Chương 13
Lạn Tục Kiều Đoạn
19/09/2021
Edit: Cháo
Lúc nghe thấy tiếng cửa đóng Lục Đồ mới hoàn hồn, hoang mang quay đầu nhìn mới phát hiện mình đã được dắt về phòng trong khách sạn. Thế này không được, cậu nghĩ, Lục Nhất Thịnh từ lâu đã không cần cậu nữa rồi, cậu không thể ở lại được. Đi thẳng đến bàn xách balo lên, vừa định đeo lên lưng thì lại nghĩ cái gì đó, cậu dốc ngược balo đổ hết đồ trong đó ra, chỉ cầm mỗi ví tiền và di động. Vừa muốn nói đi thì lại bị Lục Nhất Thịnh ôm lại, “Em biết mua vé máy bay không? Ngốc như thế này, định đi đâu chứ?”
Lục Đồ không giãy giụa, ngơ ngác nhìn trần nhà nói: “Đúng, em ngốc thật.”
Ngốc cùng cực, cứ chờ đợi anh nhiều năm như vậy, cho rằng anh sẽ quay lại đón mình. Lục Nhất Thịnh nói đúng, cậu có thể đi đâu được chứ? Cậu vì anh mới biến thành người, ngoài anh ra, chẳng nơi nào là nhà cả, nhưng anh đã vứt bỏ cậu.
Vứt bỏ, không cần nữa.
Cuối cùng Lục Đồ khóc ra thành tiếng, có chút chói tai, cực kỳ bi thương, giống như tiếng kêu của một con thú nhỏ bị thương. Tim Lục Nhất Thịnh như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, nhưng anh không thể hối hận. Lục Đồ cần phải biết sự thật, mới có thể kết thúc mối quan hệ giữa chủ nhân và đồ chơi, trở thành bạn đời ngang hàng với anh được.
Rèm cửa sổ che đi ánh trăng, Lục Nhất Thịnh ôm Lục Đồ vẫn đang thút thít nằm trên giường. Đèn trên tủ đầu giường đang mở, ánh đèn mờ ảo nhuộm vàng căn phòng yên tĩnh. Anh nói với cậu cái hôm dọn khỏi nhà trời mưa. Nói là dọn, thực ra cũng chẳng có gì để dọn cả, cha anh đã mua sắm hết đồ mới cho căn nhà ở thành phố S rồi, đồ trong nhà cũ phần lớn bị vứt đi. Lục Nhất Thịnh đeo túi đeo chéo, nắm lấy tay kéo hành lý, đứng ở đầu giường, cúi đầu nhìn thỏ con của anh.
Anh sắp rời khỏi thành phố mình đã sống từ nhỏ đến lớn, rời khỏi ngôi nhà đã mất đi nữ chủ nhân của nó. Trong cơn mờ mịt anh bỗng nhận ra đây là sự khởi đầu của một giai đoạn khác trong cuộc đời mình, anh đã trưởng thành rồi, anh không thể chơi đồ chơi nữa. Huống chi con thú bông này, còn do người phụ nữ phản bội kia mua, dùng để dỗ đứa con trai của mình chìm vào giấc ngủ thay bà ta. Bà ta sẽ không quay lại. Lục Nhất Thịnh cũng không cần bà ta nữa, con thỏ bông này, không cần phải mang đến cuộc sống mới làm gì.
Lục Đồ khóc dữ dội một trận xong thì bắt đầu nấc, vừa nấc vừa nghĩ Lục Nhất Thịnh đã làm sai chuyện gì? Chẳng qua là vì anh trưởng thành. Còn mình là do mẹ anh mua về, anh ghét mẹ anh rồi giận cá chém thớt. Nói tới nói lui, cậu mới thật sự là người bị hại. Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng, “Lớn rồi, hức, lớn rồi thì không thể chơi đồ chơi sao?”
“Có lẽ con gái sẽ —“
“Nói dối, anh vẫn luôn, hức, muốn ôm em.”
Lục Nhất Thịnh bất đắc dĩ nói: “Không giống nhau, anh cho rằng em là người. Anh thích em, nên lúc nào cũng muốn ôm em.”
“Giờ anh biết em không phải, hức, người rồi, em là yêu quái, anh không được thích em nữa.”
“Không làm được.”
Lục Đồ buồn bực nói, “Con người các anh ai ai cũng vậy, hức, khi còn bé tách ra có một lúc thôi là đã khóc muốn đứt hơi, lớn hơn một chút thì lại nói không cần nữa. Rõ ràng còn, hức, còn là trẻ con, mà cứ muốn ép bản thân, chứng, hức, chứng tỏ mình là người lớn.”
Lục Nhất Thịnh đang muốn nói rõ với cậu, dạy cậu về sự phức tạp của cuộc đời, nhưng nghĩ lại thì Lục Đồ có nói sai gì đâu, cậu không hề ngốc chút nào cả.
Không ngốc nên mới có thể dạy anh cách yêu thương. Ban đầu anh thích cậu, cũng là vì trong thế giới của cậu chỉ có Lục tiên sinh. Nhưng đến bây giờ, anh không muốn Lục Đồ quá phụ thuộc vào anh nữa, anh muốn cậu trở thành một cá thể độc lập. Lục Đồ không phải là đồ vật của anh, cho dù Lục Nhất Thịnh rất muốn chiếm giữ tất cả những thứ liên quan đến cậu.
“Lục, hức —“
Cậu vừa định nói tiếp, tiếng pháo hoa và pháo trúc thi nhau vang lên ầm ầm, làm cơn nấc và lời định nói của cậu bị dọa nghẹn lại. Lục Nhất Thịnh vỗ về thỏ con bị hoảng sợ, “Không sao không sao, Lục tiên sinh ở đây.”
Lục Đồ tránh khỏi cái ôm của anh, bò dậy, “Em muốn xem pháo hoa!”
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ. Pháo hoa đủ màu sắc, nở rộ héo tàn chỉ trong vòng mấy giây. Hai tay cậu dán lên cửa sổ sát đất, mở to đôi mắt nhìn bầu trời lúc sáng lúc tôi. Hai người không nói lời nào xem đến khi buổi diễn hạ màn. Khi thế giới an tĩnh lại rồi, trên bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng sáng. Lục Nhất Thịnh ôm lấy Lục Đồ từ đằng sau, dịu dàng nói, “Tiểu Đồ, anh từng quen với một số người, bọn họ giống như pháo hoa lúc nãy, đến rồi đi, sẽ không dừng lại trong trái tim anh. Nhưng em không giống vậy,” anh dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên mặt trăng qua mặt kính, “Em là mặt trăng kia, sẽ mãi mãi luôn ở đây.”
Lục Đồ sửa lại: “Là thỏ ngọc.”
Lục Nhất Thịnh bị cậu chọc cười, “Đúng, là thỏ ngọc.”
“Lúc trời sáng thì sao?”
Anh hôn lên mái tóc thơm mùi sữa của cậu, “Trời có sáng thì trăng vẫn ở trên đó.”
“Vẫn ở trên trời?”
“Luôn ở trên đó.”
Lục Đồ yên lặng chốc lát, chậm rãi gọi tên Lục Nhất Thịnh, “Giờ anh là gì của em?”
“Không phải là chủ nhân.”
“Đương nhiên không phải rồi,” Nghĩ tới lại thấy tủi thân, “Anh vứt em rồi còn đâu.”
Lục Nhất Thịnh hôn lên vành tai cậu, “Hiện tại Lục tiên sinh xấu xa đểu cáng đã biết sai rồi.”
Lục Đồ nhìn trăng một lúc. Lục tiên sinh thật ra không xấu, cũng không đểu cáng, anh ấy thật sự thích cậu, vậy còn cậu thì sao? Lục tiên sinh rốt cục là gì đối với cậu?
Cậu bỗng xoay người, “Em muốn đi học.”
Lục Đồ muốn học tiếng Anh. Cậu tiếp thu rất chậm, người khác nói một lần là hiểu, còn cậu cô giáo phải giải thích hai ba lần mới miễn cưỡng hiểu được. Nhưng cậu có thể cần cù bù thông minh, chỉ cần một ưu điểm này thôi là đã hơn khối người rồi, cho dù học chậm, cho dù học xong lại như mới cũng không sao cả. Gia sư dạy kèm thường xuyên khen cậu trước mặt Lục Nhất Thịnh, khen nhiều đến nỗi khiến Lục Nhất Thịnh nghi ngờ cô có suy nghĩ không an phận. Cũng may Lục Đồ không có duyên với phụ nữ, tất cả sinh vật giới tính nữ ở bên cậu, cho dù là lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn cũng chỉ xem cậu như em trai, vẻ mặt từ ái gọi cậu là tiểu Đồ.
Lúc nấu ăn Lục Đồ cũng dùng công thức tiếng Anh, Lục Nhất Thịnh phát hiện cậu còn đăng ký tài khoản Youtube, còn đặc biệt theo dõi một vegan Youtuber – ‘What I Eat In A Day’. Trước kia cậu chỉ có thể lén lút ăn rau, giờ thân phận bị lộ rồi thì quang minh chính đại tự nấu đồ ngon cho mình, hơn nửa tủ bếp đều là yến mạch hạt chia việt quất khô, khiến Lục Nhất Thịnh cũng được ăn uống lành mạnh theo.
Vì trả lời câu hỏi ‘Lục tiên sinh rốt cục là gì đối với cậu’ mà Lục Đồ mê mệt học tập, chị gái gia sư không biết một tầng nhân quả này, hỏi cậu sao liều mạng học như vậy làm gì, muốn ra nước ngoài sao? Cô cũng chỉ vô tâm hỏi mà thôi, nhưng Lục Đồ lại ghi nhớ trong lòng, một tối nằm bên cạnh Lục tiên sinh, đếm mấy cọng râu mọc ra trên cằm anh, nói cậu muốn đi Anh quốc.
“Khi nào đi? Để anh bảo thư ký chuẩn bị.”
“Không cần anh đi cùng, em đi một mình.”
Tuy Lục Nhất Thịnh muốn cậu độc lập tự chủ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, “Một mình?”
“Cũng không tính là một mình, em có bạn qua mạng.”
“Bạn qua mạng? Quen nhau từ lúc nào? Có tin được không?”
“Bác ấy là một bà chủ gia đình đã ly hôn, nghề nghiệp là Vlogger, có hai đứa con đã trưởng thành sự nghiệp thành công, nuôi một con husky, một con mèo quất, một bể cá nhiệt đới. Còn muốn biết nhiều hơn, hoan nghênh anh follow Instagram, Twitter và Youtube của bác ấy, tên tài khoản em đã gửi cho anh rồi.”
Lục Nhất Thịnh nghĩ, thỏ con này có chuẩn bị mà đến.
Lục Đồ nói tiếp: “Em vốn không định đi sớm vậy đâu, dù sao khẩu ngữ của em không tốt lắm. Nhưng sắp tới sinh nhật bác ấy rồi, bác ấy muốn em qua đó sớm một chút. Hơn nữa còn một nguyên nhân quan trọng hơn: Em muốn thử một cuộc sống khi tách khỏi anh.”
Rời khỏi Lục Nhất Thịnh, để nghĩ xem rốt cục Lục Nhất Thịnh là gì đối với cậu.
Lúc nghe thấy tiếng cửa đóng Lục Đồ mới hoàn hồn, hoang mang quay đầu nhìn mới phát hiện mình đã được dắt về phòng trong khách sạn. Thế này không được, cậu nghĩ, Lục Nhất Thịnh từ lâu đã không cần cậu nữa rồi, cậu không thể ở lại được. Đi thẳng đến bàn xách balo lên, vừa định đeo lên lưng thì lại nghĩ cái gì đó, cậu dốc ngược balo đổ hết đồ trong đó ra, chỉ cầm mỗi ví tiền và di động. Vừa muốn nói đi thì lại bị Lục Nhất Thịnh ôm lại, “Em biết mua vé máy bay không? Ngốc như thế này, định đi đâu chứ?”
Lục Đồ không giãy giụa, ngơ ngác nhìn trần nhà nói: “Đúng, em ngốc thật.”
Ngốc cùng cực, cứ chờ đợi anh nhiều năm như vậy, cho rằng anh sẽ quay lại đón mình. Lục Nhất Thịnh nói đúng, cậu có thể đi đâu được chứ? Cậu vì anh mới biến thành người, ngoài anh ra, chẳng nơi nào là nhà cả, nhưng anh đã vứt bỏ cậu.
Vứt bỏ, không cần nữa.
Cuối cùng Lục Đồ khóc ra thành tiếng, có chút chói tai, cực kỳ bi thương, giống như tiếng kêu của một con thú nhỏ bị thương. Tim Lục Nhất Thịnh như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, nhưng anh không thể hối hận. Lục Đồ cần phải biết sự thật, mới có thể kết thúc mối quan hệ giữa chủ nhân và đồ chơi, trở thành bạn đời ngang hàng với anh được.
Rèm cửa sổ che đi ánh trăng, Lục Nhất Thịnh ôm Lục Đồ vẫn đang thút thít nằm trên giường. Đèn trên tủ đầu giường đang mở, ánh đèn mờ ảo nhuộm vàng căn phòng yên tĩnh. Anh nói với cậu cái hôm dọn khỏi nhà trời mưa. Nói là dọn, thực ra cũng chẳng có gì để dọn cả, cha anh đã mua sắm hết đồ mới cho căn nhà ở thành phố S rồi, đồ trong nhà cũ phần lớn bị vứt đi. Lục Nhất Thịnh đeo túi đeo chéo, nắm lấy tay kéo hành lý, đứng ở đầu giường, cúi đầu nhìn thỏ con của anh.
Anh sắp rời khỏi thành phố mình đã sống từ nhỏ đến lớn, rời khỏi ngôi nhà đã mất đi nữ chủ nhân của nó. Trong cơn mờ mịt anh bỗng nhận ra đây là sự khởi đầu của một giai đoạn khác trong cuộc đời mình, anh đã trưởng thành rồi, anh không thể chơi đồ chơi nữa. Huống chi con thú bông này, còn do người phụ nữ phản bội kia mua, dùng để dỗ đứa con trai của mình chìm vào giấc ngủ thay bà ta. Bà ta sẽ không quay lại. Lục Nhất Thịnh cũng không cần bà ta nữa, con thỏ bông này, không cần phải mang đến cuộc sống mới làm gì.
Lục Đồ khóc dữ dội một trận xong thì bắt đầu nấc, vừa nấc vừa nghĩ Lục Nhất Thịnh đã làm sai chuyện gì? Chẳng qua là vì anh trưởng thành. Còn mình là do mẹ anh mua về, anh ghét mẹ anh rồi giận cá chém thớt. Nói tới nói lui, cậu mới thật sự là người bị hại. Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng, “Lớn rồi, hức, lớn rồi thì không thể chơi đồ chơi sao?”
“Có lẽ con gái sẽ —“
“Nói dối, anh vẫn luôn, hức, muốn ôm em.”
Lục Nhất Thịnh bất đắc dĩ nói: “Không giống nhau, anh cho rằng em là người. Anh thích em, nên lúc nào cũng muốn ôm em.”
“Giờ anh biết em không phải, hức, người rồi, em là yêu quái, anh không được thích em nữa.”
“Không làm được.”
Lục Đồ buồn bực nói, “Con người các anh ai ai cũng vậy, hức, khi còn bé tách ra có một lúc thôi là đã khóc muốn đứt hơi, lớn hơn một chút thì lại nói không cần nữa. Rõ ràng còn, hức, còn là trẻ con, mà cứ muốn ép bản thân, chứng, hức, chứng tỏ mình là người lớn.”
Lục Nhất Thịnh đang muốn nói rõ với cậu, dạy cậu về sự phức tạp của cuộc đời, nhưng nghĩ lại thì Lục Đồ có nói sai gì đâu, cậu không hề ngốc chút nào cả.
Không ngốc nên mới có thể dạy anh cách yêu thương. Ban đầu anh thích cậu, cũng là vì trong thế giới của cậu chỉ có Lục tiên sinh. Nhưng đến bây giờ, anh không muốn Lục Đồ quá phụ thuộc vào anh nữa, anh muốn cậu trở thành một cá thể độc lập. Lục Đồ không phải là đồ vật của anh, cho dù Lục Nhất Thịnh rất muốn chiếm giữ tất cả những thứ liên quan đến cậu.
“Lục, hức —“
Cậu vừa định nói tiếp, tiếng pháo hoa và pháo trúc thi nhau vang lên ầm ầm, làm cơn nấc và lời định nói của cậu bị dọa nghẹn lại. Lục Nhất Thịnh vỗ về thỏ con bị hoảng sợ, “Không sao không sao, Lục tiên sinh ở đây.”
Lục Đồ tránh khỏi cái ôm của anh, bò dậy, “Em muốn xem pháo hoa!”
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ. Pháo hoa đủ màu sắc, nở rộ héo tàn chỉ trong vòng mấy giây. Hai tay cậu dán lên cửa sổ sát đất, mở to đôi mắt nhìn bầu trời lúc sáng lúc tôi. Hai người không nói lời nào xem đến khi buổi diễn hạ màn. Khi thế giới an tĩnh lại rồi, trên bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng sáng. Lục Nhất Thịnh ôm lấy Lục Đồ từ đằng sau, dịu dàng nói, “Tiểu Đồ, anh từng quen với một số người, bọn họ giống như pháo hoa lúc nãy, đến rồi đi, sẽ không dừng lại trong trái tim anh. Nhưng em không giống vậy,” anh dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên mặt trăng qua mặt kính, “Em là mặt trăng kia, sẽ mãi mãi luôn ở đây.”
Lục Đồ sửa lại: “Là thỏ ngọc.”
Lục Nhất Thịnh bị cậu chọc cười, “Đúng, là thỏ ngọc.”
“Lúc trời sáng thì sao?”
Anh hôn lên mái tóc thơm mùi sữa của cậu, “Trời có sáng thì trăng vẫn ở trên đó.”
“Vẫn ở trên trời?”
“Luôn ở trên đó.”
Lục Đồ yên lặng chốc lát, chậm rãi gọi tên Lục Nhất Thịnh, “Giờ anh là gì của em?”
“Không phải là chủ nhân.”
“Đương nhiên không phải rồi,” Nghĩ tới lại thấy tủi thân, “Anh vứt em rồi còn đâu.”
Lục Nhất Thịnh hôn lên vành tai cậu, “Hiện tại Lục tiên sinh xấu xa đểu cáng đã biết sai rồi.”
Lục Đồ nhìn trăng một lúc. Lục tiên sinh thật ra không xấu, cũng không đểu cáng, anh ấy thật sự thích cậu, vậy còn cậu thì sao? Lục tiên sinh rốt cục là gì đối với cậu?
Cậu bỗng xoay người, “Em muốn đi học.”
Lục Đồ muốn học tiếng Anh. Cậu tiếp thu rất chậm, người khác nói một lần là hiểu, còn cậu cô giáo phải giải thích hai ba lần mới miễn cưỡng hiểu được. Nhưng cậu có thể cần cù bù thông minh, chỉ cần một ưu điểm này thôi là đã hơn khối người rồi, cho dù học chậm, cho dù học xong lại như mới cũng không sao cả. Gia sư dạy kèm thường xuyên khen cậu trước mặt Lục Nhất Thịnh, khen nhiều đến nỗi khiến Lục Nhất Thịnh nghi ngờ cô có suy nghĩ không an phận. Cũng may Lục Đồ không có duyên với phụ nữ, tất cả sinh vật giới tính nữ ở bên cậu, cho dù là lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn cũng chỉ xem cậu như em trai, vẻ mặt từ ái gọi cậu là tiểu Đồ.
Lúc nấu ăn Lục Đồ cũng dùng công thức tiếng Anh, Lục Nhất Thịnh phát hiện cậu còn đăng ký tài khoản Youtube, còn đặc biệt theo dõi một vegan Youtuber – ‘What I Eat In A Day’. Trước kia cậu chỉ có thể lén lút ăn rau, giờ thân phận bị lộ rồi thì quang minh chính đại tự nấu đồ ngon cho mình, hơn nửa tủ bếp đều là yến mạch hạt chia việt quất khô, khiến Lục Nhất Thịnh cũng được ăn uống lành mạnh theo.
Vì trả lời câu hỏi ‘Lục tiên sinh rốt cục là gì đối với cậu’ mà Lục Đồ mê mệt học tập, chị gái gia sư không biết một tầng nhân quả này, hỏi cậu sao liều mạng học như vậy làm gì, muốn ra nước ngoài sao? Cô cũng chỉ vô tâm hỏi mà thôi, nhưng Lục Đồ lại ghi nhớ trong lòng, một tối nằm bên cạnh Lục tiên sinh, đếm mấy cọng râu mọc ra trên cằm anh, nói cậu muốn đi Anh quốc.
“Khi nào đi? Để anh bảo thư ký chuẩn bị.”
“Không cần anh đi cùng, em đi một mình.”
Tuy Lục Nhất Thịnh muốn cậu độc lập tự chủ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, “Một mình?”
“Cũng không tính là một mình, em có bạn qua mạng.”
“Bạn qua mạng? Quen nhau từ lúc nào? Có tin được không?”
“Bác ấy là một bà chủ gia đình đã ly hôn, nghề nghiệp là Vlogger, có hai đứa con đã trưởng thành sự nghiệp thành công, nuôi một con husky, một con mèo quất, một bể cá nhiệt đới. Còn muốn biết nhiều hơn, hoan nghênh anh follow Instagram, Twitter và Youtube của bác ấy, tên tài khoản em đã gửi cho anh rồi.”
Lục Nhất Thịnh nghĩ, thỏ con này có chuẩn bị mà đến.
Lục Đồ nói tiếp: “Em vốn không định đi sớm vậy đâu, dù sao khẩu ngữ của em không tốt lắm. Nhưng sắp tới sinh nhật bác ấy rồi, bác ấy muốn em qua đó sớm một chút. Hơn nữa còn một nguyên nhân quan trọng hơn: Em muốn thử một cuộc sống khi tách khỏi anh.”
Rời khỏi Lục Nhất Thịnh, để nghĩ xem rốt cục Lục Nhất Thịnh là gì đối với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.