Chương 14
Miên Lam
18/02/2023
Mi đứng ngoài phòng Tùng rất lâu. Cô không đủ can đảm để đưa tờ giấy này vào phòng. Chỉ một vài phút nữa thôi, có thể ân tình của chú ấy dành cho cô sẽ hoàn toàn bị phá bỏ, những giây phút êm đềm cũng sẽ không còn nữa. Cô hít thở sâu lấy tinh thần rồi gõ cửa bước vào. Chưa kịp chào thì Tùng đã bước đến thật nhanh kéo cô bé ngồi xuống ghế sofa, giọng nói dấm dẳng như trẻ con.
– Sao đến muộn vậy, chờ bé từ sáng. Có biết tôi phải dời hết công việc không?
– Ôi chú làm gì vậy? Đây là văn phòng.
– Văn phòng của tôi mà!
Tùng sát vào nhìn vào ánh mắt của cô bé. Bóng đèn rất sáng nhưng sao anh lại thấy ánh mắt của Mi vô cùng khác lạ, hơi hồng hồng long lanh như có nước. Anh cảm thấy tim đập rất mạnh, kích động. Anh mân mê cái cằm nhỏ, khẽ vuốt ve làn da nhẵn mịn, vẻ đẹp non tơ không phải nhờ son phấn khiến anh có cảm giác rất tươi mát trong lành rất thích chạm vào. Mặc kệ cửa vẫn chưa đóng hay ban ngày ban mặt Tùng cúi đầu áp lấy môi Mi không cho cô tránh né. Đầu lưỡi nhanh nhẹn ngang ngược xông thẳng vào trong, cạy mở răng cô bé, vờn quấn lưỡi. Mi gắng sức đẩy ra, nhưng Tùng vững như ngọn núi không thể lay chuyển. Mi giận giữ, hơi thở vừa tức giận vừa bị hôn dồn dập gấp gáp. Lọt vào tai Tùng âm thanh ấy lại càng trở nên hấp dẫn chết người khiến anh càng hôn mạnh và sâu hơn. Mi bị hôn đến choáng váng, ánh mắt mờ mịt, cuối cùng hai chân không đỡ nổi sức nặng cơ thể đành bám chặt vào vạt áo anh.
Mãi lâu sau Tùng mới có thể rời khỏi đôi môi của Mi, ôm cô trong lòng, sự tiếp xúc thật gần khiến cả người anh run lên dữ dội. Mi thật sự là sự tra tấn lớn nhất của anh, muốn đi quá giới hạn, muốn đoạt lấy mà không thể, không dám. Anh véo cái má đỏ hồng, khàn giọng nói.
– Mới một hôm thôi mà nhớ không chịu được rồi, sao lại xinh thế này hả, càng lớn càng xinh. Dớn rừng bé nhỏ của anh, anh yêu đến chết mất thôi!
Mi lưu luyến cảm xúc này đến không thể đẩy ra. Lý trí và cảm xúc của cô đang gắng gượng chiến đấu. Cô tự nhủ một lần này nữa thôi, nhất định một lần này rồi sẽ không bao giờ nữa.
– Chú Tùng… Tôi… Tôi… tôi hôm nay đến đây để xin nghỉ việc.
Cảm xúc của Tùng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nghe Mi nói giật mình buông cô ra.
– Cái gì?
Mi lách người đặt tờ đơn lên bàn, giọng nói hơi run rẩy.
– Chú… tôi… Tôi đỗ… học bổng toàn phần ở Anh. Đây là… đơn xin nghỉ việc.
Học bổng, học bổng nào? Tùng cảm thấy các mạch máu đổ dồn vào lồng ngực mình, muốn vỡ tung, chân tay cứng lại như đá.
– Mi, ai cho đi du học? Ai cấp học bổng?
– Tôi… tôi muốn kết thúc ở đây. Tôi muốn đi học!
– Ở Việt Nam không học được?
– Tôi… tôi muốn học cao. Chú… tôi… tôi xin lỗi. Sau khi tôi du học về sẽ kiếm tiền đền bù hợp đồng.
Tùng cười lạnh, du học sao? Anh không biết gì, anh mù câm điếc. Anh còn cất công tặng hoa tặng quà cho cô bé. Tùng nghe đắng chát trong lòng, gằn mạnh giọng.
– Ai cho em phá vỡ hợp đồng? Có biết hậu quả phá vỡ hợp đồng không? Tôi không cho phép, em chỉ có thể ở cạnh tôi. Làm người của tôi, không được phép đi đâu cả.
– Chú Tùng, tôi với chú… chưa yêu nhau. Tôi chưa hề đồng ý, chú không thể trói tôi bên cạnh vô lý như vậy được.
– Vô lý? Không có tôi em còn đi học tiếp được không? Không có tôi em có được cái vị trí nhân viên này không? Tôi sẽ tung hết tất cả giấy tờ hợp đồng lên mạng, cho tất cả thế giới này biết em là con người vong ân bội nghĩa thế nào. Mẹ em biết chưa? Biết chưa? Muốn rời xa tôi, đủ lông đủ cánh muốn bay phải không?
– Chú Tùng. Bà nội chú… bà nội cho phép tôi cắt hợp đồng, bà đã đồng ý rồi.
– Cái gì? Ai?
– Chú… tôi… tôi xin lỗi!
Những đường gân chạy dọc hai cánh tay Tùng như hàng chân rết xanh lè. Anh cố gắng khắc chế bản thân nhưng không được. Anh thất vọng, thất vọng đến nỗi cảm thấy trời đất quanh mình cuồng quay. Tùng nhìn chòng chọc vào đôi mắt Mi, yết hầu anh giật mạnh, họng bị tắc nghẽn phát ra từng âm gầm lên đáng sợ.
– Mi? Vậy là… cô coi bà nội hơn tôi?
Mắt Mi đỏ lên, cô cảm thấy lồng ngực mình bị bóp mạnh. Trước mắt cô là khuôn mặt tức giận của Tùng, đôi mắt đỏ rực của anh, nỗi thất vọng trong đôi mắt đó làm cô hoảng sợ. Cô chưa bao giờ chứng kiến Tùng tức giận thế này.
Điện thoại réo ầm ĩ, Mi mừng rỡ vội vàng né người tránh sự kìm hãm của Tùng. Tùng cầm lên định ném ra xa nhưng cái tên trên màn hình khiến anh phải chững lại, hét lên.
“Bà nội, bà làm cái gì?”
Bà nội bên kia nói gì đó khiến Tùng nghiến răng kèn kẹt. Anh tắt điện thoại, liếc Mi một cái rét lạnh.
– Cô được lắm, tôi không ngờ cô lại là người như vậy. Ra khỏi đây, cút ra khỏi đây ngay!
Mi quay đi, nước mắt đổ xuống như mưa rào. Kể từ đây, bước ra khỏi căn phòng này, cô và người kia chẳng còn quan hệ nữa, cũng chẳng thể nào quay lại được mối quan hệ như ngày xưa nữa.
(Truyện thuộc bản quyền tác giả #mienlam #lamtran)
***
Tùng vội vàng phóng xe như điên về nhà bà nội. Anh chưa thể nào tin được tại sao bà nội lại có thể làm như vậy.
– Bà làm cái gì vậy hả?
Bà lão vẫn nhàn nhã ngồi uống trà trên sập gụ, nhìn thằng cháu trai mặt đỏ tía tai cố nén tức giận. Đến không thèm thăm hỏi lại cất giọng trịch thượng, nó học ở đâu cái thói đầu đường xó chợ đó. Bà nở nụ cười châm biếm.
– Yêu con bé sao? Thật là cảm lạnh!
– Yêu thì sao? Tại sao cháu không được yêu hả?
Tùng gần như hét lên trong khi bà lão lại vô cùng điềm tĩnh.
– Cô gái nào của cháu bà chẳng làm vậy, tưởng cháu đã quen với loại gái đó?
Bà nội nói trúng điều Tùng suy nghĩ và lo sợ, anh đã từng bác lại suy nghĩ của mình, Mi là một cô gái đặc biệt, hoàn toàn không hám danh hám tiền như những cô gái khác. Nhưng giờ thì anh bác không nổi rồi.
– Bà nội. Mi mới chỉ hơn 18, bà đừng đưa con bé vào cái bẫy của bà. Cô bé không phải là loại gái như bà nghĩ.
– Vì bà thấy nó khác biệt nên mới nâng giá, chứ nếu không mấy con ngựa chúa của cháu trước đây, cũng chỉ 200 triệu là cùng thôi.
Bà Kim cười thành tiếng, khinh khi và nhạo báng, nó yêu con bé kia thật sao, ngốc nghếch và ngu xuẩn. Bà hất ánh mắt đến trợ lý, ông cung kính đặt chiếc bút ghi âm trên bàn. Cuộc trò chuyện lao xao vang lên, Tùng cứng người khi nghe giọng nói của Mi. Hoá ra, ngoài lần cùng anh đến đây còn lén lút gặp bà nữa.
“Cháu cần bao nhiêu?”
“Thấp nhất cũng 600 triệu ạ”
“Chỗ này là 200 triệu đủ để cháu làm thủ tục xin visa và nhập học bên đó. Số còn lại, sẽ chuyển vào tài khoản”
“Nhưng cháu không hoàn thành điều kiện khiến chú Tùng ký cam kết quyền thừa kế”.
“Tôi vẫn giúp cháu kết thúc hợp đồng với homestay, đó là tiền tôi tặng cháu”.
“Cháu cảm ơn. Bà yên tâm, cháu sẽ giữ đúng lời hứa”.
Trong nháy mắt, Tùng bị tạt một gáo nước lạnh, tròng mắt đen như mực nhuộm nhìn chòng chọc vào chiếc bút ghi âm muốn bóp nát “Ít nhất cũng 600 triệu” – đó là giá trị của anh sao!
– Tùng, con bé đó khác biệt thật. Nó không vòi vĩnh đồ hiệu, không vào bar, không nhảy nhót. Và đặc biệt, mới 18 tuổi đã lợi dụng được đàn ông từ già đến trẻ thế này thì đúng thật là khác biệt so với những cô gái chân dài não ngắn của cháu đấy. Nghe nói thằng bé này cũng là con của một quan lớn, nó cũng đi du học Anh, chẳng lẽ thời gian dài như vậy, cháu không biết chúng nó đã hẹn ước với nhau.
Hai bức ảnh chụp được đặt lên bàn, Tùng nhìn vào đó như chết nửa người. Bàn tay Mi đang để yên trong tay thằng bé đó, một tấm khác từ phía sau… họ đang hôn nhau.
Đôi mắt Tùng sa xuống như mưa giông bão tố tản ra hơi thở nóng cháy chết người, anh vồ lấy hai tấm ảnh bóp nát loạc xoạc. Những sắc cạnh của tấm ảnh màu mỏng manh bị vò nát đâm vào lòng bàn tay anh, cơn đau truyền từ tay đến vùng ngực đau nhói. Anh nặng nề đi về phía cổng, theo đường núi mà đi, đi trong mông lung vô định. Mọi lý lẽ trên đường đến đây phủ định cho hành động của Mi đã bị dập tắt hoàn toàn.
Đường núi hôm nay rất xanh nhưng cũng rất dài. Cỏ non tua tủa đâm vào ống quần khiến bước chân lạo xạo không trơn. Chỗ khúc quanh xám xịt, một nam một nữ cười nói vui vẻ, cô gái dựa lưng vào sườn núi, đầu hơi ngẩng lên, chàng trai ôm lấy cô ấy, ngang nhiên hôn môi, chẳng coi ai ra gì. Đồng phục xanh trắng đan xen, dưới sự cọ sát trở nên hỗn loạn. Tùng bật cười chua chát, anh luôn nghĩ những đứa trẻ ở vùng núi này thanh thuần, đơn sơ hơn những đứa trẻ dưới đô thị ồn ào bụi bặm. Sự ngây thơ thanh thuần khiến trái tim anh đập rộn ràng. Nhưng dường như bây giờ cái tên đó khiến máu trong cơ thể anh đóng băng, lửa cháy bùng lên nơi sâu thẳm tâm can muốn đốt cháy tất cả mọi thứ trên đời này. Cuối cùng anh nhận ra, tình cảm trên đời này chẳng có ý nghĩa gì, sự có mặt của mình cũng chỉ là bài toán mà họ đã giải ra từ rất lâu.
Tùng cầm điện thoại lên bấm số, ánh mắt ánh lên tia quỷ diệt khác thường nhưng miệng lại căng dài một nụ cười sắc bén.
Mi bước bộ quanh con đường dốc núi, bầu trời với những áng mây bàng bạc phủ kín ánh mắt của cô. Tháng 8 mùa thu, heo may chưa giá nhưng cũng đủ lướt một làn hơi lạnh trên da khiến người ta phải co cụm lại. Cô ghì chặt quai balo trên lưng liên tục thở dài. Bên cạnh cô chẳng còn ai nữa. Trà đã đi, Lâm cũng đi, chị gái cũng đã lên Hà Nội, vài ngày nữa cô cũng rời khỏi mảnh đất này. Chẳng biết ngã rẽ này sẽ đưa cô đến đâu nhưng những ngày cuối cùng chẳng thể vui, tâm tư nặng trịch buồn mênh mang man mác.
Điện thoại rung lên, Mi nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, nửa muốn nghe nửa muốn tắt. Cô có cảm giác một điều không hay sắp xảy đến, nhưng lại rất muốn nghe giọng của người ấy.
“A lô, chú Tùng ạ. Tôi Mi đây”
“Chử Hoạ Mi, tôi có thể huỷ bản hợp đồng đó, không tung lên mạng”
Mi có chút mừng rỡ, tảng đá đè nặng trong lòng bị phá vỡ đi một nửa.
“Chú… Tôi cảm ơn. Tôi…”
“Tôi muốn dùng thân thể của cô”.
Mi bàng hoàng run rẩy, những lời này của Tùng nhấn chìm cô xuống đáy bùn thấp kém, chú ấy coi cô là hạng con gái đó sao. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng không chịu nổi đau đớn cùng nhục nhã, chảy xuống.
Tùng nghe âm thanh nhè nhẹ của cô bé bên kia, thấy xót trong lồng ngực, thậm chí còn muốn mình dừng lại, nhưng lại không thể, giống như là ý thức của anh bị cái gì đó khống chế, hoàn toàn không phải là mình. Cảm xúc đối với Mi hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, trong số phụ nữ đã đi qua đời, không phải là không có ai bởi vì anh mà làm như vậy, nhưng tuyệt đối không có một lần nào anh để mình mất khống chế giống như bây giờ. Cô ta, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh mất khống chế, đã khiến anh ham muốn tột cùng phải có được tâm hồn lẫn thể xác. Chỉ cần nghĩ đến cô ta chống lại anh, lừa dối và lợi dụng là anh muốn phá nát tất cả mọi thứ xung quanh. Không thể nào, anh không thể nào buông tha như thế. Tùng cười khẩy thành tiếng, nụ cười đánh thẳng vào lòng Mi tan nát.
“Không muốn sao?”
Mi yên lặng lúc lâu, cố gắng đẩy tiếng nấc nghẹn xuống tận sâu trong lồng ngực, giọng cô bé khàn khàn.
“Tình yêu của chú… là thế này?”
“Cô có tư cách nói đến đạo và tình?”
“… Chú Tùng… lúc nào?”
“Ngay trong tối nay”
“Chú Tùng… tôi… tôi đã lên Hà Nội thăm cu Đậu. Tối mai tôi sẽ qua đúng giờ. Tôi giữ lời, chắc chắn giữ lời”
Mi tắt máy, thân thể gầy yếu giống như lông vũ bị hoảng loạn, run rẩy không thôi. Ngoài cửa sổ trời chiều dần sẩm tối, như hoa hồng hóa thành tro tàn. Hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, khiến Mi có thể nghe thấy rõ mồn tiếng tim đập hoảng loạn bất lực của chính mình. Tựa như mưa rơi rào rạt không ngừng, từng giọt mưa, từng âm thanh, vang vọng vừa dồn dập vừa hỗn loạn.
***
Chiều hôm sau, khi ánh nắng chiều chiếu xuống sàn nhà, đem căn phòng phân cắt thành hai nửa, một nửa ấm áp, một nửa âm u. Tùng ngồi trong nửa âm u, trên bàn trà là chai vang đã mở. Tiếng bước chân đến gần, ly rượu trên tay anh dao động sóng sánh. Tùng không ngẩng đầu, đưa ly lên miệng đổ vào họng, liếc đến bàn tay đang run rẩy nắm chặt quai túi xách môi mỏng nhếch lên, chính cái sự ngây thơ kia đã đánh lừa được anh, còn không biết lừa được bao nhiêu thằng nữa.
– Chú Tùng… Tôi… xin lỗi. Hà tất… chú phải làm thế này sao?
Giọng Mi run rẩy nhưng không mất đi được sự trong trẻo mang vài phần non nớt. Tùng rất thích, rất hợp khẩu vị của anh. Các loại đàn bà phụ nữ, lả lơi nghiêm túc, diêm dúa, chủ động anh đều trải qua đến phát ngấy rồi. Cô gái này, không những cách ăn nói, tính cách mà cả bộ đồng phục trên người đều bức anh đến phát điên.
Cả ngày hôm nay tuy chưa nhìn thấy gương mặt của cô bé, tưởng tâm đã chết nhưng ngay khi nghe giọng nói này ngay lập tức lửa đốt bừng bừng trong thân thể anh, không thể chậm trễ muốn kéo Mi đổ vào ngực mình.
– Đưa thân đến đây còn mặc đồng phục. Tỏ ra ngây thơ vô tội? Luôn mồi chài lợi dụng đàn ông kiểu này phải không? Ngủ với thằng nhóc đó rồi hả? Còn thằng nào nữa? Thằng nào nữa nói đi!
– Chú nói cái gì vậy, chú thật khốn nạn!
– Tôi khốn nạn sao, khốn nạn bằng cô không? Loại con gái bẩn thỉu hôn hít hết thằng này đến thằng khác, mồi chài lợi dụng từ già đến trẻ bằng cô không, tôi hỏi có bằng cô không hả?
Lời nói của Tùng như thanh dao có mũi nhọn, lặng lẽ từ từ rạch xuống, xé nát trái tim của Mi. Mi kìm nén chua cay đang muốn xộc ra ngoài. Chú ấy nói không sai, cô vì tiền, nhưng bị nhục nhã trắng trợn như thế này cô vẫn cảm giác không chịu nổi. Tùng cười khinh bỉ một tiếng, bàn tay to lớn đặt vào khóa áo khoác của Mi. Mi giật mình giữ lấy.
– Chú Tùng… từ từ. Tôi… tự cởi!
Gương mặt Mi đỏ rực lên, trông như một quả đào mật, không giống với những người phụ nữ khác, hầu như phản ứng của họ sau khi anh chạm vào sẽ giả vờ hờn dỗi, sau đó lại dính sát vào anh. Phải công nhận, dù rất khinh bỉ Mi nhưng anh không thể nào cưỡng lại dáng vẻ của cô lúc này.
Hơi thở của Tùng sát gần khiến Mi không mở miệng nói thêm được câu nào, thậm chí cô còn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của mình trong mắt người đối diện. Tùng nắm cằm Mi, lực mạnh đến nỗi khiến cô có cảm giác như bị bẻ gãy. Môi của anh rơi xuống, không phải hôn, mà là cắn, rất đau trừng phạt. Mùi máu tanh xộc trong khoang miệng, Mi đau không chịu nổi, đưa tay đẩy Tùng ra, nhưng không thể. Tùng hung hăng chiếm đoạt, chìm sâu trong mê muội, men rượu và men tình khiến anh nửa khổ nửa thù cuốn lấy đôi môi Mi. Nụ hôn nồng đậm vị đau thương nhưng cũng nồng đậm vị tình. Những cái hôn vội vàng mạnh bạo trượt từ cằm, trượt xuống chiếc cổ cao trắng mịn. Áo đồng phục đã bị cởi bỏ vất dưới sàn, chỉ còn chiếc áo trắng đồng phục mỏng manh, bàn tay của Tùng đưa đến khối non mềm trước ngực. Mi giật mình đẩy ra, lúng túng nắm lấy cổ áo.
– Chú Tùng… Tôi… Tôi… có thể uống rượu được không?
Tùng ngừng lại, đôi mắt mê man đỏ rực liền lạnh ngắt khi nhìn vào khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt. Anh khinh bỉ sự giả tạo của con bé, cười khẩy rồi đứng dậy đi đến quầy bar lấy ly cao. Mi run rẩy cầm ly rượu dở trên bàn, lắc mạnh rồi đặt xuống.
– Sao đến muộn vậy, chờ bé từ sáng. Có biết tôi phải dời hết công việc không?
– Ôi chú làm gì vậy? Đây là văn phòng.
– Văn phòng của tôi mà!
Tùng sát vào nhìn vào ánh mắt của cô bé. Bóng đèn rất sáng nhưng sao anh lại thấy ánh mắt của Mi vô cùng khác lạ, hơi hồng hồng long lanh như có nước. Anh cảm thấy tim đập rất mạnh, kích động. Anh mân mê cái cằm nhỏ, khẽ vuốt ve làn da nhẵn mịn, vẻ đẹp non tơ không phải nhờ son phấn khiến anh có cảm giác rất tươi mát trong lành rất thích chạm vào. Mặc kệ cửa vẫn chưa đóng hay ban ngày ban mặt Tùng cúi đầu áp lấy môi Mi không cho cô tránh né. Đầu lưỡi nhanh nhẹn ngang ngược xông thẳng vào trong, cạy mở răng cô bé, vờn quấn lưỡi. Mi gắng sức đẩy ra, nhưng Tùng vững như ngọn núi không thể lay chuyển. Mi giận giữ, hơi thở vừa tức giận vừa bị hôn dồn dập gấp gáp. Lọt vào tai Tùng âm thanh ấy lại càng trở nên hấp dẫn chết người khiến anh càng hôn mạnh và sâu hơn. Mi bị hôn đến choáng váng, ánh mắt mờ mịt, cuối cùng hai chân không đỡ nổi sức nặng cơ thể đành bám chặt vào vạt áo anh.
Mãi lâu sau Tùng mới có thể rời khỏi đôi môi của Mi, ôm cô trong lòng, sự tiếp xúc thật gần khiến cả người anh run lên dữ dội. Mi thật sự là sự tra tấn lớn nhất của anh, muốn đi quá giới hạn, muốn đoạt lấy mà không thể, không dám. Anh véo cái má đỏ hồng, khàn giọng nói.
– Mới một hôm thôi mà nhớ không chịu được rồi, sao lại xinh thế này hả, càng lớn càng xinh. Dớn rừng bé nhỏ của anh, anh yêu đến chết mất thôi!
Mi lưu luyến cảm xúc này đến không thể đẩy ra. Lý trí và cảm xúc của cô đang gắng gượng chiến đấu. Cô tự nhủ một lần này nữa thôi, nhất định một lần này rồi sẽ không bao giờ nữa.
– Chú Tùng… Tôi… Tôi… tôi hôm nay đến đây để xin nghỉ việc.
Cảm xúc của Tùng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nghe Mi nói giật mình buông cô ra.
– Cái gì?
Mi lách người đặt tờ đơn lên bàn, giọng nói hơi run rẩy.
– Chú… tôi… Tôi đỗ… học bổng toàn phần ở Anh. Đây là… đơn xin nghỉ việc.
Học bổng, học bổng nào? Tùng cảm thấy các mạch máu đổ dồn vào lồng ngực mình, muốn vỡ tung, chân tay cứng lại như đá.
– Mi, ai cho đi du học? Ai cấp học bổng?
– Tôi… tôi muốn kết thúc ở đây. Tôi muốn đi học!
– Ở Việt Nam không học được?
– Tôi… tôi muốn học cao. Chú… tôi… tôi xin lỗi. Sau khi tôi du học về sẽ kiếm tiền đền bù hợp đồng.
Tùng cười lạnh, du học sao? Anh không biết gì, anh mù câm điếc. Anh còn cất công tặng hoa tặng quà cho cô bé. Tùng nghe đắng chát trong lòng, gằn mạnh giọng.
– Ai cho em phá vỡ hợp đồng? Có biết hậu quả phá vỡ hợp đồng không? Tôi không cho phép, em chỉ có thể ở cạnh tôi. Làm người của tôi, không được phép đi đâu cả.
– Chú Tùng, tôi với chú… chưa yêu nhau. Tôi chưa hề đồng ý, chú không thể trói tôi bên cạnh vô lý như vậy được.
– Vô lý? Không có tôi em còn đi học tiếp được không? Không có tôi em có được cái vị trí nhân viên này không? Tôi sẽ tung hết tất cả giấy tờ hợp đồng lên mạng, cho tất cả thế giới này biết em là con người vong ân bội nghĩa thế nào. Mẹ em biết chưa? Biết chưa? Muốn rời xa tôi, đủ lông đủ cánh muốn bay phải không?
– Chú Tùng. Bà nội chú… bà nội cho phép tôi cắt hợp đồng, bà đã đồng ý rồi.
– Cái gì? Ai?
– Chú… tôi… tôi xin lỗi!
Những đường gân chạy dọc hai cánh tay Tùng như hàng chân rết xanh lè. Anh cố gắng khắc chế bản thân nhưng không được. Anh thất vọng, thất vọng đến nỗi cảm thấy trời đất quanh mình cuồng quay. Tùng nhìn chòng chọc vào đôi mắt Mi, yết hầu anh giật mạnh, họng bị tắc nghẽn phát ra từng âm gầm lên đáng sợ.
– Mi? Vậy là… cô coi bà nội hơn tôi?
Mắt Mi đỏ lên, cô cảm thấy lồng ngực mình bị bóp mạnh. Trước mắt cô là khuôn mặt tức giận của Tùng, đôi mắt đỏ rực của anh, nỗi thất vọng trong đôi mắt đó làm cô hoảng sợ. Cô chưa bao giờ chứng kiến Tùng tức giận thế này.
Điện thoại réo ầm ĩ, Mi mừng rỡ vội vàng né người tránh sự kìm hãm của Tùng. Tùng cầm lên định ném ra xa nhưng cái tên trên màn hình khiến anh phải chững lại, hét lên.
“Bà nội, bà làm cái gì?”
Bà nội bên kia nói gì đó khiến Tùng nghiến răng kèn kẹt. Anh tắt điện thoại, liếc Mi một cái rét lạnh.
– Cô được lắm, tôi không ngờ cô lại là người như vậy. Ra khỏi đây, cút ra khỏi đây ngay!
Mi quay đi, nước mắt đổ xuống như mưa rào. Kể từ đây, bước ra khỏi căn phòng này, cô và người kia chẳng còn quan hệ nữa, cũng chẳng thể nào quay lại được mối quan hệ như ngày xưa nữa.
(Truyện thuộc bản quyền tác giả #mienlam #lamtran)
***
Tùng vội vàng phóng xe như điên về nhà bà nội. Anh chưa thể nào tin được tại sao bà nội lại có thể làm như vậy.
– Bà làm cái gì vậy hả?
Bà lão vẫn nhàn nhã ngồi uống trà trên sập gụ, nhìn thằng cháu trai mặt đỏ tía tai cố nén tức giận. Đến không thèm thăm hỏi lại cất giọng trịch thượng, nó học ở đâu cái thói đầu đường xó chợ đó. Bà nở nụ cười châm biếm.
– Yêu con bé sao? Thật là cảm lạnh!
– Yêu thì sao? Tại sao cháu không được yêu hả?
Tùng gần như hét lên trong khi bà lão lại vô cùng điềm tĩnh.
– Cô gái nào của cháu bà chẳng làm vậy, tưởng cháu đã quen với loại gái đó?
Bà nội nói trúng điều Tùng suy nghĩ và lo sợ, anh đã từng bác lại suy nghĩ của mình, Mi là một cô gái đặc biệt, hoàn toàn không hám danh hám tiền như những cô gái khác. Nhưng giờ thì anh bác không nổi rồi.
– Bà nội. Mi mới chỉ hơn 18, bà đừng đưa con bé vào cái bẫy của bà. Cô bé không phải là loại gái như bà nghĩ.
– Vì bà thấy nó khác biệt nên mới nâng giá, chứ nếu không mấy con ngựa chúa của cháu trước đây, cũng chỉ 200 triệu là cùng thôi.
Bà Kim cười thành tiếng, khinh khi và nhạo báng, nó yêu con bé kia thật sao, ngốc nghếch và ngu xuẩn. Bà hất ánh mắt đến trợ lý, ông cung kính đặt chiếc bút ghi âm trên bàn. Cuộc trò chuyện lao xao vang lên, Tùng cứng người khi nghe giọng nói của Mi. Hoá ra, ngoài lần cùng anh đến đây còn lén lút gặp bà nữa.
“Cháu cần bao nhiêu?”
“Thấp nhất cũng 600 triệu ạ”
“Chỗ này là 200 triệu đủ để cháu làm thủ tục xin visa và nhập học bên đó. Số còn lại, sẽ chuyển vào tài khoản”
“Nhưng cháu không hoàn thành điều kiện khiến chú Tùng ký cam kết quyền thừa kế”.
“Tôi vẫn giúp cháu kết thúc hợp đồng với homestay, đó là tiền tôi tặng cháu”.
“Cháu cảm ơn. Bà yên tâm, cháu sẽ giữ đúng lời hứa”.
Trong nháy mắt, Tùng bị tạt một gáo nước lạnh, tròng mắt đen như mực nhuộm nhìn chòng chọc vào chiếc bút ghi âm muốn bóp nát “Ít nhất cũng 600 triệu” – đó là giá trị của anh sao!
– Tùng, con bé đó khác biệt thật. Nó không vòi vĩnh đồ hiệu, không vào bar, không nhảy nhót. Và đặc biệt, mới 18 tuổi đã lợi dụng được đàn ông từ già đến trẻ thế này thì đúng thật là khác biệt so với những cô gái chân dài não ngắn của cháu đấy. Nghe nói thằng bé này cũng là con của một quan lớn, nó cũng đi du học Anh, chẳng lẽ thời gian dài như vậy, cháu không biết chúng nó đã hẹn ước với nhau.
Hai bức ảnh chụp được đặt lên bàn, Tùng nhìn vào đó như chết nửa người. Bàn tay Mi đang để yên trong tay thằng bé đó, một tấm khác từ phía sau… họ đang hôn nhau.
Đôi mắt Tùng sa xuống như mưa giông bão tố tản ra hơi thở nóng cháy chết người, anh vồ lấy hai tấm ảnh bóp nát loạc xoạc. Những sắc cạnh của tấm ảnh màu mỏng manh bị vò nát đâm vào lòng bàn tay anh, cơn đau truyền từ tay đến vùng ngực đau nhói. Anh nặng nề đi về phía cổng, theo đường núi mà đi, đi trong mông lung vô định. Mọi lý lẽ trên đường đến đây phủ định cho hành động của Mi đã bị dập tắt hoàn toàn.
Đường núi hôm nay rất xanh nhưng cũng rất dài. Cỏ non tua tủa đâm vào ống quần khiến bước chân lạo xạo không trơn. Chỗ khúc quanh xám xịt, một nam một nữ cười nói vui vẻ, cô gái dựa lưng vào sườn núi, đầu hơi ngẩng lên, chàng trai ôm lấy cô ấy, ngang nhiên hôn môi, chẳng coi ai ra gì. Đồng phục xanh trắng đan xen, dưới sự cọ sát trở nên hỗn loạn. Tùng bật cười chua chát, anh luôn nghĩ những đứa trẻ ở vùng núi này thanh thuần, đơn sơ hơn những đứa trẻ dưới đô thị ồn ào bụi bặm. Sự ngây thơ thanh thuần khiến trái tim anh đập rộn ràng. Nhưng dường như bây giờ cái tên đó khiến máu trong cơ thể anh đóng băng, lửa cháy bùng lên nơi sâu thẳm tâm can muốn đốt cháy tất cả mọi thứ trên đời này. Cuối cùng anh nhận ra, tình cảm trên đời này chẳng có ý nghĩa gì, sự có mặt của mình cũng chỉ là bài toán mà họ đã giải ra từ rất lâu.
Tùng cầm điện thoại lên bấm số, ánh mắt ánh lên tia quỷ diệt khác thường nhưng miệng lại căng dài một nụ cười sắc bén.
Mi bước bộ quanh con đường dốc núi, bầu trời với những áng mây bàng bạc phủ kín ánh mắt của cô. Tháng 8 mùa thu, heo may chưa giá nhưng cũng đủ lướt một làn hơi lạnh trên da khiến người ta phải co cụm lại. Cô ghì chặt quai balo trên lưng liên tục thở dài. Bên cạnh cô chẳng còn ai nữa. Trà đã đi, Lâm cũng đi, chị gái cũng đã lên Hà Nội, vài ngày nữa cô cũng rời khỏi mảnh đất này. Chẳng biết ngã rẽ này sẽ đưa cô đến đâu nhưng những ngày cuối cùng chẳng thể vui, tâm tư nặng trịch buồn mênh mang man mác.
Điện thoại rung lên, Mi nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, nửa muốn nghe nửa muốn tắt. Cô có cảm giác một điều không hay sắp xảy đến, nhưng lại rất muốn nghe giọng của người ấy.
“A lô, chú Tùng ạ. Tôi Mi đây”
“Chử Hoạ Mi, tôi có thể huỷ bản hợp đồng đó, không tung lên mạng”
Mi có chút mừng rỡ, tảng đá đè nặng trong lòng bị phá vỡ đi một nửa.
“Chú… Tôi cảm ơn. Tôi…”
“Tôi muốn dùng thân thể của cô”.
Mi bàng hoàng run rẩy, những lời này của Tùng nhấn chìm cô xuống đáy bùn thấp kém, chú ấy coi cô là hạng con gái đó sao. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng không chịu nổi đau đớn cùng nhục nhã, chảy xuống.
Tùng nghe âm thanh nhè nhẹ của cô bé bên kia, thấy xót trong lồng ngực, thậm chí còn muốn mình dừng lại, nhưng lại không thể, giống như là ý thức của anh bị cái gì đó khống chế, hoàn toàn không phải là mình. Cảm xúc đối với Mi hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, trong số phụ nữ đã đi qua đời, không phải là không có ai bởi vì anh mà làm như vậy, nhưng tuyệt đối không có một lần nào anh để mình mất khống chế giống như bây giờ. Cô ta, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh mất khống chế, đã khiến anh ham muốn tột cùng phải có được tâm hồn lẫn thể xác. Chỉ cần nghĩ đến cô ta chống lại anh, lừa dối và lợi dụng là anh muốn phá nát tất cả mọi thứ xung quanh. Không thể nào, anh không thể nào buông tha như thế. Tùng cười khẩy thành tiếng, nụ cười đánh thẳng vào lòng Mi tan nát.
“Không muốn sao?”
Mi yên lặng lúc lâu, cố gắng đẩy tiếng nấc nghẹn xuống tận sâu trong lồng ngực, giọng cô bé khàn khàn.
“Tình yêu của chú… là thế này?”
“Cô có tư cách nói đến đạo và tình?”
“… Chú Tùng… lúc nào?”
“Ngay trong tối nay”
“Chú Tùng… tôi… tôi đã lên Hà Nội thăm cu Đậu. Tối mai tôi sẽ qua đúng giờ. Tôi giữ lời, chắc chắn giữ lời”
Mi tắt máy, thân thể gầy yếu giống như lông vũ bị hoảng loạn, run rẩy không thôi. Ngoài cửa sổ trời chiều dần sẩm tối, như hoa hồng hóa thành tro tàn. Hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, khiến Mi có thể nghe thấy rõ mồn tiếng tim đập hoảng loạn bất lực của chính mình. Tựa như mưa rơi rào rạt không ngừng, từng giọt mưa, từng âm thanh, vang vọng vừa dồn dập vừa hỗn loạn.
***
Chiều hôm sau, khi ánh nắng chiều chiếu xuống sàn nhà, đem căn phòng phân cắt thành hai nửa, một nửa ấm áp, một nửa âm u. Tùng ngồi trong nửa âm u, trên bàn trà là chai vang đã mở. Tiếng bước chân đến gần, ly rượu trên tay anh dao động sóng sánh. Tùng không ngẩng đầu, đưa ly lên miệng đổ vào họng, liếc đến bàn tay đang run rẩy nắm chặt quai túi xách môi mỏng nhếch lên, chính cái sự ngây thơ kia đã đánh lừa được anh, còn không biết lừa được bao nhiêu thằng nữa.
– Chú Tùng… Tôi… xin lỗi. Hà tất… chú phải làm thế này sao?
Giọng Mi run rẩy nhưng không mất đi được sự trong trẻo mang vài phần non nớt. Tùng rất thích, rất hợp khẩu vị của anh. Các loại đàn bà phụ nữ, lả lơi nghiêm túc, diêm dúa, chủ động anh đều trải qua đến phát ngấy rồi. Cô gái này, không những cách ăn nói, tính cách mà cả bộ đồng phục trên người đều bức anh đến phát điên.
Cả ngày hôm nay tuy chưa nhìn thấy gương mặt của cô bé, tưởng tâm đã chết nhưng ngay khi nghe giọng nói này ngay lập tức lửa đốt bừng bừng trong thân thể anh, không thể chậm trễ muốn kéo Mi đổ vào ngực mình.
– Đưa thân đến đây còn mặc đồng phục. Tỏ ra ngây thơ vô tội? Luôn mồi chài lợi dụng đàn ông kiểu này phải không? Ngủ với thằng nhóc đó rồi hả? Còn thằng nào nữa? Thằng nào nữa nói đi!
– Chú nói cái gì vậy, chú thật khốn nạn!
– Tôi khốn nạn sao, khốn nạn bằng cô không? Loại con gái bẩn thỉu hôn hít hết thằng này đến thằng khác, mồi chài lợi dụng từ già đến trẻ bằng cô không, tôi hỏi có bằng cô không hả?
Lời nói của Tùng như thanh dao có mũi nhọn, lặng lẽ từ từ rạch xuống, xé nát trái tim của Mi. Mi kìm nén chua cay đang muốn xộc ra ngoài. Chú ấy nói không sai, cô vì tiền, nhưng bị nhục nhã trắng trợn như thế này cô vẫn cảm giác không chịu nổi. Tùng cười khinh bỉ một tiếng, bàn tay to lớn đặt vào khóa áo khoác của Mi. Mi giật mình giữ lấy.
– Chú Tùng… từ từ. Tôi… tự cởi!
Gương mặt Mi đỏ rực lên, trông như một quả đào mật, không giống với những người phụ nữ khác, hầu như phản ứng của họ sau khi anh chạm vào sẽ giả vờ hờn dỗi, sau đó lại dính sát vào anh. Phải công nhận, dù rất khinh bỉ Mi nhưng anh không thể nào cưỡng lại dáng vẻ của cô lúc này.
Hơi thở của Tùng sát gần khiến Mi không mở miệng nói thêm được câu nào, thậm chí cô còn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của mình trong mắt người đối diện. Tùng nắm cằm Mi, lực mạnh đến nỗi khiến cô có cảm giác như bị bẻ gãy. Môi của anh rơi xuống, không phải hôn, mà là cắn, rất đau trừng phạt. Mùi máu tanh xộc trong khoang miệng, Mi đau không chịu nổi, đưa tay đẩy Tùng ra, nhưng không thể. Tùng hung hăng chiếm đoạt, chìm sâu trong mê muội, men rượu và men tình khiến anh nửa khổ nửa thù cuốn lấy đôi môi Mi. Nụ hôn nồng đậm vị đau thương nhưng cũng nồng đậm vị tình. Những cái hôn vội vàng mạnh bạo trượt từ cằm, trượt xuống chiếc cổ cao trắng mịn. Áo đồng phục đã bị cởi bỏ vất dưới sàn, chỉ còn chiếc áo trắng đồng phục mỏng manh, bàn tay của Tùng đưa đến khối non mềm trước ngực. Mi giật mình đẩy ra, lúng túng nắm lấy cổ áo.
– Chú Tùng… Tôi… Tôi… có thể uống rượu được không?
Tùng ngừng lại, đôi mắt mê man đỏ rực liền lạnh ngắt khi nhìn vào khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt. Anh khinh bỉ sự giả tạo của con bé, cười khẩy rồi đứng dậy đi đến quầy bar lấy ly cao. Mi run rẩy cầm ly rượu dở trên bàn, lắc mạnh rồi đặt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.