Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Người Quá Cố)
Chương 21: Người nhà
BMW
09/08/2013
Chiếc ô tô đen bóng với nội thất sang trọng chầm chậm chạy trên con đường đã chập choạng tối. Ngồi trong xe, Thiện vừa nhìn hai bên đường vừa huýt sáo. Trông cậu có vẻ rất vui, chốc chốc lại cúi nhìn gì đó trong điện thoại rồi mỉm cười.
Người tài xế không ít lần liếc nhìn cậu chủ của mình qua kính chiếu hậu. Đã lâu ông không thấy cậu vui như vậy. Từ sau khi cô tiểu thư họ Lã không đến, ông thường xuyên phải đến các quán bar đưa cậu về trong tình trạng say khướt. Gần đây tâm tình cậu có vẻ khá hơn, nhìn cậu thế này ông cũng thấy an lòng.
Không chỉ là tài xế, ông còn là người chăm sóc cậu từ khi cậu còn nhỏ. Hơn ai hết, ông vô cùng xót xa mỗi khi nhìn cậu trầm lặng một mình ở đâu đó, dáng ngồi tuy phong độ nhưng vẫn lẩn khuất sự cô đơn.
Giờ thì sự cô đơn ấy cứ từng ngày một nhạt dần, cũng không còn nghe cậu thở dài như trước. Vui thì rất vui, có điều hiện tại ông thật sự muốn biết khi nào thì cái trạng thái đi vòng vòng này chấm dứt. Nãy giờ họ đã chạy ba vòng thành phố mà Thiện vẫn còn muốn đi tiếp.
“Chú à, dừng ở đây giùm cháu!” – Bất ngờ lên tiếng, Thiện làm người tài xế giật mình.
Xe từ từ tấp vào lề đường, cửa xe bật mở ngay lập tức. Thiện nhanh nhẹn đi ra, xăm xăm tiến vào tiệm chụp hình bên đường.
“Chú ở trong xe đợi cháu một chút!” – Thiện vừa đi vừa ngoái lại nói với tài xế.
Từ trong tiệm chụp hình đi ra, một cô gái vừa đi vừa nhìn những tấm hình trong phong bì màu vàng, miệng cười đắc thắng.
“Ui da!” – Hệ quả của hai kẻ đi ngược hướng trên cùng một đường thẳng mà đều không nhìn đường là một cú va chạm.
“Xin lỗi!” – Cả hai cùng đồng thanh nói.
Nghe giọng nói quen, cả hai cùng không hẹn mà ngước lên nhìn nhau.
“Anh Thiện?” – Cô gái ngạc nhiên nhưng ngay sau đó vội giấu cái phong bì ra sau lưng.
“Đan?” – Thiện cũng không hề bình thản.
Ngại ngùng nhìn nhau, cuối cùng Thiện là người dứt áo đi trước. Cậu đi vụt qua Đan, bước chân có chút do dự nhưng không hề có ý dừng lại.
“Anh Thiện!” – Quay phắt lại nhìn theo lưng Thiện, Đan gọi khẽ.
Thiện dừng lại nhưng không quay lại nhìn.
“Anh… yêu chị em à?” – Sự mỉa mai được che đậy bằng vẻ rụt rè, Đan hỏi.
“Ừ.” – Trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, sự hả hê tìm đến trong Thiện. Cậu không biết bản thân cảm thấy thế này vì câu trả lời của mình hay vì câu trả lời của mình có thể làm đối phương hối hận.
“Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng vẫn yêu chứ.” – Khẽ nhướn mày, Đan cười mỉa mai nhưng giọng nói vẫn muôn phần nhẹ nhàng.
“Sẽ như vậy.” – Thiện nhún vai sau đó lạnh lùng bỏ đi. Bên cạnh cảm giác hả hê, sự xót xa cũng đồng thời dâng lên trong lòng. Người con gái đó trước đây thường hỏi cậu rằng “anh yêu em chứ?”, thế mà giờ đây mọi thứ đã thay đổi, câu hỏi cũng đã thay đổi.
***
Thiện rửa xong hình thì trời cũng đã tối, đèn đường bật lên thưa thớt, mập mờ nhòe nhoẹt.
Đứng dựa người vào bức tường của tiệm chụp hình, cậu lặng lẽ nhìn từng dòng xe qua lại, trong lòng trống rỗng không cảm xúc. Việc bất ngờ chạm mặt Đan làm tâm trạng cậu ít nhiều trùng xuống.
Từ trong làn xe chảy như dòng nước, chiếc ô tô đen bóng từ từ tách ra, tấp vào lề đường gần chỗ cậu.
Thiện rời khỏi chỗ đứng ngay lập tức, bước chân có chút vội vã, cánh tay mở cửa xe cũng mạnh hơn bình thường.
Ân ở đó, ngay sau cánh cửa xe, gương mặt bình thản nhìn cậu không chớp mắt. Trước sự lạnh lùng cố hữu của cô, cậu lại cảm thấy bình yên vô cùng, tâm trạng bất an phức tạp đã tan biến không tàn tích.
Ngồi trong xe, Ân rõ ràng cảm thấy ánh mắt Thiện nhìn mình có phần kỳ lạ nhưng tất nhiên cô sẽ không lên tiếng hỏi.
“Ăn mặc phong phanh kiểu đó à?” – Thiện vào xe, làu bàu nói, ánh mắt nhìn Ân có phần bực bội.
“Nóng.” – Vô cùng tiết kiệm lời, Ân nói trong khi mắt nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc. Áo sơ mi xanh đen bên trong áo ghi – lê.
Sự thật là ngay khi Thiện gọi điện báo là tài xế xe đến đón, Ân chẳng nghĩ gì mà lập tức chạy ra ngoài.
“Cậu từ trên trời rơi xuống à? Trời lạnh chết đi được mà kêu nóng.” – Thiện chau mày, nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho Ân.
“Còn chưa về nhà đúng không?” – Dùng hai ngón tay cầm áo khoác đồng phục của Thiện lên, Ân nheo mắt nhìn cậu.
“Có sao đâu.” – Thiện bình thản nhún vai, điệu bộ rất giống kiểu của Ân.
“Tức là chưa tắm luôn chứ gì? Đồ ở dơ!” – Không biết từ lúc nào Ân lại biết trêu chọc người khác.
“Chú ơi, ghé về nhà cho cháu tắm đi ạ!” – Lườm Ân một cái, Thiện gọi với lên chú tài xế.
“Thôi được rồi!” – Ân bật cười.
“Được gì mà được, không tắm mất công có người chê ở dơ.” – Thiện vòng tay trước ngực, giọng nói vô cùng “thái độ”.
Ánh sáng vàng từ những chiếc đèn đường xẹt qua kính xe tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo. Từ các ngả đường, những chấm đèn đang di chuyển hòa vào con đường lớn như các nhánh sông đổ ra biển. Cuộc sống về đêm ở Đà Lạt còn sôi động hơn ban ngày.
Biệt thự nhà Thiện nằm gần ngoại ô thành phố, tách biệt với sự ồn ào, khói bụi, là một nơi khá lý tưởng để tĩnh dưỡng.
“Vào tắm đi! Tôi đợi ngoài này.” – Ân nói khi xe vừa dừng trước cánh cổng cao màu đen.
“Cùng vào đi! Đợi gì mà đợi.” – Thiện chau mày phản đối, nói rồi lập tức mở cửa xe kéo Ân ra ngoài, nắm tay cô lăm lăm đi vào trong nhà.
Vừa đi qua cửa chính, hai người gặp một người đàn ông đứng tuổi tóc muối tiêu, gương mặt đầy nếp nhăn.
“Cậu chủ về rồi ạ?” – Vừa thấy Thiện, người đàn ông đã niềm nở đi đến.
“Vâng, cháu lên phòng luôn đây.” – Mỉm cười với ông, Thiện tiếp tục tiến về phía cầu thang.
Trước khi bị Thiện kéo đi, Ân còn khẽ gật đầu với người đàn ông. Dù gì cũng nên biết đạo lí một chút, đến nhà người ta ít nhiều cũng phải chào một tiếng.
Vẫn nắm tay Ân, Thiện đi trước để cô theo sau. Hai người đi qua hai đoạn cầu thang uốn lượn và đoạn hành lang trải thảm đỏ thì đến trước một căn phòng có cánh cửa lớn bằng gỗ.
Đẩy nhẹ cửa, Thiện lại kéo Ân đi vào, không có ý định đóng cửa.
Không hiểu sao cậu không muốn người trong nhà nghĩ về hai người theo hướng mờ ám. Chẳng phải cậu sợ sự dị nghị nhưng cậu không muốn Ân bị nói đến theo kiểu đó.
“Ngồi đây nhé! Tôi đi tắm.” – Ấn Ân ngồi xuống bộ sofa trong phòng, Thiện nói.
“Ừ.” – Ân vừa nói vừa gật đầu.
“Đừng có táy máy cái gì đấy.” – Đi được vài bước, Thiện quay lại nhắc nhở.
“Tôi là con nít à?”
Gật gù cái đầu, Thiện quay người đi về phía phòng tắm.
Chẳng quan tâm gì đến những thứ kì lạ trong phòng, Ân ngả người vào thành ghế, khép hờ mắt. Lúc này trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.
Ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm màu nâu trên người, Thiện thầm nguyền rủa bản thân khi ban nãy quên mang đồ vào. Cậu đã không nghĩ ra một chân lí đó là có Ân ở trong phòng thì cậu không thể như mọi khi – Khỏa thân ra khỏi phòng tắm sau đó mới mặc đồ.
Ân lúc này vẫn ngồi trên ghế sofa, hai mắt lim dim, hơi thở đều đều.
Rõ ràng đang ở trong nhà mình nhưng Thiện lại mang tâm lí của một kẻ trộm. Rón rén tiến lại gần, cậu định bụng sẽ hù cô một phen.
Dự định là như thế nhưng khi đứng gần cô, cậu lại đánh rơi mất ý định, linh hồn cũng bị hút mất lúc nào không hay.
Cứ như thế, cậu khom dần người xuống, tì tay vào đầu gối để nhìn rõ cô hơn. Ánh mắt quét dọc gương mặt cô từ cái trán cao cho đến cánh mũi nhỏ nhắn và dừng lại ở đôi môi đỏ mọng như mời gọi. Như bị thôi miên, ánh mắt cậu dán chặt vào đó và một ý nghĩ kì cục hiện ra trong đầu. Cho đến khi…
“Cậu chủ, cậu có muốn dùng bữa tối ở nhà không ạ?” – Từ ngoài cánh cửa phòng không đóng, ông quản gia nói vọng vào.
Không chỉ có Thiện giật mình, Ân đang thiu thiu ngủ cũng mở mắt ra, bắt gặp gương mặt Thiện còn cách mặt mình khoảng một gang tay.
Bối rối, mặt Thiện chuyển đỏ ngay lập tức. Cậu đứng vụt dậy, đằng hắng rồi quay đi để tránh ánh mắt Ân.
Ra sức che đậy sự lúng túng, Thiện nói với ông quản gia rằng cậu sẽ ra ngoài nên không ăn tối ở nhà, sau đó thì nhanh tay đóng cửa. Bây giờ mới thấy hối hận khi để nó mở tự do như thế.
Sau khi đã khóa luôn chốt cửa lại, cậu không nhìn Ân lấy một lần mà lao thẳng để tủ để đồ, một chiếc tủ khá lớn được thiết kế đặc biệt để người thay đồ có thể thay luôn trong đó.
Nhốt sự bối rối bên trong tủ đồ, cậu tự hỏi không biết mình có bị bệnh lạ gì không khi muốn cắn người, mà còn muốn cắn vào… môi.
Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập như đang chạy đua, cậu đưa tay lên ấn vào nó mà không biết rằng bên ngoài kia, có một người cũng đang làm như thế.
Khá lâu sau, khi Thiện trở ra, Ân đã không còn trong phòng.
Thiện khẩn trương đi xuống nhà, bắt gặp Ân đang đứng bên cạnh tủ lạnh trong bếp.
“Làm gì mà bỏ xuống dưới này?” – Vẫn còn ngại chuyện hồi nãy nên giọng nói Thiện có chút không tự nhiên.
“Khát nước.” – Vừa nói, Ân vừa giơ cái ly nước đang cầm trong tay ra trước mặt.
Đáp lại câu trả lời Ân là cái nheo mắt nghi hoặc của Thiện. Trong phòng cậu cũng có nước, có tủ lạnh, tại sao cô lại phải xuống dưới này. Chẳng lẽ… cái tủ lạnh nhỏ đến mức cô không nhìn thấy?
“Uống lẹ rồi đi!” – Vẫn không hiểu ra được lý do Ân không uống nước trên phòng, Thiện hiểu rằng có hỏi cô cũng không nói nên chuyển chủ đề.
“Xong rồi.” – Đặt cái ly vào khay, Ân nhún vai.
“Vậy thì đi!” – Một cách cố tình, Thiện kéo tay Ân ra xe trong khi cô hoàn toàn có thể tự đi. Thế nhưng… cô đã không giằng tay lại.
Cả hai cứ thế im lặng, người đi trước thì đưa bàn tay về phía sau, người đi sau lại hướng cánh tay về phía trước. Cái nắm tay nối hai con người trên đoạn đường tiến ra chiếc xe đen đậu bên ngoài.
Xe từ từ chuyển bánh khi cả hai đã ngồi vào chỗ, động cơ xe rì rì êm ái trở thành âm thanh duy nhất tồn tại. Hai gương mặt, hai hướng nhìn, hai cái đầu, cùng một suy nghĩ… về chuyện xảy ra trong phòng.
***
Quán ăn gia đình Vĩnh Hưng.
Trong khi chờ đợi chủ quán chế biến thức ăn, Thiện quay đầu ngó quanh trong khi Ân đang xếp một con vịt bằng giấy ăn.
“Quán này vẫn như xưa.” – Thu lại ánh mắt, Thiện vừa gật gật đầu vừa nói một cách triết lí.
“Gì?” – Ân hơi nghiêng đầu, nếu cô nhớ không nhầm thì quán chỉ mới bắt đầu bán lại sau ba tháng xây lại, làm gì có chuyện vẫn như xưa.
“À, làm đồ ăn rất lâu.” – Thiện giải thích.
Sau câu nói của Thiện, gương mặt Ân thoáng nét cười. Cô công nhận là quán chế biến thức ăn rất lâu vì họ rất tỉ mỉ và kĩ lưỡng. Đồ
ăn hợp khẩu vị và sạch sẽ.
Sau khoảng thời gian chờ đợi khiến cả hai càng lúc càng cảm thấy đói bụng, bà chủ quán niềm nở bưng mâm đồ ăn ra.
Chẳng mấy chốc, trước mặt cả hai là tô canh chua bốc khói nghi ngút, thịt kho tàu, rau muống xào tỏi và cá chiên xù. Mùi thơm và màu sắc đẹp mắt từ thức ăn càng làm cho bao tử bị kích thích.
“Trông ngon quá! Ăn nhiều vào nhé!” – Thiện nhanh tay gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén Ân.
“Này, tôi có…”
“Tôi biết cậu có tay.” – Không để Ân nói hết, Thiện hớt lời.
“Mỗi khi đến quán ăn này, tôi chỉ đi có một mình. Tôi rất muốn biết cảm giác gắp thức ăn cho người khác là như thế nào. Hôm nay có cậu đi cùng, tôi phải tranh thủ làm thử chứ.” – Đáp lại cái chau mày của Ân, Thiện cười tươi.
Đôi mày liễu từ từ dãn ra, Ân im lặng không nói gì nữa. Cô gắp miếng thịt của Thiện vừa bỏ vô chén mình rồi từ từ đưa lên miệng, nhai từ tốn, nuốt nhẹ nhàng. Hành động của cô làm người đối diện cười rất tươi.
“Tôi cũng muốn được người khác gắp thức ăn cho.” – Chìa chén cơm trắng đang bốc khói ra, Thiện nhìn Ân như đang năn nỉ.
Đôi đũa mộc ngượng nghịu tách đôi thân cá, chọn phần nhiều thịt nhất, Ân gắp bỏ vô chén Thiện. Trước sự ân cần một cách lúng túng của cô, cậu cười tươi rồi gắp miếng cá bỏ miệng. Trông cái cách cậu ăn hết sức ngon lành.
“À phải rồi, tôi quyết định sắc phong cho cậu thành người nhà của tôi.” – Đột nhiên Thiện đứng bật dậy nói to.
“Điên rồi đúng không?” – Nhướn mày nhìn Thiện, Ân thở hắt ra.
Nhận ra hành động quá khích của mình, Thiện cười trừ gỡ thẹn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trong khi những người có mặt trong quán vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt.
“Này, cậu làm người nhà của tôi nhé, tôi sẽ làm người nhà của cậu.” – Lần này thì có vẻ thận trọng hơn, Thiện nói nhỏ nhẹ.
“Người nhà?” – Ân chau mày với cái khái niệm mới của Thiện.
“Ừ, người nhà.” – Thiện gật đầu, nhìn cậu rất nghiêm túc.
“Tùy cậu.” – Ân nhún vai.
“Này, thái độ đó là gì? Cậu phải tỏ ra phấn khởi chứ?” – Thiện bắt bẻ.
“Thế tôi có cần chạy qua ôm cậu không?” – Ân hất hất mặt về phía Thiện.
“Cậu có cái răng giả nào không thế?” – Thiện đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập vào đâu.
“Tôi chưa bị ai đánh gãy cái răng nào hết.” – Ân tỉnh bơ.
“Sao thế nhỉ? Nói chuyện kiểu như cậu đáng ra phải bị ăn đòn mấy lần rồi chứ.” – Thiện ra chiều ngẫm nghĩ.
“Dễ gì. Tôi là Lã Thiên Ân mà.” – Điệu bộ cao ngạo hiện rõ hơn trên gương mặt Ân.
Thiện chỉ biết lắc đầu chịu thua. Cậu hiểu máu kiêu ngạo của Ân đã ăn sâu vào xương tủy của cô, không cách nào thay đổi.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi ra rồi ấn ấn trên bàn phím sau đó giơ màn hình ra trước mặt Ân.
“Cậu là số điện thoại duy nhất trong danh bạ tôi đấy.” – Thiện cười tươi.
Nheo mắt nhìn số điện thoại của mình được lưu với cái nick name “người nhà” và quả thật trong danh bạ hoàn toàn trống trơn, tự nhiên Ân thấy vui trong lòng. Khóe môi cô giật giật rồi giãn ra một cách kín đáo.
“Cậu cũng phải lưu số tôi như thế đấy.” – Thiện nheo mắt.
“Biết rồi. Ăn đi.” – Ân lảng tránh rồi nhanh tay gắp thức ăn cho Thiện. Đến khi thu đũa về mới sững sờ vì hành động vô cùng tự nhiên của mình.
Bữa ăn tối diễn ra rất vui vẻ, ít nhất cũng vui hơn những bữa ăn trước của Ân và Thiện trong quán này. Hai con người luôn ngồi một mình nay đã ngồi chung một bàn, hai kẻ cô đơn nay trở thành người nhà của nhau.
Sau khi ăn xong, Thiện nói muốn đi dạo rồi kéo tay Ân đi bộ trên vỉa hè trong khi xe của cậu chạy chầm chậm phía sau.
Hai người cứ thế bước đi trong im lặng, không ai có ý muốn phá tan bầu không khí lúc này. Hai đôi mắt không nhìn nhau mà cùng chiếu về con đường phía trước, hai trái tim đang từ từ chuyển về cùng một nhịp đập, hai nút thắt vừa được họ cột vào lòng nhau và ở giữa hai người lúc này là hai bàn tay đang đan vào nhau.
Có những điều chưa kịp nói ra thì đối phương đã nghe thấy và có những điều giữ lại trong lòng để bản thân luôn nghĩ về đối phương.
Bầu không khí yên tĩnh giữa hai người có lẽ vẫn sẽ được tiếp tục duy trì nếu như không có tiếng hét vang lên trong con hẻm tối gần đó. Cả hai đều nhận ra tiếng hét đó.
Ân và Thiện trao nhau một cái nhìn lo lắng rồi đồng loạt chạy đến nơi vừa phát ra tiếng động, bàn tay đang đan vào nhau cũng vì thế mà bị buông ra.
Không chỉ là tài xế, ông còn là người chăm sóc cậu từ khi cậu còn nhỏ. Hơn ai hết, ông vô cùng xót xa mỗi khi nhìn cậu trầm lặng một mình ở đâu đó, dáng ngồi tuy phong độ nhưng vẫn lẩn khuất sự cô đơn.
Giờ thì sự cô đơn ấy cứ từng ngày một nhạt dần, cũng không còn nghe cậu thở dài như trước. Vui thì rất vui, có điều hiện tại ông thật sự muốn biết khi nào thì cái trạng thái đi vòng vòng này chấm dứt. Nãy giờ họ đã chạy ba vòng thành phố mà Thiện vẫn còn muốn đi tiếp.
“Chú à, dừng ở đây giùm cháu!” – Bất ngờ lên tiếng, Thiện làm người tài xế giật mình.
Xe từ từ tấp vào lề đường, cửa xe bật mở ngay lập tức. Thiện nhanh nhẹn đi ra, xăm xăm tiến vào tiệm chụp hình bên đường.
“Chú ở trong xe đợi cháu một chút!” – Thiện vừa đi vừa ngoái lại nói với tài xế.
Từ trong tiệm chụp hình đi ra, một cô gái vừa đi vừa nhìn những tấm hình trong phong bì màu vàng, miệng cười đắc thắng.
“Ui da!” – Hệ quả của hai kẻ đi ngược hướng trên cùng một đường thẳng mà đều không nhìn đường là một cú va chạm.
“Xin lỗi!” – Cả hai cùng đồng thanh nói.
Nghe giọng nói quen, cả hai cùng không hẹn mà ngước lên nhìn nhau.
“Anh Thiện?” – Cô gái ngạc nhiên nhưng ngay sau đó vội giấu cái phong bì ra sau lưng.
“Đan?” – Thiện cũng không hề bình thản.
Ngại ngùng nhìn nhau, cuối cùng Thiện là người dứt áo đi trước. Cậu đi vụt qua Đan, bước chân có chút do dự nhưng không hề có ý dừng lại.
“Anh Thiện!” – Quay phắt lại nhìn theo lưng Thiện, Đan gọi khẽ.
Thiện dừng lại nhưng không quay lại nhìn.
“Anh… yêu chị em à?” – Sự mỉa mai được che đậy bằng vẻ rụt rè, Đan hỏi.
“Ừ.” – Trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, sự hả hê tìm đến trong Thiện. Cậu không biết bản thân cảm thấy thế này vì câu trả lời của mình hay vì câu trả lời của mình có thể làm đối phương hối hận.
“Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng vẫn yêu chứ.” – Khẽ nhướn mày, Đan cười mỉa mai nhưng giọng nói vẫn muôn phần nhẹ nhàng.
“Sẽ như vậy.” – Thiện nhún vai sau đó lạnh lùng bỏ đi. Bên cạnh cảm giác hả hê, sự xót xa cũng đồng thời dâng lên trong lòng. Người con gái đó trước đây thường hỏi cậu rằng “anh yêu em chứ?”, thế mà giờ đây mọi thứ đã thay đổi, câu hỏi cũng đã thay đổi.
***
Thiện rửa xong hình thì trời cũng đã tối, đèn đường bật lên thưa thớt, mập mờ nhòe nhoẹt.
Đứng dựa người vào bức tường của tiệm chụp hình, cậu lặng lẽ nhìn từng dòng xe qua lại, trong lòng trống rỗng không cảm xúc. Việc bất ngờ chạm mặt Đan làm tâm trạng cậu ít nhiều trùng xuống.
Từ trong làn xe chảy như dòng nước, chiếc ô tô đen bóng từ từ tách ra, tấp vào lề đường gần chỗ cậu.
Thiện rời khỏi chỗ đứng ngay lập tức, bước chân có chút vội vã, cánh tay mở cửa xe cũng mạnh hơn bình thường.
Ân ở đó, ngay sau cánh cửa xe, gương mặt bình thản nhìn cậu không chớp mắt. Trước sự lạnh lùng cố hữu của cô, cậu lại cảm thấy bình yên vô cùng, tâm trạng bất an phức tạp đã tan biến không tàn tích.
Ngồi trong xe, Ân rõ ràng cảm thấy ánh mắt Thiện nhìn mình có phần kỳ lạ nhưng tất nhiên cô sẽ không lên tiếng hỏi.
“Ăn mặc phong phanh kiểu đó à?” – Thiện vào xe, làu bàu nói, ánh mắt nhìn Ân có phần bực bội.
“Nóng.” – Vô cùng tiết kiệm lời, Ân nói trong khi mắt nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc. Áo sơ mi xanh đen bên trong áo ghi – lê.
Sự thật là ngay khi Thiện gọi điện báo là tài xế xe đến đón, Ân chẳng nghĩ gì mà lập tức chạy ra ngoài.
“Cậu từ trên trời rơi xuống à? Trời lạnh chết đi được mà kêu nóng.” – Thiện chau mày, nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho Ân.
“Còn chưa về nhà đúng không?” – Dùng hai ngón tay cầm áo khoác đồng phục của Thiện lên, Ân nheo mắt nhìn cậu.
“Có sao đâu.” – Thiện bình thản nhún vai, điệu bộ rất giống kiểu của Ân.
“Tức là chưa tắm luôn chứ gì? Đồ ở dơ!” – Không biết từ lúc nào Ân lại biết trêu chọc người khác.
“Chú ơi, ghé về nhà cho cháu tắm đi ạ!” – Lườm Ân một cái, Thiện gọi với lên chú tài xế.
“Thôi được rồi!” – Ân bật cười.
“Được gì mà được, không tắm mất công có người chê ở dơ.” – Thiện vòng tay trước ngực, giọng nói vô cùng “thái độ”.
Ánh sáng vàng từ những chiếc đèn đường xẹt qua kính xe tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo. Từ các ngả đường, những chấm đèn đang di chuyển hòa vào con đường lớn như các nhánh sông đổ ra biển. Cuộc sống về đêm ở Đà Lạt còn sôi động hơn ban ngày.
Biệt thự nhà Thiện nằm gần ngoại ô thành phố, tách biệt với sự ồn ào, khói bụi, là một nơi khá lý tưởng để tĩnh dưỡng.
“Vào tắm đi! Tôi đợi ngoài này.” – Ân nói khi xe vừa dừng trước cánh cổng cao màu đen.
“Cùng vào đi! Đợi gì mà đợi.” – Thiện chau mày phản đối, nói rồi lập tức mở cửa xe kéo Ân ra ngoài, nắm tay cô lăm lăm đi vào trong nhà.
Vừa đi qua cửa chính, hai người gặp một người đàn ông đứng tuổi tóc muối tiêu, gương mặt đầy nếp nhăn.
“Cậu chủ về rồi ạ?” – Vừa thấy Thiện, người đàn ông đã niềm nở đi đến.
“Vâng, cháu lên phòng luôn đây.” – Mỉm cười với ông, Thiện tiếp tục tiến về phía cầu thang.
Trước khi bị Thiện kéo đi, Ân còn khẽ gật đầu với người đàn ông. Dù gì cũng nên biết đạo lí một chút, đến nhà người ta ít nhiều cũng phải chào một tiếng.
Vẫn nắm tay Ân, Thiện đi trước để cô theo sau. Hai người đi qua hai đoạn cầu thang uốn lượn và đoạn hành lang trải thảm đỏ thì đến trước một căn phòng có cánh cửa lớn bằng gỗ.
Đẩy nhẹ cửa, Thiện lại kéo Ân đi vào, không có ý định đóng cửa.
Không hiểu sao cậu không muốn người trong nhà nghĩ về hai người theo hướng mờ ám. Chẳng phải cậu sợ sự dị nghị nhưng cậu không muốn Ân bị nói đến theo kiểu đó.
“Ngồi đây nhé! Tôi đi tắm.” – Ấn Ân ngồi xuống bộ sofa trong phòng, Thiện nói.
“Ừ.” – Ân vừa nói vừa gật đầu.
“Đừng có táy máy cái gì đấy.” – Đi được vài bước, Thiện quay lại nhắc nhở.
“Tôi là con nít à?”
Gật gù cái đầu, Thiện quay người đi về phía phòng tắm.
Chẳng quan tâm gì đến những thứ kì lạ trong phòng, Ân ngả người vào thành ghế, khép hờ mắt. Lúc này trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.
Ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm màu nâu trên người, Thiện thầm nguyền rủa bản thân khi ban nãy quên mang đồ vào. Cậu đã không nghĩ ra một chân lí đó là có Ân ở trong phòng thì cậu không thể như mọi khi – Khỏa thân ra khỏi phòng tắm sau đó mới mặc đồ.
Ân lúc này vẫn ngồi trên ghế sofa, hai mắt lim dim, hơi thở đều đều.
Rõ ràng đang ở trong nhà mình nhưng Thiện lại mang tâm lí của một kẻ trộm. Rón rén tiến lại gần, cậu định bụng sẽ hù cô một phen.
Dự định là như thế nhưng khi đứng gần cô, cậu lại đánh rơi mất ý định, linh hồn cũng bị hút mất lúc nào không hay.
Cứ như thế, cậu khom dần người xuống, tì tay vào đầu gối để nhìn rõ cô hơn. Ánh mắt quét dọc gương mặt cô từ cái trán cao cho đến cánh mũi nhỏ nhắn và dừng lại ở đôi môi đỏ mọng như mời gọi. Như bị thôi miên, ánh mắt cậu dán chặt vào đó và một ý nghĩ kì cục hiện ra trong đầu. Cho đến khi…
“Cậu chủ, cậu có muốn dùng bữa tối ở nhà không ạ?” – Từ ngoài cánh cửa phòng không đóng, ông quản gia nói vọng vào.
Không chỉ có Thiện giật mình, Ân đang thiu thiu ngủ cũng mở mắt ra, bắt gặp gương mặt Thiện còn cách mặt mình khoảng một gang tay.
Bối rối, mặt Thiện chuyển đỏ ngay lập tức. Cậu đứng vụt dậy, đằng hắng rồi quay đi để tránh ánh mắt Ân.
Ra sức che đậy sự lúng túng, Thiện nói với ông quản gia rằng cậu sẽ ra ngoài nên không ăn tối ở nhà, sau đó thì nhanh tay đóng cửa. Bây giờ mới thấy hối hận khi để nó mở tự do như thế.
Sau khi đã khóa luôn chốt cửa lại, cậu không nhìn Ân lấy một lần mà lao thẳng để tủ để đồ, một chiếc tủ khá lớn được thiết kế đặc biệt để người thay đồ có thể thay luôn trong đó.
Nhốt sự bối rối bên trong tủ đồ, cậu tự hỏi không biết mình có bị bệnh lạ gì không khi muốn cắn người, mà còn muốn cắn vào… môi.
Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập như đang chạy đua, cậu đưa tay lên ấn vào nó mà không biết rằng bên ngoài kia, có một người cũng đang làm như thế.
Khá lâu sau, khi Thiện trở ra, Ân đã không còn trong phòng.
Thiện khẩn trương đi xuống nhà, bắt gặp Ân đang đứng bên cạnh tủ lạnh trong bếp.
“Làm gì mà bỏ xuống dưới này?” – Vẫn còn ngại chuyện hồi nãy nên giọng nói Thiện có chút không tự nhiên.
“Khát nước.” – Vừa nói, Ân vừa giơ cái ly nước đang cầm trong tay ra trước mặt.
Đáp lại câu trả lời Ân là cái nheo mắt nghi hoặc của Thiện. Trong phòng cậu cũng có nước, có tủ lạnh, tại sao cô lại phải xuống dưới này. Chẳng lẽ… cái tủ lạnh nhỏ đến mức cô không nhìn thấy?
“Uống lẹ rồi đi!” – Vẫn không hiểu ra được lý do Ân không uống nước trên phòng, Thiện hiểu rằng có hỏi cô cũng không nói nên chuyển chủ đề.
“Xong rồi.” – Đặt cái ly vào khay, Ân nhún vai.
“Vậy thì đi!” – Một cách cố tình, Thiện kéo tay Ân ra xe trong khi cô hoàn toàn có thể tự đi. Thế nhưng… cô đã không giằng tay lại.
Cả hai cứ thế im lặng, người đi trước thì đưa bàn tay về phía sau, người đi sau lại hướng cánh tay về phía trước. Cái nắm tay nối hai con người trên đoạn đường tiến ra chiếc xe đen đậu bên ngoài.
Xe từ từ chuyển bánh khi cả hai đã ngồi vào chỗ, động cơ xe rì rì êm ái trở thành âm thanh duy nhất tồn tại. Hai gương mặt, hai hướng nhìn, hai cái đầu, cùng một suy nghĩ… về chuyện xảy ra trong phòng.
***
Quán ăn gia đình Vĩnh Hưng.
Trong khi chờ đợi chủ quán chế biến thức ăn, Thiện quay đầu ngó quanh trong khi Ân đang xếp một con vịt bằng giấy ăn.
“Quán này vẫn như xưa.” – Thu lại ánh mắt, Thiện vừa gật gật đầu vừa nói một cách triết lí.
“Gì?” – Ân hơi nghiêng đầu, nếu cô nhớ không nhầm thì quán chỉ mới bắt đầu bán lại sau ba tháng xây lại, làm gì có chuyện vẫn như xưa.
“À, làm đồ ăn rất lâu.” – Thiện giải thích.
Sau câu nói của Thiện, gương mặt Ân thoáng nét cười. Cô công nhận là quán chế biến thức ăn rất lâu vì họ rất tỉ mỉ và kĩ lưỡng. Đồ
ăn hợp khẩu vị và sạch sẽ.
Sau khoảng thời gian chờ đợi khiến cả hai càng lúc càng cảm thấy đói bụng, bà chủ quán niềm nở bưng mâm đồ ăn ra.
Chẳng mấy chốc, trước mặt cả hai là tô canh chua bốc khói nghi ngút, thịt kho tàu, rau muống xào tỏi và cá chiên xù. Mùi thơm và màu sắc đẹp mắt từ thức ăn càng làm cho bao tử bị kích thích.
“Trông ngon quá! Ăn nhiều vào nhé!” – Thiện nhanh tay gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén Ân.
“Này, tôi có…”
“Tôi biết cậu có tay.” – Không để Ân nói hết, Thiện hớt lời.
“Mỗi khi đến quán ăn này, tôi chỉ đi có một mình. Tôi rất muốn biết cảm giác gắp thức ăn cho người khác là như thế nào. Hôm nay có cậu đi cùng, tôi phải tranh thủ làm thử chứ.” – Đáp lại cái chau mày của Ân, Thiện cười tươi.
Đôi mày liễu từ từ dãn ra, Ân im lặng không nói gì nữa. Cô gắp miếng thịt của Thiện vừa bỏ vô chén mình rồi từ từ đưa lên miệng, nhai từ tốn, nuốt nhẹ nhàng. Hành động của cô làm người đối diện cười rất tươi.
“Tôi cũng muốn được người khác gắp thức ăn cho.” – Chìa chén cơm trắng đang bốc khói ra, Thiện nhìn Ân như đang năn nỉ.
Đôi đũa mộc ngượng nghịu tách đôi thân cá, chọn phần nhiều thịt nhất, Ân gắp bỏ vô chén Thiện. Trước sự ân cần một cách lúng túng của cô, cậu cười tươi rồi gắp miếng cá bỏ miệng. Trông cái cách cậu ăn hết sức ngon lành.
“À phải rồi, tôi quyết định sắc phong cho cậu thành người nhà của tôi.” – Đột nhiên Thiện đứng bật dậy nói to.
“Điên rồi đúng không?” – Nhướn mày nhìn Thiện, Ân thở hắt ra.
Nhận ra hành động quá khích của mình, Thiện cười trừ gỡ thẹn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trong khi những người có mặt trong quán vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt.
“Này, cậu làm người nhà của tôi nhé, tôi sẽ làm người nhà của cậu.” – Lần này thì có vẻ thận trọng hơn, Thiện nói nhỏ nhẹ.
“Người nhà?” – Ân chau mày với cái khái niệm mới của Thiện.
“Ừ, người nhà.” – Thiện gật đầu, nhìn cậu rất nghiêm túc.
“Tùy cậu.” – Ân nhún vai.
“Này, thái độ đó là gì? Cậu phải tỏ ra phấn khởi chứ?” – Thiện bắt bẻ.
“Thế tôi có cần chạy qua ôm cậu không?” – Ân hất hất mặt về phía Thiện.
“Cậu có cái răng giả nào không thế?” – Thiện đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập vào đâu.
“Tôi chưa bị ai đánh gãy cái răng nào hết.” – Ân tỉnh bơ.
“Sao thế nhỉ? Nói chuyện kiểu như cậu đáng ra phải bị ăn đòn mấy lần rồi chứ.” – Thiện ra chiều ngẫm nghĩ.
“Dễ gì. Tôi là Lã Thiên Ân mà.” – Điệu bộ cao ngạo hiện rõ hơn trên gương mặt Ân.
Thiện chỉ biết lắc đầu chịu thua. Cậu hiểu máu kiêu ngạo của Ân đã ăn sâu vào xương tủy của cô, không cách nào thay đổi.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi ra rồi ấn ấn trên bàn phím sau đó giơ màn hình ra trước mặt Ân.
“Cậu là số điện thoại duy nhất trong danh bạ tôi đấy.” – Thiện cười tươi.
Nheo mắt nhìn số điện thoại của mình được lưu với cái nick name “người nhà” và quả thật trong danh bạ hoàn toàn trống trơn, tự nhiên Ân thấy vui trong lòng. Khóe môi cô giật giật rồi giãn ra một cách kín đáo.
“Cậu cũng phải lưu số tôi như thế đấy.” – Thiện nheo mắt.
“Biết rồi. Ăn đi.” – Ân lảng tránh rồi nhanh tay gắp thức ăn cho Thiện. Đến khi thu đũa về mới sững sờ vì hành động vô cùng tự nhiên của mình.
Bữa ăn tối diễn ra rất vui vẻ, ít nhất cũng vui hơn những bữa ăn trước của Ân và Thiện trong quán này. Hai con người luôn ngồi một mình nay đã ngồi chung một bàn, hai kẻ cô đơn nay trở thành người nhà của nhau.
Sau khi ăn xong, Thiện nói muốn đi dạo rồi kéo tay Ân đi bộ trên vỉa hè trong khi xe của cậu chạy chầm chậm phía sau.
Hai người cứ thế bước đi trong im lặng, không ai có ý muốn phá tan bầu không khí lúc này. Hai đôi mắt không nhìn nhau mà cùng chiếu về con đường phía trước, hai trái tim đang từ từ chuyển về cùng một nhịp đập, hai nút thắt vừa được họ cột vào lòng nhau và ở giữa hai người lúc này là hai bàn tay đang đan vào nhau.
Có những điều chưa kịp nói ra thì đối phương đã nghe thấy và có những điều giữ lại trong lòng để bản thân luôn nghĩ về đối phương.
Bầu không khí yên tĩnh giữa hai người có lẽ vẫn sẽ được tiếp tục duy trì nếu như không có tiếng hét vang lên trong con hẻm tối gần đó. Cả hai đều nhận ra tiếng hét đó.
Ân và Thiện trao nhau một cái nhìn lo lắng rồi đồng loạt chạy đến nơi vừa phát ra tiếng động, bàn tay đang đan vào nhau cũng vì thế mà bị buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.