Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Người Quá Cố)

Chương 3: Âm mưu và thủ đoạn

BMW

09/08/2013

Sương mù ôm ấp vầng dương, ánh sáng hồng đào mông lung kỳ ảo báo hiệu ngày mới. Nơi đường chỉ ngăn cách trời và đất, quả cầu lửa đang kiêu hãnh nhô lên. Như thường lệ, bà Mai thức dậy làm đồ ăn, pha sữa cho cả hai cô con gái. Bà là một người phụ nữ khéo léo trong việc thể hiện sự chu đáo nhưng lại không biết cách che đậy sự thờ ơ. Bà luôn làm ầm lên nếu Đan bỏ bữa sáng nhưng lại không bao giờ quan tâm Ân có ăn hay không.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Ân đi xuống nhà bếp nhưng không ngồi vào bàn ăn. Cầm nhanh ly sữa trên bàn, cô đi ngược về phòng mình. Cô không khó chịu với việc phải ngồi ăn cùng bàn với mẹ con bà Mai nhưng cũng chẳng có nhã hứng muốn thử cái cảm giác đó.

Khi Ân trở lại nhà bếp, sữa trong ly đã không còn một giọt.

Thấy cái ly không vừa được đặt lên bàn, bà Mai nhìn Ân vẻ lấm lét.

Là người vô cùng nhạy bén và tinh ý, Ân hoàn toàn nhận ra ánh mắt kỳ lạ đang chiếu vào mình. Nhưng bên cạnh đó cô còn có tài giả vờ như không biết gì.

“Con đổi ảnh thờ à?” – Cố tỏ ra tự nhiên, bà Mai hỏi.

“Ừ, một tấm là đủ rồi.” – Ân gật gù.

“Làm gì có ai đem ảnh cưới ra làm ảnh thờ chứ!” – Bà Mai cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Cả hai vợ chồng đều đã qua thế giới bên kia rồi, lấy tấm ảnh cưới làm ảnh thờ có sao đâu.” – Ân nhún vai rồi đảo mắt nhìn về phía bàn thờ. Hai tấm hình của ba mẹ cô đã được cô thay bằng một tấm hình cưới của hai người.

“Có phải con muốn mọi người vào nhà này đều biết dì là vợ hai phải không?” – Bà Mai có vẻ không vui.

“Yên tâm đi! Dì sẽ không còn ở trong nhà này nữa.” – Ân nở một nụ cười chuẩn mực.

“Nói vậy là ý gì?” – Đang ăn sáng, nghe thấy vậy, Đan chau mày nghi hoặc.

“Tức là hai người bị đuổi đó.” – Ân nhún vai.

“Chị nói gì vậy? Sao chị có thể đuổi mẹ con tôi đi?”

“Muốn lấy giấy tờ nhà cho xem không?” – Ân nghiêng đầu, mắt tròn xoe nhìn Đan không chớp.

“Chị đừng có quá đáng.” – Đan gắt.

“Biệt thự này là của mẹ tao, trước khi qua đời bà ấy đã nói ba tao sang tên cho tao.” – Mặc kệ sự tức giận của Đan, Ân nói giọng đều đều. Quay sang nhìn bà Mai đang gồng người, gương mặt kiềm chế, cô tiếp lời: “Dì về nhà này cũng nhờ mẹ tôi cả thôi”.

Nghe Ân nói, bà Mai phá lên cười giễu cợt rồi cất cao cái giọng chua ngoa:

“Mày sai rồi, là ba mày yêu tao nên mới cưới tao về. Mẹ mày mới qua đời không lâu là đã bị ba mày quên rồi.”

Một tràng cười giễu cợt khác vang lên nhưng lần này là giọng cười của Ân.

“Vậy là dì vẫn không biết gì à? Trước khi ra đi mẹ tôi đã van nài ba tôi lấy vợ khác vì bà ấy sợ không có người lo lắng chăm sóc cho đứa con mới tròn một tuổi là tôi đây. Dì nghĩ gì mà nói ba tôi yêu dì?” – Ân vừa nói vừa quan sát nét mặt bà Mai một cách thích thú.

“Cái gì? Mày… ba mày… dám lừa dối tao bao nhiêu năm qua.” – Quả nhiên bà Mai tin những lời Ân nói. Hai mắt trợn ngược đầy tức giận, giọng nói chua ngoa chửi người không bao giờ vấp nay không thể trôi chảy nữa.

“Tôi lừa dì cái gì, dì nói tôi nghe xem?” – Ân nghiêng đầu cố tỏ ra ngây ngô: “Còn về ba tôi, dì không lừa dối ông ấy sao? Dì có đếm hết được số tình nhân của mình không?”

“Mày…” – Bà Mai cứng họng.

“Dọn đồ lẹ đi!” – Ân vừa nói vừa xua xua tay.

“Chị làm vậy thì mẹ con em biết đi đâu bây giờ?” – Thấy mẹ mình không thể cãi lại được nữa, Đan dùng ngay chiêu khổ nhục kế, gọi chị xưng em rồi mắt ngân ngấn nước và tiếp theo là bật khóc.

“Yên tâm đi! Mẹ mày đã nuốt một bụng không nhỏ đâu. Cái tài khoản cũng rủng rỉnh lắm rồi. Hơn nữa còn có tình nhân giàu có lo cho, mày đừng sợ chết đói.” – Dứt lời, Ân đủng đỉnh đi về phòng mình.

“Thật hả mẹ? Con vẫn sẽ được sống trong biệt thự sang trọng chứ?” – Đan nghe xong nín khóc ngay lập tức, quay ra nhìn mẹ, mắt sáng rỡ.

“Ừ, con đừng lo! Mẹ sẽ mua cho con một căn biệt thự to và đẹp gấp đôi nơi này.” – Bà Mai nói rồi nở một nụ cười đắc thắng.

__Mày nghĩ mày có thể đấu lại tao sao? Tao từng này tuổi không lẽ lại để con nhãi như mày “chiếu tướng” à? Xem mày lên mặt được mấy lần nữa. Sang thế giới bên kia với ba mẹ của mày đi!__



Nghe mẹ nói xong, Đan vui vẻ chạy lên phòng dọn đồ đúng lúc gặp Ân đang đi xuống.

Đi qua Ân, Đan cố tình hất mặt một cái rất kiêu rồi cong cớn đi lên lầu.

Nhìn điệu bộ của Đan, Ân chỉ mỉm cười. Một nụ cười khó đoán! Cô cố tình bước chậm hơn để đợi đến lúc Đan về phòng.

Không uổng công chờ đợi, tiếng hét tuy thất thanh nhưng vẫn yểu điệu của Đan vang lên, tiếp sau đó là tiếng bước chân dồn dập chạy xuống dưới nhà.

“Mẹ ơi, Miu chết rồi.” – Đan vừa nói vừa khóc.

“Chết rồi sao?” – Ân nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Chị đã làm gì nó?” – Đan hét lên.

“Ban nãy nó cứ luẩn quẩn dưới chân, tao nghĩ nó đói nên đổ sữa dì pha cho nó uống. Sao uống xong lại lăn ra chết nhỉ?” – Bộ mặt ngô nghê của Ân lại một lần nữa được cô cố ý phô ra.

“Chị…” – Đan tức muốn hộc máu trong khi bà Mai vừa giận vừa sợ đến biến sắc.

“Dì này, dì có thấy mình quá lộ liễu không? Di chúc mới đọc mấy hôm mà đã muốn dàn xếp cho tôi một cái chết do tự tử rồi công bố giấy từ bỏ quyền thừa kế có chữ ký giả cùng với điểm chỉ tay sao? Còn ba năm nữa tài sản mới được chia, dì từ từ nghĩ cách đi nhé! Ráng nghĩ ra cách nào hay hay một chút chứ nếu muốn đấu với tôi bằng cái cách sơ sài này thì chỉ phí công bày trò thôi!” – Ân nói một hơi rồi nở nụ cười “tỏa nắng” sau đó bỏ đi học.

__Con nói không sai phải không? Bà ta ra tay ngay lập tức mà. Quả là lòng tham đáng sợ! Ba đã thấy ba gây rắc rối cho con gái mình chưa?__

***

Một buổi sáng đẹp trời, người ta nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của Thiện và tiếng khóc nức nở oan ức của Đan phát ra từ sân thượng trường Ánh Dương.

“Cái gì? Em bị cô ta đuổi ra khỏi nhà?”

“Con mèo anh tặng em cũng bị chị ta giết chết rồi.”

“Con nhỏ đó đâu? Để đấy anh dạy dỗ nó.” – Có vẻ như cơn giận của Thiện đã được những giọt nước mắt của Đan nâng đến giới hạn cuối cùng.

“Bỏ đi Thiện… mẹ em… nói không muốn chị em trong nhà… xích mích.” – Đan níu tay Thiện, nước mắt rơi lã chã.

“Nó có nể nang gì mẹ con em đâu mà em phải thế này?” – Thiện cố gắng kiềm chế để cơn giận không làm mình thô lỗ với Đan.

“Nhưng đó là nhà của chị ấy mà. Với lại tại bé Miu cứ quanh quẩn dưới chân chị ấy nên…” – Đan vẫn không ngừng khóc.

Nước mắt của Đan một lần nữa thành công trong việc làm cơn giận của Thiện vượt quá sự kiềm chế. Hất tay Đan ra, cậu xăm xăm bước về phía cánh cửa sân thượng, vừa đi vừa nói lớn tiếng quát: “Không thể bỏ qua được.”

“Anh mà làm gì chị ấy, mẹ sẽ đánh em đó.” – Đan vội chạy theo ôm Thiện từ phía sau, nước mắt của cô nhanh chóng thấm ướt một khoảng lưng áo cậu.

Mảng áo ướt át đó đã làm Thiện dịu đi.

Quay người lại, cậu ôm Đan vào lòng dỗ dành: “Được rồi, em đừng khóc nữa! Anh sẽ không làm gì đâu. Lát nữa đi học về chúng ta đi xem nhà nhé!”

“Xem nhà gì anh?” – Đang rúc sâu trong lòng Thiện, Đan ngẩng đầu đưa đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn cậu.

“Nhà cho hai mẹ con em chứ nhà gì.” – Vừa nói Thiện vừa xoa đầu Đan, ôm cô chặt thêm.

“Như vậy không được đâu.” – Đan lắc đầu nguầy nguậy.

“Chứ để mẹ con em ở ngoài đường à? Không nói nhiều nữa!” – Thiện cương quyết.

Đan im lặng một hồi rồi miễn cường gật đầu. “Quen với Thiện – con trai tập đoàn Vương Thị quả không sai lầm.”

“Định làm người khác đau mắt sao?” – Trong khi đôi tình nhân nhỏ đang dần chìm vào thế giới riêng thì từ đằng xa một giọng nam vang đến có vẻ không mấy hài lòng. Bản thân sự xuất hiện của giọng nói đã khiến bầu không khí lãng mạn trở nên bối rối, nay thêm sự “không hài lòng” làm nó không những bối rối mà còn vỡ tan.



“Anh Minh, anh Nhật.” – Đan buông Thiện ra, cúi đầu chào hai người con trai mới đến.

“Chỉ ôm thôi, làm gì mà đau mắt.” – Thiện cười cười xoa đầu chữa thẹn.

“Xem nó coi, có người yêu rồi mặt cũng mỏng đi, biết đỏ mặt nữa cơ đấy.” – Nhật vừa nói vừa chỉ vào Thiện, một tay xoa xoa cằm ra chiều ngẫm nghĩ.

“Mới sáng sớm đã muốn ăn đòn rồi đúng không?” – Thiện dứ dứ nắm đấm.

“Em về lớp trước được không? Anh có chuyện muốn nói với Thiện.” – Minh quay sang nhìn Đan, giọng nói không có vẻ gì là muốn thuyết phục, nó giống như ra lệnh nhiều hơn.

Vốn chẳng ưa gì Minh và cũng thừa biết Minh đang đuổi mình, Đan cố nuốt cục tức rồi mỉm cười hòa nhã: “Vậy em đi trước.”

Đan đi rồi nhưng ánh mắt tiếc nuối của Thiện còn dõi về phía cánh cửa. Mãi một lúc lâu cậu mới sực nhớ ra hai thằng bạn đang đứng bên cạnh: “Có chuyện gì à?”

“Có gì đâu, chỉ là muốn ba thằng ở riêng thôi.” – Minh nhún vai.

“Mày vẫn có ác cảm với Đan à?” – Thiện tỏ ra không vui.

“Mày quen với nhỏ nào là thằng này có ác cảm với nhỏ đó à?” – Nhật chen ngang.

“Sao vậy?” – Thiện ngơ ngác.

Thấy vẻ mặt của Thiện, Nhật cười gian rồi trả lời rành rọt: “Vì nó yêu mày mà.”

Hai cái cốc rõ đau cùng lúc giáng xuống đầu làm nụ cười của Nhật tắt ngấm. Cậu đưa tay xoa đầu, nhìn hai thằng bạn vẻ oan ức.

“Còn không phải như vậy à? Vậy chứ tại sao lúc nào mày cũng khó chịu với Đan?”

Đáng ra phải trả lời câu hỏi của Nhật thì Minh lại thở hắt ra một tiếng, mắt nhìn xa xăm xuống bên dưới sân trường.

__Vì tao không tin con nhỏ đó. Ở nó có cái gì làm tao muốn đề phòng.__

“Sau giờ học ra ngoại ô nhé. Lâu rồi không đến đó.” – Thấy Minh im lặng, Nhật cũng không hỏi thêm mà chuyển đề tài ngay lập tức. Cậu biết rằng nếu gặng hỏi thêm thì thể nào cậu cũng sẽ ăn thêm vài cái cốc lõm đầu.

“Tao bận rồi.” – Thiện từ chối.

“Đi với Đan à?” – Minh chất vấn.

“Ừ. Em ấy bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Em ấy cần một chỗ để ở.” – Thiện rầu rĩ.

“Dại gái thấy sợ! Coi chừng phá sản vì gái đấy.” – Nhật châm chọc.

“Mua một căn nhà mà phá sản được sao?”

Nhật và Thiện, người nói qua, kẻ cãi lại, không ai để ý Minh đang im lặng và có vẻ suy tư.

Đúng như lời hứa, chiều hôm đó Thiện đưa Đan đi mua nhà. Một ngôi nhà thật sự đáng để người khác phải mơ ước. Trong lòng Đan lúc này thầm cảm ơn chị gái đã đuổi mình ra khỏi nhà. Nếu không phải là Ân tuyệt tình thì Đan đâu thể sở hữu ngôi biệt thự lớn như lâu đài này.

Xem ra mẻ lưới của Đan đã bắt được một con cá vàng. Tập đoàn Vương Thị – một trong năm con rồng kinh tế của ViệtNam- làm dâu nhà này thì ăn cả đời không hết.

Mẹ nào con nấy, quả thật cao tay! Trong ba năm đợi thống kê tài sản và di chúc được thực hiện, xem ra mẹ con bà Mai sẽ không phải chật vật lo lắng gì.

Rốt cuộc Lã Mạnh Quân muốn xem điều gì mà lại bày ra bản di chúc như thế? Đã chết rồi vẫn muốn chơi đùa với người còn sống sao? Phải nói rằng chủ tịch công ty phần mềm trò chơi đến khi chết đi vẫn để lại một trò chơi độc đáo.

Đời là một vở kịch bi hài được cấu thành từ một tấn trò đời kệch cỡm. Kẻ tính toán là kẻ thua thiệt, người hời hợt thánh nhân đỡ nâng. Trò chơi cuối cùng của Lã Mạnh Quân là trò chơi hay nhất của ông. Vai diễn của ông trong vở kịch cuộc đời đã kết thúc. Giờ ông là một khán giả theo dõi những người sống tiếp tục màn kịch hay.

Đấu đá, tính toán, thủ đoạn, tranh giành, mưu hại, lợi dụng lẫn nhau…

Không có những thứ đó thì cuộc đời sẽ mang một cái tên khác chứ không phải là “cuộc đời”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Người Quá Cố)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook