Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
Chương 9: CẦM THÚ (H+)
Thiên Nguyệt Phụng
29/07/2023
Vệt máu hồng xuất hiện, chứng minh thân xác nữ nhi đang bị hắn chiếm đoạt vẫn còn trinh nguyên trong trắng.
Vách ngọc ngà bị chọc thủng, chịu tổn thương nên luôn trong trạng thái đau rát, bó chặt, mặc dù tinh mật nhớp nháp vẫn điểm tô ở nơi giao thoa.
"Đau...đau quá đi mất..."
"Đàm Dạ, em xin anh dừng lại đi mà..."
Người thiếu nữ nằm đó chịu đựng từng đợt đâm sâu mạnh mẽ của người đàn ông, sức lực dường như sắp bị rút cạn nhưng vẫn luôn miệng nài nỉ đối phương nương tay, vậy mà hắn cứ như một tên dã thú liên tục thúc đẩy không thấy mỏi mệt.
Cảm giác khi biết Vi Uyển Uyển vẫn còn là xử nữ, Đàm Dạ tuyệt nhiên hưng phấn vạn phần, hắn hăng say thao thao ra vào nơi mật đạo nhỏ se khít, mà ở đó cũng không muốn thằng bé kia rời đi đi nên cứ ra sức siết lấy, quấn quýt, lưu luyến.
Ở khoảng trống, dị vật nam tính đầy đặn, lại còn chơi trò kéo cưa tạo nên chất xúc tác mãnh liệt đến mọi dây thần kinh hưng phấn, trong khi người thiếu nữ ấy bị tác động đến sắp không thể nào thở nổi nữa.
Thắt lưng của hắn dẻo dai, mạnh mẽ hừng hực sức, vùng bụng dưới của cô lại co thắt dữ dội, cuộn trào những cơn đau như muốn xé rách thân thể cô ra thành hai.
Bắt lấy cánh chân cô gái gác lên vai mình, một chân hắn quỳ dưới nệm, chân còn lại ngồi xổm lên, cả một cơ thể cường tráng cứ vậy mà hì hụt luân động.
Anh bạn nhỏ đâm sâu vào khe suối nhỏ, chạm đến đáy mê cung thần bí khiến mạch nước ngầm tuôn chảy.
"Ah...đau... hức..."
Tiếng kêu than thảm thiết vụt ra khỏi cổ họng cô gái, gương mặt nhễ nhại mồ hôi tái nhợt vì thể lực hao mòn, dù móng tay sắc bén của cô có bấu chặt vào da thịt hắn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng hề có tác dụng gì hữu ích để ngọn lửa dục vọng đang tác chiến kia hạ nhiệt.
Âm thanh da thịt đập vào nhau tạo nên khoảng không gian cực kỳ nhạy cảm trong gian phòng tĩnh lặng lúc nửa đêm. Sau những tiếng động tế nhị đó là một thân xác thanh khiết bị đ.â.m hàng trăm nhát. Nếu thứ hừng hực khí tức đó có thể giết người, chắc cô đã phải mất mạng từ sớm.
Chiếc giường gỗ bình dân cũng chẳng được bình yên mà phải chuyển động theo tần số thắt lưng người đàn ông hoạt động. Chỉ bấy nhiêu đó đã biết được sức lực hắn dùng, nó mạnh bạo tới nhường nào.
Hai mươi phút sau... Phải, chính là hai mươi phút sau thì hàng vạn binh lính nòng nọc cư trú trong dị vật mới được xuất ra khỏi đầu nấm nam tính mà bơi lội vào trong biển động ướt át của người phụ nữ.
Vi Uyển Uyển được buông tha vài giây khi thứ vũ khí bằng thịt kia rút ra ngoài. Từng tấc cơ thịt trên người cô không ngừng run rẫy, hơi thở gấp gáp đầy mỏi mệt, mồ hôi lấm lấm như đứng dưới cơn mưa phùn. Nơi đó tuôn trào thủy dịch nhớp nháp hòa lẫn chút màu hồng thấm vào drap trải giường trắng tinh.
Khuôn miệng người đàn ông khẽ vẽ nên nụ cười hài lòng tuyệt mĩ, càng phấn khích khi thấy cô gái cuộn mình co ro trên giường như chú tầm thu mình trong kén.
Một người mệt đến mức sắp ngất đi, còn kẻ thú tính vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
Ánh mắt tham vọng sắc dụng thiêu đốt cơ thể quyến rũ gợi cảm, đưa tay vuốt ve "vũ khí" của mình, xét thấy nó vẫn còn rất hăng hái muốn lâm trận, nên ý chí lập tức nuông chiều.
"Vi Uyển Uyển, tôi hỏi lần cuối."
"Hôm nay, cô đi hẹn hò với ai?"
Đến bây giờ mà hắn vẫn cố chấp không chịu tin lời cô nói, cố chấp truy tìm một câu trả lời ấu trĩ trong khi sự thật đã nghe biết rành rành bên tai.
Con người hắn, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, vậy mà sao cô vẫn cứ không thể giận hắn, dù chỉ là một chút, kể cả là trước đây hay bây giờ cũng thế.
Khẽ lắc đầu, lời nói từ cổ họng khô khan trầm khàn vang lên:
"Em không có. Tại sao anh cứ không tin em chứ?"
"Tại sao ư? Tại vì tận mắt tôi nhìn thấy cô bước ra từ trong xe của một thằng đàn ông khác."
Cuối cùng hắn cũng nói thẳng, nhưng nói xong liền ghé vào tai cô mà cảnh cáo:
"Vi Uyển Uyển, tôi nói cho cô biết, đã là người của tôi, thì cô không được tới gần bất cứ ai khác, càng không có cái quyền phản bội, lừa dối tôi, nghe rõ chưa?"
Vi Uyển Uyển cười khổ, cố gắng thều thào một câu:
"Là do anh không tin, chứ em chưa từng phản bội anh. Là do anh cố chấp, anh bảo thủ, chứ em không hề sai với anh."
Đàm Dạ cười lạnh:
"Làm sao tôi có thể tin khi chính mắt mình nhìn thấy? Ở bên thằng khác thì cô cười nói vui vẻ, ở bên tôi thì lúc nào cũng ủ rũ như một cái xác không hồn."
"Lúc tôi mong chờ, thì cô hí hửng đi cùng thằng đàn ông khác. Cô có tư cách gì đòi hỏi tôn trọng chứ?"
Hắn cay nghiệt trong từng câu nói. Lúc đó, Vi Uyển Uyển vốn định giải thích, nhưng lại bị hắn ta tiếp tục tác động tới cơ thể nên trở nên hoảng loạn.
"Đàm Dạ, anh lại muốn làm gì?"
"Muốn c.h.ơ.i chết cô."
Lời tàn độc thốt ra khỏi miệng người đàn ông, là Vi Uyển Uyển bị hắn ta lật sấp xuống giường, ngang ngược ôm hông nâng lên cao, rồi trực tiếp mang cái thứ căng tức xù xì kia chọc vào chỗ trơn ướt, nhạy cảm của cô gái.
"Ah...đau...đau quá..."
Vi Uyển Uyển run rẩy khi thứ đó đâm sâu vào trong, cảm giác như tử cung của mình sắp bị chọc thủng. Từng cơn đau thốn ập tới dữ dội, cô bấu chặt vào mảnh drap giường đến mức bị nhàu nát, gương mặt đáng thương bất lực hứng chịu từng đợt va chạm quái ác kia.
Giữ chặt eo cô gái, hắn là một con quái thú đáng sợ, cứ dùng hết tinh lực nam nhi của mình mà tấn công vào thân thể mỏng manh yếu đuối của một người phụ nữ.
Cô chỉ biết áp mặt trên nệm, hứng chịu từng cảm giác quằn quại nơi hạ thân và bụng dưới. Ban đầu còn thấy đau, nhưng dần dần lại mất đi cảm giác, cô không kêu gào mà cắn vào vành môi dưới để quên đi những đau đớn đang gánh lấy.
Đối với hắn, trước mắt mình là người phụ nữ đáng hận, đáng trách, nhưng cũng là người phải thuộc về hắn. Hắn muốn cô là của hắn, muốn chiếm hữu, nhưng lại dùng cách cầm thú để cưỡng đoạt, dùng sự tổn thương tự tạo làm cơn giận để biện minh cho hành vi sai trái.
Đêm nay, thật chẳng biết tới bao giờ hắn mới chịu dừng lại?
Vách ngọc ngà bị chọc thủng, chịu tổn thương nên luôn trong trạng thái đau rát, bó chặt, mặc dù tinh mật nhớp nháp vẫn điểm tô ở nơi giao thoa.
"Đau...đau quá đi mất..."
"Đàm Dạ, em xin anh dừng lại đi mà..."
Người thiếu nữ nằm đó chịu đựng từng đợt đâm sâu mạnh mẽ của người đàn ông, sức lực dường như sắp bị rút cạn nhưng vẫn luôn miệng nài nỉ đối phương nương tay, vậy mà hắn cứ như một tên dã thú liên tục thúc đẩy không thấy mỏi mệt.
Cảm giác khi biết Vi Uyển Uyển vẫn còn là xử nữ, Đàm Dạ tuyệt nhiên hưng phấn vạn phần, hắn hăng say thao thao ra vào nơi mật đạo nhỏ se khít, mà ở đó cũng không muốn thằng bé kia rời đi đi nên cứ ra sức siết lấy, quấn quýt, lưu luyến.
Ở khoảng trống, dị vật nam tính đầy đặn, lại còn chơi trò kéo cưa tạo nên chất xúc tác mãnh liệt đến mọi dây thần kinh hưng phấn, trong khi người thiếu nữ ấy bị tác động đến sắp không thể nào thở nổi nữa.
Thắt lưng của hắn dẻo dai, mạnh mẽ hừng hực sức, vùng bụng dưới của cô lại co thắt dữ dội, cuộn trào những cơn đau như muốn xé rách thân thể cô ra thành hai.
Bắt lấy cánh chân cô gái gác lên vai mình, một chân hắn quỳ dưới nệm, chân còn lại ngồi xổm lên, cả một cơ thể cường tráng cứ vậy mà hì hụt luân động.
Anh bạn nhỏ đâm sâu vào khe suối nhỏ, chạm đến đáy mê cung thần bí khiến mạch nước ngầm tuôn chảy.
"Ah...đau... hức..."
Tiếng kêu than thảm thiết vụt ra khỏi cổ họng cô gái, gương mặt nhễ nhại mồ hôi tái nhợt vì thể lực hao mòn, dù móng tay sắc bén của cô có bấu chặt vào da thịt hắn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng hề có tác dụng gì hữu ích để ngọn lửa dục vọng đang tác chiến kia hạ nhiệt.
Âm thanh da thịt đập vào nhau tạo nên khoảng không gian cực kỳ nhạy cảm trong gian phòng tĩnh lặng lúc nửa đêm. Sau những tiếng động tế nhị đó là một thân xác thanh khiết bị đ.â.m hàng trăm nhát. Nếu thứ hừng hực khí tức đó có thể giết người, chắc cô đã phải mất mạng từ sớm.
Chiếc giường gỗ bình dân cũng chẳng được bình yên mà phải chuyển động theo tần số thắt lưng người đàn ông hoạt động. Chỉ bấy nhiêu đó đã biết được sức lực hắn dùng, nó mạnh bạo tới nhường nào.
Hai mươi phút sau... Phải, chính là hai mươi phút sau thì hàng vạn binh lính nòng nọc cư trú trong dị vật mới được xuất ra khỏi đầu nấm nam tính mà bơi lội vào trong biển động ướt át của người phụ nữ.
Vi Uyển Uyển được buông tha vài giây khi thứ vũ khí bằng thịt kia rút ra ngoài. Từng tấc cơ thịt trên người cô không ngừng run rẫy, hơi thở gấp gáp đầy mỏi mệt, mồ hôi lấm lấm như đứng dưới cơn mưa phùn. Nơi đó tuôn trào thủy dịch nhớp nháp hòa lẫn chút màu hồng thấm vào drap trải giường trắng tinh.
Khuôn miệng người đàn ông khẽ vẽ nên nụ cười hài lòng tuyệt mĩ, càng phấn khích khi thấy cô gái cuộn mình co ro trên giường như chú tầm thu mình trong kén.
Một người mệt đến mức sắp ngất đi, còn kẻ thú tính vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
Ánh mắt tham vọng sắc dụng thiêu đốt cơ thể quyến rũ gợi cảm, đưa tay vuốt ve "vũ khí" của mình, xét thấy nó vẫn còn rất hăng hái muốn lâm trận, nên ý chí lập tức nuông chiều.
"Vi Uyển Uyển, tôi hỏi lần cuối."
"Hôm nay, cô đi hẹn hò với ai?"
Đến bây giờ mà hắn vẫn cố chấp không chịu tin lời cô nói, cố chấp truy tìm một câu trả lời ấu trĩ trong khi sự thật đã nghe biết rành rành bên tai.
Con người hắn, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, vậy mà sao cô vẫn cứ không thể giận hắn, dù chỉ là một chút, kể cả là trước đây hay bây giờ cũng thế.
Khẽ lắc đầu, lời nói từ cổ họng khô khan trầm khàn vang lên:
"Em không có. Tại sao anh cứ không tin em chứ?"
"Tại sao ư? Tại vì tận mắt tôi nhìn thấy cô bước ra từ trong xe của một thằng đàn ông khác."
Cuối cùng hắn cũng nói thẳng, nhưng nói xong liền ghé vào tai cô mà cảnh cáo:
"Vi Uyển Uyển, tôi nói cho cô biết, đã là người của tôi, thì cô không được tới gần bất cứ ai khác, càng không có cái quyền phản bội, lừa dối tôi, nghe rõ chưa?"
Vi Uyển Uyển cười khổ, cố gắng thều thào một câu:
"Là do anh không tin, chứ em chưa từng phản bội anh. Là do anh cố chấp, anh bảo thủ, chứ em không hề sai với anh."
Đàm Dạ cười lạnh:
"Làm sao tôi có thể tin khi chính mắt mình nhìn thấy? Ở bên thằng khác thì cô cười nói vui vẻ, ở bên tôi thì lúc nào cũng ủ rũ như một cái xác không hồn."
"Lúc tôi mong chờ, thì cô hí hửng đi cùng thằng đàn ông khác. Cô có tư cách gì đòi hỏi tôn trọng chứ?"
Hắn cay nghiệt trong từng câu nói. Lúc đó, Vi Uyển Uyển vốn định giải thích, nhưng lại bị hắn ta tiếp tục tác động tới cơ thể nên trở nên hoảng loạn.
"Đàm Dạ, anh lại muốn làm gì?"
"Muốn c.h.ơ.i chết cô."
Lời tàn độc thốt ra khỏi miệng người đàn ông, là Vi Uyển Uyển bị hắn ta lật sấp xuống giường, ngang ngược ôm hông nâng lên cao, rồi trực tiếp mang cái thứ căng tức xù xì kia chọc vào chỗ trơn ướt, nhạy cảm của cô gái.
"Ah...đau...đau quá..."
Vi Uyển Uyển run rẩy khi thứ đó đâm sâu vào trong, cảm giác như tử cung của mình sắp bị chọc thủng. Từng cơn đau thốn ập tới dữ dội, cô bấu chặt vào mảnh drap giường đến mức bị nhàu nát, gương mặt đáng thương bất lực hứng chịu từng đợt va chạm quái ác kia.
Giữ chặt eo cô gái, hắn là một con quái thú đáng sợ, cứ dùng hết tinh lực nam nhi của mình mà tấn công vào thân thể mỏng manh yếu đuối của một người phụ nữ.
Cô chỉ biết áp mặt trên nệm, hứng chịu từng cảm giác quằn quại nơi hạ thân và bụng dưới. Ban đầu còn thấy đau, nhưng dần dần lại mất đi cảm giác, cô không kêu gào mà cắn vào vành môi dưới để quên đi những đau đớn đang gánh lấy.
Đối với hắn, trước mắt mình là người phụ nữ đáng hận, đáng trách, nhưng cũng là người phải thuộc về hắn. Hắn muốn cô là của hắn, muốn chiếm hữu, nhưng lại dùng cách cầm thú để cưỡng đoạt, dùng sự tổn thương tự tạo làm cơn giận để biện minh cho hành vi sai trái.
Đêm nay, thật chẳng biết tới bao giờ hắn mới chịu dừng lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.