Chương 20
Thúy Vy06032008
30/10/2023
Một tuần sau, thanh mai trúc mã của Âu Thiệu Dương từ nước ngoài trở về nên anh phải ra sân bay đón.
Tử Yên đã vô tình nghe thấy anh nói chuyện trong điện thoại nên muốn hỏi thử.
"Giờ anh ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"
Anh vừa chỉnh cà vạt vừa quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút khó chịu: "Sao vậy? Cô tưởng mình thật sự là vợ tôi rồi à?"
"Em... em chỉ hỏi vậy thôi."
Sau khi anh rời đi, Tử Yên cảm thấy rất buồn bã, rõ ràng dạo gần đây anh đã khoing ghét cô nữa, đối viiws cô cũng dịu dàng hơn trước, vậy mà người con gái đó vừa trở về anh liền hững hờ với cô.
Chợt, cô nhớ ra bức ảnh cô từng nhìn thấy ở trong phòng làm việc của anh, có lẽ cô gái đó chính là thanh mai trúc mã của anh, hay cũng có thể là người trong lòng cỷa anh cũng không chừng.
Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy tò mò, vì vậy cô đã biến trở về nguyên hình, lẻn theo anh.
Cô đã theo anh đến sân bay, sau đó lại hoá thành hiền người trốn vào trong đám đông.
"A! Anh Thiệu Dương, anh đến đón em à?" Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp và đáng yêu, cô ấy vừa nhìn thấy anh đã nhào vào lòng anh, rất thân thiết.
"Mới không gặp mấy năm mà em đã lớn thế này rồi sao nhóc con?"
Cô ấy phồng mang trợn má tỏ ra giận dỗi: "Em không phải nhóc con, em có tên đàng hoàng, tên em là Trần Nghiên Phi, hơn nữa em chỉ nhỏ hơn anh có bốn tuổi thôi."
Âu Thiệu Dương mỉm cười, giúp cô ấy xách hành lí: "Biết rồi, Phi Phi."
Tuy cô biết bọn họ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, nhưng không hiểu sao khi thấy hai người thân thiết như vậy lòng cô lại có chút đau nhói, khó chịu.
...
Sau khi rời khỏi sân bay, hai người đã đến một quán ăn nhỏ, Tử Yên vẫn hoá thành hồ ly nhỏ đi theo hai người.
"Hồi còn đi học anh thường dẫn em đến đây ăn, không giờ bây giờ mùi vị vẫn như cũ, thật sự rất ngon." Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, còn tươi tắn hơn cả hoa hồng, thật sự khó khiến người khác không động lòng.
Âu Thiệu Dương xoa đầu cô ấy: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Còn ân cần gấp thức ăn cho cô ấy, từ khi gặp cô ấy ở sân bay, khoé môi anh luôn cong lên, ânh mắt luôn hướng về người con gái tên là Trần Nghiên Phi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tử Yên nhìn thấy mặt dịu dàng và ôn nhu này của anh, cả nụ cười đó nữa, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cười vui như vậy bao giờ. Thì ra đối với người quan trọng, họ sẽ luôn dành những thứ đặc biệt nhất cho người đó, mà người không đáng để tâm, mãi mãi cũng không thể cảm nhận được.
Có lẽ Tử Yên cô chỉ có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh một lần duy nhất trong đời, đó chính là lúc anh cứu cô, bàn tay ấm áp đó, những cái vuốt ve nhẹ nhàng đó... Nhưng chắc chỉ có cô là còn nhớ, dù sao thì, đối với anh nó cũng không quan trọng.
Tử Yên thở dài, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cô chậm rãi bước đi trên con đường dài dưới hình dạng của con người, cô vốn không định buồn, cũng không định nghĩ nhiều, vì cô biết mình có vị trí như thế nào trong lòng anh, chỉ là một đối tác giúp anh diễn kịch. Còn cô ấy, mới là một đối tác thật sự cùng anh bước đi một đời một kiếp. Cô chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ, sau khi trả ơn xong sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy rất buồn, rất khó chịu, một lời thật sự không thể nào diễn tả hết tâm trạng rối bời này của cô.
Tử Yên đã vô tình nghe thấy anh nói chuyện trong điện thoại nên muốn hỏi thử.
"Giờ anh ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"
Anh vừa chỉnh cà vạt vừa quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút khó chịu: "Sao vậy? Cô tưởng mình thật sự là vợ tôi rồi à?"
"Em... em chỉ hỏi vậy thôi."
Sau khi anh rời đi, Tử Yên cảm thấy rất buồn bã, rõ ràng dạo gần đây anh đã khoing ghét cô nữa, đối viiws cô cũng dịu dàng hơn trước, vậy mà người con gái đó vừa trở về anh liền hững hờ với cô.
Chợt, cô nhớ ra bức ảnh cô từng nhìn thấy ở trong phòng làm việc của anh, có lẽ cô gái đó chính là thanh mai trúc mã của anh, hay cũng có thể là người trong lòng cỷa anh cũng không chừng.
Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy tò mò, vì vậy cô đã biến trở về nguyên hình, lẻn theo anh.
Cô đã theo anh đến sân bay, sau đó lại hoá thành hiền người trốn vào trong đám đông.
"A! Anh Thiệu Dương, anh đến đón em à?" Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp và đáng yêu, cô ấy vừa nhìn thấy anh đã nhào vào lòng anh, rất thân thiết.
"Mới không gặp mấy năm mà em đã lớn thế này rồi sao nhóc con?"
Cô ấy phồng mang trợn má tỏ ra giận dỗi: "Em không phải nhóc con, em có tên đàng hoàng, tên em là Trần Nghiên Phi, hơn nữa em chỉ nhỏ hơn anh có bốn tuổi thôi."
Âu Thiệu Dương mỉm cười, giúp cô ấy xách hành lí: "Biết rồi, Phi Phi."
Tuy cô biết bọn họ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, nhưng không hiểu sao khi thấy hai người thân thiết như vậy lòng cô lại có chút đau nhói, khó chịu.
...
Sau khi rời khỏi sân bay, hai người đã đến một quán ăn nhỏ, Tử Yên vẫn hoá thành hồ ly nhỏ đi theo hai người.
"Hồi còn đi học anh thường dẫn em đến đây ăn, không giờ bây giờ mùi vị vẫn như cũ, thật sự rất ngon." Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, còn tươi tắn hơn cả hoa hồng, thật sự khó khiến người khác không động lòng.
Âu Thiệu Dương xoa đầu cô ấy: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Còn ân cần gấp thức ăn cho cô ấy, từ khi gặp cô ấy ở sân bay, khoé môi anh luôn cong lên, ânh mắt luôn hướng về người con gái tên là Trần Nghiên Phi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tử Yên nhìn thấy mặt dịu dàng và ôn nhu này của anh, cả nụ cười đó nữa, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cười vui như vậy bao giờ. Thì ra đối với người quan trọng, họ sẽ luôn dành những thứ đặc biệt nhất cho người đó, mà người không đáng để tâm, mãi mãi cũng không thể cảm nhận được.
Có lẽ Tử Yên cô chỉ có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh một lần duy nhất trong đời, đó chính là lúc anh cứu cô, bàn tay ấm áp đó, những cái vuốt ve nhẹ nhàng đó... Nhưng chắc chỉ có cô là còn nhớ, dù sao thì, đối với anh nó cũng không quan trọng.
Tử Yên thở dài, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cô chậm rãi bước đi trên con đường dài dưới hình dạng của con người, cô vốn không định buồn, cũng không định nghĩ nhiều, vì cô biết mình có vị trí như thế nào trong lòng anh, chỉ là một đối tác giúp anh diễn kịch. Còn cô ấy, mới là một đối tác thật sự cùng anh bước đi một đời một kiếp. Cô chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ, sau khi trả ơn xong sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy rất buồn, rất khó chịu, một lời thật sự không thể nào diễn tả hết tâm trạng rối bời này của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.