Chương 10
Công Phu Bao Tử
04/08/2020
Edit: Ney
Ngày hôm sau, hoàn toàn trong dự liệu, Nhâm Kiệt bị Sở Hàm kéo đến chân cầu thang bức cung.
“Tao nghe nói hôm qua Tôn Xuyên đưa mày về nhà hả? Chuyện ra làm sao?”
Nhâm Kiệt nhìn lướt qua cái bản mặt hóng hớt của bạn thân ở đối diện, nhấp cốc cà phê đang cầm một hớp, chẳng tỏ vẻ gì: “Cái gì ra làm sao?”
“Đương nhiên là… Hai người có gì gì… không đó…” Sở Hàm nói xong lời cuối cùng còn sốt ruột đẩy Nhâm Kiệt một cái: “Mày giả bộ cái gì, khai mau!”
“Lắm lúc tao rất ngờ mày chỉ khoác có tấm da đàn ông, còn bên trong lại là thiếu lữ thuần chất lắm.”
Nhâm Kiệt liếc Sở Hàm một cái, hiển nhiên không hứng trở thành đối tượng cho người khác “ý dâm”. Nhâm Kiệt tựa vào tay vịn cầu thang phía sau: “Hôm qua Kelly đưa mày về nhà làm cái gì, thì tao với Tôn Xuyên cũng làm cái đó.”
“Kelly á?” Sở Hàm hơi sửng sốt: “Cuối cùng cô ấy quăng tao lên xe taxi ngay cả tiền cũng chẳng đưa đã chạy bạn trai mình mất hút rồi!”
Kết quả lúc Sở Hàm xuống xe gần như nằm vật dưới đất, may là có tài xế tốt bụng kia dìu cậu ta đến cửa nhà.
Nhâm Kiệt nghe vậy khẽ nhún vai.
Anh đã sớm đoán được phụ nữ văn phòng này không có lấy một tín nữ[1], như Sở Hàm thì được gọi là tự làm tự chịu thôi.
[1] Tín nữ trong thiện nam tín nữ, ám chỉ người hiền lành.
“Tôn Xuyên cũng vứt mày lên taxi rồi chạy luôn?” Không đến nỗi không nghĩa khí như thế chứ?
Sở Hàm nghe Lý Chu Dương nói tối qua Tôn Xuyên đưa Nhâm Kiệt về nhà, lúc trước tuy Nhâm Kiệt vẫn luôn nhấn mạnh hai người chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hôm qua cậu ta có túy lúy đến đâu cũng còn nhớ Tôn Xuyên giúp Nhâm Kiệt chặn rượu ra sao, đích thân tiếp đãi nể mặt nể mũi nhiều như vậy, sau đó chính là thời cơ thích hợp cho hai người say rượu “làm loạn“, quan hệ này phát triển tý chút cũng không vô lý gì.
Đoán thôi là biết đầu Sở Hàm chứa cái gì, Nhâm Kiệt ráng cắt đứt xoắn xuýt phiền muộn trong thâm tâm cậu ta: “Tao nói rồi, người ta có người yêu rồi, mày giữ sức tý đi.” (ý là đừng tốn sức tưởng tượng nữa =))
Nhâm Kiệt vừa không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác, cũng không thèm giải thích tối hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng việc riêng của anh, coi như có là bạn bè cũng không cần thiết chia sẻ đến nước này.
Đặc biệt là cái tên cạnh mình này, từ khi biết rõ tính hướng mình hầu như không có chuyện gì là lại muốn hóng hớt tán phét với Nhâm Kiệt một chút. Nếu không phải biết Sở Hàm là thẳng[2], hắn còn tưởng đối phương hơi có ý không thuần khiết gì đó với mình ấy chứ.
[2] Thẳng tức là trai thẳng ý.
“Người yêu thì làm sao? Ngược lại cũng không kết hôn được, nhân quyền nha người anh em!” Sở Hàm nghe lời Nhâm Kiệt thì chỉ bĩu môi không thèm để bụng, loại người như cái gã này chẳng có gì đạo đức quan và giá trị quan đâu, trong mắt gã, thích thì nhích thôi, đến tay mới là của mình, chỉ đứng nhìn thôi thì có gì thú vị?
Đứng nhìn chi bằng đi xem show còn hơn!
Trên quan điểm tình cảm, Nhâm Kiệt và Sở Hàm nửa câu cũng hợp không nổi, cuối cùng anh chỉ khẽ lắc đầu, không ở lại tiếp chuyện người vẫn còn hứng hóng hớt tám nhảm sau lưng, đi về văn phòng làm chuyện đứng đắn của mình.
Thông báo thuyên chuyển nhân sự sáng sớm nay đã báo xuống.
Cảm giác chuyển từ văn phòng chung đến phòng đơn riêng cũng không tệ lắm, ngoại trừ việc vẫn phải đối mặt với cấp trên cũ, những phần khác cũng coi như hoàn mỹ.
Cái từ lãnh đạo này, xem chừng trong thời gian ngắn hẳn anh không cần dùng rồi.
Buổi tối kết thúc công việc, ở quán bar, Nhâm Kiệt quả nhiên nhìn thấy Tôn Xuyên.
Chỉ có điều, ngày hôm nay đại khái có điểm không bình thường.
Bởi vì Nhâm Kiệt vừa vào cửa là Tôn Xuyên đứng lên tới đón luôn, thái độ kia đại khái là có mấy lời muốn nói với anh. Nhìn đối phương có vẻ mặt hơi chần chừ, Nhâm Kiệt cười cười: “Người yêu bé bỏng nhà anh đến?”
Có thể làm cho vị ông chủ Tôn xoắn xuýt đến nước này, Nhâm Kiệt chịu chẳng nghĩ ra được người thứ hai đâu.
Tôn Xuyên sửng sốt một chút, sau đó có chút lúng túng khẽ gật đầu: “Thật sự cái gì cũng không gạt nổi anh.”
Từ trước đây cũng đã thế, chỉ cần y bận tâm chuyện gì, dù cho không thể hiện ra, Nhâm Kiệt cũng có thể đoán được từ miệng y, đại khái điểm nghe lời đoán ý trong công việc thị trường này là át chủ bài rồi, thấy y không vui, đối phương nhất định sẽ làm y trút bực bội trong lòng ra.
Nhâm Kiệt vỗ nhẹ bả vai y, tỏ ý không sao cả.
Thực ra sáng sớm nay anh đã đoán được Cố Băng sẽ đến rồi.
Nói thế nào thì cũng là quán bar người tình hay tới, lòng hiếu kỳ ai mà chẳng có, đặc biệt là trải qua chuyện tối ngày hôm qua, đổi lại là Nhâm Kiệt, anh cũng muốn tới xem thử.
“Ít nhất, cậu ta rất quan tâm anh.” Đi tới cạnh quầy bar, Nhâm Kiệt liếc mắt nhìn bóng lưng Cố Băng, nhỏ giọng chúc mừng anh bạn ngày nào cũng phải phiền muộn này một chút.
Tôn Xuyên chỉ có thể cười cười, cũng không biết là bất đắc dĩ nhiều hơn hay hạnh phúc nhiều hơn nữa.
Lúc Nhâm Kiệt đi tới ngược lại rất hào phóng, chếch đến trước mặt Cố Băng, gọi một chén rượu thường uống: “Xin chào.”
Bắt chuyện trực tiếp với Cố Băng.
Người còn lại dường như không nghĩ Nhâm Kiệt chủ động như thế, ngừng một chút rồi khẽ gật đầu: “Xin chào.”
Lần này gặp lại Cố Băng, cảm giác vẫn không khác lần tình cờ gặp lần trước lắm.
Một khuôn mặt rất đẹp, có vẻ rất hoạt bát và thông minh, tuy còn có chút hơi thở bốc đồng, nhưng nói chung vẫn có thể coi là một người hút mắt. Đặc biệt bởi vì bây giờ cậu ta căng thẳng hơi lộ ra một chút bất an, khiến ấn tượng của Nhâm Kiệt đối với cậu ta tốt hơn so với lần cậu ta ngăn Tôn Xuyên không cho giới thiệu mối quan hệ của bọn họ hơn một chút..
“Tối hôm qua vốn muốn chào hỏi cậu, mà Tôn Xuyên bảo cậu đi nghỉ rồi, nên tôi không đến quấy rầy nữa, xin lỗi…”
Nhâm Kiệt uống một hớp rượu rồi nâng ly ra hiệu với Cố Băng, khuôn mặt ngập ý cười nhã nhặn.
Anh phóng khoáng như vậy, ngược lại chứng tỏ người cố ý chạy tới có phần nhỏ mọn. Cố Băng ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Xuyên, người nọ cho cậu ta một biểu cảm bất đắc dĩ rằng “anh đã sớm nói với em rồi mà.”
Tối hôm qua sau khi Nhâm Kiệt đi, Cố Băng vẫn giằng co với y hơn hai tiếng đồng hồ.
Từ nghề nghiệp tuổi tác tướng mạo vóc người đến tất cả các loại, chỉ cần Tôn Xuyên biết, y đều báo tuốt tuồn tuột cho Cố Băng. Hiển nhiên ấn tượng của cậu đối với Nhâm Kiệt rất sâu sắc, chỉ là nghe thấy mấy từ “tình cờ gặp ở phòng ăn”, là ngay lập tức nhớ ra rốt cuộc Nhâm Kiệt là ai.
Song, quả thực ngoại hình A Kiệt rất dễ làm cho người khác nhớ kỹ.
Ngang nhiên đứng bên cạnh thất thần như vậy, mãi đến khi Tôn Xuyên bị người khác kéo một cái, y mới nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Cố Băng.
“Hả?” Phản ứng theo bản năng.
“Em đang hỏi anh, sao còn không mau giới thiệu hai người bọn em với nhau!”
Tán gẫu với Nhâm Kiệt là một chuyện rất thú vị, thái độ cùng với cách nói năng dí dỏm của anh dễ khiến người ta sinh lòng muốn quen thân. Đại khái nhận thấy Nhâm Kiệt không có kiêng kị hay có thái độ đặc biệt gì với Tôn Xuyên, sau khi Cố Băng an tâm thì hảo cảm của cậu ta với Nhâm Kiệt lập tức tăng lên nhiều.
Không giống với vẻ trưởng thành nghiêm cẩn của Tôn Xuyên, Nhâm Kiệt rõ ràng tiệm cận hình tượng tinh anh đô thị, tự tin, thành công, nổi bật hơn lại còn có thường thức.
Nghe Cố Băng nói đòi giới thiệu, Tôn Xuyên đoán chắc Cố Băng sẽ thích Nhâm Kiệt.
Giống hệt như lúc đầu đầu trong quán rượu y bị đối phương hấp dẫn vậy.
Tuy bình thường gu thẩm mỹ hai người vĩnh viễn cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, nhưng đối với Nhậm Kiệt, Tôn Xuyên lại có lòng tin một cách kỳ lạ.
Mà Nhâm Kiệt thân là đối tượng mà hai người bọn họ đàm luận, lại chỉ ở bên cạnh thông minh vẫn duy trì trầm mặc, uống một hớp rượu, đáy mắt tất cả đều là ý cười.
Dường như, chẳng ai nghĩ đến vấn đề liệu xem anh có muốn được giới thiệu hay không cả…
Bảo là làm trữ hàng rồi đăng xem m.n có trầm trồ, mà thú thực là từ hè năm ngoái đến hè năm nay cấm có rờ đến làm truyện, phần vì cái mạng ngok ngek cứ chặn wp hoài nên ngại vào, phần còn lại (đa số) là bệnh lười thâm niên, phần còn lại (nho nhỏ) là tui có hơi bận thật thi thố nối tiếp thi thố nối tiếp thực tập…
Thôi mọi người cứ coi như tui ngụy biện cũng được Orz
Ngày hôm sau, hoàn toàn trong dự liệu, Nhâm Kiệt bị Sở Hàm kéo đến chân cầu thang bức cung.
“Tao nghe nói hôm qua Tôn Xuyên đưa mày về nhà hả? Chuyện ra làm sao?”
Nhâm Kiệt nhìn lướt qua cái bản mặt hóng hớt của bạn thân ở đối diện, nhấp cốc cà phê đang cầm một hớp, chẳng tỏ vẻ gì: “Cái gì ra làm sao?”
“Đương nhiên là… Hai người có gì gì… không đó…” Sở Hàm nói xong lời cuối cùng còn sốt ruột đẩy Nhâm Kiệt một cái: “Mày giả bộ cái gì, khai mau!”
“Lắm lúc tao rất ngờ mày chỉ khoác có tấm da đàn ông, còn bên trong lại là thiếu lữ thuần chất lắm.”
Nhâm Kiệt liếc Sở Hàm một cái, hiển nhiên không hứng trở thành đối tượng cho người khác “ý dâm”. Nhâm Kiệt tựa vào tay vịn cầu thang phía sau: “Hôm qua Kelly đưa mày về nhà làm cái gì, thì tao với Tôn Xuyên cũng làm cái đó.”
“Kelly á?” Sở Hàm hơi sửng sốt: “Cuối cùng cô ấy quăng tao lên xe taxi ngay cả tiền cũng chẳng đưa đã chạy bạn trai mình mất hút rồi!”
Kết quả lúc Sở Hàm xuống xe gần như nằm vật dưới đất, may là có tài xế tốt bụng kia dìu cậu ta đến cửa nhà.
Nhâm Kiệt nghe vậy khẽ nhún vai.
Anh đã sớm đoán được phụ nữ văn phòng này không có lấy một tín nữ[1], như Sở Hàm thì được gọi là tự làm tự chịu thôi.
[1] Tín nữ trong thiện nam tín nữ, ám chỉ người hiền lành.
“Tôn Xuyên cũng vứt mày lên taxi rồi chạy luôn?” Không đến nỗi không nghĩa khí như thế chứ?
Sở Hàm nghe Lý Chu Dương nói tối qua Tôn Xuyên đưa Nhâm Kiệt về nhà, lúc trước tuy Nhâm Kiệt vẫn luôn nhấn mạnh hai người chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hôm qua cậu ta có túy lúy đến đâu cũng còn nhớ Tôn Xuyên giúp Nhâm Kiệt chặn rượu ra sao, đích thân tiếp đãi nể mặt nể mũi nhiều như vậy, sau đó chính là thời cơ thích hợp cho hai người say rượu “làm loạn“, quan hệ này phát triển tý chút cũng không vô lý gì.
Đoán thôi là biết đầu Sở Hàm chứa cái gì, Nhâm Kiệt ráng cắt đứt xoắn xuýt phiền muộn trong thâm tâm cậu ta: “Tao nói rồi, người ta có người yêu rồi, mày giữ sức tý đi.” (ý là đừng tốn sức tưởng tượng nữa =))
Nhâm Kiệt vừa không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác, cũng không thèm giải thích tối hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng việc riêng của anh, coi như có là bạn bè cũng không cần thiết chia sẻ đến nước này.
Đặc biệt là cái tên cạnh mình này, từ khi biết rõ tính hướng mình hầu như không có chuyện gì là lại muốn hóng hớt tán phét với Nhâm Kiệt một chút. Nếu không phải biết Sở Hàm là thẳng[2], hắn còn tưởng đối phương hơi có ý không thuần khiết gì đó với mình ấy chứ.
[2] Thẳng tức là trai thẳng ý.
“Người yêu thì làm sao? Ngược lại cũng không kết hôn được, nhân quyền nha người anh em!” Sở Hàm nghe lời Nhâm Kiệt thì chỉ bĩu môi không thèm để bụng, loại người như cái gã này chẳng có gì đạo đức quan và giá trị quan đâu, trong mắt gã, thích thì nhích thôi, đến tay mới là của mình, chỉ đứng nhìn thôi thì có gì thú vị?
Đứng nhìn chi bằng đi xem show còn hơn!
Trên quan điểm tình cảm, Nhâm Kiệt và Sở Hàm nửa câu cũng hợp không nổi, cuối cùng anh chỉ khẽ lắc đầu, không ở lại tiếp chuyện người vẫn còn hứng hóng hớt tám nhảm sau lưng, đi về văn phòng làm chuyện đứng đắn của mình.
Thông báo thuyên chuyển nhân sự sáng sớm nay đã báo xuống.
Cảm giác chuyển từ văn phòng chung đến phòng đơn riêng cũng không tệ lắm, ngoại trừ việc vẫn phải đối mặt với cấp trên cũ, những phần khác cũng coi như hoàn mỹ.
Cái từ lãnh đạo này, xem chừng trong thời gian ngắn hẳn anh không cần dùng rồi.
Buổi tối kết thúc công việc, ở quán bar, Nhâm Kiệt quả nhiên nhìn thấy Tôn Xuyên.
Chỉ có điều, ngày hôm nay đại khái có điểm không bình thường.
Bởi vì Nhâm Kiệt vừa vào cửa là Tôn Xuyên đứng lên tới đón luôn, thái độ kia đại khái là có mấy lời muốn nói với anh. Nhìn đối phương có vẻ mặt hơi chần chừ, Nhâm Kiệt cười cười: “Người yêu bé bỏng nhà anh đến?”
Có thể làm cho vị ông chủ Tôn xoắn xuýt đến nước này, Nhâm Kiệt chịu chẳng nghĩ ra được người thứ hai đâu.
Tôn Xuyên sửng sốt một chút, sau đó có chút lúng túng khẽ gật đầu: “Thật sự cái gì cũng không gạt nổi anh.”
Từ trước đây cũng đã thế, chỉ cần y bận tâm chuyện gì, dù cho không thể hiện ra, Nhâm Kiệt cũng có thể đoán được từ miệng y, đại khái điểm nghe lời đoán ý trong công việc thị trường này là át chủ bài rồi, thấy y không vui, đối phương nhất định sẽ làm y trút bực bội trong lòng ra.
Nhâm Kiệt vỗ nhẹ bả vai y, tỏ ý không sao cả.
Thực ra sáng sớm nay anh đã đoán được Cố Băng sẽ đến rồi.
Nói thế nào thì cũng là quán bar người tình hay tới, lòng hiếu kỳ ai mà chẳng có, đặc biệt là trải qua chuyện tối ngày hôm qua, đổi lại là Nhâm Kiệt, anh cũng muốn tới xem thử.
“Ít nhất, cậu ta rất quan tâm anh.” Đi tới cạnh quầy bar, Nhâm Kiệt liếc mắt nhìn bóng lưng Cố Băng, nhỏ giọng chúc mừng anh bạn ngày nào cũng phải phiền muộn này một chút.
Tôn Xuyên chỉ có thể cười cười, cũng không biết là bất đắc dĩ nhiều hơn hay hạnh phúc nhiều hơn nữa.
Lúc Nhâm Kiệt đi tới ngược lại rất hào phóng, chếch đến trước mặt Cố Băng, gọi một chén rượu thường uống: “Xin chào.”
Bắt chuyện trực tiếp với Cố Băng.
Người còn lại dường như không nghĩ Nhâm Kiệt chủ động như thế, ngừng một chút rồi khẽ gật đầu: “Xin chào.”
Lần này gặp lại Cố Băng, cảm giác vẫn không khác lần tình cờ gặp lần trước lắm.
Một khuôn mặt rất đẹp, có vẻ rất hoạt bát và thông minh, tuy còn có chút hơi thở bốc đồng, nhưng nói chung vẫn có thể coi là một người hút mắt. Đặc biệt bởi vì bây giờ cậu ta căng thẳng hơi lộ ra một chút bất an, khiến ấn tượng của Nhâm Kiệt đối với cậu ta tốt hơn so với lần cậu ta ngăn Tôn Xuyên không cho giới thiệu mối quan hệ của bọn họ hơn một chút..
“Tối hôm qua vốn muốn chào hỏi cậu, mà Tôn Xuyên bảo cậu đi nghỉ rồi, nên tôi không đến quấy rầy nữa, xin lỗi…”
Nhâm Kiệt uống một hớp rượu rồi nâng ly ra hiệu với Cố Băng, khuôn mặt ngập ý cười nhã nhặn.
Anh phóng khoáng như vậy, ngược lại chứng tỏ người cố ý chạy tới có phần nhỏ mọn. Cố Băng ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Xuyên, người nọ cho cậu ta một biểu cảm bất đắc dĩ rằng “anh đã sớm nói với em rồi mà.”
Tối hôm qua sau khi Nhâm Kiệt đi, Cố Băng vẫn giằng co với y hơn hai tiếng đồng hồ.
Từ nghề nghiệp tuổi tác tướng mạo vóc người đến tất cả các loại, chỉ cần Tôn Xuyên biết, y đều báo tuốt tuồn tuột cho Cố Băng. Hiển nhiên ấn tượng của cậu đối với Nhâm Kiệt rất sâu sắc, chỉ là nghe thấy mấy từ “tình cờ gặp ở phòng ăn”, là ngay lập tức nhớ ra rốt cuộc Nhâm Kiệt là ai.
Song, quả thực ngoại hình A Kiệt rất dễ làm cho người khác nhớ kỹ.
Ngang nhiên đứng bên cạnh thất thần như vậy, mãi đến khi Tôn Xuyên bị người khác kéo một cái, y mới nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Cố Băng.
“Hả?” Phản ứng theo bản năng.
“Em đang hỏi anh, sao còn không mau giới thiệu hai người bọn em với nhau!”
Tán gẫu với Nhâm Kiệt là một chuyện rất thú vị, thái độ cùng với cách nói năng dí dỏm của anh dễ khiến người ta sinh lòng muốn quen thân. Đại khái nhận thấy Nhâm Kiệt không có kiêng kị hay có thái độ đặc biệt gì với Tôn Xuyên, sau khi Cố Băng an tâm thì hảo cảm của cậu ta với Nhâm Kiệt lập tức tăng lên nhiều.
Không giống với vẻ trưởng thành nghiêm cẩn của Tôn Xuyên, Nhâm Kiệt rõ ràng tiệm cận hình tượng tinh anh đô thị, tự tin, thành công, nổi bật hơn lại còn có thường thức.
Nghe Cố Băng nói đòi giới thiệu, Tôn Xuyên đoán chắc Cố Băng sẽ thích Nhâm Kiệt.
Giống hệt như lúc đầu đầu trong quán rượu y bị đối phương hấp dẫn vậy.
Tuy bình thường gu thẩm mỹ hai người vĩnh viễn cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, nhưng đối với Nhậm Kiệt, Tôn Xuyên lại có lòng tin một cách kỳ lạ.
Mà Nhâm Kiệt thân là đối tượng mà hai người bọn họ đàm luận, lại chỉ ở bên cạnh thông minh vẫn duy trì trầm mặc, uống một hớp rượu, đáy mắt tất cả đều là ý cười.
Dường như, chẳng ai nghĩ đến vấn đề liệu xem anh có muốn được giới thiệu hay không cả…
Bảo là làm trữ hàng rồi đăng xem m.n có trầm trồ, mà thú thực là từ hè năm ngoái đến hè năm nay cấm có rờ đến làm truyện, phần vì cái mạng ngok ngek cứ chặn wp hoài nên ngại vào, phần còn lại (đa số) là bệnh lười thâm niên, phần còn lại (nho nhỏ) là tui có hơi bận thật thi thố nối tiếp thi thố nối tiếp thực tập…
Thôi mọi người cứ coi như tui ngụy biện cũng được Orz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.