Chương 22
Thúy Vy06032008
30/10/2023
Âu Thiệu Dương đẩy mạnh Tử Yên vào trong xe, sau đó thì anh cũng lên xe và cho xe chạy.
Anh chạy với tốc độ rất nhanh, cứ như là đang ngồi trên tên lửa vậy.
"Thiệu Dương, rốt cuộc là anh bị sao vậy?"
Cô không dám nghĩ là anh đang tức giận vì Vương Trạch đã hôn cô. Chỉ có thể giải thích việc này vỏn vẹn bằng bốn từ "tính chiếm hữu cao", cho dù anh có cần hay không cần, có thích hay không thì cô vẫn là người của anh, người khác không có quyền động vào.
"Thiệu Dương..."
"Ngậm miệng lại đi." Anh cọc cằn mắng cô.
Thật ra chính anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận, vì sao lại phải không vui vì người phụ nữ này. Anh chỉ biết máu nóng trong người anh đang không ngừng sôi sục và dâng trào.
Về đến biệt thự, anh tức giận mở cửa xe ra cho cô: "Ra ngoài."
Tử Yên sự hãi tránh né anh, chưa bao giờ cô thấy anh tức giận đến mức này, ánh mắt buốt giá đó... cứ như là muốn giết người.
"Anh... anh đừng như vậy có được không? Thật sự rất đáng sợ đấy." Tử Yên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ứa lệ.
"Lại muốn giở trò giả vờ đáng thương?" Anh tức giận, mất kiên nhẫn vác cô trên vai, đi thẳng lên lầu.
"Em.. em không có, anh mau thả em xuống đi."
Cô đấm vào lưng anh, giãy dụa không ngừng, nhưng đối với anh, nó không thấm thía vào đâu cả. Anh mở cửa phòng bước vào sau đó quăng mạnh cô xuống giường.
Tử Yên run rẩy, cô sợ sệt lùi về phía sau: "Anh... anh đừng quá đây, nếu anh còn qua đây thì em sẽ không khách sáo đâu."
Anh đè cô xuống giường, hung tợn nhìn cô, vốn dĩ là khoing quan tâm đến lời cô nói: "Lúc nãy Vương Trạch nó đã chạm qua chỗ nào của cô? Hửm?"
"Anh... anh quan tâm đến chuyện này làm gì? Dù sao em cũng đâu phải vợ anh."
Anh nhếch mép, tay không ngừng sờ mó lung tung: "Là eo sao? Ngực? Hay là cả chỗ này?"
"Á! Không có." Anh nắm chặt lấy cánh tay anh, không cho anh tiếp tục có cơ hội động thủ.
"Không có? Còn đôi môi này thì sao? Bị cưỡng hôn, có phải là cảm giác rất thích không?" Anh bóp lấy má cô.
"Không, không phải." Tử Yên liên tục lắc đầu.
Âu Thiệu Dương nghiến răng, mày hơi nhíu lại, khoé miệng hơi cong lên, cười như không cười, ép cô mở miệng: "Không phải sao? Cô không tin."
Sau đó thì... cưỡng hôn cô, chiếm đoạt lấy đôi môi cô. Hương vị cay nồng của rượu và mùi thuốc lá thoang thoảng khiến cho bầu không khí dần trở nên ám muội.
Anh điên cuồng đến mức không thể nhịn được mà cắn vào môi cô.
"Còn nói không phải, không phải cũng hưởng thụ ra phết đó sao?"
Tử Yên lắc đầu, rưng rưng nước mắt nhìn anh: "Vì đó là anh nên em mới vậy."
Đôi mắt ấy như hút hồn anh, khiến cho cơ thể của anh nóng bừng bừng như lửa đốt, dần mất quyền kiểm soát mà "muốn" cô.
"Mẹ nó! Cô lại giở trò gì với tôi?"
Anh nghĩ là do cô đã dùng thuật mê hoặc với mình, anh vừa tức giận vừa như một con mãnh thú xé toạt chiếc váy của cô ra.
Chỉ trong phút chốc cả anh và cô đã không còn mảnh vải che thân.
Anh ôm lấy cơ thể mỏng manh và mềm mại của cô, điên cuồng để lại dấu vết của mình như đang đánh dấu chủ quyền.
"Á! Thiệu Dương, đừng cắn nữa, đau.... đau quá."
Anh liếm sạch giọt nước mắt mặn chát rơi ra từ hốc mắt của cô, anh thở hắt và thì thầm vào tai của cô: "Xem sau này cô còn dám đi quyến rũ đàn ông nữa không."
"Em... em... không có, em không có làm gì cả."
Mặc kệ cho cô khóc lóc, anh nắm lấy chân cô, cắn mạnh vào bàn chân, sau đó dọc thêm bàn chân cô mà đi đến nơi vừa nhỏ và hẹp. Anh liếm láp nơi đó rồi lại cho lưỡi vào trong thâm dò.
"Á, đừng... dừng lại."
"Đừng dừng lại? Được, đã vậy thì tôi sẽ giúp cô thoả mãn."
Anh lấy từ trong hộc tủ ra một hộp b.a.o c.a.o s.u, dùng dùng xé bao bì miệng chiếc ra đeo vào cho cậu bé. Anh thật sự không thể chờ thêm được nữa.
"Không.. không phải, ý em là...ư... đau quá."
"Đau là đúng rồi, vì đây chính là sự trừng phạt dành cho cô."
"Hức... anh mau rút ra đi mà, đừng làm vậy có được không?"
"Chết tiệt! Thả lỏng đi, cô muốn siết chết thằng nhỏ của tôi sao?"
"Ư, đừng, đừng mà, đừng cử động, em sợ."
"Không cử động thì làm sao sướng được, ngoan ngoãn chút đi."
Anh như hoá thành một kẻ điên, một bao, hai bao, ba bao, bốn bao, vẫn chưa có ý định dừng lại.
Tử Yên thật sự không chịu nổi được thêm nữa, anh đã bị anh đóng gạch đến mức không kiểm soát được bản thân, tai và đuôi cũng đã xuất hiện.
"Mới đó mà đã không chịu nổi rồi sao?"
Cô thở dốc, nằm cuộn tròn lại, không còn chút dức lực nào.
"Lần này tha cho cô vậy."
Anh đắp chăn lại cho cô sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi bước ra, Tử Yên đã ngủ say, gương mặt khi ngủ của cô thật sự rất đáng yêu, anh đi đến vén tóc mái bết dính trên gương mặt cô, rồi lại đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Anh rít một hơi rồi phả làn khói trắng xoá vào trong đêm đen.
Cũng không biết là anh đang nghĩ gì, đang có cảm giác gì.
Anh chạy với tốc độ rất nhanh, cứ như là đang ngồi trên tên lửa vậy.
"Thiệu Dương, rốt cuộc là anh bị sao vậy?"
Cô không dám nghĩ là anh đang tức giận vì Vương Trạch đã hôn cô. Chỉ có thể giải thích việc này vỏn vẹn bằng bốn từ "tính chiếm hữu cao", cho dù anh có cần hay không cần, có thích hay không thì cô vẫn là người của anh, người khác không có quyền động vào.
"Thiệu Dương..."
"Ngậm miệng lại đi." Anh cọc cằn mắng cô.
Thật ra chính anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận, vì sao lại phải không vui vì người phụ nữ này. Anh chỉ biết máu nóng trong người anh đang không ngừng sôi sục và dâng trào.
Về đến biệt thự, anh tức giận mở cửa xe ra cho cô: "Ra ngoài."
Tử Yên sự hãi tránh né anh, chưa bao giờ cô thấy anh tức giận đến mức này, ánh mắt buốt giá đó... cứ như là muốn giết người.
"Anh... anh đừng như vậy có được không? Thật sự rất đáng sợ đấy." Tử Yên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ứa lệ.
"Lại muốn giở trò giả vờ đáng thương?" Anh tức giận, mất kiên nhẫn vác cô trên vai, đi thẳng lên lầu.
"Em.. em không có, anh mau thả em xuống đi."
Cô đấm vào lưng anh, giãy dụa không ngừng, nhưng đối với anh, nó không thấm thía vào đâu cả. Anh mở cửa phòng bước vào sau đó quăng mạnh cô xuống giường.
Tử Yên run rẩy, cô sợ sệt lùi về phía sau: "Anh... anh đừng quá đây, nếu anh còn qua đây thì em sẽ không khách sáo đâu."
Anh đè cô xuống giường, hung tợn nhìn cô, vốn dĩ là khoing quan tâm đến lời cô nói: "Lúc nãy Vương Trạch nó đã chạm qua chỗ nào của cô? Hửm?"
"Anh... anh quan tâm đến chuyện này làm gì? Dù sao em cũng đâu phải vợ anh."
Anh nhếch mép, tay không ngừng sờ mó lung tung: "Là eo sao? Ngực? Hay là cả chỗ này?"
"Á! Không có." Anh nắm chặt lấy cánh tay anh, không cho anh tiếp tục có cơ hội động thủ.
"Không có? Còn đôi môi này thì sao? Bị cưỡng hôn, có phải là cảm giác rất thích không?" Anh bóp lấy má cô.
"Không, không phải." Tử Yên liên tục lắc đầu.
Âu Thiệu Dương nghiến răng, mày hơi nhíu lại, khoé miệng hơi cong lên, cười như không cười, ép cô mở miệng: "Không phải sao? Cô không tin."
Sau đó thì... cưỡng hôn cô, chiếm đoạt lấy đôi môi cô. Hương vị cay nồng của rượu và mùi thuốc lá thoang thoảng khiến cho bầu không khí dần trở nên ám muội.
Anh điên cuồng đến mức không thể nhịn được mà cắn vào môi cô.
"Còn nói không phải, không phải cũng hưởng thụ ra phết đó sao?"
Tử Yên lắc đầu, rưng rưng nước mắt nhìn anh: "Vì đó là anh nên em mới vậy."
Đôi mắt ấy như hút hồn anh, khiến cho cơ thể của anh nóng bừng bừng như lửa đốt, dần mất quyền kiểm soát mà "muốn" cô.
"Mẹ nó! Cô lại giở trò gì với tôi?"
Anh nghĩ là do cô đã dùng thuật mê hoặc với mình, anh vừa tức giận vừa như một con mãnh thú xé toạt chiếc váy của cô ra.
Chỉ trong phút chốc cả anh và cô đã không còn mảnh vải che thân.
Anh ôm lấy cơ thể mỏng manh và mềm mại của cô, điên cuồng để lại dấu vết của mình như đang đánh dấu chủ quyền.
"Á! Thiệu Dương, đừng cắn nữa, đau.... đau quá."
Anh liếm sạch giọt nước mắt mặn chát rơi ra từ hốc mắt của cô, anh thở hắt và thì thầm vào tai của cô: "Xem sau này cô còn dám đi quyến rũ đàn ông nữa không."
"Em... em... không có, em không có làm gì cả."
Mặc kệ cho cô khóc lóc, anh nắm lấy chân cô, cắn mạnh vào bàn chân, sau đó dọc thêm bàn chân cô mà đi đến nơi vừa nhỏ và hẹp. Anh liếm láp nơi đó rồi lại cho lưỡi vào trong thâm dò.
"Á, đừng... dừng lại."
"Đừng dừng lại? Được, đã vậy thì tôi sẽ giúp cô thoả mãn."
Anh lấy từ trong hộc tủ ra một hộp b.a.o c.a.o s.u, dùng dùng xé bao bì miệng chiếc ra đeo vào cho cậu bé. Anh thật sự không thể chờ thêm được nữa.
"Không.. không phải, ý em là...ư... đau quá."
"Đau là đúng rồi, vì đây chính là sự trừng phạt dành cho cô."
"Hức... anh mau rút ra đi mà, đừng làm vậy có được không?"
"Chết tiệt! Thả lỏng đi, cô muốn siết chết thằng nhỏ của tôi sao?"
"Ư, đừng, đừng mà, đừng cử động, em sợ."
"Không cử động thì làm sao sướng được, ngoan ngoãn chút đi."
Anh như hoá thành một kẻ điên, một bao, hai bao, ba bao, bốn bao, vẫn chưa có ý định dừng lại.
Tử Yên thật sự không chịu nổi được thêm nữa, anh đã bị anh đóng gạch đến mức không kiểm soát được bản thân, tai và đuôi cũng đã xuất hiện.
"Mới đó mà đã không chịu nổi rồi sao?"
Cô thở dốc, nằm cuộn tròn lại, không còn chút dức lực nào.
"Lần này tha cho cô vậy."
Anh đắp chăn lại cho cô sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi bước ra, Tử Yên đã ngủ say, gương mặt khi ngủ của cô thật sự rất đáng yêu, anh đi đến vén tóc mái bết dính trên gương mặt cô, rồi lại đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Anh rít một hơi rồi phả làn khói trắng xoá vào trong đêm đen.
Cũng không biết là anh đang nghĩ gì, đang có cảm giác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.