Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
Chương 84: Ngoại truyện (4) trao anh cơ hội
Thiên Nguyệt Phụng
23/08/2023
Chung cư K...
Bạch Nhung mở cửa căn hộ của mình bằng dấu vân tay, vô tình khiến ánh mắt đang thăm dò của người bên cạnh chợt trở nên mất hứng.
Đàm Vi Dương anh là đang muốn nhìn lén mật khẩu cửa, để sau này có gì còn tiện lui tới ư? Nhưng ai mà ngờ, Bạch Nhung lại mở khóa bằng vân tay cơ chứ.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
"Anh vào nhà ngồi đi, chờ em thay quần áo một chút."
"Ừm!" Anh đáp, cùng nụ cười nhẹ trên môi.
Sau đó, đảo mắt quan sát tổng thể căn hộ nhỏ của người con gái này.
Mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng, phòng khách thoáng mát, phòng bếp sạch sẽ, thơm tho. Rất giống với ngôi nhà của một người phụ nữ giỏi giang.
Đàm Vi Dương trưng ra bộ mặt hài lòng và một chút tự hào, như thể đây cô gái tài giỏi ấy là người của anh vậy.
Tiếp tục tiến tới chiếc tủ lạnh nhỏ xinh, anh đang đinh ninh rằng bên trong sẽ chứa đầy ắp thức ăn, trái cây, bánh, sữa các thứ. Nhưng không, đập vào mắt người đàn ông là một chiếc tủ lạnh chỉ chứa toàn rau và nước lọc, trái cây cũng có nhưng sắp hết hạn sử dụng mất rồi.
Anh bắt đầu chuyển sang suy nghĩ, cô đã ăn gì để sống trong những ngày vừa qua?
"Nhà em không có gì để ăn đâu, anh khỏi tìm!"
Đang loay hoay thì anh nghe Bạch Nhung ở phía sau nói vọng tới, nên quay lại nhìn cô.
"Không có gì để ăn, vậy em ăn gì để sống?"
"Em ăn bên ngoài hoặc là gọi thức ăn nhanh đến nhà cho tiện. Chứ ở một mình, em lười nấu lắm."
"Ăn uống như vậy không tốt cho sức khỏe."
Đàm Vi Dương đáp khẳng định. Nói xong, liền đi thẳng ra ngoài.
"Em mời anh ăn tối, nhưng tới đây lại không có gì ăn, vậy thì ăn gì?"
"Lát nữa nhân viên giao thức ăn tới ngay á mà. Còn giờ, chúng ta làm việc trước đi."
Bạch Nhung vừa nói, vừa mang bản vẽ qua bàn ngoài phòng khách, chỗ Đàm Vi Dương đang ngồi.
Lúc này, anh mới để ý đến trang phục cô mặc trên người. Một chiếc sơmi dáng rộng, phối kèm quần short ngắn, phong cách kín trên hở dưới, để lộ đôi chân trắng ngần vẫn khiến cả người Đàm Vi Dương bất chợt nóng ran.
"Bắt đầu đi, anh họ!"
Bạch Nhung, đôi mắt long lanh nhìn người bên cạnh, khoảnh khắc này tình cờ làm nhịp tim anh bỗng nhiên lệch lạc, lòng dạ tựa hồ có tí xíu không vui khi nghe thấy hai từ "anh họ".
Nhưng đó không thành vấn đề gì, bởi vì ở khoảng cách gần như thế này, Đàm Vi Dương càng nhìn rõ nhan sắc của người thiếu nữ. Bạch Nhung thật xinh xắn, nhan sắc thanh tao và một đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, cô có nét đẹp lai tây vì ba người Hoa còn mẹ là người Mỹ.
Làn da trắng tinh khôi không chút tì vết, sống mũi thon cao và một đôi môi đỏ hồng, mọng nước đang khiêu khích lòng kiên nhẫn của người đàn ông.
"Anh làm gì mà nhìn em chằm chằm vậy?"
Thấy anh mãi nhìn mình đến nỗi không chớp mắt, Bạch Nhung liền quơ quơ tay qua lại trước mặt anh, rồi hỏi. Vậy mới giúp anh ta hoàn hồn trở lại.
"À...ừ, trông em buồn cười quá nên nhìn."
"Có dính gì hay sao mà buồn cười?"
Bạch Nhung ngây thơ, vội mở điện thoại vào camera tự soi lại khuôn mặt của mình, khiến người đàn ông ấy bật cười.
"Anh đùa tí thôi!"
Biết vậy, Bạch Nhung liền bỏ điện thoại xuống, khuôn miệng nhỏ lèm bèm:
"Chả bao giờ chịu nghiêm túc."
"Sao không? Có lúc anh nghiêm túc thì bị phũ, nên mới thôi ấy chứ."
Một phút tựa như khơi gợi lại chuyện cũ, khiến bầu không khí giữa cả hai liền trầm lắng. Để thay đổi, Đàm Vi Dương đã lật bản vẽ ra xem.
"Đưa bút cho anh!"
Bạch Nhung im lặng, tay cầm bút đưa cho anh. Sau đó, lẳng lặng ngồi kế bên nhìn anh sửa lại bản thiết kế của mình.
Anh có đôi tay rất đẹp, thon dài lại uyển chuyển như bàn tay của một chàng thư sinh vậy. Động tác anh phác họa trên mặt giấy chậm rãi, từ tốn nhưng chẳng mấy chốc đã tạo ra điểm nhấn riêng biệt, giúp chiếc váy trở nên kiêu sa, ưa nhìn hơn.
"Thế nào, có khác hơn bản thiết kế của em không?"
Ánh mắt Vi Dương tràn đầy tự đắc, nhưng sự thật là bản vẽ đã đẹp hơn và Bạch Nhung được một màn mở mang tầm mắt.
"Khác, trông nó còn cuốn hút hơn nữa."
"Thích không?"
"Thích!"
"Vậy tạo ra thành phẩm, chiếc váy này anh tặng em chứ không bán!"
Rất nhanh gọn và dứt khoát. Câu kết, khiến Bạch Nhung ngơ ngác vì ngạc nhiên.
"Sao...sao tự dưng lại tặng em?"
"Anh là ông chủ, muốn tặng quà cho nhân viên lẽ nào còn cần lý do? Cứ quyết định vậy đi."
*King coong...
Đàm Vi Dương vừa dứt tiếng, chuông cửa đã vang lên, nên anh di chuyển ra đó, tùy ý thay cô mở cửa.
*Cạch.
"Chào anh! Em nhân viên bên nhà hàng C, đến giao thức ăn cho chị Tả Hoa Bạch Nhung ạ!"
"Cô ấy đang tắm! Đưa hóa đơn đây tôi ký nhận cho."
Hay cho câu nói "cô ấy đang tắm", Bạch Nhung ở bên trong nghe thấy mà ngại đến gò má nóng bừng.
Ông anh họ này, sao lại chẳng giống anh trai một tẹo nào hết vậy? Cô có nên tin anh nữa hay không đây?
Ba phút sau, Đàm Vi Dương mang hai túi thức ăn nhanh đi vào và đặt lên bàn.
"Đây là lần cuối cùng em được sử dụng thức ăn nhanh bên ngoài. Mau dọn ra đi, anh đói rồi."
Cùng là một câu nói nhưng lại mâu thuẫn, khiến Bạch Nhung cứ phải ngơ ra nhìn người đàn ông bá đạo ấy mà hỏi:
"Sao lại là lần cuối cùng được ăn?"
"Câu hỏi này em không nhận được đáp án. Anh vào trong rửa tay, em dọn thức ăn ra đi."
Anh nói xong, thì đứng dậy, rời đi, mắt nhìn dáo dát tìm nhà vệ sinh.
"Toilet ở bên đây đúng không?"
"Vâng!"
Nhìn theo bóng người của Đàm Vi Dương, Bạch Nhung bất giác mỉm cười không lý do.
Có một người anh trai thật tốt, nhưng sẽ tốt hơn nữa nếu anh là người cô được yêu...
...----------------...
Ba tháng sau...
Cuộc sống của Bạch Nhung dần đi vào quỹ đạo bình yên. Ngày đi làm, tối về nghỉ ngơi trong không gian riêng tư của mình.
Cô và Đàm Vi Dương vẫn giữ vững mối quan hệ anh em họ, tốt hơn là khi cả hai dần cởi mở và thoải mái với nhau hơn. Có đôi lúc, tự dưng cô lại nghĩ rằng, nếu một ngày không được gặp anh, chắc cô sẽ buồn đến chết mất, bởi vì có anh, cô quen rồi.
*King coong...
Lúc này, Bạch Nhung vừa đi tắm ra, thì chuông cửa vang lên. Thầm nghĩ rằng là nhân viên giao thức ăn nhanh tới, nhưng không. Cửa mở ra và cô nhìn thấy Đàm Vi Dương đang đứng bên ngoài với một đóng túi lớn bé trong tay.
Sự xuất hiện của anh, không hề khiến Bạch Nhung bất ngờ. Tại vì suốt ba tháng qua, có tối nào mà anh không đến với bảy bảy bốn chín cái cớ khác nhau.
Hôm thì nhà cúp điện, hôm buồn nên sang chơi, hôm rảnh, hôm...bla...bla... Tóm lại là từ khi biết nhà cô, là ngày nào anh cũng tới.
"Nay, bếp nhà anh lại hỏng à?"
"Không! Muốn gặp em nên tới."
Đàm Vi Dương đáp trả thản nhiên, kèm theo nụ cười tỏa nắng và sau đó là anh đi thẳng vào phòng bếp, bắt đầu nhập vai một người đàn ông đảm đang nội trợ.
Bạch Nhung vào sau, nhìn anh, liền cất lời khen ngợi:
"Ai được làm vợ anh, chắc là hạnh phúc lắm nhỉ?"
"Thế em có đang cảm thấy hạnh phúc không?"
Người đàn ông ấy luôn đáp trả rất nhanh, vì với cô anh không cần phải suy nghĩ. Nhưng Bạch Nhung thì khác, những câu trả lời mang nhiều ngụ ý sâu xa của anh, khiến cô cứ suy tư.
Thấy cô im lặng, anh đã quay lại nhìn cô ấy, tiếp tục trầm ổn cất lời:
"Nói cho em biết điều này. Anh chỉ chăm sóc cho người anh quan tâm, chỉ nấu ăn cho người anh thương!"
Đến câu nói này, anh càng làm tâm tư cô gái bối rối. Cô không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt trìu mến của người đàn ông, vì nhịp đập nơi con tim đang đánh rơi một nhịp.
Dù là ba năm trước hay ba năm sau, anh vẫn đối với cô như thế. Sự ôn nhu, dịu dàng của anh khiến tâm tư cô lay động.
Trốn chạy cảm xúc rung động bằng một nụ cười gượng gạo, cô khẽ nói:
"Thế thì nhờ em là em họ của anh nên mới được nhận sự ưu ái này rồi."
Không gian trầm tĩnh, tựa chút ngột ngạt ùa về. Đàm Vi Dương đã giữ im lặng cho tới khi anh quyết định đi đến gần người con gái ấy.
Ba tháng gần gũi bên nhau, có lẽ đã đủ để đến lúc phải nói lên tiếng lòng...
Bất ngờ nắm tay đối phương, anh khiến Bạch Nhung rơi vào lúng túng. Anh hướng mắt thâm tình, ngắm nhìn gương mặt ngại ngùng của người con gái, chân thành cất giọng:
"Với anh, em không phải là em gái! Anh cũng chưa từng muốn bản thân mình làm anh họ của em. Bởi vì, anh yêu em!"
Ba năm trước, Đàm Vi Dương từng tỏ tình cô em họ không cùng huyết thống và nhận về thất bại khi bị cô từ chối.
Ba năm sau, cũng là cô ấy! Một lần nữa anh nhất quyết bày tỏ tâm tư tình cảm với niềm tin sẽ không còn thất bại. Bởi, anh đang đưa ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, bắt cô phải nhìn sâu vào đôi mắt chân tình của anh, rồi mới được đưa ra câu trả lời.
"Chúng ta đã bỏ lỡ ba năm thanh xuân để đổi về một nỗi nhớ không đáng có. Anh chưa từng có ý định sẽ quên em, nay trời cao sắp đặt cho tương phùng, chứng tỏ định mệnh đang ràng buộc hai ta thành đôi."
"Chỉ cần em yêu anh, những trở ngại kia cứ để anh gánh vác! Em chỉ việc trở thành người phụ nữ của anh, bảo vệ em sẽ là trọng trách của anh!"
Từng câu chữ lẫn ánh mắt của người đàn ông đều cho thấy anh thành tâm và hy vọng đến nhường nào. Nhưng nhất thời xảy ra tình cảnh thế này, Bạch Nhung vẫn đang rối bời.
Cô thích anh từ ba năm trước, đến bây giờ vẫn vậy.
Nhưng nếu thừa nhận yêu nhau, hai bên gia đình sẽ không chấp nhận...
E ngại tránh né người đàn ông, cô quay lưng đối diện với anh, để chấn chỉnh lại dòng cảm xúc phức tạp, cùng đôi mắt đỏ hoen vì xúc động.
Lúc này, Đàm Vi Dương ở phía sau lại vòng tay ôm tới. Kiên định níu giữ người con gái mình yêu.
"Bạch Nhung, hãy cho anh cơ hội được bảo vệ tình yêu của chính mình!"
Lời nói trầm ổn, ấm áp mà thâm tình lại vang vẳng bên tai. Làm dòng xúc cảm trong tâm cô gái dao động.
Nước mắt rơi, tình cảm được thừa nhận. Cô không còn trốn tránh mà đã chịu quay lại nhìn anh. Cũng không nói gì cả, chỉ nép vào lòng người ấy, lặng lẽ lắng nghe nhịp đập từ trái tim đang thổn thức yêu thương.
"Vi Dương! Cơ hội này, em cho anh! Hy vọng, hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta!"
Bạch Nhung mở cửa căn hộ của mình bằng dấu vân tay, vô tình khiến ánh mắt đang thăm dò của người bên cạnh chợt trở nên mất hứng.
Đàm Vi Dương anh là đang muốn nhìn lén mật khẩu cửa, để sau này có gì còn tiện lui tới ư? Nhưng ai mà ngờ, Bạch Nhung lại mở khóa bằng vân tay cơ chứ.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
"Anh vào nhà ngồi đi, chờ em thay quần áo một chút."
"Ừm!" Anh đáp, cùng nụ cười nhẹ trên môi.
Sau đó, đảo mắt quan sát tổng thể căn hộ nhỏ của người con gái này.
Mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng, phòng khách thoáng mát, phòng bếp sạch sẽ, thơm tho. Rất giống với ngôi nhà của một người phụ nữ giỏi giang.
Đàm Vi Dương trưng ra bộ mặt hài lòng và một chút tự hào, như thể đây cô gái tài giỏi ấy là người của anh vậy.
Tiếp tục tiến tới chiếc tủ lạnh nhỏ xinh, anh đang đinh ninh rằng bên trong sẽ chứa đầy ắp thức ăn, trái cây, bánh, sữa các thứ. Nhưng không, đập vào mắt người đàn ông là một chiếc tủ lạnh chỉ chứa toàn rau và nước lọc, trái cây cũng có nhưng sắp hết hạn sử dụng mất rồi.
Anh bắt đầu chuyển sang suy nghĩ, cô đã ăn gì để sống trong những ngày vừa qua?
"Nhà em không có gì để ăn đâu, anh khỏi tìm!"
Đang loay hoay thì anh nghe Bạch Nhung ở phía sau nói vọng tới, nên quay lại nhìn cô.
"Không có gì để ăn, vậy em ăn gì để sống?"
"Em ăn bên ngoài hoặc là gọi thức ăn nhanh đến nhà cho tiện. Chứ ở một mình, em lười nấu lắm."
"Ăn uống như vậy không tốt cho sức khỏe."
Đàm Vi Dương đáp khẳng định. Nói xong, liền đi thẳng ra ngoài.
"Em mời anh ăn tối, nhưng tới đây lại không có gì ăn, vậy thì ăn gì?"
"Lát nữa nhân viên giao thức ăn tới ngay á mà. Còn giờ, chúng ta làm việc trước đi."
Bạch Nhung vừa nói, vừa mang bản vẽ qua bàn ngoài phòng khách, chỗ Đàm Vi Dương đang ngồi.
Lúc này, anh mới để ý đến trang phục cô mặc trên người. Một chiếc sơmi dáng rộng, phối kèm quần short ngắn, phong cách kín trên hở dưới, để lộ đôi chân trắng ngần vẫn khiến cả người Đàm Vi Dương bất chợt nóng ran.
"Bắt đầu đi, anh họ!"
Bạch Nhung, đôi mắt long lanh nhìn người bên cạnh, khoảnh khắc này tình cờ làm nhịp tim anh bỗng nhiên lệch lạc, lòng dạ tựa hồ có tí xíu không vui khi nghe thấy hai từ "anh họ".
Nhưng đó không thành vấn đề gì, bởi vì ở khoảng cách gần như thế này, Đàm Vi Dương càng nhìn rõ nhan sắc của người thiếu nữ. Bạch Nhung thật xinh xắn, nhan sắc thanh tao và một đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, cô có nét đẹp lai tây vì ba người Hoa còn mẹ là người Mỹ.
Làn da trắng tinh khôi không chút tì vết, sống mũi thon cao và một đôi môi đỏ hồng, mọng nước đang khiêu khích lòng kiên nhẫn của người đàn ông.
"Anh làm gì mà nhìn em chằm chằm vậy?"
Thấy anh mãi nhìn mình đến nỗi không chớp mắt, Bạch Nhung liền quơ quơ tay qua lại trước mặt anh, rồi hỏi. Vậy mới giúp anh ta hoàn hồn trở lại.
"À...ừ, trông em buồn cười quá nên nhìn."
"Có dính gì hay sao mà buồn cười?"
Bạch Nhung ngây thơ, vội mở điện thoại vào camera tự soi lại khuôn mặt của mình, khiến người đàn ông ấy bật cười.
"Anh đùa tí thôi!"
Biết vậy, Bạch Nhung liền bỏ điện thoại xuống, khuôn miệng nhỏ lèm bèm:
"Chả bao giờ chịu nghiêm túc."
"Sao không? Có lúc anh nghiêm túc thì bị phũ, nên mới thôi ấy chứ."
Một phút tựa như khơi gợi lại chuyện cũ, khiến bầu không khí giữa cả hai liền trầm lắng. Để thay đổi, Đàm Vi Dương đã lật bản vẽ ra xem.
"Đưa bút cho anh!"
Bạch Nhung im lặng, tay cầm bút đưa cho anh. Sau đó, lẳng lặng ngồi kế bên nhìn anh sửa lại bản thiết kế của mình.
Anh có đôi tay rất đẹp, thon dài lại uyển chuyển như bàn tay của một chàng thư sinh vậy. Động tác anh phác họa trên mặt giấy chậm rãi, từ tốn nhưng chẳng mấy chốc đã tạo ra điểm nhấn riêng biệt, giúp chiếc váy trở nên kiêu sa, ưa nhìn hơn.
"Thế nào, có khác hơn bản thiết kế của em không?"
Ánh mắt Vi Dương tràn đầy tự đắc, nhưng sự thật là bản vẽ đã đẹp hơn và Bạch Nhung được một màn mở mang tầm mắt.
"Khác, trông nó còn cuốn hút hơn nữa."
"Thích không?"
"Thích!"
"Vậy tạo ra thành phẩm, chiếc váy này anh tặng em chứ không bán!"
Rất nhanh gọn và dứt khoát. Câu kết, khiến Bạch Nhung ngơ ngác vì ngạc nhiên.
"Sao...sao tự dưng lại tặng em?"
"Anh là ông chủ, muốn tặng quà cho nhân viên lẽ nào còn cần lý do? Cứ quyết định vậy đi."
*King coong...
Đàm Vi Dương vừa dứt tiếng, chuông cửa đã vang lên, nên anh di chuyển ra đó, tùy ý thay cô mở cửa.
*Cạch.
"Chào anh! Em nhân viên bên nhà hàng C, đến giao thức ăn cho chị Tả Hoa Bạch Nhung ạ!"
"Cô ấy đang tắm! Đưa hóa đơn đây tôi ký nhận cho."
Hay cho câu nói "cô ấy đang tắm", Bạch Nhung ở bên trong nghe thấy mà ngại đến gò má nóng bừng.
Ông anh họ này, sao lại chẳng giống anh trai một tẹo nào hết vậy? Cô có nên tin anh nữa hay không đây?
Ba phút sau, Đàm Vi Dương mang hai túi thức ăn nhanh đi vào và đặt lên bàn.
"Đây là lần cuối cùng em được sử dụng thức ăn nhanh bên ngoài. Mau dọn ra đi, anh đói rồi."
Cùng là một câu nói nhưng lại mâu thuẫn, khiến Bạch Nhung cứ phải ngơ ra nhìn người đàn ông bá đạo ấy mà hỏi:
"Sao lại là lần cuối cùng được ăn?"
"Câu hỏi này em không nhận được đáp án. Anh vào trong rửa tay, em dọn thức ăn ra đi."
Anh nói xong, thì đứng dậy, rời đi, mắt nhìn dáo dát tìm nhà vệ sinh.
"Toilet ở bên đây đúng không?"
"Vâng!"
Nhìn theo bóng người của Đàm Vi Dương, Bạch Nhung bất giác mỉm cười không lý do.
Có một người anh trai thật tốt, nhưng sẽ tốt hơn nữa nếu anh là người cô được yêu...
...----------------...
Ba tháng sau...
Cuộc sống của Bạch Nhung dần đi vào quỹ đạo bình yên. Ngày đi làm, tối về nghỉ ngơi trong không gian riêng tư của mình.
Cô và Đàm Vi Dương vẫn giữ vững mối quan hệ anh em họ, tốt hơn là khi cả hai dần cởi mở và thoải mái với nhau hơn. Có đôi lúc, tự dưng cô lại nghĩ rằng, nếu một ngày không được gặp anh, chắc cô sẽ buồn đến chết mất, bởi vì có anh, cô quen rồi.
*King coong...
Lúc này, Bạch Nhung vừa đi tắm ra, thì chuông cửa vang lên. Thầm nghĩ rằng là nhân viên giao thức ăn nhanh tới, nhưng không. Cửa mở ra và cô nhìn thấy Đàm Vi Dương đang đứng bên ngoài với một đóng túi lớn bé trong tay.
Sự xuất hiện của anh, không hề khiến Bạch Nhung bất ngờ. Tại vì suốt ba tháng qua, có tối nào mà anh không đến với bảy bảy bốn chín cái cớ khác nhau.
Hôm thì nhà cúp điện, hôm buồn nên sang chơi, hôm rảnh, hôm...bla...bla... Tóm lại là từ khi biết nhà cô, là ngày nào anh cũng tới.
"Nay, bếp nhà anh lại hỏng à?"
"Không! Muốn gặp em nên tới."
Đàm Vi Dương đáp trả thản nhiên, kèm theo nụ cười tỏa nắng và sau đó là anh đi thẳng vào phòng bếp, bắt đầu nhập vai một người đàn ông đảm đang nội trợ.
Bạch Nhung vào sau, nhìn anh, liền cất lời khen ngợi:
"Ai được làm vợ anh, chắc là hạnh phúc lắm nhỉ?"
"Thế em có đang cảm thấy hạnh phúc không?"
Người đàn ông ấy luôn đáp trả rất nhanh, vì với cô anh không cần phải suy nghĩ. Nhưng Bạch Nhung thì khác, những câu trả lời mang nhiều ngụ ý sâu xa của anh, khiến cô cứ suy tư.
Thấy cô im lặng, anh đã quay lại nhìn cô ấy, tiếp tục trầm ổn cất lời:
"Nói cho em biết điều này. Anh chỉ chăm sóc cho người anh quan tâm, chỉ nấu ăn cho người anh thương!"
Đến câu nói này, anh càng làm tâm tư cô gái bối rối. Cô không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt trìu mến của người đàn ông, vì nhịp đập nơi con tim đang đánh rơi một nhịp.
Dù là ba năm trước hay ba năm sau, anh vẫn đối với cô như thế. Sự ôn nhu, dịu dàng của anh khiến tâm tư cô lay động.
Trốn chạy cảm xúc rung động bằng một nụ cười gượng gạo, cô khẽ nói:
"Thế thì nhờ em là em họ của anh nên mới được nhận sự ưu ái này rồi."
Không gian trầm tĩnh, tựa chút ngột ngạt ùa về. Đàm Vi Dương đã giữ im lặng cho tới khi anh quyết định đi đến gần người con gái ấy.
Ba tháng gần gũi bên nhau, có lẽ đã đủ để đến lúc phải nói lên tiếng lòng...
Bất ngờ nắm tay đối phương, anh khiến Bạch Nhung rơi vào lúng túng. Anh hướng mắt thâm tình, ngắm nhìn gương mặt ngại ngùng của người con gái, chân thành cất giọng:
"Với anh, em không phải là em gái! Anh cũng chưa từng muốn bản thân mình làm anh họ của em. Bởi vì, anh yêu em!"
Ba năm trước, Đàm Vi Dương từng tỏ tình cô em họ không cùng huyết thống và nhận về thất bại khi bị cô từ chối.
Ba năm sau, cũng là cô ấy! Một lần nữa anh nhất quyết bày tỏ tâm tư tình cảm với niềm tin sẽ không còn thất bại. Bởi, anh đang đưa ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, bắt cô phải nhìn sâu vào đôi mắt chân tình của anh, rồi mới được đưa ra câu trả lời.
"Chúng ta đã bỏ lỡ ba năm thanh xuân để đổi về một nỗi nhớ không đáng có. Anh chưa từng có ý định sẽ quên em, nay trời cao sắp đặt cho tương phùng, chứng tỏ định mệnh đang ràng buộc hai ta thành đôi."
"Chỉ cần em yêu anh, những trở ngại kia cứ để anh gánh vác! Em chỉ việc trở thành người phụ nữ của anh, bảo vệ em sẽ là trọng trách của anh!"
Từng câu chữ lẫn ánh mắt của người đàn ông đều cho thấy anh thành tâm và hy vọng đến nhường nào. Nhưng nhất thời xảy ra tình cảnh thế này, Bạch Nhung vẫn đang rối bời.
Cô thích anh từ ba năm trước, đến bây giờ vẫn vậy.
Nhưng nếu thừa nhận yêu nhau, hai bên gia đình sẽ không chấp nhận...
E ngại tránh né người đàn ông, cô quay lưng đối diện với anh, để chấn chỉnh lại dòng cảm xúc phức tạp, cùng đôi mắt đỏ hoen vì xúc động.
Lúc này, Đàm Vi Dương ở phía sau lại vòng tay ôm tới. Kiên định níu giữ người con gái mình yêu.
"Bạch Nhung, hãy cho anh cơ hội được bảo vệ tình yêu của chính mình!"
Lời nói trầm ổn, ấm áp mà thâm tình lại vang vẳng bên tai. Làm dòng xúc cảm trong tâm cô gái dao động.
Nước mắt rơi, tình cảm được thừa nhận. Cô không còn trốn tránh mà đã chịu quay lại nhìn anh. Cũng không nói gì cả, chỉ nép vào lòng người ấy, lặng lẽ lắng nghe nhịp đập từ trái tim đang thổn thức yêu thương.
"Vi Dương! Cơ hội này, em cho anh! Hy vọng, hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.