Chương 28: Chương 28
Không Cúc
26/08/2023
Trong phòng họp của tổ hình sự ở cục công an thành phố, Dương Thời Dữ ngồi ở hàng cuối cùng, một tay cầm sổ ghi chép, nghe các đồng nghiệp trong tổ báo cáo lại.
“Người chết là Vương Đại Vinh, nam, 43 tuổi, tối qua lúc 11 giờ 32 phút rơi xuống từ tầng bốn của nhà trọ XX…”
Trên màn hình đang trình chiếu hình ảnh tại hiện trường, Vương Đại Vinh trước đó vẫn còn tiêu diêu tự tại trong sòng bạc giờ đây đã trở thành một cỗ thi thể lạnh ngắt.
“… Dựa theo lời khai của nhân chứng Vương Xuân Hà, một người được nghi ngờ là liên quan đến bên phía xã hội đen đến tìm Vương Đại Vinh, sau đó đã tra tấn hắn để tra hỏi, cuối cùng là Vương Đại Vinh ngã khỏi lầu tử vong.”
Vương Xuân Hà là tên thật của em Xuân, cảnh sát phụ trách báo cáo ấn điều khiển từ xa, trên màn hình lại xuất hiện một tấm ảnh khác.
“Đây là nghi phạm mà Vương Xuân Hà đã chụp được.”
Tấm ảnh trên được chụp từ trên xuống dưới, trên hành lang có một người đàn ông đang đi xuống lầu.
“Tuy Vương Xuân Hà là bạn gái của Vương Đại Vinh nhưng gần đây gã đang phải trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, vì thế cũng không ở cùng với Vương Xuân Hà. Khi sự việc phát sinh, Vương Xuân Hà vừa đúng lúc đã hẹn trước đến thăm Vương Đại Vinh, nghe được tiếng động từ ngoài cửa bèn trốn vào bên hành lang đợi.”
“Không lâu sau thì thấy được nghi phạm ra khỏi phòng, vì để tránh camera giám sát nên muốn rời đi bằng thang bộ, lúc đó Vương Xuân Hà đang trốn ở thang bộ tầng năm, dùng điện thoại chụp được ảnh của nghi phạm đang đi xuống từ tầng bốn.”
Nhân viên cảnh sát vừa nói vừa phóng to tấm ảnh lên, chỉ thấy trên tấm ảnh lúc nghi phạm rời đi, tay phải vịn trên tay nắm cầu thang, trên cánh tay lộ rõ một hình xăm bọ cạp.
“Dựa theo hình xăm trên tay vịn tay nắm cầu thang này đã tra ra được nghi phạm là Nguỵ Kiệt, thường được gọi là ‘anh Oai'”
Tiếp theo, nhân viên cảnh sát lại trình chiếu thêm vài bức ảnh hiện trường. Trong căn phòng trọ chật hẹp, đồ đạc vẫn còn ngăn nắp như cũ, không có dấu vết xảy ra tranh chấp nào, trên bàn làm việc còn để lại một bức di thư được in ra sẵn, ghi mấy dòng đại loại là “Mệt mỏi quá, không muốn trốn chạy nữa.” vân vân.
“Cũng có thể nói, nếu như bạn gái của Vương Đại Vinh không đúng lúc qua tìm hắn thì rất có thể cái chết của hắn đã bị nguỵ tạo thành tự sát.”
Báo cáo kết thúc, các nhân viên cảnh sát cũng nhanh chóng tản đi về vị trí tiếp tục công việc của mình. Còn Dương Thời Dữ thì ra khỏi phòng hợp, bàn bạc về vụ án với Nhậm Văn Lệ.
Theo như bình thường thì thẩm phán sẽ không thể tham gia vào quá trình điều tra trước này, nhưng vụ án của Vương Đại Vinh lại gây ảnh hưởng đến phán quyết của vụ án cưỡng gian kia nên việc Dương Thời Dữ để tâm đến vụ án này cũng không có gì lạ.
“Bị giết hại ngụy tạo thành tự sát, đây quả thật là thủ đoạn quen thuộc của tên anh Oai này.”
Dương Thời Dữ vừa nói vừa đi sát bên tường, trên lối đi đang có vài cảnh sát vội vã chuẩn bị đi bắt tội phạm.
“Chỉ là không ngờ rằng hắn ta sẽ đích thân ra tay.” Nhậm Văn Lệ khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm trầm trọng nói: “Nhưng mà chuyện này cũng hợp tình hợp lý thôi, đám anh em kia của hắn không chạy thì cũng đã bị bắt gần hết rồi.” Dừng một chút, cô lại nói: “Cũng khó trách những năm nay Uông Hoà Thái càng ngày càng thu liễm.”
Uông Hòa Thái đã thành công tẩy trắng thành một doanh nhân, địa vị của ông ta càng cao thì hành động cũng càng cẩn thận hơn.
Dương Thời Dữ hỏi: “Vẫn không điều tra được giao dịch tiền bạc giữa Uông Hoà Thái và đám người đó sao?”
Nhậm Văn Lệ lắc đầu: “Thư kí của ông ta từng làm bên kế toán, rất khó để lộ sơ hở.”
Dương Thời Dữ nói: “Dù có thế nào đi nữa thì cũng phải bảo vệ nhân chứng Vương Xuân Hà thật cẩn thận.”
Nhiều lần phạm tội cố ý giết người thế này, đại khái là có thể bị phán tử hình. Đến lúc đó thì có thể đàm phán với anh Oai, để gã ta khai ra Uông Hoà Thái.
“Yên tâm, tôi sẽ cho người đặc biệt bảo vệ cô ta.” Nhậm Văn Lệ nói đến đây, bên phía đầu dãy bên kia chợt vang lên tiếng cấp dưới của cô gọi.
“Đội trưởng Nhậm, còn chưa xuất phát nữa sao?”
“Tới ngay.” Nhậm Văn Lệ đáp một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Dương Thời Dữ nói: “Lần này có thể dẫn dụ anh Oai ra được cũng coi như là một bước tiến khá lớn. Còn về đường dây rửa tiền kia, đồng nghiệp của tôi sẽ đặc biệt chú ý đến, nếu có tiến triển gì khác tôi lại báo cho cậu sau.”
Dương Thời Dữ cũng không giấu diếm Nhậm Văn Lệ chuyện anh đang điều tra Uông Hoà Thái, dù gì anh cũng cần bên phía cảnh sát giúp đỡ một tay.
Trong tay Nhậm Văn Lệ vẫn còn một vài vụ án chưa phá được, rõ ràng là biết có liên quan đến Uông Hoà Thái nhưng lại không thể tìm được chút manh mối nào, vì vậy cô vốn dĩ cũng đã muốn lôi được Uông Hòa Thái ra ngoài ánh sáng.
“Được.” Dương Thời Dữ nói xong thì thấy Nhậm Văn Lệ xoay người muốn rời đi, lại gọi cô lại: “Đúng rồi, đội trưởng Nhậm.”
“Hả?” Nhậm Văn Lệ dừng bước lại.
“Về nội dung mà hung thủ đã tra khảo Vương Đại Vinh theo như lời khai của Vương Xuân Hà.” Dương Thời Dữ dừng một chút: “Có thể biết được hắn đã hỏi gì không?”
“Vương Xuân Hà không dám đứng trước cửa quá lâu.” Nhặm Văn Lệ nói: “Nhưng mà tôi đoán chắc là hỏi Vương Đại Vinh chuyện liên quan đến người sai khiến gã, ngoại trừ từng tiết lộ với tên phạm nhân của vụ án cưỡng gian trong lúc ngồi tù ra thì có từng tiết lộ với ai khác nữa không.”
Người khác nữa sao…
Từ lúc bắt đầu nghe báo cáo, trong lòng Dương Thời Dữ đã dâng lên một cảm giác bất an không thôi.
Vì Vương Đại Vinh rõ ràng đã từng tiết lộ chuyện của anh Oai với một người khác, mà người đó không ai khác chính là Cận Chu.
Sau khi đỗ xe vào bên đường, Cận Chu xem giờ thử, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Sao mà còn chưa ra nữa vậy.”
Ngoài cửa cục cảnh sát có rất nhiều xe cảnh sát đang đỗ, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ. Vì thế làm cho Cận Chu càng tò mò hơn, vụ án của Vương Đại Vinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lại đợi thêm một lúc lâu nữa, bóng dáng cậu mong mỏi nãy giờ rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Chuyện sao rồi?” Dương Thời Dữ vừa mới ngồi lên xe Cận Chu đã không chờ nổi mà hỏi anh.
“Là anh Oai.” Dương Thời Dữ vừa nói vừa thắt dây an toàn: “Giết người diệt khẩu.”
“Có chứng cứ xác thực luôn hả?” Cận Chu thả phanh: “Em thấy có nhiều xe cảnh sát ra ngoài lắm.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ đáp.
“Rồi sao nữa?” Cận Chu đạp chân ga, chuẩn bị lái đi: “Vương Đại Vinh chết thế nào?”
“Ngã lầu.” Dương Thời Dữ nói.
“Sao biết được là do anh Oai làm vậy?” Cận Chu lại hỏi.
“Bị em Xuân bắt gặp được.” Dương Thời Dữ nói.
“Em Xuân?” Cận Chu khó hiểu: “Cô ta không bị diệt khẩu luôn sao?”
“Không.” Dương Thời Dữ nói.
Nói đến đây, Cận Chu cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, cậu đạp thắng xe, kéo phanh tay lại, nhìn Dương Thời Dữ hỏi: “Sao anh nói chuyện cứ cụt lủn vậy, em hỏi một chút là anh trả lời một chút vậy thôi hả?”
Dương Thời Dữ bình tĩnh nói: “Em hỏi cái gì anh cũng trả lời hết rồi mà.”
Nhưng mà cái giọng điệu cứ làm cho người ta khó chịu thế nào á.
Giống như nói chuyện với người yêu, hỏi người yêu hôm nay muốn ăn gì, anh lại chỉ trả lời lại có một chữ: Cơm. Còn cơm gì hay món gì cũng lười nói thêm.
“Hay là anh vốn dĩ không muốn nói cho em biết chứ gì?” Cận Chu bắt đầu nổi cơn, trực tiếp thắng xe lại bên đường: “Nếu không phải em vừa đúng lúc đang ở nhà anh thì em thấy chắc anh cũng chả thèm nói cho em biết Vương Đại Vinh đã chết luôn rồi đúng không.”
“Thế thì không có.” Dương Thời Dữ nói: “Gã ta chết thì vẫn phải báo với em một tiếng.”
Dù sao Vương Đại Vinh cũng là hung thủ trực tiếp đụng chết cha mẹ Cận Chu, về tình về lý thì đều nên báo cho cậu biết một tiếng.
Nhưng Cận Chu lại nghe lời này của Dương Thời Dữ theo một ý khác – Trừ việc này ra thì em đừng bận tâm đến nữa.
“Anh tới nữa rồi đó.” Cận Chu nổi rồ lên nói: “Cái gì anh cũng không chịu nói với em hết.”
“Anh đã nói với em rồi, bây giờ cảnh sát ra ngoài là để bắt anh Oai.” Dương Thời Dữ khẽ cau mày, kiên nhẫn giải thích: “Em còn muốn thế nào nữa? Lại nhúng tay vào nữa sao?”
“Nếu như bọn họ không bắt được thì sao?” Cận Chu nói: “Em không ngại tự mình đi bắt người đâu.”
“Cận Chu!” Rõ ràng Dương Thời Dữ cũng bắt đầu nổi nóng rồi, sợi dây chống trượt rũ bên vai cũng lay động theo: “Dù cho em có không nhúng tay vào thì bên phía cảnh sát cũng sẽ tăng cường điều tra ra thôi. Nhưng em thử coi mình đã làm ra chuyện gì hay chưa, để cho Vương Đại Vinh biết được em đang điều tra gã, bây giờ thì hay rồi, nếu như trước khi chết gã đã khai chuyện này ra với anh Oai thì phải làm sao?”
Dương Thời Dữ nói hết một tràng, trong mắt ngập tràn sự giận dữ.
Cận Chu trước giờ chưa từng bị Dương Thời Dữ quát thế này, nhất thời có chút không chịu nổi.
“Nếu như gã đã khai ra.” Dương Thời Dữ hít sâu một hơi, ép bản thân mình bình tĩnh lại: “Thì người anh Oai muốn diệt khẩu tiếp theo chính là em đấy.”
“Ò…” Khí thế của Cận Chu bị quát đến xẹp lép xuống, lắp bắp nói: “Bây giờ bên phía cảnh sát không phải đã đi bắt anh Oai rồi sao?”
“Nếu như không bắt được thì sao?” Dương Thời Dữ lạnh giọng hỏi.
“Không đến mức đó đâu.” Cận Chu lại bắt đầu không nghiêm túc nổi: “Chúng ta phải nên tin tưởng vào đồng chí cảnh sát mà đúng không?”
Dương Thời Dữ không thèm để ý đến Cận Chu nữa, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh trở lại.
“Dương Thời Dữ?” Cận Chu gọi một tiếng nhưng Dương Thời Dữ không phản ứng gì.
“Thầy Tiểu Dương?” Cận Chu lại nhẹ giọng gọi thêm một tiếng, trong giọng nói có một chút ý muốn lấy lòng: “Anh đừng giận em mà.”
“Em thật sự không thể khiến cho người khác yên tâm được chút nào cả.” Cuối cùng Dương Thời Dữ cũng quay đầu lại, hai mày vẫn cau chặt chưa giãn ra.
“Đó chẳng phải là do chuyện này có liên quan để bố mẹ em hay sao?” Cận Chu lại khởi động xe, chậm rãi lái về: “Em chắc chắn là phải quan tâm đến rồi.”
“Anh cũng không bảo em không được quan tâm.” Dương Thời Dữ đã bình tĩnh trở lại: “Anh chỉ bảo em đừng có xen vào thôi.”
“Thế làm sao được.” Cận Chu nửa đùa nửa thật nói: “Thời hạn một tháng sắp đến rồi đấy.”
Cận Chu bắt đầu xoè tay ra đếm ngày, còn cố ý đặt lịch hẹn trên điện thoại, chỉ đợi đến lúc được Dương Thời Dữ hôn tiếp thôi.
Cậu thậm chí đã tính toán kế hoạch đàm phán xong xuôi rồi, lần kế nhất định không thể nào có giá một nụ hôn ứng trước một tháng nữa.
Nhưng mà nói thật thì đây cũng chỉ là một trò đùa giữa hai người mà thôi, nếu như đến lúc mấu chốt thì lời hứa cho vui này chắc chắn sẽ không thể giữ lời được.
Dương Thời Dữ nghe ra được ý muốn được hôn của Cận Chu, lại xoay mặt ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Cận Chu lại lái xe về phía trước, giọng điệu bình tĩnh nói: “Dương Thời Dữ, em đã nói rất nhiều lần là em năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, anh đừng có tự mình giải quyết mọi chuyện nữa, anh cũng phải dựa vào em đi chứ.”
“Dựa vào cái bộ dạng không đàng hoàng được này của em à?” Dương Thời Dữ nhàn nhạt liếc Cận Chu một cái.
“Không phải, anh chưa từng thấy lúc em lên toà mà, rõ ràng là em rất đáng để dựa vào đó được không?” Cận Chu thấy vô cùng oan uổng.
Dương Thời Dữ trầm mặc lại, một lát sau anh mới bất đắc dĩ thở ra một hơi, lười cãi nhau với Cận Chu: “Em cứ dựa vào anh là được rồi.”
“Tại sao?” Cận Chu khó chịu nói.
“Vì em là thuyền nhỏ*, anh là đảo nhỏ**.” Dương Thời Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em vốn dĩ là phải dựa (neo) vào anh.”
*Thuyền nhỏ = Tiểu Chu (小船), nghĩa đen tên của Cận Chu.
**Đảo nhỏ = Dữ (屿), nghĩa đen tên của Dương Thời Dữ.
Cái gì vậy trời, Cận Chu thầm nghĩ, ai lại lấy tên ra nói như thế được.
Nhưng cũng chịu thôi, nghe thấy câu đó trong lòng cậu lại mềm nhũn ra, không thể phản bác lại nổi.
“Anh đừng nghĩ anh nói như vậy…” Cận Chu hơi ngượng ngùng, cố ý đổi chủ đề: “Thì em sẽ từ bỏ chuyện mình là một anh công dũng mãnh.”
Dương Thời Dữ đau đầu thu hồi tầm mắt, không nghĩ tới lúc này rồi mà Cận Chu vẫn còn đang quậy chuyện này.
“… Em vốn dĩ đã không phải rồi.”
------oOo------
“Người chết là Vương Đại Vinh, nam, 43 tuổi, tối qua lúc 11 giờ 32 phút rơi xuống từ tầng bốn của nhà trọ XX…”
Trên màn hình đang trình chiếu hình ảnh tại hiện trường, Vương Đại Vinh trước đó vẫn còn tiêu diêu tự tại trong sòng bạc giờ đây đã trở thành một cỗ thi thể lạnh ngắt.
“… Dựa theo lời khai của nhân chứng Vương Xuân Hà, một người được nghi ngờ là liên quan đến bên phía xã hội đen đến tìm Vương Đại Vinh, sau đó đã tra tấn hắn để tra hỏi, cuối cùng là Vương Đại Vinh ngã khỏi lầu tử vong.”
Vương Xuân Hà là tên thật của em Xuân, cảnh sát phụ trách báo cáo ấn điều khiển từ xa, trên màn hình lại xuất hiện một tấm ảnh khác.
“Đây là nghi phạm mà Vương Xuân Hà đã chụp được.”
Tấm ảnh trên được chụp từ trên xuống dưới, trên hành lang có một người đàn ông đang đi xuống lầu.
“Tuy Vương Xuân Hà là bạn gái của Vương Đại Vinh nhưng gần đây gã đang phải trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, vì thế cũng không ở cùng với Vương Xuân Hà. Khi sự việc phát sinh, Vương Xuân Hà vừa đúng lúc đã hẹn trước đến thăm Vương Đại Vinh, nghe được tiếng động từ ngoài cửa bèn trốn vào bên hành lang đợi.”
“Không lâu sau thì thấy được nghi phạm ra khỏi phòng, vì để tránh camera giám sát nên muốn rời đi bằng thang bộ, lúc đó Vương Xuân Hà đang trốn ở thang bộ tầng năm, dùng điện thoại chụp được ảnh của nghi phạm đang đi xuống từ tầng bốn.”
Nhân viên cảnh sát vừa nói vừa phóng to tấm ảnh lên, chỉ thấy trên tấm ảnh lúc nghi phạm rời đi, tay phải vịn trên tay nắm cầu thang, trên cánh tay lộ rõ một hình xăm bọ cạp.
“Dựa theo hình xăm trên tay vịn tay nắm cầu thang này đã tra ra được nghi phạm là Nguỵ Kiệt, thường được gọi là ‘anh Oai'”
Tiếp theo, nhân viên cảnh sát lại trình chiếu thêm vài bức ảnh hiện trường. Trong căn phòng trọ chật hẹp, đồ đạc vẫn còn ngăn nắp như cũ, không có dấu vết xảy ra tranh chấp nào, trên bàn làm việc còn để lại một bức di thư được in ra sẵn, ghi mấy dòng đại loại là “Mệt mỏi quá, không muốn trốn chạy nữa.” vân vân.
“Cũng có thể nói, nếu như bạn gái của Vương Đại Vinh không đúng lúc qua tìm hắn thì rất có thể cái chết của hắn đã bị nguỵ tạo thành tự sát.”
Báo cáo kết thúc, các nhân viên cảnh sát cũng nhanh chóng tản đi về vị trí tiếp tục công việc của mình. Còn Dương Thời Dữ thì ra khỏi phòng hợp, bàn bạc về vụ án với Nhậm Văn Lệ.
Theo như bình thường thì thẩm phán sẽ không thể tham gia vào quá trình điều tra trước này, nhưng vụ án của Vương Đại Vinh lại gây ảnh hưởng đến phán quyết của vụ án cưỡng gian kia nên việc Dương Thời Dữ để tâm đến vụ án này cũng không có gì lạ.
“Bị giết hại ngụy tạo thành tự sát, đây quả thật là thủ đoạn quen thuộc của tên anh Oai này.”
Dương Thời Dữ vừa nói vừa đi sát bên tường, trên lối đi đang có vài cảnh sát vội vã chuẩn bị đi bắt tội phạm.
“Chỉ là không ngờ rằng hắn ta sẽ đích thân ra tay.” Nhậm Văn Lệ khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm trầm trọng nói: “Nhưng mà chuyện này cũng hợp tình hợp lý thôi, đám anh em kia của hắn không chạy thì cũng đã bị bắt gần hết rồi.” Dừng một chút, cô lại nói: “Cũng khó trách những năm nay Uông Hoà Thái càng ngày càng thu liễm.”
Uông Hòa Thái đã thành công tẩy trắng thành một doanh nhân, địa vị của ông ta càng cao thì hành động cũng càng cẩn thận hơn.
Dương Thời Dữ hỏi: “Vẫn không điều tra được giao dịch tiền bạc giữa Uông Hoà Thái và đám người đó sao?”
Nhậm Văn Lệ lắc đầu: “Thư kí của ông ta từng làm bên kế toán, rất khó để lộ sơ hở.”
Dương Thời Dữ nói: “Dù có thế nào đi nữa thì cũng phải bảo vệ nhân chứng Vương Xuân Hà thật cẩn thận.”
Nhiều lần phạm tội cố ý giết người thế này, đại khái là có thể bị phán tử hình. Đến lúc đó thì có thể đàm phán với anh Oai, để gã ta khai ra Uông Hoà Thái.
“Yên tâm, tôi sẽ cho người đặc biệt bảo vệ cô ta.” Nhậm Văn Lệ nói đến đây, bên phía đầu dãy bên kia chợt vang lên tiếng cấp dưới của cô gọi.
“Đội trưởng Nhậm, còn chưa xuất phát nữa sao?”
“Tới ngay.” Nhậm Văn Lệ đáp một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Dương Thời Dữ nói: “Lần này có thể dẫn dụ anh Oai ra được cũng coi như là một bước tiến khá lớn. Còn về đường dây rửa tiền kia, đồng nghiệp của tôi sẽ đặc biệt chú ý đến, nếu có tiến triển gì khác tôi lại báo cho cậu sau.”
Dương Thời Dữ cũng không giấu diếm Nhậm Văn Lệ chuyện anh đang điều tra Uông Hoà Thái, dù gì anh cũng cần bên phía cảnh sát giúp đỡ một tay.
Trong tay Nhậm Văn Lệ vẫn còn một vài vụ án chưa phá được, rõ ràng là biết có liên quan đến Uông Hoà Thái nhưng lại không thể tìm được chút manh mối nào, vì vậy cô vốn dĩ cũng đã muốn lôi được Uông Hòa Thái ra ngoài ánh sáng.
“Được.” Dương Thời Dữ nói xong thì thấy Nhậm Văn Lệ xoay người muốn rời đi, lại gọi cô lại: “Đúng rồi, đội trưởng Nhậm.”
“Hả?” Nhậm Văn Lệ dừng bước lại.
“Về nội dung mà hung thủ đã tra khảo Vương Đại Vinh theo như lời khai của Vương Xuân Hà.” Dương Thời Dữ dừng một chút: “Có thể biết được hắn đã hỏi gì không?”
“Vương Xuân Hà không dám đứng trước cửa quá lâu.” Nhặm Văn Lệ nói: “Nhưng mà tôi đoán chắc là hỏi Vương Đại Vinh chuyện liên quan đến người sai khiến gã, ngoại trừ từng tiết lộ với tên phạm nhân của vụ án cưỡng gian trong lúc ngồi tù ra thì có từng tiết lộ với ai khác nữa không.”
Người khác nữa sao…
Từ lúc bắt đầu nghe báo cáo, trong lòng Dương Thời Dữ đã dâng lên một cảm giác bất an không thôi.
Vì Vương Đại Vinh rõ ràng đã từng tiết lộ chuyện của anh Oai với một người khác, mà người đó không ai khác chính là Cận Chu.
Sau khi đỗ xe vào bên đường, Cận Chu xem giờ thử, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Sao mà còn chưa ra nữa vậy.”
Ngoài cửa cục cảnh sát có rất nhiều xe cảnh sát đang đỗ, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ. Vì thế làm cho Cận Chu càng tò mò hơn, vụ án của Vương Đại Vinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lại đợi thêm một lúc lâu nữa, bóng dáng cậu mong mỏi nãy giờ rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Chuyện sao rồi?” Dương Thời Dữ vừa mới ngồi lên xe Cận Chu đã không chờ nổi mà hỏi anh.
“Là anh Oai.” Dương Thời Dữ vừa nói vừa thắt dây an toàn: “Giết người diệt khẩu.”
“Có chứng cứ xác thực luôn hả?” Cận Chu thả phanh: “Em thấy có nhiều xe cảnh sát ra ngoài lắm.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ đáp.
“Rồi sao nữa?” Cận Chu đạp chân ga, chuẩn bị lái đi: “Vương Đại Vinh chết thế nào?”
“Ngã lầu.” Dương Thời Dữ nói.
“Sao biết được là do anh Oai làm vậy?” Cận Chu lại hỏi.
“Bị em Xuân bắt gặp được.” Dương Thời Dữ nói.
“Em Xuân?” Cận Chu khó hiểu: “Cô ta không bị diệt khẩu luôn sao?”
“Không.” Dương Thời Dữ nói.
Nói đến đây, Cận Chu cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, cậu đạp thắng xe, kéo phanh tay lại, nhìn Dương Thời Dữ hỏi: “Sao anh nói chuyện cứ cụt lủn vậy, em hỏi một chút là anh trả lời một chút vậy thôi hả?”
Dương Thời Dữ bình tĩnh nói: “Em hỏi cái gì anh cũng trả lời hết rồi mà.”
Nhưng mà cái giọng điệu cứ làm cho người ta khó chịu thế nào á.
Giống như nói chuyện với người yêu, hỏi người yêu hôm nay muốn ăn gì, anh lại chỉ trả lời lại có một chữ: Cơm. Còn cơm gì hay món gì cũng lười nói thêm.
“Hay là anh vốn dĩ không muốn nói cho em biết chứ gì?” Cận Chu bắt đầu nổi cơn, trực tiếp thắng xe lại bên đường: “Nếu không phải em vừa đúng lúc đang ở nhà anh thì em thấy chắc anh cũng chả thèm nói cho em biết Vương Đại Vinh đã chết luôn rồi đúng không.”
“Thế thì không có.” Dương Thời Dữ nói: “Gã ta chết thì vẫn phải báo với em một tiếng.”
Dù sao Vương Đại Vinh cũng là hung thủ trực tiếp đụng chết cha mẹ Cận Chu, về tình về lý thì đều nên báo cho cậu biết một tiếng.
Nhưng Cận Chu lại nghe lời này của Dương Thời Dữ theo một ý khác – Trừ việc này ra thì em đừng bận tâm đến nữa.
“Anh tới nữa rồi đó.” Cận Chu nổi rồ lên nói: “Cái gì anh cũng không chịu nói với em hết.”
“Anh đã nói với em rồi, bây giờ cảnh sát ra ngoài là để bắt anh Oai.” Dương Thời Dữ khẽ cau mày, kiên nhẫn giải thích: “Em còn muốn thế nào nữa? Lại nhúng tay vào nữa sao?”
“Nếu như bọn họ không bắt được thì sao?” Cận Chu nói: “Em không ngại tự mình đi bắt người đâu.”
“Cận Chu!” Rõ ràng Dương Thời Dữ cũng bắt đầu nổi nóng rồi, sợi dây chống trượt rũ bên vai cũng lay động theo: “Dù cho em có không nhúng tay vào thì bên phía cảnh sát cũng sẽ tăng cường điều tra ra thôi. Nhưng em thử coi mình đã làm ra chuyện gì hay chưa, để cho Vương Đại Vinh biết được em đang điều tra gã, bây giờ thì hay rồi, nếu như trước khi chết gã đã khai chuyện này ra với anh Oai thì phải làm sao?”
Dương Thời Dữ nói hết một tràng, trong mắt ngập tràn sự giận dữ.
Cận Chu trước giờ chưa từng bị Dương Thời Dữ quát thế này, nhất thời có chút không chịu nổi.
“Nếu như gã đã khai ra.” Dương Thời Dữ hít sâu một hơi, ép bản thân mình bình tĩnh lại: “Thì người anh Oai muốn diệt khẩu tiếp theo chính là em đấy.”
“Ò…” Khí thế của Cận Chu bị quát đến xẹp lép xuống, lắp bắp nói: “Bây giờ bên phía cảnh sát không phải đã đi bắt anh Oai rồi sao?”
“Nếu như không bắt được thì sao?” Dương Thời Dữ lạnh giọng hỏi.
“Không đến mức đó đâu.” Cận Chu lại bắt đầu không nghiêm túc nổi: “Chúng ta phải nên tin tưởng vào đồng chí cảnh sát mà đúng không?”
Dương Thời Dữ không thèm để ý đến Cận Chu nữa, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh trở lại.
“Dương Thời Dữ?” Cận Chu gọi một tiếng nhưng Dương Thời Dữ không phản ứng gì.
“Thầy Tiểu Dương?” Cận Chu lại nhẹ giọng gọi thêm một tiếng, trong giọng nói có một chút ý muốn lấy lòng: “Anh đừng giận em mà.”
“Em thật sự không thể khiến cho người khác yên tâm được chút nào cả.” Cuối cùng Dương Thời Dữ cũng quay đầu lại, hai mày vẫn cau chặt chưa giãn ra.
“Đó chẳng phải là do chuyện này có liên quan để bố mẹ em hay sao?” Cận Chu lại khởi động xe, chậm rãi lái về: “Em chắc chắn là phải quan tâm đến rồi.”
“Anh cũng không bảo em không được quan tâm.” Dương Thời Dữ đã bình tĩnh trở lại: “Anh chỉ bảo em đừng có xen vào thôi.”
“Thế làm sao được.” Cận Chu nửa đùa nửa thật nói: “Thời hạn một tháng sắp đến rồi đấy.”
Cận Chu bắt đầu xoè tay ra đếm ngày, còn cố ý đặt lịch hẹn trên điện thoại, chỉ đợi đến lúc được Dương Thời Dữ hôn tiếp thôi.
Cậu thậm chí đã tính toán kế hoạch đàm phán xong xuôi rồi, lần kế nhất định không thể nào có giá một nụ hôn ứng trước một tháng nữa.
Nhưng mà nói thật thì đây cũng chỉ là một trò đùa giữa hai người mà thôi, nếu như đến lúc mấu chốt thì lời hứa cho vui này chắc chắn sẽ không thể giữ lời được.
Dương Thời Dữ nghe ra được ý muốn được hôn của Cận Chu, lại xoay mặt ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Cận Chu lại lái xe về phía trước, giọng điệu bình tĩnh nói: “Dương Thời Dữ, em đã nói rất nhiều lần là em năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, anh đừng có tự mình giải quyết mọi chuyện nữa, anh cũng phải dựa vào em đi chứ.”
“Dựa vào cái bộ dạng không đàng hoàng được này của em à?” Dương Thời Dữ nhàn nhạt liếc Cận Chu một cái.
“Không phải, anh chưa từng thấy lúc em lên toà mà, rõ ràng là em rất đáng để dựa vào đó được không?” Cận Chu thấy vô cùng oan uổng.
Dương Thời Dữ trầm mặc lại, một lát sau anh mới bất đắc dĩ thở ra một hơi, lười cãi nhau với Cận Chu: “Em cứ dựa vào anh là được rồi.”
“Tại sao?” Cận Chu khó chịu nói.
“Vì em là thuyền nhỏ*, anh là đảo nhỏ**.” Dương Thời Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em vốn dĩ là phải dựa (neo) vào anh.”
*Thuyền nhỏ = Tiểu Chu (小船), nghĩa đen tên của Cận Chu.
**Đảo nhỏ = Dữ (屿), nghĩa đen tên của Dương Thời Dữ.
Cái gì vậy trời, Cận Chu thầm nghĩ, ai lại lấy tên ra nói như thế được.
Nhưng cũng chịu thôi, nghe thấy câu đó trong lòng cậu lại mềm nhũn ra, không thể phản bác lại nổi.
“Anh đừng nghĩ anh nói như vậy…” Cận Chu hơi ngượng ngùng, cố ý đổi chủ đề: “Thì em sẽ từ bỏ chuyện mình là một anh công dũng mãnh.”
Dương Thời Dữ đau đầu thu hồi tầm mắt, không nghĩ tới lúc này rồi mà Cận Chu vẫn còn đang quậy chuyện này.
“… Em vốn dĩ đã không phải rồi.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.