Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Người Quá Cố)
Chương 27: Đêm ca nhạc từ thiện
BMW
09/08/2013
Đã mấy đêm liền Ân mất ngủ, trăn trở trong sự lo lắng không yên.
Ngày công bố di chúc đã gần đến, bên phía bà Mai vẫn không có động tĩnh gì. Đương nhiên cô không nghĩ bà ta từ bỏ một nửa tài sản. Chỉ sợ trước cơn bão trời luôn quang đãng.
“Mày có nghe thấy gì không Ân?” – Đột nhiên tiếng nói từ tầng giường của Linh bất ngờ vang lên trong không gian yên tĩnh làm Ân giật mình.
Ân lập tức lắng tai nghe. Bên ngoài hình như có tiếng khóc của trẻ em. Không chỉ có mình Ân mà Linh cũng nghe thấy.
Cả hai cùng đi ra khỏi nhà, linh cảm không yên nên chẳng ai còn tâm trí mặc thêm áo khoác.
Ở bên ngoài thế này nghe thấy tiếng khóc rõ hơn rất nhiều.
Ân và Linh trao nhau một cái nhìn rồi chạy nhanh ra cổng. Quả nhiên bên ngoài cổng là một đứa bé bị bỏ rơi đang khóc thảm thiết.
Linh cẩn thận bế đứa bé đang còn quấn tã lên mà lòng tê buốt. Gương mặt Ân lúc này đã đanh hẳn lại. Đứa bé còn quá nhỏ mà bố mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi, quả thật đáng giận!
Đèn bếp cô nhi viện đã tắt đi mấy tiếng trước giờ lại được bật lên. Dưới ánh đèn neon, Ân loay hoay pha sữa và ngâm bình cho nguội bớt trong khi Linh dỗ cho đứa bé nín khóc.
“Là một bé trai, đặt tên là gì đây?” – Vuốt nhẹ mấy sợi tóc con trên trán đứa bé, Linh khẽ khàng hỏi.
“Lã Thiên Phúc.” – Ân trả lời ngay. Thật ra nãy giờ cô đã nghĩ sẵn rồi, Linh hỏi nên nói ra thôi.
“Nghe hay đấy!” – Linh tán thành.
Bình sữa lúc này đã nguội bớt, Ân cẩn thận đưa cho Linh rồi ngồi vào ghế chăm chú nhìn Linh cho đứa bé uống sữa.
Ban đầu đứa bé uống rất ngon lành nhưng không hiểu sao đột nhiên ho sặc sụa, mặt mũi chuyển dần sang tím tái, cổ họng khò khè, khóc không thành tiếng.
Mặt Linh và Ân không hẹn mà cùng biến sắc.
***
Ân đứng bên ngoài, nhìn đứa bé đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không nén nổi mà buông ra một tiếng thở dài.
Một đứa bé đáng yêu như thế, vừa đến với cuộc đời không bao lâu đã bị bỏ rơi, giờ thì lại bị hẹp van tim, có phải ông trời quá tàn nhẫn?
Linh sau khi đi gọi điện báo cho Phụng thì quay lại. Bắt gặp gương mặt xót xa của Ân, nhẹ nhàng đến bên vỗ vai bạn mình.
“Sẽ có cách thôi mà.”
Ân không nói gì, tiếp tục im lặng trầm tư. Cô cũng muốn tin lời Linh lắm nhưng chẳng thể tìm ra một chút cơ sở nào để tin. Số tiền phẫu thuật không hề nhỏ, hiện tại tiền trong tay cô lại không đủ, số tiền còn thiếu đâu thể trên trời rơi xuống.
“Chúng ta có thể tổ chức cái gì đó để kêu gọi từ thiện không?” – Linh im lặng hồi lâu lại lên tiếng, giọng nói có chút hy vọng.
“Có thể.” – Ân như người tỉnh khỏi ác mộng, thanh thản ra mặt.
Linh còn đang ngơ ngác không biết Ân định làm gì thì đã thấy cô đi mất, ném lại câu nói: “Mày ở lại trông bé Phúc nhé! Tao đi một lát sẽ quay lại.”
Ra khỏi bệnh viện, Ân đi như chạy đến cổng, vội vã đến biệt thự nhà họ Vũ. Cô đã từng đến đây một lần hôm Thiện bị tai nạn, cũng còn nhớ đường mang máng. Vì hôm đó trời tối nên cô cũng chẳng kịp để ý kiến trúc, bây giờ đến mới giật mình tưởng mình đi sai đường. Biệt thự trước mặt cô giống hệt biệt thự của nhà Thiện. Cũng may Ân nhớ số nhà của Thiện, nếu không còn tưởng mình theo thói quen nên đi nhầm.
Sau vài hồi chuông cửa, Ân được người giúp việc ra đón vào phòng khách ngồi đợi. Trà mời khách được đưa ra không lâu thì Hy từ trên đầu đi xuống, nét mặt vừa vui mừng lại vừa ngạc nhiên.
“Hôm nay không phải sinh nhật tớ, không cần làm tớ bất ngờ đâu.”
“Có việc cần cậu giúp đây.” – Ân nói qua hơi thở.
“Cậu mà cũng có lúc cần đến sự giúp đỡ của tớ sao?” – Hy làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Ngắn gọn thôi! Giúp hay không?” – Ân chau mày.
“Giúp!” – Hy liều lĩnh đồng ý dù chưa biết đó là chuyện gì.
Nét mặt Ân từ từ giãn ra, cô bắt đầu đem chuyện của bé Phúc kể lại đầy đủ, cũng đem luôn cả kế hoạch của mình mà nói ra không sót một chữ.
Nghe xong tất cả, ban đầu nét mặt Hy có phần ngờ nghệch nhưng rồi cũng hiểu ra.
“Lòng tự trọng của cậu, có thể “đốn” bớt đi chút nữa không?” – Hy khoanh tay trước ngực, chau mày nhìn Ân.
“Chẳng phải tớ đã mở lời nhờ cậu rồi sao.” – Ân nhún vai.
“Thay vì nhờ tớ giúp cậu làm show ca nhạc từ thiện thì cậu mang bé Phúc đến bệnh viện nhà tớ phẫu thuật có phải nhanh hơn không?” – Hy có vẻ không tán thành với suy nghĩ của Ân.
“Không!” – Ân dứt khoát. Dù sao cô cũng muốn níu kéo chút tự cao, đâu thể dựa hết vào Hy.
“Cậu cứng đầu thật đấy!” – Hy ngao ngán lắc đầu.
“Thế cuối cùng có giúp hay không?” – Ân chau mày.
“Giúp! Đương nhiên sẽ giúp!” – Hy đành chịu thua Ân.
Theo như những gì Ân dự định thì Hy sẽ tổ chức một show ca nhạc để quyên góp từ thiện. Dựa vào giọng ca cũng như danh tiếng của cậu thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tham gia.
Đúng như Ân tính toán, đêm hội từ thiện, người đến xem chật ních khán phòng.
Nào là doanh nhân thành đạt, luật sư, nghệ sỹ, toàn những người có tên tuổi và đa số đều là nữ giới. Quả nhiên Vũ công tử có sức hút!
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ ổn thoả, Ân ngồi ở hàng ghế cuối, kiên nhẫn chờ đợi đêm từ thiện bắt đầu, đôi mắt có phần suy tư xuất thần.
Cho đến khi nghe bên cạnh mình có tiếng nói, cô mới giật mình nhìn sang. Đan và Thiện không biết vì vô tình hay cố ý mà đang ngồi ngay cạnh. Thật ra là Đan ngồi cạnh Thiện còn Thiện ngồi cạnh Ân.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Ân ngồi cạnh Thiện nhưng cảm giác lúc này quả thật rất khác. Hơi ấm đã không còn, sự quen thuộc cũng biến mất. So với việc ngồi cạnh một người xa lạ thì ngồi cạnh Thiện như thế này còn khó chịu hơn.
Trong những ngày qua, Ân đã buộc mình không được nghĩ đến Thiện, cũng phớt lờ luôn nỗi buồn trong lòng nhưng đến lúc này thật sự cảm thấy chua xót đến mức không thể kìm chế.
Hai người vẫn ngồi cạnh nhau như trước đây, vẫn cái khoảng cách này nhưng lại cảm giác rất xa. Giống như khoảng cách giữa hai con số vậy. Chín thì vĩnh viễn chẳng thể là mười. Không cách nào chạm tới! Hơn nữa, lúc này bên cạnh cậu còn có một người nữa. Ân nghe lòng mình tê buốt, miệng trở nên đắng chát.
Nực cười làm sao! Chẳng phải cô chính là người trực tiếp quyết định mọi thứ để dẫn đến kết quả như hôm nay sao? Thế mà bây giờ lại cảm thấy đau lòng. Không những thế, trong lòng còn có một cảm giác bức bối khó chịu.
Cảm giác nôn nao, khó thở cứ thế lan dần trong cơ thể, Ân cảm thấy từng tế bào đang chết dần, sức lực bị bào mòn đến kiệt quệ.
Thiện nãy giờ đang thì thầm gì đó với Đan, giờ mới theo thói quen nhìn sang bên cạnh xem ai đang ngồi cạnh mình. Trước khi kịp hình thành cảm xúc, cậu tự hỏi tại sao Ân lại ở đây?
Đến khi xâu chuỗi lại những gì mình nghe được rằng thiếu gia nhà họ Vũ tổ chức một đêm ca nhạc từ thiện để quyên góp tiền phẫu thuật cho một bé trai bị hẹp van tim của một cô nhi viện, Thiện lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đến lúc này cậu mới để ý thấy nét mệt mỏi và đôi mắt trống rỗng của Ân.
Với tính cách của cô, cậu thừa biết sẽ chẳng có chuyện cô tâm sự hay tìm nguồn động viên từ ai đó. Chắc chắn là sẽ cứng đầu cắn răng chịu đựng. Nghĩ tới đây thôi cậu đã thấy lòng mình tê buốt.
Rất muốn như trước đây, cho cô một bờ vai, một hơi ấm dù nhỏ nhoi nhưng mong muốn vừa hình thành đã lập tức bốc hơi. Cái thái độ dửng dưng của cô sau thời gian dài cậu không đến trường, nghĩ đến thôi đã làm cậu phát điên.
Với người khác, cậu có thể bỏ qua, cũng có thể mặc kệ nhưng với cô, cậu lại để bụng, vô cùng nghiêm khắc. Căn bản là trong lòng cậu, cô khác mọi người.
Cả hai đều biết đối phương đã phát hiện ra mình nhưng đều cố ý giả vờ như không hay. Họ chọn duy trì bầu không khí khó xử bằng cách không chào hỏi nhau lấy một tiếng, cũng nhất quyết không bỏ chỗ ngồi mà đi. Xét về mức độ ngang ngạnh thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Khán phòng ban nãy còn lạo xạo tiếng nói đã sớm trở nên im lặng. Từ trong cánh gà, Hy thong thả đi ra với cây guitar trên tay, phong thái vô cùng ung dung.
Hôm nay cậu mặc đồ rất trẻ trung và phong cách. Áo sơmi carô bên ngoài áo ba lỗ đen, kết hợp với quần bò hơi bụi bặm và giầy cao cổ.
Hy ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, nâng tay chỉnh lại micrô, động tác rất gọn gàng, bắt mắt.
Mọi người đồng loạt nín thở chờ đợi tiếng hát của cậu.
Không để mọi người đợi lâu, giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đầu tiên cùng với giọng hát trầm ấm cuối cùng cũng được cất lên.
Khán giả bên dưới đều bị vẻ lãng tử của Hy hớp hồn còn chưa kịp định thần đã bị cuốn trôi theo từng nốt nhạc. Khi trầm lắng, lúc da diết, hy vọng bất chợt rồi tuyệt vọng chơi vơi. Càng nghe càng cảm thấy mình đang trôi bềnh bồng trong miền cảm xúc!
Hy biểu diễn xong hai bài, đứng lên đi vào trong cánh gà trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ai cũng nghĩ show ca nhạc này ít cũng phải gần mười bài, sao chỉ mới biểu diễn một chút đã đi vào trong.
Người duy nhất biết chuyện gì đang diễn ra chỉ có Ân.
Khán phòng còn đang rộ lên muôn vàn thanh âm thì Linh từ trong cánh gà đi ra, trên tay là cây sáo Flute. Cô mặc một chiếc váy màu hồng đào nhã nhặn trẻ trung, gương mặt trang điểm nhẹ tôn lên nét duyên dáng.
Mọi người lại càng bàn tán nhiều hơn, hỏi nhau cô gái trên kia là ai.
Không hề mất bình tĩnh trước ánh mắt của mọi người, Linh chậm rãi nâng cây sáo lên, động tác vô cùng thanh thoát. Tiếng sáo flute từ từ vang lên, đẩy lùi dần âm thanh hỗn độn, khán phòng trong chốc lát trở nên im lặng đến xuất thần.
Đỉnh cao của âm nhạc không phải là hay mà là khả năng tượng hình. Và Linh đã đạt được cảnh giới dùng âm nhạc vẽ cho người nghe một bức tranh.
Mọi người đều cảm thấy mình đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, nhẹ nhàng xuôi theo dòng nước lặng lờ trôi. Hai bên bờ, hoa anh đào nở rộ một vùng trời.
Bình yên và trong veo!
Linh và Hy cứ thế thay phiên nhau biểu diễn, lần lượt đưa người nghe vào những thế giới khác nhau. Khi thì nhẹ nhàng cơn mưa mơn man cỏ ướt, lúc lại trầm lắng ánh chiều ngả về tây, rồi đồi cỏ lau ngả rạp trong gió, lại thấy cả vườn nho trên đồng cỏ xanh.
Đêm ca nhạc từ thiện thành công ngoài mong đợi!
“Mày có nghe thấy gì không Ân?” – Đột nhiên tiếng nói từ tầng giường của Linh bất ngờ vang lên trong không gian yên tĩnh làm Ân giật mình.
Ân lập tức lắng tai nghe. Bên ngoài hình như có tiếng khóc của trẻ em. Không chỉ có mình Ân mà Linh cũng nghe thấy.
Cả hai cùng đi ra khỏi nhà, linh cảm không yên nên chẳng ai còn tâm trí mặc thêm áo khoác.
Ở bên ngoài thế này nghe thấy tiếng khóc rõ hơn rất nhiều.
Ân và Linh trao nhau một cái nhìn rồi chạy nhanh ra cổng. Quả nhiên bên ngoài cổng là một đứa bé bị bỏ rơi đang khóc thảm thiết.
Linh cẩn thận bế đứa bé đang còn quấn tã lên mà lòng tê buốt. Gương mặt Ân lúc này đã đanh hẳn lại. Đứa bé còn quá nhỏ mà bố mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi, quả thật đáng giận!
Đèn bếp cô nhi viện đã tắt đi mấy tiếng trước giờ lại được bật lên. Dưới ánh đèn neon, Ân loay hoay pha sữa và ngâm bình cho nguội bớt trong khi Linh dỗ cho đứa bé nín khóc.
“Là một bé trai, đặt tên là gì đây?” – Vuốt nhẹ mấy sợi tóc con trên trán đứa bé, Linh khẽ khàng hỏi.
“Lã Thiên Phúc.” – Ân trả lời ngay. Thật ra nãy giờ cô đã nghĩ sẵn rồi, Linh hỏi nên nói ra thôi.
“Nghe hay đấy!” – Linh tán thành.
Bình sữa lúc này đã nguội bớt, Ân cẩn thận đưa cho Linh rồi ngồi vào ghế chăm chú nhìn Linh cho đứa bé uống sữa.
Ban đầu đứa bé uống rất ngon lành nhưng không hiểu sao đột nhiên ho sặc sụa, mặt mũi chuyển dần sang tím tái, cổ họng khò khè, khóc không thành tiếng.
Mặt Linh và Ân không hẹn mà cùng biến sắc.
***
Ân đứng bên ngoài, nhìn đứa bé đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không nén nổi mà buông ra một tiếng thở dài.
Một đứa bé đáng yêu như thế, vừa đến với cuộc đời không bao lâu đã bị bỏ rơi, giờ thì lại bị hẹp van tim, có phải ông trời quá tàn nhẫn?
Linh sau khi đi gọi điện báo cho Phụng thì quay lại. Bắt gặp gương mặt xót xa của Ân, nhẹ nhàng đến bên vỗ vai bạn mình.
“Sẽ có cách thôi mà.”
Ân không nói gì, tiếp tục im lặng trầm tư. Cô cũng muốn tin lời Linh lắm nhưng chẳng thể tìm ra một chút cơ sở nào để tin. Số tiền phẫu thuật không hề nhỏ, hiện tại tiền trong tay cô lại không đủ, số tiền còn thiếu đâu thể trên trời rơi xuống.
“Chúng ta có thể tổ chức cái gì đó để kêu gọi từ thiện không?” – Linh im lặng hồi lâu lại lên tiếng, giọng nói có chút hy vọng.
“Có thể.” – Ân như người tỉnh khỏi ác mộng, thanh thản ra mặt.
Linh còn đang ngơ ngác không biết Ân định làm gì thì đã thấy cô đi mất, ném lại câu nói: “Mày ở lại trông bé Phúc nhé! Tao đi một lát sẽ quay lại.”
Ra khỏi bệnh viện, Ân đi như chạy đến cổng, vội vã đến biệt thự nhà họ Vũ. Cô đã từng đến đây một lần hôm Thiện bị tai nạn, cũng còn nhớ đường mang máng. Vì hôm đó trời tối nên cô cũng chẳng kịp để ý kiến trúc, bây giờ đến mới giật mình tưởng mình đi sai đường. Biệt thự trước mặt cô giống hệt biệt thự của nhà Thiện. Cũng may Ân nhớ số nhà của Thiện, nếu không còn tưởng mình theo thói quen nên đi nhầm.
Sau vài hồi chuông cửa, Ân được người giúp việc ra đón vào phòng khách ngồi đợi. Trà mời khách được đưa ra không lâu thì Hy từ trên đầu đi xuống, nét mặt vừa vui mừng lại vừa ngạc nhiên.
“Hôm nay không phải sinh nhật tớ, không cần làm tớ bất ngờ đâu.”
“Có việc cần cậu giúp đây.” – Ân nói qua hơi thở.
“Cậu mà cũng có lúc cần đến sự giúp đỡ của tớ sao?” – Hy làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Ngắn gọn thôi! Giúp hay không?” – Ân chau mày.
“Giúp!” – Hy liều lĩnh đồng ý dù chưa biết đó là chuyện gì.
Nét mặt Ân từ từ giãn ra, cô bắt đầu đem chuyện của bé Phúc kể lại đầy đủ, cũng đem luôn cả kế hoạch của mình mà nói ra không sót một chữ.
Nghe xong tất cả, ban đầu nét mặt Hy có phần ngờ nghệch nhưng rồi cũng hiểu ra.
“Lòng tự trọng của cậu, có thể “đốn” bớt đi chút nữa không?” – Hy khoanh tay trước ngực, chau mày nhìn Ân.
“Chẳng phải tớ đã mở lời nhờ cậu rồi sao.” – Ân nhún vai.
“Thay vì nhờ tớ giúp cậu làm show ca nhạc từ thiện thì cậu mang bé Phúc đến bệnh viện nhà tớ phẫu thuật có phải nhanh hơn không?” – Hy có vẻ không tán thành với suy nghĩ của Ân.
“Không!” – Ân dứt khoát. Dù sao cô cũng muốn níu kéo chút tự cao, đâu thể dựa hết vào Hy.
“Cậu cứng đầu thật đấy!” – Hy ngao ngán lắc đầu.
“Thế cuối cùng có giúp hay không?” – Ân chau mày.
“Giúp! Đương nhiên sẽ giúp!” – Hy đành chịu thua Ân.
Theo như những gì Ân dự định thì Hy sẽ tổ chức một show ca nhạc để quyên góp từ thiện. Dựa vào giọng ca cũng như danh tiếng của cậu thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tham gia.
Đúng như Ân tính toán, đêm hội từ thiện, người đến xem chật ních khán phòng.
Nào là doanh nhân thành đạt, luật sư, nghệ sỹ, toàn những người có tên tuổi và đa số đều là nữ giới. Quả nhiên Vũ công tử có sức hút!
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ ổn thoả, Ân ngồi ở hàng ghế cuối, kiên nhẫn chờ đợi đêm từ thiện bắt đầu, đôi mắt có phần suy tư xuất thần.
Cho đến khi nghe bên cạnh mình có tiếng nói, cô mới giật mình nhìn sang. Đan và Thiện không biết vì vô tình hay cố ý mà đang ngồi ngay cạnh. Thật ra là Đan ngồi cạnh Thiện còn Thiện ngồi cạnh Ân.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Ân ngồi cạnh Thiện nhưng cảm giác lúc này quả thật rất khác. Hơi ấm đã không còn, sự quen thuộc cũng biến mất. So với việc ngồi cạnh một người xa lạ thì ngồi cạnh Thiện như thế này còn khó chịu hơn.
Trong những ngày qua, Ân đã buộc mình không được nghĩ đến Thiện, cũng phớt lờ luôn nỗi buồn trong lòng nhưng đến lúc này thật sự cảm thấy chua xót đến mức không thể kìm chế.
Hai người vẫn ngồi cạnh nhau như trước đây, vẫn cái khoảng cách này nhưng lại cảm giác rất xa. Giống như khoảng cách giữa hai con số vậy. Chín thì vĩnh viễn chẳng thể là mười. Không cách nào chạm tới! Hơn nữa, lúc này bên cạnh cậu còn có một người nữa. Ân nghe lòng mình tê buốt, miệng trở nên đắng chát.
Nực cười làm sao! Chẳng phải cô chính là người trực tiếp quyết định mọi thứ để dẫn đến kết quả như hôm nay sao? Thế mà bây giờ lại cảm thấy đau lòng. Không những thế, trong lòng còn có một cảm giác bức bối khó chịu.
Cảm giác nôn nao, khó thở cứ thế lan dần trong cơ thể, Ân cảm thấy từng tế bào đang chết dần, sức lực bị bào mòn đến kiệt quệ.
Thiện nãy giờ đang thì thầm gì đó với Đan, giờ mới theo thói quen nhìn sang bên cạnh xem ai đang ngồi cạnh mình. Trước khi kịp hình thành cảm xúc, cậu tự hỏi tại sao Ân lại ở đây?
Đến khi xâu chuỗi lại những gì mình nghe được rằng thiếu gia nhà họ Vũ tổ chức một đêm ca nhạc từ thiện để quyên góp tiền phẫu thuật cho một bé trai bị hẹp van tim của một cô nhi viện, Thiện lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đến lúc này cậu mới để ý thấy nét mệt mỏi và đôi mắt trống rỗng của Ân.
Với tính cách của cô, cậu thừa biết sẽ chẳng có chuyện cô tâm sự hay tìm nguồn động viên từ ai đó. Chắc chắn là sẽ cứng đầu cắn răng chịu đựng. Nghĩ tới đây thôi cậu đã thấy lòng mình tê buốt.
Rất muốn như trước đây, cho cô một bờ vai, một hơi ấm dù nhỏ nhoi nhưng mong muốn vừa hình thành đã lập tức bốc hơi. Cái thái độ dửng dưng của cô sau thời gian dài cậu không đến trường, nghĩ đến thôi đã làm cậu phát điên.
Với người khác, cậu có thể bỏ qua, cũng có thể mặc kệ nhưng với cô, cậu lại để bụng, vô cùng nghiêm khắc. Căn bản là trong lòng cậu, cô khác mọi người.
Cả hai đều biết đối phương đã phát hiện ra mình nhưng đều cố ý giả vờ như không hay. Họ chọn duy trì bầu không khí khó xử bằng cách không chào hỏi nhau lấy một tiếng, cũng nhất quyết không bỏ chỗ ngồi mà đi. Xét về mức độ ngang ngạnh thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Khán phòng ban nãy còn lạo xạo tiếng nói đã sớm trở nên im lặng. Từ trong cánh gà, Hy thong thả đi ra với cây guitar trên tay, phong thái vô cùng ung dung.
Hôm nay cậu mặc đồ rất trẻ trung và phong cách. Áo sơmi carô bên ngoài áo ba lỗ đen, kết hợp với quần bò hơi bụi bặm và giầy cao cổ.
Hy ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, nâng tay chỉnh lại micrô, động tác rất gọn gàng, bắt mắt.
Mọi người đồng loạt nín thở chờ đợi tiếng hát của cậu.
Không để mọi người đợi lâu, giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đầu tiên cùng với giọng hát trầm ấm cuối cùng cũng được cất lên.
Khán giả bên dưới đều bị vẻ lãng tử của Hy hớp hồn còn chưa kịp định thần đã bị cuốn trôi theo từng nốt nhạc. Khi trầm lắng, lúc da diết, hy vọng bất chợt rồi tuyệt vọng chơi vơi. Càng nghe càng cảm thấy mình đang trôi bềnh bồng trong miền cảm xúc!
Hy biểu diễn xong hai bài, đứng lên đi vào trong cánh gà trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ai cũng nghĩ show ca nhạc này ít cũng phải gần mười bài, sao chỉ mới biểu diễn một chút đã đi vào trong.
Người duy nhất biết chuyện gì đang diễn ra chỉ có Ân.
Khán phòng còn đang rộ lên muôn vàn thanh âm thì Linh từ trong cánh gà đi ra, trên tay là cây sáo Flute. Cô mặc một chiếc váy màu hồng đào nhã nhặn trẻ trung, gương mặt trang điểm nhẹ tôn lên nét duyên dáng.
Mọi người lại càng bàn tán nhiều hơn, hỏi nhau cô gái trên kia là ai.
Không hề mất bình tĩnh trước ánh mắt của mọi người, Linh chậm rãi nâng cây sáo lên, động tác vô cùng thanh thoát. Tiếng sáo flute từ từ vang lên, đẩy lùi dần âm thanh hỗn độn, khán phòng trong chốc lát trở nên im lặng đến xuất thần.
Đỉnh cao của âm nhạc không phải là hay mà là khả năng tượng hình. Và Linh đã đạt được cảnh giới dùng âm nhạc vẽ cho người nghe một bức tranh.
Mọi người đều cảm thấy mình đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, nhẹ nhàng xuôi theo dòng nước lặng lờ trôi. Hai bên bờ, hoa anh đào nở rộ một vùng trời.
Bình yên và trong veo!
Linh và Hy cứ thế thay phiên nhau biểu diễn, lần lượt đưa người nghe vào những thế giới khác nhau. Khi thì nhẹ nhàng cơn mưa mơn man cỏ ướt, lúc lại trầm lắng ánh chiều ngả về tây, rồi đồi cỏ lau ngả rạp trong gió, lại thấy cả vườn nho trên đồng cỏ xanh.
Đêm ca nhạc từ thiện thành công ngoài mong đợi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.