Chương 61: Cuộc sống mới [5]
Kết Nhân
03/11/2022
Lung Thành đã hủy bỏ chính sách học lại. Cuối cùng Lưu Hòa đến khuyên Từ Ngộ đến Lộ Đảo học lại.
“Học là việc của chính bản thân mình, kiến thức sẽ thay đổi vận mệnh.” Thầy nói.
Nhân tiện, ông đưa cho cô tấm giấy khen mà mình đã cất trong ngăn kéo phòng làm việc suốt một tháng.
Kỳ thi Ngữ Văn cấp tỉnh, giải Nhì.
Cô là một trong số ít những học sinh ban tự nhiên học rất giỏi các môn xã hội, Lưu Hòa cực kỳ coi trọng cô, có những cuộc thi nào đều nói cho cô biết.
Thật ra ban đầu Từ Ngộ muốn học ban xã hội nhưng đáng tiếc cô đã bị Diệp Tinh bắt đổi sang ban tự nhiên, cuối cùng kỳ thi vào cấp 3 kết thúc, đến cơ hội chuyển lớp cũng không còn. Chỉ khi học tiết Ngữ Văn cô mới cảm thấy được an ủi một chút.
Điều khiến Từ Ngộ cảm khái đó chính là, khi cảm hứng văn chương của cô tuôn trào nhất cũng là khi tâm hồn cô đau đớn và suy sụp nhất. Có đôi lúc cô không thể nói rõ được thứ cảm xúc khổ sở này là tốt hay xấu, nó lấy đi niềm vui của cô nhưng đồng thời lại khiến cô nhận ra một năng lực khác của mình. Càng đau đớn khổ sở thì lời văn viết ra càng tuyệt vời. Việc dùng niềm vui, niềm hạnh phúc để đổi lấy khả năng viết lách này vừa làm nhiệt huyết cô nở rộ, đồng thời lại đang nhanh chóng nuốt chửng mạng sống của cô.
Cô bất lực, không thể nào lựa chọn nên bỏ hay lấy, bởi vì tất cả mọi chuyện đều có hai mặt tốt và xấu.
__________
Tần Úc và Trần Nam còn chưa kịp lấy giấy ly hôn thì đã lần lượt tự tử. Khi còn sống mang tâm lý may mắn, đến khi dính bệnh rồi mới thấy khủng khiếp đáng sợ. Nhất là khi Tần Úc chạy trốn vì nghĩ rằng mình đã giết đứa con trong bụng Ngô Nguyệt, bà ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ngăn chặn phơi nhiễm.
Sau khi chết, hai người bọn họ có để lại cho Trần Phóng một khoản tiền và một căn hộ.
Tiền không nhiều lắm, khoảng hơn một trăm nghìn tệ, nhưng đủ cho việc học và chi tiêu hằng ngày của Trần Phóng.
Trần Phóng muốn dùng số tiền này để lo liệu chuyện học lại của anh và cô cho đến khi lên đại học, sau khi lên đại học rồi anh có thể tìm cách kiếm tiền.
Thế nhưng Từ Ngộ không đồng ý. Cô không thể nào dùng tiền của Tần Úc một cách yên tâm thoải mái được. Nếu Tần Úc biết, đoán chừng bà ta chết không nhắm mắt. Từ Ngộ cảm thấy kinh tởm, đồng thời cũng hơi có lỗi với Trần Phóng.
Cô chỉ tiết kiệm được chút tiền nhuận bút và học bổng, chẳng biết nó có thể chống đỡ chi tiêu của cô tại Lộ Đảo được hay không. Đương lúc Từ Ngộ đang do dự, Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm lại tìm đến cô. Bọn họ biết được tin con gái chuẩn bị học lại từ Lưu Hòa nên mang đến một khoản tiền.
“Chỉ cần con còn muốn đi học, bố mẹ sẽ bỏ tiền ra cho con. Lộ Đảo ở xa quá, con học ở gần nhà chúng ta có được không?”
Từ Ngộ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy thẻ ngân hàng.
Không thể không thừa nhận, hiện giờ cô căn bản không thể nào tách bạch khỏi bố mẹ một trăm phần trăm được.
“Tiền sau này tôi sẽ trả lại cho các người.”
“Còn về trường học, thầy giáo đã liên lạc xong giúp tôi rồi, sau này vào Lễ Tết tôi sẽ về thăm bà ngoại.”
Sắc mặt hai vợ chồng đông cứng lại, biểu cảm dần nhạt đi.
“Dù có chuyện gì xảy ra, bố mẹ vẫn mãi là bố mẹ, huyết thống máu mủ sẽ không thay đổi.”
“Con mãi mãi là con gái của bố mẹ.”
Những từ ngữ tưởng chừng như ấm áp, từ miệng Diệp Tinh nói ra lại giống như một lời nguyền rủa.
Sau lưng Từ Ngộ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Buổi tối, cô vùi mình trong lòng Trần Phóng, mơ một giấc mơ nghẹt thở và dài đằng đẵng.
Nửa đêm, Trần Phóng đánh thức Từ Ngộ, cầm khăn lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Cô níu lấy phần áo nơi hông Trần Phóng, vùi mặt vào trước ngực anh.
Tiếng ve kêu rả rích vang vọng vào từ ngoài cửa sổ.
“Hôm nay lúc anh ra ngoài, bố mẹ em đến tìm em.” Cô nói với Trần Phóng, giọng rất thấp: “Bọn họ đưa tiền cho em đi học.”
“Lúc tối em gọi điện cho bà ngoại, bà không biết chuyện gì hết, còn hỏi em khi nào đến ăn sườn xào chua ngọt.”
Trần Phóng rũ mắt nghe, nửa đêm kiên nhẫn chờ đợi cô giải tỏa cảm xúc.
“Chỉ cần em còn sống, sợi dây máu mủ ruột rà sẽ không thể nào cắt đứt được.”
“Đây chính là điều mà em sợ hãi.”
“Hình như đến chết em cũng không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn huyết thống kia.”
“Trần Phóng, em sợ lắm.”
Trần Phóng siết chặt vòng tay, cổ họng chua xót.
“Đừng sợ.” Anh nói. “Em vẫn còn có anh.”
“Mọi thứ để anh lo.”
“Tin tưởng anh, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
___________
Đầu tháng tám, hai người bọn họ lên tàu đến Lộ Đảo. Một ngày trước khi lên đường, Từ Ngộ đến ăn một bữa cơm cùng bà ngoại. Mái đầu của bà lão lưng còng đã bạc hơn rất nhiều so với năm trước vì sự ra đi của người bạn đời, ấy vậy nhưng bà vẫn bận rộn trong bếp chuẩn bị cho đứa cháu gái ngoại sắp xa nhà một bàn đồ ăn khoái khẩu của cô.
Từ Ngộ nhìn một lúc mà thấy mắt cay cay, cô cứng rắn đẩy bàn tay đang khoác lên vai mình của bố ra, chậm rãi đi đến phòng bếp, ôm lấy thân hình nhỏ bé của bà nội từ đằng sau.
Cô chớp chớp mắt, giấu những giọt nước mắt vào vai áo màu đỏ tía của bà ngoại.
“Các con muốn đi học, ra ngoài phải chăm sóc bản thân mình cho tốt. Đừng có bỏ bữa vì giảm cân, như thế vừa mà lại chẳng đẹp chút nào cả. Cơ thể là quan trọng nhất.”
Bà ngoại dường như cảm nhận được tâm trạng cô không ổn. Bà không quay đầu lại mà cẩn thận dặn dò.
Nhưng mắt Từ Ngộ cũng bắt đầu hoe đỏ.
Từ Ngộ giả vờ như mình ổn, buồn bã nói với bà: “Xin lỗi bà ngoại, lần này cháu thi không tốt nên phải học thêm một năm nữa. Sang năm trở về cháu sẽ mang giấy báo trúng tuyển cho bà xem.”
Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, an ủi: “Đừng cố quá, chỉ cần làm hết sức mình là được rồi.”
Ăn trưa xong, bọn họ đến nghĩa trang một chuyến. Mộ ông ngoại ở đó. Tấm ảnh đen trắng được khảm trên đá cẩm thạch. Trong ảnh, vẻ ngoài của ông ngoại dừng ở năm sáu năm trước, gầy hơn một chút so với mấy năm gần đây, nhưng không gầy đến đáng sợ như lúc ông sắp mất.
Đó là (một tấm ảnh) ông ngoại rất trẻ, chắc là được chụp lúc tinh thần ông vẫn còn tốt.
Trông ông trẻ nên trong một thoáng Từ Ngộ không thể khớp nó với dáng vẻ cuối cùng của ông trong trí nhớ cô.
Thứ cảm giác đáng sợ đó lại ập đến, mới nửa năm trôi qua mà cô đã cảm thấy mơ hồ đến xa lạ khi nhìn ảnh chụp của ông ngoại rồi.
Cô nhìn Từ Thịnh Lâm đang rót rượu và châm thuốc trước mộ ông ngoại, giễu cợt trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không để bà ngoại phát hiện ra điểm bất thường.
Có lẽ sau này, bọn họ sẽ dần quên đi những gì mình đã làm trong quá khứ, thế nhưng thân là con của bọn họ, Từ Ngộ mãi mãi không bao giờ quên được cảm giác buồn nôn đến nghẹt thở này.
Có một số việc không thể nào tha thứ, chỉ có thể buông tha cho chính bản thân mình thôi.
Cả nhà đi dọc theo con dốc nhỏ xuống núi. Từ Ngộ và Diệp Phàm Phàm tụt lại đằng sau. Cô lặng lẽ nói lời tạm biệt với ông ngoại trong lòng, sau đó quay đầu sang nhìn cô em họ đang không có tâm trạng gì cả.
“Phàm Phàm, sau này phải nghe lời bà ngoại, phụ giúp việc cho bà, trò chuyện với bà nhiều một chút biết chưa?”
Diệp Phàm Phàm nhìn người chị họ, đột nhiên cảm thấy cô trở nên khác biệt một chút. Hoá ra bọn họ cũng có thể trò chuyện đôi lời với nhau một cách yên bình.
Nó đáp một tiếng “Dạ”, khóe mắt liếc nhìn khu dưới cùng đặt bài vị cho người nhà cúng bái. Nó gọi Từ Ngộ: “Chị, chẳng phải đó là bạn trai chị sao?”
Từ Ngộ nhìn theo ánh mắt Diệp Phàm Phàm, trông thấy Trần Phóng đang đứng nơi hành lang chật chội, mắt hơi rũ, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó nói với Diệp Phàm Phàm: “Em đi trước đi, chị sang đây một chút.”
Diệp Phàm Phàm lập tức nở một nụ cười ranh mãnh, nghe có vẻ chói tai và đột ngột trong khu mộ nghiêm trang.
Rốt cuộc cô bé còn nhỏ, không biết ý nghĩa của sự sống và cái chết, không nhận thấy được biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt của người khác.
Trần Phóng nhìn hai tấm bài vị trước mắt, một lần nữa suy nghĩ rằng liệu quyết định của mình có chính xác hay không. Khi còn sống hai người họ luôn cãi vã, đánh nhau, vậy sau khi chết bọn họ có đồng ý ở bên cạnh nhau không?
Trong lúc trầm tư, bàn tay đang buông thõng bên người liền bị một người nắm lấy. Trần Phóng giật mình, ngước đầu lên thì thấy Từ Ngộ - đôi mắt cô chỉ muốn nhìn mỗi mình anh.
Từ Ngộ không nhìn hai tấm bài vị, mở lời trước: “Em đến thăm ông ngoại.”
Trần Phóng gật đầu: “Xong rồi à?”
“Vâng.”
“Em về trước đi, một lát nữa anh về.”
Từ Ngộ siết chặt tay anh, dừng một lúc rồi mới nói: “Em đợi anh ở ngoài, bọn mình cùng về.”
Trần Phóng có chút kinh ngạc.
Từ Ngộ đã rút tay về, đứng ở bên ngoài hành lang.
Nghĩa trang được bao quanh bởi núi, yên tĩnh và lạnh lẽo, nhưng không biết đã lắng nghe biết bao nhiêu tâm sự - nỗi tiếc thương ân hận của những người xa lạ, tiếng thở dài luyến tiếc của những người đã chết, còn có cả tình yêu và nỗi hận khó có thể nói rõ của chàng trai gầy gò lúc này.
Thời thơ ấu yêu, thời niên thiếu hận, tất cả đan xen vào nhau, giống như bóng cây rối loạn dưới hành lang vậy.
Thật khó để nói đó là ánh sáng hay bóng râm.
- Kết thúc toàn bộ câu chuyện –
“Học là việc của chính bản thân mình, kiến thức sẽ thay đổi vận mệnh.” Thầy nói.
Nhân tiện, ông đưa cho cô tấm giấy khen mà mình đã cất trong ngăn kéo phòng làm việc suốt một tháng.
Kỳ thi Ngữ Văn cấp tỉnh, giải Nhì.
Cô là một trong số ít những học sinh ban tự nhiên học rất giỏi các môn xã hội, Lưu Hòa cực kỳ coi trọng cô, có những cuộc thi nào đều nói cho cô biết.
Thật ra ban đầu Từ Ngộ muốn học ban xã hội nhưng đáng tiếc cô đã bị Diệp Tinh bắt đổi sang ban tự nhiên, cuối cùng kỳ thi vào cấp 3 kết thúc, đến cơ hội chuyển lớp cũng không còn. Chỉ khi học tiết Ngữ Văn cô mới cảm thấy được an ủi một chút.
Điều khiến Từ Ngộ cảm khái đó chính là, khi cảm hứng văn chương của cô tuôn trào nhất cũng là khi tâm hồn cô đau đớn và suy sụp nhất. Có đôi lúc cô không thể nói rõ được thứ cảm xúc khổ sở này là tốt hay xấu, nó lấy đi niềm vui của cô nhưng đồng thời lại khiến cô nhận ra một năng lực khác của mình. Càng đau đớn khổ sở thì lời văn viết ra càng tuyệt vời. Việc dùng niềm vui, niềm hạnh phúc để đổi lấy khả năng viết lách này vừa làm nhiệt huyết cô nở rộ, đồng thời lại đang nhanh chóng nuốt chửng mạng sống của cô.
Cô bất lực, không thể nào lựa chọn nên bỏ hay lấy, bởi vì tất cả mọi chuyện đều có hai mặt tốt và xấu.
__________
Tần Úc và Trần Nam còn chưa kịp lấy giấy ly hôn thì đã lần lượt tự tử. Khi còn sống mang tâm lý may mắn, đến khi dính bệnh rồi mới thấy khủng khiếp đáng sợ. Nhất là khi Tần Úc chạy trốn vì nghĩ rằng mình đã giết đứa con trong bụng Ngô Nguyệt, bà ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ngăn chặn phơi nhiễm.
Sau khi chết, hai người bọn họ có để lại cho Trần Phóng một khoản tiền và một căn hộ.
Tiền không nhiều lắm, khoảng hơn một trăm nghìn tệ, nhưng đủ cho việc học và chi tiêu hằng ngày của Trần Phóng.
Trần Phóng muốn dùng số tiền này để lo liệu chuyện học lại của anh và cô cho đến khi lên đại học, sau khi lên đại học rồi anh có thể tìm cách kiếm tiền.
Thế nhưng Từ Ngộ không đồng ý. Cô không thể nào dùng tiền của Tần Úc một cách yên tâm thoải mái được. Nếu Tần Úc biết, đoán chừng bà ta chết không nhắm mắt. Từ Ngộ cảm thấy kinh tởm, đồng thời cũng hơi có lỗi với Trần Phóng.
Cô chỉ tiết kiệm được chút tiền nhuận bút và học bổng, chẳng biết nó có thể chống đỡ chi tiêu của cô tại Lộ Đảo được hay không. Đương lúc Từ Ngộ đang do dự, Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm lại tìm đến cô. Bọn họ biết được tin con gái chuẩn bị học lại từ Lưu Hòa nên mang đến một khoản tiền.
“Chỉ cần con còn muốn đi học, bố mẹ sẽ bỏ tiền ra cho con. Lộ Đảo ở xa quá, con học ở gần nhà chúng ta có được không?”
Từ Ngộ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy thẻ ngân hàng.
Không thể không thừa nhận, hiện giờ cô căn bản không thể nào tách bạch khỏi bố mẹ một trăm phần trăm được.
“Tiền sau này tôi sẽ trả lại cho các người.”
“Còn về trường học, thầy giáo đã liên lạc xong giúp tôi rồi, sau này vào Lễ Tết tôi sẽ về thăm bà ngoại.”
Sắc mặt hai vợ chồng đông cứng lại, biểu cảm dần nhạt đi.
“Dù có chuyện gì xảy ra, bố mẹ vẫn mãi là bố mẹ, huyết thống máu mủ sẽ không thay đổi.”
“Con mãi mãi là con gái của bố mẹ.”
Những từ ngữ tưởng chừng như ấm áp, từ miệng Diệp Tinh nói ra lại giống như một lời nguyền rủa.
Sau lưng Từ Ngộ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Buổi tối, cô vùi mình trong lòng Trần Phóng, mơ một giấc mơ nghẹt thở và dài đằng đẵng.
Nửa đêm, Trần Phóng đánh thức Từ Ngộ, cầm khăn lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Cô níu lấy phần áo nơi hông Trần Phóng, vùi mặt vào trước ngực anh.
Tiếng ve kêu rả rích vang vọng vào từ ngoài cửa sổ.
“Hôm nay lúc anh ra ngoài, bố mẹ em đến tìm em.” Cô nói với Trần Phóng, giọng rất thấp: “Bọn họ đưa tiền cho em đi học.”
“Lúc tối em gọi điện cho bà ngoại, bà không biết chuyện gì hết, còn hỏi em khi nào đến ăn sườn xào chua ngọt.”
Trần Phóng rũ mắt nghe, nửa đêm kiên nhẫn chờ đợi cô giải tỏa cảm xúc.
“Chỉ cần em còn sống, sợi dây máu mủ ruột rà sẽ không thể nào cắt đứt được.”
“Đây chính là điều mà em sợ hãi.”
“Hình như đến chết em cũng không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn huyết thống kia.”
“Trần Phóng, em sợ lắm.”
Trần Phóng siết chặt vòng tay, cổ họng chua xót.
“Đừng sợ.” Anh nói. “Em vẫn còn có anh.”
“Mọi thứ để anh lo.”
“Tin tưởng anh, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
___________
Đầu tháng tám, hai người bọn họ lên tàu đến Lộ Đảo. Một ngày trước khi lên đường, Từ Ngộ đến ăn một bữa cơm cùng bà ngoại. Mái đầu của bà lão lưng còng đã bạc hơn rất nhiều so với năm trước vì sự ra đi của người bạn đời, ấy vậy nhưng bà vẫn bận rộn trong bếp chuẩn bị cho đứa cháu gái ngoại sắp xa nhà một bàn đồ ăn khoái khẩu của cô.
Từ Ngộ nhìn một lúc mà thấy mắt cay cay, cô cứng rắn đẩy bàn tay đang khoác lên vai mình của bố ra, chậm rãi đi đến phòng bếp, ôm lấy thân hình nhỏ bé của bà nội từ đằng sau.
Cô chớp chớp mắt, giấu những giọt nước mắt vào vai áo màu đỏ tía của bà ngoại.
“Các con muốn đi học, ra ngoài phải chăm sóc bản thân mình cho tốt. Đừng có bỏ bữa vì giảm cân, như thế vừa mà lại chẳng đẹp chút nào cả. Cơ thể là quan trọng nhất.”
Bà ngoại dường như cảm nhận được tâm trạng cô không ổn. Bà không quay đầu lại mà cẩn thận dặn dò.
Nhưng mắt Từ Ngộ cũng bắt đầu hoe đỏ.
Từ Ngộ giả vờ như mình ổn, buồn bã nói với bà: “Xin lỗi bà ngoại, lần này cháu thi không tốt nên phải học thêm một năm nữa. Sang năm trở về cháu sẽ mang giấy báo trúng tuyển cho bà xem.”
Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, an ủi: “Đừng cố quá, chỉ cần làm hết sức mình là được rồi.”
Ăn trưa xong, bọn họ đến nghĩa trang một chuyến. Mộ ông ngoại ở đó. Tấm ảnh đen trắng được khảm trên đá cẩm thạch. Trong ảnh, vẻ ngoài của ông ngoại dừng ở năm sáu năm trước, gầy hơn một chút so với mấy năm gần đây, nhưng không gầy đến đáng sợ như lúc ông sắp mất.
Đó là (một tấm ảnh) ông ngoại rất trẻ, chắc là được chụp lúc tinh thần ông vẫn còn tốt.
Trông ông trẻ nên trong một thoáng Từ Ngộ không thể khớp nó với dáng vẻ cuối cùng của ông trong trí nhớ cô.
Thứ cảm giác đáng sợ đó lại ập đến, mới nửa năm trôi qua mà cô đã cảm thấy mơ hồ đến xa lạ khi nhìn ảnh chụp của ông ngoại rồi.
Cô nhìn Từ Thịnh Lâm đang rót rượu và châm thuốc trước mộ ông ngoại, giễu cợt trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không để bà ngoại phát hiện ra điểm bất thường.
Có lẽ sau này, bọn họ sẽ dần quên đi những gì mình đã làm trong quá khứ, thế nhưng thân là con của bọn họ, Từ Ngộ mãi mãi không bao giờ quên được cảm giác buồn nôn đến nghẹt thở này.
Có một số việc không thể nào tha thứ, chỉ có thể buông tha cho chính bản thân mình thôi.
Cả nhà đi dọc theo con dốc nhỏ xuống núi. Từ Ngộ và Diệp Phàm Phàm tụt lại đằng sau. Cô lặng lẽ nói lời tạm biệt với ông ngoại trong lòng, sau đó quay đầu sang nhìn cô em họ đang không có tâm trạng gì cả.
“Phàm Phàm, sau này phải nghe lời bà ngoại, phụ giúp việc cho bà, trò chuyện với bà nhiều một chút biết chưa?”
Diệp Phàm Phàm nhìn người chị họ, đột nhiên cảm thấy cô trở nên khác biệt một chút. Hoá ra bọn họ cũng có thể trò chuyện đôi lời với nhau một cách yên bình.
Nó đáp một tiếng “Dạ”, khóe mắt liếc nhìn khu dưới cùng đặt bài vị cho người nhà cúng bái. Nó gọi Từ Ngộ: “Chị, chẳng phải đó là bạn trai chị sao?”
Từ Ngộ nhìn theo ánh mắt Diệp Phàm Phàm, trông thấy Trần Phóng đang đứng nơi hành lang chật chội, mắt hơi rũ, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó nói với Diệp Phàm Phàm: “Em đi trước đi, chị sang đây một chút.”
Diệp Phàm Phàm lập tức nở một nụ cười ranh mãnh, nghe có vẻ chói tai và đột ngột trong khu mộ nghiêm trang.
Rốt cuộc cô bé còn nhỏ, không biết ý nghĩa của sự sống và cái chết, không nhận thấy được biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt của người khác.
Trần Phóng nhìn hai tấm bài vị trước mắt, một lần nữa suy nghĩ rằng liệu quyết định của mình có chính xác hay không. Khi còn sống hai người họ luôn cãi vã, đánh nhau, vậy sau khi chết bọn họ có đồng ý ở bên cạnh nhau không?
Trong lúc trầm tư, bàn tay đang buông thõng bên người liền bị một người nắm lấy. Trần Phóng giật mình, ngước đầu lên thì thấy Từ Ngộ - đôi mắt cô chỉ muốn nhìn mỗi mình anh.
Từ Ngộ không nhìn hai tấm bài vị, mở lời trước: “Em đến thăm ông ngoại.”
Trần Phóng gật đầu: “Xong rồi à?”
“Vâng.”
“Em về trước đi, một lát nữa anh về.”
Từ Ngộ siết chặt tay anh, dừng một lúc rồi mới nói: “Em đợi anh ở ngoài, bọn mình cùng về.”
Trần Phóng có chút kinh ngạc.
Từ Ngộ đã rút tay về, đứng ở bên ngoài hành lang.
Nghĩa trang được bao quanh bởi núi, yên tĩnh và lạnh lẽo, nhưng không biết đã lắng nghe biết bao nhiêu tâm sự - nỗi tiếc thương ân hận của những người xa lạ, tiếng thở dài luyến tiếc của những người đã chết, còn có cả tình yêu và nỗi hận khó có thể nói rõ của chàng trai gầy gò lúc này.
Thời thơ ấu yêu, thời niên thiếu hận, tất cả đan xen vào nhau, giống như bóng cây rối loạn dưới hành lang vậy.
Thật khó để nói đó là ánh sáng hay bóng râm.
- Kết thúc toàn bộ câu chuyện –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.