Chương 35: Lỡ hẹn (tt)
Ngọc Băng Hinzy
18/05/2017
****( Quay ngược thời gian )****
- Duy Lâm anh đi đâu vậy- Duy Lâm chuẩn bị ra sân bay tiễn nó thì thấy ả Đ.Nguyệt đứng ngay trước cỗng trường
- Đi tiễn Ann về Anh- Duy Lâm
- Cho em đi với được không em cũng muốn tiễn Ann nữa- Đ.Nguyệt
- Ừa đi thôi- Duy Lâm
Trên đường đi đón taxi thì đột nhiên ả ta nói cảm thấy khó thở và ngồi xuống ngay dưới mặt đường
- Em sao vậy?- Duy Lâm lo lắng
- Em cảm thấy khó thở quá- Đ.Nguyệt
- Anh đưa em đến bệnh viện- Duy Lâm
- Không cần đâu anh đi tiễn Ann đi nếu không sẽ trể đó- Đ.Nguyệt giả bộ đẩy Duy Lâm ra
- Anh không thể bỏ mặt em ở đây được, anh đưa em vào bệnh viện xong sẽ đến tiễn Ann sao- Duy Lâm đở ả ta đứng dậy gọi taxi đưa ả ta đến bệnh viện nên mới đến trễ như vậy.
°°°°( Quay lại hiện tại )°°°°
- Ann nó sẽ không bao giờ về Việt Nam nữa mày có hối hận thì cũng đã muộn rồi- Gia Mỹ nói xong thì tụi nó đi về bỏ mình Duy Lâm ở đây một mình. Cậu đi lang thang một mình ngoài đường như người mất hồn bỏ mặt mọi thứ xung quanh cứ đi mãi đi mãi cũng không biết đi đâu, bây giờ ngoài đường bỗng nhiên trời đổ mưa ai nấy đều chạy đi trú mưa nhưng cậu vẫn đi, bây giờ cậu rất là đau khổ trong đầu cậu chỉ nghĩ về hình bóng của nó nhớ về ngày đầu tiên nó và cậu gặp nhau, nhớ về những kỉ niệm vui buồn giữa nó và cậu. Cậu thật sự quá ngu ngốc mà đi tin lời người khác mà đi trách mắng nó giận hờn nó làm nó đau lòng và bây giờ lại bị mắc bẫy mà lỡ hẹn với nó, chỉ vì lỡ hẹn với nó mà cậu đã mất nó mãi mãi. Làm sao mà cậu sống mà không có nó bên cạnh đây. Cậu rất hối hận khi lúc trước có nó bên cạnh mà cậu không biết trân trọng mà còn làm tổn thương nó giờ nó đi rồi có hối hận có đau khổ như thế nào đi nữa nó cũng sẽ không quay lại. Bởi vậy người ta thường nói " Có không giữ mất đừng tìm" rất đúng với hoàn cảnh của cậu bây giờ. Khi người mà mình yêu thương còn bên cạnh mình thì mình phải cố gắng trân trọng họ đừng để họ tổn thương vì mình, chứ đừng để khi họ rời xa mình mới hối hận thì cũng đã muộn rồi.
•••••••••••
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao
Có môi nào không rung lên vì tiếng nấc!
Những giọt nườc mắt cay đắng nhất đều xuất phát từ sự hối tiếc
Hãy nói những lời yêu thương, biểu lộ cử chỉ cao đẹp ân cần khi chưa quá muộn.
Yêu là mong, yêu là mơ, yêu là nhớ
Hay yêu là đau, phải xa rời nhau.
- Duy Lâm anh đi đâu vậy- Duy Lâm chuẩn bị ra sân bay tiễn nó thì thấy ả Đ.Nguyệt đứng ngay trước cỗng trường
- Đi tiễn Ann về Anh- Duy Lâm
- Cho em đi với được không em cũng muốn tiễn Ann nữa- Đ.Nguyệt
- Ừa đi thôi- Duy Lâm
Trên đường đi đón taxi thì đột nhiên ả ta nói cảm thấy khó thở và ngồi xuống ngay dưới mặt đường
- Em sao vậy?- Duy Lâm lo lắng
- Em cảm thấy khó thở quá- Đ.Nguyệt
- Anh đưa em đến bệnh viện- Duy Lâm
- Không cần đâu anh đi tiễn Ann đi nếu không sẽ trể đó- Đ.Nguyệt giả bộ đẩy Duy Lâm ra
- Anh không thể bỏ mặt em ở đây được, anh đưa em vào bệnh viện xong sẽ đến tiễn Ann sao- Duy Lâm đở ả ta đứng dậy gọi taxi đưa ả ta đến bệnh viện nên mới đến trễ như vậy.
°°°°( Quay lại hiện tại )°°°°
- Ann nó sẽ không bao giờ về Việt Nam nữa mày có hối hận thì cũng đã muộn rồi- Gia Mỹ nói xong thì tụi nó đi về bỏ mình Duy Lâm ở đây một mình. Cậu đi lang thang một mình ngoài đường như người mất hồn bỏ mặt mọi thứ xung quanh cứ đi mãi đi mãi cũng không biết đi đâu, bây giờ ngoài đường bỗng nhiên trời đổ mưa ai nấy đều chạy đi trú mưa nhưng cậu vẫn đi, bây giờ cậu rất là đau khổ trong đầu cậu chỉ nghĩ về hình bóng của nó nhớ về ngày đầu tiên nó và cậu gặp nhau, nhớ về những kỉ niệm vui buồn giữa nó và cậu. Cậu thật sự quá ngu ngốc mà đi tin lời người khác mà đi trách mắng nó giận hờn nó làm nó đau lòng và bây giờ lại bị mắc bẫy mà lỡ hẹn với nó, chỉ vì lỡ hẹn với nó mà cậu đã mất nó mãi mãi. Làm sao mà cậu sống mà không có nó bên cạnh đây. Cậu rất hối hận khi lúc trước có nó bên cạnh mà cậu không biết trân trọng mà còn làm tổn thương nó giờ nó đi rồi có hối hận có đau khổ như thế nào đi nữa nó cũng sẽ không quay lại. Bởi vậy người ta thường nói " Có không giữ mất đừng tìm" rất đúng với hoàn cảnh của cậu bây giờ. Khi người mà mình yêu thương còn bên cạnh mình thì mình phải cố gắng trân trọng họ đừng để họ tổn thương vì mình, chứ đừng để khi họ rời xa mình mới hối hận thì cũng đã muộn rồi.
•••••••••••
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao
Có môi nào không rung lên vì tiếng nấc!
Những giọt nườc mắt cay đắng nhất đều xuất phát từ sự hối tiếc
Hãy nói những lời yêu thương, biểu lộ cử chỉ cao đẹp ân cần khi chưa quá muộn.
Yêu là mong, yêu là mơ, yêu là nhớ
Hay yêu là đau, phải xa rời nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.