Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
Chương 44: Lỡ nhịp yêu thương
Thiên Nguyệt Phụng
05/08/2023
"Lẽ ra tôi không nên tin em, càng không nên yêu em."
Một câu nói có sức sát thương cực mạnh, cứ như là mũi dao đâm mạnh vào trái tim yếu đuối của người con gái đang đứng phía sau.
"Anh không tin em?"
Chất giọng run run, lệ sầu đong đầy hốc mắt. Cô hỏi, nhưng lại sợ nhận được câu trả lời tuyệt tình, rồi lại khiến bản thân đau lòng.
Đàm Dạ quay lại, vẫn là ánh mắt vô cảm hắn nhìn cô mà nói:
"Xa tôi một ngày, em liền hẹn gặp người đàn ông đó, trong khi em thừa biết tôi không thích anh ta. Em chạy từ Bắc Kinh sang tận Giang Nam cũng là đi cùng anh ta. Đêm hôm khuya khoắt, em không về nhà, tôi lo lắng đến đứng ngồi không yên, kết quả lại biết được em ở nhà của hắn ta, ôm ấp bên nhau. Em nói xem tôi phải tin như thế nào đây?"
"Em bị oan thật mà, là do Chu Thái Thi hãm hại em, sự xuất hiện của Đàm Vũ chỉ là tình cờ mà thôi. Anh ấy thấy em sợ mới ôm em để trấn an, nhưng ngay sau đó em đã..."
"Im đi."
Hắn trở nên kích động, mắt trừng trừng nhìn, khiến cô im bặt. Gương mặt ướt đẫm nước mắt chẳng nhận được chút thương cảm nào từ người đối diện, mà trái lại Đàm Dạ hắn còn đang chỉ tay vào mặt cô.
"Tôi không muốn nghe thêm bất cứ một lời giải thích nào nữa cả. Em cút đi, cút trước khi tôi không còn giữ được bình tĩnh. Đi đi, đi tìm Đàm Vũ của em chứ đừng ở bên tôi mà âm thầm dan díu sau lưng tôi."
"Em, được tự do rồi."
Tự do? Phải, Vi Uyển Uyển đã có được tự do mà cô luôn cần, nhưng ngay lúc này cô lại không muốn có nữa. Và cô đã khóc, khóc rất nhiều, khi bị người mình yêu xua đuổi.
Mấy ngày không gặp, cô rất nhớ hắn, cũng rất hối hận vì không chịu nghe lời để xảy ra cớ sự như ngày hôm nay. Nhưng cô cũng là người bị hại mà, sao hắn không chịu tin cô chứ?
Đến lúc này rồi, người cô cần là hắn, cô thừa nhận bản thân yêu hắn nhiều như ngày đầu tiên chưa từng thay đổi. Cô không muốn xa hắn, nên lại nhẫn nhịn bước tới ôm lấy người đàn ông ấy mà khóc.
"Em yêu anh mà... Xin anh tin em một lần được không? Em cần anh mà Dạ..."
Những lời nghẹn ngào đó, tiếng nấc đó làm thâm tâm ai kia dằn xé. Không chỉ cô đang khóc, mà nước mắt trong đôi con ngươi của người đàn ông cũng đã lưng tròng.
Hai chữ tin tưởng, hắn phải chấp nhận như thế nào khi mà tất cả những gì liên quan tới cô mấy ngày qua hắn đều đã cho người điều tra. Chính hắn cũng cho rằng cô bị Chu Thái Thi hãm hại, nhưng thông tin chuyến bay sang Pháp trong đêm đó có nhà họ Chu, thì thử hỏi làm sao Chu Thái Thi có liên quan?
Cô nói cô và Đàm Vũ trong sạch, nhưng hắn vừa ra khỏi nhà thì cả hai đã hẹn gặp mặt. Những hình ảnh thân mật giữa họ đang ám ảnh trong tâm trí hắn.
Hắn yêu, nhưng hắn không đủ khoan dung để nhìn người mình yêu qua lại với người khác. Bản tính chiếm hữu, ghen tuông, đẩy hắn trở thành một kẻ tuyệt tình.
"Em yêu tôi, yêu cả Đàm Vũ. Tôi cũng yêu em và yêu thêm một người khác, thì em chấp nhận được không?"
"Nhưng em không yêu Đàm Vũ, người em yêu là anh!"
"Yêu tôi, nhưng tại sao em lừa dối tôi hả?"
"Em không có."
Vi Uyển Uyển, nước mắt rơi xuống như mưa, cô liên tục lắc đầu phủ nhận. Nhưng kết quả, người đàn ông đó vẫn dứt khoát gỡ tay cô ra, rồi đưa tay vội lau đi giọt lệ vừa rơi xuống.
"Em nói đúng! Chúng ta không hợp nhau, cũng không hiểu nhau. Đã là hai mảnh ghép mãi mãi không thể gắn kết, thì hà tất phải tiếp tục bên nhau."
"Chia tay đi, từ giờ không còn liên quan nhau nữa. Như vậy, chắc em sẽ hạnh phúc nhiều hơn."
Quay lại nhìn người con gái mình từng trân trọng, gìn giữ, yêu thương hơn tất cả. Cuối cùng hắn vẫn thốt ra câu nói tuyệt tình.
Đó là câu nói làm trái tim cô tan vỡ, tâm can nguội lạnh, cảm xúc ngưng trệ không còn biến động vì chai lì.
Những giọt nước mắt không còn rơi, thay vào nó là nụ cười nhạt nhẽo đầy bi thương.
"Cuối cùng vẫn là anh không tin em, vẫn là anh muốn chia tay vì cho rằng bản thân mình đúng. Đã vậy thì còn gì mà níu kéo."
"Suy cho cùng thì không yêu nên làm gì có tin tưởng đúng không anh? Anh đúng hết, giỏi hết, giỏi nhất là tổn thương em."
Vẫn là nụ cười chua xót hiện trên môi cô gái, gạt giọt nước mắt. Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương mà nói:
"Chúng ta sẽ dừng lại tại đây, từ giờ xem như hai người xa lạ. Nhưng nếu một mai lỡ có biết được sự thật, cũng mong anh đừng tìm em nữa. Trái tim em đau lắm, đau đến tan vỡ, không còn đủ khoan dung để yêu thêm ai lần nữa đâu anh."
Nước mắt ngừng rơi, tình yêu kết thúc. Lướt qua nhau, từ nay cô và hắn là người xa lạ.
Chia tay khi còn yêu? Mấy ai làm được điều đó, nhưng họ vẫn chấp nhận trải qua để rồi cảm nhận từng luồng cảm giác lồng ngực cuộn trào cơn đau.
Giá mà họ chậm lại một nhịp, đừng lỡ một bước sai lầm thì đời này đã chẳng đau thương...
[...]
Vi Uyển Uyển trở về phòng cũ trước đó để thu dọn đồ đạc mà mình từng mang tới, đem cất hết vào va-li. Đến chiếc váy đang mặc trên người do hắn mua cho, cô cũng thay ra.
Trả hết tất cả, trả tình lẫn nợ. Vậy là kết thúc!
Kéo va-li ra khỏi phòng, cô lẳng lặng đi vào thang máy. Gương mặt không tí cảm xúc với đôi mắt vẫn còn vệt đỏ, trông cô như một cái xác không hồn đang bước đi trong vô định.
Đến khi cửa thang máy mở ra, đứng trước mặt cô là Bạch Hoa Thanh, người đã cùng về với Đàm Dạ hôm nay. Sự gặp gỡ này, khiến hai người họ nhìn nhau thật lâu.
"Chị là..."
"Thanh Thanh..."
Giọng nói của Đàm Dạ phát ra từ bên phía cầu thang gần đó, khiến Bạch Hoa Thanh giật mình, vội quay lại nhìn về người đàn ông ấy, dịu dàng trả lời:
"Anh gọi em?"
"Ừm! Vào bếp pha hộ anh tách cà phê rồi mang lên phòng cho anh!"
"Vâng ạ!"
Cuộc hội thoại ngắn ngủi kết thúc, Đàm Dạ quay lưng trở lên lầu, Bạch Hoa Thanh khẽ cúi đầu chào Vi Uyển Uyển, rồi cũng rẽ hướng đi vào bếp, chỉ có cô đứng đó với nụ cười chua xót trên môi.
"Có mới thì nới cũ cũng phải thôi."
Tự nhủ rồi, cô lại nhìn về bóng dáng mảnh khảnh của Bạch Hoa Thanh. Đối với cô, đó không phải là kẻ thù gây chia rẽ tình yêu của mình, mà là một người thay thế có số phận đáng thương tiếp theo.
"Hy vọng cô được hạnh phúc hơn tôi!"
Một câu nói có sức sát thương cực mạnh, cứ như là mũi dao đâm mạnh vào trái tim yếu đuối của người con gái đang đứng phía sau.
"Anh không tin em?"
Chất giọng run run, lệ sầu đong đầy hốc mắt. Cô hỏi, nhưng lại sợ nhận được câu trả lời tuyệt tình, rồi lại khiến bản thân đau lòng.
Đàm Dạ quay lại, vẫn là ánh mắt vô cảm hắn nhìn cô mà nói:
"Xa tôi một ngày, em liền hẹn gặp người đàn ông đó, trong khi em thừa biết tôi không thích anh ta. Em chạy từ Bắc Kinh sang tận Giang Nam cũng là đi cùng anh ta. Đêm hôm khuya khoắt, em không về nhà, tôi lo lắng đến đứng ngồi không yên, kết quả lại biết được em ở nhà của hắn ta, ôm ấp bên nhau. Em nói xem tôi phải tin như thế nào đây?"
"Em bị oan thật mà, là do Chu Thái Thi hãm hại em, sự xuất hiện của Đàm Vũ chỉ là tình cờ mà thôi. Anh ấy thấy em sợ mới ôm em để trấn an, nhưng ngay sau đó em đã..."
"Im đi."
Hắn trở nên kích động, mắt trừng trừng nhìn, khiến cô im bặt. Gương mặt ướt đẫm nước mắt chẳng nhận được chút thương cảm nào từ người đối diện, mà trái lại Đàm Dạ hắn còn đang chỉ tay vào mặt cô.
"Tôi không muốn nghe thêm bất cứ một lời giải thích nào nữa cả. Em cút đi, cút trước khi tôi không còn giữ được bình tĩnh. Đi đi, đi tìm Đàm Vũ của em chứ đừng ở bên tôi mà âm thầm dan díu sau lưng tôi."
"Em, được tự do rồi."
Tự do? Phải, Vi Uyển Uyển đã có được tự do mà cô luôn cần, nhưng ngay lúc này cô lại không muốn có nữa. Và cô đã khóc, khóc rất nhiều, khi bị người mình yêu xua đuổi.
Mấy ngày không gặp, cô rất nhớ hắn, cũng rất hối hận vì không chịu nghe lời để xảy ra cớ sự như ngày hôm nay. Nhưng cô cũng là người bị hại mà, sao hắn không chịu tin cô chứ?
Đến lúc này rồi, người cô cần là hắn, cô thừa nhận bản thân yêu hắn nhiều như ngày đầu tiên chưa từng thay đổi. Cô không muốn xa hắn, nên lại nhẫn nhịn bước tới ôm lấy người đàn ông ấy mà khóc.
"Em yêu anh mà... Xin anh tin em một lần được không? Em cần anh mà Dạ..."
Những lời nghẹn ngào đó, tiếng nấc đó làm thâm tâm ai kia dằn xé. Không chỉ cô đang khóc, mà nước mắt trong đôi con ngươi của người đàn ông cũng đã lưng tròng.
Hai chữ tin tưởng, hắn phải chấp nhận như thế nào khi mà tất cả những gì liên quan tới cô mấy ngày qua hắn đều đã cho người điều tra. Chính hắn cũng cho rằng cô bị Chu Thái Thi hãm hại, nhưng thông tin chuyến bay sang Pháp trong đêm đó có nhà họ Chu, thì thử hỏi làm sao Chu Thái Thi có liên quan?
Cô nói cô và Đàm Vũ trong sạch, nhưng hắn vừa ra khỏi nhà thì cả hai đã hẹn gặp mặt. Những hình ảnh thân mật giữa họ đang ám ảnh trong tâm trí hắn.
Hắn yêu, nhưng hắn không đủ khoan dung để nhìn người mình yêu qua lại với người khác. Bản tính chiếm hữu, ghen tuông, đẩy hắn trở thành một kẻ tuyệt tình.
"Em yêu tôi, yêu cả Đàm Vũ. Tôi cũng yêu em và yêu thêm một người khác, thì em chấp nhận được không?"
"Nhưng em không yêu Đàm Vũ, người em yêu là anh!"
"Yêu tôi, nhưng tại sao em lừa dối tôi hả?"
"Em không có."
Vi Uyển Uyển, nước mắt rơi xuống như mưa, cô liên tục lắc đầu phủ nhận. Nhưng kết quả, người đàn ông đó vẫn dứt khoát gỡ tay cô ra, rồi đưa tay vội lau đi giọt lệ vừa rơi xuống.
"Em nói đúng! Chúng ta không hợp nhau, cũng không hiểu nhau. Đã là hai mảnh ghép mãi mãi không thể gắn kết, thì hà tất phải tiếp tục bên nhau."
"Chia tay đi, từ giờ không còn liên quan nhau nữa. Như vậy, chắc em sẽ hạnh phúc nhiều hơn."
Quay lại nhìn người con gái mình từng trân trọng, gìn giữ, yêu thương hơn tất cả. Cuối cùng hắn vẫn thốt ra câu nói tuyệt tình.
Đó là câu nói làm trái tim cô tan vỡ, tâm can nguội lạnh, cảm xúc ngưng trệ không còn biến động vì chai lì.
Những giọt nước mắt không còn rơi, thay vào nó là nụ cười nhạt nhẽo đầy bi thương.
"Cuối cùng vẫn là anh không tin em, vẫn là anh muốn chia tay vì cho rằng bản thân mình đúng. Đã vậy thì còn gì mà níu kéo."
"Suy cho cùng thì không yêu nên làm gì có tin tưởng đúng không anh? Anh đúng hết, giỏi hết, giỏi nhất là tổn thương em."
Vẫn là nụ cười chua xót hiện trên môi cô gái, gạt giọt nước mắt. Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương mà nói:
"Chúng ta sẽ dừng lại tại đây, từ giờ xem như hai người xa lạ. Nhưng nếu một mai lỡ có biết được sự thật, cũng mong anh đừng tìm em nữa. Trái tim em đau lắm, đau đến tan vỡ, không còn đủ khoan dung để yêu thêm ai lần nữa đâu anh."
Nước mắt ngừng rơi, tình yêu kết thúc. Lướt qua nhau, từ nay cô và hắn là người xa lạ.
Chia tay khi còn yêu? Mấy ai làm được điều đó, nhưng họ vẫn chấp nhận trải qua để rồi cảm nhận từng luồng cảm giác lồng ngực cuộn trào cơn đau.
Giá mà họ chậm lại một nhịp, đừng lỡ một bước sai lầm thì đời này đã chẳng đau thương...
[...]
Vi Uyển Uyển trở về phòng cũ trước đó để thu dọn đồ đạc mà mình từng mang tới, đem cất hết vào va-li. Đến chiếc váy đang mặc trên người do hắn mua cho, cô cũng thay ra.
Trả hết tất cả, trả tình lẫn nợ. Vậy là kết thúc!
Kéo va-li ra khỏi phòng, cô lẳng lặng đi vào thang máy. Gương mặt không tí cảm xúc với đôi mắt vẫn còn vệt đỏ, trông cô như một cái xác không hồn đang bước đi trong vô định.
Đến khi cửa thang máy mở ra, đứng trước mặt cô là Bạch Hoa Thanh, người đã cùng về với Đàm Dạ hôm nay. Sự gặp gỡ này, khiến hai người họ nhìn nhau thật lâu.
"Chị là..."
"Thanh Thanh..."
Giọng nói của Đàm Dạ phát ra từ bên phía cầu thang gần đó, khiến Bạch Hoa Thanh giật mình, vội quay lại nhìn về người đàn ông ấy, dịu dàng trả lời:
"Anh gọi em?"
"Ừm! Vào bếp pha hộ anh tách cà phê rồi mang lên phòng cho anh!"
"Vâng ạ!"
Cuộc hội thoại ngắn ngủi kết thúc, Đàm Dạ quay lưng trở lên lầu, Bạch Hoa Thanh khẽ cúi đầu chào Vi Uyển Uyển, rồi cũng rẽ hướng đi vào bếp, chỉ có cô đứng đó với nụ cười chua xót trên môi.
"Có mới thì nới cũ cũng phải thôi."
Tự nhủ rồi, cô lại nhìn về bóng dáng mảnh khảnh của Bạch Hoa Thanh. Đối với cô, đó không phải là kẻ thù gây chia rẽ tình yêu của mình, mà là một người thay thế có số phận đáng thương tiếp theo.
"Hy vọng cô được hạnh phúc hơn tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.