Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
Chương 21: DỪNG LẠI
Thiên Nguyệt Phụng
29/07/2023
Hơn hai giờ sáng, phòng ngủ của Đàm Dạ vẫn sáng đèn, bởi người đàn
ông ấy còn đang thao thức bên chiếc bàn ngoài ban công, trong tay là ly
rượu thượng hạng được khuấy đảo nhẹ nhàng theo nhịp điệu lắc lư từ cổ
tay.
Đôi mắt rồng uy quyền, toát lên nét thâm trầm, lẳng lặng nhìn về màn đêm xa xăm với bao nhiêu tâm tư phức tạp đang ngổn ngang trong lòng.
Những gì Vi Uyển Uyển từng nói trước đó là điều khiến hắn không tài nào tập trung vào việc khác. Thật ra không phải hắn chưa dao động, mà đã làm đến mức sai người điều tra một lượt tất cả mọi việc liên quan tới người con gái ấy trong suốt ba năm vừa qua, chỉ là vẫn chưa có được thông tin nào.
Nghĩ mãi một vấn đề khiến hắn cảm thấy đau đầu. Đưa tay day nhẹ vầng trán, mắt khép hờ vài giây để thư thả thần trí.
Vài phút sau, hắn quyết định trở vào phòng, nhưng không phải để lên giường đi ngủ, mà là tìm xuống tầng trệch, lén lút bước vào căn phòng nhỏ của một cô gái đáng thương. Tiến tới giường ngủ, hắn đã đứng nhìn cô ấy rất lâu.
Nếu lúc này cô tỉnh táo, chắc chắn sẽ nhìn thấy đôi con ngươi đong đầy tình cảm mà người đàn ông ấy đang dành cho mình. Tiếc là hắn giỏi che đậy quá, nên hễ khi mặt đối mặt, cô chỉ thấy sự ngông cuồng, tàn bạo và lạnh lùng của hắn.
Suy cho cùng thì hắn cũng thật đáng thương, khi sinh ra trong hoàn cảnh là con của vợ lẻ. À mà không phải vợ lẻ, bởi mẹ hắn vốn dĩ chỉ là nhân tình nằm ngoài giá thú với Đàm Xuyên. Sinh hắn ra trong sự chỉ trích của người đời, mẹ hắn còn phải chịu đựng biết bao thiệt thòi từ người chồng không hôn thú, nhưng chưa một lần oán thán.
Đôi khi hắn hận người đàn ông đó lắm, vì nếu ông ấy không trăng hoa, đa tình, để đạt được ý muốn mà lừa dối, dụ dỗ, thì mẹ hắn đã êm ấm trong một gia đình khác. Tuy ông không đối xử tệ với mẹ con hắn, nhưng sâu thẳm trong tim họ vẫn tồn tại những vết xước vô hình, chỉ cần chạm nhẹ là rỉ máu.
Năm mười tuổi, hắn mới biết mình còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ. Lúc đó, những thắc mắc rằng tại sao suốt những năm vừa qua ba hắn không ở bên cạnh mẹ con hắn mới không còn tồn tại nữa.
Cũng từ đó, hắn quyết định không cho mẹ mình nhận tiền chu cấp của người đàn ông ấy. Tự hắn cùng mẹ vẫn có thể bươn chải và kết quả là đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Để dẫn dắt cả một tập đoàn lớn bằng thực lực của mình trong độ tuổi vẫn còn quá trẻ như hiện nay, không biết hắn đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực suốt ba năm ròng rã bôn ba bên xứ người.
Con người ta chỉ cần đầu óc linh hoạt, tư duy nhạy bén hơn người thì có gì là khó khăn. Nay hắn thành công, tiền và quyền nắm trọn trong tay, ở Bắc Kinh này, hắn muốn gì mà không được. Chỉ tiếc rằng lại cô độc với hàng tá đau thương từng trải trong quá khứ...
Chu Thái Thi ở bên cạnh hắn ba năm, gia đình cô cũng nhiều lần giúp đỡ hắn. Ông bà Chu muốn họ thành đôi nên vẫn luôn thúc ép, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn chỉ giữ trọn hình bóng một người, đó cũng là lý do tại sao hắn quyết định trở về đây gầy dựng sự nghiệp và tìm lại người cũ.
Hôm nay, tâm trạng hắn rất tệ. Bởi vì những nhận định ban đầu có vẻ như đều sai lệch...
Đưa tay kéo nhẹ mảnh chăn đắp lên ngay ngắn cho cô gái. Lúc hắn quay lưng rời đi, cũng là lúc người thiếu nữ ấy chầm chậm mở mắt.
Cô nhận ra hắn ngay khi vừa tới gần giường ngủ của mình, vì mùi hương trên cơ thể hắn rất đặc trưng không lẫn vào đâu được.
Ngay lúc này, Vi Uyển Uyển chỉ đang nghĩ nếu hắn thật sự còn yêu cô, vậy thì Chu Thái Thi là gì? Phải chăng hắn cũng muốn một chân đạp hết hai thuyền, như cái sai mà hắn luôn gán ép cho cô?
[...]
Rời khỏi phòng Vi Uyển Uyển, Đàm Dạ lại tìm tới phòng Chu Thái Thi.
*Cốc cốc cốc...
Tuy là chủ nhà, nhưng hễ khi tìm Chu Thái Thi hắn đều gõ cửa trước khi vào, để tránh trường hợp phải nhìn thấy những hình ảnh nhạy cảm không hay.
Lúc thấy không có động tĩnh gì từ người bên trong, Đàm Dạ đã định rời đi thì cửa phòng được mở rộng, nghênh đón.
Sau đó là cảnh tượng Chu Thái Thi vội vã bước ra ôm hắn từ phía sau.
"Em xin lỗi!"
Âm giọng thiếu nữ nghẹn ngào vang lên. Cô đáng thương như thế, vậy mà vẫn bị người đàn ông mình yêu lạnh nhạt gỡ tay ra.
"Xuống phòng khách đi, anh có vài chuyện muốn hỏi em."
"Tại sao phải xuống phòng khách? Hay anh sợ bước chân vào đây sẽ bị con nhỏ đó đau lòng, giận dỗi?"
Động một chút là Chu Thái Thi lại nổi cơn ghen tuông, nhưng hắn vẫn dứt khoát đi xuống lầu. Thấy vậy, cô cũng phải vội vàng chạy theo.
"Đàm Dạ, sao anh im lặng?"
Hắn ngồi xuống sofa, điềm đạm lên tiếng:
"Em ngồi đi, anh muốn chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc và thành thật nhất."
Nghe lời ngồi xuống ghế, chưa gì đã nghe hắn hỏi:
"Chuyện anh tỏ tình em vào hôm có hẹn với Uyển Uyển là như thế nào?"
"Thứ anh muốn nghe là sự thật."
Chu Thái Thi chột dạ rõ ràng khi nghe thấy câu hỏi đó, bởi cô đâu có ngờ Vi Uyển Uyển sẽ nói với Đàm Dạ.
Đã vậy, phóng lao thì theo. Một phen lật luôn bài ngửa...
"Phải. Là em cố tình nói dối để công kích cô ta, nhưng em làm vậy cũng chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình thôi. Anh không thể từ bỏ chấp niệm với ả, thì em để ả chán ghét, tuyệt vọng về anh."
"Đàm Dạ, có ai lại đi day dưa với người yêu cũ? Trong khi người ta đã ăn nằm với thằng khác sau lưng mình như anh không? Em nhẫn nhịn là vì em yêu anh, nhưng không có nghĩa em chấp nhận anh mập mờ với cô ta sau lưng em."
"Anh cũng không chấp nhận một người vì cưỡng cầu yêu thương mà bất chấp thủ đoạn."
Sâu trong đôi mắt người phụ nữ chợt trở nên lạnh lùng. Nhìn hắn chằm chằm, cô trầm giọng hỏi:
"Ý anh là sao?"
Đàm Dạ chuyển mắt nhìn sang hướng khác, dứt khoát đáp trả:
"Anh muốn chúng ta dừng lại."
Chu Thái Thi bất giác nhoẻn miệng cười trào phúng:
"Là vì Vi Uyển Uyển?"
"Đàm Dạ, anh muốn đá tôi để nối lại tình xưa với người yêu cũ sao? Anh bị lú lẫn rồi hả, nó đã cấm hai cái sừng dài ngoằng trên đầu anh đấy."
Sau câu hỏi đầu tiên là cơn phẫn nộ ập tới, thúc đẩy chất giọng uất hận của người phụ nữ.
Đàm Dạ thì vẫn lạnh nhạt ngồi đó, ôn hòa là cách bù đắp duy nhất hắn dành cho người đối diện.
"Chuyện này không liên quan gì tới Uyển Uyển."
"Em có thể cho anh là một thằng tồi, hay sao cũng được. Chỉ cần có thể dừng lại mối tình không tương lai này, anh không ngại tai tiếng, thị phi."
Quyết định của hắn đã rõ ràng và chắc chắn sẽ không thể thay đổi. Lúc này, nước mắt cô gái cũng đã đong đầy hốc mắt.
"Dừng lại mối tình không tương lai, hay anh không quên được người cũ, bất chấp sai trái cũng muốn ở bên người ta và cảm thấy người thay thế như tôi không còn tác dụng khỏa lắp vào những cảm xúc lâu nay luôn thiếu thốn?"
Giương đôi mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông, Chu Thái Thi nghẹn ngào hỏi:
"Em vẫn luôn có một câu muốn hỏi anh, nhưng mãi mà chưa có cơ hội. Sẵn đây, em muốn hỏi cho rõ ràng."
"Đàm Dạ! Suốt ba năm qua, anh có từng yêu em không?"
Đôi mắt rồng uy quyền, toát lên nét thâm trầm, lẳng lặng nhìn về màn đêm xa xăm với bao nhiêu tâm tư phức tạp đang ngổn ngang trong lòng.
Những gì Vi Uyển Uyển từng nói trước đó là điều khiến hắn không tài nào tập trung vào việc khác. Thật ra không phải hắn chưa dao động, mà đã làm đến mức sai người điều tra một lượt tất cả mọi việc liên quan tới người con gái ấy trong suốt ba năm vừa qua, chỉ là vẫn chưa có được thông tin nào.
Nghĩ mãi một vấn đề khiến hắn cảm thấy đau đầu. Đưa tay day nhẹ vầng trán, mắt khép hờ vài giây để thư thả thần trí.
Vài phút sau, hắn quyết định trở vào phòng, nhưng không phải để lên giường đi ngủ, mà là tìm xuống tầng trệch, lén lút bước vào căn phòng nhỏ của một cô gái đáng thương. Tiến tới giường ngủ, hắn đã đứng nhìn cô ấy rất lâu.
Nếu lúc này cô tỉnh táo, chắc chắn sẽ nhìn thấy đôi con ngươi đong đầy tình cảm mà người đàn ông ấy đang dành cho mình. Tiếc là hắn giỏi che đậy quá, nên hễ khi mặt đối mặt, cô chỉ thấy sự ngông cuồng, tàn bạo và lạnh lùng của hắn.
Suy cho cùng thì hắn cũng thật đáng thương, khi sinh ra trong hoàn cảnh là con của vợ lẻ. À mà không phải vợ lẻ, bởi mẹ hắn vốn dĩ chỉ là nhân tình nằm ngoài giá thú với Đàm Xuyên. Sinh hắn ra trong sự chỉ trích của người đời, mẹ hắn còn phải chịu đựng biết bao thiệt thòi từ người chồng không hôn thú, nhưng chưa một lần oán thán.
Đôi khi hắn hận người đàn ông đó lắm, vì nếu ông ấy không trăng hoa, đa tình, để đạt được ý muốn mà lừa dối, dụ dỗ, thì mẹ hắn đã êm ấm trong một gia đình khác. Tuy ông không đối xử tệ với mẹ con hắn, nhưng sâu thẳm trong tim họ vẫn tồn tại những vết xước vô hình, chỉ cần chạm nhẹ là rỉ máu.
Năm mười tuổi, hắn mới biết mình còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ. Lúc đó, những thắc mắc rằng tại sao suốt những năm vừa qua ba hắn không ở bên cạnh mẹ con hắn mới không còn tồn tại nữa.
Cũng từ đó, hắn quyết định không cho mẹ mình nhận tiền chu cấp của người đàn ông ấy. Tự hắn cùng mẹ vẫn có thể bươn chải và kết quả là đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Để dẫn dắt cả một tập đoàn lớn bằng thực lực của mình trong độ tuổi vẫn còn quá trẻ như hiện nay, không biết hắn đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực suốt ba năm ròng rã bôn ba bên xứ người.
Con người ta chỉ cần đầu óc linh hoạt, tư duy nhạy bén hơn người thì có gì là khó khăn. Nay hắn thành công, tiền và quyền nắm trọn trong tay, ở Bắc Kinh này, hắn muốn gì mà không được. Chỉ tiếc rằng lại cô độc với hàng tá đau thương từng trải trong quá khứ...
Chu Thái Thi ở bên cạnh hắn ba năm, gia đình cô cũng nhiều lần giúp đỡ hắn. Ông bà Chu muốn họ thành đôi nên vẫn luôn thúc ép, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn chỉ giữ trọn hình bóng một người, đó cũng là lý do tại sao hắn quyết định trở về đây gầy dựng sự nghiệp và tìm lại người cũ.
Hôm nay, tâm trạng hắn rất tệ. Bởi vì những nhận định ban đầu có vẻ như đều sai lệch...
Đưa tay kéo nhẹ mảnh chăn đắp lên ngay ngắn cho cô gái. Lúc hắn quay lưng rời đi, cũng là lúc người thiếu nữ ấy chầm chậm mở mắt.
Cô nhận ra hắn ngay khi vừa tới gần giường ngủ của mình, vì mùi hương trên cơ thể hắn rất đặc trưng không lẫn vào đâu được.
Ngay lúc này, Vi Uyển Uyển chỉ đang nghĩ nếu hắn thật sự còn yêu cô, vậy thì Chu Thái Thi là gì? Phải chăng hắn cũng muốn một chân đạp hết hai thuyền, như cái sai mà hắn luôn gán ép cho cô?
[...]
Rời khỏi phòng Vi Uyển Uyển, Đàm Dạ lại tìm tới phòng Chu Thái Thi.
*Cốc cốc cốc...
Tuy là chủ nhà, nhưng hễ khi tìm Chu Thái Thi hắn đều gõ cửa trước khi vào, để tránh trường hợp phải nhìn thấy những hình ảnh nhạy cảm không hay.
Lúc thấy không có động tĩnh gì từ người bên trong, Đàm Dạ đã định rời đi thì cửa phòng được mở rộng, nghênh đón.
Sau đó là cảnh tượng Chu Thái Thi vội vã bước ra ôm hắn từ phía sau.
"Em xin lỗi!"
Âm giọng thiếu nữ nghẹn ngào vang lên. Cô đáng thương như thế, vậy mà vẫn bị người đàn ông mình yêu lạnh nhạt gỡ tay ra.
"Xuống phòng khách đi, anh có vài chuyện muốn hỏi em."
"Tại sao phải xuống phòng khách? Hay anh sợ bước chân vào đây sẽ bị con nhỏ đó đau lòng, giận dỗi?"
Động một chút là Chu Thái Thi lại nổi cơn ghen tuông, nhưng hắn vẫn dứt khoát đi xuống lầu. Thấy vậy, cô cũng phải vội vàng chạy theo.
"Đàm Dạ, sao anh im lặng?"
Hắn ngồi xuống sofa, điềm đạm lên tiếng:
"Em ngồi đi, anh muốn chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc và thành thật nhất."
Nghe lời ngồi xuống ghế, chưa gì đã nghe hắn hỏi:
"Chuyện anh tỏ tình em vào hôm có hẹn với Uyển Uyển là như thế nào?"
"Thứ anh muốn nghe là sự thật."
Chu Thái Thi chột dạ rõ ràng khi nghe thấy câu hỏi đó, bởi cô đâu có ngờ Vi Uyển Uyển sẽ nói với Đàm Dạ.
Đã vậy, phóng lao thì theo. Một phen lật luôn bài ngửa...
"Phải. Là em cố tình nói dối để công kích cô ta, nhưng em làm vậy cũng chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình thôi. Anh không thể từ bỏ chấp niệm với ả, thì em để ả chán ghét, tuyệt vọng về anh."
"Đàm Dạ, có ai lại đi day dưa với người yêu cũ? Trong khi người ta đã ăn nằm với thằng khác sau lưng mình như anh không? Em nhẫn nhịn là vì em yêu anh, nhưng không có nghĩa em chấp nhận anh mập mờ với cô ta sau lưng em."
"Anh cũng không chấp nhận một người vì cưỡng cầu yêu thương mà bất chấp thủ đoạn."
Sâu trong đôi mắt người phụ nữ chợt trở nên lạnh lùng. Nhìn hắn chằm chằm, cô trầm giọng hỏi:
"Ý anh là sao?"
Đàm Dạ chuyển mắt nhìn sang hướng khác, dứt khoát đáp trả:
"Anh muốn chúng ta dừng lại."
Chu Thái Thi bất giác nhoẻn miệng cười trào phúng:
"Là vì Vi Uyển Uyển?"
"Đàm Dạ, anh muốn đá tôi để nối lại tình xưa với người yêu cũ sao? Anh bị lú lẫn rồi hả, nó đã cấm hai cái sừng dài ngoằng trên đầu anh đấy."
Sau câu hỏi đầu tiên là cơn phẫn nộ ập tới, thúc đẩy chất giọng uất hận của người phụ nữ.
Đàm Dạ thì vẫn lạnh nhạt ngồi đó, ôn hòa là cách bù đắp duy nhất hắn dành cho người đối diện.
"Chuyện này không liên quan gì tới Uyển Uyển."
"Em có thể cho anh là một thằng tồi, hay sao cũng được. Chỉ cần có thể dừng lại mối tình không tương lai này, anh không ngại tai tiếng, thị phi."
Quyết định của hắn đã rõ ràng và chắc chắn sẽ không thể thay đổi. Lúc này, nước mắt cô gái cũng đã đong đầy hốc mắt.
"Dừng lại mối tình không tương lai, hay anh không quên được người cũ, bất chấp sai trái cũng muốn ở bên người ta và cảm thấy người thay thế như tôi không còn tác dụng khỏa lắp vào những cảm xúc lâu nay luôn thiếu thốn?"
Giương đôi mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông, Chu Thái Thi nghẹn ngào hỏi:
"Em vẫn luôn có một câu muốn hỏi anh, nhưng mãi mà chưa có cơ hội. Sẵn đây, em muốn hỏi cho rõ ràng."
"Đàm Dạ! Suốt ba năm qua, anh có từng yêu em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.