Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
Chương 78: CẦU HÔN
Thiên Nguyệt Phụng
18/08/2023
Hai năm sau...
Vi Uyển Uyển giờ đã là một nhà biên kịch tài ba như ước vọng hồi thuở thiếu niên. Cô có công việc làm ổn định tại một Tập đoàn lớn, có tiếng ở Bắc Kinh.
Sau hai năm siêng năng làm lụng, cô đã mua được nhà riêng và xe ô tô, tự lo cho bản thân và mẹ mình một cuộc sống sung túc, đầy đủ.
Bên cạnh đó, cô còn có thêm những người bạn cùng một anh người yêu cũng là chồng sắp cưới chiều chuộng, thương yêu, trân trọng.
Vi Uyển Uyển bây giờ, viên mãn đôi đường. Có thiếu, cũng chỉ thiếu một hôn lễ long trọng chưa được dàn xếp.
Lúc này, cô đang ngồi làm việc cùng mọi người trong phòng thì từ phía cửa, Lục Dữ hớt hải xông vào, khiến tất thảy những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu ta.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, có chuyện lớn rồi."
Ai đó được gọi Thiếu phu nhân? Còn ai ngoài Vi Uyển Uyển, nghe Lục Dữ gọi mà cô ngượng nghịu hết với mọi người. Cậu ta vừa đi tới, cô liền cất tiếng nhắc nhở:
"Đã bảo không được gọi tôi là Thiếu phu nhân rồi mà?"
"Xin lỗi, tôi quên mất! Mà thôi chuyện đó không quan trọng đâu, việc quan trọng bây giờ là cô phải đi với tôi một chuyến mới được."
"Đi? Mà đi đâu? Tôi đang làm việc..." Vi Uyển Uyển hoang mang tột độ.
Đây là công ty nơi cô làm việc, lẽ ra một người không phận sự như Lục Dữ không được tùy tiện tới lui như thế này mới phải. Nhưng sao cậu ta...
"Trời ạ, cô đi nhanh đi Thiếu phu nhân à, kẻo không kịp bây giờ..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Tự nhiên kêu tôi đi mà đi đâu mới được, rồi không kịp cái gì?"
"Sếp Đàm xảy ra chuyện rồi, không đi ngay là không kịp nữa."
Thông tin trên như sét đánh ngang tai, tác động đến nét mặt bình ổn của người phụ nữ trở nên biến sắc.
Đôi môi run run, lý trí như ngưng trệ không còn nghĩ được gì, chỉ biết là đang rất lo cho người đàn ông ấy.
"Anh ấy bị làm sao?"
"Vừa rồi sếp đang tiếp khách trên sân thượng ở tòa cao ốc A thì bất ngờ bảo đau tim. Bọn tôi có định đưa anh ấy đi bệnh viện nhưng sếp từ chối, còn nói là phải gặp Thiếu phu nhân cho bằng được, nên tôi liền chạy tới đây tìm cô cho kịp."
Phải, là đau tim trên sân thượng ở một tòa cao ốc! Và thông tin đó cũng đủ dọa Uyển Uyển sợ xanh mặt cả rồi...
"Đi, đi nhanh đi. Lập tức đưa tôi tới chỗ anh ấy."
Cô vừa nói, vừa cuống cuồng đi ra khỏi phòng làm việc, trước sự ngỡ ngàng của các đồng nghiệp.
Đang yên ổn, Đàm Dạ lại xảy ra chuyện gì được chứ?
Khẩn trương lên xe cùng Lục Dữ. Suốt đoạn đường đi, lòng dạ của cô cứ cồn cào như có lửa thiêu đốt. Nhìn ra bên ngoài, nhận ra chiếc xe lại đang di chuyển với tốc độ ổn định, từ tốn, Vi Uyển Uyển liền cau mày:
"Đã là lúc nào rồi mà còn lái xe như rùa bò vậy?"
"Lái nhanh thì nguy hiểm lắm, Thiếu phu nhân đừng vội, từ từ rồi cũng tới nơi thôi à."
Đừng vội? Rõ ràng vừa rồi chính cậu ta là người gấp gáp hối thúc như giặc đánh đến nhà. Bây giờ, lúc cần nhanh thì lại hành động chậm như rùa, thử hỏi sao cô không nóng.
"Dừng xe."
*Két...
Nghe Vi Uyển Uyển ở đằng sau la tới mà Lục Dữ giật mình, vội đạp chân phanh cho xe dừng gấp ngay giữa đường, cũng may đường đang vắng chứ nếu không chắc chắn đã xảy ra tai nạn.
Lúc Lục Dữ quay xuống, thì Vi Uyển Uyển đã ra khỏi xe, cô đi thẳng qua vị trí cửa xe của tài xế mà gõ cửa, buộc chàng trai trẻ phải mở cửa trình diện.
"Sao vậy Thiếu phu nhân?"
"Đổi chỗ."
"Ơ, không được đâu, như vậy nguy hiểm lắm."
"Hoặc là để tôi lái, hoặc là cậu bị tống ra khỏi xe ngay bây giờ. Có ba giây để chọn lựa, một, hai, ba..."
"Đổi! Mời Thiếu phu nhân lên xe."
...----------------...
Sân thượng tòa cao ốc A...
Đi thang máy lên trên tầng thượng cao nhất, trong lòng Vi Uyển Uyển chưa bao giờ yên bình.
Một buổi chiều lộng gió, mây trắng nhẹ nay trên bầu trời trong xanh, ánh hoàng hôn buổi chiều tà tạo nên cảnh sắc lãng mạn hơn hẳn mọi nơi.
Một cô gái hì hụt chạy lên đó, không phải để chiêm ngưỡng cảnh đẹp hữu tình mà là đi tìm người đàn ông cô yêu đang gặp phải tình hình không ổn.
Nhưng lúc tới nơi, cô không nhìn thấy ai cả, vừa vặn lại là khi mặt trời đỏ rực đẹp nhất trong buổi hoàng hôn.
Vi Uyển Uyển đứng đó, tà váy trắng nhẹ bay trong gió, lay cả mái tóc đen dài, suôn mượt. Rồi đối diện xung quanh, màn hình led quảng cáo trên tầng nhà cao cao chợt xuất hiện những đoạn clip thật ngọt ngào của một cặp đôi trai gái.
Cô ấy, với nụ cười rạng rỡ trên môi, bên cạnh là người đàn ông điển trai luôn dùng ánh mắt thâm tình hướng trọn về cô.
Vi Uyển Uyển nhận ra đó là đoạn clip từng quay cùng Đàm Dạ, trong một lần hắn nhờ cô đóng thay diễn viên nữ chính để quảng cáo phim trường gì đó ở Tập đoàn mà cô cũng không rõ.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây? Vào khoảnh khắc đặc biệt này? Còn Đàm Dạ, người đàn ông ấy đang ở đâu chứ?
Tình huống đưa đẩy cô đi vào hoang mang. Bỗng lúc này, trên không trung chợt có chiếc Flycam đang hướng về chỗ cô đang đứng và nó đã dừng lại một khoảng cách đủ để cô nhìn thấy chiếc hộp nhỏ được treo lơ lửng trên thiết bị ấy.
Lúc đầu, cô cứ lưỡng lự vì không biết thứ này dành cho ai, tới khi nhìn thấy dòng chữ được viết bên ngoài chiếc hộp là "gửi Uyển Uyển" thì cô mới nhận lấy.
Nhận quà xong, Flycam bay đi. Vi Uyển Uyển do dự một chút cũng chậm rãi mở nắp hộp quà và cô đã bị bất ngờ khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở bên trong, cùng dòng chữ "Làm vợ anh nhé!" trên mẩu giấy nhỏ nhắn hình trái tim.
Cô xúc động đến không tả được, cũng không nhận ra hình ảnh của mình đều đang phát trên màn hình led quảng cáo ở xung quanh.
Cho tới khi có một người đàn ông, ôm đóa hoa có 999 nhành hồng đỏ xuất hiện. Hắn đi tới từ phía sau và đưa tay chạm vào vai cô gái khi đã đến gần.
Vi Uyển Uyển giật mình quay lại, cô nhận ra đó là Đàm Dạ, là người mình yêu, nên đã mỉm cười hạnh phúc.
Nụ cười đanh thắp sáng trên môi cả hai, nhưng không sáng bằng ánh pháo hoa vừa được bắn lên giữa bầu trời.
Tiếng pháo nổ, giúp Uyển Uyển thu hút và cô đã thấy một câu tỏ tình được tạo bằng ánh sáng pháo hoa.
[Vi Uyển Uyển, đồng ý làm vợ anh nhé!]
Pháo hoa lại nổ, câu thứ hai xuất hiện:
[Đàm Dạ anh xin hứa, trọn đời chỉ yêu em, tôn trọng, tin tưởng và nâng niu Uyển Uyển tuyệt đối!]
Lần ba pháo nổ, khắc lên ba từ: I Love You!
Vi Uyển Uyển nhìn thấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Đàm Dạ đang cầu hôn cô bạn gái của mình.
Quay qua nhìn nhau, Vi Uyển Uyển với đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, cô mỉm cười, khẽ hỏi:
"Sao Lục Dữ bảo anh đang tiếp khách thì đau tim mà?"
Đàm Dạ cười tà mị, ngôn từ dịu dàng thốt ra:
"Vị khách đó là em và nếu như lúc này em lắc đầu từ chối, thì tim anh sẽ đau nhói vô cùng."
Quả là một màn cầu hôn cao tay, cũng siêu cấp ngọt ngào. Hắn khiến cô gái của mình bật khóc vì hạnh phúc mất rồi.
"Đồng ý làm vợ anh nhé!"
"Vâng!"
Cô gật đầu chấp thuận, đưa tay nhận hoa, tay còn lại đưa ra để đối phương trao nhẫn.
Mọi hình ảnh tuyệt vời của họ lúc này, đều được phát trực tiếp khắp cả thành phố. Người người nhìn thấy, người người ngưỡng mộ. Ngoài đường, trẻ con chợt bị che mắt khi nhìn thấy cảnh hôn nhau của một đôi nam thanh nữ tú.
Từ giờ ai ai cũng biết, hai người Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển đã là một đôi!
Vi Uyển Uyển giờ đã là một nhà biên kịch tài ba như ước vọng hồi thuở thiếu niên. Cô có công việc làm ổn định tại một Tập đoàn lớn, có tiếng ở Bắc Kinh.
Sau hai năm siêng năng làm lụng, cô đã mua được nhà riêng và xe ô tô, tự lo cho bản thân và mẹ mình một cuộc sống sung túc, đầy đủ.
Bên cạnh đó, cô còn có thêm những người bạn cùng một anh người yêu cũng là chồng sắp cưới chiều chuộng, thương yêu, trân trọng.
Vi Uyển Uyển bây giờ, viên mãn đôi đường. Có thiếu, cũng chỉ thiếu một hôn lễ long trọng chưa được dàn xếp.
Lúc này, cô đang ngồi làm việc cùng mọi người trong phòng thì từ phía cửa, Lục Dữ hớt hải xông vào, khiến tất thảy những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu ta.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, có chuyện lớn rồi."
Ai đó được gọi Thiếu phu nhân? Còn ai ngoài Vi Uyển Uyển, nghe Lục Dữ gọi mà cô ngượng nghịu hết với mọi người. Cậu ta vừa đi tới, cô liền cất tiếng nhắc nhở:
"Đã bảo không được gọi tôi là Thiếu phu nhân rồi mà?"
"Xin lỗi, tôi quên mất! Mà thôi chuyện đó không quan trọng đâu, việc quan trọng bây giờ là cô phải đi với tôi một chuyến mới được."
"Đi? Mà đi đâu? Tôi đang làm việc..." Vi Uyển Uyển hoang mang tột độ.
Đây là công ty nơi cô làm việc, lẽ ra một người không phận sự như Lục Dữ không được tùy tiện tới lui như thế này mới phải. Nhưng sao cậu ta...
"Trời ạ, cô đi nhanh đi Thiếu phu nhân à, kẻo không kịp bây giờ..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Tự nhiên kêu tôi đi mà đi đâu mới được, rồi không kịp cái gì?"
"Sếp Đàm xảy ra chuyện rồi, không đi ngay là không kịp nữa."
Thông tin trên như sét đánh ngang tai, tác động đến nét mặt bình ổn của người phụ nữ trở nên biến sắc.
Đôi môi run run, lý trí như ngưng trệ không còn nghĩ được gì, chỉ biết là đang rất lo cho người đàn ông ấy.
"Anh ấy bị làm sao?"
"Vừa rồi sếp đang tiếp khách trên sân thượng ở tòa cao ốc A thì bất ngờ bảo đau tim. Bọn tôi có định đưa anh ấy đi bệnh viện nhưng sếp từ chối, còn nói là phải gặp Thiếu phu nhân cho bằng được, nên tôi liền chạy tới đây tìm cô cho kịp."
Phải, là đau tim trên sân thượng ở một tòa cao ốc! Và thông tin đó cũng đủ dọa Uyển Uyển sợ xanh mặt cả rồi...
"Đi, đi nhanh đi. Lập tức đưa tôi tới chỗ anh ấy."
Cô vừa nói, vừa cuống cuồng đi ra khỏi phòng làm việc, trước sự ngỡ ngàng của các đồng nghiệp.
Đang yên ổn, Đàm Dạ lại xảy ra chuyện gì được chứ?
Khẩn trương lên xe cùng Lục Dữ. Suốt đoạn đường đi, lòng dạ của cô cứ cồn cào như có lửa thiêu đốt. Nhìn ra bên ngoài, nhận ra chiếc xe lại đang di chuyển với tốc độ ổn định, từ tốn, Vi Uyển Uyển liền cau mày:
"Đã là lúc nào rồi mà còn lái xe như rùa bò vậy?"
"Lái nhanh thì nguy hiểm lắm, Thiếu phu nhân đừng vội, từ từ rồi cũng tới nơi thôi à."
Đừng vội? Rõ ràng vừa rồi chính cậu ta là người gấp gáp hối thúc như giặc đánh đến nhà. Bây giờ, lúc cần nhanh thì lại hành động chậm như rùa, thử hỏi sao cô không nóng.
"Dừng xe."
*Két...
Nghe Vi Uyển Uyển ở đằng sau la tới mà Lục Dữ giật mình, vội đạp chân phanh cho xe dừng gấp ngay giữa đường, cũng may đường đang vắng chứ nếu không chắc chắn đã xảy ra tai nạn.
Lúc Lục Dữ quay xuống, thì Vi Uyển Uyển đã ra khỏi xe, cô đi thẳng qua vị trí cửa xe của tài xế mà gõ cửa, buộc chàng trai trẻ phải mở cửa trình diện.
"Sao vậy Thiếu phu nhân?"
"Đổi chỗ."
"Ơ, không được đâu, như vậy nguy hiểm lắm."
"Hoặc là để tôi lái, hoặc là cậu bị tống ra khỏi xe ngay bây giờ. Có ba giây để chọn lựa, một, hai, ba..."
"Đổi! Mời Thiếu phu nhân lên xe."
...----------------...
Sân thượng tòa cao ốc A...
Đi thang máy lên trên tầng thượng cao nhất, trong lòng Vi Uyển Uyển chưa bao giờ yên bình.
Một buổi chiều lộng gió, mây trắng nhẹ nay trên bầu trời trong xanh, ánh hoàng hôn buổi chiều tà tạo nên cảnh sắc lãng mạn hơn hẳn mọi nơi.
Một cô gái hì hụt chạy lên đó, không phải để chiêm ngưỡng cảnh đẹp hữu tình mà là đi tìm người đàn ông cô yêu đang gặp phải tình hình không ổn.
Nhưng lúc tới nơi, cô không nhìn thấy ai cả, vừa vặn lại là khi mặt trời đỏ rực đẹp nhất trong buổi hoàng hôn.
Vi Uyển Uyển đứng đó, tà váy trắng nhẹ bay trong gió, lay cả mái tóc đen dài, suôn mượt. Rồi đối diện xung quanh, màn hình led quảng cáo trên tầng nhà cao cao chợt xuất hiện những đoạn clip thật ngọt ngào của một cặp đôi trai gái.
Cô ấy, với nụ cười rạng rỡ trên môi, bên cạnh là người đàn ông điển trai luôn dùng ánh mắt thâm tình hướng trọn về cô.
Vi Uyển Uyển nhận ra đó là đoạn clip từng quay cùng Đàm Dạ, trong một lần hắn nhờ cô đóng thay diễn viên nữ chính để quảng cáo phim trường gì đó ở Tập đoàn mà cô cũng không rõ.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây? Vào khoảnh khắc đặc biệt này? Còn Đàm Dạ, người đàn ông ấy đang ở đâu chứ?
Tình huống đưa đẩy cô đi vào hoang mang. Bỗng lúc này, trên không trung chợt có chiếc Flycam đang hướng về chỗ cô đang đứng và nó đã dừng lại một khoảng cách đủ để cô nhìn thấy chiếc hộp nhỏ được treo lơ lửng trên thiết bị ấy.
Lúc đầu, cô cứ lưỡng lự vì không biết thứ này dành cho ai, tới khi nhìn thấy dòng chữ được viết bên ngoài chiếc hộp là "gửi Uyển Uyển" thì cô mới nhận lấy.
Nhận quà xong, Flycam bay đi. Vi Uyển Uyển do dự một chút cũng chậm rãi mở nắp hộp quà và cô đã bị bất ngờ khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở bên trong, cùng dòng chữ "Làm vợ anh nhé!" trên mẩu giấy nhỏ nhắn hình trái tim.
Cô xúc động đến không tả được, cũng không nhận ra hình ảnh của mình đều đang phát trên màn hình led quảng cáo ở xung quanh.
Cho tới khi có một người đàn ông, ôm đóa hoa có 999 nhành hồng đỏ xuất hiện. Hắn đi tới từ phía sau và đưa tay chạm vào vai cô gái khi đã đến gần.
Vi Uyển Uyển giật mình quay lại, cô nhận ra đó là Đàm Dạ, là người mình yêu, nên đã mỉm cười hạnh phúc.
Nụ cười đanh thắp sáng trên môi cả hai, nhưng không sáng bằng ánh pháo hoa vừa được bắn lên giữa bầu trời.
Tiếng pháo nổ, giúp Uyển Uyển thu hút và cô đã thấy một câu tỏ tình được tạo bằng ánh sáng pháo hoa.
[Vi Uyển Uyển, đồng ý làm vợ anh nhé!]
Pháo hoa lại nổ, câu thứ hai xuất hiện:
[Đàm Dạ anh xin hứa, trọn đời chỉ yêu em, tôn trọng, tin tưởng và nâng niu Uyển Uyển tuyệt đối!]
Lần ba pháo nổ, khắc lên ba từ: I Love You!
Vi Uyển Uyển nhìn thấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Đàm Dạ đang cầu hôn cô bạn gái của mình.
Quay qua nhìn nhau, Vi Uyển Uyển với đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, cô mỉm cười, khẽ hỏi:
"Sao Lục Dữ bảo anh đang tiếp khách thì đau tim mà?"
Đàm Dạ cười tà mị, ngôn từ dịu dàng thốt ra:
"Vị khách đó là em và nếu như lúc này em lắc đầu từ chối, thì tim anh sẽ đau nhói vô cùng."
Quả là một màn cầu hôn cao tay, cũng siêu cấp ngọt ngào. Hắn khiến cô gái của mình bật khóc vì hạnh phúc mất rồi.
"Đồng ý làm vợ anh nhé!"
"Vâng!"
Cô gật đầu chấp thuận, đưa tay nhận hoa, tay còn lại đưa ra để đối phương trao nhẫn.
Mọi hình ảnh tuyệt vời của họ lúc này, đều được phát trực tiếp khắp cả thành phố. Người người nhìn thấy, người người ngưỡng mộ. Ngoài đường, trẻ con chợt bị che mắt khi nhìn thấy cảnh hôn nhau của một đôi nam thanh nữ tú.
Từ giờ ai ai cũng biết, hai người Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển đã là một đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.