Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Người Quá Cố)

Chương 24: Tự tử

BMW

09/08/2013

Trời về chiều, nhiệt độ dần hạ xuống, cái lạnh lởn vởn xâm chiếm những tâm hồn lạc lối và nhấn chìm nó trong sự cô đơn. Ngồi bên bờ sông, mái đầu cô gái không ngừng gật gù qua lại. Men rượu váng vất trong người làm cô không cách nào ngồi thẳng.

Dốc nốt số bia trong chai vào miệng, cô khẽ nhăn mặt khi chất lỏng đắng ngắt đi qua cổ họng.

Đưa tay lên lau miệng, chợt cô cảm thấy mình muốn cười. Và cô cười, cứ thế cười như điên như dại, cười đến mức hai tay phải chống ra sau để không ngã ra đất. Cô lúc này mới thật đáng cười làm sao. Cười cho chính mình, cười cho người mẹ của mình, cười cho tất cả những gì đang diễn ra.

Chợt tiếng cười im bặt một cách đột ngột, đột ngột như khi nó bắt đầu. Đưa bàn tay dính đất áp lên bên má, nơi hai tiếng trước nhận trọn một cái tát từ mẹ mình, cô bật khóc.

Nước mắt cứ thế chảy ra. Cô lúc này cũng thật đáng khóc. Khóc cho những điều mình muốn nhưng không thể thực hiện, khóc cho những đoạn đường mình đã bước sai, khóc cho những thứ bỏ ra để đánh đổi những điều không đáng.

Càng suy nghĩ, cô càng khóc lớn hơn, khóc lớn đến nỗi át luôn cả tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại phía mình.

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô và kéo cô lại thật mạnh.

“Đan, mày điên à? Làm cái trò gì ở đây thế hả?” – Người vừa đến đang cố kìm chế để không quát lên.

“Chị có biết tôi đợi chị lâu lắm rồi không?” – Gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt, Đan nhìn chị mình bằng đôi mắt đã khép một nửa, giọng nói lè nhè.

“Đứng lên và đi về ngay! Sao mày có thể ra đây uống bia thế này hả?” – Lắc đầu ngao ngán, Ân nheo mắt nhìn em mình.

“Về đâu? Mẹ đuổi tôi đi rồi.” – Hất cánh tay đang cố kéo mình đứng dậy ra, Đan tiếp tục nói bằng giọng điệu say khướt.

“Mẹ con mày lại làm cái trò gì nữa vậy?” – Không tiếp tục đỡ Đan dậy, Ân đứng thẳng người lên, hai tay chống hông.

“Mẹ muốn tiền đầu tư, là tiền đầu tư, mà chị có hiểu tiền đầu tư là cái gì không?” – Chệnh choạng đứng dậy, Đan đập đập tay vào vai Ân.

Không nói gì, Ân đứng im lắng nghe rượu trong người Đan nói.

“Công ty của mẹ và dượng cần có vốn đầu tư. Nếu không có, tôi sẽ phải vào tù còn mẹ thì nhà cũng không có mà ở, chị có biết không?” – Đập đập tay vào ngực mình, Đan nói.

Ân ngoài lắc đầu ra thì không biết nên làm gì.

__Nó có biết mình đang nói gì không nhỉ?__

“Mà nói đến tiền thì phải nói đến Thiện, là Vương thiếu gia, là người yêu của chị đấy.” – Chỉ vào vai Ân, Đan tiếp lời.

“Nói tới đây là tao hiểu rồi, mày im đi.” – Gạt ngón tay Đan ra khỏi vai mình, giọng Ân trở nên lạnh lẽo.

“Chị thì hiểu cái quái gì? Thật ra chị chẳng hiểu cái gì hết. Đầu óc chị ngoài mấy cái suy nghĩ ngược ngạo không ai hiểu được thì chẳng có gì hết.” – Đan bất ngờ quát lên.

“Lúc nào chị cũng tỏ ra mình biết mọi thứ, mình hiểu tất cả… nhưng đó chỉ là chị tỏ ra mà thôi. Thực tình thì chỉ số thông minh của chị chỉ bằng của ruồi muỗi.”

Ân im lặng, cô không nghĩ mình đủ rảnh rỗi để đôi co với người say rượu.

“Im à? Không cãi à? Chị lại định phô cái mặt khinh người ra chứ gì. Chẳng qua chị không biết nói gì nên mới bày đặt như thế. Chị đừng có giả vờ nữa.” – Nắm lấy cổ áo Ân bằng đôi tay gần hết sức, Đan lay thật mạnh.

“Đừng làm nhàu áo tao!” – Gạt nhẹ hai tay Đan ra, Ân càu nhàu.

“Đây đây đây đây.” – Gõ gõ vào trán Ân, Đan tiếp lời: “Chính là cái bộ dạng đáng ghét này đây. Chị cho là mình biết mọi thứ, vậy chị có biết vì chị mà mẹ tát tôi không? Từ bé đến lớn mẹ không bao giờ đánh tôi nhưng chỉ vì chuyện chị cặp với Thiện mà mẹ tát tôi. Chị cho rằng mình hiểu mọi chuyện, vậy chị có hiểu cảm giác của tôi không? Tôi đâu có muốn sống thế này, tôi đâu muốn trở thành đứa yêu tiền thế này.” – Càng lúc Đan càng lớn tiếng.

“Được rồi! Tao không biết, tao cũng không hiểu. Giờ thì đi về! – Ân có vẻ bực mình. Cô nắm lấy cổ tay em gái mình mà kéo đi.

“Bỏ ra! Tôi không về, tôi không về đó. Tôi ở đây với ba.” – Giằng mạnh tay ra khỏi tay Ân, Đan gào lên rồi ngồi bệt xuống đất.

“Mày có điên không? Ba làm gì có ở đây.” – Vòng hai tay trước ngực, Ân nheo mắt nhìn Đan.

“Tro của ba còn nằm dưới kia. Ba ở đây, tôi ở đây.” – Chỉ tay vào dòng nước đang chầm chậm chảy rồi vỗ tay vào ngực mình, Đan nói chắc nịch.



“Tùy mày! Vậy thì ngồi đây luôn đi nhé! Sông này tương đối nhiều tro người đấy, tối đến mà có thấy cái gì thì đừng có khóc.” – Ân nói rồi quay người bỏ đi.

Nhưng chưa đi được bao lâu thì tiếng thủy tinh vỡ làm cô khựng người lại. Bất giác, đôi chân quay ngược lại và chạy thật nhanh đến chỗ Đan.

“Đan, mày điên à?” – Ân quát lên, bổ nhào đến chỗ em mình.

“Sống thế này mệt mỏi lắm, mẹ thì không cho tôi về nhà nếu không làm Thiện quay lại. Còn anh Thiện thì nói rằng thích chị nên không thể quay lại. Tôi đến với ba còn thoải mái hơn.” – Đan cười như điên dại, cô cầm mảnh vỏ chai bia toan rạch thêm một đường nữa trên cổ tay vừa bị cắt của mình.

Không nói gì, Ân nhanh tay chộp lấy miếng vỏ chai trong tay Đan và nắm chặt lấy nó, máu từ những kẽ tay của cô và Đan bắt đầu chảy ra, nhỏ xuống đất.

“Thả miếng mảnh chai ra!” – Ân ra lệnh, đồng thời siết chặt hơn cái nắm tay.

Nhìn vào những giọt máu đỏ thẫm đang chảy ra từ kẽ tay mình và nhìn gương mặt Ân lúc này, Đan ngoan ngoãn nghe lời.

Không vội vất miếng vỏ chai đi, Ân dùng nó để rạch một miếng vải trên chiếc áo sơmi của mình và cột nó vào vết thương đang không ngừng chảy máu trên cổ tay Đan.

Nhanh chóng ngồi xoay lưng lại với Đan, một lần nữa Ân cất giọng ra lệnh: “Lên nhanh đi!”

Không hiểu sao, Đan lại một lần nữa ngoan ngoãn nghe lời.

Không hoàn toàn tỉnh táo nhưng Đan vẫn có thể thấy mọi thứ một cách lờ mờ. Có thể nhận ra rằng mình đang được chị cõng, có thể cảm nhận được những bước chân khẩn trương của Ân. Chợt cô muốn gục đầu vào vai chị mình và cô đã làm như thế.

Phần Ân, cô đi như chạy ra đường lớn. Một tay giữ lấy Đan, một tay vẫy taxi.

Một chiếc taxi dừng lại nhưng tài xế nhìn thấy bàn tay đầy máu của Ân và cái dải băng đang nhỏ từng giọt máu trên cổ tay Đan thì lập tức chạy đi.

Những chiếc taxi sau cũng như thế.

Vẫn tiến về phía trước trong khi tay cố gọi taxi, Ân dần mất bình tĩnh khi trời càng lúc càng chập choạng và những chiếc taxi kia vì sợ phiền phức nên đều tránh đi.

Không suy nghĩ được gì nhiều, Ân vội vã đặt Đan ngồi dựa vào một gốc cây và rời đi nhưng chưa kịp đứng lên thì đã thấy vạt áo mình bị giữ lại.

“Chị… đừng… bỏ… em… lại..” – Giọng Đan yếu ớt, hai hàng nước mắt cũng yếu ớt chảy ra từ hốc mắt.

“Đợi chị!” – Ân nói chắc nịch rồi gỡ tay em gái mình ra.

Lao vụt ra đường, Ân chặn ngang một chiếc taxi. Tiếng thắng gấp ớn lạnh vang lên, chiếc xe dừng lại khi cách cô đúng một đốt ngón tay.

“Con kia! Điên hả mày?” – Thò đầu ra cửa kính xe, tài xế taxi lớn giọng quát.

Không chậm chễ, Ân chạy vụt đến nắm lấy cổ áo ông ta.

“Đưa em tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ giết ông.” – Ân gằn giọng, đôi mắt cô dù trong ánh sáng yếu ớt chập choạng vẫn có thể nhìn thấy những tia máu đỏ ngầu.

“Có… có gì từ từ nói! Em… em cháu đâu? Chú chở đi.” – Nhìn bộ dáng lạnh lẽo như quỷ hút máu của Ân, tài xế phát hoảng.

“Xuống xe!” – Mở cửa xe, Ân lôi mạnh cổ áo người tài xế ra ngoài rồi lôi đến chỗ Đan.

“Để tôi giúp cho!” – Thấy Ân có vẻ khó nhọc khi bế Đan lên, người tài xế thấy tội nên lên ngỏ lời giúp đỡ.

“Ai cho ông đụng vào em tôi? Mở cửa xe!” – Đáp lại lòng tốt của người tài xế là đôi mắt sắc như dao.

Tài xế có chút bực mình nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy vụt lên trước để mở cửa xe.

Bảy giờ tối, chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh về phía bệnh viện gần nhất.



“Đan! Không được ngủ! Mở mắt ra đi em.” – Vỗ nhẹ má Đan, Ân nói vào tai cô.

“Chị… em lạnh…” – Phần nào ý thức còn tồn tại của Đan giúp cô lên tiếng.

Siết chặt vòng tay, Ân kéo người Đan dựa sát hơn vào mình.

“Sắp đến chỗ ấm áp rồi! Ráng lên em! Một chút nữa thôi, chút nữa thôi.”

Vừa trấn an Đan, mắt Ân vừa dáo dác nhìn ra ngoài đường. Cuối cùng, cánh cổng bệnh viện cũng hiện ra trước mắt. Chiếc taxi chạy nhanh vào bên trong.

Xe vừa dừng lại, Ân lao ra ngay lập tức và chạy thẳng vào bên trong.

“Bác sĩ! Cứu người!” – Vừa hét lên, Ân vừa kéo cái băng ca trống đang nằm trước cửa ra chỗ taxi.

“Này cô kia, đó là băng ca chuẩn bị sẵn cho con trai phó chủ tịch thành phố mà.” – Từ đâu, một y tá chạy đến giữ Ân lại.

“Câm miệng!” – Trừng mắt nhìn người y tá, Ân quát rồi tiếp tục kéo cái băng ca ra ngoài cửa.

Thấy vậy, đoàn y tá và bác sĩ đang đứng đợi cậu con trai phó chủ tịch thành phố vừa được báo sẽ đến kiểm tra vì vừa bị ngã xe vội chạy theo Ân.

Ra đến cửa, họ thấy cái băng ca đã có người nằm. Cô gái trên đó trông vô cùng nhợt nhạt.

“Bác sĩ cái kiểu gì thế? Thấy người bị thương còn không mau đưa đi cấp cứu, các người mù hay không có lương tâm.” – Thấy đám người mặc áo trắng đang đứng ngẩn ra, Ân giận dữ quát.

Bị tiếng quát và gương mặt sẵn sàng giết người của Ân làm hoảng, đoàn bác sĩ và y tá quên luôn cậu con trai của phó chủ tịch. Tất cả đồng loạt chạy đến đẩy băng ca vào trong.

Chẳng mấy chốc, chiếc băng ca bị cánh cửa phòng cấp cứu che mất, Ân đứng ngoài chôn chân chờ đợi.

Cô đã không ngồi xuống ghế, cũng không cử động một chút nào mà chỉ đứng im tại nơi cô bị y tá cản lại mà chờ đợi cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa đã khép nửa tiếng kia bật mở.

“Đã qua cơn nguy hiểm, không còn gì phải lo lắng nữa.” – Vẫn còn ám ảnh gương mặt giận dữ của Ân ban nãy, vị bác sĩ không đợi cô hỏi mà nói luôn.

“Cố gắng… đừng để lại sẹo!” – Giọng nói và cả gương mặt của Ân đã dịu xuống ngay sau khi nghe vị bác sĩ nói.

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ xóa sạch vết sẹo.” – Vị bác sĩ gật đầu rồi bỏ đi luôn mà không cần đợi cảm ơn, dù sao ông cũng không dám đứng lại thêm chút nào. Trông Ân vẫn vô cùng đáng sợ.

Đoàn bác sĩ và y tá đi khỏi, Ân nhẹ nhàng mở cửa phòng cấp cứu và đi vào. Cô không tiến sâu vào trong mà chỉ bước thêm hai bước rồi đứng lại. Nhìn thấy Đan nằm trên giường, hơi thở tuy còn yếu nhưng đã khá đều đặn, cô quay người bỏ ra ngoài.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, cô tìm số “người nhà”.

“Đến bệnh viện đi!” – Ân nói ngắn gọn rồi cúp máy ngay lập tức.

Lại tiếp tục đứng bất động, Ân quay mặt về phía hành lang và chờ đợi.

Thời gian

cứ thế nặng nề trôi qua, nửa tiếng rồi một tiếng, “người nhà” vẫn chưa tới. Ân vẫn kiên nhẫn đợi tiếp.

Thêm mười lăm phút nữa, người vẫn không thấy tới nhưng điện thoại Ân đổ chuông.

“Sao còn chưa đến?” – Bắt máy, Ân hỏi bằng giọng khá thấp.

“…”

Ân cúp máy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo và đanh thép.

Cô rời khỏi chỗ đứng, đi về phía hành lang. Một bước, hai bước, đôi chân cô vụt chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Người Quá Cố)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook