Chương 40
Min
17/08/2015
- Sao ba đứa đứng đây? Không về à?
Không cần quay lại nó cũng biết đó là chủ nhiệm quý báu của lớp nó, đang không vui, giờ lại gặp thầy khiến tâm trạng nó càng đi xuống. Miễn cưỡng quay ra
- Em chào thầy ạ!
Dương và Vân Anh cũng lễ phép, thầy chỉ gật đầu cái. Hôm nay có lẽ thầy có tiết trên trường nên bộ dạng giống hệt lần đầu nó gặp. Thầy Tuấn nhìn nó xét nét, giọng có vẻ châm chọc
- Sao bạn Linh lớp ta lại bí xị vậy?
Nó cố tỏ vẻ kính trọng nhất có thể, nhưng ánh mắt không khỏi nguyền rủa thầy.
- Dạ! Em không có gì ạ!
Vân Anh thì bồ kết thầy ngay từ đầu rồi nên nhìn bộ dạng bây giờ của thầy, mắt nhỏ hiện rõ hình trái tim. Nó cá chắc 100% trong đầu nhỏ đang khen thầy ngầu, Dương thì không biểu cảm vì thầy không phải gu của nhỏ.
- Hình như tôi vừa nhìn thấy em Nam đi cùng với bạn nữ nào thì phải?
- Vâng! Bạn trai thầy mà thầy cũng không biết giữ ạ!
...
"Lỡ miệng mất tiêu!"
Lời vừa thốt ra nó liền lấy tay che miệng, gương gạo, Dương thì đứng hình, Vân Anh nhìn nó khó hiểu. Ngậm ngùi quay ra phía thầy, nó giật thóp mình, mặt đầy tội lỗi, tự dưng không đâu lại động vô tổ kiến lửa. Mặt thầy biến sắc từ đỏ sang tím, hai mắt giật giật, giọng hỏi dẫu có nhẹ nhàng nhưng nó thấy sát khí ngùn ngụt, lạnh hết sống lưng
- Em nói cái gì cơ?
Lần này mà nó không tìm gì chống đỡ thì kiểu gì nó cũng bị giáo viên chủ nhiệm vùi dập, càng nghĩ càng đau đầu. Hai con bạn chí cốt tốt vô cùng, mới thấy mặt thầy biến sắc đã vội vã chào thầy bỏ mặc nó ứng chiến. Nó cảm thấy địch đã tiến tới chỉ sẵn dùng giáo đâm nó phát là nó lên ngồi ngắm gà cởi chuồng...
- Hơ hơ Em nhầm với... A anh Duy...
Như nhìn được tia hy vọng của cuộc đời, nó vội chạy ra kéo tay Duy đang đi tới, hồ hởi trước mặt thầy.
- Em nói nhầm với anh ấy!
Thầy có vẻ không cam tâm nhưng thở dài cái cuối cùng lầm lũi bỏ đi, nhìn thầy đi nó mới dám thở.
- Em nhầm gì vậy?
Anh lên tiếng khiến nó giật mình bừng tỉnh.
Nãy giờ lôi anh vào như vậy không biết anh có nghĩ xấu nó không?
Mà nghĩ thì cũng đúng thôi tại không đâu nó lại lôi anh vào vụ này!
Lại còn kêu anh... trước mặt thầy nữa!
Nó đâu biết rằng khi nó lôi anh vào, bàn tay nhỏ bé ấy nắm lấy cổ tay anh đã khiến anh vui như thế nào. Mà giờ cái vẻ mặt kia của nó càng thu hút anh.
"Có phải khi yêu con người ta nhìn gì cũng ra màu hồng không nhỉ?"
Anh không khỏi bật cười với cái suy nghĩ đó, anh cứ ngỡ nó chỉ xuất hiện trong phim ảnh mà giờ anh lại thấy nó ngay trước mắt mình. Nó như cỗ máy đang điều khiển cảm xúc của anh vậy.
"Em cứ như vậy làm sao anh có thể buông tay em ra chứ!"
- AA mà hôm nay em không phải học đó, phí công ôn ghê!
- Sao lại không học?
- Nam đi chơi với bạn gái! Nghỉ học một tuần cơ!
- Bạn gái???
Anh nhắc lại trong vẻ sững sờ, có phải anh nghe nhầm không?
Anh không biết mình có vô tâm khi vui mừng vào lúc này không?
Nhưng rồi vẻ mặt của nó lại khiến lòng anh khẽ trùng xuống, đôi mắt nâu đen như nhìn thấu tâm can nó, dịu hiền, ân cần
- Em cũng sắp thi rồi! Hãy để anh giúp đi!
- Ơ! Thôi không cần đâu! Anh cũng thi mà! Em không làm phiền anh đâu!
Anh liền cười, xoa đầu nó
- Em yên tâm! Anh làm hết đề cương rồi! Thời gian gần đây cũng dư giả, tìm việc giết thời gian cũng tốt!
- Nhưng người ngoài...
Dẫu trong lòng cũng muốn nhờ vì không qua môn là phải học lại hoặc bổ túc kiến thức thì khác gì địa ngục đâu, nhưng nhờ anh người ta nhìn vào lại dị nghị, không gì ghê bằng miệng lưỡi thiên hạ.
Hiểu ra ý nó, anh đứng suy nghĩ một lúc rồi đáp
- Không phải lo! Làm gì ai dành thời gian mà dõi theo em để xét nét, mà học tại nhà còn có người nhà, ở trường có học sinh trong trường chứ đâu phải chỉ hai người! Sẽ không ai nói gì đâu!
Lời nói của anh cũng khiến lòng nó nguôi nguôi...
Nhưng học tại nhà...
Nhà nó bừa bộn, dẫn anh về khác gì làm xấu mặt bản thân?
Nam lại ngay cạnh nhà nó, cậu nhìn qua cũng chẳng vẻ gì là ưa anh?
- Nhưng nhà em có lẽ....
- Vậy nhà em ở đâu? Em có thể qua nhà anh?
- Không được!...Em..
Nó ấp úng, không biết có nên nói cho anh không. Thấy vẻ khó xử của nó, anh cũng hiểu đề nghị của mình có chút vô lý. Làm sao có thể kêu bản thân tới nhà một người lạ chứ? Nếu em đồng ý ngay thì có lẽ anh sẽ nghĩ ngay nó là một con người khác, nhưng biểu hiện của nó hiện giờ lại càng làm anh tin tưởng vào tình cảm anh dành cho nó.
- Dẫu sao cũng chỉ là học thôi! Đừng quan trọng hóa vấn đề! Nếu em đồng ý thì nói anh một tiếng!
Nhìn anh ngại ngùng, nó không biết làm gì ngoài lúng túng xé một mảnh giấy ghi ghi lên đó rồi đưa cho anh
- Đây là số điện thoại của em có gì em sẽ gọi cho anh!
Bất ngờ bởi hành động của nó, anh nhìn vào tờ giấy có những con số được viết nguệch ngoạc mà bật cười
- Em cũng có điện thoại à? Sao trước giờ anh không thấy em dùng?
- Bố mẹ em không cho mang điện thoại tới trường vì sợ ảnh hưởng tới học tập nên em chỉ dùng ở nhà thôi!
Nói xong, nó ngại ngùng chào anh, rồi ra về. Anh muốn nó đi cùng nhưng có lẽ hãy cứ để nó suy nghĩ kỹ. Anh muốn từ việc học này, anh sẽ tạo nhiều lối đi hơn cho bản thân.
Nhìn bóng nó ra khỏi cổng trường, anh lại lôi tờ giấy nham nhở có nét chữ của nó. Nhìn tờ giấy hồi lâu mà anh không khỏi bật cười
"Bao giờ mới hết ngốc chứ?"
***
Về tới nhà, nó lôi điện thoại ấn ấn, mới chợt nhớ ra. Mặt nhăn mày nhó, tự cốc vô đầu
- Trời ơiiiiiiiiiiii! Kêu sẽ gọi cho người ta mà mình đưa số mình, quên xin số người ta rồi! Ngu quá mà!
Không cần quay lại nó cũng biết đó là chủ nhiệm quý báu của lớp nó, đang không vui, giờ lại gặp thầy khiến tâm trạng nó càng đi xuống. Miễn cưỡng quay ra
- Em chào thầy ạ!
Dương và Vân Anh cũng lễ phép, thầy chỉ gật đầu cái. Hôm nay có lẽ thầy có tiết trên trường nên bộ dạng giống hệt lần đầu nó gặp. Thầy Tuấn nhìn nó xét nét, giọng có vẻ châm chọc
- Sao bạn Linh lớp ta lại bí xị vậy?
Nó cố tỏ vẻ kính trọng nhất có thể, nhưng ánh mắt không khỏi nguyền rủa thầy.
- Dạ! Em không có gì ạ!
Vân Anh thì bồ kết thầy ngay từ đầu rồi nên nhìn bộ dạng bây giờ của thầy, mắt nhỏ hiện rõ hình trái tim. Nó cá chắc 100% trong đầu nhỏ đang khen thầy ngầu, Dương thì không biểu cảm vì thầy không phải gu của nhỏ.
- Hình như tôi vừa nhìn thấy em Nam đi cùng với bạn nữ nào thì phải?
- Vâng! Bạn trai thầy mà thầy cũng không biết giữ ạ!
...
"Lỡ miệng mất tiêu!"
Lời vừa thốt ra nó liền lấy tay che miệng, gương gạo, Dương thì đứng hình, Vân Anh nhìn nó khó hiểu. Ngậm ngùi quay ra phía thầy, nó giật thóp mình, mặt đầy tội lỗi, tự dưng không đâu lại động vô tổ kiến lửa. Mặt thầy biến sắc từ đỏ sang tím, hai mắt giật giật, giọng hỏi dẫu có nhẹ nhàng nhưng nó thấy sát khí ngùn ngụt, lạnh hết sống lưng
- Em nói cái gì cơ?
Lần này mà nó không tìm gì chống đỡ thì kiểu gì nó cũng bị giáo viên chủ nhiệm vùi dập, càng nghĩ càng đau đầu. Hai con bạn chí cốt tốt vô cùng, mới thấy mặt thầy biến sắc đã vội vã chào thầy bỏ mặc nó ứng chiến. Nó cảm thấy địch đã tiến tới chỉ sẵn dùng giáo đâm nó phát là nó lên ngồi ngắm gà cởi chuồng...
- Hơ hơ Em nhầm với... A anh Duy...
Như nhìn được tia hy vọng của cuộc đời, nó vội chạy ra kéo tay Duy đang đi tới, hồ hởi trước mặt thầy.
- Em nói nhầm với anh ấy!
Thầy có vẻ không cam tâm nhưng thở dài cái cuối cùng lầm lũi bỏ đi, nhìn thầy đi nó mới dám thở.
- Em nhầm gì vậy?
Anh lên tiếng khiến nó giật mình bừng tỉnh.
Nãy giờ lôi anh vào như vậy không biết anh có nghĩ xấu nó không?
Mà nghĩ thì cũng đúng thôi tại không đâu nó lại lôi anh vào vụ này!
Lại còn kêu anh... trước mặt thầy nữa!
Nó đâu biết rằng khi nó lôi anh vào, bàn tay nhỏ bé ấy nắm lấy cổ tay anh đã khiến anh vui như thế nào. Mà giờ cái vẻ mặt kia của nó càng thu hút anh.
"Có phải khi yêu con người ta nhìn gì cũng ra màu hồng không nhỉ?"
Anh không khỏi bật cười với cái suy nghĩ đó, anh cứ ngỡ nó chỉ xuất hiện trong phim ảnh mà giờ anh lại thấy nó ngay trước mắt mình. Nó như cỗ máy đang điều khiển cảm xúc của anh vậy.
"Em cứ như vậy làm sao anh có thể buông tay em ra chứ!"
- AA mà hôm nay em không phải học đó, phí công ôn ghê!
- Sao lại không học?
- Nam đi chơi với bạn gái! Nghỉ học một tuần cơ!
- Bạn gái???
Anh nhắc lại trong vẻ sững sờ, có phải anh nghe nhầm không?
Anh không biết mình có vô tâm khi vui mừng vào lúc này không?
Nhưng rồi vẻ mặt của nó lại khiến lòng anh khẽ trùng xuống, đôi mắt nâu đen như nhìn thấu tâm can nó, dịu hiền, ân cần
- Em cũng sắp thi rồi! Hãy để anh giúp đi!
- Ơ! Thôi không cần đâu! Anh cũng thi mà! Em không làm phiền anh đâu!
Anh liền cười, xoa đầu nó
- Em yên tâm! Anh làm hết đề cương rồi! Thời gian gần đây cũng dư giả, tìm việc giết thời gian cũng tốt!
- Nhưng người ngoài...
Dẫu trong lòng cũng muốn nhờ vì không qua môn là phải học lại hoặc bổ túc kiến thức thì khác gì địa ngục đâu, nhưng nhờ anh người ta nhìn vào lại dị nghị, không gì ghê bằng miệng lưỡi thiên hạ.
Hiểu ra ý nó, anh đứng suy nghĩ một lúc rồi đáp
- Không phải lo! Làm gì ai dành thời gian mà dõi theo em để xét nét, mà học tại nhà còn có người nhà, ở trường có học sinh trong trường chứ đâu phải chỉ hai người! Sẽ không ai nói gì đâu!
Lời nói của anh cũng khiến lòng nó nguôi nguôi...
Nhưng học tại nhà...
Nhà nó bừa bộn, dẫn anh về khác gì làm xấu mặt bản thân?
Nam lại ngay cạnh nhà nó, cậu nhìn qua cũng chẳng vẻ gì là ưa anh?
- Nhưng nhà em có lẽ....
- Vậy nhà em ở đâu? Em có thể qua nhà anh?
- Không được!...Em..
Nó ấp úng, không biết có nên nói cho anh không. Thấy vẻ khó xử của nó, anh cũng hiểu đề nghị của mình có chút vô lý. Làm sao có thể kêu bản thân tới nhà một người lạ chứ? Nếu em đồng ý ngay thì có lẽ anh sẽ nghĩ ngay nó là một con người khác, nhưng biểu hiện của nó hiện giờ lại càng làm anh tin tưởng vào tình cảm anh dành cho nó.
- Dẫu sao cũng chỉ là học thôi! Đừng quan trọng hóa vấn đề! Nếu em đồng ý thì nói anh một tiếng!
Nhìn anh ngại ngùng, nó không biết làm gì ngoài lúng túng xé một mảnh giấy ghi ghi lên đó rồi đưa cho anh
- Đây là số điện thoại của em có gì em sẽ gọi cho anh!
Bất ngờ bởi hành động của nó, anh nhìn vào tờ giấy có những con số được viết nguệch ngoạc mà bật cười
- Em cũng có điện thoại à? Sao trước giờ anh không thấy em dùng?
- Bố mẹ em không cho mang điện thoại tới trường vì sợ ảnh hưởng tới học tập nên em chỉ dùng ở nhà thôi!
Nói xong, nó ngại ngùng chào anh, rồi ra về. Anh muốn nó đi cùng nhưng có lẽ hãy cứ để nó suy nghĩ kỹ. Anh muốn từ việc học này, anh sẽ tạo nhiều lối đi hơn cho bản thân.
Nhìn bóng nó ra khỏi cổng trường, anh lại lôi tờ giấy nham nhở có nét chữ của nó. Nhìn tờ giấy hồi lâu mà anh không khỏi bật cười
"Bao giờ mới hết ngốc chứ?"
***
Về tới nhà, nó lôi điện thoại ấn ấn, mới chợt nhớ ra. Mặt nhăn mày nhó, tự cốc vô đầu
- Trời ơiiiiiiiiiiii! Kêu sẽ gọi cho người ta mà mình đưa số mình, quên xin số người ta rồi! Ngu quá mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.