Chương 16
Miên Lam
03/03/2023
Mi bên này tất tả bê phở từ bàn này đến bàn khác. Cô thấy làm thêm
chỗ này cũng hay, luôn được ngửi thấy hương vị quê nhà. Cô lại học
chuyên ngành thực phẩm, học hỏi được khá nhiều điều. Khách đang gọi thì
có điện thoại reo. Mi chạy vào bếp buộc lại dây tạp dề, lấy điện thoại
ra nghe, là mẹ gọi đến. Cô mừng rỡ.
“Mẹ, con đây ạ. Sao mẹ gọi khuya thế này. Cu Đậu sao rồi mẹ?”
“Đậu… đang chờ chú và ông nội nó xét nghiệm tủy để hiến” – Giọng bà Vông nghẹn ngào.
“Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Đậu khoẻ rồi tính sau. Chị con thì thế nào?”
“Nó cũng ổn, chỉ có là…”
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Chú Tùng… đang hỏi mua nhà mình”
“Hả, sao lại mua nhà mình? Mẹ đừng bán, không được bán”
“Nhà mình không có giấy tờ, nếu không bán chú ấy sẽ kêu địa chính qua kiểm tra”
“Mẹ, không giấy tờ làm sao bán được, đừng có nghe người ta”
“Chú ấy nói con phải liên lạc với chú ấy để giải quyết”
“Mẹ, khoan đã bán. Con sẽ liên lạc với chú ấy rồi báo mẹ sau”
Mi sững người, lo lắng dần lên. Tùng làm như vậy là có ý gì? Cô vội vàng gọi facebook cho Tùng. Chỉ 2 hồi chuông, bên kia đã có người nhấc máy.
“Chú… chú Tùng. Tôi… tôi Mi đây ạ”
Tùng gõ gõ tay lên bàn, nhìn vào ảnh đại diện cuộc gọi, sự khinh miệt và tức giận bốc lên đầu. Nhưng giọng nói truyền đến tai khiến trái tim của anh mềm đi, cả cơ thể như được thổi bừng lên sức sống kỳ lạ. Giọng nói này… vẫn trong trẻo như ngày trước, có vẻ rụt rè hơn. Tùng bỗng thấy như Mi đang ở rất gần mình, muốn chạm tới.
“Mở video!”
“Chú… Tôi…”
“Mở video!”
Mi giật mình đưa điện thoại ra xa tai, chú ấy vẫn giữ dằn như ngày nào. Cô vội bấm vào video. Hình ảnh trước màn hình khiến Mi khựng lại, dáng dấp chỉn chu sành điệu ngày trước đâu không thấy, chỉ có một ông chú râu ria xồm xoàm, mặt mày xám xịt. Nhưng đôi mắt, đôi mắt lại sắc bén đến độ Mi không dám nhìn nữa.
Tùng hừ lạnh, nhìn trực diện vào gương mặt trên video. Qua đó mới một tháng đã thấy béo tốt hơn rồi, chẳng còn vương vấn gì Việt Nam sao. Hay qua đó đã được thằng nhãi kia chăm bẵm. Anh bỗng thấy cả người mình bốc hoả trở lại, máu nóng chạy rần rần.
“Chú Tùng, nhà tôi không bán!”
“Không bán? Nhà không có giấy tờ vẫn ở bao nhiêu năm, có biết vi phạm pháp luật không?”
“Ngày đó, trưởng bản đã cho phép. Không có giấy tờ chú cũng không thể mua được”
Tùng nghiến răng, dường như trình độ trả treo của cô ta ngày càng lớn, ngang ngược ngày càng lớn.
“Chử Hoạ Mi, đã vào tay tôi thì không có chuyện không có cách. Còn nếu không muốn bán mà vẫn ở được trọn đời, dẫn cái xác về đây. Nếu không về, đừng trách tôi báo địa chính đến làm việc ngay lập tức”
“Chú… tại sao chú có thể ác độc như vậy hả?”
“Tôi ác độc? Còn cô thì sao?”
Tay Mi nắm chặt điện thoại, bão tố cuộn xé trong lòng cô. Cô rất nhớ người ấy, giọng nói gương mặt người ấy luôn xuất hiện trong giấc mơ. Nhưng cô sợ gặp mặt, sẽ không thể nào chuộc hết lỗi của mình. Trong sâu thẳm trái tim Mi vẫn hy vọng le lói sau này học xong về Việt Nam có cơ hội gặp lại và được chú ấy tha thứ. Nhưng bây giờ có lẽ chuyện đó chẳng bao giờ thành hiện thực nữa.
***
Thảo chạy đến nhà Tùng, đập vào mắt là một thùng carton nhỏ trước cửa, tò mò mở ra xem. Những bức ảnh chụp phim của Mi, khung ảnh, áo khoác của con bé, bó cúc họa mi đã khô, đống giấy lộn và một con máy ảnh khủng vẫn sáng đèn. Thảo vội ôm thùng giấy vào nhà. Tùng ngồi trước tivi, tay liên tục chuyển kênh.
– Ông dừng lại ngay, tôi bảo ông dừng lại ngay!
– Cái gì?
– Ông mua mảnh đất nhà cái Mi làm gì, tại sao vào bản làng sâu thế mà mua hả?
Tùng cầm dĩa cắm phập một miếng táo nhai rệu rạo.
– Tôi thích, con Mai chẳng phải đang cần tiền chữa bệnh cho cu Đậu hay sao?
– Rồi bán đi người ta lấy đâu mà ở. Bác gái và Mai sẽ ở đâu? Ông thôi ngay cái trò tiểu nhân đấy đi.
– Tôi có tiền tôi mua là quyền của tôi, bà đừng có nhúng vào. Bảo con gái bà ấy nuốt được của người ta mấy trăm triệu thì đi mà mua nhà cho mẹ và chị ở.
Thảo ngỡ ngàng, không thể tin nổi Tùng lại có thể tư thù đến mức này. Cô hét lên.
– Cậu im ngay, động đến nhà Mai tôi sẽ cho cả thị trấn này Tùng tất tay bị đánh thuốc mê gái đá thế nào đấy!
– Bà cứ việc, tôi cũng sẽ cho cả xã hội này biết con bé đó vong ân bội nghĩa như thế nào.
Thảo thở hồng hộc tức giận, rút điều khiển trong tay Tùng ném bộp vào tường.
– Tôi nói cho ông biết, ông không có quyền chà đạp con gái nhà lành, càng không có quyền để bắt ép con bé phải quay về bên ông. Tôi thừa đọc được trong đầu ông nghĩ cái gì. Con bé trẻ trung, xinh xắn năng động. Ông sợ con bé đi du học thì trình độ sẽ hơn ông, ông sợ thua kém nó phải không. Nhìn thằng Vỹ đi, tại sao nó yêu Mai luôn đặt suy nghĩ và mơ ước của Mai lên hàng đầu, còn ông lại muốn trói bé Mi ở cái góc rừng lạc hậu này? Đó là yêu hả? Đó là sở hữu, chỉ giải tỏa sự hiếu thắng ích kỷ của ông mà thôi!
Những lời nói của Thảo như thêm dầu vào lửa, Tùng gầm lên.
– Lợi dụng bao năm tôi nâng đỡ đến lúc đủ lông đủ cánh phủi sạch mọi ơn huệ. Đó là người đầu tiên tôi có tình cảm, thử là bà người yêu bà ôm ấp hôn hít một đứa khác bà có chịu được không?
– Làm việc ở homestay, con bé đi từ vị trí thấp kém nhất, nỗ lực cố gắng mới được chuyển lên vị trí cao hơn. Nó chẳng nhờ cậy gì ông cả, thậm chí không có ông nó làm việc thoải mái dễ thở hơn. Ông trả lương cho con bé được bao nhiêu, bắt ép nó giặt quần giặt áo như osin mà bảo nó lợi dụng hả. Ở đâu ra cái lý thuyết ông có quyền ngủ với hàng chục con đĩ ngựa mà bắt con bé phải giữ thân cho một mình ông. Tôi phỉ nhổ vào mặt anh em nhà họ Tố nhà ông ấy, bày đặt tình với cảm.
Tùng đứng hình, không ngờ Thảo dám nói mình như vậy. Trong lòng anh có chút sóng gợn, đúng là hai năm Mi làm công ăn lương cũng từ thực lực. Nhưng chẳng phải anh mang đến cho cô ta cơ hội thì mới có thể học tiếp hay sao. Tùng nhếch miệng khinh bỉ.
– Bà đừng có lú, 600 triệu của bà nội tôi không phải ít, có thể tiêu pha được mấy năm đấy!
Máu nóng của Thảo đang dâng trào, chuyện này không thể không nói ra.
– Bà nội ông chỉ cho con bé vẻn vẹn 130 triệu để nó rời xa ông, Mi buộc phải lấy tiền để đưa cho Mai lo viện phí chứ nó không thèm vài đồng bạc khinh rẻ của nhà ông. Bản ghi âm kia là cắt ghép hiểu chưa. Ông nghĩ sao nhà giàu như các người chịu nhả ra cho con bé một số tiền lớn vậy hả?
Gương mặt đang tức giận bừng bừng của Tùng chuyển sang tái mét. Bà nội dàn dựng sao, không thể nào tin nổi. Bà có nghiêm khắc khó tính thật nhưng hoàn toàn không phải là người nhẫn tâm như thế.
– Bà… bà nói cái gì?
– Không tin thì đi về mà hỏi. Trước hôm con bé đi tôi chở nó qua để trả lại cho bà nội ông 100 triệu, còn 30 triệu khất nợ chỗ bà ông ấy. Có ai bộp vào mặt tao 600 triệu để rời xa người yêu, tao đồng ý ngay. Cái thứ đàn ông ích kỷ chỉ nghĩ cho mình đúng là con nợ của cuộc đời.
Tùng vẫn chưa hết sốc, quá nhiều thông tin dồn dập xảy đến khiến đầu óc anh rối tinh rối mù.
– Mi… 100 triệu lấy đâu ra?
– Cái người luôn nghĩ cho con bé, luôn cổ vũ cho bước đường tương lai của con bé. Là tình địch của ông đấy. Thằng bé thua ông cả chục tuổi nhưng tôi thấy cái nết của ông tu chục năm chưa chắc đã bằng nó.
Tùng bặt tiếng, những lời nói của Thảo như một đòn chí mạnh đánh vào lòng anh. Mi lấy tiền của thằng nhóc đó mà không cần đến anh sao!
– Thảo, bây giờ… Mi đang ở đâu?
– Để yên cho nó học hành.
– Thảo, tôi xin bà đấy. Bà muốn cái gì cũng được. Không có Mi… tôi chết mất!
– Hài, mấy phút trước còn chửi mắng nó. Chết đi, chết mịa cho trời nó xanh.
Tùng ôm đầu gục xuống bàn. Anh cảm thấy mình điên rồi, mình điên thật sự mới làm ra loại chuyện như thế. Mi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cô bé sẽ dứt tình với anh mãi mãi.
Tùng lao khỏi nhà, chạy xe thẳng vào sân lớn của nhà bà nội, đầu xe đụng bậc thềm gây ra tiếng động lớn, khiến người làm hốt hoảng chạy từ trong ra. Tùng bước xuống chẳng nói một lời đi hằm hằm vào phòng bà nội.
Bà lão ngồi dậy thở dài ngán ngẩm. Bà khoác chiếc áo len dày đính kim sa lấp lánh, vẻ uy nghiêm thường thấy lại hiện diện trong ánh mắt của bà.
– Cấm có lúc nào vào mà gõ cửa, chuyện gì đêm hôm làm sầm sầm vậy, để mai không được?
– Bà nội, nếu bà coi con là một món hàng, thì từ nay về sau nâng giá con lên một chút, cháu trai của bà… chỉ đáng giá 130 triệu thôi sao?
– Con bé đó xem con là món hàng mà chưa sáng mắt ra à!
Tùng đã nhẫn nhịn và kính trọng bà nội hết mức, nhưng anh không thể kiềm chế được nữa, gầm lên.
– Bà nội!
– Trời trời trời ơi! Mày tôn trọng bà nội vậy đấy hả?
– Bà có tôn trọng người tôi thương không? Bà cắt ghép bản ghi âm để khiến tôi hiểu nhầm Hoạ Mi, bà ép cô bé nhận tiền để rời xa tôi. Bà không có quyền, hoàn toàn không có quyền.
Bà nội tức giận trợn trừng mắt, chưa bao giờ bà thấy thằng cháu trai dám xưng hô xa lạ thế này. Giọng bà đanh lại, thịnh nộ phát ra từ căn phòng như sấm sét.
– Con nói cái gì? Con bảo ai không có quyền, bà lo cho tương lai con mới làm như vậy. Tương lai ai cầm quyền nhà này? Tương lai ai nắm tài sản hả?
– Con đã nói rõ không muốn toàn quyền thừa kế, đừng ép con. Con yêu Mi, là người đầu tiên con yêu. Đứa cháu nào bà cũng làm cách này hả, bà muốn điều khiến cuộc đời chúng con phải không? Anh họ chưa đủ bây giờ đến con? Bà xem anh ấy là con ngoài giá thú còn con thì sao? Con bạc cháu vàng bà cũng dùng cái cách y như vậy hả?
Bà nội ngỡ ngàng, gương mặt nghiêm nghị của bà tái đi. Nó vì một đứa con nít cãi lời bà thế này.
– Hỗn xược. Coi lại mình đi, gia tộc không chịu gánh vác, ra ngoài ăn chơi chưa đủ lại còn về đây hờn mát gia đình hả?
– Bà nội, bà làm cách này để ép, con càng không quay về. Bà lấy sự nghèo khổ của cô bé để bẫy cô bé, để nhục nhã cô bé. Bà có phải là một người lớn không? Con không cho phép bà xúc phạm cô bé, không bao giờ cho phép bà tách cô bé khỏi con.
– Con bé đó bao nhiêu tuổi sinh ra trong gia đình nào? Một người vợ trong cái gia đình này không chỉ đẻ, nó phải biết đồng cam cộng khổ với nhà chồng trên thương trường. Của cải chỉ có thể sinh sôi chứ không bao giờ cạn được nếu lấy một đứa gia đình danh giá hiểu chưa. Dưới con là hàng nghìn nhân viên và gia đình của họ, không phải mỗi mình con đâu, đừng có sống ích kỷ cho mình.
– Xin lỗi bà nội, đời sống chỉ một lần con muốn sống ích kỷ như vậy đấy. 30 triệu cô bé còn thiếu bà, cả gốc lẫn lãi, con trả hết đây cho bà. Từ nay về sau đừng xen vào chuyện riêng của con. Còn chuyện tiếp quản công ty, giao cho anh Thành đi, con không có hứng.
Tùng đứng phắt dậy đi thẳng ra xe, mặc cho bà nội tức giận hét lên sau lưng. Bà Xuyến đã đứng ngoài cửa từ lâu, nhìn theo bóng lưng con trai bực bội nghiến răng ken két. Bà bê bình trà hoa cúc vào, khéo léo đi về phía sau lưng mẹ chồng, xoa bóp nhẹ nhàng.
– Mẹ đừng tức giận nhiều nữa huyết áp lại lên. Thằng nhỏ tính nết nó lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ như vậy. Xem ra nó có vẻ si mê con nhỏ kia thật.
– Cô muốn con dâu mình mới vừa hết tuổi vị thành niên sao?
Bà Xuyến cười cười, tăng lực đầu ngón tay, thủ thỉ.
– Mẹ còn không muốn thì làm sao con dám có suy nghĩ đó. Con đương nhiên vì gia tộc này, nếu lấy được một đứa con gái khéo léo giỏi giang hoặc ít nhất cũng như lời mẹ nói là môn đăng hộ đối thì dòng dõi nhà ta chẳng phải được lưu truyền mãi mãi hay sao?
– Cũng là do cô, máy móc của cô có vấn đề nên cả đời chỉ đẻ được một đứa bây giờ cái gì cũng phải nịnh nọt chiều chuộng vào nó. Cũng may thằng con út tôi nó chu chí không trăng hoa, chứ như thằng cả thì cô không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng như vậy đâu.
Bà Xuyến cắn răng vâng dạ, cả cuộc đời đã nghe mẹ chồng chì chiết quá nhiều về chuyện sinh đẻ bà đã phát ngán rồi.
– Bởi vậy nên bao nhiêu năm về làm dâu, con đã dốc lòng hết sức vì gia đình ta đó thôi. Mẹ thấy… con Yến thế nào?
– Lo giải quyết cho xong con ranh kia đi. Cô lao tâm khổ tứ bao nhiêu lâu cuối cùng thằng Tùng có để con Yến vào mắt không. Nếu con trai cô không chịu quay về nhà thì rước thằng con ngoài giá thú của bác nó vào cửa đi. Thật kém cỏi!
Bà Xuyến quắc mắt nhìn bức ảnh to của mẹ chồng treo trên tường, khóe miệng kéo dài, thằng Tùng phải là đứa được quyền lợi nhiều nhất trong cái nhà này.
Tùng ra khỏi nhà bà nội, mở điện thoại tìm số tài khoản rồi bấm lệnh chuyển tiền. Bên kia ông Cảnh bố Lâm giật mình nhìn vào màn hình rồi liếc sang bà xã ngồi lẩm bẩm “Cái thằng Tùng không biết gọi gì giờ này”.
“Anh Cảnh, em vừa chuyển vào tài khoản của anh 100 triệu”
“Cái gì? Tiền gì vậy chú mày?”
“Con trai anh cho bạn gái em mượn tiền, em trả thay cô ấy. Anh nhắn giùm con trai anh bạn gái em có em lo không cần cậu ấy nhúng vào”
“Trời trời con trai tôi? Bạn gái chú?”
Trả xong món nợ của Mi, Tùng cũng không biết đi chỗ nào. Nhớ Mi đến da diết đau lòng, không biết giờ này cô bé đang ở đâu.
Cả người hoang mang hoang hoải, nỗi buồn không tên mênh mang xâm chiếm, Tùng lái xe vòng theo các cung đường núi, cứ đi vô định không biết điểm dừng. Trong lòng anh đang có một lỗ hổng rất lớn, nuốt cả người vào trong đó. Anh không muốn làm gì cả, không có tâm trạng làm bất cứ cái gì, chỉ muốn nhìn thấy Mi. Có phải anh chính là loại người như Thảo nói, ích kỷ chỉ muốn niềm vui cho riêng mình không.
Anh dừng lại bên đường tạt vào cửa hàng mua một que kem, chậm rãi bóc vỏ cho vào miệng. Vị kem mát lạnh đầu lưỡi xuống đến dạ dày tê tái cõi lòng. Kem chẳng có vị gì mà lần nào lần ăn kem, ánh mắt cô bé cũng rất long lanh, rất vui vẻ và hạnh phúc. Đôi mắt đó, màu đen sáng tinh khôi đó dường như được nhuốm sương sớm và ánh bình minh của xuân thì – cái mà anh chưa bao giờ có. Xuân thì của cô bé là những chuỗi ngày nỗ lực chạy về hướng mặt trời. Còn anh xuân thì đã dậm chân tại chỗ với những cuộc vui chơi đàng điếm vô nghĩa. Tùng chợt nhận ra, xuân thì của anh đã lỡ dở, nhưng nếu có Mi, xuân thì của anh sẽ trở lại, trở lại đúng nghĩa. Anh lật đật lấy điện thoại gọi cho Thảo.
“Thảo, cho tôi địa chỉ của Mi. Tôi sang Anh tìm cô bé”
“Đừng có điên, để cho nó học hành. Ông không có quyền xen vào cuộc sống của con bé”
“Tôi xin bà, bà bắt tôi làm gì cũng được, xin đừng chia cắt tôi với Mi. Cho tôi địa chỉ ở Anh”
“Ơ thằng điên này, tao làm gì mà chia cắt hả?”
“Thảo, tôi xin bà. Tôi phải gặp Mi, tôi sẽ không bắt cô bé về Việt Nam, tôi sang để tạ lỗi, sẽ không làm tổn thương gì đến cô bé”
Mắt Thảo loé sáng, cười cười.
“Ok thôi. Nhưng với điều kiện đi xét nghiệm hiến tủy cho Đậu, rồi tôi sẽ đưa địa chỉ cho”
“Được. Tôi qua ngay bây giờ. Muốn lấy bao nhiêu tuỷ cũng được. Đứng ở đấy tôi qua ngay”
Tùng đột nhiên cười tươi, nổ máy phóng như bay đến bệnh viện. Mi anh sắp đến với em rồi. Cô bé chờ anh, anh sang múc chết thằng trẻ ranh kia!
Mi ở bên này không biết phải làm sao với chuyện bán nhà mình. Cô dám chắc Tùng sẽ làm thật. Chú ấy có đầy đủ quyền lực và mối quan hệ để kéo mẹ con cô ra khỏi nhà. Tùng nói cho cô 2 ngày để sắp xếp công việc và về Việt Nam ngay. Nhưng cuộc sống ở đây đang vào guồng, lại mới nhập học nếu bỏ ngang sẽ không thể nào theo nổi.
Lâm cầm tô hoa quả dầm ngồi xuống ghế bên cạnh.
– Cậu làm gì mà ngẩn ra vậy. Sao hôm nay không đi làm?
– À cậu đây rồi. Tiền nhà tháng vừa rồi… tôi gửi cậu!
Mi cầm một xấp tiền đưa cho Lâm. Lâm nhăn mặt đẩy lại.
– Gì vậy trời, tiền bạc gì. Ở cùng cho vui, nhà còn phòng trống để có làm gì đâu, có người nhện đỡ giăng tơ.
– Tôi đi làm có tiền mà, nếu không trả tiền phòng tôi sẽ không thoải mái. Tôi trả trước tiền phòng, còn 100 triệu kia vài tháng nữa tôi sẽ thu xếp, cảm ơn cậu nhiều lắm.
Lâm hơi ngập ngừng, chuyển ánh mắt về phía cây phong cổ thụ trong vườn.
– Cậu cứ để đấy. Vào đầu năm học sẽ phải chi tiền sách vở… bạn bè thân thiết còn phải tính toán chi li tiền bạc sao.
– Còn chú dì cậu nữa, căn nhà này có phải của nhà cậu đâu. Cầm cho tôi thoải mái đi. Tôi định về Việt Nam.
– Cái gì? Có chuyện gì mà về gấp vậy?
– Chút chuyện gia đình cần giải quyết, với lại… tôi nhớ nhà quá.
– Mi, có chuyện gì nói với tôi được không?
– Căn nhà của gia đình tôi phải bán rồi. Cu Đậu bị bệnh tan máu cần thay tuỷ mà nhà tôi lại không còn tiền nữa. Chị Mai giờ đang bận bịu với cu Đậu ở bệnh viện, mẹ tôi lại không biết gì về nhà đất nên tôi phải về một chuyến.
Lâm thở dài nhìn gương mặt buồn hiu của Mi. Cậu ước cậu đã trưởng thành hơn Mi vài tuổi để có thể đủ mạnh mẽ và tiền bạc để lo cho cô ấy.
Ở bên kia Tùng đã được lấy máu xong. Thảo và Vỹ nói anh được chẩn đoán dính virus HPV – Một căn bệnh lây qua đường tình dục. Những giờ đồng hồ buồn tẻ trong bệnh viện là những giờ khắc đau khổ nhất cuộc đời anh. Anh không thể nào tin nổi mình mắc căn bệnh khắc nghiệt đó. Anh cố nhớ lại những lần mình chung đụng với các cô gái. Không hề là gái làng chơi, đều là những tiểu thư con nhà danh giá, vả lại từ ngày gặp Hoạ Mi anh đã hoàn toàn không còn có hứng thú với bất kỳ một cô gái nào khác. Trái tim và tâm trí của anh hoàn toàn thuộc về Hoạ Mi, ngay cả những thói quen và sở thích cũng đều tự nhiên mà theo cô bé. Tại sao lại bị căn bệnh đó được?!
Tùng đột ngột xé tờ bệnh án đầu giường, biên một bức thư rất dài kín mặt A4. Viết xong suy nghĩ hồi lâu lại vò nát bức thư rồi ném vào sọt rác. Căn bệnh này nếu không chết cũng sẽ khiến Mi bị vạ lây. Cô bé ấy là cả bầu trời trong sáng, cô bé đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất trên đời này. Anh sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến cô bé nữa. Anh vội chặn hết cuộc gọi, tin nhắn, tất cả mọi phương tiện có thể liên lạc với Mi rồi nằm xuống nhìn trân trân lên trần nhà trắng xoá. Chử Hoạ Mi – Ký ức đẹp nhất đời anh. Chúc em một đời an nhiên, vui vẻ và hạnh phúc.
Mi đang lúi húi làm mẻ bánh quế trong bếp thì chuông điện thoại reo, là chị Thảo. Cô lau tay sạch sẽ, đi ra vườn để nói chuyện.
“Mẹ, con đây ạ. Sao mẹ gọi khuya thế này. Cu Đậu sao rồi mẹ?”
“Đậu… đang chờ chú và ông nội nó xét nghiệm tủy để hiến” – Giọng bà Vông nghẹn ngào.
“Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Đậu khoẻ rồi tính sau. Chị con thì thế nào?”
“Nó cũng ổn, chỉ có là…”
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Chú Tùng… đang hỏi mua nhà mình”
“Hả, sao lại mua nhà mình? Mẹ đừng bán, không được bán”
“Nhà mình không có giấy tờ, nếu không bán chú ấy sẽ kêu địa chính qua kiểm tra”
“Mẹ, không giấy tờ làm sao bán được, đừng có nghe người ta”
“Chú ấy nói con phải liên lạc với chú ấy để giải quyết”
“Mẹ, khoan đã bán. Con sẽ liên lạc với chú ấy rồi báo mẹ sau”
Mi sững người, lo lắng dần lên. Tùng làm như vậy là có ý gì? Cô vội vàng gọi facebook cho Tùng. Chỉ 2 hồi chuông, bên kia đã có người nhấc máy.
“Chú… chú Tùng. Tôi… tôi Mi đây ạ”
Tùng gõ gõ tay lên bàn, nhìn vào ảnh đại diện cuộc gọi, sự khinh miệt và tức giận bốc lên đầu. Nhưng giọng nói truyền đến tai khiến trái tim của anh mềm đi, cả cơ thể như được thổi bừng lên sức sống kỳ lạ. Giọng nói này… vẫn trong trẻo như ngày trước, có vẻ rụt rè hơn. Tùng bỗng thấy như Mi đang ở rất gần mình, muốn chạm tới.
“Mở video!”
“Chú… Tôi…”
“Mở video!”
Mi giật mình đưa điện thoại ra xa tai, chú ấy vẫn giữ dằn như ngày nào. Cô vội bấm vào video. Hình ảnh trước màn hình khiến Mi khựng lại, dáng dấp chỉn chu sành điệu ngày trước đâu không thấy, chỉ có một ông chú râu ria xồm xoàm, mặt mày xám xịt. Nhưng đôi mắt, đôi mắt lại sắc bén đến độ Mi không dám nhìn nữa.
Tùng hừ lạnh, nhìn trực diện vào gương mặt trên video. Qua đó mới một tháng đã thấy béo tốt hơn rồi, chẳng còn vương vấn gì Việt Nam sao. Hay qua đó đã được thằng nhãi kia chăm bẵm. Anh bỗng thấy cả người mình bốc hoả trở lại, máu nóng chạy rần rần.
“Chú Tùng, nhà tôi không bán!”
“Không bán? Nhà không có giấy tờ vẫn ở bao nhiêu năm, có biết vi phạm pháp luật không?”
“Ngày đó, trưởng bản đã cho phép. Không có giấy tờ chú cũng không thể mua được”
Tùng nghiến răng, dường như trình độ trả treo của cô ta ngày càng lớn, ngang ngược ngày càng lớn.
“Chử Hoạ Mi, đã vào tay tôi thì không có chuyện không có cách. Còn nếu không muốn bán mà vẫn ở được trọn đời, dẫn cái xác về đây. Nếu không về, đừng trách tôi báo địa chính đến làm việc ngay lập tức”
“Chú… tại sao chú có thể ác độc như vậy hả?”
“Tôi ác độc? Còn cô thì sao?”
Tay Mi nắm chặt điện thoại, bão tố cuộn xé trong lòng cô. Cô rất nhớ người ấy, giọng nói gương mặt người ấy luôn xuất hiện trong giấc mơ. Nhưng cô sợ gặp mặt, sẽ không thể nào chuộc hết lỗi của mình. Trong sâu thẳm trái tim Mi vẫn hy vọng le lói sau này học xong về Việt Nam có cơ hội gặp lại và được chú ấy tha thứ. Nhưng bây giờ có lẽ chuyện đó chẳng bao giờ thành hiện thực nữa.
***
Thảo chạy đến nhà Tùng, đập vào mắt là một thùng carton nhỏ trước cửa, tò mò mở ra xem. Những bức ảnh chụp phim của Mi, khung ảnh, áo khoác của con bé, bó cúc họa mi đã khô, đống giấy lộn và một con máy ảnh khủng vẫn sáng đèn. Thảo vội ôm thùng giấy vào nhà. Tùng ngồi trước tivi, tay liên tục chuyển kênh.
– Ông dừng lại ngay, tôi bảo ông dừng lại ngay!
– Cái gì?
– Ông mua mảnh đất nhà cái Mi làm gì, tại sao vào bản làng sâu thế mà mua hả?
Tùng cầm dĩa cắm phập một miếng táo nhai rệu rạo.
– Tôi thích, con Mai chẳng phải đang cần tiền chữa bệnh cho cu Đậu hay sao?
– Rồi bán đi người ta lấy đâu mà ở. Bác gái và Mai sẽ ở đâu? Ông thôi ngay cái trò tiểu nhân đấy đi.
– Tôi có tiền tôi mua là quyền của tôi, bà đừng có nhúng vào. Bảo con gái bà ấy nuốt được của người ta mấy trăm triệu thì đi mà mua nhà cho mẹ và chị ở.
Thảo ngỡ ngàng, không thể tin nổi Tùng lại có thể tư thù đến mức này. Cô hét lên.
– Cậu im ngay, động đến nhà Mai tôi sẽ cho cả thị trấn này Tùng tất tay bị đánh thuốc mê gái đá thế nào đấy!
– Bà cứ việc, tôi cũng sẽ cho cả xã hội này biết con bé đó vong ân bội nghĩa như thế nào.
Thảo thở hồng hộc tức giận, rút điều khiển trong tay Tùng ném bộp vào tường.
– Tôi nói cho ông biết, ông không có quyền chà đạp con gái nhà lành, càng không có quyền để bắt ép con bé phải quay về bên ông. Tôi thừa đọc được trong đầu ông nghĩ cái gì. Con bé trẻ trung, xinh xắn năng động. Ông sợ con bé đi du học thì trình độ sẽ hơn ông, ông sợ thua kém nó phải không. Nhìn thằng Vỹ đi, tại sao nó yêu Mai luôn đặt suy nghĩ và mơ ước của Mai lên hàng đầu, còn ông lại muốn trói bé Mi ở cái góc rừng lạc hậu này? Đó là yêu hả? Đó là sở hữu, chỉ giải tỏa sự hiếu thắng ích kỷ của ông mà thôi!
Những lời nói của Thảo như thêm dầu vào lửa, Tùng gầm lên.
– Lợi dụng bao năm tôi nâng đỡ đến lúc đủ lông đủ cánh phủi sạch mọi ơn huệ. Đó là người đầu tiên tôi có tình cảm, thử là bà người yêu bà ôm ấp hôn hít một đứa khác bà có chịu được không?
– Làm việc ở homestay, con bé đi từ vị trí thấp kém nhất, nỗ lực cố gắng mới được chuyển lên vị trí cao hơn. Nó chẳng nhờ cậy gì ông cả, thậm chí không có ông nó làm việc thoải mái dễ thở hơn. Ông trả lương cho con bé được bao nhiêu, bắt ép nó giặt quần giặt áo như osin mà bảo nó lợi dụng hả. Ở đâu ra cái lý thuyết ông có quyền ngủ với hàng chục con đĩ ngựa mà bắt con bé phải giữ thân cho một mình ông. Tôi phỉ nhổ vào mặt anh em nhà họ Tố nhà ông ấy, bày đặt tình với cảm.
Tùng đứng hình, không ngờ Thảo dám nói mình như vậy. Trong lòng anh có chút sóng gợn, đúng là hai năm Mi làm công ăn lương cũng từ thực lực. Nhưng chẳng phải anh mang đến cho cô ta cơ hội thì mới có thể học tiếp hay sao. Tùng nhếch miệng khinh bỉ.
– Bà đừng có lú, 600 triệu của bà nội tôi không phải ít, có thể tiêu pha được mấy năm đấy!
Máu nóng của Thảo đang dâng trào, chuyện này không thể không nói ra.
– Bà nội ông chỉ cho con bé vẻn vẹn 130 triệu để nó rời xa ông, Mi buộc phải lấy tiền để đưa cho Mai lo viện phí chứ nó không thèm vài đồng bạc khinh rẻ của nhà ông. Bản ghi âm kia là cắt ghép hiểu chưa. Ông nghĩ sao nhà giàu như các người chịu nhả ra cho con bé một số tiền lớn vậy hả?
Gương mặt đang tức giận bừng bừng của Tùng chuyển sang tái mét. Bà nội dàn dựng sao, không thể nào tin nổi. Bà có nghiêm khắc khó tính thật nhưng hoàn toàn không phải là người nhẫn tâm như thế.
– Bà… bà nói cái gì?
– Không tin thì đi về mà hỏi. Trước hôm con bé đi tôi chở nó qua để trả lại cho bà nội ông 100 triệu, còn 30 triệu khất nợ chỗ bà ông ấy. Có ai bộp vào mặt tao 600 triệu để rời xa người yêu, tao đồng ý ngay. Cái thứ đàn ông ích kỷ chỉ nghĩ cho mình đúng là con nợ của cuộc đời.
Tùng vẫn chưa hết sốc, quá nhiều thông tin dồn dập xảy đến khiến đầu óc anh rối tinh rối mù.
– Mi… 100 triệu lấy đâu ra?
– Cái người luôn nghĩ cho con bé, luôn cổ vũ cho bước đường tương lai của con bé. Là tình địch của ông đấy. Thằng bé thua ông cả chục tuổi nhưng tôi thấy cái nết của ông tu chục năm chưa chắc đã bằng nó.
Tùng bặt tiếng, những lời nói của Thảo như một đòn chí mạnh đánh vào lòng anh. Mi lấy tiền của thằng nhóc đó mà không cần đến anh sao!
– Thảo, bây giờ… Mi đang ở đâu?
– Để yên cho nó học hành.
– Thảo, tôi xin bà đấy. Bà muốn cái gì cũng được. Không có Mi… tôi chết mất!
– Hài, mấy phút trước còn chửi mắng nó. Chết đi, chết mịa cho trời nó xanh.
Tùng ôm đầu gục xuống bàn. Anh cảm thấy mình điên rồi, mình điên thật sự mới làm ra loại chuyện như thế. Mi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cô bé sẽ dứt tình với anh mãi mãi.
Tùng lao khỏi nhà, chạy xe thẳng vào sân lớn của nhà bà nội, đầu xe đụng bậc thềm gây ra tiếng động lớn, khiến người làm hốt hoảng chạy từ trong ra. Tùng bước xuống chẳng nói một lời đi hằm hằm vào phòng bà nội.
Bà lão ngồi dậy thở dài ngán ngẩm. Bà khoác chiếc áo len dày đính kim sa lấp lánh, vẻ uy nghiêm thường thấy lại hiện diện trong ánh mắt của bà.
– Cấm có lúc nào vào mà gõ cửa, chuyện gì đêm hôm làm sầm sầm vậy, để mai không được?
– Bà nội, nếu bà coi con là một món hàng, thì từ nay về sau nâng giá con lên một chút, cháu trai của bà… chỉ đáng giá 130 triệu thôi sao?
– Con bé đó xem con là món hàng mà chưa sáng mắt ra à!
Tùng đã nhẫn nhịn và kính trọng bà nội hết mức, nhưng anh không thể kiềm chế được nữa, gầm lên.
– Bà nội!
– Trời trời trời ơi! Mày tôn trọng bà nội vậy đấy hả?
– Bà có tôn trọng người tôi thương không? Bà cắt ghép bản ghi âm để khiến tôi hiểu nhầm Hoạ Mi, bà ép cô bé nhận tiền để rời xa tôi. Bà không có quyền, hoàn toàn không có quyền.
Bà nội tức giận trợn trừng mắt, chưa bao giờ bà thấy thằng cháu trai dám xưng hô xa lạ thế này. Giọng bà đanh lại, thịnh nộ phát ra từ căn phòng như sấm sét.
– Con nói cái gì? Con bảo ai không có quyền, bà lo cho tương lai con mới làm như vậy. Tương lai ai cầm quyền nhà này? Tương lai ai nắm tài sản hả?
– Con đã nói rõ không muốn toàn quyền thừa kế, đừng ép con. Con yêu Mi, là người đầu tiên con yêu. Đứa cháu nào bà cũng làm cách này hả, bà muốn điều khiến cuộc đời chúng con phải không? Anh họ chưa đủ bây giờ đến con? Bà xem anh ấy là con ngoài giá thú còn con thì sao? Con bạc cháu vàng bà cũng dùng cái cách y như vậy hả?
Bà nội ngỡ ngàng, gương mặt nghiêm nghị của bà tái đi. Nó vì một đứa con nít cãi lời bà thế này.
– Hỗn xược. Coi lại mình đi, gia tộc không chịu gánh vác, ra ngoài ăn chơi chưa đủ lại còn về đây hờn mát gia đình hả?
– Bà nội, bà làm cách này để ép, con càng không quay về. Bà lấy sự nghèo khổ của cô bé để bẫy cô bé, để nhục nhã cô bé. Bà có phải là một người lớn không? Con không cho phép bà xúc phạm cô bé, không bao giờ cho phép bà tách cô bé khỏi con.
– Con bé đó bao nhiêu tuổi sinh ra trong gia đình nào? Một người vợ trong cái gia đình này không chỉ đẻ, nó phải biết đồng cam cộng khổ với nhà chồng trên thương trường. Của cải chỉ có thể sinh sôi chứ không bao giờ cạn được nếu lấy một đứa gia đình danh giá hiểu chưa. Dưới con là hàng nghìn nhân viên và gia đình của họ, không phải mỗi mình con đâu, đừng có sống ích kỷ cho mình.
– Xin lỗi bà nội, đời sống chỉ một lần con muốn sống ích kỷ như vậy đấy. 30 triệu cô bé còn thiếu bà, cả gốc lẫn lãi, con trả hết đây cho bà. Từ nay về sau đừng xen vào chuyện riêng của con. Còn chuyện tiếp quản công ty, giao cho anh Thành đi, con không có hứng.
Tùng đứng phắt dậy đi thẳng ra xe, mặc cho bà nội tức giận hét lên sau lưng. Bà Xuyến đã đứng ngoài cửa từ lâu, nhìn theo bóng lưng con trai bực bội nghiến răng ken két. Bà bê bình trà hoa cúc vào, khéo léo đi về phía sau lưng mẹ chồng, xoa bóp nhẹ nhàng.
– Mẹ đừng tức giận nhiều nữa huyết áp lại lên. Thằng nhỏ tính nết nó lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ như vậy. Xem ra nó có vẻ si mê con nhỏ kia thật.
– Cô muốn con dâu mình mới vừa hết tuổi vị thành niên sao?
Bà Xuyến cười cười, tăng lực đầu ngón tay, thủ thỉ.
– Mẹ còn không muốn thì làm sao con dám có suy nghĩ đó. Con đương nhiên vì gia tộc này, nếu lấy được một đứa con gái khéo léo giỏi giang hoặc ít nhất cũng như lời mẹ nói là môn đăng hộ đối thì dòng dõi nhà ta chẳng phải được lưu truyền mãi mãi hay sao?
– Cũng là do cô, máy móc của cô có vấn đề nên cả đời chỉ đẻ được một đứa bây giờ cái gì cũng phải nịnh nọt chiều chuộng vào nó. Cũng may thằng con út tôi nó chu chí không trăng hoa, chứ như thằng cả thì cô không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng như vậy đâu.
Bà Xuyến cắn răng vâng dạ, cả cuộc đời đã nghe mẹ chồng chì chiết quá nhiều về chuyện sinh đẻ bà đã phát ngán rồi.
– Bởi vậy nên bao nhiêu năm về làm dâu, con đã dốc lòng hết sức vì gia đình ta đó thôi. Mẹ thấy… con Yến thế nào?
– Lo giải quyết cho xong con ranh kia đi. Cô lao tâm khổ tứ bao nhiêu lâu cuối cùng thằng Tùng có để con Yến vào mắt không. Nếu con trai cô không chịu quay về nhà thì rước thằng con ngoài giá thú của bác nó vào cửa đi. Thật kém cỏi!
Bà Xuyến quắc mắt nhìn bức ảnh to của mẹ chồng treo trên tường, khóe miệng kéo dài, thằng Tùng phải là đứa được quyền lợi nhiều nhất trong cái nhà này.
Tùng ra khỏi nhà bà nội, mở điện thoại tìm số tài khoản rồi bấm lệnh chuyển tiền. Bên kia ông Cảnh bố Lâm giật mình nhìn vào màn hình rồi liếc sang bà xã ngồi lẩm bẩm “Cái thằng Tùng không biết gọi gì giờ này”.
“Anh Cảnh, em vừa chuyển vào tài khoản của anh 100 triệu”
“Cái gì? Tiền gì vậy chú mày?”
“Con trai anh cho bạn gái em mượn tiền, em trả thay cô ấy. Anh nhắn giùm con trai anh bạn gái em có em lo không cần cậu ấy nhúng vào”
“Trời trời con trai tôi? Bạn gái chú?”
Trả xong món nợ của Mi, Tùng cũng không biết đi chỗ nào. Nhớ Mi đến da diết đau lòng, không biết giờ này cô bé đang ở đâu.
Cả người hoang mang hoang hoải, nỗi buồn không tên mênh mang xâm chiếm, Tùng lái xe vòng theo các cung đường núi, cứ đi vô định không biết điểm dừng. Trong lòng anh đang có một lỗ hổng rất lớn, nuốt cả người vào trong đó. Anh không muốn làm gì cả, không có tâm trạng làm bất cứ cái gì, chỉ muốn nhìn thấy Mi. Có phải anh chính là loại người như Thảo nói, ích kỷ chỉ muốn niềm vui cho riêng mình không.
Anh dừng lại bên đường tạt vào cửa hàng mua một que kem, chậm rãi bóc vỏ cho vào miệng. Vị kem mát lạnh đầu lưỡi xuống đến dạ dày tê tái cõi lòng. Kem chẳng có vị gì mà lần nào lần ăn kem, ánh mắt cô bé cũng rất long lanh, rất vui vẻ và hạnh phúc. Đôi mắt đó, màu đen sáng tinh khôi đó dường như được nhuốm sương sớm và ánh bình minh của xuân thì – cái mà anh chưa bao giờ có. Xuân thì của cô bé là những chuỗi ngày nỗ lực chạy về hướng mặt trời. Còn anh xuân thì đã dậm chân tại chỗ với những cuộc vui chơi đàng điếm vô nghĩa. Tùng chợt nhận ra, xuân thì của anh đã lỡ dở, nhưng nếu có Mi, xuân thì của anh sẽ trở lại, trở lại đúng nghĩa. Anh lật đật lấy điện thoại gọi cho Thảo.
“Thảo, cho tôi địa chỉ của Mi. Tôi sang Anh tìm cô bé”
“Đừng có điên, để cho nó học hành. Ông không có quyền xen vào cuộc sống của con bé”
“Tôi xin bà, bà bắt tôi làm gì cũng được, xin đừng chia cắt tôi với Mi. Cho tôi địa chỉ ở Anh”
“Ơ thằng điên này, tao làm gì mà chia cắt hả?”
“Thảo, tôi xin bà. Tôi phải gặp Mi, tôi sẽ không bắt cô bé về Việt Nam, tôi sang để tạ lỗi, sẽ không làm tổn thương gì đến cô bé”
Mắt Thảo loé sáng, cười cười.
“Ok thôi. Nhưng với điều kiện đi xét nghiệm hiến tủy cho Đậu, rồi tôi sẽ đưa địa chỉ cho”
“Được. Tôi qua ngay bây giờ. Muốn lấy bao nhiêu tuỷ cũng được. Đứng ở đấy tôi qua ngay”
Tùng đột nhiên cười tươi, nổ máy phóng như bay đến bệnh viện. Mi anh sắp đến với em rồi. Cô bé chờ anh, anh sang múc chết thằng trẻ ranh kia!
Mi ở bên này không biết phải làm sao với chuyện bán nhà mình. Cô dám chắc Tùng sẽ làm thật. Chú ấy có đầy đủ quyền lực và mối quan hệ để kéo mẹ con cô ra khỏi nhà. Tùng nói cho cô 2 ngày để sắp xếp công việc và về Việt Nam ngay. Nhưng cuộc sống ở đây đang vào guồng, lại mới nhập học nếu bỏ ngang sẽ không thể nào theo nổi.
Lâm cầm tô hoa quả dầm ngồi xuống ghế bên cạnh.
– Cậu làm gì mà ngẩn ra vậy. Sao hôm nay không đi làm?
– À cậu đây rồi. Tiền nhà tháng vừa rồi… tôi gửi cậu!
Mi cầm một xấp tiền đưa cho Lâm. Lâm nhăn mặt đẩy lại.
– Gì vậy trời, tiền bạc gì. Ở cùng cho vui, nhà còn phòng trống để có làm gì đâu, có người nhện đỡ giăng tơ.
– Tôi đi làm có tiền mà, nếu không trả tiền phòng tôi sẽ không thoải mái. Tôi trả trước tiền phòng, còn 100 triệu kia vài tháng nữa tôi sẽ thu xếp, cảm ơn cậu nhiều lắm.
Lâm hơi ngập ngừng, chuyển ánh mắt về phía cây phong cổ thụ trong vườn.
– Cậu cứ để đấy. Vào đầu năm học sẽ phải chi tiền sách vở… bạn bè thân thiết còn phải tính toán chi li tiền bạc sao.
– Còn chú dì cậu nữa, căn nhà này có phải của nhà cậu đâu. Cầm cho tôi thoải mái đi. Tôi định về Việt Nam.
– Cái gì? Có chuyện gì mà về gấp vậy?
– Chút chuyện gia đình cần giải quyết, với lại… tôi nhớ nhà quá.
– Mi, có chuyện gì nói với tôi được không?
– Căn nhà của gia đình tôi phải bán rồi. Cu Đậu bị bệnh tan máu cần thay tuỷ mà nhà tôi lại không còn tiền nữa. Chị Mai giờ đang bận bịu với cu Đậu ở bệnh viện, mẹ tôi lại không biết gì về nhà đất nên tôi phải về một chuyến.
Lâm thở dài nhìn gương mặt buồn hiu của Mi. Cậu ước cậu đã trưởng thành hơn Mi vài tuổi để có thể đủ mạnh mẽ và tiền bạc để lo cho cô ấy.
Ở bên kia Tùng đã được lấy máu xong. Thảo và Vỹ nói anh được chẩn đoán dính virus HPV – Một căn bệnh lây qua đường tình dục. Những giờ đồng hồ buồn tẻ trong bệnh viện là những giờ khắc đau khổ nhất cuộc đời anh. Anh không thể nào tin nổi mình mắc căn bệnh khắc nghiệt đó. Anh cố nhớ lại những lần mình chung đụng với các cô gái. Không hề là gái làng chơi, đều là những tiểu thư con nhà danh giá, vả lại từ ngày gặp Hoạ Mi anh đã hoàn toàn không còn có hứng thú với bất kỳ một cô gái nào khác. Trái tim và tâm trí của anh hoàn toàn thuộc về Hoạ Mi, ngay cả những thói quen và sở thích cũng đều tự nhiên mà theo cô bé. Tại sao lại bị căn bệnh đó được?!
Tùng đột ngột xé tờ bệnh án đầu giường, biên một bức thư rất dài kín mặt A4. Viết xong suy nghĩ hồi lâu lại vò nát bức thư rồi ném vào sọt rác. Căn bệnh này nếu không chết cũng sẽ khiến Mi bị vạ lây. Cô bé ấy là cả bầu trời trong sáng, cô bé đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất trên đời này. Anh sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến cô bé nữa. Anh vội chặn hết cuộc gọi, tin nhắn, tất cả mọi phương tiện có thể liên lạc với Mi rồi nằm xuống nhìn trân trân lên trần nhà trắng xoá. Chử Hoạ Mi – Ký ức đẹp nhất đời anh. Chúc em một đời an nhiên, vui vẻ và hạnh phúc.
Mi đang lúi húi làm mẻ bánh quế trong bếp thì chuông điện thoại reo, là chị Thảo. Cô lau tay sạch sẽ, đi ra vườn để nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.