Chương 28
Kết Nhân
03/11/2022
Trần Phóng cứ vậy đi theo Từ Ngộ đến dưới lầu nhà cô.
“Không được đi lên!” Từ Ngộ quay đầu lại làm dữ với anh.
Thiếu niên dừng lại ở chỗ đầu cầu thang.
Từ Ngộ đứng phía trên cách ba bậc thang, nhìn xuống Trần Phóng từ trên cao, đồng thời cô cũng bình tĩnh đón lấy ánh mắt nhìn lên của Trần Phóng.
Có chút tủi thân van nài trong ánh mắt ngước lên của anh.
Từ Ngộ dời mắt đi, xoay người lên lầu, không quay lại nhìn anh nữa.
Trên cánh cửa nhà hàng xóm có cây ngải cứu mà họ treo hôm Tết Đoan Ngọ [1], nằm bên cạnh câu đối đỏ. Chớm thu, ngải cứu đã dần khô héo, ngay đến mùi thơm cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.
[1] Người Trung Quốc cổ đại quan niệm rằng, Tết Đoan Ngọ vốn là ngày độc nhất trong năm. Vào ngày này, các loại côn trùng độc hoành hành mạnh mẽ, con người cũng dễ bị ốm, bệnh tật dễ phát sinh nên để bảo vệ sức khỏe, họ treo ngải cứu lên cửa ra vào.
Cô để cặp sách trên đùi, với tay vào cặp tìm chìa khóa nhà.
Nhưng lại không tìm thấy.
Từ Ngộ lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tinh. Phải rất lâu bên kia mới nhấc máy, câu đầu tiên bà nói là: “Mẹ đang ở quê, sao thế?”
“Hả?” Từ Ngộ sửng sốt. “Sao mẹ lại ở quê?”
“Có một cụ già vừa mới mất, cả bố và mẹ đều ở đây để giúp đỡ, ngày kia mới về.”
“À…”
“Sao thế? Gọi điện cho mẹ có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Từ Ngộ lập tức thay đổi giọng điệu. “Con vừa về, không thấy bố mẹ ở nhà nên gọi điện hỏi thôi.”
“Hội thao kết thúc sớm như vậy à? Mẹ đang tính lát nữa gọi điện cho con báo là bố mẹ sẽ không về nhà.”
Từ Ngộ thở hắt ra, tâm trạng có chút vui vẻ. Cô nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Không còn chuyện gì nữa, con cúp máy đây. Ngày mốt bố mẹ về đúng không?”
Diệp Tinh đáp “Đúng vậy”.
Từ Ngộ nhếch môi, nói thêm vài câu với Diệp Tinh rồi cúp điện thoại.
Có thể ở nhà một mình hai ngày… Cô khá vui vẻ, hệt như thể lâu lắm rồi mới giành được tự do. Thế giới này rốt cuộc chỉ còn lại một mình cô, không cần giao tiếp với mọi người, không cần lo lắng sẽ nghe thấy những âm thanh hỗn độn mà mình chẳng muốn nghe thấy, cuộc sống hoàn toàn do bản thân điều khiển… Cảm giác ấy thật sự là quá tuyệt vời.
Nhưng vấn đề đầu tiên phải giải quyết là làm sao vào được trong nhà.
Từ Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đeo cặp đi xuống lầu. Cô định đến nhà bà ngoại thăm ông bà, tiện thể lấy chìa khóa dự phòng ở chỗ bà ngoại.
Vừa mới đi xuống lầu, Từ Ngộ ngước mắt lên liền nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc đá vườn hoa trong tiểu khu.
Bóng dáng cao gầy rắn rỏi lúc này lại thẫn thờ ủ rũ ngồi giữa đám cỏ dại, mang đầy hơi thở thất bại hệt như lá mùa thu héo úa.
Anh còn chưa đi sao?
Từ Ngộ dừng lại một chốc. Sau khi định thần lại, cô lướt qua người anh, đi thẳng về phía trước.
“Cậu đi đâu vậy?”
Từ Ngộ lạnh lùng liếc nhìn anh, không thèm để ý.
Trần Phóng mím môi, chân tay luống ca luống cuống, ngay đến tóc tai cũng cứng đờ.
Giây phút này, cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là bị bạo lực lạnh.
Trần Phóng đi theo Từ Ngộ trên lối đi bằng gỗ được xây bên cạnh Lung Khê, ánh hoàng hôn phủ khắp mặt sông, thỉnh thoảng có vài cơn gió chiều thổi qua, dần dần xua tan đi cái khô hanh của ban ngày.
Một số người đang chạy dọc theo bờ sông, một số người đang dắt chó đi dạo. Thời gian trôi chậm lại, Từ Ngộ cũng không khỏi thả chậm bước chân.
“Cậu muốn đi ăn tối không?”
Trần Phóng nhướng mắt nhìn sắc trời, ngẫm nghĩ rất lâu mới ra được chủ đề này.
“Không ăn, chết đói cũng chẳng liên quan gì đến cậu.” Từ Ngộ lạnh lùng đáp.
Trần Phóng lập tức nghẹn lời, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ luống cuống.
“Không ăn không được đâu…” Anh nhỏ giọng nói. “Cậu muốn ăn gì, chúng ta cùng nhau…”
Từ Ngộ nhớ đến trước đây lúc mình “Theo đuổi” Trần Phóng, cô từng hỏi anh rằng liệu anh có thể đừng ăn đồ ăn nhanh của tiệm Thành Minh nữa, đổi sang một quán ăn khác có được không. Anh đã trả lời như thế nào? Trái lại anh đã từ chối lời đề nghị của cô.
Bỗng nhiên, Từ Ngộ dừng bước lại, cuối cùng cũng chịu đối diện với Trần Phóng.
“Chẳng phải cậu thích ăn đồ ăn nhanh của cái tiệm kia ạ? Cậu đói bụng thì tự mà đi ăn tối, tôi đây chẳng thèm đi ăn cùng với cậu. Ngày nào cũng đồ ăn nhanh, tôi không thích một chút nào hết!” Từ Ngộ tức giận nói.
Trần Phóng sững sờ, vô thức bật ra câu “Xin lỗi” như một phản xạ có điều kiện.
“Vậy sau này cậu muốn ăn cái gì thì chúng ta sẽ ăn cái đó…”
“Không có sau này!”
Trái tim Trần Phóng run lên dữ dội vì những lời cô nói.
“Không được!” Anh trả lời. Nói xong lại muộn màng nhận ra phải chăng giọng điệu của mình có hung dữ quá hay không, liệu Từ Ngộ có tức giận hơn nữa? Thật sự anh cũng bị thứ cảm xúc phức tạp này ép cho đến điên rồi, kèm theo đó là chút tủi thân ấm ức.
Dường như không thể nào dỗ được Từ Ngộ, cho dù anh có làm gì và nói gì cũng không có chút tác dụng nào.
Chẳng lẽ là vì thái độ của anh còn chưa đủ thành khẩn, cách anh dỗ dành cô còn chưa đủ chân thành?
Nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, dỗ không được thì anh có thể tiếp tục dỗ, cô cũng có thể tiếp tục trút giận lên anh, nhưng không thể nói ra những lời đoạn tuyệt mối quan hệ của bọn họ như vậy.
Cả người Trần Phóng căng cứng, anh nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Từ Ngộ hơi bối rối trước ánh mắt ấy của Trần Phóng. Khí thế của cô yếu đi một chút, bĩu môi không chịu thua, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Trần Phóng một lần nữa đuổi theo, thậm chí còn đi sát cô hơn một chút.
Hai người đi sượt qua một người qua đường đang chạy bộ, theo phía sau người nọ là một con chó lông vàng khổng lồ.
Từ Ngộ vô thức đứng tránh sang một bên – cô sợ chó, sợ vi khuẩn mà chúng mang theo bên người, cũng sẽ chúng sẽ đột nhiên xông lên cắn mình. Về điểm này, cô và Diệp Tinh giống nhau, có một nỗi sợ tự nhiên với các loài động vật, có lẽ đó là do những lời nói và hành động của Diệp Tinh đối với cô từ khi còn nhỏ đã tạo thành sự thấm nhuần trong tư tưởng.
Nhưng cố tình là con chó kia lại dừng trước mặt Từ Ngộ. Từ Ngộ nhìn chằm chằm vào nó, nó cũng nhìn chằm chằm lại cô, từng bước đến gần.
Trần Phóng phía sau lập tức phản ứng kịp, tiến lên một bước che trước người cô.
“Đừng sợ.” Anh nói.
Từ Ngộ ngẩn người, đưa tay đẩy anh ra, đồng thời nói: “Tôi không có sợ…”
Lời còn chưa dứt, một con cún với bộ lông xen lẫn nhiều màu chẳng biết đã đi vòng ra phía sau bọn họ tự bao giờ, nó liếm mắt cá chân trần trụi của Từ Ngộ. Từ Ngộ cứng đờ người, cô cúi đầu xuống, lúc nhìn thấy cái đuôi bẩn thỉu kia thì ngay lập tức bị dọa sợ, dính sát vào người Trần Phóng.
“Trần Phóng!” Cô hét lên.
Trần Phóng được cô ôm lấy, anh còn chưa kịp suy nghĩ thì hành động đã nhanh hơn, bảo vệ cô trong vòng tay mình.
Chủ nhân của chú chó đủng đỉnh bước đến, vừa cười vừa nói: “Đừng sợ đừng sợ, nó không cắn người đâu!”
Nhưng dù anh ta có nói gì thì cũng vô dụng. Cả người Từ Ngộ cứng đờ, xúc cảm khi bị lưỡi chó liếm qua dường như vẫn còn đó, khiến cô nổi gai ốc.
Dây xích cũng chẳng có, ai có thể đảm bảo là nó sẽ không cắn người?
Trần Phóng cảm nhận được sự cứng đờ của cô. Anh thoáng đau lòng, đồng thời lại có phần vui vẻ… ít nhất thì cuối cùng cô cũng chịu đến gần anh.
Anh thu lại tâm trạng vui vẻ, ôm Từ Ngộ vào trong lòng, giúp cô tránh con chó, sau đó đi ra khỏi lối đi.
“Tôi muốn rửa chân…” Từ Ngộ thậm chí đã nghẹn ngào nức nở.
Trần Phóng không ngờ rằng cô sợ chó đến thế. Anh đáp “Được”, sau đó lập tức kéo Từ Ngộ đi về phía nhà cô.
Thế nhưng Từ Ngộ lại không nhúc nhích, cô đứng yên tại chỗ.
“Sao vậy?” Trần Phóng quay đầu nhìn cô.
“… Trong nhà không có ai hết, tôi không mang chìa khóa.”
Bây giờ Trần Phóng mới hiểu ra lý do tại sao vừa nãy cô lên lầu chưa được bao lâu thì lại đi xuống dưới.
“…” Anh ngập ngừng mở miệng: “Vậy đến nhà tôi nhé?”
Từ Ngộ thoáng do dự, sau đó khẽ gật đầu.
Nét vui vẻ trên mặt Trần Phóng sắp không thể nào che giấu được nữa, bàn tay đang nắm lấy cô cũng không hề buông ra, cả hai đi vòng qua con đường nhỏ dưới chân cầu về nhà anh.
“Trần Phóng.” Đến dưới lầu nhà anh, Từ Ngộ hỏi: “Bố mẹ cậu không có ở nhà à?”
Trần Phóng thoáng chốc khựng lại, sau đó cụp mắt nói: “Không có.”
“Ồ.” Từ Ngộ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Việc đầu tiên Từ Ngộ làm sau khi vào nhà đó chính là đổi dép rồi đi thẳng đến phòng vệ sinh. Vừa đi, cô vừa lải nhải: “Làm sao lại có thể không đeo dây xích cho chó chứ! Nó lại còn liếm chân của tôi nữa, cậu không biết ghê tởm đến mức nào đâu!”
Trần Phóng lắng nghe những lời càm ràm của Từ Ngộ, nhịn cười đi theo sau lưng cô. Anh vòng tay qua đầu cô bật đèn toilet lên.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên chiếu khắp không gian nhỏ. Trần Phóng ôm lấy vai Từ Ngộ đẩy cô vào trong, sau đó đưa tay lấy vòi hoa sen treo trên tường.
“Lại đây.” Anh nói.
Từ Ngộ nhìn anh, sắc mặt đột nhiên có chút kỳ quái, cô mất tự nhiên nói: “Để tôi tự làm.”
Trần Phóng không đáp lời, anh ngồi xổm xuống trước mặt Từ Ngộ, tay cầm mắt cá chân cô nhẹ nhàng nâng lên.
Một chân Từ Ngộ dựa vào tường, cô gọi tên anh: “Trần Phóng…”
Trần Phóng cúi đầu giúp cô cởi vớ, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cậu đừng giận nữa.”
Nhẹ nhàng, như thể đang cầu khẩn thần linh vậy.
Từ Ngộ: “…”
Trần Phóng đứng dậy bật vòi hoa sen, sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, anh ngồi xổm xuống rửa chân cho cô.
“Có muốn dùng sữa tắm không?” Anh hỏi.
Từ Ngộ nhìn mái đầu đen nhánh của anh, đáp một tiếng “Được”.
Trần Phóng lại đứng dậy bóp một chút sữa tắm bôi lên chân cô.
Lớp bọt dày bám trên da thịt Từ Ngộ, bàn tay có phần thô ráp ma sát với chân mang đến chút cảm giác ngứa ngáy. Từ Ngộ không biết phải để tay vào đâu, cô lặng lẽ buông thõng bên người, siết chặt thành nắm đấm.
Giây phút này, dường như hô hấp cũng dừng lại.
Sau khi rửa ráy xong, Trần Phóng cầm lấy chiếc khăn khô treo bên cạnh, ôm chân cô vào trong ngực mà lau. Động tác của anh vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận tỉ mỉ, Từ Ngộ thoáng chốc ngẩn ngơ.
Khi chân đã được lau sạch sẽ, Từ Ngộ nói với anh: “Cậu đi rửa tay đi.”
Trần Phóng ngẩn người, nhìn lòng bàn tay của mình, chỗ đó rất sạch sẽ, nhưng anh vẫn nghe lời làm theo.
“Dùng nước rửa tay.” Từ Ngộ nói.
Trần Phóng liền bóp một chút nước rửa tay màu xanh biếc vào trong lòng bàn tay.
Anh thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời. Từ Ngộ không có cơ hội để gắt gỏng nữa, ngọn lửa bừng bừng tức giận cũng dần dịu đi. Chỉ có điều – lúc này trong không gian nhỏ hẹp, một ngọn lửa khác lại bùng lên trong đầu óc cô, mặt cô cũng nóng bừng như lửa đốt.
Từ Ngộ đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước tới phòng khách. Làn gió đêm mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
“Tôi muốn ăn pizza.” Cô xoay người nói với Trần Phóng.
Trần Phóng đang lau tay bỗng khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, bầu không khí xung quanh dần trở nên vui sướng dưới ánh nhìn của cô.
“Được.” Anh vui vẻ đáp.
“Không được đi lên!” Từ Ngộ quay đầu lại làm dữ với anh.
Thiếu niên dừng lại ở chỗ đầu cầu thang.
Từ Ngộ đứng phía trên cách ba bậc thang, nhìn xuống Trần Phóng từ trên cao, đồng thời cô cũng bình tĩnh đón lấy ánh mắt nhìn lên của Trần Phóng.
Có chút tủi thân van nài trong ánh mắt ngước lên của anh.
Từ Ngộ dời mắt đi, xoay người lên lầu, không quay lại nhìn anh nữa.
Trên cánh cửa nhà hàng xóm có cây ngải cứu mà họ treo hôm Tết Đoan Ngọ [1], nằm bên cạnh câu đối đỏ. Chớm thu, ngải cứu đã dần khô héo, ngay đến mùi thơm cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.
[1] Người Trung Quốc cổ đại quan niệm rằng, Tết Đoan Ngọ vốn là ngày độc nhất trong năm. Vào ngày này, các loại côn trùng độc hoành hành mạnh mẽ, con người cũng dễ bị ốm, bệnh tật dễ phát sinh nên để bảo vệ sức khỏe, họ treo ngải cứu lên cửa ra vào.
Cô để cặp sách trên đùi, với tay vào cặp tìm chìa khóa nhà.
Nhưng lại không tìm thấy.
Từ Ngộ lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tinh. Phải rất lâu bên kia mới nhấc máy, câu đầu tiên bà nói là: “Mẹ đang ở quê, sao thế?”
“Hả?” Từ Ngộ sửng sốt. “Sao mẹ lại ở quê?”
“Có một cụ già vừa mới mất, cả bố và mẹ đều ở đây để giúp đỡ, ngày kia mới về.”
“À…”
“Sao thế? Gọi điện cho mẹ có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Từ Ngộ lập tức thay đổi giọng điệu. “Con vừa về, không thấy bố mẹ ở nhà nên gọi điện hỏi thôi.”
“Hội thao kết thúc sớm như vậy à? Mẹ đang tính lát nữa gọi điện cho con báo là bố mẹ sẽ không về nhà.”
Từ Ngộ thở hắt ra, tâm trạng có chút vui vẻ. Cô nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Không còn chuyện gì nữa, con cúp máy đây. Ngày mốt bố mẹ về đúng không?”
Diệp Tinh đáp “Đúng vậy”.
Từ Ngộ nhếch môi, nói thêm vài câu với Diệp Tinh rồi cúp điện thoại.
Có thể ở nhà một mình hai ngày… Cô khá vui vẻ, hệt như thể lâu lắm rồi mới giành được tự do. Thế giới này rốt cuộc chỉ còn lại một mình cô, không cần giao tiếp với mọi người, không cần lo lắng sẽ nghe thấy những âm thanh hỗn độn mà mình chẳng muốn nghe thấy, cuộc sống hoàn toàn do bản thân điều khiển… Cảm giác ấy thật sự là quá tuyệt vời.
Nhưng vấn đề đầu tiên phải giải quyết là làm sao vào được trong nhà.
Từ Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đeo cặp đi xuống lầu. Cô định đến nhà bà ngoại thăm ông bà, tiện thể lấy chìa khóa dự phòng ở chỗ bà ngoại.
Vừa mới đi xuống lầu, Từ Ngộ ngước mắt lên liền nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc đá vườn hoa trong tiểu khu.
Bóng dáng cao gầy rắn rỏi lúc này lại thẫn thờ ủ rũ ngồi giữa đám cỏ dại, mang đầy hơi thở thất bại hệt như lá mùa thu héo úa.
Anh còn chưa đi sao?
Từ Ngộ dừng lại một chốc. Sau khi định thần lại, cô lướt qua người anh, đi thẳng về phía trước.
“Cậu đi đâu vậy?”
Từ Ngộ lạnh lùng liếc nhìn anh, không thèm để ý.
Trần Phóng mím môi, chân tay luống ca luống cuống, ngay đến tóc tai cũng cứng đờ.
Giây phút này, cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là bị bạo lực lạnh.
Trần Phóng đi theo Từ Ngộ trên lối đi bằng gỗ được xây bên cạnh Lung Khê, ánh hoàng hôn phủ khắp mặt sông, thỉnh thoảng có vài cơn gió chiều thổi qua, dần dần xua tan đi cái khô hanh của ban ngày.
Một số người đang chạy dọc theo bờ sông, một số người đang dắt chó đi dạo. Thời gian trôi chậm lại, Từ Ngộ cũng không khỏi thả chậm bước chân.
“Cậu muốn đi ăn tối không?”
Trần Phóng nhướng mắt nhìn sắc trời, ngẫm nghĩ rất lâu mới ra được chủ đề này.
“Không ăn, chết đói cũng chẳng liên quan gì đến cậu.” Từ Ngộ lạnh lùng đáp.
Trần Phóng lập tức nghẹn lời, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ luống cuống.
“Không ăn không được đâu…” Anh nhỏ giọng nói. “Cậu muốn ăn gì, chúng ta cùng nhau…”
Từ Ngộ nhớ đến trước đây lúc mình “Theo đuổi” Trần Phóng, cô từng hỏi anh rằng liệu anh có thể đừng ăn đồ ăn nhanh của tiệm Thành Minh nữa, đổi sang một quán ăn khác có được không. Anh đã trả lời như thế nào? Trái lại anh đã từ chối lời đề nghị của cô.
Bỗng nhiên, Từ Ngộ dừng bước lại, cuối cùng cũng chịu đối diện với Trần Phóng.
“Chẳng phải cậu thích ăn đồ ăn nhanh của cái tiệm kia ạ? Cậu đói bụng thì tự mà đi ăn tối, tôi đây chẳng thèm đi ăn cùng với cậu. Ngày nào cũng đồ ăn nhanh, tôi không thích một chút nào hết!” Từ Ngộ tức giận nói.
Trần Phóng sững sờ, vô thức bật ra câu “Xin lỗi” như một phản xạ có điều kiện.
“Vậy sau này cậu muốn ăn cái gì thì chúng ta sẽ ăn cái đó…”
“Không có sau này!”
Trái tim Trần Phóng run lên dữ dội vì những lời cô nói.
“Không được!” Anh trả lời. Nói xong lại muộn màng nhận ra phải chăng giọng điệu của mình có hung dữ quá hay không, liệu Từ Ngộ có tức giận hơn nữa? Thật sự anh cũng bị thứ cảm xúc phức tạp này ép cho đến điên rồi, kèm theo đó là chút tủi thân ấm ức.
Dường như không thể nào dỗ được Từ Ngộ, cho dù anh có làm gì và nói gì cũng không có chút tác dụng nào.
Chẳng lẽ là vì thái độ của anh còn chưa đủ thành khẩn, cách anh dỗ dành cô còn chưa đủ chân thành?
Nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, dỗ không được thì anh có thể tiếp tục dỗ, cô cũng có thể tiếp tục trút giận lên anh, nhưng không thể nói ra những lời đoạn tuyệt mối quan hệ của bọn họ như vậy.
Cả người Trần Phóng căng cứng, anh nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Từ Ngộ hơi bối rối trước ánh mắt ấy của Trần Phóng. Khí thế của cô yếu đi một chút, bĩu môi không chịu thua, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Trần Phóng một lần nữa đuổi theo, thậm chí còn đi sát cô hơn một chút.
Hai người đi sượt qua một người qua đường đang chạy bộ, theo phía sau người nọ là một con chó lông vàng khổng lồ.
Từ Ngộ vô thức đứng tránh sang một bên – cô sợ chó, sợ vi khuẩn mà chúng mang theo bên người, cũng sẽ chúng sẽ đột nhiên xông lên cắn mình. Về điểm này, cô và Diệp Tinh giống nhau, có một nỗi sợ tự nhiên với các loài động vật, có lẽ đó là do những lời nói và hành động của Diệp Tinh đối với cô từ khi còn nhỏ đã tạo thành sự thấm nhuần trong tư tưởng.
Nhưng cố tình là con chó kia lại dừng trước mặt Từ Ngộ. Từ Ngộ nhìn chằm chằm vào nó, nó cũng nhìn chằm chằm lại cô, từng bước đến gần.
Trần Phóng phía sau lập tức phản ứng kịp, tiến lên một bước che trước người cô.
“Đừng sợ.” Anh nói.
Từ Ngộ ngẩn người, đưa tay đẩy anh ra, đồng thời nói: “Tôi không có sợ…”
Lời còn chưa dứt, một con cún với bộ lông xen lẫn nhiều màu chẳng biết đã đi vòng ra phía sau bọn họ tự bao giờ, nó liếm mắt cá chân trần trụi của Từ Ngộ. Từ Ngộ cứng đờ người, cô cúi đầu xuống, lúc nhìn thấy cái đuôi bẩn thỉu kia thì ngay lập tức bị dọa sợ, dính sát vào người Trần Phóng.
“Trần Phóng!” Cô hét lên.
Trần Phóng được cô ôm lấy, anh còn chưa kịp suy nghĩ thì hành động đã nhanh hơn, bảo vệ cô trong vòng tay mình.
Chủ nhân của chú chó đủng đỉnh bước đến, vừa cười vừa nói: “Đừng sợ đừng sợ, nó không cắn người đâu!”
Nhưng dù anh ta có nói gì thì cũng vô dụng. Cả người Từ Ngộ cứng đờ, xúc cảm khi bị lưỡi chó liếm qua dường như vẫn còn đó, khiến cô nổi gai ốc.
Dây xích cũng chẳng có, ai có thể đảm bảo là nó sẽ không cắn người?
Trần Phóng cảm nhận được sự cứng đờ của cô. Anh thoáng đau lòng, đồng thời lại có phần vui vẻ… ít nhất thì cuối cùng cô cũng chịu đến gần anh.
Anh thu lại tâm trạng vui vẻ, ôm Từ Ngộ vào trong lòng, giúp cô tránh con chó, sau đó đi ra khỏi lối đi.
“Tôi muốn rửa chân…” Từ Ngộ thậm chí đã nghẹn ngào nức nở.
Trần Phóng không ngờ rằng cô sợ chó đến thế. Anh đáp “Được”, sau đó lập tức kéo Từ Ngộ đi về phía nhà cô.
Thế nhưng Từ Ngộ lại không nhúc nhích, cô đứng yên tại chỗ.
“Sao vậy?” Trần Phóng quay đầu nhìn cô.
“… Trong nhà không có ai hết, tôi không mang chìa khóa.”
Bây giờ Trần Phóng mới hiểu ra lý do tại sao vừa nãy cô lên lầu chưa được bao lâu thì lại đi xuống dưới.
“…” Anh ngập ngừng mở miệng: “Vậy đến nhà tôi nhé?”
Từ Ngộ thoáng do dự, sau đó khẽ gật đầu.
Nét vui vẻ trên mặt Trần Phóng sắp không thể nào che giấu được nữa, bàn tay đang nắm lấy cô cũng không hề buông ra, cả hai đi vòng qua con đường nhỏ dưới chân cầu về nhà anh.
“Trần Phóng.” Đến dưới lầu nhà anh, Từ Ngộ hỏi: “Bố mẹ cậu không có ở nhà à?”
Trần Phóng thoáng chốc khựng lại, sau đó cụp mắt nói: “Không có.”
“Ồ.” Từ Ngộ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Việc đầu tiên Từ Ngộ làm sau khi vào nhà đó chính là đổi dép rồi đi thẳng đến phòng vệ sinh. Vừa đi, cô vừa lải nhải: “Làm sao lại có thể không đeo dây xích cho chó chứ! Nó lại còn liếm chân của tôi nữa, cậu không biết ghê tởm đến mức nào đâu!”
Trần Phóng lắng nghe những lời càm ràm của Từ Ngộ, nhịn cười đi theo sau lưng cô. Anh vòng tay qua đầu cô bật đèn toilet lên.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên chiếu khắp không gian nhỏ. Trần Phóng ôm lấy vai Từ Ngộ đẩy cô vào trong, sau đó đưa tay lấy vòi hoa sen treo trên tường.
“Lại đây.” Anh nói.
Từ Ngộ nhìn anh, sắc mặt đột nhiên có chút kỳ quái, cô mất tự nhiên nói: “Để tôi tự làm.”
Trần Phóng không đáp lời, anh ngồi xổm xuống trước mặt Từ Ngộ, tay cầm mắt cá chân cô nhẹ nhàng nâng lên.
Một chân Từ Ngộ dựa vào tường, cô gọi tên anh: “Trần Phóng…”
Trần Phóng cúi đầu giúp cô cởi vớ, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cậu đừng giận nữa.”
Nhẹ nhàng, như thể đang cầu khẩn thần linh vậy.
Từ Ngộ: “…”
Trần Phóng đứng dậy bật vòi hoa sen, sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, anh ngồi xổm xuống rửa chân cho cô.
“Có muốn dùng sữa tắm không?” Anh hỏi.
Từ Ngộ nhìn mái đầu đen nhánh của anh, đáp một tiếng “Được”.
Trần Phóng lại đứng dậy bóp một chút sữa tắm bôi lên chân cô.
Lớp bọt dày bám trên da thịt Từ Ngộ, bàn tay có phần thô ráp ma sát với chân mang đến chút cảm giác ngứa ngáy. Từ Ngộ không biết phải để tay vào đâu, cô lặng lẽ buông thõng bên người, siết chặt thành nắm đấm.
Giây phút này, dường như hô hấp cũng dừng lại.
Sau khi rửa ráy xong, Trần Phóng cầm lấy chiếc khăn khô treo bên cạnh, ôm chân cô vào trong ngực mà lau. Động tác của anh vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận tỉ mỉ, Từ Ngộ thoáng chốc ngẩn ngơ.
Khi chân đã được lau sạch sẽ, Từ Ngộ nói với anh: “Cậu đi rửa tay đi.”
Trần Phóng ngẩn người, nhìn lòng bàn tay của mình, chỗ đó rất sạch sẽ, nhưng anh vẫn nghe lời làm theo.
“Dùng nước rửa tay.” Từ Ngộ nói.
Trần Phóng liền bóp một chút nước rửa tay màu xanh biếc vào trong lòng bàn tay.
Anh thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời. Từ Ngộ không có cơ hội để gắt gỏng nữa, ngọn lửa bừng bừng tức giận cũng dần dịu đi. Chỉ có điều – lúc này trong không gian nhỏ hẹp, một ngọn lửa khác lại bùng lên trong đầu óc cô, mặt cô cũng nóng bừng như lửa đốt.
Từ Ngộ đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước tới phòng khách. Làn gió đêm mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
“Tôi muốn ăn pizza.” Cô xoay người nói với Trần Phóng.
Trần Phóng đang lau tay bỗng khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, bầu không khí xung quanh dần trở nên vui sướng dưới ánh nhìn của cô.
“Được.” Anh vui vẻ đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.