý chí tinh thần sa sút.” Đằng mẫu nhìn về phía phòng bệnh, trêи mặt đầy lo lắng, “Không biết có phải do con ở Sanya đã làm con bé tổn thương quá nhiều hay không? Vốn không phải hai đứa đang tìm hiểu nhau rất tốt sao, sao lại nói chấm dứt là liền chấm dứt?”

“Không có bắt đầu, làm gì có kết thúc!” Đằng Duệ Triết cười lạnh một tiếng, bước chân đi về phía trước, đến trước cửa phòng bệnh, nhìn Trâu Tiểu Hàm ở trong phòng.

Trâu Tiểu Hàm đã tỉnh lại, quản lý đang giúp cô nâng cao giường lên, để cho cô nằm mà uống nước.

Nhưng khi tay cô nhận ly nước kia, bàn tay lại giống như không có phản ứng, ly nước trực tiếp từ trong tay trượt đi xuống, rơi trêи mặt đất, phát ra một tiếng 'choang'.

Quản lý sợ hãi, vội vàng kiểm tra xem tay của cô có bị thương hay không, cười nói không có việc gì, là do tôi cầm ly nước không được cẩn thận, sau đó chạy nhanh ra ngoài tìm bác sĩ.

Trâu Tiểu Hàm thì nghi ngờ giật giật cái tay của mình, phát hiện ngón tay vẫn năng động, vươn tay lấy hoa quả ở bên cạnh, hoàn toàn không có việc gì, hàng mi thanh tú lại ngừng chớp mắt, nhìn ly nước rơi bể trêи sàn mà ngẩn người.

Lúc này mặt trời mùa đông cũng vừa lên, ấm dào dạt một mảnh, toàn bộ sưởi ấm căn phòng, bao phủ lên khuôn mặt im lặng của cô, làm cho cô giống như một con thiên nga màu trắng mềm mại.

Đằng Duệ Triết liếc liếc mắt một cái, không đi vào gặp,mà đi qua trước cửa phòng bệnh.

Trong khi đó trêи hành lang, bác sĩ, y tá, phu nhân bí thư ở phía đối diện đang chạy đến, vội vã chạy chậm lại, đi đến phòng bệnh của Trâu Tiểu Hàm.

“Bác sĩ, không phải bác sĩ nói con gái của tôi sẽ không có việc gì sao? Vì sao lại xảy ra tình huống vừa rồi?”

“Phu nhân, bà không cần vội, nên chậm rãi quan sát!”

“Tôi có thể không vội sao? Con bé gần đây thường bị như vậy…..” Phu nhân bí thư gấp đến độ âm thanh đều thay đổi, bước nhanh hướng về phòng bệnh của con gái, quả nhiên là hoang mang lo sợ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng vừa nhấc đầu, thế mà lại nhìn thấy Đằng Duệ Triết đang đi ở phía đối diện, chính là đang lạnh lùng nhìn mình, vội vàng dừng lại, khuôn mặt nhanh chóng tươi cười: “Duệ Triết con đã đến rồi, Tiểu Hàm không có chuyện gì cả, chỉ là dạ dày bị ảnh hưởng mà thôi.”

Đằng Duệ Tiết lại nhìn bà ôn hòa như trước, miết liếc mắt nhìn bác sĩ y tá ở bên cạnh, bạc môi nhếch lên, cười lạnh nói: “Cháu đến đây tìm ba, không phải đến thăm cô ấy, mọi người cứ tiếp tục, lần sau cháu sẽ đến thăm!” Lạnh lùng cười, lại tiếp tục đi về phía trước, chân dài trầm ổn bước đi, phóng khoáng đi ra khỏi bệnh viện.

Hơn mười phút sau, đi đến công ty của mình, trợ lý đã vì hắn mà nhận lịch phỏng vấn của chương trình tài chính và kinh tế, MC khách mời của chương trình là một người nổi tiếng trong giới kinh tế tài chính, ban biên tập sớm đã hẹn được một buổi ghi hình với người được mệnh danh là vị vương tử của lĩnh vực tài chính này, người mà đã xuất bản rất nhiều cuốn tự truyện về tài chính và kinh tế từ kinh nghiệm của bản thân, hiện tại đã sắp xếp được thời gian rất tốt, lần này đài truyền hình lại cố ý đến đây ngỏ lời phỏng vấn hắn lần nữa.

Hắn không phải doanh nhân trẻ tuổi mới bước vào chốn thương trường, đối với loại phỏng vấn phát sóng lên ti vi này thật sự không cảm thấy hứng thú, không nên lấy hình thức mặt mày rạng rỡ để được nổi tiếng. Đa số những trường hợp này, hắn đều viện cớ lịch công tác bận rộn không sắp xếp được thời gian phỏng vấn, linh hoạt từ chối, nhưng hắn lại cảm thấy có hứng thú với MC khách mời lần này của chương trình, đó là một người có thực lực trong giới tài chính và kinh tế, cùng tọa đàm với người MC có thực lực này, như vậy năng lực và lực lượng đều ngang với hắn, phỏng vấn mới có kϊƈɦ thích.

Mà lúc này đây, hắn đem toàn bộ lịch trình của mình gác qua một bên, đương nhiên nhận lời, đi đến đài truyền hình.

Tất cả những nhân viên của đài truyền hình lớn nhất Cẩm thành đối với việc xuất hiện của hắn, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình cùng kϊƈɦ động, nhất là các nhân viên nữ, từ sau đến trước đứng ở văn phòng, gần gũi nhìn ngũ quan tuấn mỹ của hắn cùng dáng người cao to kì vĩ, hận không thể bổ nhào lên người hắn.

Hắn khẽ cười, rồi lại lịch sự thu lại nụ cười, đi trực tiếp vào trường quay.

MC khách mời của chương trình – Lãnh Phong cũng chính là người đứng đầu vang danh trong giới kinh tế tài chính, tuấn tú lịch sự, thực lực hùng hậu, rõ ràng là anh ta biết Đằng Duệ Triết, ở trước máy quay lịch sự bắt tay cùng Duệ Triết, chưa nói nhiều lời khách sáo, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

“Đằng tiên sinh, người ta xem giao dịch cổ phiếu cùng giao dịch thương mại là hai lĩnh vực khác nhau, ngài cảm thấy cổ phiếu cùng thương mại đều tiến hành giao dịch trong cùng một tài khoản liệu có tương lai hay không? Gần đây thị trường lâm vào cảnh ảm đạm, liệu có khả năng phục hồi như trước hay không?”

“Rất có khả năng. Ví dụ đơn giản, trước mắt giá dầu vừa tăng, cổ phiếu của các công ty dầu mỏ sẽ dâng lên, đúng là như vậy, lợi nhuận đầu tư sẽ tăng lên, nếu cùng một tài khoản tiến hành giao dịch……”

“……”



Tô Đại Lận

Hai ba hôm gần đây Đại Lận xin phép nghỉ học, khiến cho giảng viên lo lắng, hỏi có phải nhà cô đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu có chuyện gì, cứ nói thẳng mọi chuyện với thầy đừng có ngại.

Cô nói nhà em không có chuyện gì, chỉ là thân thể không tốt, cần nghỉ dưỡng, nhưng những tiết học mà em bỏ lớp, nhất định sẽ không lơ là, bài tập em làm sẽ nhờ Cổ Tuấn nộp cho thầy. Nhờ thầy giúp em sắp xếp một chỗ ở trong KTX, em muốn vào ở trong trường, đi học được thuận lợi.

“Được, thầy sẽ nhờ người xem trong KTX còn giường trống không, tạm thời trước mắt em cứ chịu khó thêm một thời gian.” Giảng viên không thúc ɖu͙ƈ cô nữa, kết thúc trò chuyện.

Lúc này Đại Lận đang đứng ở cửa quán cơm, muốn đi vào phụ một tay, nhưng đi lại không được thuận tiện, bả vai nặng nề nâng không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Cổ Dư thuê hai cô bé phục vụ bàn trẻ tuổi, mặc đồng phục tạp dề, tóc cột đuôi ngựa, trẻ trung phơi phới, động tác nhanh nhẹn làm việc trong quán cơm. Mà tên của quán là 'Hạnh phúc phi', là do cô và Cổ Dư cùng nhau nghĩ ra, ý nghĩa đại khái là hướng tới một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.

“Tô tiểu thư, cô đã đến rồi.” Hai cô gái nhiệt tình chào hỏi cùng cô, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.

“Tôi đến xem thôi, mọi người vất vả rồi.” Cô mỉm cười, nhìn thấy phía sau, khách ra vào nối liền không dứt, dì Lý trong phòng bếp sau tấm kính thủy tinh thì đang nấu món ăn, Cổ Dư ở trước quầy thu ngân tính tiền, buôn bán rất được.

Cổ Dư thấy cô đến đây, chỉ nhìn một cái, không tỏ vẻ gì, tiếp tục công việc tính toán của mình.



Đại Lận lơ đễnh, mặt cười vô cùng bình tĩnh, đi vào phòng bếp nói với dì Lý: “Dì Lý, gần đây cơ thể cháu không được khỏe cho lắm, làm phiền dì giúp cháu sắc mấy gói thuốc Bắc, tiền công cháu sẽ tính thêm cho dì.”

Dì Lý ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đau lòng nói: “Tô tiểu thư, dì nhìn bộ dáng này của cháu mà thấy đau lòng, đi về phòng nằm đi, à, một chút nữa dì sắc thuốc rồi đem vào cho cháu, cháu không cần đi lại khắp nơi thế này, nếu lại té ngã cũng không tốt. Chỉ là dì không có tiền mua loại thuốc tốt như thế, chỉ có thể mua loại dở hơn thôi.”

“Loại dở hơn cũng không sao, còn hơn không có thuốc mà uống. Mấy ngày hôm trước cháu không cẩn thận té ngã, đi lại không được tốt cho lắm, nếu không cháu đã tự mình làm, không thể cứ phiền dì hoài.” Cô nhẹ nhàng cười, xoay người đi trở về, nhìn Cổ Dư không chịu để ý mình một cái, đi ra quán cơm.

Mấy ngày nay thời tiết thật sự chiều lòng cô, mỗi ngày mặt trời đều lên cao, khiến cô phơi nắng ấm áp dễ chịu, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi phần nào.

Cô không nằm mãi trêи giường mỗi ngày, mà là đi lại trong sân, phơi nắng, cố gắng không tỏ vẻ gì là mình đang bị bệnh. Có khi mấy đứa nhỏ chơi đùa trong sân ngửa cái đầu nho nhỏ của mình lên, tò mò hỏi cô, chị ơi, vì sao tướng đi của chị như người chết vậy? Oa oa oa, còn nghịch ngợm học lại dáng đi của cô, bước một bước một, đi theo phía sau cô, cô thì cười lớn.

Đúng là trẻ con nói chuyện không biết nể gì ai. Mấy đứa nhỏ không kiêng dè gì nói mấy câu xong, tay chân lại hoạt bát, trong lòng nghĩ như thế nào, miệng sẽ nói như thế đó, tuyệt đối không vòng vo. Tuy bị tụi nhỏ giễu cợt, nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ, cảm thấy náo nhiệt.

Mấy đứa nhóc này thật là hoạt bát, là những người thực sự để ý đến con người của cô, líu ríu vây quanh bên người, không ngừng kêu chị ơi, chị ơi, vui vẻ cực kì.

Một giây kia, cô hít thở hương vị của ánh mặt trời, bị hấp dẫn bởi vẻ hồn nhiên vui vẻ của mấy đứa nhóc, nhưng lại không hề cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của mình ở trong một góc âm u, mà là đứng dưới bầu trời lớn, dễ dàng, đường đường chính chính mà sống.

Vì thế ánh nắng mặt trời càng tốt, tâm trạng của cô cũng càng tốt hơn, số lần cười cũng nhiều hơn.

Cô cảm giác chính mình thật sự được giải thoát rồi.

Giờ phút này, cô đang luyện tập đi lên cầu thang, muốn nhanh chóng hồi phục sức khỏe cơ thể, sớm mà đi học đi làm lại. Khách sạn có gọi điện lại cho cô, thông báo tuyệt đối không được nghỉ phép nghỉ làm, bởi vì vài ngày gần đây ông chủ mới nhận chức, không nên làm những chuyện khiến ông chủ mới để ý rồi không vui!

Cô nghĩ rằng mình cùng lắm cũng chỉ là một quản lý trong giai đoạn thực tập, ông chủ sẽ không để ý đến cô, xem cô như thế nào. Ai ngờ, quản lý Dương lại gọi cho cô, nói ông chủ mới yêu cầu toàn bộ quản lí của khách sạn phải trình diện, đêm nay có mở party, ông chủ mới muốn nhân cơ hội này để gặp mặt mỗi một người quản lý, phải có mặt!

Cho nên đêm nay phải đi đến khách sạn, xem như là chính thức gặp mặt ông chủ mới của cô.

“Tô tiểu thư, lại đi cầu thang ha.” Trương Xuân Hỉ từ trêи cầu thang bước xuống, cơ thể đẫy đà béo một vòng, lộ ra nọng cằm, đôi mắt khôn khéo mỉm cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm vào Đại Lận, cố ý hỏi: “Cháu bị ngã va đập vào đâu? Có nghiêm trọng không?”

“Ngã dập thắt lưng, cũng không nghiêm trọng.” Đại Lận im lặng nhìn bà ta, cười đáp, tiếp tục đi lên cầu thang.

“Vậy về sau phải chú ý hơn.” Trương Xuân Hỉ liền cố ý nhìn chằm chằm vào thắt lưng của cô, thiếu chút nữa muốn bước hụt chân ngã xuống cầu thang, vội vàng lấy lại tinh thần, cười khô khan, cầm đồ của mình mà đi xuống lầu.

Đại Lận quay đầu nhìn bà ta một cái, hai tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chờ cá chui vào lưới.



Tô Đại Lận

Giữa trưa, cô ngồi trước bàn học bài, dì Lý bưng chén thuốc vừa sắc xong đem tới cho cô, nói thuốc này chỉ có mấy tệ, chịu khó uống tạm vậy.

Cô nói cám ơn, dặn dì Lý giữ lại bả thuốc, ấm sắc thuốc cũng đừng rửa, chờ cô đi rửa.

“Sao vậy?” Dì Lý khó hiểu.

“Gần đây quán cơm đông khách, dì Lý không phải cũng rất bận sao, dù gì cháu cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm.” Cô nhẹ nhàng cười nói.

“Đúng là vậy thật.” Dì Lý tin, cười cười, cầm lấy bộ tạp dề tiếp tục đi về quán cơm, ấm sắc thuốc cùng gói thuốc thì để trong phòng bếp, không ai ngó ngàng gì.

Cô đem chén thuốc đổ vào trong ấm giữ nhiệt, cầm cái chén không đi đến phòng bếp để rửa, giống như không có chuyện gì xảy ra. Trương Xuân Hỉ bước qua phòng bếp, ngửi thấy mùi thuốc Bắc, liền quay trở lại phòng mình.

Lại bắt đầu sắc thuốc à, thật đúng là không biết sợ chết.

Nhưng mà, còn một gói thuốc mình không có bỏ vào trong chén thuốc của cô ta, dù sao tiền cũng đã nhận, Tô Đại Lận mày cũng đã vào viện nằm. Mặc kệ chuyện mày té cầu thang là thật hay giả, nhưng lần này mày tuyệt đối bị thương không nhẹ! Tao không có ngốc như vậy mà bị mày lừa!



Tô Đại Lận

Buổi tối, Đại Lận quyết định bắt xe taxi đi đến khách sạn, mặc áo màu hồng thật dày, càng tôn lên làn da trong veo như nước của cô.

Cô không có đầm dạ hội, nên mặc quần áo bình thường, đánh một chút phấn má hồng lên khuôn mặt tái nhợt của mình, buông xõa mái tóc dài ra, quấn khăn quàng cổ màu trắng đi ra cửa.

Mà lúc ngồi lên trêи xe taxi, tài xế taxi đang nghe tin tức tài chính và kinh tế, đúng chương trình mà Đằng Duệ Triết nhận lời mời phỏng vấn, đoán chừng có hơn nửa đàn ông của thành phố đang nghe đài này.

“Tốt lắm, cuộc nói chuyện về vấn đề tài chính và kinh tế đã kết thúc, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của chúng ta. Cho phép Lãnh mỗ hỏi Đằng tiên sinh một vấn đề cá nhân, giảm chút không khí nghiêm túc trong buổi trò chuyện hôm nay. Gần đây trong sự nghiệp của mình trừ bỏ tin tức của Đằng tiên sinh trong giới tài chính, còn có một vấn đề mọi người vô cùng quan tâm, chính là chuyện hôn nhân đại sự của Đằng tiên sinh. Nghe nói Đằng tiên sinh quyết định cùng Trâu tiểu thư giải trừ hôn ước, chuyện này là thật sao?” Tiếng cười của MC khách mời lanh lảnh, giống như ngồi với Đằng Duệ Triết thành hai ông bạn già nói chuyện với nhau, không cảm giác được đang dùng thân phận doanh nhân để trò chuyện, khiến cho bầu không khí nghiêm túc lúc nãy có thêm một yếu tố thoải mái.

Đằng Duệ Triết trầm mặc một lát, giọng nói đầy cảm xúc trầm thấp xuyên qua radio phát ra, “A, kênh tài chính và kinh tế ngoài chuyện hứng thú với những vấn đề xảy ra trong giới thương nghiệp, lại còn có hứng thú với những vấn đề riêng tư của cá nhân! Đúng, đột nhiên Đằng mỗ cảm thấy trong lòng còn chưa xác định rõ ràng, không thể hứa hẹn được gì với vị hôn thê. Bởi vậy quyết định giải trừ hôn ước, hy vọng sau này mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với cô ấy!”



“Nói như vậy, tất cả đều không phải là lời đồn, mà là sự thật, Cảm ơn Đằng tiên sinh đã cho chúng tôi một câu trả lời. Được rồi, chương trình tài chính và kinh tế ngày hôm nay, cám ơn Đằng tiên sinh đã đến tham dự…” MC khách mời uyển chuyển xoay vấn đề, không có tiếp tục truy hỏi những câu như 'Có phải Đằng tổng thay lòng trước' hoặc là 'Không phải Đằng tổng ở bên ngoài có người phụ nữ khác, nên mới bỏ rơi vị hôn thê', mà chỉ dừng ở đây, lập tức kết thúc chương trình!

Đây là chương trình truyền hình trực tiếp, cũng được phát sóng trêи radio, sau khi phát trực tiếp trêи sóng truyền hình của toàn thành phố, lại không ngừng phát lui phát lại mấy lần! Hơn nữa MC khách mời của kênh tài chính và kinh tế nổi tiếng này cũng là lần đầu tiên hỏi vấn đề cá nhân riêng tư của người được phỏng vấn, nhìn thì có vẻ vô tình, nhưng thực ra tất cả đều được người ta sắp xếp tốt lắm! Mượn đài truyền hình mà đem thả tin tức này ra!

Radio rất nhanh chuyển qua thời lượng dành cho quảng cáo, tài xế nói một câu: “Thì ra Đằng tiên sinh chuẩn bị giải trừ hôn ước với con gái của Trâu bí thư, thật là đáng tiếc, hai người ấy trông thật xứng đôi.”

Đại Lận ngồi ở ghế sau nghe thấy, hỏi: “Không phải trước đây bọn họ đã kết hôn rồi sao?”



Tô Đại Lận

“Lúc đó hoàng tráng lắm, Trâu tiểu thư trực tiếp tiến vào Đằng gia, chắc là kết hôn. Nhưng nếu vừa rồi Đằng tiên sinh nói muốn giải trừ hôn ước, thì nghĩa là bọn họ chưa có đăng ký kết hôn. Tiểu thư, đến nơi rồi, hai mươi tệ!”

“Vâng.” Đại Lận thanh toán tiền, bước xuống xe, lúc này mới phát hiện trời đã lất phất mưa tuyết, thật giống như lông ngỗng, là tuyết đầu mùa.

Cô vươn tay ra ra đón lấy, nhưng tất cả bông tuyết đều tan thành nước, vốn không phải là lông ngỗng mà cô tưởng tượng.

Vì thế cô đi dưới những bông tuyết bay bay kia, dùng khăn quàng cổ quấn thêm một vòng, nhìn về phía trước, im lặng đi tới.

Những bông tuyết đầu mùa vì sao lại dễ dàng tan thành nước, đó là bởi vì chúng không thể thích ứng với độ ấm của cơ thể con người. Đợi sau khi tuyết rơi, trải qua một thời gian không tan thành nước, thì lúc đó thế giới mới được phủ một lớp màu trắng của tuyết.

Tương tự như vậy, nếu cô không kiên trì, không thể kiên cường, cô vĩnh viễn không thể nào độc lập được.

Bữa tiệc của khách sạn tổ chức ngay tầng cao nhất, giăng đèn kết hoa, đồ ăn thức uống được bày kín trêи những cái bàn dài buffet, khiến cho người ta phải giơ ngón cái lên, toàn bộ nữ quản lí của khách sạn đều tự mình chuẩn bị, vô cùng hăng hái. Bọn họ còn chuẩn bị một cây thông noel, trêи đó treo đầy ngôi sao trang trí, lễ vật, đặt không ít tâm huyết vào đó.

Bởi vì nghe nói ông chủ mới rất đẹp trai tuấn tú, họ Đằng, khiến cho bọn họ đều thầm mơ mộng trong lòng.

Họ Đằng?

Đại Lận vừa cởi áo khoác hồng của mình ra, đã bị âm thanh bàn tán của các nữ quản lí kia dọa cho sợ. Người có họ Đằng ở Cẩm thành chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay, nếu không phải gia đình của Đằng Duệ Triết, còn ai có họ 'Đằng' này?

“Quản lý Dương nói cô ấy đã gặp qua Đằng tổng này rồi, tuấn tú lại lịch sự, khoảng ba mươi tuổi, có phong thái mê người của một người đàn ông trưởng thành.”

“Đó không phải là Đằng đại thiếu gia sao? Đằng thiếu gia thế mà lại làm ông chủ của chúng ta sao?! Trời ơi, tôi hạnh phúc đến chết mất!”

“Đằng thiếu đến đây làm ông chủ, cô hạnh phúc cái gì?”

“Đừng có giả vờ chứ, trong lòng cô cũng có vui khác gì tôi đâu? Đằng đại thiếu gia hôm nay vừa tuyên bố với bên ngoài là giải trừ hôn ước với Trâu gia rồi, lại trở về làm người đàn ông độc thân! Tôi nói các cô giả vờ làm gì, còn nói nữa đi?”

“…….”

Đại Lận ở một bên nghe bọn họ nói qua nói lại, đồ uống hay rượu cũng không đi rót, chỉ im lặng đứng trong một góc của căn phòng.

Nếu ông chủ mới đúng là Đằng Duệ Triết thật, vậy bữa tiệc mừng gặp mặt này vốn không phải là tiệc chúc mừng, mà là hắn cố ý!

Hắn yêu cầu từng người quản lý phải có mặt, mượn cơ hội này để cho hắn biết từng người, không phải là cố ý nhằm vào cô sao?

Hắn vốn biết cô mà!

Cô im lặng đứng trong góc, nhìn những người ăn mặc lộng lẫy phía trước mặt, bước chân lùi dần hướng ra cửa. Thôi, dù sao cô cũng không thể uống rượu, trước tiên cứ đi ra trước cửa đã.

Nhưng ở phía sau, ông chủ mới cùng quản lý Dương đi cùng nhau, đang đẩy cửa tiến vào.

“Đằng tổng, mời đi bên này!”

Một bộ đồ vét màu trắng, đeo cà vạt, cơ thể cao lớn rắn chắc, là kết quả của nhiều năm tập luyện thể hình, trêи môi nở nụ cười, lại không che giấu được hơi thở đang kiềm chế vẻ ngạo mạn. Nhất là ánh mắt thâm u kia, như ánh nắng chiều lụi tàn sau những phiến mộ màu đen u ám, liếc mắt quét một vòng những người phụ nữ vây quanh một cái, khẽ cười.

Anh ta thoáng nhìn trông anh tuấn cực kỳ, làn da trắng, ngón tay thon dài khiến anh ta có vẻ nhã nhặn cùng cao quý, nhưng ánh mắt của anh ta tuyệt đối không nhã nhặn, nhìn giống như đang cười, nhưng thực ra ẩn chứa nụ cười lạnh bí hiểm, lóe ra ánh sáng sắc lạnh.

Đại Lận đứng trong góc cũng giống những người khác, đều tưởng đó là Đằng Duệ Triết, nhưng khi người đàn ông đó đi vào cửa, dáng vẻ ngạo mạn không kiềm chế được hơi thở cùng khí chất cao quý tao nhã hòa vào nhau, sau khi dùng một ánh mắt mang vẻ cười mà miết mắt lướt nhìn cô một cái, lại cố ý không nhìn thẳng cô, khiến cho cô biết được hắn đang lưu ý đến vẻ mặt của cô, làm cho lòng cô thật sự muốn nhảy dựng!

Anh ta không phải Đằng Duệ Triết, nhưng so với Đằng Duệ triết thì tuấn mỹ hơn, có thể bắt cóc trái tim của các cô gái. Bởi vì theo quản lý Dương giới thiệu, Đằng tiên sinh ở Bắc Kinh đến đây, công ty của gia tộc thì ở Bắc Kinh, lần này đến đây để thị sát khách sạn mới vừa thu mua, tiện thể gặp mặt mọi người.

Những người phụ nữ vây quanh anh ta nghe được hai chữ 'Bắc Kinh' liền điên cuồng, càng nhiệt tình vây quanh, cướp chỗ đứng gần Đằng tổng mới đến, mời anh ta đến mở quà ở trêи cây thông noel, nếu gặp tên người nào, đêm nay xin mời người may mắn đó khiêu vũ cùng Đằng tổng.

Anh ta tao nhã cười, nghiêng mắt nhìn những người phụ nữ nhiệt tình này.

Quản lý Dương tranh thủ lúc mọi người đang đùa giỡn, đi đến bên cạnh Đại Lận, cầm một ly nước uống, nhỏ giọng nói: “Thực ra là một vị Đằng tổng khác thu mua khách sạn, nhưng cha con tranh đấu, thành ra vị Đằng tổng này mới tới trước nơi này. Đằng tổng mới đến cùng vị Đằng tổng kia hình như là anh em họ, đều là dùng năng lực của mình mà giành được vị trí đứng đầu, là những người rất lợi hại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook