Chương 5:
Sodakiwi
04/06/2021
Văn Vũ Dao trở về phòng. Những gì cô ta vừa nghe được từ phòng làm việc khiến cõi lòng cô ta lạnh lẽo.
Hóa ra anh đều biết cả. Nghĩ đến việc cô ta khẩn trương, lo sợ không muốn anh nhìn thấy Trầm Diễm, cô ta liền cảm thấy mình như một trò hề. Cái gì cũng không qua được đôi mắt sâu thẳm của Phó Nghiêm Thành, vậy mà cô ta còn dám ôm lòng vọng tưởng dưới đôi mắt ấy.
Văn Vũ Dao cảm thấy cõi lòng lạnh toát. Giữa mùa hè, nhưng cô ta lại cảm thấy cái lạnh như băng tuyết ở vùng cực lạnh xuyên từ lòng bàn chân xông thẳng lên khắp cơ thể.
Hai năm qua, cô ta ở bên Phó Nghiêm Thành. Từng chứng kiến anh tính kế mưu mô sâu xa đến mức nào. Cũng biết người ta đi một bước, anh đã trù bị toàn bộ kế hoạch. Cũng từng nhìn thấy anh tàn nhẫn lạnh lùng giết người.
Nhưng cô ta chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo đến vậy.
Cuối cùng cô ta đã có thể hoàn toàn hiểu được tại sao người ta lại sợ người đàn ông này như thế.
Phó Nghiêm Thành không ở lại thành phố S quá lâu. Bởi vì đích đến của anh vốn không phải ở đây.
Anh chỉ ghé qua đây để lót đường sẵn cho những bước đi tiếp theo mà thôi.
Theo lịch trình, anh tiếp tục lên máy bay đến Macau.
Vu Minh trước khi lên máy bay thì thì thầm bên tai anh.
Nội dung là một số chuyện liên quan đến Trầm Diễm.
Phó Nghiêm Thành không thể hiện cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: “Tôi đã chuẩn bị hết cho cô ấy rồi.”
Vu Minh không biết anh đã làm những gì, anh ta cũng không hỏi.
Trầm Diễm mấy ngày sống vô cùng thoải mái. Chính là buông bỏ tất cả, giải phóng chính mình.
Ngày ngày đều đến quán bar chơi.
Nhưng hôm nay cô đã chạm vào một rắc rối lớn. Cô cũng không hiểu sao hôm nay lại đen như vậy. Không biết lúc ra cửa bước chân nào ra trước nữa.
Trong khi cô đang ngồi uống rượu, có một người đàn ông tiến đến bắt chuyện với cô. Nhìn vẻ ngoài của anh ta cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Cô nghĩ là một tên phong lưu đào hoa nên cũng tiếp chuyện một hai câu.
Ai ngờ cảnh sát lại đột nhiên xông vào, nói cái gì mà đang truy lùng mấy tên buôn chất cấm.
Vậy mà họ lại tìm được mấy gói bột trắng trong túi áo của cô.
Kết quả là bây giờ cô đang ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát.
Trầm Diễm không biết đã giải thích bao nhiêu lần, chẳng một ai tin cô cả.
Đã ngồi mấy tiếng rồi. Thể lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ, mệt đến chán nản. Trong lòng chính là vô cùng khủng hoảng.
Cô thật sự chẳng muốn ở trong này chút nào. Nhưng cô nói gì họ cũng không tin.
Trầm Diễm lo sợ, lỡ như mình bị oan rồi bị ngồi tù thì sao.
Càng nghĩ cô càng thấy căng thẳng.
Cô nhìn người cảnh sát trước mặt, nói: “Anh có thể đi điều tra! Mấy gói hàng đó ở trong người tôi thì thật sự là của tôi ư? Các anh không biết tội phạm bây giờ xảo quyệt thế nào ư? Lỡ như bọn chúng muốn thoát tội nên nhét bừa vào một người nào đó thì?!”
Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người cảnh sát khác đi vào, nói vào tai người trong này. Sau đó cô được đưa ra ngoài.
Trầm Diễm tưởng họ đã điều tra ra rồi, trong lòng mừng rỡ, suýt chút thì rơi nước mắt.
Phòng thẩm vấn bên cạnh mở ra, một người đàn ông đi ra. Cô đưa mắt nhìn, liền sững sờ.
Người đàn ông ấy nhìn cô, nở nụ cười: “Trầm Diễm, lâu rồi không gặp.”
Ra khỏi đồn cảnh sát.
Trầm Diễm nhìn người đứng bên cạnh. “Hoắc Gia Vọng, anh nói rõ ràng cho tôi!”
Hoắc Gia Vọng đút tay vào túi quần, cười như không cười nhìn cô, chậm rãi nói: “Thì tôi ở trong quán bar thấy cô, nhìn thấy cô bị cảnh sát mang đi. Tôi cũng nhìn thấy tên kia nhét đồ vào túi áo cô. Niệm tình xưa nên chạy đến đây làm chứng giúp cô. Cô nên cảm ơn tôi mới phải, chứ không phải vẻ mặt khó chịu này.”
Cô hừ lạnh một tiếng, “Gặp anh chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!”
“Sao cô có thể vô tình như vậy? Biết thế tôi không thèm chạy đến đây, nửa đêm nửa hôm!”
“Này!” Cô nhìn anh ta, ngập ngừng hỏi: “Không phải anh chạy theo Phó Nghiêm Thành đến đây chứ?”
Hoắc Gia Vọng bộ dạng nhởn nhơ, bật cười: “Cô nghĩ tôi là cái đuôi của cậu ta sao? Ai thèm chạy theo cậu ta! Tôi ở đây là làm ăn, được mấy tháng rồi.”
Trầm Diễm gật gật đầu, lúc này thấy một xe taxi, liền đưa tay vẫy.
Xe taxi dừng lại trước mặt hai người. Cô định tiến lên mở cửa xe, thì anh ta đưa tay giữ tay cô lại.
“Ngày mai tôi đi Macau chơi, có muốn đi cùng không?”
“Tôi đi cùng anh làm gì?”
“Cô không muốn đến mấy sòng bạc đáng yêu ấy thật sao?”
Trầm Diễm nghĩ đến. Trong lòng có chút rung động, nhưng lại nói: “Không!”
Cô không muốn quay trở lại thế giới ấy một lần nữa.
Hoắc Gia Vọng nhìn cô lên xe. Chiếc xe phóng đi, anh ta mới đi về phía xe của mình.
Tài xế của anh ta đã đợi sẵn từ nãy. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho một người.
Khi vừa được bắt máy, anh ta liền nói: “Từ chối rồi.”
“Tiếp tục.” Phó Nghiêm Thành lạnh nhạt nói.
Hoắc Gia Vọng bắng nhắng nói: “Này, sao cậu không tiền trảm hậu tấu, bắt luôn cô ấy về cho nhanh?”
“Tôi thích vậy, cậu quản được sao?”
Anh ta bĩu môi, nói: “Đúng là biến thái!”
Trên đời này làm gì có ai tính kế phụ nữ như vậy. Khiến người ta chịu khổ trong phòng thẩm vấn suốt mấy tiếng.
Nếu là anh ta, anh ta sẽ đau lòng muốn chết.
Lúc này Trầm Diễm đã mệt lả. Vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Khi đến khách sạn, tài xế đánh thức cô dậy.
Cô trả tiền xe, rồi đi vào khách sạn.
Hóa ra anh đều biết cả. Nghĩ đến việc cô ta khẩn trương, lo sợ không muốn anh nhìn thấy Trầm Diễm, cô ta liền cảm thấy mình như một trò hề. Cái gì cũng không qua được đôi mắt sâu thẳm của Phó Nghiêm Thành, vậy mà cô ta còn dám ôm lòng vọng tưởng dưới đôi mắt ấy.
Văn Vũ Dao cảm thấy cõi lòng lạnh toát. Giữa mùa hè, nhưng cô ta lại cảm thấy cái lạnh như băng tuyết ở vùng cực lạnh xuyên từ lòng bàn chân xông thẳng lên khắp cơ thể.
Hai năm qua, cô ta ở bên Phó Nghiêm Thành. Từng chứng kiến anh tính kế mưu mô sâu xa đến mức nào. Cũng biết người ta đi một bước, anh đã trù bị toàn bộ kế hoạch. Cũng từng nhìn thấy anh tàn nhẫn lạnh lùng giết người.
Nhưng cô ta chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo đến vậy.
Cuối cùng cô ta đã có thể hoàn toàn hiểu được tại sao người ta lại sợ người đàn ông này như thế.
Phó Nghiêm Thành không ở lại thành phố S quá lâu. Bởi vì đích đến của anh vốn không phải ở đây.
Anh chỉ ghé qua đây để lót đường sẵn cho những bước đi tiếp theo mà thôi.
Theo lịch trình, anh tiếp tục lên máy bay đến Macau.
Vu Minh trước khi lên máy bay thì thì thầm bên tai anh.
Nội dung là một số chuyện liên quan đến Trầm Diễm.
Phó Nghiêm Thành không thể hiện cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: “Tôi đã chuẩn bị hết cho cô ấy rồi.”
Vu Minh không biết anh đã làm những gì, anh ta cũng không hỏi.
Trầm Diễm mấy ngày sống vô cùng thoải mái. Chính là buông bỏ tất cả, giải phóng chính mình.
Ngày ngày đều đến quán bar chơi.
Nhưng hôm nay cô đã chạm vào một rắc rối lớn. Cô cũng không hiểu sao hôm nay lại đen như vậy. Không biết lúc ra cửa bước chân nào ra trước nữa.
Trong khi cô đang ngồi uống rượu, có một người đàn ông tiến đến bắt chuyện với cô. Nhìn vẻ ngoài của anh ta cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Cô nghĩ là một tên phong lưu đào hoa nên cũng tiếp chuyện một hai câu.
Ai ngờ cảnh sát lại đột nhiên xông vào, nói cái gì mà đang truy lùng mấy tên buôn chất cấm.
Vậy mà họ lại tìm được mấy gói bột trắng trong túi áo của cô.
Kết quả là bây giờ cô đang ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát.
Trầm Diễm không biết đã giải thích bao nhiêu lần, chẳng một ai tin cô cả.
Đã ngồi mấy tiếng rồi. Thể lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ, mệt đến chán nản. Trong lòng chính là vô cùng khủng hoảng.
Cô thật sự chẳng muốn ở trong này chút nào. Nhưng cô nói gì họ cũng không tin.
Trầm Diễm lo sợ, lỡ như mình bị oan rồi bị ngồi tù thì sao.
Càng nghĩ cô càng thấy căng thẳng.
Cô nhìn người cảnh sát trước mặt, nói: “Anh có thể đi điều tra! Mấy gói hàng đó ở trong người tôi thì thật sự là của tôi ư? Các anh không biết tội phạm bây giờ xảo quyệt thế nào ư? Lỡ như bọn chúng muốn thoát tội nên nhét bừa vào một người nào đó thì?!”
Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người cảnh sát khác đi vào, nói vào tai người trong này. Sau đó cô được đưa ra ngoài.
Trầm Diễm tưởng họ đã điều tra ra rồi, trong lòng mừng rỡ, suýt chút thì rơi nước mắt.
Phòng thẩm vấn bên cạnh mở ra, một người đàn ông đi ra. Cô đưa mắt nhìn, liền sững sờ.
Người đàn ông ấy nhìn cô, nở nụ cười: “Trầm Diễm, lâu rồi không gặp.”
Ra khỏi đồn cảnh sát.
Trầm Diễm nhìn người đứng bên cạnh. “Hoắc Gia Vọng, anh nói rõ ràng cho tôi!”
Hoắc Gia Vọng đút tay vào túi quần, cười như không cười nhìn cô, chậm rãi nói: “Thì tôi ở trong quán bar thấy cô, nhìn thấy cô bị cảnh sát mang đi. Tôi cũng nhìn thấy tên kia nhét đồ vào túi áo cô. Niệm tình xưa nên chạy đến đây làm chứng giúp cô. Cô nên cảm ơn tôi mới phải, chứ không phải vẻ mặt khó chịu này.”
Cô hừ lạnh một tiếng, “Gặp anh chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!”
“Sao cô có thể vô tình như vậy? Biết thế tôi không thèm chạy đến đây, nửa đêm nửa hôm!”
“Này!” Cô nhìn anh ta, ngập ngừng hỏi: “Không phải anh chạy theo Phó Nghiêm Thành đến đây chứ?”
Hoắc Gia Vọng bộ dạng nhởn nhơ, bật cười: “Cô nghĩ tôi là cái đuôi của cậu ta sao? Ai thèm chạy theo cậu ta! Tôi ở đây là làm ăn, được mấy tháng rồi.”
Trầm Diễm gật gật đầu, lúc này thấy một xe taxi, liền đưa tay vẫy.
Xe taxi dừng lại trước mặt hai người. Cô định tiến lên mở cửa xe, thì anh ta đưa tay giữ tay cô lại.
“Ngày mai tôi đi Macau chơi, có muốn đi cùng không?”
“Tôi đi cùng anh làm gì?”
“Cô không muốn đến mấy sòng bạc đáng yêu ấy thật sao?”
Trầm Diễm nghĩ đến. Trong lòng có chút rung động, nhưng lại nói: “Không!”
Cô không muốn quay trở lại thế giới ấy một lần nữa.
Hoắc Gia Vọng nhìn cô lên xe. Chiếc xe phóng đi, anh ta mới đi về phía xe của mình.
Tài xế của anh ta đã đợi sẵn từ nãy. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho một người.
Khi vừa được bắt máy, anh ta liền nói: “Từ chối rồi.”
“Tiếp tục.” Phó Nghiêm Thành lạnh nhạt nói.
Hoắc Gia Vọng bắng nhắng nói: “Này, sao cậu không tiền trảm hậu tấu, bắt luôn cô ấy về cho nhanh?”
“Tôi thích vậy, cậu quản được sao?”
Anh ta bĩu môi, nói: “Đúng là biến thái!”
Trên đời này làm gì có ai tính kế phụ nữ như vậy. Khiến người ta chịu khổ trong phòng thẩm vấn suốt mấy tiếng.
Nếu là anh ta, anh ta sẽ đau lòng muốn chết.
Lúc này Trầm Diễm đã mệt lả. Vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Khi đến khách sạn, tài xế đánh thức cô dậy.
Cô trả tiền xe, rồi đi vào khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.