Chương 57: Trò chơi của tạo hóa
Cá Vàng
20/05/2017
Thiên Du bắt đầu mở mắt, tia nắng chiếu rọi vào mặt. Một khuôn mặt đẹp
mê hồn mờ nhạt hiện ra. Hắn đã thức cả đêm để chăm sóc nó, giờ nó tỉnh
rồi, hắn vui sướng biết bao.Thật may mắn là ông trời vẫn thương hắn, vẫn cho nó sống xót, và đến bên hắn.Không ngờ, trên đời này có thể xảy ra
nhiều sự trùng hợp như vậy. Lúc đầu hắn không tin nhưng khi nghe Trâm
Anh nói, hắn chắc chắn đây chính là người con gái hắn luôn tìm kiếm,
trông ngóng bấy lâu nay. Hắn tự nhủ sẽ không bao giờ làm nó tổn thương
nữa, dù có lấy sinh mạng hy sinh bảo vệ nó, hắn cũng sẵn sàng. Còn thân
phận thực sự của nó, hắn sẽ chờ cho đến khi nó nhớ ra mọi chuyện rồi
thông báo với tất cả. Hắn chỉ muốn bây giờ, hắn sẽ chăm sóc nó trong
những tháng ngày này, bảo vệ nó để bù đắp những tháng ngày đau khổ mà nó phải nếm trải.
Nó mấp máy môi : " Cậu...chủ.." rồi cô gắng ngồi dậy. Hắn thấy vậy liền vội nói :
" Không cần phải ngồi dậy. Cô mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai cô có thể xuất viện rồi đấy ."
Nó gật đầu, chợt nó nhớ ra hình như nó đã nghỉ học 2 ngày rồi thì phải . À còn nữa, không làm việc sẽ không được trả lương, vậy nó lấy gì đi học bây giờ. Cũng tại cái tính bất cẩn của nó, đi đứng không chú ý, để bây giờ phải khổ sở thế này. À mà sao cậu chủ lại ở đây nhỉ ? Cậu đến chăm sóc nó làm gì nhỉ ?
Nó nhìn hắn ngơ ngác:
" Sao cậu chủ không đến công ty, cậu tới đây làm gì ?"
- Tới để chăm sóc cô
- Hả? Sao chăm sóc tôi
Nhìn mặt nó ngơ ngơ như bò đeo nơ, hắn phì cười: " Osin của tôi thì tôi chăm sóc"
- À ra vậy. À cậu chủ.... ( Nó chớp chớp mắt)
- Chuyện gì ?
- Cậu có thể đừng trừ lương của tôi hai ngày này được không, tôi bị như vậy đau khổ lắm rồi, cậu đừng trừ lương nha, không tôi chết đói đấy. Đi nha !!!"
Hắn lại phì cười, vẫn bản tính như vậy, hắn cười , nụ cười gian tà:
" Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt đi! Bây giờ tôi phải đến công ty rồi. Nhớ ăn uống đầy đủ"
- Còn chuyện lúc nãy?
- Ok ! Trừ gấp đôi
- Cái gì ( Nó hét lên )
Hắn nói rồi, ung dung bước ra khỏi phòng, nó lẩm bẩm : " Đồ đáng ghét, đồ khó ưa, cậu chủ mà keo kiệt....bla bla". Hắn nghe thấy, chỉ mìm cười, lâu rồi hắn mới có cảm giác như vậy. CÔ ấy vẫn mãi là Gia Như bé bỏng của Trần Thiên Vũ.
..................................................................................................
Chiều hôm đó, nó có thể đi lại nhẹ nhàng. Ở trong phòng suốt hai ngày rồi, toàn ăn cháo do bác Tư nấu. Bây giờ nó muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hình như đằng sau bệnh viện có một khu vườn đầy hoa, nó nhìn từ trên cửa sổ. Nhân lúc không có bác sĩ ở đó, nó lén ra khỏi phòng, vừa đi vừa hít thở không khí thoang đãng . Đúng là 2 ngày vừa rồi như ở trong ngục tối. Đang tận hưởng không khí trong lành, bông nhiên đầu óc nó quay cuồng, rồi nó ngất đi.
Một lúc sau, Thiên Vũ đến tìm nó nhưng không thấy đâu cả, hắn hoang mang, cử người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. Hắn lo lắng đến phát điên, bỗng nhiên phát hiện ra tin nhắn của Trâm Anh :
Nếu yêu cô ấy, hãy đến .... gặp cô ta. Dù gì cô ta cũng sẽ chết, hãy đến nhìn mặt cô ta lần cuối"
Hắn đập tay vào tường, nghiến răng. Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ của nó.
...............................................................................................
Nó mở mắt ra, đầu đau như búa bổ. Một lúc sau mới định hình được mình đang bị trói trên chiếc ghế , đối diện với nó là Trâm Anh. Nó bị trút một gáo nước lạnh vào đầu, bỗng tiếng nói sang sảng vang lên : " Cuối cùng mày cũng tỉnh lại rồi. Những gì mày gây cho tao bây giờ mày phải trả lại"
- Cô chủ ! cô nói gì tôi không hiểu
- Không hiểu à ? Vậy chút nữa mày sẽ hiểu thôi
- Thả tôi ra!
- Câm miệng. Sắp chết rồi còn kêu than gì
Nó rất khó chịu, đầu nó rất đau bởi vết thương chưa lành hẳn. Nó nói :
_ Sao các người lại bắt tôi . Tôi không thù oán gì với các người cả
Trâm Anh nhếch môi:
- Không làm gì hả? Mày có biết là mày gây ra cho tao bao nhiêu đau khổ không? Vì mày mà anh Vũ hết yêu tao, vì mày mà anh í không coi tao ra gì
- Tôi khẳng định tôi và cậu chủ không có gì cả. DÙ cậu ấy có quan tâm tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý. Vì tôi không phải người thay thế, tôi không thể thay thế Gia Như được.
- Mày câm đi ! Tới nước này mày còn già mồm à?
- Đó là sự thật
- Sự thật cái nỗi gì. Mày dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây. Mày chính là Trần Gia Như - người mà tao hận cả đời
Nó bàng hoàng, sao có thể như vậy được. Nó đã từng bị mất trí nhớ, đã từng được cứu sống. Nhưng không thể trùng hợp như vậy. Chợt một miền kí ức ùa về trong nó, tiếng gọi " Gia Như" cứ vang vọng trong đầu. Đầu nó như muốn nổ tung ngay lập tức. Nó hét lên :" KHÔNG"
Vừa lúc đó, nó ăn một phát tát của Trâm Anh, đầu óc nó quay cuồng. " Mày cố hít thở không khí trong lành đi, vài phút nữa thôi, mày sẽ không còn tồn tại đâu. Lần này mày sẽ không còn cơ hội sống sót đâu con."
Trâm Anh tự nhủ :" Bây giờ không ai cản đường hai đứa mình nữa nhỉ? Anh sẽ vĩnh viễn không còn thấy mặt con nhỏ khó ưa này nữa đâu "
Nói rồi, nhỏ vỗ tay, cả 4 tên đi vào. Nhỏ quát : " Đâm nó đi"
Một tên cười nhạt :" Đâm luôn sao ?"
- Còn chần chừ gì nữa ( Nhỏ quát)
- Đơn giản vậy sao cô em?
- Mày nói gì cơ, thằng chó?
- Cô em đừng có giở giọng với anh, giết người là phạm pháp đấy, cô em có thể đi tù bất cứ lúc nào. Bây giờ bọn anh rất đói, chỉ cần em đưa thêm 1 khoản tiền như vậy thôi"
Trâm Anh tức giận :
" Hợp đồng đã như vậy rồi, chúng mày còn muốn gì. Đồ láo xược "
- Cô em hãy cẩn trọng lời nói, ở đây hoang vắng như vậy, có muốn chôn xác cùng cô bé dễ thương kia không.
Nhỏ tức mình quát: " Chúng mày, một lũ chó. Tao không đưa đấy,đồ vô liêm sỉ" Nói rồi nhỏ tát vào mặt thằng đối diện.
Hắn ta tức mình tát vào mặt nhỏ rồi nói : " Mày mới là đồ vô liêm sỉ, hại người không biết nhục nhã, tao chỉ đồng lõa thôi. Mày có đưa thêm tiền không ?"
" Không đời nào"
Nhỏ gân cổ lên, một phát tát nữa vào mặt. Nhỏ tức giận cắn vào tay của gã đối diện.
Do quá đau đầu, nó ngất lịm đi 1 lúc. KHỉ tỉnh dậy, mọi miền ký ức ùa về, nó nhớ ra bố mẹ nó, hắn và bạn bè nó. Nó đã hồi phục trí nhớ, rồi nó nhớ cái đêm đó, khi nó bỏ đi, rồi lúc bị Nhã Uyên, Nhã Thy hại, khi rơi vào tay bọn buôn người rồi rơi xuống vực. Nó không ngờ cũng có ngày nó được trở lại, nó sẽ chứng minh nó không phải như mọi người nghĩ. Nó vừa vui vừa lo sợ. BÔng nhiên nó nghe tiếng la hé. Ngẩng đầu lên , nó nhìn thấy Trâm Anh và bọn người kia. Nó chứng kiến toàn bộ mọi việc, vô cùng hoảng sợ. Nó cố gắng mọi cách để gỡ dây trói , cố lên nào. Một chút nữa thôi. Nó đã gỡ dây trói xong, đang chuẩn bị bỏ trốn nhân lúc chúng nó cắn lại nhau. Bỗng nó nhìn thấy tên đó cầm dao định đâm Trâm Anh, nó không suy nghĩ, liền chạy đến đẩy ngã tên kia khiến con dao rơi xuống . Hắn ta tức giận, nhặt con dao lên, tiến thẳng đâm Trâm Anh, nó thấy vậy lao đến cứu Trâm Anh khiến cho cánh tay bị chảy máu. Trâm Anh hốt hoảng nhìn nó :
" Sao mày lại cứu tao?"
- Bây giờ không còn thời gian đâu, mau nhanh chóng ra khỏi đây ( Nó nói nhỏ)
- Tao.... Mày đi đi
- Không được. Tôi không thể để cậu lại một mình được vì cậu là bạn tôi
- Mày..... Tao không đáng. Sau bao nhiêu chuyện tao gây ra, mày vẫn cứu tao à? Sao mày không xấu như tao nghĩ đi? Mày còn làm vậy làm gì ? Đi đi. Tao không muốn sống nữa
- Cậu nói gì vậy, cậu có biết bố mẹ cậu lo cho cậu như thế nào không. Nào , chúng ta phải dời khỏi đây
- Tôi ...tôi xin lỗi cậu.......
- Chúng mày tâm tư đủ chưa vậy, tao mệt lắm rồi, bây giờ muốn chết từng đứa, hay chết cả hai... ( Một tên mặt sẹo lên tiếng)
Nó và nhỏ hốt hoảng, tên cầm đầu cầm chiếc gậy đã chuẩn bị sẵn theo yêu cầu của nhỏ. Hắn chuẩn bị đánh vào đầu nhỏ thì bỗng có tiếng vang:" Bỏ gậy xuống "
Hắn đã xuất hiện nhưng bên cạnh đó, còn có 1 người nữa, đó là Quân.
* Sau khi biết được tin, hắn hốt hoảng chạy đi, trong lúc lấy lấy xe vô tình gặp Quân. Cậu ta nói
- Chào anh. Anh có chuyện gì mà vôi vã vậy
Hắn không nói gì cả, mặt đầy lo lắng. Quân nói tiếp
- Anh có cần tôi giúp đỡ gì không ?
- Bây giờ hắn không thể dấu được sự lo lắng, hắn quát lớn : " Gia Như đang gặp nguy hiểm "
- Gia...Như ? cô ấy còn sống sao? Không phải cô ấy đã...
- KHông còn thời gian đâu, lên xe tôi sẽ giải thích với cậu
Trên xe, hắn kể toàn bộ sự việc, Quân không thể tin được là Trâm Anh lại thủ đoạn như vậy, mà cũng không thể tin được là Gia Như còn sống. Quân vui mừng khôn xiết, nhưng cũng rất lo lắng cho Như... Hai người, mỗi người một vẻ mặt, nhưng đều lộ rõ vẻ lo lắng
Nó có lẽ bị chảy máu ở tay nhiều quá nên ngất đi, không còn nhìn được gì cả. Tên cầm đầu cười lớn:
" Toàn bọn tự hại nhau, chúng mày đúng là lũ ăn no dửng mỡ. Hết hại người rồi lại hại lẫn nhau. Cũng tại con nhỏ kia thôi (Hắn chỉ vào Trâm Anh), bướng bỉnh quá làm gì. Thuê bọn tao làm xác chết giả, lại còn diệt khẩu người nữa. Cái giá thì bèo bọt, đã vậy còn chửi bọn tao không ra gì. Đã vậy tao cho chúng mày chết hết? "
Nói rồi hắn nhao ra thì bị cú đấm của Vũ làm khựng lại . Trâm Anh hoảng hốt : " Anh...Vũ.."
Hắn gào lên : " Gia Như đâu ?"
Nhỏ lắp bắp : " Ở đằng kia, cô ta vì cứu em nên đã bị thương "
Vũ chưa kịp lao đến thì đã bị 2 tên xông vào đấm vào bụng, hắn khự xuống. Quân thấy vậy, vội chạy đến cứu Vũ. Hai người chỉ trong nháy mắt đã xử lý xong 3 tên, một tên đứng ngoài gọi thêm đồng bọn. Đang chuẩn bị đưa nhau ra khỏi nơi này thì bỗng chục tên nữa xuất hiện. Vũ nhìn Quân rồi nói :" Cậu mau đưa 2 người kia ra ngoài ai toàn, tôi sẽ đối phó với bọn chúng"
- Không thể. Tôi không thể để anh nguy hiểm được. Tôi sẽ giúp anh
- Mau đi đi!
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả. Đi ra
Thấy hắn quyết liệt, Quân liền đưa Như và Trâm Anh ra khỏi đó,hắn chỉ kịp nhìn Như lần cuối, vẻ mặt đầy lo lắng. Bọn chúng thấy có người định bỏ trốn liền chặn lại, hắn nhanh chóng ra đón ngăn cản, và nhờ sự nhanh trí của Quân mà 3 người đã an toàn ra khỏi. Chỉ còn lại hắn với 7 tên đầu gấu. Hắn liều mình xông ra, bị bọn chúng đánh gục. Một tên đấm vào bụng khiến hắn đau điêng, một tên nữa cầm cây đập vào lưng của hắn, 3 tên đá liên tiếp vào người. Hắn đã hoàn toàn kiệt sức, không thể chống cự được. PHút cuối cùng, hắn vẫn lẩm bẩm :" Trần Gia Như, tôi thích em "
Rồi hắn ngất lim đi, không còn biết gì nữa. ĐÚng lúc đó thì công an xuất hiện cùng với GIa Bảo, thì ra Quân đã thông báo với Bảo và cảnh sát. Bọn chúng bị bắt vào tù, còn hắn được đưa vào bệnh viện cấp cứu gấp. Trong bệnh viện, 2 chiếc giường được đặt cạnh nhau, cả 2 đều hôn mê.....
Nó mấp máy môi : " Cậu...chủ.." rồi cô gắng ngồi dậy. Hắn thấy vậy liền vội nói :
" Không cần phải ngồi dậy. Cô mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai cô có thể xuất viện rồi đấy ."
Nó gật đầu, chợt nó nhớ ra hình như nó đã nghỉ học 2 ngày rồi thì phải . À còn nữa, không làm việc sẽ không được trả lương, vậy nó lấy gì đi học bây giờ. Cũng tại cái tính bất cẩn của nó, đi đứng không chú ý, để bây giờ phải khổ sở thế này. À mà sao cậu chủ lại ở đây nhỉ ? Cậu đến chăm sóc nó làm gì nhỉ ?
Nó nhìn hắn ngơ ngác:
" Sao cậu chủ không đến công ty, cậu tới đây làm gì ?"
- Tới để chăm sóc cô
- Hả? Sao chăm sóc tôi
Nhìn mặt nó ngơ ngơ như bò đeo nơ, hắn phì cười: " Osin của tôi thì tôi chăm sóc"
- À ra vậy. À cậu chủ.... ( Nó chớp chớp mắt)
- Chuyện gì ?
- Cậu có thể đừng trừ lương của tôi hai ngày này được không, tôi bị như vậy đau khổ lắm rồi, cậu đừng trừ lương nha, không tôi chết đói đấy. Đi nha !!!"
Hắn lại phì cười, vẫn bản tính như vậy, hắn cười , nụ cười gian tà:
" Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt đi! Bây giờ tôi phải đến công ty rồi. Nhớ ăn uống đầy đủ"
- Còn chuyện lúc nãy?
- Ok ! Trừ gấp đôi
- Cái gì ( Nó hét lên )
Hắn nói rồi, ung dung bước ra khỏi phòng, nó lẩm bẩm : " Đồ đáng ghét, đồ khó ưa, cậu chủ mà keo kiệt....bla bla". Hắn nghe thấy, chỉ mìm cười, lâu rồi hắn mới có cảm giác như vậy. CÔ ấy vẫn mãi là Gia Như bé bỏng của Trần Thiên Vũ.
..................................................................................................
Chiều hôm đó, nó có thể đi lại nhẹ nhàng. Ở trong phòng suốt hai ngày rồi, toàn ăn cháo do bác Tư nấu. Bây giờ nó muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hình như đằng sau bệnh viện có một khu vườn đầy hoa, nó nhìn từ trên cửa sổ. Nhân lúc không có bác sĩ ở đó, nó lén ra khỏi phòng, vừa đi vừa hít thở không khí thoang đãng . Đúng là 2 ngày vừa rồi như ở trong ngục tối. Đang tận hưởng không khí trong lành, bông nhiên đầu óc nó quay cuồng, rồi nó ngất đi.
Một lúc sau, Thiên Vũ đến tìm nó nhưng không thấy đâu cả, hắn hoang mang, cử người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. Hắn lo lắng đến phát điên, bỗng nhiên phát hiện ra tin nhắn của Trâm Anh :
Nếu yêu cô ấy, hãy đến .... gặp cô ta. Dù gì cô ta cũng sẽ chết, hãy đến nhìn mặt cô ta lần cuối"
Hắn đập tay vào tường, nghiến răng. Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ của nó.
...............................................................................................
Nó mở mắt ra, đầu đau như búa bổ. Một lúc sau mới định hình được mình đang bị trói trên chiếc ghế , đối diện với nó là Trâm Anh. Nó bị trút một gáo nước lạnh vào đầu, bỗng tiếng nói sang sảng vang lên : " Cuối cùng mày cũng tỉnh lại rồi. Những gì mày gây cho tao bây giờ mày phải trả lại"
- Cô chủ ! cô nói gì tôi không hiểu
- Không hiểu à ? Vậy chút nữa mày sẽ hiểu thôi
- Thả tôi ra!
- Câm miệng. Sắp chết rồi còn kêu than gì
Nó rất khó chịu, đầu nó rất đau bởi vết thương chưa lành hẳn. Nó nói :
_ Sao các người lại bắt tôi . Tôi không thù oán gì với các người cả
Trâm Anh nhếch môi:
- Không làm gì hả? Mày có biết là mày gây ra cho tao bao nhiêu đau khổ không? Vì mày mà anh Vũ hết yêu tao, vì mày mà anh í không coi tao ra gì
- Tôi khẳng định tôi và cậu chủ không có gì cả. DÙ cậu ấy có quan tâm tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý. Vì tôi không phải người thay thế, tôi không thể thay thế Gia Như được.
- Mày câm đi ! Tới nước này mày còn già mồm à?
- Đó là sự thật
- Sự thật cái nỗi gì. Mày dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây. Mày chính là Trần Gia Như - người mà tao hận cả đời
Nó bàng hoàng, sao có thể như vậy được. Nó đã từng bị mất trí nhớ, đã từng được cứu sống. Nhưng không thể trùng hợp như vậy. Chợt một miền kí ức ùa về trong nó, tiếng gọi " Gia Như" cứ vang vọng trong đầu. Đầu nó như muốn nổ tung ngay lập tức. Nó hét lên :" KHÔNG"
Vừa lúc đó, nó ăn một phát tát của Trâm Anh, đầu óc nó quay cuồng. " Mày cố hít thở không khí trong lành đi, vài phút nữa thôi, mày sẽ không còn tồn tại đâu. Lần này mày sẽ không còn cơ hội sống sót đâu con."
Trâm Anh tự nhủ :" Bây giờ không ai cản đường hai đứa mình nữa nhỉ? Anh sẽ vĩnh viễn không còn thấy mặt con nhỏ khó ưa này nữa đâu "
Nói rồi, nhỏ vỗ tay, cả 4 tên đi vào. Nhỏ quát : " Đâm nó đi"
Một tên cười nhạt :" Đâm luôn sao ?"
- Còn chần chừ gì nữa ( Nhỏ quát)
- Đơn giản vậy sao cô em?
- Mày nói gì cơ, thằng chó?
- Cô em đừng có giở giọng với anh, giết người là phạm pháp đấy, cô em có thể đi tù bất cứ lúc nào. Bây giờ bọn anh rất đói, chỉ cần em đưa thêm 1 khoản tiền như vậy thôi"
Trâm Anh tức giận :
" Hợp đồng đã như vậy rồi, chúng mày còn muốn gì. Đồ láo xược "
- Cô em hãy cẩn trọng lời nói, ở đây hoang vắng như vậy, có muốn chôn xác cùng cô bé dễ thương kia không.
Nhỏ tức mình quát: " Chúng mày, một lũ chó. Tao không đưa đấy,đồ vô liêm sỉ" Nói rồi nhỏ tát vào mặt thằng đối diện.
Hắn ta tức mình tát vào mặt nhỏ rồi nói : " Mày mới là đồ vô liêm sỉ, hại người không biết nhục nhã, tao chỉ đồng lõa thôi. Mày có đưa thêm tiền không ?"
" Không đời nào"
Nhỏ gân cổ lên, một phát tát nữa vào mặt. Nhỏ tức giận cắn vào tay của gã đối diện.
Do quá đau đầu, nó ngất lịm đi 1 lúc. KHỉ tỉnh dậy, mọi miền ký ức ùa về, nó nhớ ra bố mẹ nó, hắn và bạn bè nó. Nó đã hồi phục trí nhớ, rồi nó nhớ cái đêm đó, khi nó bỏ đi, rồi lúc bị Nhã Uyên, Nhã Thy hại, khi rơi vào tay bọn buôn người rồi rơi xuống vực. Nó không ngờ cũng có ngày nó được trở lại, nó sẽ chứng minh nó không phải như mọi người nghĩ. Nó vừa vui vừa lo sợ. BÔng nhiên nó nghe tiếng la hé. Ngẩng đầu lên , nó nhìn thấy Trâm Anh và bọn người kia. Nó chứng kiến toàn bộ mọi việc, vô cùng hoảng sợ. Nó cố gắng mọi cách để gỡ dây trói , cố lên nào. Một chút nữa thôi. Nó đã gỡ dây trói xong, đang chuẩn bị bỏ trốn nhân lúc chúng nó cắn lại nhau. Bỗng nó nhìn thấy tên đó cầm dao định đâm Trâm Anh, nó không suy nghĩ, liền chạy đến đẩy ngã tên kia khiến con dao rơi xuống . Hắn ta tức giận, nhặt con dao lên, tiến thẳng đâm Trâm Anh, nó thấy vậy lao đến cứu Trâm Anh khiến cho cánh tay bị chảy máu. Trâm Anh hốt hoảng nhìn nó :
" Sao mày lại cứu tao?"
- Bây giờ không còn thời gian đâu, mau nhanh chóng ra khỏi đây ( Nó nói nhỏ)
- Tao.... Mày đi đi
- Không được. Tôi không thể để cậu lại một mình được vì cậu là bạn tôi
- Mày..... Tao không đáng. Sau bao nhiêu chuyện tao gây ra, mày vẫn cứu tao à? Sao mày không xấu như tao nghĩ đi? Mày còn làm vậy làm gì ? Đi đi. Tao không muốn sống nữa
- Cậu nói gì vậy, cậu có biết bố mẹ cậu lo cho cậu như thế nào không. Nào , chúng ta phải dời khỏi đây
- Tôi ...tôi xin lỗi cậu.......
- Chúng mày tâm tư đủ chưa vậy, tao mệt lắm rồi, bây giờ muốn chết từng đứa, hay chết cả hai... ( Một tên mặt sẹo lên tiếng)
Nó và nhỏ hốt hoảng, tên cầm đầu cầm chiếc gậy đã chuẩn bị sẵn theo yêu cầu của nhỏ. Hắn chuẩn bị đánh vào đầu nhỏ thì bỗng có tiếng vang:" Bỏ gậy xuống "
Hắn đã xuất hiện nhưng bên cạnh đó, còn có 1 người nữa, đó là Quân.
* Sau khi biết được tin, hắn hốt hoảng chạy đi, trong lúc lấy lấy xe vô tình gặp Quân. Cậu ta nói
- Chào anh. Anh có chuyện gì mà vôi vã vậy
Hắn không nói gì cả, mặt đầy lo lắng. Quân nói tiếp
- Anh có cần tôi giúp đỡ gì không ?
- Bây giờ hắn không thể dấu được sự lo lắng, hắn quát lớn : " Gia Như đang gặp nguy hiểm "
- Gia...Như ? cô ấy còn sống sao? Không phải cô ấy đã...
- KHông còn thời gian đâu, lên xe tôi sẽ giải thích với cậu
Trên xe, hắn kể toàn bộ sự việc, Quân không thể tin được là Trâm Anh lại thủ đoạn như vậy, mà cũng không thể tin được là Gia Như còn sống. Quân vui mừng khôn xiết, nhưng cũng rất lo lắng cho Như... Hai người, mỗi người một vẻ mặt, nhưng đều lộ rõ vẻ lo lắng
Nó có lẽ bị chảy máu ở tay nhiều quá nên ngất đi, không còn nhìn được gì cả. Tên cầm đầu cười lớn:
" Toàn bọn tự hại nhau, chúng mày đúng là lũ ăn no dửng mỡ. Hết hại người rồi lại hại lẫn nhau. Cũng tại con nhỏ kia thôi (Hắn chỉ vào Trâm Anh), bướng bỉnh quá làm gì. Thuê bọn tao làm xác chết giả, lại còn diệt khẩu người nữa. Cái giá thì bèo bọt, đã vậy còn chửi bọn tao không ra gì. Đã vậy tao cho chúng mày chết hết? "
Nói rồi hắn nhao ra thì bị cú đấm của Vũ làm khựng lại . Trâm Anh hoảng hốt : " Anh...Vũ.."
Hắn gào lên : " Gia Như đâu ?"
Nhỏ lắp bắp : " Ở đằng kia, cô ta vì cứu em nên đã bị thương "
Vũ chưa kịp lao đến thì đã bị 2 tên xông vào đấm vào bụng, hắn khự xuống. Quân thấy vậy, vội chạy đến cứu Vũ. Hai người chỉ trong nháy mắt đã xử lý xong 3 tên, một tên đứng ngoài gọi thêm đồng bọn. Đang chuẩn bị đưa nhau ra khỏi nơi này thì bỗng chục tên nữa xuất hiện. Vũ nhìn Quân rồi nói :" Cậu mau đưa 2 người kia ra ngoài ai toàn, tôi sẽ đối phó với bọn chúng"
- Không thể. Tôi không thể để anh nguy hiểm được. Tôi sẽ giúp anh
- Mau đi đi!
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả. Đi ra
Thấy hắn quyết liệt, Quân liền đưa Như và Trâm Anh ra khỏi đó,hắn chỉ kịp nhìn Như lần cuối, vẻ mặt đầy lo lắng. Bọn chúng thấy có người định bỏ trốn liền chặn lại, hắn nhanh chóng ra đón ngăn cản, và nhờ sự nhanh trí của Quân mà 3 người đã an toàn ra khỏi. Chỉ còn lại hắn với 7 tên đầu gấu. Hắn liều mình xông ra, bị bọn chúng đánh gục. Một tên đấm vào bụng khiến hắn đau điêng, một tên nữa cầm cây đập vào lưng của hắn, 3 tên đá liên tiếp vào người. Hắn đã hoàn toàn kiệt sức, không thể chống cự được. PHút cuối cùng, hắn vẫn lẩm bẩm :" Trần Gia Như, tôi thích em "
Rồi hắn ngất lim đi, không còn biết gì nữa. ĐÚng lúc đó thì công an xuất hiện cùng với GIa Bảo, thì ra Quân đã thông báo với Bảo và cảnh sát. Bọn chúng bị bắt vào tù, còn hắn được đưa vào bệnh viện cấp cứu gấp. Trong bệnh viện, 2 chiếc giường được đặt cạnh nhau, cả 2 đều hôn mê.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.