Chương 31
Thúy Vy06032008
30/10/2023
Sau khi bị Âu Thiệu Dương từ chối tình cảm, Trần Nghiên Phi cảm thấy vô cùng uất ức, vô cùng tức giận.
Cô ấy không hiểu vì sao anh lại như vậy, tại sao anh có thể xem cô là em gái. Anh rõ ràng là biết tình cảm của cô dành cho anh, từ nhỏ đã nói thích cô ấy và đã từng hứa sẽ cưới cô ấy.
Trần Nghiên Phi chưa bao giờ xem đó là một lời nói đùa, cô ấy đã luôn cố gắng để được đứng cạnh anh, biến bản thân mình thành một người tài giỏi để xứng với anh. Vậy mà bây giờ anh lại nói anh chỉ xem cô ấy là em gái. Thế tất cả những nỗ lực, những cố gắng của cô ấy là gì?
Cô ấy không cam tâm.
Nếu không có sự xuất hiện của Triệu Tử Yên, chắc chắn mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy. Cũng tại cô mê hoặc anh Thiệu Dương của cô ấy, cũng tại có sự xuất hiện của cô mà anh Thiệu Dương mới lạnh nhạt với cô ấy. Nhưng cô thì có gì mà đòi so sánh với cô ấy? Rõ ràng là cô không xứng, rõ ràng cô ấy và anh mới là trời sinh một đôi.
Nghĩ vậy nên Trần Nghiên Phi cảm thấy Tử Yên chính là kẻ phá hoại và vô cùng cùng ghét cô, chỉ ước cô chưa bao giờ tồn tại trên thế gian này.
Thế là Trần Nghiên Phi bắt đầu cho người điều tra về cô, không ngờ chỉ nửa ngày sau đã tra ra.
"Chuyện này là thật sao?" Cô ấy nói chuyện điện thoại cùng một người lạ.
"Chắc chắn một trăm phần trăm là thật." Giọng của người đàn ông này trầm thấp, vô cùng đáng tin.
"Được, tốt lắm. Anh chờ thông báo đi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh."
Nói xong cô tắt máy, sau đó là gọi cho nột người khác.
"Tôi cần các người đăng tin này lên mạng, tôi không biết các người làm thế nào, chỉ cần ngày mai nó được nằm trên hotsearch là được."
Nói xong đều cần nói cô ấy liền tắt máy, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười như rắn độc.
...
Ngày hôm sau, ở Âu thị.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Lúc này Âu Thiệu Dương vẫn ở trong phòng làm việc xử lí việc của công ty, còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
"Vào đi!"
Anh vừa cho phép, trợ lí của anh đã hấp tấp bước vào, nét mặt vô cùng căng thẳng: "Không xong rồi chủ tịch, xảy ra chuyện rồi."
"Có chuyện gì?" Anh vẫn điềm tĩnh, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
"Anh đã xem tin tức hôm nay chưa?" Trợ lý đưa cho anh chiếc iPad, tiêu đề của tun tức ghi là "vợ của Âu tổng là gái quán bar".
Âu Thiệu Dương nhìn lướt qua một cái đã tức giận đến đỏ mặt, anh dùng lưỡi chọc chọc ná vài cái rồi gõ tay xuống bà nói: "Lập tức cho người điều tra xem là ai đăng bài này lên và xoá ngay. Tôi không biết là phải dùng cách nào, trong ba mươi phút nữa, tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy bất cứ bài viết nào tương tự như thế này trên mạng."
Trợ lý nghe xong lệnh liền vội vàng đi làm ngay, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Sau khi trợ lí ra ngoài, anh đã lấy một điếu thuốc và châm lửa, rít một hơi, tâm trạng vẫn không thể nào tốt lên mà mày lại càng nhíu chặt.
Mười phút sau, có một cuộc điện thoại gọi đến, là mẹ của anh.
"Mẹ, có chuyện gì sao?" Giọng anh vừa trầm ổn lại vừa điềm tĩnh, có thể hoàn toàn che đậy đi sự u ám trong lòng.
"Còn có chuyện gì nữa hả? Ông nội con nhìn thấy bài viết trên mạng rồi, bây giờ đang nằm trong bệnh viện kia kìa. Con xem việc tốt mà con gây ra đi."
Tuy ông của anh đã sớm đoán ra nhưng không ngờ Tử Yên lại là gái quán bar, đó chính là sự nhục nhã của nhà họ Âu, vì vậy ông đã tức đến mức ngất xỉu.
Bên trong điện thoại vang lên tiếng ồn ào sau đó thì tắt mất.
"Tút tút!"
Âu Thiệu Dương thở dài, anh day day trán xong lại mệt mỏi gục xuống bàn. Thật ra anh không sợ việc này bị bại lộ, cũng không sợ ông sẽ bị ông và mẹ trách mắng, chỉ là anh có cảm giác như mình sắp mất một cái gì đó rất quan trọng.
...
Hai mươi phút sau, một chuyện thật sự đã được giải quyết, những bài viết đó đều bị gỡ xuống hết, tuy là không chặn được miệng đời nhưng về hình thức thì đã có thể coi là ngăn được phần nào tin tức được phát tán.
"Chủ tịch, đã tìm ra người đăng bài rồi, người đó vốn dĩ không có quá nhiều sức ảnh hưởng, mà vốn dĩ là có người đứng sau đã có người bỏ tiền ra mua hotsearch. Nhưng dường như người này không phải muốn nhắm vào chủ tịch hay công ty mà muốn nhắm vào vợ của chủ tịch." Trợ lý nghiêm túc báo cáo lại tình hình.
"Đã tìm được người đứng sau chưa?" Anh mệt mỏi nói.
"Vẫn chưa. Nhưng chủ tịch à, anh không định đính chính lại tin đồn à?
Anh cau mày: "Đính chính? Đúng vậy, nên đính chính lại, cậu giúp tôi đăng một bài, nói rằng Triệu Tử Yên chỉ là tình nhân của tôi, vốn dĩ chưa từng kết hôn, tất cả chỉ là hiểu lầm."
Trợ lý của anh ngơ ngác nhìn anh, cậy ấy cứ cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, giống như là một trò hề.
"Sao vậy? Còn có vấn đề gì à?" Âu Thiệu Dương nhướng mày, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"À, không, không có gì ạ. Tôi sẽ đi làm ngay đây." Cậu ấy vội vàng rời đi, không dám hỏi nhiều cũng chẳng dám có ý kiến.
Cô ấy không hiểu vì sao anh lại như vậy, tại sao anh có thể xem cô là em gái. Anh rõ ràng là biết tình cảm của cô dành cho anh, từ nhỏ đã nói thích cô ấy và đã từng hứa sẽ cưới cô ấy.
Trần Nghiên Phi chưa bao giờ xem đó là một lời nói đùa, cô ấy đã luôn cố gắng để được đứng cạnh anh, biến bản thân mình thành một người tài giỏi để xứng với anh. Vậy mà bây giờ anh lại nói anh chỉ xem cô ấy là em gái. Thế tất cả những nỗ lực, những cố gắng của cô ấy là gì?
Cô ấy không cam tâm.
Nếu không có sự xuất hiện của Triệu Tử Yên, chắc chắn mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy. Cũng tại cô mê hoặc anh Thiệu Dương của cô ấy, cũng tại có sự xuất hiện của cô mà anh Thiệu Dương mới lạnh nhạt với cô ấy. Nhưng cô thì có gì mà đòi so sánh với cô ấy? Rõ ràng là cô không xứng, rõ ràng cô ấy và anh mới là trời sinh một đôi.
Nghĩ vậy nên Trần Nghiên Phi cảm thấy Tử Yên chính là kẻ phá hoại và vô cùng cùng ghét cô, chỉ ước cô chưa bao giờ tồn tại trên thế gian này.
Thế là Trần Nghiên Phi bắt đầu cho người điều tra về cô, không ngờ chỉ nửa ngày sau đã tra ra.
"Chuyện này là thật sao?" Cô ấy nói chuyện điện thoại cùng một người lạ.
"Chắc chắn một trăm phần trăm là thật." Giọng của người đàn ông này trầm thấp, vô cùng đáng tin.
"Được, tốt lắm. Anh chờ thông báo đi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh."
Nói xong cô tắt máy, sau đó là gọi cho nột người khác.
"Tôi cần các người đăng tin này lên mạng, tôi không biết các người làm thế nào, chỉ cần ngày mai nó được nằm trên hotsearch là được."
Nói xong đều cần nói cô ấy liền tắt máy, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười như rắn độc.
...
Ngày hôm sau, ở Âu thị.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Lúc này Âu Thiệu Dương vẫn ở trong phòng làm việc xử lí việc của công ty, còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
"Vào đi!"
Anh vừa cho phép, trợ lí của anh đã hấp tấp bước vào, nét mặt vô cùng căng thẳng: "Không xong rồi chủ tịch, xảy ra chuyện rồi."
"Có chuyện gì?" Anh vẫn điềm tĩnh, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
"Anh đã xem tin tức hôm nay chưa?" Trợ lý đưa cho anh chiếc iPad, tiêu đề của tun tức ghi là "vợ của Âu tổng là gái quán bar".
Âu Thiệu Dương nhìn lướt qua một cái đã tức giận đến đỏ mặt, anh dùng lưỡi chọc chọc ná vài cái rồi gõ tay xuống bà nói: "Lập tức cho người điều tra xem là ai đăng bài này lên và xoá ngay. Tôi không biết là phải dùng cách nào, trong ba mươi phút nữa, tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy bất cứ bài viết nào tương tự như thế này trên mạng."
Trợ lý nghe xong lệnh liền vội vàng đi làm ngay, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Sau khi trợ lí ra ngoài, anh đã lấy một điếu thuốc và châm lửa, rít một hơi, tâm trạng vẫn không thể nào tốt lên mà mày lại càng nhíu chặt.
Mười phút sau, có một cuộc điện thoại gọi đến, là mẹ của anh.
"Mẹ, có chuyện gì sao?" Giọng anh vừa trầm ổn lại vừa điềm tĩnh, có thể hoàn toàn che đậy đi sự u ám trong lòng.
"Còn có chuyện gì nữa hả? Ông nội con nhìn thấy bài viết trên mạng rồi, bây giờ đang nằm trong bệnh viện kia kìa. Con xem việc tốt mà con gây ra đi."
Tuy ông của anh đã sớm đoán ra nhưng không ngờ Tử Yên lại là gái quán bar, đó chính là sự nhục nhã của nhà họ Âu, vì vậy ông đã tức đến mức ngất xỉu.
Bên trong điện thoại vang lên tiếng ồn ào sau đó thì tắt mất.
"Tút tút!"
Âu Thiệu Dương thở dài, anh day day trán xong lại mệt mỏi gục xuống bàn. Thật ra anh không sợ việc này bị bại lộ, cũng không sợ ông sẽ bị ông và mẹ trách mắng, chỉ là anh có cảm giác như mình sắp mất một cái gì đó rất quan trọng.
...
Hai mươi phút sau, một chuyện thật sự đã được giải quyết, những bài viết đó đều bị gỡ xuống hết, tuy là không chặn được miệng đời nhưng về hình thức thì đã có thể coi là ngăn được phần nào tin tức được phát tán.
"Chủ tịch, đã tìm ra người đăng bài rồi, người đó vốn dĩ không có quá nhiều sức ảnh hưởng, mà vốn dĩ là có người đứng sau đã có người bỏ tiền ra mua hotsearch. Nhưng dường như người này không phải muốn nhắm vào chủ tịch hay công ty mà muốn nhắm vào vợ của chủ tịch." Trợ lý nghiêm túc báo cáo lại tình hình.
"Đã tìm được người đứng sau chưa?" Anh mệt mỏi nói.
"Vẫn chưa. Nhưng chủ tịch à, anh không định đính chính lại tin đồn à?
Anh cau mày: "Đính chính? Đúng vậy, nên đính chính lại, cậu giúp tôi đăng một bài, nói rằng Triệu Tử Yên chỉ là tình nhân của tôi, vốn dĩ chưa từng kết hôn, tất cả chỉ là hiểu lầm."
Trợ lý của anh ngơ ngác nhìn anh, cậy ấy cứ cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, giống như là một trò hề.
"Sao vậy? Còn có vấn đề gì à?" Âu Thiệu Dương nhướng mày, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"À, không, không có gì ạ. Tôi sẽ đi làm ngay đây." Cậu ấy vội vàng rời đi, không dám hỏi nhiều cũng chẳng dám có ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.