Chương 34: Tỉnh Lại
Cá Vàng
10/08/2015
- Con dậy rồi à ??/
Nó từ từ mở mắt rồi ngồi dậy . Trước mắt nó là một bà lão khoảng hơn 70 tuổi , khuôn mặt rất phúc hậu. Nó ôm đầu suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra , đầu nó đau lắm. Bỗng một luồng sáng chạy qua trong đầu nó và........nó không nhớ gì nữa cả ............
Nó được lau người sạch sẽ nên không còn bẩn thỉu nữa, những vết thương cũng đỡ hơn rất nhiều, Chỉ tiếc là lúc nhảy trên con dốc đó , nó đã ngã đập đầu và chảy máu nên phải băng bó và nó không còn nhớ gì cả. Nó bất giác hỏi :
- Đây là đâu ạ ???
- Đây là nhà ta. Ta vô tình đi hái măng thì nhìn thấy cháu ở dưới đó, máu mê rất nhiều. Cháu đã ngủ 2 ngày rồi đó , thật may là cháu còn sống xót. Không biết tại sao cháu lại ở đó . Mà cháu tên gì ???
- Cháu....không biết
- không biết ???
- Cháu không nhớ gì cả...cháu cũng không biết nhà cháu ở đâu nữa . Bà có thể cho cháu ở lại đây được không ạ ??? Đến khi cháu hồi phục trí nhớ, cháu nhấ định sẽ đi khỏi !!!
- Không sao đâu . Ta chỉ sống một mình thôi, nếu có cháu ở cùng thì tốt quá còn gì. Lại đây với ta ...
Nó vui sướng ôm chầm lấy bà, bây giờ nó chỉ có bà là người thân duy nhất thôi. Nó sẽ chăm sóc cho bà và nó nhất định sẽ bắt đầu một cuộc sống mời. Bà lão vô cùng hạnh phúc khi có một cô bé dễ thương như vậy. Bà âu yếm nói ;
- Từ giờ ta sẽ gọi con là Thiên Du. Con sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây- một cùng quê nông thôn thanh bình, nó cách rất xa thành phố. ta không phải giàu có gì những vẫn có thể trang trải đủ cho hai bà con mình. Vậy nhé ??/
- Vâng ! Con cảm ơn bà ( nó nhanh nhảu đáp )
Có lẽ việc nó mất trí nhớ sẽ rất tốt với nó . Dù gì cuộc sống của nó hiện tại cũng rất tốt. Có lẽ ông trời cũng đã giúp nó, bỏ mặc những quá khứ đau khổ để đến với cuộc sống mới này. Cảm ơn ông trời nhiều ( cảm ơn tác giả mới đúng chứ !!!!!!!!!)
Nó từ từ mở mắt rồi ngồi dậy . Trước mắt nó là một bà lão khoảng hơn 70 tuổi , khuôn mặt rất phúc hậu. Nó ôm đầu suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra , đầu nó đau lắm. Bỗng một luồng sáng chạy qua trong đầu nó và........nó không nhớ gì nữa cả ............
Nó được lau người sạch sẽ nên không còn bẩn thỉu nữa, những vết thương cũng đỡ hơn rất nhiều, Chỉ tiếc là lúc nhảy trên con dốc đó , nó đã ngã đập đầu và chảy máu nên phải băng bó và nó không còn nhớ gì cả. Nó bất giác hỏi :
- Đây là đâu ạ ???
- Đây là nhà ta. Ta vô tình đi hái măng thì nhìn thấy cháu ở dưới đó, máu mê rất nhiều. Cháu đã ngủ 2 ngày rồi đó , thật may là cháu còn sống xót. Không biết tại sao cháu lại ở đó . Mà cháu tên gì ???
- Cháu....không biết
- không biết ???
- Cháu không nhớ gì cả...cháu cũng không biết nhà cháu ở đâu nữa . Bà có thể cho cháu ở lại đây được không ạ ??? Đến khi cháu hồi phục trí nhớ, cháu nhấ định sẽ đi khỏi !!!
- Không sao đâu . Ta chỉ sống một mình thôi, nếu có cháu ở cùng thì tốt quá còn gì. Lại đây với ta ...
Nó vui sướng ôm chầm lấy bà, bây giờ nó chỉ có bà là người thân duy nhất thôi. Nó sẽ chăm sóc cho bà và nó nhất định sẽ bắt đầu một cuộc sống mời. Bà lão vô cùng hạnh phúc khi có một cô bé dễ thương như vậy. Bà âu yếm nói ;
- Từ giờ ta sẽ gọi con là Thiên Du. Con sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây- một cùng quê nông thôn thanh bình, nó cách rất xa thành phố. ta không phải giàu có gì những vẫn có thể trang trải đủ cho hai bà con mình. Vậy nhé ??/
- Vâng ! Con cảm ơn bà ( nó nhanh nhảu đáp )
Có lẽ việc nó mất trí nhớ sẽ rất tốt với nó . Dù gì cuộc sống của nó hiện tại cũng rất tốt. Có lẽ ông trời cũng đã giúp nó, bỏ mặc những quá khứ đau khổ để đến với cuộc sống mới này. Cảm ơn ông trời nhiều ( cảm ơn tác giả mới đúng chứ !!!!!!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.