Chương 10: Sủa cái gì vậy!
Không Cúc
28/07/2022
"Chị dâu?" Lam Lam dừng lại động tác, tò mò nhìn Dương Thời Dữ, nhưng
cậu ta cũng không có thu liễm lại, cả người vẫn dựa vào người Cận Chu.
Cận Chu tuỳ ý để Lam Lam dựa vào mình, ánh mắt cố ý vô tình mà quét qua khuôn mặt của Dương Thời Dữ, muốn xem khuôn mặt kia có bất kỳ phản ứng nào không, nhưng Dương Thời Dữ trực tiếp quay mặt sang chỗ khác, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm.
"Anh Cận, anh nói dối." Lam Lam uỷ khuất nằm trên vai Cận Chu, "Anh rõ ràng đã nói là thích kiểu như em, sao có thể là hắn ta chứ?"
"Tôi đã nói vậy sao?" Cận Chu lơ đãng lừa gạt nói.
"Rõ ràng là đã nói như vậy." Lam Lam bất mãn bĩu môi, "Miệng đàn ông, toàn là đồ dối trá."
"Không có lừa em." Cận Chu hạ bút thành văn dỗ dành nói, "Thỉnh thoảng đổi khẩu vị."
Lời nói ở quán bar không có ai có là thật, đừng nhìn bộ dạng tổn thương của Lam Lam, thật ra cậu ta cũng là một tay già đời, chỉ là giả vờ mà thôi.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng giả vờ không nói ra, nói vài lời tán tỉnh, nói xong rồi nên làm gì thì làm đó, sẽ không có ai để trong lòng.
Lam Lam bật cười, hoàn toàn không để ý đến sự trầm mặc của Dương Thời Dữ, vòng tay qua cổ Cận Chu hỏi: "Vậy thì khi nào anh sẽ đổi lại?"
Thật ra khẩu vị của Cận Chu chưa bao giờ thay đổi, cậu đang định nói vài câu qua loa lấy lệ, nhưng đúng lúc này, Dương Thời Dữ bên cạnh đột nhiên "Cạch" đặt ly rượu trong tay xuống, tiếng va chạm lạnh lẽo cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Cận Chu và Lam Lam.
Mặc dù Dương Thời Dữ vẫn như cũ quay cái ót về phía Cận Chu, không nhìn về hướng bên này, nhưng Cận Chu lờ mờ cảm giác được một cổ áp suất thấp ập qua đây.
Không hiểu sao cậu chợt cảm thấy chột dạ, lập tức thu lại giọng điệu phóng đãng, duy trì khoảng cách hỏi Lam Lam: "Em đến một mình à?"
Ngụ ý: Nhanh quay lại với bạn của cậu đi.
Lam Lam cũng là một người tinh ranh, lập tức hiểu được ý của Cận Chu, cười ranh mãnh, nhìn Dương Thời Dữ từ nãy giờ không hề nói một lời nào, hỏi: "Chị dâu tức giận rồi sao?"
Cận Chu thừa nhận rằng ban đầu cậu muốn trêu chọc Dương Thời Dữ, nhưng trêu nửa ngày rồi, mà Dương Thời Dữ một chút phản ứng cũng không có, trêu chọc thêm nữa thì thật là vô nghĩa.
Hơn nữa, Cận Chu đã sớm come out với đám bạn của mình từ lâu rồi, nhưng cậu không rõ Dương Thời Dữ có thái độ như thế nào đối với gay, giờ nhìn bóng lưng lạnh lùng đó, cậu chợt thấy hối hận, Dương Thời Dữ là một thẩm phán chính trực như vậy, nếu như không thể chấp nhận loại chuyện này thì phải làm sao?
Lam Lam hiển nhiên không biết tâm tình của Cận Chu lúc này có bao nhiêu phức tạp, cậu ta vô tâm vô phế đi tới trước mặt Dương Thời Dữ, đưa tay chống cằm, đánh giá khuôn mặt dưới chiếc mũ bóng chày.
"Chị dâu rất đẹp trai nha." Lam Lam chớp chớp đôi mắt, "Sao lại không nói lời nào vậy?"
Dương Thời Dữ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không còn nhìn về hướng bên kia nữa, quay đầu về phía bartender.
Lam Lam lại rướn người về phía trước, khuỷu tay gần như chạm vào khuỷu tay của Dương Thời Dữ. Cậu ta duỗi ngón trỏ ra, mang theo ý khiêu khích vuốt ve mu bàn tay Dương Thời Dữ, hỏi: "Chị dâu làm 1 cũng được, đúng không?"
1 cái gì mà 1, Cận Chu nhìn ngón trỏ của Lam Lam, lửa giận chợt lóe lên, mặt trầm xuống trách mắng: "Lam Lam."
Lam Lam uỷ khuất rút tay về, làm mặt quỷ với Cận Chu, ném lại một câu "Anh Cận thật hung dữ", sau đó rời khỏi quầy bar.
Cận Chu từ trước giờ chưa bao giờ tức giận với mấy cục cưng, cũng không hiểu sao lại nhịn không được.
Cậu yêu cầu bartender đổi một ly nước có ga, đang cân nhắc làm sao giải thích với Dương Thời Dữ về chuyện vừa rồi, thì thấy Dương Thời Dữ đột nhiên quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm hỏi cậu: "Chị dâu là có ý gì?"
Cận Chu không kịp phòng bị bất ngờ bị khí ga làm cho sặc, cậu đặt cốc nước xuống, lấy khăn giấy từ sau quầy bar, vừa lau miệng, vừa nói: "Còn có ý gì nữa? Ý là vợ của tôi đó."
Dương Thời Dữ bất động nhìn chằm chằm vào Cận Chu, biểu cảm không chút thay đổi, trong lúc nhất thời làm Cận Chu có chút bực bội.
"Sao, không thích cái danh xưng chị dâu này?" Cận Chu cái người này chính là như vậy, lúc trước còn hối hận không nên trêu chọc Dương Thời Dữ, nhưng khi nhìn thấy Dương Thời Dữ không chút phản ứng, cậu lại cảm thấy khó chịu, giống như phải nhận được chút phản ứng từ Dương Thời Dữ thì mới thoả mãn.
"Không thích." Dương Thời Dữ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Tốt lắm, cái này càng khiến Cận Chu bực bội hơn.
Lúc này, Hổ Tử đi tới cạnh quầy bar, vỗ vai Cận Chu, chỉ lên lầu hai nói: "Anh Cận, anh Lưu kêu anh lên đó."
Cận Chu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Vĩnh Xương đang ngồi ở hàng ghế dài bên cạnh lan can tầng hai, bên người lại có những mỹ nữ vây xung quanh, trái ôm phải ấp.
Cậu bước xuống ghế đẩu cao, hất cằm chỉ lên lầu hai, hỏi Dương Thời Dữ: "Muốn đi lên với tôi không?"
Dương Thời Dữ nhìn theo tầm mắt của Cận Chu, hỏi: "Đi đâu?"
"Tìm đại ca của tôi." Cận Chu nói, "Giới thiệu cho anh làm quen."
Cận Chu cũng không biết hai người bọn họ có gì mà cần phải làm quen với nhau, nhưng cậu không muốn để Dương Thời Dữ một mình ở quầy bar.
Lượng người trong quán đông dần, quầy bar lúc nào cũng có người qua lại, gần như là đang chen chúc nhau.
Dương Thời Dữ hiển nhiên không muốn ở lại trong một môi trường hỗn loạn như vậy, thu hồi tầm mắt, đứng dậy khỏi ghế đẩu.
Tầng hai cũng rất ồn ào, nhưng ít người hơn hẳn, nên thoải mái hơn so với tầng một.
Cận Chu dẫn Dương Thời Dữ đến ngồi ở ghế sô pha đối diện với Lưu Vĩnh Xương, Lưu Vĩnh Xương hiển nhiên không ngờ tới Cận Chu sẽ dẫn người lên đây, trước tiên đánh giá Dương Thời Dữ, hỏi Cận Chu: "Người này là?"
Nói là để giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, nhưng Cận Chu không có ý định tiết lộ thân phận thật sự của Dương Thời Dữ, càng lười nói lại từ đầu mối quan hệ giữa cậu và Dương Thời Dữ.
Cậu lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, khoác một tay ra sau lưng Dương Thời Dữ, thuận miệng nói: "Cục cưng mới của em."
Nói xong, Cận Chu cũng không nhìn Dương Thời Dữ, nhưng cậu lờ mờ cảm thấy có hai đường nhìn chết chóc bắn ra từ phía bên cạnh.
Lưu Vĩnh Xương kinh ngạc hỏi: "Sao nhìn không giống lắm?"
"Đúng thật là không giống." Cận Chu biết tại sao Lưu Vĩnh Xương lại ngạc nhiên, bởi vì Dương Thời Dữ hoàn toàn không phải cùng một kiểu với những cục cưng khác của cậu, "Cao hơn một chút, cũng không vấn đề gì, nằm trên giường cũng như nhau cả thôi."
Lưu Vĩnh Xương ngầm hiểu mà mỉm cười, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Cận Chu: "Được, mày thích là được."
Cận Chu có thể từ chối điếu thuốc của bảo vệ, nhưng cậu không thể không chừa mặt mũi cho Lưu Vĩnh Xương. Cậu châm thuốc một cách điêu luyện, nhưng khi Lưu Vĩnh Xương đưa điếu thuốc cho Dương Thời Dữ, cậu vẫn đưa tay ngăn lại: "Anh Lưu, anh ấy không hút thuốc."
Lưu Vĩnh Xương lộ ra vẻ mặt hiếm lạ, đưa điếu thuốc ngược lại vào miệng mình, nói với Cận Chu bằng giọng không rõ chữ: "Đàn ông không hút thuốc, sống như một thái giám, sao không dạy cho cậu ta?"
Cận Chu lập tức cảm thấy buồn cười, người ta là một thẩm phán chính trực, cậu lại đi dạy người ta hút thuốc, lo chuyện không đâu à.
Nghĩ đến đây, Cận Chu cuối cùng cũng quay đầu nhìn Dương Thời Dữ.
Vẫn còn tốt, bình tĩnh hơn cậu tưởng tượng.
"Anh muốn học hút thuốc không?" Nhạc trong quán bar mở quá lớn, Cận Chu không muốn gào giọng nói chuyện, liền ghé vào tai Dương Thời Dữ, nhẹ giọng nói nhỏ.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của dầu gội, trong quán bar hỗn loạn có vẻ tươi mát dị thường.
Cận Chu nhân cơ hội hít sâu một hơi, lúc này Dương Thời Dữ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu hỏi: "Cậu dạy tôi?"
Chóp mũi của hai người gần nhau đến mức khiến hơi thở Cận Chu vừa hít vào bị kẹt lại trong lồng ngực, không dám thở ra.
Dương Thời Dữ uể oải mở to đôi mắt, đường nhìn tập trung vào khuôn mặt của Cận Chu, hàng mi dày giống như hai chiếc quạt nhỏ, cào tim Cận Chu đến phát ngứa.
Cận Chu ngây người nhìn Dương Thời Dữ, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên mất hít thở, nhưng ngay khi cậu nghẹn đến mức não sắp thiếu dưỡng khí, Lưu Vĩnh Xương ở phía đối diện đúng lúc cắt ngang ánh mắt giữa hai người, cho cậu tranh thủ cơ hội thở dốc.
"Hai người từ từ nói chuyện." Lưu Vĩnh Xương cầm điện thoại lên đứng dậy, "Có một người bạn gọi tôi qua, đợi lát nữa Vương Đại Vinh đến, tôi sẽ tìm người thông báo cho các cậu."
Lưu Vĩnh Xương mang theo những mỹ nữ bồi rượu cùng đi vào một ghế lô riêng, trong hàng ghế dài chỉ còn lại hai người Cận Chu và Dương Thời Dữ.
Cận Chu không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt, cậu lôi kéo cổ áo vốn đã lỏng lẻo, hỏi Dương Thời Dữ: "Anh thực sự muốn học hút thuốc?"
"Tôi điên rồi sao?" Lưu Vĩnh Xương vừa rời đi, Dương Thời Dữ lập tức khôi phục bộ dạng lạnh như băng. Nhìn cái bộ dạng này, vừa rồi ở trước mặt Lưu Vĩnh Xương, hắn chính là cố ý giả bộ bình tĩnh, chừa mặt mũi cho Cận Chu.
"Không học thì không học, hung dữ cái gì." Cận Chu gãy tàn thuốc, theo bản năng đưa điếu thuốc lên khoé miệng, nhưng nhìn thấy Dương Thời Dữ đột nhiên cau mày, cậu đành phải ấn điếu thuốc xuống gạt tàn, "Được rồi được rồi, tôi cũng không hút."
Thật là khó hầu hạ.
Nhưng mà cho dù Cận Chu đã tự giác dập tắt điếu thuốc, sắc mặt của Dương Thời Dữ vẫn không có chuyển biến tốt hơn, hỏi: "Vừa rồi cậu gọi ai là cục cưng?"
"Sao, không bằng lòng?" Cận Chu không đứng đắn nói, "Chị dâu anh không thích, cục cưng anh cũng không thích sao?"
Sắc mặt Dương Thời Dữ lại tối sầm xuống vài phần, hiển nhiên là không thích Cận Chu gọi hắn như vậy.
Nhưng mà Cận Chu lại cảm thấy thú vị, liền vươn tay nắm lấy cằm của Dương Thời Dữ, cưỡng ép hắn phải nhìn thẳng vào mình, cà lơ phất phơ mà nói: "Ai đến tôi cũng sẽ không từ chối, thẩm phán đại nhân có muốn thử không?"
Sự đắc chí của Cận Chu chỉ kéo dài trong một giây, Dương Thời Dữ đột nhiên dùng sức bẻ móng vuốt của cậu, mặt không chút biểu tình hỏi: "Đùa như vậy, cậu rất vui sao?"
Thành thật mà nói, rất vui.
Nhưng Cận Chu không dám đùa nữa, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Dương Thời Dữ nói: "Này, đau đau đau, anh buông tôi ra!"
Dương Thời Dữ không những không thả lỏng, ngược lại còn tăng thêm sức lực: "Đừng có lấy bộ dạng lưu manh kia dùng lên người tôi."
"Được được được, tôi biết rồi." Cận Chu không nhịn được kêu lên vài tiếng đau đớn, nhưng lúc này cậu đột nhiên nhìn thấy Hổ Tử đang đứng bên cạnh hàng ghế dài, liền nuốt cơn đau vào bụng, nhìn Hổ Tử hỏi, "Mày ở đây làm gì?"
"À." Hổ Tử lúng túng nói, "Anh Lưu kêu em thông báo cho anh Cận và chị dâu, Vương Đại Vinh đến rồi."
Dương Thời Dữ nghe thấy lời này liền buông Cận Chu ra, đứng dậy đi xuống lầu. Cận Chu lắc lắc cổ tay đau, đi theo sau lưng Dương Thời Dữ, nhưng cậu đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Hổ Tử có chút kỳ quái, liền hỏi: "Ánh mắt gì đây?"
"Anh Cận" Hổ Tử tiến đến gần Cận Chu, nhỏ giọng nói, "Thì ra anh mới là chị dâu."
Cận Chu lập tức nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sủa cái mẹ gì vậy!"
Cận Chu tuỳ ý để Lam Lam dựa vào mình, ánh mắt cố ý vô tình mà quét qua khuôn mặt của Dương Thời Dữ, muốn xem khuôn mặt kia có bất kỳ phản ứng nào không, nhưng Dương Thời Dữ trực tiếp quay mặt sang chỗ khác, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm.
"Anh Cận, anh nói dối." Lam Lam uỷ khuất nằm trên vai Cận Chu, "Anh rõ ràng đã nói là thích kiểu như em, sao có thể là hắn ta chứ?"
"Tôi đã nói vậy sao?" Cận Chu lơ đãng lừa gạt nói.
"Rõ ràng là đã nói như vậy." Lam Lam bất mãn bĩu môi, "Miệng đàn ông, toàn là đồ dối trá."
"Không có lừa em." Cận Chu hạ bút thành văn dỗ dành nói, "Thỉnh thoảng đổi khẩu vị."
Lời nói ở quán bar không có ai có là thật, đừng nhìn bộ dạng tổn thương của Lam Lam, thật ra cậu ta cũng là một tay già đời, chỉ là giả vờ mà thôi.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng giả vờ không nói ra, nói vài lời tán tỉnh, nói xong rồi nên làm gì thì làm đó, sẽ không có ai để trong lòng.
Lam Lam bật cười, hoàn toàn không để ý đến sự trầm mặc của Dương Thời Dữ, vòng tay qua cổ Cận Chu hỏi: "Vậy thì khi nào anh sẽ đổi lại?"
Thật ra khẩu vị của Cận Chu chưa bao giờ thay đổi, cậu đang định nói vài câu qua loa lấy lệ, nhưng đúng lúc này, Dương Thời Dữ bên cạnh đột nhiên "Cạch" đặt ly rượu trong tay xuống, tiếng va chạm lạnh lẽo cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Cận Chu và Lam Lam.
Mặc dù Dương Thời Dữ vẫn như cũ quay cái ót về phía Cận Chu, không nhìn về hướng bên này, nhưng Cận Chu lờ mờ cảm giác được một cổ áp suất thấp ập qua đây.
Không hiểu sao cậu chợt cảm thấy chột dạ, lập tức thu lại giọng điệu phóng đãng, duy trì khoảng cách hỏi Lam Lam: "Em đến một mình à?"
Ngụ ý: Nhanh quay lại với bạn của cậu đi.
Lam Lam cũng là một người tinh ranh, lập tức hiểu được ý của Cận Chu, cười ranh mãnh, nhìn Dương Thời Dữ từ nãy giờ không hề nói một lời nào, hỏi: "Chị dâu tức giận rồi sao?"
Cận Chu thừa nhận rằng ban đầu cậu muốn trêu chọc Dương Thời Dữ, nhưng trêu nửa ngày rồi, mà Dương Thời Dữ một chút phản ứng cũng không có, trêu chọc thêm nữa thì thật là vô nghĩa.
Hơn nữa, Cận Chu đã sớm come out với đám bạn của mình từ lâu rồi, nhưng cậu không rõ Dương Thời Dữ có thái độ như thế nào đối với gay, giờ nhìn bóng lưng lạnh lùng đó, cậu chợt thấy hối hận, Dương Thời Dữ là một thẩm phán chính trực như vậy, nếu như không thể chấp nhận loại chuyện này thì phải làm sao?
Lam Lam hiển nhiên không biết tâm tình của Cận Chu lúc này có bao nhiêu phức tạp, cậu ta vô tâm vô phế đi tới trước mặt Dương Thời Dữ, đưa tay chống cằm, đánh giá khuôn mặt dưới chiếc mũ bóng chày.
"Chị dâu rất đẹp trai nha." Lam Lam chớp chớp đôi mắt, "Sao lại không nói lời nào vậy?"
Dương Thời Dữ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không còn nhìn về hướng bên kia nữa, quay đầu về phía bartender.
Lam Lam lại rướn người về phía trước, khuỷu tay gần như chạm vào khuỷu tay của Dương Thời Dữ. Cậu ta duỗi ngón trỏ ra, mang theo ý khiêu khích vuốt ve mu bàn tay Dương Thời Dữ, hỏi: "Chị dâu làm 1 cũng được, đúng không?"
1 cái gì mà 1, Cận Chu nhìn ngón trỏ của Lam Lam, lửa giận chợt lóe lên, mặt trầm xuống trách mắng: "Lam Lam."
Lam Lam uỷ khuất rút tay về, làm mặt quỷ với Cận Chu, ném lại một câu "Anh Cận thật hung dữ", sau đó rời khỏi quầy bar.
Cận Chu từ trước giờ chưa bao giờ tức giận với mấy cục cưng, cũng không hiểu sao lại nhịn không được.
Cậu yêu cầu bartender đổi một ly nước có ga, đang cân nhắc làm sao giải thích với Dương Thời Dữ về chuyện vừa rồi, thì thấy Dương Thời Dữ đột nhiên quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm hỏi cậu: "Chị dâu là có ý gì?"
Cận Chu không kịp phòng bị bất ngờ bị khí ga làm cho sặc, cậu đặt cốc nước xuống, lấy khăn giấy từ sau quầy bar, vừa lau miệng, vừa nói: "Còn có ý gì nữa? Ý là vợ của tôi đó."
Dương Thời Dữ bất động nhìn chằm chằm vào Cận Chu, biểu cảm không chút thay đổi, trong lúc nhất thời làm Cận Chu có chút bực bội.
"Sao, không thích cái danh xưng chị dâu này?" Cận Chu cái người này chính là như vậy, lúc trước còn hối hận không nên trêu chọc Dương Thời Dữ, nhưng khi nhìn thấy Dương Thời Dữ không chút phản ứng, cậu lại cảm thấy khó chịu, giống như phải nhận được chút phản ứng từ Dương Thời Dữ thì mới thoả mãn.
"Không thích." Dương Thời Dữ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Tốt lắm, cái này càng khiến Cận Chu bực bội hơn.
Lúc này, Hổ Tử đi tới cạnh quầy bar, vỗ vai Cận Chu, chỉ lên lầu hai nói: "Anh Cận, anh Lưu kêu anh lên đó."
Cận Chu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Vĩnh Xương đang ngồi ở hàng ghế dài bên cạnh lan can tầng hai, bên người lại có những mỹ nữ vây xung quanh, trái ôm phải ấp.
Cậu bước xuống ghế đẩu cao, hất cằm chỉ lên lầu hai, hỏi Dương Thời Dữ: "Muốn đi lên với tôi không?"
Dương Thời Dữ nhìn theo tầm mắt của Cận Chu, hỏi: "Đi đâu?"
"Tìm đại ca của tôi." Cận Chu nói, "Giới thiệu cho anh làm quen."
Cận Chu cũng không biết hai người bọn họ có gì mà cần phải làm quen với nhau, nhưng cậu không muốn để Dương Thời Dữ một mình ở quầy bar.
Lượng người trong quán đông dần, quầy bar lúc nào cũng có người qua lại, gần như là đang chen chúc nhau.
Dương Thời Dữ hiển nhiên không muốn ở lại trong một môi trường hỗn loạn như vậy, thu hồi tầm mắt, đứng dậy khỏi ghế đẩu.
Tầng hai cũng rất ồn ào, nhưng ít người hơn hẳn, nên thoải mái hơn so với tầng một.
Cận Chu dẫn Dương Thời Dữ đến ngồi ở ghế sô pha đối diện với Lưu Vĩnh Xương, Lưu Vĩnh Xương hiển nhiên không ngờ tới Cận Chu sẽ dẫn người lên đây, trước tiên đánh giá Dương Thời Dữ, hỏi Cận Chu: "Người này là?"
Nói là để giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, nhưng Cận Chu không có ý định tiết lộ thân phận thật sự của Dương Thời Dữ, càng lười nói lại từ đầu mối quan hệ giữa cậu và Dương Thời Dữ.
Cậu lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, khoác một tay ra sau lưng Dương Thời Dữ, thuận miệng nói: "Cục cưng mới của em."
Nói xong, Cận Chu cũng không nhìn Dương Thời Dữ, nhưng cậu lờ mờ cảm thấy có hai đường nhìn chết chóc bắn ra từ phía bên cạnh.
Lưu Vĩnh Xương kinh ngạc hỏi: "Sao nhìn không giống lắm?"
"Đúng thật là không giống." Cận Chu biết tại sao Lưu Vĩnh Xương lại ngạc nhiên, bởi vì Dương Thời Dữ hoàn toàn không phải cùng một kiểu với những cục cưng khác của cậu, "Cao hơn một chút, cũng không vấn đề gì, nằm trên giường cũng như nhau cả thôi."
Lưu Vĩnh Xương ngầm hiểu mà mỉm cười, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Cận Chu: "Được, mày thích là được."
Cận Chu có thể từ chối điếu thuốc của bảo vệ, nhưng cậu không thể không chừa mặt mũi cho Lưu Vĩnh Xương. Cậu châm thuốc một cách điêu luyện, nhưng khi Lưu Vĩnh Xương đưa điếu thuốc cho Dương Thời Dữ, cậu vẫn đưa tay ngăn lại: "Anh Lưu, anh ấy không hút thuốc."
Lưu Vĩnh Xương lộ ra vẻ mặt hiếm lạ, đưa điếu thuốc ngược lại vào miệng mình, nói với Cận Chu bằng giọng không rõ chữ: "Đàn ông không hút thuốc, sống như một thái giám, sao không dạy cho cậu ta?"
Cận Chu lập tức cảm thấy buồn cười, người ta là một thẩm phán chính trực, cậu lại đi dạy người ta hút thuốc, lo chuyện không đâu à.
Nghĩ đến đây, Cận Chu cuối cùng cũng quay đầu nhìn Dương Thời Dữ.
Vẫn còn tốt, bình tĩnh hơn cậu tưởng tượng.
"Anh muốn học hút thuốc không?" Nhạc trong quán bar mở quá lớn, Cận Chu không muốn gào giọng nói chuyện, liền ghé vào tai Dương Thời Dữ, nhẹ giọng nói nhỏ.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của dầu gội, trong quán bar hỗn loạn có vẻ tươi mát dị thường.
Cận Chu nhân cơ hội hít sâu một hơi, lúc này Dương Thời Dữ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu hỏi: "Cậu dạy tôi?"
Chóp mũi của hai người gần nhau đến mức khiến hơi thở Cận Chu vừa hít vào bị kẹt lại trong lồng ngực, không dám thở ra.
Dương Thời Dữ uể oải mở to đôi mắt, đường nhìn tập trung vào khuôn mặt của Cận Chu, hàng mi dày giống như hai chiếc quạt nhỏ, cào tim Cận Chu đến phát ngứa.
Cận Chu ngây người nhìn Dương Thời Dữ, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên mất hít thở, nhưng ngay khi cậu nghẹn đến mức não sắp thiếu dưỡng khí, Lưu Vĩnh Xương ở phía đối diện đúng lúc cắt ngang ánh mắt giữa hai người, cho cậu tranh thủ cơ hội thở dốc.
"Hai người từ từ nói chuyện." Lưu Vĩnh Xương cầm điện thoại lên đứng dậy, "Có một người bạn gọi tôi qua, đợi lát nữa Vương Đại Vinh đến, tôi sẽ tìm người thông báo cho các cậu."
Lưu Vĩnh Xương mang theo những mỹ nữ bồi rượu cùng đi vào một ghế lô riêng, trong hàng ghế dài chỉ còn lại hai người Cận Chu và Dương Thời Dữ.
Cận Chu không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt, cậu lôi kéo cổ áo vốn đã lỏng lẻo, hỏi Dương Thời Dữ: "Anh thực sự muốn học hút thuốc?"
"Tôi điên rồi sao?" Lưu Vĩnh Xương vừa rời đi, Dương Thời Dữ lập tức khôi phục bộ dạng lạnh như băng. Nhìn cái bộ dạng này, vừa rồi ở trước mặt Lưu Vĩnh Xương, hắn chính là cố ý giả bộ bình tĩnh, chừa mặt mũi cho Cận Chu.
"Không học thì không học, hung dữ cái gì." Cận Chu gãy tàn thuốc, theo bản năng đưa điếu thuốc lên khoé miệng, nhưng nhìn thấy Dương Thời Dữ đột nhiên cau mày, cậu đành phải ấn điếu thuốc xuống gạt tàn, "Được rồi được rồi, tôi cũng không hút."
Thật là khó hầu hạ.
Nhưng mà cho dù Cận Chu đã tự giác dập tắt điếu thuốc, sắc mặt của Dương Thời Dữ vẫn không có chuyển biến tốt hơn, hỏi: "Vừa rồi cậu gọi ai là cục cưng?"
"Sao, không bằng lòng?" Cận Chu không đứng đắn nói, "Chị dâu anh không thích, cục cưng anh cũng không thích sao?"
Sắc mặt Dương Thời Dữ lại tối sầm xuống vài phần, hiển nhiên là không thích Cận Chu gọi hắn như vậy.
Nhưng mà Cận Chu lại cảm thấy thú vị, liền vươn tay nắm lấy cằm của Dương Thời Dữ, cưỡng ép hắn phải nhìn thẳng vào mình, cà lơ phất phơ mà nói: "Ai đến tôi cũng sẽ không từ chối, thẩm phán đại nhân có muốn thử không?"
Sự đắc chí của Cận Chu chỉ kéo dài trong một giây, Dương Thời Dữ đột nhiên dùng sức bẻ móng vuốt của cậu, mặt không chút biểu tình hỏi: "Đùa như vậy, cậu rất vui sao?"
Thành thật mà nói, rất vui.
Nhưng Cận Chu không dám đùa nữa, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Dương Thời Dữ nói: "Này, đau đau đau, anh buông tôi ra!"
Dương Thời Dữ không những không thả lỏng, ngược lại còn tăng thêm sức lực: "Đừng có lấy bộ dạng lưu manh kia dùng lên người tôi."
"Được được được, tôi biết rồi." Cận Chu không nhịn được kêu lên vài tiếng đau đớn, nhưng lúc này cậu đột nhiên nhìn thấy Hổ Tử đang đứng bên cạnh hàng ghế dài, liền nuốt cơn đau vào bụng, nhìn Hổ Tử hỏi, "Mày ở đây làm gì?"
"À." Hổ Tử lúng túng nói, "Anh Lưu kêu em thông báo cho anh Cận và chị dâu, Vương Đại Vinh đến rồi."
Dương Thời Dữ nghe thấy lời này liền buông Cận Chu ra, đứng dậy đi xuống lầu. Cận Chu lắc lắc cổ tay đau, đi theo sau lưng Dương Thời Dữ, nhưng cậu đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Hổ Tử có chút kỳ quái, liền hỏi: "Ánh mắt gì đây?"
"Anh Cận" Hổ Tử tiến đến gần Cận Chu, nhỏ giọng nói, "Thì ra anh mới là chị dâu."
Cận Chu lập tức nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sủa cái mẹ gì vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.