Chương 53: Sự Trở Lại Của Trâm Anh (1)
Cá Vàng
14/02/2016
Suốt mấy ngày hôm
nay, nó cứ đi đi lại lại, bác Tư cũng chóng mặt vì nó. Trong đầu nó cứ
nổi lên những câu nói của hắn rồi một loạt những câu độc thoại nội tâm . Nó cứ lẩm bẩm :- Hay là mình đồng ý ........
2 giây sau:
- Không được. Nghĩ gì vậy ? Mình đâu điên. Nhỡ hắn đùa mình thôi thì sao ,khó tin lắm .....
5 giây sau :
- Ui không được ! Nhỡ bị đuổi việc thì .......oh my chuối!!!!!!!
10 giây sau :
- Hình như còn có cô chú sao.......Trời ! Vậy mà không nghĩ ra ..........Tên này đúng là hết chịu nối, có tiếu thư cành vàng lá ngọc bên cạnh mà còn lôi mình ra làm trò đùa........
10 phút sau , nó chống cằm suy nghĩ, chắc nó đã có kết quả rồi nhỉ ?
" Chốt đáp án cuối cùng. Mình sẽ .........không đồng ý . Nếu mà bị đuổi việc thì đi kiếm việc làm mới.........MÌnh xinh đẹp, dễ thương, thông minh, năng động thế này thì lo gì ( Mức độ tự sướng hơi cao rồi @_@ ) ........... Mà nếu cùng lắm không xin được việc thì mình sẽ làm bang chủ bang ăn xin , đề phòng trường hợp xấu nhất thôi ! Tóm lại là không đồng ý ! Giờ thì ngủ thôi ...nghĩ nhiều bại não "
..................................................................................................................................................................................................................................................................................
Nói thì hoành tráng như vậy chứ........cứ nhìn thấy cậu chủ là y rằng ai kia miệng ú ớ, không nói được câu nào cả bởi cái ánh mắt chết người của hắn ta, mắt thì chớp chớp ,miệng chép chép.........Tóm lại nó chẳng nói được gì, chạy tót ra chỗ khác.
Nó rất khó chịu vì cái sự việc khó ưa cứ tiếp diễn như vậy.Cuối cùng nó quyết định ngày mai nhất định nó sẽ nói với hắn......Đến đâu thì đến ,tùy cơ ứng biến vậy .............
***************************************************************************************************************************
Sáng hôm sau, vì nó đi học sớm quá nên không đi cùng hắn. Nó định về sẽ nói rõ ràng với hắn nhưng mà khi về lại chẳng thấy cậu chủ đâu cả.........thấy bác Tư, nó hỏi lớn :
- Bác ơi ! Bác có thấy cậu chủ đâu không ạ ?
Bác Tư đáp :
- HÔm nay cô chủ về nước nên cậu chủ ra sân bay đón rồi. Có chuyện gì không con ?"
-Dạ không ạ ! Thôi con lên phòng đây ạ
- Ừ
Đặt chiếc ba lô xuống , nó nằm vắt chân chữ ngũ xuống giường, tay gác lên chán. Nó nghĩ thầm:
" Chờ mãi mới có dịp nói. Vậy mà .........Thôi ! Kệ đấy đi . Cô chủ về thì càng hay, đỡ phải trả lời
. Mà không biết cô chủ là người thế nào đây ta ? Liệu có dễ tính không nhỉ ? Mình sẽ lấy lòng cô chủ, vậy thì sẽ không bao giờ bị đuổi đâu .........Mình thông minh quá !
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở sân bay :
- Ôi anh Vũ......
- Trâm Anh à !
Vừa nhìn thấy hắn, Trâm Anh đã ôm chầm lấy hắn. Hắn không phản ứng gì, hôm nay hắn quyết định sẽ nói hết những gì trong lòng hắn với nó dù có sao đi nữa.
Thấy hắn ngơ ngác , Trâm Anh nói :
- Anh sao vậy ? Anh có khỏe không ? Công việc vẫn ổn chứ anh ? Xa anh có một thàng mà nhớ quá à.
Hắn lạnh lùng :
- Ừ ! Em về chắc mệt lắm rồi. Chúng mình đi ăn trước xong về nhà nhé
- Ok
- Ừ ! Đi thôi...........
2 giây sau:
- Không được. Nghĩ gì vậy ? Mình đâu điên. Nhỡ hắn đùa mình thôi thì sao ,khó tin lắm .....
5 giây sau :
- Ui không được ! Nhỡ bị đuổi việc thì .......oh my chuối!!!!!!!
10 giây sau :
- Hình như còn có cô chú sao.......Trời ! Vậy mà không nghĩ ra ..........Tên này đúng là hết chịu nối, có tiếu thư cành vàng lá ngọc bên cạnh mà còn lôi mình ra làm trò đùa........
10 phút sau , nó chống cằm suy nghĩ, chắc nó đã có kết quả rồi nhỉ ?
" Chốt đáp án cuối cùng. Mình sẽ .........không đồng ý . Nếu mà bị đuổi việc thì đi kiếm việc làm mới.........MÌnh xinh đẹp, dễ thương, thông minh, năng động thế này thì lo gì ( Mức độ tự sướng hơi cao rồi @_@ ) ........... Mà nếu cùng lắm không xin được việc thì mình sẽ làm bang chủ bang ăn xin , đề phòng trường hợp xấu nhất thôi ! Tóm lại là không đồng ý ! Giờ thì ngủ thôi ...nghĩ nhiều bại não "
..................................................................................................................................................................................................................................................................................
Nói thì hoành tráng như vậy chứ........cứ nhìn thấy cậu chủ là y rằng ai kia miệng ú ớ, không nói được câu nào cả bởi cái ánh mắt chết người của hắn ta, mắt thì chớp chớp ,miệng chép chép.........Tóm lại nó chẳng nói được gì, chạy tót ra chỗ khác.
Nó rất khó chịu vì cái sự việc khó ưa cứ tiếp diễn như vậy.Cuối cùng nó quyết định ngày mai nhất định nó sẽ nói với hắn......Đến đâu thì đến ,tùy cơ ứng biến vậy .............
***************************************************************************************************************************
Sáng hôm sau, vì nó đi học sớm quá nên không đi cùng hắn. Nó định về sẽ nói rõ ràng với hắn nhưng mà khi về lại chẳng thấy cậu chủ đâu cả.........thấy bác Tư, nó hỏi lớn :
- Bác ơi ! Bác có thấy cậu chủ đâu không ạ ?
Bác Tư đáp :
- HÔm nay cô chủ về nước nên cậu chủ ra sân bay đón rồi. Có chuyện gì không con ?"
-Dạ không ạ ! Thôi con lên phòng đây ạ
- Ừ
Đặt chiếc ba lô xuống , nó nằm vắt chân chữ ngũ xuống giường, tay gác lên chán. Nó nghĩ thầm:
" Chờ mãi mới có dịp nói. Vậy mà .........Thôi ! Kệ đấy đi . Cô chủ về thì càng hay, đỡ phải trả lời
. Mà không biết cô chủ là người thế nào đây ta ? Liệu có dễ tính không nhỉ ? Mình sẽ lấy lòng cô chủ, vậy thì sẽ không bao giờ bị đuổi đâu .........Mình thông minh quá !
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở sân bay :
- Ôi anh Vũ......
- Trâm Anh à !
Vừa nhìn thấy hắn, Trâm Anh đã ôm chầm lấy hắn. Hắn không phản ứng gì, hôm nay hắn quyết định sẽ nói hết những gì trong lòng hắn với nó dù có sao đi nữa.
Thấy hắn ngơ ngác , Trâm Anh nói :
- Anh sao vậy ? Anh có khỏe không ? Công việc vẫn ổn chứ anh ? Xa anh có một thàng mà nhớ quá à.
Hắn lạnh lùng :
- Ừ ! Em về chắc mệt lắm rồi. Chúng mình đi ăn trước xong về nhà nhé
- Ok
- Ừ ! Đi thôi...........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.