Chương 15
Thúy Vy06032008
30/10/2023
Tử Yên mặt đỏ ửng, cô cũng không rõ là do tác động của rượu hay là phản ửng sinh lí. Nhưng như vậy quả thật là có hơi ngại, cô vội vàng muốn xuống khỏi người anh.
Đột nhiên, anh đặt chai rượu lên kệ và ôm chặt lấy cô, không cho cô xuống.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Ánh mắt Âu Thiệu Dương nhìn cô có hơi đáng sợ, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, đến xương cũng không nhả.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo thương hiệu của Âu Thiệu Dương, vô cùng êm tai nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc: "Cô trêu ghẹo xong lại muốn bỏ chạy? Đâu có dễ như vậy."
"Tôi... tôi có trêu ghẹo đâu? Cái này chỉ là vô tình thôi. Anh mau thả tôi xuống đi." Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào gương mặt quá sức quyến rũ của anh.
"Còn giả vờ lạc mềm buộc chặt? Không phải cô muốn quyến rũ tôi sao? Tôi muốn xem thử, là cô có trò gì hay ho." Anh nhếch mép cười, nụ cười mang theo sự biến thái mà trước đây cô chưa từng thấy qua trên người đàn ông này.
Cô cứ nghĩ anh sẽ luôn giữ gương mặt lạnh lùng và cấm dục, không ngờ... anh còn có mặt này.
"Tôi... không thể sử dụng thuật mê hoặc với anh." Tư Yên nhỏ giọng.
"Gì chứ?"
"Ý tôi là nó không có tác dụng. Anh thật sự muốn thử sao?"
Âu Thiệu Dương cong khoé môi: "Muốn."
Tử Yên chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt mê hoặc của loài yêu hồ, vừa quyến rũ lại vừa khiến người ta say đắm không thể dứt ra được.
Trước kia Âu Thiệu Dương không có bất cứ rung động nào với cô, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ bị cô quyến rũ, nhưng không hiểu tại sao trong khoảnh khắc này tim anh lại hơi loạn nhịp, không thể cưỡng lại được gương mặt xinh đẹp và gợi đòn này.
Anh nuốt nước bọt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh muốn cắn xé đôi môi đỏ mọng của cô, chiếm đoạt nó làm của riêng.
"Âu Thiệu Dương?"
Cô vừa dứt lời, anh đã kéo cổ cô về phía mình, điên cuồng gậm nhấm, tiến chiếc lưỡi vào sâu trong khoang miệng của cô.
"Ưm... ưm..."
Anh vừa hôm cô nồng nhiệt vừa bước về phòng, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, để cho cô nằm dưới thân mình.
"Anh... anh làm gì vậy?"
"Cô đoán thử xem."
Anh cởi áo ra, sau lớp áo chính là một cơ thể rắn chắc và vạm vỡ, chỉ nhìn thôi đã khiến cho Tử Yên cảm thấy choáng ngợp.
"Sao hả? Có thích không?" Anh không biết xấu hổ, còn nở nụ cười gian tà.
Tử Yên mơ màng, nửa tỉnh nửa mê mà gật đầu.
"Vậy thì tới đây, tôi cho cô tất." Anh dang rộng đôi tay ra mời gọi cô.
Tử Yên cắn môi dưới mỉm cười, cô bò đến người anh, sau đó đứng dạy ôm lấy cổ anh: "Hì hì! Anh đừng có mà hối hận."
Cô nhẹ nhàng đặt bờ môi ẩm ướt của mình lên đôi môi lạnh lẽo và khô khốc của Âu Thiệu Dương, nụ hồn vụn về đến mức khiến anh không thể chịu nổi.
Anh đè cô xuống giường, nắn chặt lấy cổ tay cô, điên cuồn hôn hít. Hương vị của rượu còn vương vấn hoà quyền mùi hương trên người cô, tạo ra một bầu không khí ám muội và nóng nực.
"Xoẹt!"
Thoáng chốc, chiếc váy của cô đã bị anh xé toạc.
"Á!"
Lúc này cô mới bừng tỉnh, vội vàng lùi về phía sau, che che chắn chắn.
"Âu... Âu Thiệu Dương, anh đang tỉnh táo sao? Có phải là lúc nãy anh đã bị tôi mê hoặc rồi không?"
Cô cảm thấy có gì đó không đúng, không phải bình thường anh rất ghét cô sao? Nếu như vì bị cô mê hoặc mà anh mất bình tĩnh thì... sau khi tỉnh lại anh nhất định sẽ giết cô.
"Ồn ào chết đi được. Cô tốt nhất nên giữ sức để rên rỉ đi."
Tay anh thoăn thoắt cởi chiếc thắc lưng ra, sau đó trói chặt tay cô lại ra sau lưng.
"Cô nên nhớ kĩ, hiện tại cô là người của tôi, tôi muốn làm gì cô là quyền của tôi."
Âu Thiệu Dương nổi thú tính lên, anh cởi sạch những mảnh vải cuối cũng còn sót lại trên người cô, sau đó điên cuồng cắn mút nhũ hoa của cô.
"Dáng người cũng ngon phết đấy, rất vừa tay."
Anh dạng chân cô ra, nở nụ cười đầy mùi biến thái.
"Anh... đừng... đừng nhìn mà." Cô sợ hãi, giọng có hơi run rẩy.
"Tại sao? Trông khi tôi còn muốn sờ, muốn chọc rách nó."
Anh miết nhẹ nơi tư mật của cô, sau đó vùi đầu vào liếm láp.
"Đừng mà, bẩn lắm, đừng liếm nữa."
Anh mặc kệ cô giãy dụa, cho ngón tay vào thâm dò: "Khít thật, bao nhiêu lâu rồi không có đàn ông âu yếm chỗ này vậy?"
Cô không nói gì, chỉ liên tục lắc đầu.
"Cái của cô đang rất ướt nè, có phải là rất muốn cái của tôi cho vào rồi không?"
"Không, đừng mà." Cô sợ hãi đến độ phát khóc, giọng nói cũng trở nên mờ nhạt.
"Sợ gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu."
Cái của anh vừa dài lại vừa to cọ sát bên ngoài của cô, đột nhiên, anh mạnh bạo thúc mạnh *** *** **** của mình vào trong, không chút nhẹ nhàng.
"A... ư... xin anh đấy, đau quá."
Anh cúi người xuống, hôn nhẹ vào mắt cô: "Ngoan đi, sẽ sướng ngay thôi."
Đột nhiên, anh đặt chai rượu lên kệ và ôm chặt lấy cô, không cho cô xuống.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Ánh mắt Âu Thiệu Dương nhìn cô có hơi đáng sợ, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, đến xương cũng không nhả.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo thương hiệu của Âu Thiệu Dương, vô cùng êm tai nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc: "Cô trêu ghẹo xong lại muốn bỏ chạy? Đâu có dễ như vậy."
"Tôi... tôi có trêu ghẹo đâu? Cái này chỉ là vô tình thôi. Anh mau thả tôi xuống đi." Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào gương mặt quá sức quyến rũ của anh.
"Còn giả vờ lạc mềm buộc chặt? Không phải cô muốn quyến rũ tôi sao? Tôi muốn xem thử, là cô có trò gì hay ho." Anh nhếch mép cười, nụ cười mang theo sự biến thái mà trước đây cô chưa từng thấy qua trên người đàn ông này.
Cô cứ nghĩ anh sẽ luôn giữ gương mặt lạnh lùng và cấm dục, không ngờ... anh còn có mặt này.
"Tôi... không thể sử dụng thuật mê hoặc với anh." Tư Yên nhỏ giọng.
"Gì chứ?"
"Ý tôi là nó không có tác dụng. Anh thật sự muốn thử sao?"
Âu Thiệu Dương cong khoé môi: "Muốn."
Tử Yên chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt mê hoặc của loài yêu hồ, vừa quyến rũ lại vừa khiến người ta say đắm không thể dứt ra được.
Trước kia Âu Thiệu Dương không có bất cứ rung động nào với cô, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ bị cô quyến rũ, nhưng không hiểu tại sao trong khoảnh khắc này tim anh lại hơi loạn nhịp, không thể cưỡng lại được gương mặt xinh đẹp và gợi đòn này.
Anh nuốt nước bọt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh muốn cắn xé đôi môi đỏ mọng của cô, chiếm đoạt nó làm của riêng.
"Âu Thiệu Dương?"
Cô vừa dứt lời, anh đã kéo cổ cô về phía mình, điên cuồng gậm nhấm, tiến chiếc lưỡi vào sâu trong khoang miệng của cô.
"Ưm... ưm..."
Anh vừa hôm cô nồng nhiệt vừa bước về phòng, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, để cho cô nằm dưới thân mình.
"Anh... anh làm gì vậy?"
"Cô đoán thử xem."
Anh cởi áo ra, sau lớp áo chính là một cơ thể rắn chắc và vạm vỡ, chỉ nhìn thôi đã khiến cho Tử Yên cảm thấy choáng ngợp.
"Sao hả? Có thích không?" Anh không biết xấu hổ, còn nở nụ cười gian tà.
Tử Yên mơ màng, nửa tỉnh nửa mê mà gật đầu.
"Vậy thì tới đây, tôi cho cô tất." Anh dang rộng đôi tay ra mời gọi cô.
Tử Yên cắn môi dưới mỉm cười, cô bò đến người anh, sau đó đứng dạy ôm lấy cổ anh: "Hì hì! Anh đừng có mà hối hận."
Cô nhẹ nhàng đặt bờ môi ẩm ướt của mình lên đôi môi lạnh lẽo và khô khốc của Âu Thiệu Dương, nụ hồn vụn về đến mức khiến anh không thể chịu nổi.
Anh đè cô xuống giường, nắn chặt lấy cổ tay cô, điên cuồn hôn hít. Hương vị của rượu còn vương vấn hoà quyền mùi hương trên người cô, tạo ra một bầu không khí ám muội và nóng nực.
"Xoẹt!"
Thoáng chốc, chiếc váy của cô đã bị anh xé toạc.
"Á!"
Lúc này cô mới bừng tỉnh, vội vàng lùi về phía sau, che che chắn chắn.
"Âu... Âu Thiệu Dương, anh đang tỉnh táo sao? Có phải là lúc nãy anh đã bị tôi mê hoặc rồi không?"
Cô cảm thấy có gì đó không đúng, không phải bình thường anh rất ghét cô sao? Nếu như vì bị cô mê hoặc mà anh mất bình tĩnh thì... sau khi tỉnh lại anh nhất định sẽ giết cô.
"Ồn ào chết đi được. Cô tốt nhất nên giữ sức để rên rỉ đi."
Tay anh thoăn thoắt cởi chiếc thắc lưng ra, sau đó trói chặt tay cô lại ra sau lưng.
"Cô nên nhớ kĩ, hiện tại cô là người của tôi, tôi muốn làm gì cô là quyền của tôi."
Âu Thiệu Dương nổi thú tính lên, anh cởi sạch những mảnh vải cuối cũng còn sót lại trên người cô, sau đó điên cuồng cắn mút nhũ hoa của cô.
"Dáng người cũng ngon phết đấy, rất vừa tay."
Anh dạng chân cô ra, nở nụ cười đầy mùi biến thái.
"Anh... đừng... đừng nhìn mà." Cô sợ hãi, giọng có hơi run rẩy.
"Tại sao? Trông khi tôi còn muốn sờ, muốn chọc rách nó."
Anh miết nhẹ nơi tư mật của cô, sau đó vùi đầu vào liếm láp.
"Đừng mà, bẩn lắm, đừng liếm nữa."
Anh mặc kệ cô giãy dụa, cho ngón tay vào thâm dò: "Khít thật, bao nhiêu lâu rồi không có đàn ông âu yếm chỗ này vậy?"
Cô không nói gì, chỉ liên tục lắc đầu.
"Cái của cô đang rất ướt nè, có phải là rất muốn cái của tôi cho vào rồi không?"
"Không, đừng mà." Cô sợ hãi đến độ phát khóc, giọng nói cũng trở nên mờ nhạt.
"Sợ gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu."
Cái của anh vừa dài lại vừa to cọ sát bên ngoài của cô, đột nhiên, anh mạnh bạo thúc mạnh *** *** **** của mình vào trong, không chút nhẹ nhàng.
"A... ư... xin anh đấy, đau quá."
Anh cúi người xuống, hôn nhẹ vào mắt cô: "Ngoan đi, sẽ sướng ngay thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.