Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
Chương 74: TỰ VẤN LÒNG MÌNH
Thiên Nguyệt Phụng
17/08/2023
Về đến chung cư, Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển chia nhau ra hai hướng, nhà
ai thì người ấy về. Suốt quãng đường, cũng chẳng ai nói với ai lời nào.
Mà cô cũng tệ thật, đến một lời hỏi thăm cũng không thể dành cho hắn, sự lạnh lùng khó ngờ của cô thật khiến người ta đáng giận.
Hai cánh cửa nhà cùng lúc khép lại, chia đôi mỗi người một hướng.
"Anh Dạ, sao anh không chịu tới bệnh viện? Lỡ vết thương có gì nghiêm trọng thì phải làm sao đây?"
Bên cạnh Đàm Dạ vẫn luôn có Bạch Hoa Thanh đi theo quan tâm, lo lắng hết lời, nhưng con người cố chấp của hắn căn bản chưa từng để ý tới.
Hắn như một tảng băng trôi di động, vào nhà là đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, mặc cho bên ngoài có biết bao người lo lắng.
Bạch Hoa Thanh bất lực tới nước mắt rưng rưng. Thấy vậy, Lục Dữ liền bước qua an ủi cô gái:
"Cứ để anh ấy một mình rồi từ từ sẽ bình tĩnh lại thôi! Cô cũng đừng lo lắng quá..."
"Không lo làm sao được? Nếu ở Bắc Kinh thì bây giờ có thể gọi điện bảo bác sĩ riêng tới khám cho anh ấy rồi, còn đằng này đã không chịu tới bệnh viện còn tự nhốt mình trong phòng, sức khỏe nào chịu nổi."
Không phải em ruột, nhưng tình cảm Bạch Hoa Thanh dành cho Đàm Dạ dường như đã vượt quá giới hạn của hai từ bình thường.
Nói không rung động, chắc sẽ không ai tin. Vì vẻ bề ngoài thu hút của Đàm Dạ là mẫu hình dễ làm xiêu lòng nữ nhi nhất. Huống chi đối với Hoa Thanh, hắn còn ôn nhu, dịu dàng như người thân yêu.
Trong khi họ bất lực vì hắn, thì hắn đã chìm đắm dưới vòi sen trong phòng tắm. Những tia nước lạnh giá phũ phàng dội vào tấm thân tráng kiện đang bị những vết thương to, nhỏ làm xấu đi.
Động tới nước, viết đứt trên ngực lại chảy máu. Tuy không sâu, nhưng thực tình vẫn đau chứ, nếu mất máu quá nhiều có khi còn ảnh hưởng đến tính mạng. Thế mà, hắn đâu mảy may để tâm tới, hắn chỉ muốn dội rửa hết thảy những vết tích dơ bẩn trên người mình, rửa luôn vết thương lòng đang rỉ máu và đau nhức.
Mất ba mươi phút trong phòng tắm, Đàm Dạ trở ra với chiếc quần short và phần thân trên vẫn chưa mặc áo vì còn vướng bận vết thương nhỏ trên ngực.
Lấy dụng cụ y tế có sẵn trong phòng, sơ cứu qua loa cho xong, rồi lấy áo thun mặc vào.
Tắm xong, tâm trạng cũng khá hơn. Lòng dạ không còn nặng nề nữa, cứ để mọi việc tự nhiên mà đến, cưỡng cầu làm gì cho tâm can đau đớn.
*Cạch.
Lục Dữ, Bạch Hoa Thanh cùng lúc ngẩng mặt nhìn về một phía khi nghe thấy âm thanh mở cửa từ phòng ngủ của Đàm Dạ.
"Anh Dạ..."
"Sếp Đàm..."
"Sao hai người vẫn còn ở đây?"
Thờ ơ với nét mặt lo âu của hai người họ, hắn thản nhiên đi qua tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang.
"Anh không được uống rượu đâu."
"Đừng quản chuyện của anh. Mau theo Lục Dữ trở về Bắc Kinh đi."
Đối với hắn, Bạch Hoa Thanh chỉ là một cô em gái nuôi không hơn không kém, cả sự quan tâm của cô, hắn cũng không cần.
"Em về, vậy ai chăm sóc anh?" Bạch Hoa Thanh bước tới chỗ hắn vừa ngồi ở sofa, nhíu mày hỏi.
"Anh bị sao mà phải cần người chăm sóc?"
"Vết thương của anh, còn sức khỏe rồi việc ăn uống nữa..."
"Anh tự lo được." Đàm Dạ điềm đạm đáp.
Nói xong liền uống hết ly rượu vang, đặt ly xuống, rồi mới tiếp:
"Lục Dữ, đưa Thanh Thanh về Bắc Kinh đi. Khi nào giải quyết xong việc ở đây, tôi sẽ về sau."
"Ơ nhưng mà... Dù sao sếp cũng phải thăm khám vết thương trên ngực mình chứ, nhỡ nó nhiễm trùng thì phải làm sao?"
"Đừng để tôi phải cáu kỉnh nhắc lại lần thứ hai."
Hắn chốt gọn vấn đề bằng một câu, song ngã lưng tựa vào thành ghế sofa, dùng tay day nhẹ vầng trán đang đau nhức.
"Anh Dạ, anh cho em ở lại đây chăm sóc anh được không? Chỉ cần anh khỏe hơn, em lập tức trở về ngay."
"..."
Đối phương im lặng, sắc mặt lạnh tanh không biến đổi, nghĩa là phải tự biết cân nhắc cần làm gì.
Lục Dữ hiểu rõ hơn ai hết, nên đã đi đến chỗ Hoa Thanh, khẽ nói:
"Chúng ta cứ về trước đã, mai hay mốt gì đó lại tới đây thăm sếp sau. Đừng khiến anh ấy tức giận, ha!"
"Nhưng mà em..."
"Đi thôi, nghe lời anh!"
Cuối cùng, Bạch Hoa Thanh vẫn phải theo Lục Dữ ra về như ý muốn của Đàm Dạ.
Ra tới cửa, cô lại nhìn chằm chằm vào cửa nhà đối diện. Nghĩ một hồi, cô mới nói với Lục Dữ:
"Anh chờ em một chút."
Bước tới gần căn hộ của Vi Uyển Uyển, do dự một lúc, Bạch Hoa Thanh đã đưa tay gõ cửa.
Cô có thể về, nhưng không thể bỏ mặc người đàn ông ấy, nên phải đứng đây chờ gặp một người, đến khi cửa nhà mở ra thì ý muốn trở thành hiện thực.
Hai cô gái chạm mặt nhau. Bạch Hoa Thanh nhìn Vi Uyển Uyển bằng đôi mắt mưu cầu một điều gì đó, nhưng lại long lanh màn lệ thủy làm lòng người đối diện trở nên bối rối.
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Đáp trả cô, là khoảng không im lặng.
Lúc đó, Bạch Hoa Thanh đang cố gắng đè nén cảm xúc sao cho bình ổn nhất, mới thẳng thắn mở lời:
"Có một câu hỏi mà tôi muốn nghe chị trả lời thật lòng. Chị có thể đáp ứng được không?"
Thái độ của Bạch Hoa Thanh làm Vi Uyển Uyển cảm thấy phức tạp trong lòng. Và câu hỏi đó, chắc cũng sẽ khó nói, khó trả lời lắm mới dồn cả hai đi vào tình thế gượng gạo này.
"Được! Cô hỏi đi."
"Chị có còn yêu anh Đàm Dạ không?"
Lại đối mặt với một câu hỏi phải tự vấn bản thân lẫn lý trí, Vi Uyển Uyển rơi vào khoảng lặng không thể đưa ra hồi đáp.
Cô chỉ muốn tĩnh lòng mình lại một chút để lắng nghe xem con tim nghĩ gì, sao lại khó như thế chứ?
Thấy đối phương im lặng, Bạch Hoa Thanh lại cứng rắn tiếp lời:
"Chị có thể không trả lời, nhưng chắc chắn chị sẽ phải hối hận về sự im lặng của mình ở thời khắc này. Có thể chị không còn yêu anh ấy nữa, nhưng nếu để sự tuyệt tình này khiến anh ấy tự làm hại chính mình thì chị nhất định sẽ phải sống trong cảnh dằn vặt cả đời, vì một người đã từng hết lòng với mình nhưng lại bị phũ phàng từ bỏ."
"Ai phạm phải sai lầm cũng mong cầu nhận được tha thứ, sao chị không thể bao dung một lần với người đã dành cả tấm chân tình cho mình chứ?"
Nói đến đây, Bạch Hoa Thanh đã nước mắt lưng tròng, cổ họng cũng nghẹn ngào đi...
"Anh ấy xua đuổi hết tất cả những người xung quanh, vì hiện giờ người anh ấy cần, là chị!"
"Vi Uyển Uyển, tôi mong chị suy nghĩ thật kỹ. Người mình yêu dễ tìm, chứ người yêu mình mất rồi, không dễ tìm lại được đâu "
Mà cô cũng tệ thật, đến một lời hỏi thăm cũng không thể dành cho hắn, sự lạnh lùng khó ngờ của cô thật khiến người ta đáng giận.
Hai cánh cửa nhà cùng lúc khép lại, chia đôi mỗi người một hướng.
"Anh Dạ, sao anh không chịu tới bệnh viện? Lỡ vết thương có gì nghiêm trọng thì phải làm sao đây?"
Bên cạnh Đàm Dạ vẫn luôn có Bạch Hoa Thanh đi theo quan tâm, lo lắng hết lời, nhưng con người cố chấp của hắn căn bản chưa từng để ý tới.
Hắn như một tảng băng trôi di động, vào nhà là đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, mặc cho bên ngoài có biết bao người lo lắng.
Bạch Hoa Thanh bất lực tới nước mắt rưng rưng. Thấy vậy, Lục Dữ liền bước qua an ủi cô gái:
"Cứ để anh ấy một mình rồi từ từ sẽ bình tĩnh lại thôi! Cô cũng đừng lo lắng quá..."
"Không lo làm sao được? Nếu ở Bắc Kinh thì bây giờ có thể gọi điện bảo bác sĩ riêng tới khám cho anh ấy rồi, còn đằng này đã không chịu tới bệnh viện còn tự nhốt mình trong phòng, sức khỏe nào chịu nổi."
Không phải em ruột, nhưng tình cảm Bạch Hoa Thanh dành cho Đàm Dạ dường như đã vượt quá giới hạn của hai từ bình thường.
Nói không rung động, chắc sẽ không ai tin. Vì vẻ bề ngoài thu hút của Đàm Dạ là mẫu hình dễ làm xiêu lòng nữ nhi nhất. Huống chi đối với Hoa Thanh, hắn còn ôn nhu, dịu dàng như người thân yêu.
Trong khi họ bất lực vì hắn, thì hắn đã chìm đắm dưới vòi sen trong phòng tắm. Những tia nước lạnh giá phũ phàng dội vào tấm thân tráng kiện đang bị những vết thương to, nhỏ làm xấu đi.
Động tới nước, viết đứt trên ngực lại chảy máu. Tuy không sâu, nhưng thực tình vẫn đau chứ, nếu mất máu quá nhiều có khi còn ảnh hưởng đến tính mạng. Thế mà, hắn đâu mảy may để tâm tới, hắn chỉ muốn dội rửa hết thảy những vết tích dơ bẩn trên người mình, rửa luôn vết thương lòng đang rỉ máu và đau nhức.
Mất ba mươi phút trong phòng tắm, Đàm Dạ trở ra với chiếc quần short và phần thân trên vẫn chưa mặc áo vì còn vướng bận vết thương nhỏ trên ngực.
Lấy dụng cụ y tế có sẵn trong phòng, sơ cứu qua loa cho xong, rồi lấy áo thun mặc vào.
Tắm xong, tâm trạng cũng khá hơn. Lòng dạ không còn nặng nề nữa, cứ để mọi việc tự nhiên mà đến, cưỡng cầu làm gì cho tâm can đau đớn.
*Cạch.
Lục Dữ, Bạch Hoa Thanh cùng lúc ngẩng mặt nhìn về một phía khi nghe thấy âm thanh mở cửa từ phòng ngủ của Đàm Dạ.
"Anh Dạ..."
"Sếp Đàm..."
"Sao hai người vẫn còn ở đây?"
Thờ ơ với nét mặt lo âu của hai người họ, hắn thản nhiên đi qua tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang.
"Anh không được uống rượu đâu."
"Đừng quản chuyện của anh. Mau theo Lục Dữ trở về Bắc Kinh đi."
Đối với hắn, Bạch Hoa Thanh chỉ là một cô em gái nuôi không hơn không kém, cả sự quan tâm của cô, hắn cũng không cần.
"Em về, vậy ai chăm sóc anh?" Bạch Hoa Thanh bước tới chỗ hắn vừa ngồi ở sofa, nhíu mày hỏi.
"Anh bị sao mà phải cần người chăm sóc?"
"Vết thương của anh, còn sức khỏe rồi việc ăn uống nữa..."
"Anh tự lo được." Đàm Dạ điềm đạm đáp.
Nói xong liền uống hết ly rượu vang, đặt ly xuống, rồi mới tiếp:
"Lục Dữ, đưa Thanh Thanh về Bắc Kinh đi. Khi nào giải quyết xong việc ở đây, tôi sẽ về sau."
"Ơ nhưng mà... Dù sao sếp cũng phải thăm khám vết thương trên ngực mình chứ, nhỡ nó nhiễm trùng thì phải làm sao?"
"Đừng để tôi phải cáu kỉnh nhắc lại lần thứ hai."
Hắn chốt gọn vấn đề bằng một câu, song ngã lưng tựa vào thành ghế sofa, dùng tay day nhẹ vầng trán đang đau nhức.
"Anh Dạ, anh cho em ở lại đây chăm sóc anh được không? Chỉ cần anh khỏe hơn, em lập tức trở về ngay."
"..."
Đối phương im lặng, sắc mặt lạnh tanh không biến đổi, nghĩa là phải tự biết cân nhắc cần làm gì.
Lục Dữ hiểu rõ hơn ai hết, nên đã đi đến chỗ Hoa Thanh, khẽ nói:
"Chúng ta cứ về trước đã, mai hay mốt gì đó lại tới đây thăm sếp sau. Đừng khiến anh ấy tức giận, ha!"
"Nhưng mà em..."
"Đi thôi, nghe lời anh!"
Cuối cùng, Bạch Hoa Thanh vẫn phải theo Lục Dữ ra về như ý muốn của Đàm Dạ.
Ra tới cửa, cô lại nhìn chằm chằm vào cửa nhà đối diện. Nghĩ một hồi, cô mới nói với Lục Dữ:
"Anh chờ em một chút."
Bước tới gần căn hộ của Vi Uyển Uyển, do dự một lúc, Bạch Hoa Thanh đã đưa tay gõ cửa.
Cô có thể về, nhưng không thể bỏ mặc người đàn ông ấy, nên phải đứng đây chờ gặp một người, đến khi cửa nhà mở ra thì ý muốn trở thành hiện thực.
Hai cô gái chạm mặt nhau. Bạch Hoa Thanh nhìn Vi Uyển Uyển bằng đôi mắt mưu cầu một điều gì đó, nhưng lại long lanh màn lệ thủy làm lòng người đối diện trở nên bối rối.
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Đáp trả cô, là khoảng không im lặng.
Lúc đó, Bạch Hoa Thanh đang cố gắng đè nén cảm xúc sao cho bình ổn nhất, mới thẳng thắn mở lời:
"Có một câu hỏi mà tôi muốn nghe chị trả lời thật lòng. Chị có thể đáp ứng được không?"
Thái độ của Bạch Hoa Thanh làm Vi Uyển Uyển cảm thấy phức tạp trong lòng. Và câu hỏi đó, chắc cũng sẽ khó nói, khó trả lời lắm mới dồn cả hai đi vào tình thế gượng gạo này.
"Được! Cô hỏi đi."
"Chị có còn yêu anh Đàm Dạ không?"
Lại đối mặt với một câu hỏi phải tự vấn bản thân lẫn lý trí, Vi Uyển Uyển rơi vào khoảng lặng không thể đưa ra hồi đáp.
Cô chỉ muốn tĩnh lòng mình lại một chút để lắng nghe xem con tim nghĩ gì, sao lại khó như thế chứ?
Thấy đối phương im lặng, Bạch Hoa Thanh lại cứng rắn tiếp lời:
"Chị có thể không trả lời, nhưng chắc chắn chị sẽ phải hối hận về sự im lặng của mình ở thời khắc này. Có thể chị không còn yêu anh ấy nữa, nhưng nếu để sự tuyệt tình này khiến anh ấy tự làm hại chính mình thì chị nhất định sẽ phải sống trong cảnh dằn vặt cả đời, vì một người đã từng hết lòng với mình nhưng lại bị phũ phàng từ bỏ."
"Ai phạm phải sai lầm cũng mong cầu nhận được tha thứ, sao chị không thể bao dung một lần với người đã dành cả tấm chân tình cho mình chứ?"
Nói đến đây, Bạch Hoa Thanh đã nước mắt lưng tròng, cổ họng cũng nghẹn ngào đi...
"Anh ấy xua đuổi hết tất cả những người xung quanh, vì hiện giờ người anh ấy cần, là chị!"
"Vi Uyển Uyển, tôi mong chị suy nghĩ thật kỹ. Người mình yêu dễ tìm, chứ người yêu mình mất rồi, không dễ tìm lại được đâu "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.