Chương 22: Trở về thành phố
Ngọc Băng Hinzy
11/05/2017
--Gia Mỹ + Gia Bảo--
- Nhìn khung cảnh ở đây đẹp quá ha không như ở thành phố toàn nhà với xe- G.Mỹ
- Ừa con người ở đây cũng thân thiện chất phác đùm bọc lẫn nhau mà sống không giống như ở thành phố mọi người cứ lo cho lợi ích của bản thân mà tranh giành quyền lợi với nhau- G.Bảo
- Tao muốn sống ở đây quá à- G.Mỹ
- Đợi sau này tụi mình học xong trưởng thành rồi có việc làm ổn định rồi kết hôn chúng ta sẻ về đây sống- G.Bảo
- Ừa- Gia Mỹ
......
--Jack + N.Băng--
- Nè mày có biết bơi xuồng không vậy sao tao thấy nó cứ nằm im một chổ hoài vậy- N.Băng
- Thật ra cũng lâu rồi tao chưa có bơi xuồng lại- Jack
- Vậy mà lúc nảy ai khoe khoan nói mình bơi xuồng giỏi kêu tao cứ yên tâm xuống ngồi- N.Băng
- Thì.....là tao. Nhưng nè tao lớn hơn mày một tuổi lận sao mày không kêu bằng anh mà kêu bằng mày hoài vậy- Jack đánh trống lảng sang chuyện khác
- Tao không thích, kêu bằng mày tao thoải mái hơn- N.Băng
........
--Thanh Phong + H.Băng--
- Sao hôm nay mày im lặng vậy, thường ngày nói nhiều lắm mà- T.Phong
- Mày làm như tao nhiều chuyện lắm á- H.Băng
- Tao thấy độ nhiều chuyện của mày ngày càng hơn thằng G.Bảo rồi đó- T.Phong
- Mày muốn chết phải không- H.Băng
- Con gái bớt hung dữ lại coi trừng không có thằng nào cưới đâu nhá-T.Phong
- Tao không cần ai hết chỉ cần một mình mày thôi- H.Băng nói nhỏ đủ để một mình nó nghe
- Mày nói gì vậy- T.Phong
- Không có gì- H.Băng
Sau khoảng một tiếng tụi nó cũng chịu lên bờ tụi nó hái muốn hết sen của người ta luôn. Sau khi hái sen xong tụi nó quyết định đi tắm sông nhưng chỉ có bọn con trai tắm thôi. Tụi con trai quyết định thi bơi với nhau xem ai bơi nhanh nhất. Tụi con gái thì ngồi cổ vũ rất nhiệt tình
- D.Lâm cố lên- Nó
- T.Kiệt cố lên- Vi Vi
-..........
Và kết quả cuối cùng người thắng cuộc là Gia Bảo.
--Tối--
Giờ tụi nó cùng với bà ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa than đang với ánh lửa rực hồng cùng với ánh trăng rằm làm cho ban đêm nơi đồng quê trở nên sáng hơn thơ mộng hơn.
- Chắc tụi con chưa ăn khoai lang nướng như thế này đâu ha- Bà
- Dạ, thơm quá bà ơi- Tuấn Kiệt
- Chắc cũng sắp chính rồi đó- Bà
- Mai tụi con lại lên thành phố rồi chắc không còn cơ hội để cùng bà ngồi nướng khoai như thế này nữa- H.Băng
- Sau này tụi con rảnh thì cứ về đây chơi với bà- Bà cười hiền nói với tụi nó - Chắc chính rồi đó tụi con ăn đi- Bà
- Woa nhìn ngon quá- Gia Mỹ.
Vậy là tụi nó cùng bà ngồi ăn khoai với nói chuyện với nhau đến khuya dưới ánh trăng rằm. Sau đêm nay tụi nó lại phải trở về thành phố sống với cuộc sống nhộn nhịp hối hả với nhà cao tầng xe cộ không còn được yên bình và bình yên như ở đây không còn được thả diều, bắt cá, hái sen, tắm sông và ăn khoai nướng như ở đây nữa. .Buổi tiệc nào rồi cũng sẻ tàn không có buổi tiệc nào là mãi mãi cả.
----Sáng----
- Tụi con đi về bình an nha- Bà
- Dạ tụi con về chắc nhớ bà lắm- N.Băng
- Nếu nhớ thì cứ về thăm bà, bà sẻ chờ các con- Bà- Thôi cũng muộn rồi các con đi đi.
- Thưa bà tụi con đi.
Tụi nó lần lần lượt bước lên xe và cùng nhìn lại nơi mà tụi nó đã chơi cùng nhau, ăn cùng nhau mấy ngày qua với biết bao kỉ niệm đẹp giữ tụi nó và bà và cả những người trong làng nữa.
- Nhìn khung cảnh ở đây đẹp quá ha không như ở thành phố toàn nhà với xe- G.Mỹ
- Ừa con người ở đây cũng thân thiện chất phác đùm bọc lẫn nhau mà sống không giống như ở thành phố mọi người cứ lo cho lợi ích của bản thân mà tranh giành quyền lợi với nhau- G.Bảo
- Tao muốn sống ở đây quá à- G.Mỹ
- Đợi sau này tụi mình học xong trưởng thành rồi có việc làm ổn định rồi kết hôn chúng ta sẻ về đây sống- G.Bảo
- Ừa- Gia Mỹ
......
--Jack + N.Băng--
- Nè mày có biết bơi xuồng không vậy sao tao thấy nó cứ nằm im một chổ hoài vậy- N.Băng
- Thật ra cũng lâu rồi tao chưa có bơi xuồng lại- Jack
- Vậy mà lúc nảy ai khoe khoan nói mình bơi xuồng giỏi kêu tao cứ yên tâm xuống ngồi- N.Băng
- Thì.....là tao. Nhưng nè tao lớn hơn mày một tuổi lận sao mày không kêu bằng anh mà kêu bằng mày hoài vậy- Jack đánh trống lảng sang chuyện khác
- Tao không thích, kêu bằng mày tao thoải mái hơn- N.Băng
........
--Thanh Phong + H.Băng--
- Sao hôm nay mày im lặng vậy, thường ngày nói nhiều lắm mà- T.Phong
- Mày làm như tao nhiều chuyện lắm á- H.Băng
- Tao thấy độ nhiều chuyện của mày ngày càng hơn thằng G.Bảo rồi đó- T.Phong
- Mày muốn chết phải không- H.Băng
- Con gái bớt hung dữ lại coi trừng không có thằng nào cưới đâu nhá-T.Phong
- Tao không cần ai hết chỉ cần một mình mày thôi- H.Băng nói nhỏ đủ để một mình nó nghe
- Mày nói gì vậy- T.Phong
- Không có gì- H.Băng
Sau khoảng một tiếng tụi nó cũng chịu lên bờ tụi nó hái muốn hết sen của người ta luôn. Sau khi hái sen xong tụi nó quyết định đi tắm sông nhưng chỉ có bọn con trai tắm thôi. Tụi con trai quyết định thi bơi với nhau xem ai bơi nhanh nhất. Tụi con gái thì ngồi cổ vũ rất nhiệt tình
- D.Lâm cố lên- Nó
- T.Kiệt cố lên- Vi Vi
-..........
Và kết quả cuối cùng người thắng cuộc là Gia Bảo.
--Tối--
Giờ tụi nó cùng với bà ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa than đang với ánh lửa rực hồng cùng với ánh trăng rằm làm cho ban đêm nơi đồng quê trở nên sáng hơn thơ mộng hơn.
- Chắc tụi con chưa ăn khoai lang nướng như thế này đâu ha- Bà
- Dạ, thơm quá bà ơi- Tuấn Kiệt
- Chắc cũng sắp chính rồi đó- Bà
- Mai tụi con lại lên thành phố rồi chắc không còn cơ hội để cùng bà ngồi nướng khoai như thế này nữa- H.Băng
- Sau này tụi con rảnh thì cứ về đây chơi với bà- Bà cười hiền nói với tụi nó - Chắc chính rồi đó tụi con ăn đi- Bà
- Woa nhìn ngon quá- Gia Mỹ.
Vậy là tụi nó cùng bà ngồi ăn khoai với nói chuyện với nhau đến khuya dưới ánh trăng rằm. Sau đêm nay tụi nó lại phải trở về thành phố sống với cuộc sống nhộn nhịp hối hả với nhà cao tầng xe cộ không còn được yên bình và bình yên như ở đây không còn được thả diều, bắt cá, hái sen, tắm sông và ăn khoai nướng như ở đây nữa. .Buổi tiệc nào rồi cũng sẻ tàn không có buổi tiệc nào là mãi mãi cả.
----Sáng----
- Tụi con đi về bình an nha- Bà
- Dạ tụi con về chắc nhớ bà lắm- N.Băng
- Nếu nhớ thì cứ về thăm bà, bà sẻ chờ các con- Bà- Thôi cũng muộn rồi các con đi đi.
- Thưa bà tụi con đi.
Tụi nó lần lần lượt bước lên xe và cùng nhìn lại nơi mà tụi nó đã chơi cùng nhau, ăn cùng nhau mấy ngày qua với biết bao kỉ niệm đẹp giữ tụi nó và bà và cả những người trong làng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.